Lạc Nam và Quân Tư Tình đặt chân lên du thuyền của Thương Lan Thương Hội, xung quanh thuyền có Trận Pháp cường đại bảo hộ chỉ lộ ra duy nhất một lối vào, hành khách muốn lên thuyền bắt buộc phải đến đúng lối này tránh có kẻ lén lút lên thuyền mà không đóng lệ phí.
Tại lối vào có một nam tử trung niên và một thiếu nữ lễ tân xinh đẹp, trên thân cả hai mặc đồng phục màu lam của Thương Lan Thương Hội, phụ trách việc tiếp đón khách nhân và thu phí dụng.
Chứng kiến Lạc Nam và Quân Tư Tình tiến đến, thiếu nữ lễ tân cũng không kỳ thị khuôn mặt đầy vết xăm của hai người, ngược lại liền nở nụ cười niềm nở:
“Hoan nghênh quý khách lên thuyền, phải chăng muốn đến Hải Long Cung tham dự Hằng La Đấu Giá Hội?”
“Không sai.” Lạc Nam gật gật đầu.
“Hì hì, nhị vị quý khách đến không lầm chỗ đâu, du thuyền của Thương Lan Thương Hội sẽ thẳng tiến Hải Long Cung, trong quá trình di chuyển phụ trách an toàn cho quý khách tuyệt đối!” Thiếu nữ lễ tân lanh lợi giới thiệu:
“Ngoài ra trên thuyền còn có dịch vụ sòng bạc, tửu điếm, đấu trường…vân vân, để quý khách giải trí.”
“Tốt lắm, chúng ta muốn lên thuyền!” Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề.
“Hoan nghênh quý khách…” Thiếu nữ lễ tân cười càng tươi hơn:
“Phí đi thuyền là một mỏ Nguyên Thạch, phòng nghỉ ngơi gồm có ba cấp bậc là Nhân phòng, Địa phòng và Thiên phòng, giá cả của từng loại phòng là khác nhau, không biết quý khách chọn loại phòng đẳng cấp nào?”
“Ồ, đẳng cấp chênh lệch vậy có gì khác biệt?” Lạc Nam hứng thú hỏi.
Thiếu nữ liền giải đáp nghi hoặc: “Du thuyền của Thương Lan Thương Hội chúng ta có tất cả 7000 phòng, trong đó 5000 phòng là Nhân phòng, 1900 phòng là Địa Phòng, chỉ có 100 phòng là Thiên phòng mà thôi…”
“Nhân phòng là loại phòng cơ bản, chỉ có một chiếc giường và một Tụ Nguyên Trận, ở một tháng chỉ tiêu tốn một vạn khối Nguyên Thạch.”
“Địa phòng là phòng cao cấp hơn, diện tích phòng lớn hơn, có Tụ Nguyên Trận và Gia Tốc Trận, ở một tháng sẽ tiêu tốn ba vạn khối Nguyên Thạch.”
“Thiên phòng là phòng siêu cấp, chẳng những diện tích lớn nhất, không gian rộng lớn thoải mái, ngoài những Trận Pháp phụ trợ tu luyện thì bên trong còn có bể bơi, hồ nước nóng để quý khách thư giãn, chưa kể thiên phòng được xây tại tầng cao nhất của du thuyền, từ bên trong có thể quan sát toàn bộ cảnh vật ở bốn phương tám hướng xung quanh, đêm đến có thể ngắm sao trên trời, cực kỳ lý tưởng…ở một tháng tiêu tốn mười vạn khối Nguyên Thạch.”
Nói đến đây thiếu nữ lễ tân liếc nhìn Quân Tư Tình ở cạnh Lạc Nam, thần thần bí bí truyền âm nói:
“Ngoài ra Thiên phòng còn có dịch vụ chăm sóc khách quý đặc biệt, chỉ cần khách nhân gọi một tiếng, sẽ có thị nữ xinh đẹp đến tận nơi hầu hạ giường chiếu, cùng ngươi song tu cho đỡ cô đơn.”
Lạc Nam nghe mà âm thầm cảm khái, đúng là thú chơi của người có tài sản nha.
“Duyệt, cho ta một Thiên phòng!” Hắn hào phóng phất tay, lấy ra lượng Nguyên Thạch đủ thuê phòng cho nửa năm thanh toán.
Thấy gặp được khách hàng hào phóng, thiếu nữ lễ tân hai mắt sáng rực hẳn lên, một bên thu nhận nguyên thạch, một bên nháy mắt với hắn:
“Nếu khách nhân cần có thể gọi cho thiếp thân nha, ta cũng có thể giúp ngươi thư giãn…”
“Không cần, ta đã có thê tử!” Lạc Nam nghiêm mặt, vừa nói vừa ôm nhẹ lấy vòng eo của Quân Tư Tình.
Thị nữ âm thầm le lưỡi, nhìn khuôn mặt của cả hai vị khách này đều xăm kín, chắc có lẽ là gu đặc biệt, mình không so được.
“Đây là thẻ phòng của hai vị, xin mời vào thuyền sẽ có người hướng dẫn!” Thị nữ cúi đầu làm động tác mời.
Lạc Nam cùng Quân Tư Tình nhẹ gật đầu, chợt phía sau lưng có tiếng quát đầy ngạo nghễ:
“Cho ta một Thiên phòng!”
Chỉ thấy có nhóm ba người vừa đặt chân đến, gồm có một đôi nam nữ trẻ tuổi và một lão già đang khẽ nhắm mắt chậm rãi bước phía sau.
Người vừa lên tiếng là thanh niên trẻ tuổi, hắn nhếch miệng cười ngạo nghễ: “Không có Thiên phòng bổn thiếu gia không ở.”
“Thì ra là Băng Thiếu Gia và thiếu phu nhân, nghe nói lão tổ Băng Gia vừa đột phá Thánh Hoàng Viên Mãn cấp cường giả, cách Thánh Đế chỉ còn một bước, thật đáng chúc mừng!” Thiếu nữ lễ tân cung kính tiến lên chào hỏi, sau đó có chút áy náy nói:
“Nhưng xin lỗi vô cùng, Thiên phòng chỉ có 100 cái, toàn bộ đều đã có chủ.”
“Hừ!” Thanh niên được gọi là Băng thiếu gia liền hừ lạnh, sắc mặt giận dữ:
“Chẳng lẽ đường đường là thiếu gia của Thánh Hoàng Viên Mãn gia tộc như ta lại phải ở Địa phòng của đám tu sĩ cấp thấp?”
Không ít người có mặt ở gần đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn nhận ra thân phận của tên thanh niên này, hắn là Băng Thuận thiếu gia của Băng Gia ở Linh Vũ Thành, nghe nói Băng Gia lão tổ vừa đột phá Thánh Hoàng Viên Mãn cách đây không lâu, nội tình càng thêm mạnh mẽ, kiêu ngạo một chút cũng là bình thường.
Mà lúc này nữ nhân có chút nhan sắc đi cùng với Băng Thuận bất chợt lên tiếng: “Băng ca, hình như hai người vừa rồi đã lấy được Thiên phòng.”
Lạc Nam nghe vậy liền nhíu mày, kéo tay Quân Tư Tình bước đi để tránh phiền phức.
“Đứng lại!” Băng Thuận hướng về bóng lưng của bọn hắn quát.
Lạc Nam chẳng thèm để ý.
“Tam Trưởng Lão.” Băng Thuận lạnh lùng quát lên.
Lão già hai mắt khép hờ đi cùng với hắn chính là Tam Trưởng Lão Băng Gia nhẹ gật đầu, thân pháp triển khai, tu vi Thánh Tôn bùng nổ, thoáng chốc đã ngăn chặn trước mặt Lạc Nam và Quân Tư Tình.
Chỉ là Lạc Nam còn chưa phản ứng, nam tử trung niên mặc đồng phục Thương Lan Thương Hội cũng đã nhanh chân bước ra chặn ngang trước mặt Tam Trưởng Lão Băng Gia.
“Hai người họ hiện tại đã là khách nhân của Thương Lan Thương Hội, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ an toàn của khách!” Nam tử trung niên nhàn nhạt nói, cũng hiện rõ tu vi Thánh Tôn trừng mắt nhìn Băng Thuận:
“Hy vọng Băng Gia không nên làm khó dễ.”
“Thương Lan Thương Hội bao che người ngoài, mặc kệ thế lực tại Linh Vũ Thành chúng ta đúng không?” Tam Trưởng Lão Băng Gia trầm giọng hỏi.
“Đây là quy tắc không thể thay đổi!” Nam tử trung niên nghiêm nghị đáp:
“Nếu ngay cả khách nhân mà chúng ta cũng không bảo vệ được, vậy làm sao còn mặt mũi kinh doanh?”
“Nói rất hay!” Không ít khách nhân vỗ tan khen ngợi hành động lần này của Thương Lan Thương Hội, cực kỳ uy tín.
Thấy Thương Lan Thương Hội xen vào, Băng Thuận liền biết lần này thật sự khó để giành phòng Thiên cấp, bởi lẽ thực lực của Thương Lan Thương Hội còn mạnh hơn Băng Gia của hắn.
Bất quá với bản tính kiêu ngạo, Băng Thuận không dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn liền hướng Lạc Nam nói với theo:
“Bổn thiếu gia trả cho ngươi cái giá gấp 10 lần, khôn hồn thì đồng ý, đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt.”
Thấy Lạc Nam vẫn chẳng để tâm chút nào, Băng Thuận tiếp tục dùng lời lẽ khó nghe:
“Tên hèn nhát, ngươi có giỏi thì đứng lại để bổn thiếu gia biết ngươi là ai, hậu quả của việc đắc tội với ta sẽ khiến ngươi hối hận.”
“Kẻ này thật đáng ghét.” Quân Tư Tình nhăn mặt nói.
“Chó sủa mà thôi, cứ mặc kệ…” Lạc Nam cười nhạt, vẫn tiếp tục đi.
“Khốn kiếp!” Băng Thuận phẫn nộ, chợt nhìn thấy một góc gương mặt đầy vết xăm của Quân Tư Tình, liền ngửa đầu cười lớn bằng giọng điệu chế nhạo:
“Thật là buồn nôn, mang theo nữ nhân ghê tởm như vậy ngươi không cảm thấy mất mặt nam nhân à?”
Lạc Nam chợt dừng lại bước chân, Quân Tư Tình rùng mình cảm giác được nhiệt độ xung quanh đang hạ thấp.
“Thế nào? đổi ý rồi?” Băng Thuận khinh khỉnh lên tiếng.
Tốc biến!
Thân ảnh Lạc Nam đột ngột biến mất, khi xuất hiện một lần nữa đã ở ngay trước mặt Băng Thuận.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, sau lưng Lạc Nam liền hiện ra hư ảnh đại phật với khuôn mặt phẫn nộ đang hung hăng nện xuống.
“Hừ, bổn thiếu gia đâu dễ để ngươi công kích?” Băng Thuận quát lớn một tiếng, tu vi Thánh Tướng bạo phát.
Hắn triệu hoán Pháp Tướng của mình ra chiến đấu, chỉ thấy vô số Băng Hệ Nguyên Khí xung quanh tụ tập tạo thành một Băng Thánh Pháp Tướng khổng lồ, mang theo nhiệt độ lạnh giá đến cực điểm tung ra một quyền nghênh chiến Phật Nộ Hàng Ma Quyền của Lạc Nam.
Nhưng vào khoảnh khắc này, bên trên bắp tay của Lạc Nam nở rộ Hoa Bỉ Ngạn, loại hoa kỳ bí tượng trưng cho sự chết chóc, tang thương.
ĐÙNG!
Khoảnh khắc Phật Nộ Hàng Ma Quyền mạnh đến mức đáng sợ.
RĂNG RẮC.
Trong ánh mắt kịch biến của vô số người, Băng Thánh Pháp Tướng của Băng Thuận không chịu nổi một kích, bị quyền kình nghiền nát thành hư vô.
Phật Nộ Hàng Ma Quyền vẫn bá đạo không gì cản nổi điên cuồng lao đến.
“Dừng tay!” Nữ nhân đi cùng với Băng Thuận lúc này cũng vội vàng thi triển thế công.
Thổ Hệ Nguyên Tụ ngưng tụ thành Thổ Thánh Pháp Tướng, tay cầm tấm thuẫn lớn ngăn chặn thế công của Lạc Nam.
ẦM ẦM ẦM…
Băng Thuẫn nổ tung, Thổ Thánh Pháp Tướng vừa kịp hình thành lại tiếp tục bị nghiền nát thành cặn bã.
Không gian chấn động, Phật Nộ Hàng Ma Quyền với sức mạnh của Thiên Văn Quy Hoa Quyết cường thế nghiền nát mọi chướng ngại vật, nện thẳng vào đầu Băng Thuận.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, đầu của Băng Thuận lõm cả vào cơ thể, răng môi lẫn lộn, đau thấu trời xanh khiến hắn chưa chết nhưng vẫn khàn giọng gào thét thảm thiết:
“AAAAAAAAAAAAA…”
“Súc sinh muốn chết!” Tam Trưởng Lão Băng Gia nộ hống, hung hăng đẩy nam tử trung niên của Thương Lan Thương Hội sang một bên, Thánh Tôn Băng Lực hội tụ trong lòng bàn tay khiến không gian xung quanh kết thành băng giá:
“Thánh Băng Cốt Chưởng.”
Một chưởng hùng mạnh ẩn chứa sát cơ của một vị Thánh Tôn có thể đóng băng xương cốt vạn địch, tra tấn người trúng chưởng sống không bằng chết.
Lạc Nam sắc mặt hờ hững không chút cảm tình quay đầu nhìn lại.
Từ trong Cửa Hàng May Mắn mua tạm hai kiện Lục Tinh Thánh Bảo thản nhiên hướng về lão già ném ra, nhếch miệng:
“BẠO ĐI!”
“KHÔNG…”
Chứng kiến cảnh tượng hai kiện Lục Tinh Thánh Bảo nổ tung trước mặt mình, Băng Gia Tam Trưởng Lão gào thét thảm thiết, dáng vẻ hung hăng vừa rồi chẳng biết biến đi đâu mất.
Đáng tiếc mọi chuyện đã muộn…
OÀNH OÀNH…
Toàn bộ du thuyền chấn động mãnh liệt, Trận Pháp xung quanh lắc lư liên tục, hai kiện Lục Tinh Thánh Bảo như pháo hoa nổ tung giải tán đám đông, lực lượng bao trùm toàn thân Băng Gia Tam Trưởng Lão.
“Đừng để chết người…” Nam tử trung niên của Thương Lan Thương Hội lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng triển khai Thánh Tôn Phong Lực hình thành một cơn gió lớn cuốn đi dư ba của vụ tự bạo pháp bảo.
“Hít…”
Khói bụi tán đi, toàn trường hít sâu một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy vị Tam Trưởng Lão của Băng Gia lúc này như một con chó chết nằm trên thuyền, toàn thân như bãi thịt nhão, máu me đầm đìa, miệng sùi bọt mép, chỉ còn một tia hô hấp.
“Chưa chết à?” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, tốc biến đến trước mặt lão già, muốn bồi thêm một quyền tiễn hắn đến tây thiên.
“Đạo hữu xin dừng tay!” Nam tử của Thương Lan Thương Hội mồ hôi chảy ròng ròng vội vàng khuyên nhũ:
“Đừng giết người trên Du Thuyền của chúng tôi, điều này ảnh hưởng rất lớn đến danh dự Thương Hội.”
Lạc Nam híp mắt lại, cuối cùng gật gật đầu.
Người kính ta một thước thì ta sẽ kính lại một trượng, trước đó Thương Lan Thương Hội đã chủ động đắc tội với Băng Gia để đứng ra bảo vệ hắn, mặc dù đó chỉ là hành động theo đúng quy tắc của thương hội nhưng hắn sẽ nể mặt lại.
“Muội muội, có chuyện gì xảy ra?” Lại một thanh âm khác truyền đến, chỉ thấy một tên nam tử mặc áo bào trắng từ trong một Thiên phòng hạ người bay xuống cao giọng hỏi.
“Đại ca, là kẻ kia khi ức hiếp muội muội và em rể ngươi!” Thiếu nữ đi cùng Băng Thuận liền vội vàng hướng nam tử áo trắng khóc lóc kể lể, thêm mắm dặm muối, nói như Lạc Nam là kẻ cố tình gây sự vậy.
Hiển nhiên nam tử áo trắng này là đại ca của nàng, xem như anh vợ của Băng Thuận.
Nàng là tiểu thư của Thổ Gia, được gả cho Băng Thuận làm dâu Băng Gia.
Thổ Gia là Thánh Đế Sơ Kỳ cấp thế lực, Băng Gia là Thánh Hoàng Viên Mãn cấp thế lực, từ bao giờ có người dám ức hiếp các nàng đến mức như thế?
Mà nghe muội muội của mình bị khi dễ, nam tử áo trắng sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn đến Lạc Nam lạnh giọng nói:
“Tại hạ là Thổ Đang thiếu chủ của Thổ Gia, các hạ ức hiếp muội muội và em rể ta như vậy liệu có nên cho ta một câu trả lời thích đáng?”
“Chó hướng ta sủa bậy thì ta đánh chó, còn cần hướng ngươi giải thích à?” Lạc Nam hờ hững đáp:
“Ngươi vì một con chó muốn đối địch với ta sao?”
Toàn trường nghe mà nuốt một ngụm nước bọt, không ngờ đến vị nam tử xăm đầy mặt này lại can đảm như vậy, ngay cả Thổ Gia và Băng Gia đều dám đắc tội, chẳng lẽ bối cảnh của hắn cũng rất khủng bố?
“Tốt tốt tốt…” Thổ Đang giận quá hóa cười, liếc mắt nhìn Băng Gia Tam Trưởng Lão cần phải lập tức cứu trị, vì vậy không muốn tiếp tục dây dưa.
Hắn hướng muội muội mình và Băng Thuận đã bị lõm cả đầu hừ nói:
“Tạm thời đến phòng của ta trị thương cho Tam Trưởng Lão đi!”
Thiên phòng rất rộng lớn, thừa sức chứa thêm mấy người.
“Nhưng còn bọn chúng?” Muội muội hắn vẫn không cam lòng oán độc nhìn lấy Lạc Nam và Quân Tư Tình.
“Thương Lan Thương Hội không cho phép tùy tiện động thủ, bất quá ta đã có biện pháp, các ngươi không cần bận tâm!” Thổ Đang tự tin nói.
“Tốt, ta nghe tỷ phu vậy!” Băng Thuận đè nén cảm giác uất ức và phẫn nộ gật đầu.
Tưởng như chuyện đã tạm thời được giải quyết, nào ngờ Lạc Nam chợt hướng nam tử của Thương Lan Thương Hội mở miệng:
“Phiền toái quá, đợi ta giết hết bọn chúng rồi xuất phát được không?”
Toàn trường khóe miệng giật giật, bọn hắn xem như hiểu cái gì gọi là bá đạo.
Nam tử Thương Lan Thương Hội cười khổ, hắn cũng chỉ là một vị chấp sự mà thôi, làm sao dám để vị khách này tự tung tự tác được?
“Tại hạ thấy đây chỉ là hiểu lầm, có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ quá không…” Nam tử cười khổ hòa giải.
“Ta trả 10 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm chỉ để được giết bọn chúng!” Lạc Nam quyết đoán nói.
“Khốn nạn!” Thái độ phách lối của Lạc Nam khiến Thổ Đang cùng Băng Thuận đám người sắp tức điên.
“Thôi bỏ đi, đừng làm khó Thương Lan Thương Hội…” Quân Tư Tình từ phía sau ôm lấy Lạc Nam, hiếm thấy khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.
Lúc đầu Băng Thuận khiêu khích Lạc Nam đủ kiểu nhưng hắn không thèm bận tâm, kết quả tên này vừa nói động đến nàng liền chọc hắn phẫn nộ muốn giết người.
Điều này chứng tỏ địa vị của nàng ở trong lòng hắn, đối với Quân Tư Tình như thế là đủ lắm rồi…
“Được rồi!”
Nàng nói vậy hắn cũng không muốn tiếp tục làm mất hứng, cùng với Quân Tư Tình theo một thị nữ hướng dẫn trở về phòng nghỉ.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, Thổ Đang hít sâu một hơi đè nén cảm giác phẫn nộ, ánh mắt tràn đầy sát khí:
“Chuyện này không dừng lại như vậy!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
Tại lối vào có một nam tử trung niên và một thiếu nữ lễ tân xinh đẹp, trên thân cả hai mặc đồng phục màu lam của Thương Lan Thương Hội, phụ trách việc tiếp đón khách nhân và thu phí dụng.
Chứng kiến Lạc Nam và Quân Tư Tình tiến đến, thiếu nữ lễ tân cũng không kỳ thị khuôn mặt đầy vết xăm của hai người, ngược lại liền nở nụ cười niềm nở:
“Hoan nghênh quý khách lên thuyền, phải chăng muốn đến Hải Long Cung tham dự Hằng La Đấu Giá Hội?”
“Không sai.” Lạc Nam gật gật đầu.
“Hì hì, nhị vị quý khách đến không lầm chỗ đâu, du thuyền của Thương Lan Thương Hội sẽ thẳng tiến Hải Long Cung, trong quá trình di chuyển phụ trách an toàn cho quý khách tuyệt đối!” Thiếu nữ lễ tân lanh lợi giới thiệu:
“Ngoài ra trên thuyền còn có dịch vụ sòng bạc, tửu điếm, đấu trường…vân vân, để quý khách giải trí.”
“Tốt lắm, chúng ta muốn lên thuyền!” Lạc Nam đi thẳng vào vấn đề.
“Hoan nghênh quý khách…” Thiếu nữ lễ tân cười càng tươi hơn:
“Phí đi thuyền là một mỏ Nguyên Thạch, phòng nghỉ ngơi gồm có ba cấp bậc là Nhân phòng, Địa phòng và Thiên phòng, giá cả của từng loại phòng là khác nhau, không biết quý khách chọn loại phòng đẳng cấp nào?”
“Ồ, đẳng cấp chênh lệch vậy có gì khác biệt?” Lạc Nam hứng thú hỏi.
Thiếu nữ liền giải đáp nghi hoặc: “Du thuyền của Thương Lan Thương Hội chúng ta có tất cả 7000 phòng, trong đó 5000 phòng là Nhân phòng, 1900 phòng là Địa Phòng, chỉ có 100 phòng là Thiên phòng mà thôi…”
“Nhân phòng là loại phòng cơ bản, chỉ có một chiếc giường và một Tụ Nguyên Trận, ở một tháng chỉ tiêu tốn một vạn khối Nguyên Thạch.”
“Địa phòng là phòng cao cấp hơn, diện tích phòng lớn hơn, có Tụ Nguyên Trận và Gia Tốc Trận, ở một tháng sẽ tiêu tốn ba vạn khối Nguyên Thạch.”
“Thiên phòng là phòng siêu cấp, chẳng những diện tích lớn nhất, không gian rộng lớn thoải mái, ngoài những Trận Pháp phụ trợ tu luyện thì bên trong còn có bể bơi, hồ nước nóng để quý khách thư giãn, chưa kể thiên phòng được xây tại tầng cao nhất của du thuyền, từ bên trong có thể quan sát toàn bộ cảnh vật ở bốn phương tám hướng xung quanh, đêm đến có thể ngắm sao trên trời, cực kỳ lý tưởng…ở một tháng tiêu tốn mười vạn khối Nguyên Thạch.”
Nói đến đây thiếu nữ lễ tân liếc nhìn Quân Tư Tình ở cạnh Lạc Nam, thần thần bí bí truyền âm nói:
“Ngoài ra Thiên phòng còn có dịch vụ chăm sóc khách quý đặc biệt, chỉ cần khách nhân gọi một tiếng, sẽ có thị nữ xinh đẹp đến tận nơi hầu hạ giường chiếu, cùng ngươi song tu cho đỡ cô đơn.”
Lạc Nam nghe mà âm thầm cảm khái, đúng là thú chơi của người có tài sản nha.
“Duyệt, cho ta một Thiên phòng!” Hắn hào phóng phất tay, lấy ra lượng Nguyên Thạch đủ thuê phòng cho nửa năm thanh toán.
Thấy gặp được khách hàng hào phóng, thiếu nữ lễ tân hai mắt sáng rực hẳn lên, một bên thu nhận nguyên thạch, một bên nháy mắt với hắn:
“Nếu khách nhân cần có thể gọi cho thiếp thân nha, ta cũng có thể giúp ngươi thư giãn…”
“Không cần, ta đã có thê tử!” Lạc Nam nghiêm mặt, vừa nói vừa ôm nhẹ lấy vòng eo của Quân Tư Tình.
Thị nữ âm thầm le lưỡi, nhìn khuôn mặt của cả hai vị khách này đều xăm kín, chắc có lẽ là gu đặc biệt, mình không so được.
“Đây là thẻ phòng của hai vị, xin mời vào thuyền sẽ có người hướng dẫn!” Thị nữ cúi đầu làm động tác mời.
Lạc Nam cùng Quân Tư Tình nhẹ gật đầu, chợt phía sau lưng có tiếng quát đầy ngạo nghễ:
“Cho ta một Thiên phòng!”
Chỉ thấy có nhóm ba người vừa đặt chân đến, gồm có một đôi nam nữ trẻ tuổi và một lão già đang khẽ nhắm mắt chậm rãi bước phía sau.
Người vừa lên tiếng là thanh niên trẻ tuổi, hắn nhếch miệng cười ngạo nghễ: “Không có Thiên phòng bổn thiếu gia không ở.”
“Thì ra là Băng Thiếu Gia và thiếu phu nhân, nghe nói lão tổ Băng Gia vừa đột phá Thánh Hoàng Viên Mãn cấp cường giả, cách Thánh Đế chỉ còn một bước, thật đáng chúc mừng!” Thiếu nữ lễ tân cung kính tiến lên chào hỏi, sau đó có chút áy náy nói:
“Nhưng xin lỗi vô cùng, Thiên phòng chỉ có 100 cái, toàn bộ đều đã có chủ.”
“Hừ!” Thanh niên được gọi là Băng thiếu gia liền hừ lạnh, sắc mặt giận dữ:
“Chẳng lẽ đường đường là thiếu gia của Thánh Hoàng Viên Mãn gia tộc như ta lại phải ở Địa phòng của đám tu sĩ cấp thấp?”
Không ít người có mặt ở gần đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn nhận ra thân phận của tên thanh niên này, hắn là Băng Thuận thiếu gia của Băng Gia ở Linh Vũ Thành, nghe nói Băng Gia lão tổ vừa đột phá Thánh Hoàng Viên Mãn cách đây không lâu, nội tình càng thêm mạnh mẽ, kiêu ngạo một chút cũng là bình thường.
Mà lúc này nữ nhân có chút nhan sắc đi cùng với Băng Thuận bất chợt lên tiếng: “Băng ca, hình như hai người vừa rồi đã lấy được Thiên phòng.”
Lạc Nam nghe vậy liền nhíu mày, kéo tay Quân Tư Tình bước đi để tránh phiền phức.
“Đứng lại!” Băng Thuận hướng về bóng lưng của bọn hắn quát.
Lạc Nam chẳng thèm để ý.
“Tam Trưởng Lão.” Băng Thuận lạnh lùng quát lên.
Lão già hai mắt khép hờ đi cùng với hắn chính là Tam Trưởng Lão Băng Gia nhẹ gật đầu, thân pháp triển khai, tu vi Thánh Tôn bùng nổ, thoáng chốc đã ngăn chặn trước mặt Lạc Nam và Quân Tư Tình.
Chỉ là Lạc Nam còn chưa phản ứng, nam tử trung niên mặc đồng phục Thương Lan Thương Hội cũng đã nhanh chân bước ra chặn ngang trước mặt Tam Trưởng Lão Băng Gia.
“Hai người họ hiện tại đã là khách nhân của Thương Lan Thương Hội, chúng ta có trách nhiệm bảo vệ an toàn của khách!” Nam tử trung niên nhàn nhạt nói, cũng hiện rõ tu vi Thánh Tôn trừng mắt nhìn Băng Thuận:
“Hy vọng Băng Gia không nên làm khó dễ.”
“Thương Lan Thương Hội bao che người ngoài, mặc kệ thế lực tại Linh Vũ Thành chúng ta đúng không?” Tam Trưởng Lão Băng Gia trầm giọng hỏi.
“Đây là quy tắc không thể thay đổi!” Nam tử trung niên nghiêm nghị đáp:
“Nếu ngay cả khách nhân mà chúng ta cũng không bảo vệ được, vậy làm sao còn mặt mũi kinh doanh?”
“Nói rất hay!” Không ít khách nhân vỗ tan khen ngợi hành động lần này của Thương Lan Thương Hội, cực kỳ uy tín.
Thấy Thương Lan Thương Hội xen vào, Băng Thuận liền biết lần này thật sự khó để giành phòng Thiên cấp, bởi lẽ thực lực của Thương Lan Thương Hội còn mạnh hơn Băng Gia của hắn.
Bất quá với bản tính kiêu ngạo, Băng Thuận không dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn liền hướng Lạc Nam nói với theo:
“Bổn thiếu gia trả cho ngươi cái giá gấp 10 lần, khôn hồn thì đồng ý, đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt.”
Thấy Lạc Nam vẫn chẳng để tâm chút nào, Băng Thuận tiếp tục dùng lời lẽ khó nghe:
“Tên hèn nhát, ngươi có giỏi thì đứng lại để bổn thiếu gia biết ngươi là ai, hậu quả của việc đắc tội với ta sẽ khiến ngươi hối hận.”
“Kẻ này thật đáng ghét.” Quân Tư Tình nhăn mặt nói.
“Chó sủa mà thôi, cứ mặc kệ…” Lạc Nam cười nhạt, vẫn tiếp tục đi.
“Khốn kiếp!” Băng Thuận phẫn nộ, chợt nhìn thấy một góc gương mặt đầy vết xăm của Quân Tư Tình, liền ngửa đầu cười lớn bằng giọng điệu chế nhạo:
“Thật là buồn nôn, mang theo nữ nhân ghê tởm như vậy ngươi không cảm thấy mất mặt nam nhân à?”
Lạc Nam chợt dừng lại bước chân, Quân Tư Tình rùng mình cảm giác được nhiệt độ xung quanh đang hạ thấp.
“Thế nào? đổi ý rồi?” Băng Thuận khinh khỉnh lên tiếng.
Tốc biến!
Thân ảnh Lạc Nam đột ngột biến mất, khi xuất hiện một lần nữa đã ở ngay trước mặt Băng Thuận.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, sau lưng Lạc Nam liền hiện ra hư ảnh đại phật với khuôn mặt phẫn nộ đang hung hăng nện xuống.
“Hừ, bổn thiếu gia đâu dễ để ngươi công kích?” Băng Thuận quát lớn một tiếng, tu vi Thánh Tướng bạo phát.
Hắn triệu hoán Pháp Tướng của mình ra chiến đấu, chỉ thấy vô số Băng Hệ Nguyên Khí xung quanh tụ tập tạo thành một Băng Thánh Pháp Tướng khổng lồ, mang theo nhiệt độ lạnh giá đến cực điểm tung ra một quyền nghênh chiến Phật Nộ Hàng Ma Quyền của Lạc Nam.
Nhưng vào khoảnh khắc này, bên trên bắp tay của Lạc Nam nở rộ Hoa Bỉ Ngạn, loại hoa kỳ bí tượng trưng cho sự chết chóc, tang thương.
ĐÙNG!
Khoảnh khắc Phật Nộ Hàng Ma Quyền mạnh đến mức đáng sợ.
RĂNG RẮC.
Trong ánh mắt kịch biến của vô số người, Băng Thánh Pháp Tướng của Băng Thuận không chịu nổi một kích, bị quyền kình nghiền nát thành hư vô.
Phật Nộ Hàng Ma Quyền vẫn bá đạo không gì cản nổi điên cuồng lao đến.
“Dừng tay!” Nữ nhân đi cùng với Băng Thuận lúc này cũng vội vàng thi triển thế công.
Thổ Hệ Nguyên Tụ ngưng tụ thành Thổ Thánh Pháp Tướng, tay cầm tấm thuẫn lớn ngăn chặn thế công của Lạc Nam.
ẦM ẦM ẦM…
Băng Thuẫn nổ tung, Thổ Thánh Pháp Tướng vừa kịp hình thành lại tiếp tục bị nghiền nát thành cặn bã.
Không gian chấn động, Phật Nộ Hàng Ma Quyền với sức mạnh của Thiên Văn Quy Hoa Quyết cường thế nghiền nát mọi chướng ngại vật, nện thẳng vào đầu Băng Thuận.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, đầu của Băng Thuận lõm cả vào cơ thể, răng môi lẫn lộn, đau thấu trời xanh khiến hắn chưa chết nhưng vẫn khàn giọng gào thét thảm thiết:
“AAAAAAAAAAAAA…”
“Súc sinh muốn chết!” Tam Trưởng Lão Băng Gia nộ hống, hung hăng đẩy nam tử trung niên của Thương Lan Thương Hội sang một bên, Thánh Tôn Băng Lực hội tụ trong lòng bàn tay khiến không gian xung quanh kết thành băng giá:
“Thánh Băng Cốt Chưởng.”
Một chưởng hùng mạnh ẩn chứa sát cơ của một vị Thánh Tôn có thể đóng băng xương cốt vạn địch, tra tấn người trúng chưởng sống không bằng chết.
Lạc Nam sắc mặt hờ hững không chút cảm tình quay đầu nhìn lại.
Từ trong Cửa Hàng May Mắn mua tạm hai kiện Lục Tinh Thánh Bảo thản nhiên hướng về lão già ném ra, nhếch miệng:
“BẠO ĐI!”
“KHÔNG…”
Chứng kiến cảnh tượng hai kiện Lục Tinh Thánh Bảo nổ tung trước mặt mình, Băng Gia Tam Trưởng Lão gào thét thảm thiết, dáng vẻ hung hăng vừa rồi chẳng biết biến đi đâu mất.
Đáng tiếc mọi chuyện đã muộn…
OÀNH OÀNH…
Toàn bộ du thuyền chấn động mãnh liệt, Trận Pháp xung quanh lắc lư liên tục, hai kiện Lục Tinh Thánh Bảo như pháo hoa nổ tung giải tán đám đông, lực lượng bao trùm toàn thân Băng Gia Tam Trưởng Lão.
“Đừng để chết người…” Nam tử trung niên của Thương Lan Thương Hội lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng triển khai Thánh Tôn Phong Lực hình thành một cơn gió lớn cuốn đi dư ba của vụ tự bạo pháp bảo.
“Hít…”
Khói bụi tán đi, toàn trường hít sâu một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy vị Tam Trưởng Lão của Băng Gia lúc này như một con chó chết nằm trên thuyền, toàn thân như bãi thịt nhão, máu me đầm đìa, miệng sùi bọt mép, chỉ còn một tia hô hấp.
“Chưa chết à?” Lạc Nam cười lạnh một tiếng, tốc biến đến trước mặt lão già, muốn bồi thêm một quyền tiễn hắn đến tây thiên.
“Đạo hữu xin dừng tay!” Nam tử của Thương Lan Thương Hội mồ hôi chảy ròng ròng vội vàng khuyên nhũ:
“Đừng giết người trên Du Thuyền của chúng tôi, điều này ảnh hưởng rất lớn đến danh dự Thương Hội.”
Lạc Nam híp mắt lại, cuối cùng gật gật đầu.
Người kính ta một thước thì ta sẽ kính lại một trượng, trước đó Thương Lan Thương Hội đã chủ động đắc tội với Băng Gia để đứng ra bảo vệ hắn, mặc dù đó chỉ là hành động theo đúng quy tắc của thương hội nhưng hắn sẽ nể mặt lại.
“Muội muội, có chuyện gì xảy ra?” Lại một thanh âm khác truyền đến, chỉ thấy một tên nam tử mặc áo bào trắng từ trong một Thiên phòng hạ người bay xuống cao giọng hỏi.
“Đại ca, là kẻ kia khi ức hiếp muội muội và em rể ngươi!” Thiếu nữ đi cùng Băng Thuận liền vội vàng hướng nam tử áo trắng khóc lóc kể lể, thêm mắm dặm muối, nói như Lạc Nam là kẻ cố tình gây sự vậy.
Hiển nhiên nam tử áo trắng này là đại ca của nàng, xem như anh vợ của Băng Thuận.
Nàng là tiểu thư của Thổ Gia, được gả cho Băng Thuận làm dâu Băng Gia.
Thổ Gia là Thánh Đế Sơ Kỳ cấp thế lực, Băng Gia là Thánh Hoàng Viên Mãn cấp thế lực, từ bao giờ có người dám ức hiếp các nàng đến mức như thế?
Mà nghe muội muội của mình bị khi dễ, nam tử áo trắng sắc mặt trở nên âm trầm, nhìn đến Lạc Nam lạnh giọng nói:
“Tại hạ là Thổ Đang thiếu chủ của Thổ Gia, các hạ ức hiếp muội muội và em rể ta như vậy liệu có nên cho ta một câu trả lời thích đáng?”
“Chó hướng ta sủa bậy thì ta đánh chó, còn cần hướng ngươi giải thích à?” Lạc Nam hờ hững đáp:
“Ngươi vì một con chó muốn đối địch với ta sao?”
Toàn trường nghe mà nuốt một ngụm nước bọt, không ngờ đến vị nam tử xăm đầy mặt này lại can đảm như vậy, ngay cả Thổ Gia và Băng Gia đều dám đắc tội, chẳng lẽ bối cảnh của hắn cũng rất khủng bố?
“Tốt tốt tốt…” Thổ Đang giận quá hóa cười, liếc mắt nhìn Băng Gia Tam Trưởng Lão cần phải lập tức cứu trị, vì vậy không muốn tiếp tục dây dưa.
Hắn hướng muội muội mình và Băng Thuận đã bị lõm cả đầu hừ nói:
“Tạm thời đến phòng của ta trị thương cho Tam Trưởng Lão đi!”
Thiên phòng rất rộng lớn, thừa sức chứa thêm mấy người.
“Nhưng còn bọn chúng?” Muội muội hắn vẫn không cam lòng oán độc nhìn lấy Lạc Nam và Quân Tư Tình.
“Thương Lan Thương Hội không cho phép tùy tiện động thủ, bất quá ta đã có biện pháp, các ngươi không cần bận tâm!” Thổ Đang tự tin nói.
“Tốt, ta nghe tỷ phu vậy!” Băng Thuận đè nén cảm giác uất ức và phẫn nộ gật đầu.
Tưởng như chuyện đã tạm thời được giải quyết, nào ngờ Lạc Nam chợt hướng nam tử của Thương Lan Thương Hội mở miệng:
“Phiền toái quá, đợi ta giết hết bọn chúng rồi xuất phát được không?”
Toàn trường khóe miệng giật giật, bọn hắn xem như hiểu cái gì gọi là bá đạo.
Nam tử Thương Lan Thương Hội cười khổ, hắn cũng chỉ là một vị chấp sự mà thôi, làm sao dám để vị khách này tự tung tự tác được?
“Tại hạ thấy đây chỉ là hiểu lầm, có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ quá không…” Nam tử cười khổ hòa giải.
“Ta trả 10 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm chỉ để được giết bọn chúng!” Lạc Nam quyết đoán nói.
“Khốn nạn!” Thái độ phách lối của Lạc Nam khiến Thổ Đang cùng Băng Thuận đám người sắp tức điên.
“Thôi bỏ đi, đừng làm khó Thương Lan Thương Hội…” Quân Tư Tình từ phía sau ôm lấy Lạc Nam, hiếm thấy khóe môi nở nụ cười ngọt ngào.
Lúc đầu Băng Thuận khiêu khích Lạc Nam đủ kiểu nhưng hắn không thèm bận tâm, kết quả tên này vừa nói động đến nàng liền chọc hắn phẫn nộ muốn giết người.
Điều này chứng tỏ địa vị của nàng ở trong lòng hắn, đối với Quân Tư Tình như thế là đủ lắm rồi…
“Được rồi!”
Nàng nói vậy hắn cũng không muốn tiếp tục làm mất hứng, cùng với Quân Tư Tình theo một thị nữ hướng dẫn trở về phòng nghỉ.
Nhìn theo bóng lưng của hai người, Thổ Đang hít sâu một hơi đè nén cảm giác phẫn nộ, ánh mắt tràn đầy sát khí:
“Chuyện này không dừng lại như vậy!”
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
/2381
|