Đối mặt với thế công của Hồn Thánh, Địa Ngục Tam Đầu Khuyển ngửa đầu sủa lên giận dữ, ba cái đầu cùng lúc ngưng tụ cuồn cuộn Địa Ngục Diễm và phun ra, biển lửa hừng hực tối đen như mực.
XÈO XÈO XÈO XÈO…
Địa Ngục Diễm quả thật có tác dụng khắc chế linh hồn, dù chênh lệch về mặt đẳng cấp nhưng nó vẫn có thể ăn mòn không ít Hồn Lực bên trong công kích của Hồn Thánh.
Tuy nhiên như vậy là chưa đủ, đôi Hồn Thánh Đại Thủ đó vẫn cường thế xuyên qua biển lửa, nhắm ngay Liễu Ngọc Thanh chụp xuống.
“Chủ mẫu mau chạy đi!” Địa Ngục Tam Đầu Khuyển hoảng hốt truyền âm, nó đã được Hi Vũ bí mật ra lệnh bảo vệ Liễu Ngọc Thanh nên biết nàng không phải Lạc Nam thật sự.
Nhưng mà trái ngược với đề nghị của nó, Liễu Ngọc Thanh không có ý định bỏ chạy, ngược lại mái tóc lục bảo của nàng tung bay, bên trong đồng tử đen láy là kịch độc và linh hồn đang cuồn cuộn dung hợp.
Sức mạnh của Thiên Sinh Độc Thể được nàng điều động đến mức cao nhất, một luồng Linh Hồn màu đen từ cơ thể nàng như làn khói bay ra lượn lờ khắp không gian.
Mà khi Hồn Thánh Đại Thủ tiếp xúc với làn khói đen này, nó đột ngột bị đồng hóa, vốn vô cùng tinh khiết và trong suốt cũng chuyển thành màu đen, hóa thành làn khói bay ngược trở về cơ thể của Hồn Thánh.
“Cái quỷ gì?” Hồn Thánh không lường trước được chuyện vừa phát sinh, vô thức để một tia khói đen bay vào trong mũi.
Thoáng chốc…
“AAAAAAAAAAAA”
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng không gian, vị Hồn Thánh vừa rồi còn hung hăng không ai bì kịp ôm đầu rống lớn, sắc mặt vặn vẹo, linh hồn đau nhứt dữ dội.
Nhìn kỹ sẽ thấy làn da của hắn đang trở nên đen kịch như mực, độc tố thẩm thấu khắp toàn thân.
Liễu Ngọc Thanh mặt không biểu tình, trong lòng lại thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bát Tinh Thánh Công – Độc Hồn Thánh Điển lần trước được “sư phụ Kim Nhi” ban tặng không để nàng thất vọng.
Độc Hồn Thánh Điển có tác dụng biến Linh Hồn của bản thân thành kịch Độc, sinh ra Độc Hồn, ngay cả Hồn Thánh nếu không cẩn thận cũng phải tiêu tùng.
Vừa rồi tên Hồn Thánh đã bị Địa Ngục Tam Đầu Khuyển làm cho thế công suy yếu, nhưng hắn không lường trước được Liễu Ngọc Thanh lại có thủ đoạn như vậy cho nên chủ quan, kết quả ăn phải quả đắng.
Độc tu bình thường tu luyện Độc Hồn Thánh Điển đã rất đáng gờm rồi, Liễu Ngọc Thanh lại càng là sở hữu Diệt Sinh Độc Thể, mức độ nguy hiểm của nàng tạo ra càng thêm đáng sợ.
Sự đáng sợ của Độc tu là có thể vượt cấp độc chết cường giả tu vi cao hơn mình, Liễu Ngọc Thanh là Thiên Đế độc chết một Nhập Thánh cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Quả nhiên chỉ thấy tên Hồn Thánh lúc này đang đau đớn giãy dụa như cá chết vô cùng đáng thương hại, hắn muốn vận dụng Thánh Hồn của mình để xua tan Độc Hồn thẩm thấu vào trong nhưng không thể, trái lại Thánh Hồn liên tục bị Độc Hồn chiếm cứ.
Một khi Độc Hồn xâm chiếm toàn bộ, hắn chỉ có một con đường chết.
Tình cảnh vừa xảy ra cũng khiến toàn trường giật mình, theo sau đó là vô số tiếng hò reo hoan hô mừng rỡ.
Đại đa số người đều cho rằng Liễu Ngọc Thanh là Lạc Nam, quả nhiên “chủ công” vừa ra tay đã khiến kẻ địch sắp vạn kiếp bất phục.
Liễu Ngọc Thanh cùng Địa Ngục Tam Đầu Khuyển muốn nhân cơ hội diệt luôn kẻ thù, chuyển đổi trạng thái từ thủ thành công, lao ngược lại vị trí tên Hồn Thánh đang lăn lộn.
Địa Ngục Tam Đầu Khuyển hưng phấn hét dài, vô cùng vô tận Địa Ngục Diễm hội tụ trong ba cái đầu lớn.
Liễu Ngọc Thanh hai tay hóa thành Độc Hồn Trảo, sẳn sàng xuyên thủng linh hồn mục tiêu.
“Mau cứu hắn!” Bất Khương thấy cảnh này nộ hống:
“Giúp hắn cướp đoạt Linh Hồn của đám kiến hôi bên dưới để khôi phục!”
Nhận được mệnh lệnh của hắn, đám Hồn Thánh đang dây dưa với chúng nữ toàn diện xoay người, cố gắng giải cứu đồng bọn.
Bọn chúng cũng thừa hiểu rằng nhân số của mình không nhiều, chết một người là cục diện càng thêm bất lợi, tuyệt đối không thể để tổn thất phát sinh.
“Có gan đừng chạy!” Mấy nữ đương nhiên không để ý đồ của địch nhân thực hiện thành công.
Trì Du Điệp, Đạm Đài Uyển, Hoàng Y Thiền cùng Mộ Sắc Vy thông qua Bí Tự Hồn hình thành một tấm Lưới Hồn kiên cố, bao trùm đối thủ.
Võ Tam Nương biến cơ thể khổng lồ của mình thành một Hư Vô Đại Hải, biển cả mênh mông trắng xóa bao trùm, phong tỏa mọi đường lui của kẻ địch.
Thành Bích, Tử Yên, Tiểu Đậu Bỉ cắn chặt răng, ra lệnh cho Khôi Lỗi, Khô Lâu và Cương Thi tự bạo, tạo thành vụ nổ khổng lồ bao vây kẻ thù vào trong đó.
Chúng nữ Họa Mộng, Hoa Ngọc Phượng, Bảo Kiều không chịu thua kém, quyết đoán tự bạo Trận Pháp, Phù Chú ngăn đường chi viện của một tên Hồn Thánh khác.
Nhưng mà Âu Dương Thương Lan lại không làm được như các nàng.
Bởi lẽ chúng nữ liên thủ với nhau hành động, còn Âu Dương Thương Lan lại lấy sức một người ỷ vào Bí Tự Lâm vừa đánh vừa lui, cho nên lúc này khi đối thủ muốn bỏ chạy, nàng lại vô pháp ngăn cản.
Dù rằng có Lạc Thương Lôi Dực vỗ cánh sau lưng, nàng cũng không thể đuổi kịp tốc độ của một tên Hồn Thánh.
Tên Hồn Thánh thành công thoát khỏi sự đeo bám của Âu Dương Thương Lan, ánh mắt sắc lạnh, tất cả Hồn Thánh Lực được hắn cô động thành hai thanh Hồn Đao khổng lồ.
Một Đao hướng đỉnh đầu Địa Ngục Tam Đầu Khuyển trảm xuống, một Đao hướng về cổ Liễu Ngọc Thanh trảm xuống.
“Song Sát Đao Hồn!”
Thập Tầng Sát Vực hòa vào thế công, cực kỳ khủng bố.
Nếu như Liễu Ngọc Thanh cùng Địa Ngục Tam Đầu Khuyển không nhanh chóng rút lui, dù giết được tên Hồn Thánh đang trúng độc thì cũng phải đồng quy vu tận.
Ánh mắt Liễu Ngọc Thanh lóe lên tia kiên quyết, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, Độc Hồn Trảo vẫn cố chấp vồ xuống mục tiêu, bất chấp tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Ngay ở tình huống mấu chốt này, bốn thân ảnh cùng lúc phóng mình lên thiên không.
“Tà Âm – Mau dừng tay lại!” Ngọc La Yên sắc mặt nghiêm nghị, môi đỏ khai mở, Tà Âm mang theo lực lượng quấy nhiễu xuyên toa không gian.
“Ma Âm – Cấm ngươi động thủ!” Đình Manh Manh chống nạnh rống lớn, âm ba ầm ầm tác động.
“Thiện Âm – Quay đầu là bờ!” Bạch Liên Hoa ôn nhu hiền dịu nói.
“Phật Âm – Thí chủ mau giác ngộ!” Lãnh Vận Du chắp tay trang nghiêm trước ngực, sau lưng hiện ra phật quang chói lọi thần thánh trang nghiêm.
Tà Âm, Ma Âm, Thiện Âm, Phật Âm cùng lúc được triển khai.
Bốn loại Thiên Sinh Âm Vận tiến vào cơ thể tên Hồn Thánh đang động thủ.
Linh Hồn của hắn rung mạnh, bị đủ loại cảm xúc của Thiên Sinh Âm Vận mang đến xém chút tẩu hỏa nhập ma, Song Sát Đao Hồn phá toái thành vạn mảnh, cơ thể cứng đờ đứng im bất động giữa không trung.
“Phốc!” Tứ nữ thi triển Thiên Sinh Âm Vận cùng nhau phun máu rơi rụng, việc triển khai lên người một vị Hồn Thánh quá sức chịu đựng của các nàng, phản phệ không hề nhẹ.
Không bỏ qua cơ hội, công kích của Liễu Ngọc Thanh và Địa Ngục Tam Đầu Khuyển đã thành công giáng xuống tên Hồn Thánh đang trúng độc.
Tưởng như tên này đã chết chắc, Bất Khương lại thể hiện ra sự khó chơi của một vị Thánh Tử Chí Tôn Cấp Thế Lực.
“Ta nói thế công đảo ngược!” Miệng của hắn niệm lấy Chú Thuật, cuồn cuộn âm ba tiến ra bao trùm trời đất bất chấp Tuế Nguyệt đang phát động công kích ở phía đối diện.
Bằng mọi giá hắn cũng muốn đem thế công của Liễu Ngọc Thanh và Địa Ngục Tam Đầu Khuyển thu hồi.
“Thế công tiếp tục!”
Đúng lúc này một luồng Chú Thuật khác lại cuồn cuộn tiến ra, thân ảnh già nua của truyền nhân Tiên Ma Cung – Phàm Chính chắp tay mà đứng, dùng Chú Thuật đối kháng Chú Thuật.
“HỰ…”
Đáng tiếc tu vi của Phàm Chính thấp hơn Bất Khương, vừa mới đối kháng đã như diều đứt dây phun máu bay ngược ra ngoài.
“Ngu xuẩn!” Bất Khương nở nụ cười khinh bỉ, hắn thắng chắc rồi.
“Kim Khẩu Ngọc Ngôn – Trẫm nói thế công tiếp tục!” Hi Vũ hờ hững mở miệng ngay khoảng khắc
Nụ cười trên mặt Bất Khương cứng ngắt lại.
Kim Khẩu Ngọc Ngôn nghiền nát Chú Thuật của hắn.
XÈO…
Hồn Thánh tiêu tan thành tro bụi, lần này lại không ai có thể ngăn cản được Liễu Ngọc Thanh và Địa Ngục Tam Đầu Khuyển nữa.
Độc Hồn và Địa Ngục Diễm hợp sức hủy diệt, lại đang ở trạng thái trúng kịch độc, còn sống mới là chuyện lạ.
“HOAN HÔ!”
Tiếng kinh hô như sấm dậy khắp trời, toàn dân mừng rỡ, sĩ khí dâng cao đến cực điểm.
Địch nhân cường đại thì đã sao? chẳng phải đã chết một tên?
“Khốn kiếp!” Bất Khương, Bất Tử Thiếu Chủ đám người siết chặt nắm tay, hận ý trong lòng dâng lên tột đỉnh.
“Loạn Không Chưởng!” Tuế Nguyệt vừa lúc hoàn thành thế công, một chưởng nện thẳng vào Bất Khương.
“Nữ nhân ngu xuẩn, ở trước mặt Thánh Vương Lực ngươi chỉ là con kiến hôi!”
Bất Khương cảm thấy không còn tin tưởng ai được nữa, một mình hắn sẽ giải quyết tất cả khi Lạc Nam vắng mặt.
Đầu tiên là Tuế Nguyệt.
Một lần bóp nát cả hai khối Ngọc Bội Thánh Vương, Thánh Vương Lực chia làm hai hướng, một luồng đi vào Quy Kiếm Tổ Phù, một luồng đi vào cơ thể hắn.
KENG KENG KENG KENG…
Quy Kiếm Tổ Phù càng trở nên khủng khiếp khi có Thánh Vương Lực cung cấp sức mạnh, mà trạng thái của Bất Khương cũng trở nên đáng sợ hơn.
Một kiếm trảm ra, đơn giản xé nát Loạn Không Chưởng của Tuế Nguyệt.
Bất Khương biến mất tại chỗ bất chấp Thời Gian và Không Gian của Tuế Nguyệt đang tác động lên cơ thể hắn.
Một lần nữa xuất hiện hắn đã ở sau lưng của nàng, Quy Kiếm Tổ Phù tập hợp ngàn vạn Thánh Vương Kiếm Khí đâm xuyên thân thể.
PHỐC!
Tuế Nguyệt chia năm xẻ bảy, cơ thể hóa thành mảnh vụn giữa không trung.
Nhưng lại chẳng có chút máu đỏ nào.
Ánh mắt Bất Khương híp lại, một con Trùng Thế Mạng đã nằm dưới chân Tuế Nguyệt.
Hiển nhiên nó vừa chết thay Tuế Nguyệt một lần.
“Khốn kiếp, khốn kiếp…ta không thích giết ngươi nữa, ta thích giết cả thế giới này!”
Bất Khương như phát rồ, ánh mắt trở nên tàn độc.
Hắn quyết định sẽ không dây dưa với Tuế Nguyệt nữa, điều này cực kỳ mất thời gian.
Ngược lại hắn sẽ giết chết vô số sinh mạng vô tội của Côn Lôn và Tiên Ma Đế Thiên.
Thế là Bất Khương ngửa đầu rít gào, Quy Kiếm Tổ Phù phóng xuất, mưa Kiếm đầy trời rơi rụng, trấn sát xuống phía dưới.
“Súc sinh dừng tay!”
Quỷ Đỏ phẫn nộ rống to, sức mạnh của vài chục cái đan điền ngưng tụ ra quyền đấm thẳng về phía Bất Khương.
Bất Khương mặc kệ tất cả, mặc kệ quyền kình của Quỷ Đỏ đấm mình tan xương nát thịt.
PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC…
Quy Kiếm Tổ Phù đã tàn sát hàng vạn sinh linh phía dưới, mỗi một thanh Kiếm lướt qua thu gặt vô số đầu người, không ai chống nổi Thánh Vương Lực.
Bất Khương sau đó lại khôi phục nguyên vẹn nhờ vào thiên phú của Bất Tử Tộc, tiếp tục làm ra hành vi tàn sát.
“HAHAHA, thú vị, thú vị lắm!” Bất Tử Thiếu Chủ và năm tên cường giả Bất Tử Tộc ngửa đầu cười lớn.
Bọn hắn cũng muốn làm theo Bất Khương.
Thế là cả đám ỷ vào sự bất tử của mình, mặc kệ chúng nữ vây công và phát động công kích chính mình, bọn hắn chỉ điên cuồng oanh tạc xuống phía dưới, đồ sát người vô tội.
Bọn hắn muốn thấy Nghịch Long Liên Quân bất lực, thật sự bất lực trước khả năng sống sót và liều mạng của bọn hắn.
PHỐC…PHỐC…PHỐC…
Lại là vô số người tử vong, Tiên Ma Đế Thiên và Côn Lôn bị trấn thành vô số mảnh vỡ.
Chúng nữ cắn chặt môi đến rỉ máu, phẫn nộ lên đến tột đỉnh nhưng lại không biết phải làm gì.
Bởi lẽ các nàng đã cố gắng công kích địch nhân bằng mọi giá nhưng địch nhân lại sống lại như chưa có chuyện gì xảy ra và tiếp tục đồ sát một cách trắng trợn.
Không thể chịu đựng được nữa, Tuế Nguyệt, Lạc Kỳ Nam và Lâm Tích đưa mắt nhìn nhau.
Ba người dồn nén tất cả Thời Gian Chi Lực của bản thân, đồng thanh quát lớn:
“Thời Gian Nghịch Đảo!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Như một thước phim được tua ngược lại, hàng loạt sinh mạng vừa bị giết phục sinh, tất cả công kích của Bất Tử Tộc như chưa từng tồn tại.
“Hahaha, để xem các ngươi có thể quay ngược Thời Gian đến khi nào?” Bất Khương không thèm để ý cười to.
Hắn và đồng bọn vẫn tiếp tục công cuộc tàn sát.
Quả nhiên sau vài đợt thi triển Thời Gian Nghịch Đảo, Lạc Kỳ Nam và Lâm Tích đã gần như cạn kiệt lực lượng, chỉ có Tuế Nguyệt là Nhập Thánh nên vẫn có thể tiếp tục.
Chỉ là với sức của một mình nàng thật sự khó mà thay đổi cục diện…
“Không được, phải nghĩ cách đem bọn hắn rời khỏi!”
Tuế Nguyệt cố gắng động não, Đại Trí Tổ Phù được nàng kích hoạt hết công suất.
Cuối cùng ánh mắt nàng lóe lên, đã nghĩ đến một cách…
Nàng liền truyền âm cho tất cả đồng minh.
Cả đám nhìn nhau gật đầu ăn ý, uống vào Bất Tử Dịch Thủy khôi phục sức mạnh.
Sau đó, đồng loạt các thủ đoạt được thực hiện cùng thời điểm.
“Chú Thuật – Cấm Không!”
“Tà Âm, Thiện Âm, Ma Âm, Phật Âm!”
“Kim Khẩu Ngọc Ngôn – Trẫm nói các ngươi bất động!”
“Thời Không Ngưng Đọng!”
Tất cả chiêu thức, kỹ năng, thần thông có tác dụng làm địch nhân mất khống chế được chúng nữ phối hợp triển khai ngay lập tức.
Trong nháy mắt, Bất Tử Thiếu Chủ, Bất Khương, đám cường giả Bất Tử Tộc và các Hồn Thánh đều bị đứng im.
Như chỉ chờ có thế, Luân Hồi Thụ liền tung ra vô số cành cây trói chặt lấy cơ thể của bọn hắn.
Tuế Nguyệt liền mang theo chúng nữ nhảy vọt lên thân cây.
Luân Hồi Thụ dịch chuyển không gian, mang theo địch nhân và chúng nữ biến mất tại chỗ.
Tiên Ma Đế Thiên Giới cùng Côn Lôn Giới tuy hoang tàn nhưng đã thoát khỏi kiếp hủy diệt.
…
Dưới lòng Bạo Loạn Luân Hồi Vực hỗn loạn nguy hiểm.
Luân Hồi Thụ hiện ra.
Cũng vừa lúc đám người Bất Khương lấy lại tinh thần, nhìn thấy mình xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhất thời phẫn nộ rống lớn:
“Khốn kiếp, các ngươi mang bọn ta đi đâu?”
“Nơi tiêu diệt các ngươi!” Tuế Nguyệt cùng chúng nữ lạnh lùng nói.
Bạo Loạn Luân Hồi Vực chắc chắn sẽ là chỗ nguy hiểm, nhưng chỉ có ở nơi này mới ngăn cản được kẻ địch phát điên đồ sát những sinh linh vô tội.
Bởi vì ở trong Bạo Loạn Luân Hồi Vực, dù Bất Khương đám người muốn chạy trở về Côn Lôn cũng không dễ dàng chạy thoát.
“Đây là Bạo Loạn Luân Hồi Vực, ta từng bị phong ấn ở đây một thời gian!” Bất Tử Thiếu Chủ hít sâu một hơi, lạnh lùng quát:
“Các ngươi điên rồi, chiến đấu ở chỗ này sơ suất một chút là bị rơi vào luân hồi như chơi, muốn đồng quy vu tận sao?”
“Haha, đừng quên còn có lão phu!” Luân Hồi Thụ cười nhạt nói:
“Có ta ở đây, dù các nàng bị phân tách rơi vào vô tận luân hồi, ta cũng có thể đem từng người cứu trở về!”
Nói xong liền lẫn trốn vào một khoảng thời không khác không để kẻ địch tìm được.
“Dù là như vậy, các ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại được chúng ta?” Bất Khương híp mắt lại cười nhạt.
“Đương nhiên rồi…” Một tiếng cười trêu tức vang lên hồi đáp.
Chúng nữ rùng mình, vội vàng quay đầu nhìn về một phía, Đồng Tâm Đồng Ý phản ứng dữ dội.
Chỉ thấy ở phía trên lối vào Bạo Loạn Tiên Ma Vực, một tên nam nhân đang thả người rơi xuống.
Nhìn về các nữ nhân đã chiến đấu cực độ mệt mỏi, trong đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn là vô tận tự hào, ôn nhu nói ra:
“Các nàng đã làm rất tốt, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta là được!”
…
Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ <3
XÈO XÈO XÈO XÈO…
Địa Ngục Diễm quả thật có tác dụng khắc chế linh hồn, dù chênh lệch về mặt đẳng cấp nhưng nó vẫn có thể ăn mòn không ít Hồn Lực bên trong công kích của Hồn Thánh.
Tuy nhiên như vậy là chưa đủ, đôi Hồn Thánh Đại Thủ đó vẫn cường thế xuyên qua biển lửa, nhắm ngay Liễu Ngọc Thanh chụp xuống.
“Chủ mẫu mau chạy đi!” Địa Ngục Tam Đầu Khuyển hoảng hốt truyền âm, nó đã được Hi Vũ bí mật ra lệnh bảo vệ Liễu Ngọc Thanh nên biết nàng không phải Lạc Nam thật sự.
Nhưng mà trái ngược với đề nghị của nó, Liễu Ngọc Thanh không có ý định bỏ chạy, ngược lại mái tóc lục bảo của nàng tung bay, bên trong đồng tử đen láy là kịch độc và linh hồn đang cuồn cuộn dung hợp.
Sức mạnh của Thiên Sinh Độc Thể được nàng điều động đến mức cao nhất, một luồng Linh Hồn màu đen từ cơ thể nàng như làn khói bay ra lượn lờ khắp không gian.
Mà khi Hồn Thánh Đại Thủ tiếp xúc với làn khói đen này, nó đột ngột bị đồng hóa, vốn vô cùng tinh khiết và trong suốt cũng chuyển thành màu đen, hóa thành làn khói bay ngược trở về cơ thể của Hồn Thánh.
“Cái quỷ gì?” Hồn Thánh không lường trước được chuyện vừa phát sinh, vô thức để một tia khói đen bay vào trong mũi.
Thoáng chốc…
“AAAAAAAAAAAA”
Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng không gian, vị Hồn Thánh vừa rồi còn hung hăng không ai bì kịp ôm đầu rống lớn, sắc mặt vặn vẹo, linh hồn đau nhứt dữ dội.
Nhìn kỹ sẽ thấy làn da của hắn đang trở nên đen kịch như mực, độc tố thẩm thấu khắp toàn thân.
Liễu Ngọc Thanh mặt không biểu tình, trong lòng lại thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bát Tinh Thánh Công – Độc Hồn Thánh Điển lần trước được “sư phụ Kim Nhi” ban tặng không để nàng thất vọng.
Độc Hồn Thánh Điển có tác dụng biến Linh Hồn của bản thân thành kịch Độc, sinh ra Độc Hồn, ngay cả Hồn Thánh nếu không cẩn thận cũng phải tiêu tùng.
Vừa rồi tên Hồn Thánh đã bị Địa Ngục Tam Đầu Khuyển làm cho thế công suy yếu, nhưng hắn không lường trước được Liễu Ngọc Thanh lại có thủ đoạn như vậy cho nên chủ quan, kết quả ăn phải quả đắng.
Độc tu bình thường tu luyện Độc Hồn Thánh Điển đã rất đáng gờm rồi, Liễu Ngọc Thanh lại càng là sở hữu Diệt Sinh Độc Thể, mức độ nguy hiểm của nàng tạo ra càng thêm đáng sợ.
Sự đáng sợ của Độc tu là có thể vượt cấp độc chết cường giả tu vi cao hơn mình, Liễu Ngọc Thanh là Thiên Đế độc chết một Nhập Thánh cũng không phải chuyện hiếm lạ.
Quả nhiên chỉ thấy tên Hồn Thánh lúc này đang đau đớn giãy dụa như cá chết vô cùng đáng thương hại, hắn muốn vận dụng Thánh Hồn của mình để xua tan Độc Hồn thẩm thấu vào trong nhưng không thể, trái lại Thánh Hồn liên tục bị Độc Hồn chiếm cứ.
Một khi Độc Hồn xâm chiếm toàn bộ, hắn chỉ có một con đường chết.
Tình cảnh vừa xảy ra cũng khiến toàn trường giật mình, theo sau đó là vô số tiếng hò reo hoan hô mừng rỡ.
Đại đa số người đều cho rằng Liễu Ngọc Thanh là Lạc Nam, quả nhiên “chủ công” vừa ra tay đã khiến kẻ địch sắp vạn kiếp bất phục.
Liễu Ngọc Thanh cùng Địa Ngục Tam Đầu Khuyển muốn nhân cơ hội diệt luôn kẻ thù, chuyển đổi trạng thái từ thủ thành công, lao ngược lại vị trí tên Hồn Thánh đang lăn lộn.
Địa Ngục Tam Đầu Khuyển hưng phấn hét dài, vô cùng vô tận Địa Ngục Diễm hội tụ trong ba cái đầu lớn.
Liễu Ngọc Thanh hai tay hóa thành Độc Hồn Trảo, sẳn sàng xuyên thủng linh hồn mục tiêu.
“Mau cứu hắn!” Bất Khương thấy cảnh này nộ hống:
“Giúp hắn cướp đoạt Linh Hồn của đám kiến hôi bên dưới để khôi phục!”
Nhận được mệnh lệnh của hắn, đám Hồn Thánh đang dây dưa với chúng nữ toàn diện xoay người, cố gắng giải cứu đồng bọn.
Bọn chúng cũng thừa hiểu rằng nhân số của mình không nhiều, chết một người là cục diện càng thêm bất lợi, tuyệt đối không thể để tổn thất phát sinh.
“Có gan đừng chạy!” Mấy nữ đương nhiên không để ý đồ của địch nhân thực hiện thành công.
Trì Du Điệp, Đạm Đài Uyển, Hoàng Y Thiền cùng Mộ Sắc Vy thông qua Bí Tự Hồn hình thành một tấm Lưới Hồn kiên cố, bao trùm đối thủ.
Võ Tam Nương biến cơ thể khổng lồ của mình thành một Hư Vô Đại Hải, biển cả mênh mông trắng xóa bao trùm, phong tỏa mọi đường lui của kẻ địch.
Thành Bích, Tử Yên, Tiểu Đậu Bỉ cắn chặt răng, ra lệnh cho Khôi Lỗi, Khô Lâu và Cương Thi tự bạo, tạo thành vụ nổ khổng lồ bao vây kẻ thù vào trong đó.
Chúng nữ Họa Mộng, Hoa Ngọc Phượng, Bảo Kiều không chịu thua kém, quyết đoán tự bạo Trận Pháp, Phù Chú ngăn đường chi viện của một tên Hồn Thánh khác.
Nhưng mà Âu Dương Thương Lan lại không làm được như các nàng.
Bởi lẽ chúng nữ liên thủ với nhau hành động, còn Âu Dương Thương Lan lại lấy sức một người ỷ vào Bí Tự Lâm vừa đánh vừa lui, cho nên lúc này khi đối thủ muốn bỏ chạy, nàng lại vô pháp ngăn cản.
Dù rằng có Lạc Thương Lôi Dực vỗ cánh sau lưng, nàng cũng không thể đuổi kịp tốc độ của một tên Hồn Thánh.
Tên Hồn Thánh thành công thoát khỏi sự đeo bám của Âu Dương Thương Lan, ánh mắt sắc lạnh, tất cả Hồn Thánh Lực được hắn cô động thành hai thanh Hồn Đao khổng lồ.
Một Đao hướng đỉnh đầu Địa Ngục Tam Đầu Khuyển trảm xuống, một Đao hướng về cổ Liễu Ngọc Thanh trảm xuống.
“Song Sát Đao Hồn!”
Thập Tầng Sát Vực hòa vào thế công, cực kỳ khủng bố.
Nếu như Liễu Ngọc Thanh cùng Địa Ngục Tam Đầu Khuyển không nhanh chóng rút lui, dù giết được tên Hồn Thánh đang trúng độc thì cũng phải đồng quy vu tận.
Ánh mắt Liễu Ngọc Thanh lóe lên tia kiên quyết, nàng tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, Độc Hồn Trảo vẫn cố chấp vồ xuống mục tiêu, bất chấp tính mạng ngàn cân treo sợi tóc.
Ngay ở tình huống mấu chốt này, bốn thân ảnh cùng lúc phóng mình lên thiên không.
“Tà Âm – Mau dừng tay lại!” Ngọc La Yên sắc mặt nghiêm nghị, môi đỏ khai mở, Tà Âm mang theo lực lượng quấy nhiễu xuyên toa không gian.
“Ma Âm – Cấm ngươi động thủ!” Đình Manh Manh chống nạnh rống lớn, âm ba ầm ầm tác động.
“Thiện Âm – Quay đầu là bờ!” Bạch Liên Hoa ôn nhu hiền dịu nói.
“Phật Âm – Thí chủ mau giác ngộ!” Lãnh Vận Du chắp tay trang nghiêm trước ngực, sau lưng hiện ra phật quang chói lọi thần thánh trang nghiêm.
Tà Âm, Ma Âm, Thiện Âm, Phật Âm cùng lúc được triển khai.
Bốn loại Thiên Sinh Âm Vận tiến vào cơ thể tên Hồn Thánh đang động thủ.
Linh Hồn của hắn rung mạnh, bị đủ loại cảm xúc của Thiên Sinh Âm Vận mang đến xém chút tẩu hỏa nhập ma, Song Sát Đao Hồn phá toái thành vạn mảnh, cơ thể cứng đờ đứng im bất động giữa không trung.
“Phốc!” Tứ nữ thi triển Thiên Sinh Âm Vận cùng nhau phun máu rơi rụng, việc triển khai lên người một vị Hồn Thánh quá sức chịu đựng của các nàng, phản phệ không hề nhẹ.
Không bỏ qua cơ hội, công kích của Liễu Ngọc Thanh và Địa Ngục Tam Đầu Khuyển đã thành công giáng xuống tên Hồn Thánh đang trúng độc.
Tưởng như tên này đã chết chắc, Bất Khương lại thể hiện ra sự khó chơi của một vị Thánh Tử Chí Tôn Cấp Thế Lực.
“Ta nói thế công đảo ngược!” Miệng của hắn niệm lấy Chú Thuật, cuồn cuộn âm ba tiến ra bao trùm trời đất bất chấp Tuế Nguyệt đang phát động công kích ở phía đối diện.
Bằng mọi giá hắn cũng muốn đem thế công của Liễu Ngọc Thanh và Địa Ngục Tam Đầu Khuyển thu hồi.
“Thế công tiếp tục!”
Đúng lúc này một luồng Chú Thuật khác lại cuồn cuộn tiến ra, thân ảnh già nua của truyền nhân Tiên Ma Cung – Phàm Chính chắp tay mà đứng, dùng Chú Thuật đối kháng Chú Thuật.
“HỰ…”
Đáng tiếc tu vi của Phàm Chính thấp hơn Bất Khương, vừa mới đối kháng đã như diều đứt dây phun máu bay ngược ra ngoài.
“Ngu xuẩn!” Bất Khương nở nụ cười khinh bỉ, hắn thắng chắc rồi.
“Kim Khẩu Ngọc Ngôn – Trẫm nói thế công tiếp tục!” Hi Vũ hờ hững mở miệng ngay khoảng khắc
Nụ cười trên mặt Bất Khương cứng ngắt lại.
Kim Khẩu Ngọc Ngôn nghiền nát Chú Thuật của hắn.
XÈO…
Hồn Thánh tiêu tan thành tro bụi, lần này lại không ai có thể ngăn cản được Liễu Ngọc Thanh và Địa Ngục Tam Đầu Khuyển nữa.
Độc Hồn và Địa Ngục Diễm hợp sức hủy diệt, lại đang ở trạng thái trúng kịch độc, còn sống mới là chuyện lạ.
“HOAN HÔ!”
Tiếng kinh hô như sấm dậy khắp trời, toàn dân mừng rỡ, sĩ khí dâng cao đến cực điểm.
Địch nhân cường đại thì đã sao? chẳng phải đã chết một tên?
“Khốn kiếp!” Bất Khương, Bất Tử Thiếu Chủ đám người siết chặt nắm tay, hận ý trong lòng dâng lên tột đỉnh.
“Loạn Không Chưởng!” Tuế Nguyệt vừa lúc hoàn thành thế công, một chưởng nện thẳng vào Bất Khương.
“Nữ nhân ngu xuẩn, ở trước mặt Thánh Vương Lực ngươi chỉ là con kiến hôi!”
Bất Khương cảm thấy không còn tin tưởng ai được nữa, một mình hắn sẽ giải quyết tất cả khi Lạc Nam vắng mặt.
Đầu tiên là Tuế Nguyệt.
Một lần bóp nát cả hai khối Ngọc Bội Thánh Vương, Thánh Vương Lực chia làm hai hướng, một luồng đi vào Quy Kiếm Tổ Phù, một luồng đi vào cơ thể hắn.
KENG KENG KENG KENG…
Quy Kiếm Tổ Phù càng trở nên khủng khiếp khi có Thánh Vương Lực cung cấp sức mạnh, mà trạng thái của Bất Khương cũng trở nên đáng sợ hơn.
Một kiếm trảm ra, đơn giản xé nát Loạn Không Chưởng của Tuế Nguyệt.
Bất Khương biến mất tại chỗ bất chấp Thời Gian và Không Gian của Tuế Nguyệt đang tác động lên cơ thể hắn.
Một lần nữa xuất hiện hắn đã ở sau lưng của nàng, Quy Kiếm Tổ Phù tập hợp ngàn vạn Thánh Vương Kiếm Khí đâm xuyên thân thể.
PHỐC!
Tuế Nguyệt chia năm xẻ bảy, cơ thể hóa thành mảnh vụn giữa không trung.
Nhưng lại chẳng có chút máu đỏ nào.
Ánh mắt Bất Khương híp lại, một con Trùng Thế Mạng đã nằm dưới chân Tuế Nguyệt.
Hiển nhiên nó vừa chết thay Tuế Nguyệt một lần.
“Khốn kiếp, khốn kiếp…ta không thích giết ngươi nữa, ta thích giết cả thế giới này!”
Bất Khương như phát rồ, ánh mắt trở nên tàn độc.
Hắn quyết định sẽ không dây dưa với Tuế Nguyệt nữa, điều này cực kỳ mất thời gian.
Ngược lại hắn sẽ giết chết vô số sinh mạng vô tội của Côn Lôn và Tiên Ma Đế Thiên.
Thế là Bất Khương ngửa đầu rít gào, Quy Kiếm Tổ Phù phóng xuất, mưa Kiếm đầy trời rơi rụng, trấn sát xuống phía dưới.
“Súc sinh dừng tay!”
Quỷ Đỏ phẫn nộ rống to, sức mạnh của vài chục cái đan điền ngưng tụ ra quyền đấm thẳng về phía Bất Khương.
Bất Khương mặc kệ tất cả, mặc kệ quyền kình của Quỷ Đỏ đấm mình tan xương nát thịt.
PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC…
Quy Kiếm Tổ Phù đã tàn sát hàng vạn sinh linh phía dưới, mỗi một thanh Kiếm lướt qua thu gặt vô số đầu người, không ai chống nổi Thánh Vương Lực.
Bất Khương sau đó lại khôi phục nguyên vẹn nhờ vào thiên phú của Bất Tử Tộc, tiếp tục làm ra hành vi tàn sát.
“HAHAHA, thú vị, thú vị lắm!” Bất Tử Thiếu Chủ và năm tên cường giả Bất Tử Tộc ngửa đầu cười lớn.
Bọn hắn cũng muốn làm theo Bất Khương.
Thế là cả đám ỷ vào sự bất tử của mình, mặc kệ chúng nữ vây công và phát động công kích chính mình, bọn hắn chỉ điên cuồng oanh tạc xuống phía dưới, đồ sát người vô tội.
Bọn hắn muốn thấy Nghịch Long Liên Quân bất lực, thật sự bất lực trước khả năng sống sót và liều mạng của bọn hắn.
PHỐC…PHỐC…PHỐC…
Lại là vô số người tử vong, Tiên Ma Đế Thiên và Côn Lôn bị trấn thành vô số mảnh vỡ.
Chúng nữ cắn chặt môi đến rỉ máu, phẫn nộ lên đến tột đỉnh nhưng lại không biết phải làm gì.
Bởi lẽ các nàng đã cố gắng công kích địch nhân bằng mọi giá nhưng địch nhân lại sống lại như chưa có chuyện gì xảy ra và tiếp tục đồ sát một cách trắng trợn.
Không thể chịu đựng được nữa, Tuế Nguyệt, Lạc Kỳ Nam và Lâm Tích đưa mắt nhìn nhau.
Ba người dồn nén tất cả Thời Gian Chi Lực của bản thân, đồng thanh quát lớn:
“Thời Gian Nghịch Đảo!”
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Như một thước phim được tua ngược lại, hàng loạt sinh mạng vừa bị giết phục sinh, tất cả công kích của Bất Tử Tộc như chưa từng tồn tại.
“Hahaha, để xem các ngươi có thể quay ngược Thời Gian đến khi nào?” Bất Khương không thèm để ý cười to.
Hắn và đồng bọn vẫn tiếp tục công cuộc tàn sát.
Quả nhiên sau vài đợt thi triển Thời Gian Nghịch Đảo, Lạc Kỳ Nam và Lâm Tích đã gần như cạn kiệt lực lượng, chỉ có Tuế Nguyệt là Nhập Thánh nên vẫn có thể tiếp tục.
Chỉ là với sức của một mình nàng thật sự khó mà thay đổi cục diện…
“Không được, phải nghĩ cách đem bọn hắn rời khỏi!”
Tuế Nguyệt cố gắng động não, Đại Trí Tổ Phù được nàng kích hoạt hết công suất.
Cuối cùng ánh mắt nàng lóe lên, đã nghĩ đến một cách…
Nàng liền truyền âm cho tất cả đồng minh.
Cả đám nhìn nhau gật đầu ăn ý, uống vào Bất Tử Dịch Thủy khôi phục sức mạnh.
Sau đó, đồng loạt các thủ đoạt được thực hiện cùng thời điểm.
“Chú Thuật – Cấm Không!”
“Tà Âm, Thiện Âm, Ma Âm, Phật Âm!”
“Kim Khẩu Ngọc Ngôn – Trẫm nói các ngươi bất động!”
“Thời Không Ngưng Đọng!”
Tất cả chiêu thức, kỹ năng, thần thông có tác dụng làm địch nhân mất khống chế được chúng nữ phối hợp triển khai ngay lập tức.
Trong nháy mắt, Bất Tử Thiếu Chủ, Bất Khương, đám cường giả Bất Tử Tộc và các Hồn Thánh đều bị đứng im.
Như chỉ chờ có thế, Luân Hồi Thụ liền tung ra vô số cành cây trói chặt lấy cơ thể của bọn hắn.
Tuế Nguyệt liền mang theo chúng nữ nhảy vọt lên thân cây.
Luân Hồi Thụ dịch chuyển không gian, mang theo địch nhân và chúng nữ biến mất tại chỗ.
Tiên Ma Đế Thiên Giới cùng Côn Lôn Giới tuy hoang tàn nhưng đã thoát khỏi kiếp hủy diệt.
…
Dưới lòng Bạo Loạn Luân Hồi Vực hỗn loạn nguy hiểm.
Luân Hồi Thụ hiện ra.
Cũng vừa lúc đám người Bất Khương lấy lại tinh thần, nhìn thấy mình xuất hiện ở một nơi hoàn toàn xa lạ, nhất thời phẫn nộ rống lớn:
“Khốn kiếp, các ngươi mang bọn ta đi đâu?”
“Nơi tiêu diệt các ngươi!” Tuế Nguyệt cùng chúng nữ lạnh lùng nói.
Bạo Loạn Luân Hồi Vực chắc chắn sẽ là chỗ nguy hiểm, nhưng chỉ có ở nơi này mới ngăn cản được kẻ địch phát điên đồ sát những sinh linh vô tội.
Bởi vì ở trong Bạo Loạn Luân Hồi Vực, dù Bất Khương đám người muốn chạy trở về Côn Lôn cũng không dễ dàng chạy thoát.
“Đây là Bạo Loạn Luân Hồi Vực, ta từng bị phong ấn ở đây một thời gian!” Bất Tử Thiếu Chủ hít sâu một hơi, lạnh lùng quát:
“Các ngươi điên rồi, chiến đấu ở chỗ này sơ suất một chút là bị rơi vào luân hồi như chơi, muốn đồng quy vu tận sao?”
“Haha, đừng quên còn có lão phu!” Luân Hồi Thụ cười nhạt nói:
“Có ta ở đây, dù các nàng bị phân tách rơi vào vô tận luân hồi, ta cũng có thể đem từng người cứu trở về!”
Nói xong liền lẫn trốn vào một khoảng thời không khác không để kẻ địch tìm được.
“Dù là như vậy, các ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại được chúng ta?” Bất Khương híp mắt lại cười nhạt.
“Đương nhiên rồi…” Một tiếng cười trêu tức vang lên hồi đáp.
Chúng nữ rùng mình, vội vàng quay đầu nhìn về một phía, Đồng Tâm Đồng Ý phản ứng dữ dội.
Chỉ thấy ở phía trên lối vào Bạo Loạn Tiên Ma Vực, một tên nam nhân đang thả người rơi xuống.
Nhìn về các nữ nhân đã chiến đấu cực độ mệt mỏi, trong đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn là vô tận tự hào, ôn nhu nói ra:
“Các nàng đã làm rất tốt, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta là được!”
…
Chúc cả nhà tối cuối tuần vui vẻ <3
/2381
|