Mọi thứ quá mức gấp rút, chỉ có một tháng thời gian, Lạc Nam thậm chí không có thời gian để tận hưởng tư vị làm Nhất Thế Bá Chủ sau khi đã thống nhất cả vũ trụ.
Hơn nữa sau khi biết đến sự mênh mông vô tận của Nguyên Giới, hắn cũng không còn nhiều hứng thú lắm với phiến vũ trụ này, dù sao thì nó cũng chỉ như một cái bí cảnh nếu so với Nguyên Giới mà thôi.
Nếu như có thể, hắn muốn yên bình cùng chúng nữ tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc…có lẽ là mười năm, hai mươi năm sau đó mới tính đến chuyện đặt chân lên Nguyên Giới.
Nhưng hiện tại bị Cấm Kỵ nhắm vào, Hệ Thống cũng đã đặt ra nhiệm vụ.
Không nhanh không được…
Không riêng gì Lạc Nam mà chúng nữ cũng bắt đầu phân tách nhau ra để dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Các nàng muốn cùng với nam nhân của mình vượt qua tất cả những gì diễn ra sắp tới, vậy nên chỉ đành bỏ lại các thế lực, gia tộc và người thân sau lưng.
Khi các nàng biến mất, cả vũ trụ cũng cần tiếp tục vận hành…
Lạc Nam tìm gặp Quỷ Đỏ trên đỉnh thái sơn, thản nhiên cười nói:
“Ta đặt hy vọng vào ngươi…”
Phía sau mặt nạ quỷ là một đôi mắt với đồng tử màu đỏ nhìn Lạc Nam chằm chằm, Quỷ Đỏ ngờ vực hỏi:
“Ngươi có ý gì?”
Hiển nhiên chuyện Lạc Nam bị Cấm Kỵ nhắm vào hiện tại vẫn còn khá bí mật, Quỷ Đỏ vẫn chưa được biết.
“Sắp tới ta có việc phải rời đi một đoạn thời gian, phiến vũ trụ này giao lại cho ngươi tiếp quản, phải dốc hết sức để bảo vệ nó…” Lạc Nam nhún vai đáp.
“Hừ, ngươi là Bá Chủ của toàn vũ trụ chứ không phải là ta!” Quỷ Đỏ lạnh lùng nói:
“Huống hồ chí hướng của ta là ở Nguyên Giới.”
“Cũng không phải kêu ngươi cả đời chôn chân tại nơi này, chỉ là muốn ngươi duy trì cục diện vũ trụ để đi vào quỹ đạo phát triển ổn định trong thời gian đầu mà thôi…” Lạc Nam giải thích.
“Đó là trách nhiệm của người làm Bá Chủ, liên quan gì đến ta?” Quỷ Đỏ hừ lạnh.
“Ngươi sai rồi, đó là mệnh lệnh mà Bá Chủ giành cho ngươi, đừng quên Trụ Việt Tông phân công ngươi làm trợ thủ cho ta…” Lạc Nam nghiêm mặt:
“Ngươi không nhận cũng phải nhận, số phận chính là như thế!”
“Ngươi…” Quỷ Đỏ căm tức, trong lòng mắng Lạc Nam là tên khốn vô trách nhiệm.
Hắn nào đâu biết rằng hiện tại Lạc Nam dù muốn có trách nhiệm cũng không thể nào làm được.
“Cứ quyết định như vậy đi…” Lạc Nam vỗ vỗ vai Quỷ Đỏ.
Chợt hắn giật mình, bả vai của con hàng này thật mềm mại, chắc chắn là nữ nhân.
“Bỏ ra!” Quỷ Đỏ giận dữ vung quyền đấm thẳng mặt Lạc Nam, sức mạnh của vài chục cái đan điền bùng nổ, hoàn toàn không giữ lại chút thực lực nào.
Lúc này Lạc Nam mới phát hiện Quỷ Đỏ đã đột phá Nhập Thánh Cảnh, sức chiến đấu cực kỳ kinh người.
Con hàng này đường đường là đồ đệ của Long Chí Tôn, Chiến Mệnh Cung Chủ, tu vi gia tăng đuổi kịp Tuế Nguyệt và hắn cũng không phải chuyện gì đáng giá kinh ngạc.
Lạc Nam vận chuyển Không Gian Lực lách mình né tránh, phá lên cười haha:
“Quỷ cô nương, hẹn ngày gặp lại!”
Thân ảnh của hắn chậm rãi biến mất.
“Tên này hôm nay làm sao thế? vì sao có cảm giác phải rất lâu nữa chúng ta mới có thể lại gặp hắn?” Lâm Tích đứng ở phía sau sắc mặt biểu lộ phức tạp.
“Không biết…” Quỷ Đỏ chậm rãi lắc đầu, trong lòng dâng lên một nỗi buồn vô cớ.
…
Quảng Hàn Cung.
Bốn vị giai nhân tuyệt sắc khuynh thành, khí chất thanh lãnh đang ngồi nói chuyện.
Cơ Nhã kéo tay Lăng Ba Nữ Đế, Cơ Băng làm nũng ôm eo Thường Nga Nữ Đế, lời nói trong trẻo mềm mại mang theo chút cầu xin:
“Sư phụ, các ngươi đi cùng với tỷ muội chúng ta và phu quân đi, Nhã Nhi và Băng Nhi không nỡ rời xa các ngươi…”
Hiển nhiên Cơ Nhã và Cơ Băng đang tìm cách thuyết phục Thường Nga cùng với Lăng Ba.
Đối mặt với sự nài nĩ của hai nữ, Thường Nga vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền mượt như thác, bất đắc dĩ nói:
“Đây là tình cảnh khó xử, vi sư không khuyên nhủ các ngươi ở lại cùng với chúng ta, nhưng muốn chúng ta đi theo phu thê các ngươi thì còn thể thống gì?”
“Chẳng lẽ người nỡ lãng quên ta cùng với tỷ tỷ?” Cơ Băng mím đôi môi hồng nhuận.
Lăng Ba với Thường Nga nhìn nhau một chút, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài:
“Chỉ cần có duyên sư đồ, sớm muộn sẽ gặp lại và nhận biết nhau!”
Các nàng đương nhiên không nỡ xa hai nữ đồ đệ, bốn người vừa như thầy trò vừa như tỷ muội, cảm tình thâm hậu vượt qua cả người thân thông thường.
Nhưng lần này Lạc Nam đã nói chỉ mang những nữ nhân thân thiết bên cạnh hắn đi cùng, Thường Nga và Lăng Ba cảm thấy bản thân mình và hắn chưa đủ thân thiết, làm sao có thể chủ động, da mặt của các nàng còn chưa dày đến mức như vậy.
Bỗng nhiên như cảm giác được điều gì, Cơ Nhã và Cơ Băng liền thi triển Thân Pháp chạy trốn mất dạng.
Thường Nga và Lăng Ba còn chưa kịp hiểu vấn đề đã thấy một tên nam nhân từ trong không gian bước ra.
Không phải Lạc Nam thì là ai?
Nhìn thấy nam nhân uy vũ tà mị trước mặt, đáy lòng Thường Nga và Lăng Ba liền có chút hỗn loạn, nhưng tâm cảnh của các nàng vẫn vững vàng như băng sơn, ánh mắt thanh tịnh nhìn thẳng lấy hắn:
“Hy vọng sau này ngươi chiếu cố thật tốt Nhã Nhi và Băng Nhi, đó là lời thỉnh cầu của người làm sư phụ.”
Lạc Nam lắc đầu bước đến bên cạnh các nàng.
Thường Nga cùng Lăng Ba lập tức đứng lên, không muốn ngồi đối diện với hắn.
“Nhã Nhi và Băng Nhi là thê tử của ta, đương nhiên ta sẽ chiếu cố…” Lạc Nam trầm thấp nói, giọng điệu ôn hòa:
“Nhưng ta cũng muốn các nàng đi cùng với ta!”
Toàn thân hai nữ run lên, một cảm giác khó tả bao phủ toàn thân.
“Vì sao chúng ta phải đi cùng với ngươi?” Thường Nga chau nhẹ mày liễu.
Lăng Ba cũng giương mắt nhìn hắn.
“Ta không nỡ rời xa các nàng.” Lạc Nam nói thẳng, không mượn Cơ Nhã hay Cơ Băng làm cái cớ, trực tiếp thổ lộ suy nghĩ trong lòng.
Mặc dù vì mối quan hệ với Cơ Nhã và Cơ Băng nên hắn mới cùng Thường Nga và Lăng Ba nhận biết nhau, nhưng các nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng ở phía hắn trong bất kỳ hoàn cảnh nào, sẳn sàng chiến đấu sinh tử vì hắn.
Lên Nguyên Giới xa xôi người thân bên cạnh ít càng thêm ít, Lạc Nam không muốn bỏ lỡ hai nữ nhân này.
Nghe được lời của hắn, cõi lòng hai nữ càng thêm rối loạn, tâm cảnh thanh tịch như nước hồ thu bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng mãnh liệt.
“Phốc!”
Đột ngột Thường Nga phun ra một ngụm máu đỏ, khí tức toàn thân bùng lên dữ dội, hỗn loạn không gì tả nổi.
“Thường Nga?” Lăng Ba hoảng hốt vội vàng nâng đỡ lấy nàng.
Lạc Nam cũng biến sắc, chẳng lẽ Thường Nga cũng tu luyện Vô Tình Công dẫn đến phản phệ?
Thường Nga không nói câu nào vội vàng khoanh chân ngồi xếp bằng, sắc mặt tuyệt mỹ cau lại vì đau đớn, nàng có cảm giác cả cơ thể như sắp nổ.
“Để ta kiểm tra!” Lạc Nam liền ngồi xuống bên cạnh, Hồn Lực ôn hòa tiến vào cơ thể Thường Nga, Lăng Ba biểu tình đầy lo lắng.
Ở khoảng cách gần, mùi hương thơm ngát dễ chịu như băng liên trên đỉnh tuyết sơn của Thường Nga tràn vào trong mũi nhưng Lạc Nam không có tâm tình hưởng thụ, hắn vẫn chú tâm kiểm tra.
Rất nhanh Lạc Nam liền nhận ra vấn đề.
Trong cơ thể của Thường Nga cất chứa một cổ lực lượng to lớn, khi tâm cảnh của nàng không vững thì cổ lực lượng này liền mất kiểm soát và có dấu hiệu bạo tẩu.
Lạc Nam lúc này mới nhớ đến lai lịch và chuyện xưa của Thường Nga.
Quảng Hàn Tộc rất nhiều cường giả vì muốn bảo vệ nàng khỏi Thiên Đế ngấp nghé nên đã dùng lực lượng của mình phong ấn bên trong cơ thể của nàng, một khi Thiên Đế dám xâm phạm hắn sẽ bị nổ tung.
Đây cũng là lý do Thường Nga xinh đẹp tuyệt trần, thanh nhã cao quý nhưng chẳng có nam nhân nào dám theo đuổi.
Tình huống tưởng chừng nguy hiểm nhưng lại là đại cơ duyên.
Lạc Nam cẩn thận vận chuyển Niết Bàn Linh Thủy ở trạng thái Thánh Lực tinh khiết tiến vào trong đan điền của Thường Nga áp chế đám lực lượng sắp phát nổ.
Hắn ngồi xếp bằng, đặt Thường Nga ngồi lên đùi mình, một tay đặt lên bụng nhỏ của nàng, một tay đặt lên lưng nàng.
Cảm nhận động tác thân thiết quá mức của hắn, Thường Nga trong lòng vừa thẹn vừa giận muốn xoay người đứng lên.
“Đừng làm rộn, mau vận chuyển công pháp, ta sẽ hỗ trợ nàng luyện hóa hết lực lượng của Quảng Hàn Tộc!” Lạc Nam ôn nhu mở miệng bên tai nàng.
Lăng Ba nghe vậy mới biết là chuyện gì xảy ra, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thường Nga cũng cắn cắn môi đỏ, đè nén cảm giác xấu hổ, tập trung vận chuyển công pháp của Quảng Hàn Cung.
Lạc Nam ý niệm vừa động, một đám Nguyên Thạch xuất hiện xung quanh, hỗ trợ lượng Nguyên Khí cần thiết.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Vừa được luyện hóa lực lượng khổng lồ tồn đọng trong cơ thể, vừa được Nguyên Khí bên ngoài tiến vào.
Tu vi của Thường Nga lấy tốc độ kinh người dâng lên.
Lạc Nam dùng Thánh Lực của mình tận tay giúp nàng đẩy nhanh tốc độ chuyển hóa Thiên Đế Lực thành Thánh Lực.
Bởi vì Thánh Lực của hắn tinh khiết không thua gì các tài nguyên đỉnh cao, Thường Nga hoàn toàn có thể hấp thụ một cách thuận lợi.
Tu vi của nàng vốn đã là Thiên Đế tối đỉnh trong nhiều năm, lần này gặp phải điều kiện cần liền được đà nhảy vọt.
Chính thức đặt chân vào Nhập Thánh…
Đột phá Thánh Cấp quá nhanh, Thường Nga cũng không lường trước được những lực lượng mà các tiền bối của Quảng Hàn Tộc lưu lại để bảo vệ mình nay lại trở thành chất dinh dưỡng quan trọng giúp nàng đột phá.
Do không quen làm chủ Thánh Lực, sức mạnh của Nhập Thánh Cường Giả liền bạo phát mà ra.
BÙM…
Y phục của Thường Nga toàn diện nổ tung, cơ thể băng thanh ngọc khiết, trơn nhuận mát lạnh như ngọc trần truồng hiện ra trước mặt Lạc Nam, còn đang ngồi ở trên đùi hắn.
“A…”
Dù với tính cách trong trẻo lạnh lùng Thường Nga cũng không nhịn được hé miệng kinh hô, hoảng hốt như con thỏ nhỏ nhảy dựng lên.
Lăng Ba cũng lấy lại tinh thần, vội vàng lấy một chiếc áo choàng chùm lên người của nàng.
“Ngươi đã nhìn thấy gì?” Hai nữ trợn mắt nhìn lấy hắn.
“Cái gì cũng thấy…” Lạc Nam cười đáp.
Gò má Thường Nga ửng đỏ như hồng bảo thạch, Lăng Ba cũng nghiến răng nghiến lợi.
Đột phá Nhập Thánh là chuyện đáng mừng nhưng sự cố ngoài ý muốn khiến cho bầu không khí trở nên cực kỳ cổ quái.
“Chủ nhân, chủ nhân…chúng ta theo Nhân Nhi đi chơi nha, ta không muốn xa Nhân Nhi.”
Có tiếng thở hổn hển vang lên, chỉ thấy hai con thỏ trắng từ đâu nhảy tưng tưng đến.
Lạc Nam liền nhận ra lai lịch của hai tiểu khả ái này, một chính là Nhân Sâm Tỷ Năm của hắn có tên Nhân Nhi, một chính là sủng thú Thỏ Ngọc của Thường Nga.
Thì ra sau một thời gian chơi đùa cùng nhau, quan hệ của hai con thỏ cũng thân thiết không nỡ xa rời.
Bởi vì Nhân Nhi cũng theo Lạc Nam, Thỏ Ngọc lại không muốn xa Nhân Nhi nên mở miệng cầu khẩn chủ nhân của mình là Thường Nga Nữ Đế.
Lạc Nam trong lòng vui vẻ, âm thầm hướng Nhân Nhi nâng lên ngón tay cái, thuận thế nói:
“Nhã Nhi và Băng Nhi muốn các nàng đi cùng, hiện tại ngay cả Thỏ Ngọc cũng muốn, các nàng chuẩn bị chờ ta đến đón đi!”
“Không đi ta cũng bắt đi, đừng quên thực lực của ta như thế nào.”
“Ngươi là tên hôn quân!” Lăng Ba trắng mắt liếc xéo hắn, khóe môi lại không nhịn được vểnh lên.
Thường Nga lấy lại bình tĩnh, thật sâu nhìn lấy hắn hỏi:
“Với tư cách gì? Chúng ta lấy tư cách gì đi cùng với ngươi?”
Lạc Nam nhìn ngắm tuyệt sắc kiều nhan của hai nữ nhân, chân thành nói:
“Hồng nhan của ta.”
Hai nữ nhoẻn miệng cười như tuyết liên nở rộ, thánh khiết không thể hình dung, môi đỏ chậm rãi thốt lên một chữ:
“Được!”
…
Mộng Gia…
Thời gian gần đây Mộng Thải Vân liên tục say rượu, không thèm uống trà như trước, ngược lại yêu cầu hạ nhân phải tuyển chọn những loại rượu mạnh khiến cho người ta mơ mơ màng màng.
Mộng Chi Tiên với Liễu Tú Quyên ngồi bên cạnh nhìn mà lắc đầu ngao ngán.
Thân là nữ nhân đã rơi vào lưới tình, các nàng làm sao không hiểu biểu hiện của Mộng Thải Vân?
Chỉ là phu quân của các nàng tâm tư kín đáo, các nàng cũng không biết hắn rốt cuộc có ý gì với Mộng Thải Vân hay không nên cũng chẳng dám xen vào hay tìm cách tạo cơ hội.
Mà Mộng Thải Vân thì tự biết thực lực của mình không đủ mạnh, ở phía sau giải quyết sự vụ chứ không thể kề vai chiến đấu cùng với hắn, điều này vô tình khiến khoảng cách giữa nàng và hắn ngày càng kéo xa…
Ngày hắn đại hôn nàng rối như tơ vò, mượn rượu giải sầu, chôn vùi phần tình cảm không đáng có vào đáy lòng.
Ít ai biết nàng là lão xử nữ, tuy mang tiếng là lão tổ của Mộng Gia nhưng thật ra Mộng Gia có đến ba vị lão tổ gồm hai nữ một nam.
Mộng Thải Vân là tiểu muội của hai vị ca ca, mà các thế hệ Mộng Gia có nguồn gốc từ con của hai vị ca ca kia, Mộng Thải Vân chưa từng thành gia lập thất hay có người trong mộng.
Mãi đến khi một lần nữa sống lại nhờ Cửu Diệp Liên Hoa, nàng mới lần đầu tiên biết cảm giác động lòng.
Thấy bộ dạng của Mộng Thải Vân như vậy, Mộng Chi Tiên và Liễu Tú Quyên cũng đành không nói ra chuyện sắp phải rời đi cùng Lạc Nam để tránh gây đau lòng.
Dù sao thì sắp tới Mộng Thải Vân sẽ quên lãng các nàng và nam nhân kia, hy vọng tìm được hạnh phúc khác.
Nào ngờ không gian bất chợt nứt ra, một giọng nói sảng khoái vang lên:
“Thải Vân tỷ thật xấu tính, uống rượu một mình cũng không mời ta?”
Mộng Thải Vân toàn thân chấn động, trong tầm mắt mơ màng loáng thoáng bắt gặp một thân ảnh nam nhân.
Hắn cũng chẳng khách khí, đoạt lấy chén rượu đang uống dở của nàng, bên trên còn lưu lại vết son môi cùng hương thơm nồng nàn khó tả, ngửa đầu uống một ngụm.
“Tiểu tử thúi, ngươi vừa thành hôn đã để Chi Tiên với Tú Quyên chạy về nhà, có phải sinh lý yếu không đáp ứng nổi?” Mộng Thải Vân ra vẻ khinh bỉ nhìn hắn.
“Haha, ta có yếu hay không chẳng phải tỷ nên thử một lần mới biết được hay sao?” Lạc Nam phá lên cười.
“Tiểu tử ngươi tốt nhất đừng thách ta!” Mộng Thải Vân biểu môi, gò má lại vô thức trở nên đỏ ửng.
“Không đùa nữa!” Lạc Nam đi vào chính đề:
“Ta bị một kẻ thù rất cường đại nhắm đến, dự định sẽ mang theo Chi Tiên và Tú Quyên chạy trốn, hung hiểm vô cùng, sống chết chưa rõ…”
Mộng Thải Vân liền giật mình: “Đừng nói giỡn!”
“Ta đâu có điên mà đùa với tỷ?” Lạc Nam trừng mắt lại.
Mộng Thải Vân đưa mắt nhìn Liễu Tú Quyên và Mộng Chi Tiên mang ý dò hỏi.
Hai nữ ngưng trọng gật gật đầu.
“Chẳng trách Chi Tiên ngươi gần đây biểu hiện kỳ lạ, thường hay quấn quít chiếu cố phụ thân ngươi, xem ra là đã chuẩn bị xa cách.” Mộng Thải Vân thở dài một tiếng.
Lạc Nam nhìn lấy nàng chân thật nói: “Ta muốn Thải Vân tỷ theo ta chạy trốn, có lẽ rất lâu sau mới trở về vũ trụ này, rất lâu sau mới quay về Mộng Gia, không biết ngươi dám không?”
Trái tim Mộng Thải Vân xém chút nhảy ra, vò rượu trong tay vô thức rơi xuống đất.
Phụ thân của Mộng Chi Tiên cũng đã đột phá Thiên Đế, Mộng Gia đã có hắn quản lý, hiện tại thiên hạ thái bình cũng không có lo lắng gì.
Ánh mắt của nàng trở nên mông lung, nhìn lấy nam nhan đang đưa tay về phía mình.
Nàng nắm chặt tay hắn quả quyết đáp:
“Có gì mà không dám?”
Lạc Nam hài lòng nở nụ cười.
…
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ <3
Hơn nữa sau khi biết đến sự mênh mông vô tận của Nguyên Giới, hắn cũng không còn nhiều hứng thú lắm với phiến vũ trụ này, dù sao thì nó cũng chỉ như một cái bí cảnh nếu so với Nguyên Giới mà thôi.
Nếu như có thể, hắn muốn yên bình cùng chúng nữ tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc…có lẽ là mười năm, hai mươi năm sau đó mới tính đến chuyện đặt chân lên Nguyên Giới.
Nhưng hiện tại bị Cấm Kỵ nhắm vào, Hệ Thống cũng đã đặt ra nhiệm vụ.
Không nhanh không được…
Không riêng gì Lạc Nam mà chúng nữ cũng bắt đầu phân tách nhau ra để dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Các nàng muốn cùng với nam nhân của mình vượt qua tất cả những gì diễn ra sắp tới, vậy nên chỉ đành bỏ lại các thế lực, gia tộc và người thân sau lưng.
Khi các nàng biến mất, cả vũ trụ cũng cần tiếp tục vận hành…
Lạc Nam tìm gặp Quỷ Đỏ trên đỉnh thái sơn, thản nhiên cười nói:
“Ta đặt hy vọng vào ngươi…”
Phía sau mặt nạ quỷ là một đôi mắt với đồng tử màu đỏ nhìn Lạc Nam chằm chằm, Quỷ Đỏ ngờ vực hỏi:
“Ngươi có ý gì?”
Hiển nhiên chuyện Lạc Nam bị Cấm Kỵ nhắm vào hiện tại vẫn còn khá bí mật, Quỷ Đỏ vẫn chưa được biết.
“Sắp tới ta có việc phải rời đi một đoạn thời gian, phiến vũ trụ này giao lại cho ngươi tiếp quản, phải dốc hết sức để bảo vệ nó…” Lạc Nam nhún vai đáp.
“Hừ, ngươi là Bá Chủ của toàn vũ trụ chứ không phải là ta!” Quỷ Đỏ lạnh lùng nói:
“Huống hồ chí hướng của ta là ở Nguyên Giới.”
“Cũng không phải kêu ngươi cả đời chôn chân tại nơi này, chỉ là muốn ngươi duy trì cục diện vũ trụ để đi vào quỹ đạo phát triển ổn định trong thời gian đầu mà thôi…” Lạc Nam giải thích.
“Đó là trách nhiệm của người làm Bá Chủ, liên quan gì đến ta?” Quỷ Đỏ hừ lạnh.
“Ngươi sai rồi, đó là mệnh lệnh mà Bá Chủ giành cho ngươi, đừng quên Trụ Việt Tông phân công ngươi làm trợ thủ cho ta…” Lạc Nam nghiêm mặt:
“Ngươi không nhận cũng phải nhận, số phận chính là như thế!”
“Ngươi…” Quỷ Đỏ căm tức, trong lòng mắng Lạc Nam là tên khốn vô trách nhiệm.
Hắn nào đâu biết rằng hiện tại Lạc Nam dù muốn có trách nhiệm cũng không thể nào làm được.
“Cứ quyết định như vậy đi…” Lạc Nam vỗ vỗ vai Quỷ Đỏ.
Chợt hắn giật mình, bả vai của con hàng này thật mềm mại, chắc chắn là nữ nhân.
“Bỏ ra!” Quỷ Đỏ giận dữ vung quyền đấm thẳng mặt Lạc Nam, sức mạnh của vài chục cái đan điền bùng nổ, hoàn toàn không giữ lại chút thực lực nào.
Lúc này Lạc Nam mới phát hiện Quỷ Đỏ đã đột phá Nhập Thánh Cảnh, sức chiến đấu cực kỳ kinh người.
Con hàng này đường đường là đồ đệ của Long Chí Tôn, Chiến Mệnh Cung Chủ, tu vi gia tăng đuổi kịp Tuế Nguyệt và hắn cũng không phải chuyện gì đáng giá kinh ngạc.
Lạc Nam vận chuyển Không Gian Lực lách mình né tránh, phá lên cười haha:
“Quỷ cô nương, hẹn ngày gặp lại!”
Thân ảnh của hắn chậm rãi biến mất.
“Tên này hôm nay làm sao thế? vì sao có cảm giác phải rất lâu nữa chúng ta mới có thể lại gặp hắn?” Lâm Tích đứng ở phía sau sắc mặt biểu lộ phức tạp.
“Không biết…” Quỷ Đỏ chậm rãi lắc đầu, trong lòng dâng lên một nỗi buồn vô cớ.
…
Quảng Hàn Cung.
Bốn vị giai nhân tuyệt sắc khuynh thành, khí chất thanh lãnh đang ngồi nói chuyện.
Cơ Nhã kéo tay Lăng Ba Nữ Đế, Cơ Băng làm nũng ôm eo Thường Nga Nữ Đế, lời nói trong trẻo mềm mại mang theo chút cầu xin:
“Sư phụ, các ngươi đi cùng với tỷ muội chúng ta và phu quân đi, Nhã Nhi và Băng Nhi không nỡ rời xa các ngươi…”
Hiển nhiên Cơ Nhã và Cơ Băng đang tìm cách thuyết phục Thường Nga cùng với Lăng Ba.
Đối mặt với sự nài nĩ của hai nữ, Thường Nga vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền mượt như thác, bất đắc dĩ nói:
“Đây là tình cảnh khó xử, vi sư không khuyên nhủ các ngươi ở lại cùng với chúng ta, nhưng muốn chúng ta đi theo phu thê các ngươi thì còn thể thống gì?”
“Chẳng lẽ người nỡ lãng quên ta cùng với tỷ tỷ?” Cơ Băng mím đôi môi hồng nhuận.
Lăng Ba với Thường Nga nhìn nhau một chút, trong mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp, cuối cùng hóa thành tiếng thở dài:
“Chỉ cần có duyên sư đồ, sớm muộn sẽ gặp lại và nhận biết nhau!”
Các nàng đương nhiên không nỡ xa hai nữ đồ đệ, bốn người vừa như thầy trò vừa như tỷ muội, cảm tình thâm hậu vượt qua cả người thân thông thường.
Nhưng lần này Lạc Nam đã nói chỉ mang những nữ nhân thân thiết bên cạnh hắn đi cùng, Thường Nga và Lăng Ba cảm thấy bản thân mình và hắn chưa đủ thân thiết, làm sao có thể chủ động, da mặt của các nàng còn chưa dày đến mức như vậy.
Bỗng nhiên như cảm giác được điều gì, Cơ Nhã và Cơ Băng liền thi triển Thân Pháp chạy trốn mất dạng.
Thường Nga và Lăng Ba còn chưa kịp hiểu vấn đề đã thấy một tên nam nhân từ trong không gian bước ra.
Không phải Lạc Nam thì là ai?
Nhìn thấy nam nhân uy vũ tà mị trước mặt, đáy lòng Thường Nga và Lăng Ba liền có chút hỗn loạn, nhưng tâm cảnh của các nàng vẫn vững vàng như băng sơn, ánh mắt thanh tịnh nhìn thẳng lấy hắn:
“Hy vọng sau này ngươi chiếu cố thật tốt Nhã Nhi và Băng Nhi, đó là lời thỉnh cầu của người làm sư phụ.”
Lạc Nam lắc đầu bước đến bên cạnh các nàng.
Thường Nga cùng Lăng Ba lập tức đứng lên, không muốn ngồi đối diện với hắn.
“Nhã Nhi và Băng Nhi là thê tử của ta, đương nhiên ta sẽ chiếu cố…” Lạc Nam trầm thấp nói, giọng điệu ôn hòa:
“Nhưng ta cũng muốn các nàng đi cùng với ta!”
Toàn thân hai nữ run lên, một cảm giác khó tả bao phủ toàn thân.
“Vì sao chúng ta phải đi cùng với ngươi?” Thường Nga chau nhẹ mày liễu.
Lăng Ba cũng giương mắt nhìn hắn.
“Ta không nỡ rời xa các nàng.” Lạc Nam nói thẳng, không mượn Cơ Nhã hay Cơ Băng làm cái cớ, trực tiếp thổ lộ suy nghĩ trong lòng.
Mặc dù vì mối quan hệ với Cơ Nhã và Cơ Băng nên hắn mới cùng Thường Nga và Lăng Ba nhận biết nhau, nhưng các nàng từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng ở phía hắn trong bất kỳ hoàn cảnh nào, sẳn sàng chiến đấu sinh tử vì hắn.
Lên Nguyên Giới xa xôi người thân bên cạnh ít càng thêm ít, Lạc Nam không muốn bỏ lỡ hai nữ nhân này.
Nghe được lời của hắn, cõi lòng hai nữ càng thêm rối loạn, tâm cảnh thanh tịch như nước hồ thu bỗng nhiên xuất hiện gợn sóng mãnh liệt.
“Phốc!”
Đột ngột Thường Nga phun ra một ngụm máu đỏ, khí tức toàn thân bùng lên dữ dội, hỗn loạn không gì tả nổi.
“Thường Nga?” Lăng Ba hoảng hốt vội vàng nâng đỡ lấy nàng.
Lạc Nam cũng biến sắc, chẳng lẽ Thường Nga cũng tu luyện Vô Tình Công dẫn đến phản phệ?
Thường Nga không nói câu nào vội vàng khoanh chân ngồi xếp bằng, sắc mặt tuyệt mỹ cau lại vì đau đớn, nàng có cảm giác cả cơ thể như sắp nổ.
“Để ta kiểm tra!” Lạc Nam liền ngồi xuống bên cạnh, Hồn Lực ôn hòa tiến vào cơ thể Thường Nga, Lăng Ba biểu tình đầy lo lắng.
Ở khoảng cách gần, mùi hương thơm ngát dễ chịu như băng liên trên đỉnh tuyết sơn của Thường Nga tràn vào trong mũi nhưng Lạc Nam không có tâm tình hưởng thụ, hắn vẫn chú tâm kiểm tra.
Rất nhanh Lạc Nam liền nhận ra vấn đề.
Trong cơ thể của Thường Nga cất chứa một cổ lực lượng to lớn, khi tâm cảnh của nàng không vững thì cổ lực lượng này liền mất kiểm soát và có dấu hiệu bạo tẩu.
Lạc Nam lúc này mới nhớ đến lai lịch và chuyện xưa của Thường Nga.
Quảng Hàn Tộc rất nhiều cường giả vì muốn bảo vệ nàng khỏi Thiên Đế ngấp nghé nên đã dùng lực lượng của mình phong ấn bên trong cơ thể của nàng, một khi Thiên Đế dám xâm phạm hắn sẽ bị nổ tung.
Đây cũng là lý do Thường Nga xinh đẹp tuyệt trần, thanh nhã cao quý nhưng chẳng có nam nhân nào dám theo đuổi.
Tình huống tưởng chừng nguy hiểm nhưng lại là đại cơ duyên.
Lạc Nam cẩn thận vận chuyển Niết Bàn Linh Thủy ở trạng thái Thánh Lực tinh khiết tiến vào trong đan điền của Thường Nga áp chế đám lực lượng sắp phát nổ.
Hắn ngồi xếp bằng, đặt Thường Nga ngồi lên đùi mình, một tay đặt lên bụng nhỏ của nàng, một tay đặt lên lưng nàng.
Cảm nhận động tác thân thiết quá mức của hắn, Thường Nga trong lòng vừa thẹn vừa giận muốn xoay người đứng lên.
“Đừng làm rộn, mau vận chuyển công pháp, ta sẽ hỗ trợ nàng luyện hóa hết lực lượng của Quảng Hàn Tộc!” Lạc Nam ôn nhu mở miệng bên tai nàng.
Lăng Ba nghe vậy mới biết là chuyện gì xảy ra, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thường Nga cũng cắn cắn môi đỏ, đè nén cảm giác xấu hổ, tập trung vận chuyển công pháp của Quảng Hàn Cung.
Lạc Nam ý niệm vừa động, một đám Nguyên Thạch xuất hiện xung quanh, hỗ trợ lượng Nguyên Khí cần thiết.
VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ VÙ…
Vừa được luyện hóa lực lượng khổng lồ tồn đọng trong cơ thể, vừa được Nguyên Khí bên ngoài tiến vào.
Tu vi của Thường Nga lấy tốc độ kinh người dâng lên.
Lạc Nam dùng Thánh Lực của mình tận tay giúp nàng đẩy nhanh tốc độ chuyển hóa Thiên Đế Lực thành Thánh Lực.
Bởi vì Thánh Lực của hắn tinh khiết không thua gì các tài nguyên đỉnh cao, Thường Nga hoàn toàn có thể hấp thụ một cách thuận lợi.
Tu vi của nàng vốn đã là Thiên Đế tối đỉnh trong nhiều năm, lần này gặp phải điều kiện cần liền được đà nhảy vọt.
Chính thức đặt chân vào Nhập Thánh…
Đột phá Thánh Cấp quá nhanh, Thường Nga cũng không lường trước được những lực lượng mà các tiền bối của Quảng Hàn Tộc lưu lại để bảo vệ mình nay lại trở thành chất dinh dưỡng quan trọng giúp nàng đột phá.
Do không quen làm chủ Thánh Lực, sức mạnh của Nhập Thánh Cường Giả liền bạo phát mà ra.
BÙM…
Y phục của Thường Nga toàn diện nổ tung, cơ thể băng thanh ngọc khiết, trơn nhuận mát lạnh như ngọc trần truồng hiện ra trước mặt Lạc Nam, còn đang ngồi ở trên đùi hắn.
“A…”
Dù với tính cách trong trẻo lạnh lùng Thường Nga cũng không nhịn được hé miệng kinh hô, hoảng hốt như con thỏ nhỏ nhảy dựng lên.
Lăng Ba cũng lấy lại tinh thần, vội vàng lấy một chiếc áo choàng chùm lên người của nàng.
“Ngươi đã nhìn thấy gì?” Hai nữ trợn mắt nhìn lấy hắn.
“Cái gì cũng thấy…” Lạc Nam cười đáp.
Gò má Thường Nga ửng đỏ như hồng bảo thạch, Lăng Ba cũng nghiến răng nghiến lợi.
Đột phá Nhập Thánh là chuyện đáng mừng nhưng sự cố ngoài ý muốn khiến cho bầu không khí trở nên cực kỳ cổ quái.
“Chủ nhân, chủ nhân…chúng ta theo Nhân Nhi đi chơi nha, ta không muốn xa Nhân Nhi.”
Có tiếng thở hổn hển vang lên, chỉ thấy hai con thỏ trắng từ đâu nhảy tưng tưng đến.
Lạc Nam liền nhận ra lai lịch của hai tiểu khả ái này, một chính là Nhân Sâm Tỷ Năm của hắn có tên Nhân Nhi, một chính là sủng thú Thỏ Ngọc của Thường Nga.
Thì ra sau một thời gian chơi đùa cùng nhau, quan hệ của hai con thỏ cũng thân thiết không nỡ xa rời.
Bởi vì Nhân Nhi cũng theo Lạc Nam, Thỏ Ngọc lại không muốn xa Nhân Nhi nên mở miệng cầu khẩn chủ nhân của mình là Thường Nga Nữ Đế.
Lạc Nam trong lòng vui vẻ, âm thầm hướng Nhân Nhi nâng lên ngón tay cái, thuận thế nói:
“Nhã Nhi và Băng Nhi muốn các nàng đi cùng, hiện tại ngay cả Thỏ Ngọc cũng muốn, các nàng chuẩn bị chờ ta đến đón đi!”
“Không đi ta cũng bắt đi, đừng quên thực lực của ta như thế nào.”
“Ngươi là tên hôn quân!” Lăng Ba trắng mắt liếc xéo hắn, khóe môi lại không nhịn được vểnh lên.
Thường Nga lấy lại bình tĩnh, thật sâu nhìn lấy hắn hỏi:
“Với tư cách gì? Chúng ta lấy tư cách gì đi cùng với ngươi?”
Lạc Nam nhìn ngắm tuyệt sắc kiều nhan của hai nữ nhân, chân thành nói:
“Hồng nhan của ta.”
Hai nữ nhoẻn miệng cười như tuyết liên nở rộ, thánh khiết không thể hình dung, môi đỏ chậm rãi thốt lên một chữ:
“Được!”
…
Mộng Gia…
Thời gian gần đây Mộng Thải Vân liên tục say rượu, không thèm uống trà như trước, ngược lại yêu cầu hạ nhân phải tuyển chọn những loại rượu mạnh khiến cho người ta mơ mơ màng màng.
Mộng Chi Tiên với Liễu Tú Quyên ngồi bên cạnh nhìn mà lắc đầu ngao ngán.
Thân là nữ nhân đã rơi vào lưới tình, các nàng làm sao không hiểu biểu hiện của Mộng Thải Vân?
Chỉ là phu quân của các nàng tâm tư kín đáo, các nàng cũng không biết hắn rốt cuộc có ý gì với Mộng Thải Vân hay không nên cũng chẳng dám xen vào hay tìm cách tạo cơ hội.
Mà Mộng Thải Vân thì tự biết thực lực của mình không đủ mạnh, ở phía sau giải quyết sự vụ chứ không thể kề vai chiến đấu cùng với hắn, điều này vô tình khiến khoảng cách giữa nàng và hắn ngày càng kéo xa…
Ngày hắn đại hôn nàng rối như tơ vò, mượn rượu giải sầu, chôn vùi phần tình cảm không đáng có vào đáy lòng.
Ít ai biết nàng là lão xử nữ, tuy mang tiếng là lão tổ của Mộng Gia nhưng thật ra Mộng Gia có đến ba vị lão tổ gồm hai nữ một nam.
Mộng Thải Vân là tiểu muội của hai vị ca ca, mà các thế hệ Mộng Gia có nguồn gốc từ con của hai vị ca ca kia, Mộng Thải Vân chưa từng thành gia lập thất hay có người trong mộng.
Mãi đến khi một lần nữa sống lại nhờ Cửu Diệp Liên Hoa, nàng mới lần đầu tiên biết cảm giác động lòng.
Thấy bộ dạng của Mộng Thải Vân như vậy, Mộng Chi Tiên và Liễu Tú Quyên cũng đành không nói ra chuyện sắp phải rời đi cùng Lạc Nam để tránh gây đau lòng.
Dù sao thì sắp tới Mộng Thải Vân sẽ quên lãng các nàng và nam nhân kia, hy vọng tìm được hạnh phúc khác.
Nào ngờ không gian bất chợt nứt ra, một giọng nói sảng khoái vang lên:
“Thải Vân tỷ thật xấu tính, uống rượu một mình cũng không mời ta?”
Mộng Thải Vân toàn thân chấn động, trong tầm mắt mơ màng loáng thoáng bắt gặp một thân ảnh nam nhân.
Hắn cũng chẳng khách khí, đoạt lấy chén rượu đang uống dở của nàng, bên trên còn lưu lại vết son môi cùng hương thơm nồng nàn khó tả, ngửa đầu uống một ngụm.
“Tiểu tử thúi, ngươi vừa thành hôn đã để Chi Tiên với Tú Quyên chạy về nhà, có phải sinh lý yếu không đáp ứng nổi?” Mộng Thải Vân ra vẻ khinh bỉ nhìn hắn.
“Haha, ta có yếu hay không chẳng phải tỷ nên thử một lần mới biết được hay sao?” Lạc Nam phá lên cười.
“Tiểu tử ngươi tốt nhất đừng thách ta!” Mộng Thải Vân biểu môi, gò má lại vô thức trở nên đỏ ửng.
“Không đùa nữa!” Lạc Nam đi vào chính đề:
“Ta bị một kẻ thù rất cường đại nhắm đến, dự định sẽ mang theo Chi Tiên và Tú Quyên chạy trốn, hung hiểm vô cùng, sống chết chưa rõ…”
Mộng Thải Vân liền giật mình: “Đừng nói giỡn!”
“Ta đâu có điên mà đùa với tỷ?” Lạc Nam trừng mắt lại.
Mộng Thải Vân đưa mắt nhìn Liễu Tú Quyên và Mộng Chi Tiên mang ý dò hỏi.
Hai nữ ngưng trọng gật gật đầu.
“Chẳng trách Chi Tiên ngươi gần đây biểu hiện kỳ lạ, thường hay quấn quít chiếu cố phụ thân ngươi, xem ra là đã chuẩn bị xa cách.” Mộng Thải Vân thở dài một tiếng.
Lạc Nam nhìn lấy nàng chân thật nói: “Ta muốn Thải Vân tỷ theo ta chạy trốn, có lẽ rất lâu sau mới trở về vũ trụ này, rất lâu sau mới quay về Mộng Gia, không biết ngươi dám không?”
Trái tim Mộng Thải Vân xém chút nhảy ra, vò rượu trong tay vô thức rơi xuống đất.
Phụ thân của Mộng Chi Tiên cũng đã đột phá Thiên Đế, Mộng Gia đã có hắn quản lý, hiện tại thiên hạ thái bình cũng không có lo lắng gì.
Ánh mắt của nàng trở nên mông lung, nhìn lấy nam nhan đang đưa tay về phía mình.
Nàng nắm chặt tay hắn quả quyết đáp:
“Có gì mà không dám?”
Lạc Nam hài lòng nở nụ cười.
…
Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ <3
/2381
|