Nghe thấy lời của Lạc Nam, Bạch Giao Thiên tròng mắt co rụt lại, một cảm giác phẫn nộ lan tràn khắp toàn thân khiến hắn giận quá hóa cười, nụ cười ẩn chứa đầy sự khinh miệt:
“Uy hiếp bổn thiếu? ngươi lấy tư cách gì?”
“Ba giây đã qua!” Hắn vừa dứt lời, Lạc Nam gằn giọng thốt lên một câu.
Thời Gian và Không Gian như đông cứng lại…
Bóng dáng Lạc Nam lóe lên.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên bắp tay, Oanh Thiên Tổ Phù bùng nổ sức mạnh, 40 hành tinh thét gào, Bá Lực cuồn cuộn, một quyền đơn giản mà thô bạo đã được Lạc Nam oanh tạc trực diện.
Phá Tắc Thời Gian ầm ầm xoay tròn xung quanh khiến vạn vật tĩnh lặng, chỉ có tốc độ của Lạc Nam là không hề thay đổi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Bạch Giao Thiên hoàn toàn không phản ứng kịp.
Chỉ có mặt dây chuyền hắn đang đeo là một kiện pháp bảo phòng ngự đã cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm, nó lóe sáng mãnh liệt, vô số lực lượng hình thành hư ảnh một con Giao Long giương nanh múa vuốt bay ra, vung ra bạch trảo sắt lẹm vồ đến thế công của Lạc Nam.
Nào ngờ với Dò Thám Tương Lai, Lạc Nam đã đề phòng khoảnh khắc này, hắn trực tiếp thi triển Dịch Chuyển Tức Thời lên hư ảnh Giao Long, đem nó dịch chuyển ra xa ngàn dặm.
Không còn gì bảo hộ, một quyền của Lạc Nam trực tiếp giáng thẳng vào đầu.
PHỐC!
RĂNG RẮC!
Thanh âm máu tươi cuồng phún và xương sọ vỡ nát cùng lúc vang lên khiến vô số người rùng mình.
Chỉ thấy Bạch Giao Thiên vừa rồi kiêu ngạo không ai sánh bằng đột ngột như một tấm giẻ rách bay ngược ra khỏi Ngọc Giao Thuyền với phần đầu gần như biến dạng và máu tươi nhuộm đỏ cả trang phục màu trắng.
“Cái này…” Giao Linh Công Chúa ngẩn cả người.
Bạch Giao Thiên dù sao cũng là thiên tài đứng đầu của Bạch Giao Tộc, tu vi Yêu Thánh Vương Hậu Kỳ, ở trong hàng ngũ trẻ tuổi đã rất khá rồi.
Vậy mà ở trước mặt Văn Lang hắn không chịu nổi một kích như vậy?
Hơn nữa vừa rồi mọi thứ xảy ra quá nhanh chóng, ngay cả Giao Linh cũng không thể nhìn thấu diễn biến sự việc.
ẦM!
Cửa phòng Giao Linh đóng lại, thì ra Lạc Nam đã bế Quân Tư Tình tiến vào, bộ dáng cực kỳ gấp rút để còn có thể “trị thương cho nàng”, hoàn toàn không hề bận tâm đến vừa rồi mình đã đánh bay thiên tài của Bạch Giao Tộc, Bạch Giao Thiên ở trong mắt hắn như con kiến vô nghĩa chẳng đáng chú ý.
“Nam nhân này…rốt cuộc lai lịch thế nào?” Quân Tư Tình ánh mắt càng lóe lên sự hứng thú.
“Súc sinh ngươi muốn chết!” Một tiếng gầm phẫn nộ kinh thiên truyền đến.
Thì ra Bạch Giao Thiên đã nuốt vào một viên Thánh Đan cao cấp khôi phục phần đầu biến dạng, phẫn nộ đùng đùng điên cuồng trở lại trên thuyền.
Mà ở sau lưng hắn còn có thêm hai vị cường giả của Bạch Giao Tộc vừa từ Chiến Hạm Cự Đại bay đến tiếp sức, hiển nhiên là muốn ăn thua đủ với Lạc Nam.
Bộ dạng của bọn hắn lúc này như dã thú cuồng nộ bị chọc giận, cực kỳ hung hăng ngang ngược.
Chỉ tiếc Giao Linh đã đích thân ngăn chặn phía ngoài cửa phòng của mình, nghiêm túc giang hai tay ra quát:
“Khuê phòng của ta không ai được phép tiến vào, ngay cả Bạch Giao Tộc các vị cũng không thể được!”
“Giao Linh, vì một kẻ xa lạ mà nàng muốn đối nghịch với ta phải không?” Bạch Giao Thiên càng thêm nóng, lòng ngực phập phồng như sắp nổ tung.
Hai vị cường giả của Bạch Giao Tộc đi cùng với hắn cũng là tràn đầy bất mãn.
“Thôi đi!” Giao Linh ánh mắt lạnh lẽo:
“Văn Lang huynh và Lạc Tình tẩu chính là bằng hữu của ta, rõ ràng là ngươi kiêu căng bá đạo không xem bằng hữu của ta ra gì, ngăn cản bọn hắn trị thương trong lúc nguy cấp, hành vi của ngươi có tôn trọng ta hay không hả?”
“Cái này…” Bạch Giao Thiên nhất thời không biết nói thế nào để phản bác, chỉ có thể căm tức ngụy biện:
“Thiếu gì nơi trị thương, tại sao bọn hắn phải vào phòng của muội?”
“Vào phòng của ta thì sao vậy? ta mất một miếng thịt nào à?” Giao Linh ánh mắt tràn đầy thất vọng, chế nhạo nở nụ cười:
“Haha, chúng ta chưa là gì của nhau mà ngươi đã ích kỷ đến như vậy, lòng dạ tham lam độc chiếm rõ ràng, thử hỏi có nữ nhân nào dám làm bạn với một kẻ như ngươi?”
Bạch Giao Thiên càng bị nói càng cảm thấy mình đuối lý, yếu ớt phản bác:
“Nhưng mà đó là vì huynh quá yêu muội, muốn bảo vệ muội, hai người kia lai lịch chưa rõ, làm sao có thể tin tưởng bọn họ?”
“Đủ rồi!” Giao Linh trực tiếp hạ lệnh trục khách:
“Ngươi trở về thuyền của mình đi, trong thời gian này ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
“Muội đừng quá đáng!” Bạch Giao Thiên biểu lộ cực kỳ khó coi.
“Bạch Tiểu Hữu ngươi mới là người chủ động gây sự, lão bà ta nhìn thấy rõ ràng từ đầu đến cuối, công chúa đã có lệnh…ngươi về thuyền đi thôi, đợi nàng nguôi giận rồi tính tiếp…”
Một giọng nói đục ngầu từ trên cao truyền xuống, Bạch Giao Thiên ngẩng mặt nhìn lên, chứng kiến một bà lão đang bình thản xem lấy mình.
“Thì ra là Đại Trưởng Lão, tiểu tử thất lễ rồi.” Bạch Giao Thiên liền ra vẻ tiểu bối khiêm tốn chắp tay hành lễ.
Đại Trưởng Lão của Ngọc Giao Đảo là cường giả Thánh Đế Trung Kỳ nổi danh ở Hằng La Đại Hải, dù thân phận của hắn bất phàm cũng không dám bất kính trước một nhân vật như vậy.
Ngay cả hai vị cường giả sau lưng Bạch Giao Thiên cũng hướng về Đại Trưởng Lão chắp tay chào hỏi.
“Trở về đi!” Đại Trưởng Lão phất tay.
Bạch Giao Thiên cực kỳ không cam tâm nhưng cũng chẳng dám trái ý, chỉ có thể mang theo một bụng lửa giận mà hai tên cường giả trở về Chiến Hạm của mình.
Giao Linh Công Chúa thấy cảnh này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, thật ra nàng cũng không muốn triệt để đắc tội Bạch Giao Thiên, dù sao thì quan hệ giữa Ngọc Giao Đảo và Bạch Giao Tộc thật sự quá chặt chẽ.
Nhiều thời đại trước trong quá khứ, tổ tiên của Ngọc Gia từng vô tình cứu sống một con Bạch Giao Long ở Hằng La Đại Hải, sau đó cùng Bạch Giao ký khế ước, cả hai liên hợp nỗ lực tu luyện và phát triển.
Tổ tiên của Ngọc Gia cũng vì thế mà thành lập nên Ngọc Giao Đảo, mà con Bạch Giao kia cũng bắt đầu sinh con đẻ cái, tạo thành Bạch Giao Tộc.
Từ đó đến nay, Ngọc Giao Đảo và Bạch Giao Tộc vẫn luôn có quan hệ hữu hảo cực kỳ tốt đẹp.
Tất cả tu sĩ của Ngọc Giao Đảo khi tu đến Thánh Vương liền có thể đi đến Bạch Giao Tộc, tuyển chọn một vị Bạch Giao ưu tú ký kết khế ước, làm bạn đồng hành, có thể làm bằng hữu hoặc hơn thế nữa là kết thành đạo lữ, phu thê.
Bởi vì tổ tiên của cả Ngọc Giao Đảo và Bạch Giao Tộc đã sáng tạo nên một bộ công pháp tuyệt phối, chỉ phát huy sức mạnh lớn nhất khi một người một giao liên thủ.
Ở trong thế hệ này, Ngọc Giao Linh hay còn gọi là Giao Linh Công Chúa chính là thiên tài vượt trội nhất của Ngọc Giao Đảo, còn Bạch Giao Thiên cũng là thiên kiêu hàng đầu của Bạch Giao Tộc.
Hơn nữa thân phận hai người đặc biệt, Giao Linh là nữ nhi của Ngọc Giao Đảo Chủ, còn Bạch Giao Thiên là nhi tử của Bạch Giao Tộc Trưởng.
Vậy nên hai nhà luôn muốn tạo cơ hội để Giao Linh ký khế ước với Bạch Giao Thiên, để cả hai thế lực thân càng thêm thân.
Bất quá Giao Linh tâm cao khí ngạo, Bạch Giao Thiên tuy rất xuất sắc nhưng nàng còn kén chọn chưa lọt mắt xanh, lúc này đã sắp đột phá Thánh Tôn vẫn chưa cùng hắn ký khế ức.
Trong khi đó Bạch Giao Thiên thì cực kỳ yêu thích Giao Linh, quyết định chờ nàng tán thành bản thân mình.
Có thể nói lịch sử hình thành của cả Ngọc Giao Đảo và Bạch Giao Tộc liên quan chặt chẽ với nhau, có quan hệ tốt đẹp từ thời tổ tiên đến tận bây giờ, vậy nên dù Giao Linh không thích Bạch Giao Thiên thì nàng cũng không muốn triệt để đắc tội.
“Công chúa ngươi đến đây…” Đại Trưởng Lão truyền âm nói.
Giao Linh gật đầu, thả người bay lên đứng ở đối diện Đại Trưởng Lão, ngoan ngoãn kéo tay cười chúm chím:
“Giao Linh đa tạ Đại bà bà, nhờ có ngươi mà Bạch Giao Thiên mới chịu nghe lời.”
Đại Trưởng Lão thở dài một tiếng lắc đầu: “Bạch Giao Thiên cũng rất ưu tú, toàn bộ Bạch Giao Tộc không tìm được ai hơn hắn, ngươi nên cân nhắc tuyển chọn đi, dù sao thì Công Pháp của chúng ta cũng cần ký khế ước, nếu ngươi ký khế ước sớm hơn thì hiện tại cả ngươi và Bạch Giao Thiên đều đã sớm là Thánh Tôn rồi.”
Giao Linh nghe vậy bĩu môi thì thầm: “Ưu tú sao? vì sao ta không nhìn thấy?”
“Chỉ tại tầm mắt của ngươi quá cao.” Đại Trưởng Lão cười khổ, bất chợt nghiêm mặt hỏi:
“Trước đó lão bà ta bận rộn bế quan nên không để ý đến, hai vị bằng hữu đó của ngươi rốt cuộc là sao?”
Đại Trưởng Lão trước đó đang đắm chìm vào bế quan, mãi đến khi trên Ngọc Giao Thuyền xảy ra động thủ thì bà ta mới thức tỉnh, vừa lúc nhìn thấy bằng hữu của Giao Linh oanh tạc Bạch Giao Thiên.
“Họ đều là người tốt…” Giao Linh liền đem tất cả đầu đuôi sự việc kể lại một lần, cực kỳ có hảo cảm khi được hai người dạy dỗ không ít khúc nhạc.
“Ngươi có hiểu họ là thành phần nguy hiểm?” Đại Trưởng Lão híp mắt hỏi.
“Sao người lại nói vậy?” Giao Linh nhíu mày tỏ vẻ không vui.
“Ngươi có biết nam nhân vừa rồi đánh bay Bạch Giao Thiên có tu vi gì không?” Đại trưởng lão nhàn nhạt hỏi.
“Chắc là Thánh Tôn hả? để áp đảo thiên tài như Bạch Giao Thiên thì chắc là Thánh Tôn Trung Kỳ!” Giao Linh phỏng đoán nói, tình huống khi đó thời gian như đông cứng lại, nàng cũng chưa kịp cảm ứng tu vi của Văn Lang nữa.
“Hắn là Tiểu Thánh!” Đại Trưởng Lão phun ra bốn chữ, thanh âm có chút phát run.
Giao Linh nghe xong liền nhảy dựng, trợn mắt há hốc mồm đến mức lắp ba lắp bắp:
“Làm sao có thể chứ? Đại bà bà ngươi lú lẫn rồi!”
Tiểu Thánh, Đại Thánh, Thánh Tướng, Thánh Vương.
Mỗi đại cảnh giới đều phải trải qua Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ và Viên Mãn.
Làm sao Tiểu Thánh một kích đánh bay Thánh Vương, quá mức hoang đường.
“Hừ, lão bà ta dù tuổi tác đã cao nhưng ánh mắt của Thánh Đế chẳng lẽ còn sai sao?” Đại Trưởng Lão hừ một tiếng:
“Hơn nữa còn là Tiểu Thánh Sơ Kỳ đánh bay Thánh Vương Hậu Kỳ.”
“Hoang đường!” Giao Linh bĩu môi, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, mặc dù cố gắng phủ nhận nhưng nàng không hề hoài nghi lời của Đại Trưởng Lão.
“Trong khoảnh khắc ngắn ngũi, ở trong công kích của hắn chứa đựng quá nhiều thứ.” Đại Trưởng Lão ánh mắt phức tạp, ngay cả chính bà ta cũng mang theo giọng điệu khó tin để hình dung về khoảnh khắc vừa rồi:
“Dị Thời Gian và Không Gian, một thứ gì đó tạo ra sóng xung kích, hàng loạt Thiên Địa Dị Vật dung hợp thành một nguồn lực lượng kinh khủng, Công Pháp gia tăng chiến lực vô số lần, Thể Chất bạo phát chiến lực vô số lần, Thần Thông thấy trước tương lai và cả Thần Thông dịch chuyển không gian!”
“Tất cả những thứ đó gộp lại đã khiến Bạch Giao Thiên đường đường là Yêu Thánh Vương Hậu Kỳ bị Tiểu Thánh Sơ Kỳ đánh bay!”
Ngọc Giao Linh hít sâu một hơi khí lạnh, cảm giác choáng váng cả mặt mày.
“Khái niệm bên trên thiên tài chính là siêu cấp thiên tài, mà khái niệm áp đảo cả siêu cấp thiên tài chính là yêu nghiệt!” Đại Trưởng Lão trầm giọng nói:
“Văn Lang kia chính là yêu nghiệt hàng thật giá thật.”
“Thế nào là yêu nghiệt đây?” Ngọc Giao Linh ngơ ngác.
“Yêu nghiệt chẳng những sở hữu nhiều thủ đoạn mà bọn hắn còn mang theo tư duy chiến đấu vượt xa siêu cấp thiên tài.” Đại Trưởng Lão nghiêm túc giáo dục:
“Dù sở hữu thật nhiều thủ đoạn như thế thì siêu cấp thiên tài cũng không thể nào kết hợp chúng nó một cách chặt chẽ để tối ưu hóa chiến lực đến mức tuyệt đối như vậy.”
“Văn Lang kia có thể bình tĩnh xử lý, bình tĩnh vượt cấp chiến đấu, bình tĩnh oanh tạc Thánh Vương trong một nốt nhạc chứng minh rằng hắn đã trải qua rất nhiều trận chiến như vậy, hắn có được tư duy chiến đấu khủng bố vượt xa ngươi tưởng tượng, hắn có được kinh nghiệm của việc vượt cấp chiến đấu như ăn cơm uống nước.”
“Một kẻ như vậy thật sự là tán tu sao?” Đại Trưởng Lão sâu kín nhìn Giao Linh:
“E rằng tên thật của hắn cũng chưa được tiết lộ đâu.”
Giao Linh cắn cắn môi nhỏ giọng đáp: “Ta biết chứ, nhưng ta có cảm giác họ không phải là người xấu.”
“Nguyên Giới chẳng có khái niệm tốt hay xấu, đôi khi hai người chẳng có chút quen biết nhau vì gia nhập hai thế lực thù địch lại sẳn sàng tàn sát lẫn nhau dù không oán không thù, suy cho cùng chỉ là lập trường khác biệt mà thôi.” Đại trưởng lão lên tiếng:
“Hắn đã đắc tội với Bạch Giao Tộc, mà Bạch Giao Tộc và Ngọc Giao Đảo chúng ta lại hữu hảo vô số đời nay, vậy nên đợi bọn hắn trị thương xong…mời bọn hắn đi thôi.”
“Đại bà bà sao có thể như vậy?” Giao Linh giậm chân: “Bọn họ là khách của ta, làm sao ta có thể đuổi khách? Mặt mũi của ta còn dùng được sao?”
“Haizz…” Đại Trưởng Lão thở dài:
“Thôi được rồi, nhưng đến đấu giá hội phải tách ra.”
Giao Linh ánh mắt cũng trở nên phức tạp, ẩn sâu trong đó là vô tận hiếu kỳ, nàng đưa mắt về hướng phòng ngủ của mình, nhỏ giọng thì thào:
“Hắn rốt cuộc là ai?”
…
Lạc Nam không biết cuộc đối thoại giữa Giao Linh và Đại Trưởng Lão, lúc này trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ, đang âm thầm cảm ơn tổ tông mười tám đời của Bạch Giao Thiên.
Hắn vốn lo lắng Giao Linh sẽ đi theo mình vào trong phòng nàng, như vậy làm sao hắn chui xuống gầm giường của nàng ở trước mặt nàng được chứ?
Nào ngờ Bạch Giao Thiên xuất hiện quấy rối, Giao Linh phải ở bên ngoài ngăn chặn Bạch Giao Thiên nên không đi vào phòng, tạo cơ hội tốt cho hắn làm việc.
Trong ánh mắt quái dị của Quân Tư Tình, chỉ thấy Lạc Nam như tên trộm chui xuống gầm giường của Giao Linh.
Lạc Nam không để ý đến biểu cảm của nàng, hắn chứng kiến một cái Rương Đặc Biệt có màu bạch kim sáng chói.
Khóe miệng của hắn vểnh lên đầy vui vẻ, lần trước cũng từ một cái rương màu bạch kim mà hắn đạt được Thần Thông Trừng Mắt Mang Thai cực kỳ lợi hại.
Hai tay run rẩy mở ra chiếc rương bạch kim, một quyển sách cổ xưa có chút bụi bậm bao phủ hiện ra trong tầm mắt.
Lạc Nam liền cẩn thận dùng óng tay áo lau đi vết bụi, một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo nguệch ngoạc trên bìa sách đập vào trong mắt:
“Sự mỹ lệ của những vụ nổ!”
“Uy hiếp bổn thiếu? ngươi lấy tư cách gì?”
“Ba giây đã qua!” Hắn vừa dứt lời, Lạc Nam gằn giọng thốt lên một câu.
Thời Gian và Không Gian như đông cứng lại…
Bóng dáng Lạc Nam lóe lên.
Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên bắp tay, Oanh Thiên Tổ Phù bùng nổ sức mạnh, 40 hành tinh thét gào, Bá Lực cuồn cuộn, một quyền đơn giản mà thô bạo đã được Lạc Nam oanh tạc trực diện.
Phá Tắc Thời Gian ầm ầm xoay tròn xung quanh khiến vạn vật tĩnh lặng, chỉ có tốc độ của Lạc Nam là không hề thay đổi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Bạch Giao Thiên hoàn toàn không phản ứng kịp.
Chỉ có mặt dây chuyền hắn đang đeo là một kiện pháp bảo phòng ngự đã cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm, nó lóe sáng mãnh liệt, vô số lực lượng hình thành hư ảnh một con Giao Long giương nanh múa vuốt bay ra, vung ra bạch trảo sắt lẹm vồ đến thế công của Lạc Nam.
Nào ngờ với Dò Thám Tương Lai, Lạc Nam đã đề phòng khoảnh khắc này, hắn trực tiếp thi triển Dịch Chuyển Tức Thời lên hư ảnh Giao Long, đem nó dịch chuyển ra xa ngàn dặm.
Không còn gì bảo hộ, một quyền của Lạc Nam trực tiếp giáng thẳng vào đầu.
PHỐC!
RĂNG RẮC!
Thanh âm máu tươi cuồng phún và xương sọ vỡ nát cùng lúc vang lên khiến vô số người rùng mình.
Chỉ thấy Bạch Giao Thiên vừa rồi kiêu ngạo không ai sánh bằng đột ngột như một tấm giẻ rách bay ngược ra khỏi Ngọc Giao Thuyền với phần đầu gần như biến dạng và máu tươi nhuộm đỏ cả trang phục màu trắng.
“Cái này…” Giao Linh Công Chúa ngẩn cả người.
Bạch Giao Thiên dù sao cũng là thiên tài đứng đầu của Bạch Giao Tộc, tu vi Yêu Thánh Vương Hậu Kỳ, ở trong hàng ngũ trẻ tuổi đã rất khá rồi.
Vậy mà ở trước mặt Văn Lang hắn không chịu nổi một kích như vậy?
Hơn nữa vừa rồi mọi thứ xảy ra quá nhanh chóng, ngay cả Giao Linh cũng không thể nhìn thấu diễn biến sự việc.
ẦM!
Cửa phòng Giao Linh đóng lại, thì ra Lạc Nam đã bế Quân Tư Tình tiến vào, bộ dáng cực kỳ gấp rút để còn có thể “trị thương cho nàng”, hoàn toàn không hề bận tâm đến vừa rồi mình đã đánh bay thiên tài của Bạch Giao Tộc, Bạch Giao Thiên ở trong mắt hắn như con kiến vô nghĩa chẳng đáng chú ý.
“Nam nhân này…rốt cuộc lai lịch thế nào?” Quân Tư Tình ánh mắt càng lóe lên sự hứng thú.
“Súc sinh ngươi muốn chết!” Một tiếng gầm phẫn nộ kinh thiên truyền đến.
Thì ra Bạch Giao Thiên đã nuốt vào một viên Thánh Đan cao cấp khôi phục phần đầu biến dạng, phẫn nộ đùng đùng điên cuồng trở lại trên thuyền.
Mà ở sau lưng hắn còn có thêm hai vị cường giả của Bạch Giao Tộc vừa từ Chiến Hạm Cự Đại bay đến tiếp sức, hiển nhiên là muốn ăn thua đủ với Lạc Nam.
Bộ dạng của bọn hắn lúc này như dã thú cuồng nộ bị chọc giận, cực kỳ hung hăng ngang ngược.
Chỉ tiếc Giao Linh đã đích thân ngăn chặn phía ngoài cửa phòng của mình, nghiêm túc giang hai tay ra quát:
“Khuê phòng của ta không ai được phép tiến vào, ngay cả Bạch Giao Tộc các vị cũng không thể được!”
“Giao Linh, vì một kẻ xa lạ mà nàng muốn đối nghịch với ta phải không?” Bạch Giao Thiên càng thêm nóng, lòng ngực phập phồng như sắp nổ tung.
Hai vị cường giả của Bạch Giao Tộc đi cùng với hắn cũng là tràn đầy bất mãn.
“Thôi đi!” Giao Linh ánh mắt lạnh lẽo:
“Văn Lang huynh và Lạc Tình tẩu chính là bằng hữu của ta, rõ ràng là ngươi kiêu căng bá đạo không xem bằng hữu của ta ra gì, ngăn cản bọn hắn trị thương trong lúc nguy cấp, hành vi của ngươi có tôn trọng ta hay không hả?”
“Cái này…” Bạch Giao Thiên nhất thời không biết nói thế nào để phản bác, chỉ có thể căm tức ngụy biện:
“Thiếu gì nơi trị thương, tại sao bọn hắn phải vào phòng của muội?”
“Vào phòng của ta thì sao vậy? ta mất một miếng thịt nào à?” Giao Linh ánh mắt tràn đầy thất vọng, chế nhạo nở nụ cười:
“Haha, chúng ta chưa là gì của nhau mà ngươi đã ích kỷ đến như vậy, lòng dạ tham lam độc chiếm rõ ràng, thử hỏi có nữ nhân nào dám làm bạn với một kẻ như ngươi?”
Bạch Giao Thiên càng bị nói càng cảm thấy mình đuối lý, yếu ớt phản bác:
“Nhưng mà đó là vì huynh quá yêu muội, muốn bảo vệ muội, hai người kia lai lịch chưa rõ, làm sao có thể tin tưởng bọn họ?”
“Đủ rồi!” Giao Linh trực tiếp hạ lệnh trục khách:
“Ngươi trở về thuyền của mình đi, trong thời gian này ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
“Muội đừng quá đáng!” Bạch Giao Thiên biểu lộ cực kỳ khó coi.
“Bạch Tiểu Hữu ngươi mới là người chủ động gây sự, lão bà ta nhìn thấy rõ ràng từ đầu đến cuối, công chúa đã có lệnh…ngươi về thuyền đi thôi, đợi nàng nguôi giận rồi tính tiếp…”
Một giọng nói đục ngầu từ trên cao truyền xuống, Bạch Giao Thiên ngẩng mặt nhìn lên, chứng kiến một bà lão đang bình thản xem lấy mình.
“Thì ra là Đại Trưởng Lão, tiểu tử thất lễ rồi.” Bạch Giao Thiên liền ra vẻ tiểu bối khiêm tốn chắp tay hành lễ.
Đại Trưởng Lão của Ngọc Giao Đảo là cường giả Thánh Đế Trung Kỳ nổi danh ở Hằng La Đại Hải, dù thân phận của hắn bất phàm cũng không dám bất kính trước một nhân vật như vậy.
Ngay cả hai vị cường giả sau lưng Bạch Giao Thiên cũng hướng về Đại Trưởng Lão chắp tay chào hỏi.
“Trở về đi!” Đại Trưởng Lão phất tay.
Bạch Giao Thiên cực kỳ không cam tâm nhưng cũng chẳng dám trái ý, chỉ có thể mang theo một bụng lửa giận mà hai tên cường giả trở về Chiến Hạm của mình.
Giao Linh Công Chúa thấy cảnh này mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, thật ra nàng cũng không muốn triệt để đắc tội Bạch Giao Thiên, dù sao thì quan hệ giữa Ngọc Giao Đảo và Bạch Giao Tộc thật sự quá chặt chẽ.
Nhiều thời đại trước trong quá khứ, tổ tiên của Ngọc Gia từng vô tình cứu sống một con Bạch Giao Long ở Hằng La Đại Hải, sau đó cùng Bạch Giao ký khế ước, cả hai liên hợp nỗ lực tu luyện và phát triển.
Tổ tiên của Ngọc Gia cũng vì thế mà thành lập nên Ngọc Giao Đảo, mà con Bạch Giao kia cũng bắt đầu sinh con đẻ cái, tạo thành Bạch Giao Tộc.
Từ đó đến nay, Ngọc Giao Đảo và Bạch Giao Tộc vẫn luôn có quan hệ hữu hảo cực kỳ tốt đẹp.
Tất cả tu sĩ của Ngọc Giao Đảo khi tu đến Thánh Vương liền có thể đi đến Bạch Giao Tộc, tuyển chọn một vị Bạch Giao ưu tú ký kết khế ước, làm bạn đồng hành, có thể làm bằng hữu hoặc hơn thế nữa là kết thành đạo lữ, phu thê.
Bởi vì tổ tiên của cả Ngọc Giao Đảo và Bạch Giao Tộc đã sáng tạo nên một bộ công pháp tuyệt phối, chỉ phát huy sức mạnh lớn nhất khi một người một giao liên thủ.
Ở trong thế hệ này, Ngọc Giao Linh hay còn gọi là Giao Linh Công Chúa chính là thiên tài vượt trội nhất của Ngọc Giao Đảo, còn Bạch Giao Thiên cũng là thiên kiêu hàng đầu của Bạch Giao Tộc.
Hơn nữa thân phận hai người đặc biệt, Giao Linh là nữ nhi của Ngọc Giao Đảo Chủ, còn Bạch Giao Thiên là nhi tử của Bạch Giao Tộc Trưởng.
Vậy nên hai nhà luôn muốn tạo cơ hội để Giao Linh ký khế ước với Bạch Giao Thiên, để cả hai thế lực thân càng thêm thân.
Bất quá Giao Linh tâm cao khí ngạo, Bạch Giao Thiên tuy rất xuất sắc nhưng nàng còn kén chọn chưa lọt mắt xanh, lúc này đã sắp đột phá Thánh Tôn vẫn chưa cùng hắn ký khế ức.
Trong khi đó Bạch Giao Thiên thì cực kỳ yêu thích Giao Linh, quyết định chờ nàng tán thành bản thân mình.
Có thể nói lịch sử hình thành của cả Ngọc Giao Đảo và Bạch Giao Tộc liên quan chặt chẽ với nhau, có quan hệ tốt đẹp từ thời tổ tiên đến tận bây giờ, vậy nên dù Giao Linh không thích Bạch Giao Thiên thì nàng cũng không muốn triệt để đắc tội.
“Công chúa ngươi đến đây…” Đại Trưởng Lão truyền âm nói.
Giao Linh gật đầu, thả người bay lên đứng ở đối diện Đại Trưởng Lão, ngoan ngoãn kéo tay cười chúm chím:
“Giao Linh đa tạ Đại bà bà, nhờ có ngươi mà Bạch Giao Thiên mới chịu nghe lời.”
Đại Trưởng Lão thở dài một tiếng lắc đầu: “Bạch Giao Thiên cũng rất ưu tú, toàn bộ Bạch Giao Tộc không tìm được ai hơn hắn, ngươi nên cân nhắc tuyển chọn đi, dù sao thì Công Pháp của chúng ta cũng cần ký khế ước, nếu ngươi ký khế ước sớm hơn thì hiện tại cả ngươi và Bạch Giao Thiên đều đã sớm là Thánh Tôn rồi.”
Giao Linh nghe vậy bĩu môi thì thầm: “Ưu tú sao? vì sao ta không nhìn thấy?”
“Chỉ tại tầm mắt của ngươi quá cao.” Đại Trưởng Lão cười khổ, bất chợt nghiêm mặt hỏi:
“Trước đó lão bà ta bận rộn bế quan nên không để ý đến, hai vị bằng hữu đó của ngươi rốt cuộc là sao?”
Đại Trưởng Lão trước đó đang đắm chìm vào bế quan, mãi đến khi trên Ngọc Giao Thuyền xảy ra động thủ thì bà ta mới thức tỉnh, vừa lúc nhìn thấy bằng hữu của Giao Linh oanh tạc Bạch Giao Thiên.
“Họ đều là người tốt…” Giao Linh liền đem tất cả đầu đuôi sự việc kể lại một lần, cực kỳ có hảo cảm khi được hai người dạy dỗ không ít khúc nhạc.
“Ngươi có hiểu họ là thành phần nguy hiểm?” Đại Trưởng Lão híp mắt hỏi.
“Sao người lại nói vậy?” Giao Linh nhíu mày tỏ vẻ không vui.
“Ngươi có biết nam nhân vừa rồi đánh bay Bạch Giao Thiên có tu vi gì không?” Đại trưởng lão nhàn nhạt hỏi.
“Chắc là Thánh Tôn hả? để áp đảo thiên tài như Bạch Giao Thiên thì chắc là Thánh Tôn Trung Kỳ!” Giao Linh phỏng đoán nói, tình huống khi đó thời gian như đông cứng lại, nàng cũng chưa kịp cảm ứng tu vi của Văn Lang nữa.
“Hắn là Tiểu Thánh!” Đại Trưởng Lão phun ra bốn chữ, thanh âm có chút phát run.
Giao Linh nghe xong liền nhảy dựng, trợn mắt há hốc mồm đến mức lắp ba lắp bắp:
“Làm sao có thể chứ? Đại bà bà ngươi lú lẫn rồi!”
Tiểu Thánh, Đại Thánh, Thánh Tướng, Thánh Vương.
Mỗi đại cảnh giới đều phải trải qua Sơ Kỳ, Trung Kỳ, Hậu Kỳ và Viên Mãn.
Làm sao Tiểu Thánh một kích đánh bay Thánh Vương, quá mức hoang đường.
“Hừ, lão bà ta dù tuổi tác đã cao nhưng ánh mắt của Thánh Đế chẳng lẽ còn sai sao?” Đại Trưởng Lão hừ một tiếng:
“Hơn nữa còn là Tiểu Thánh Sơ Kỳ đánh bay Thánh Vương Hậu Kỳ.”
“Hoang đường!” Giao Linh bĩu môi, trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, mặc dù cố gắng phủ nhận nhưng nàng không hề hoài nghi lời của Đại Trưởng Lão.
“Trong khoảnh khắc ngắn ngũi, ở trong công kích của hắn chứa đựng quá nhiều thứ.” Đại Trưởng Lão ánh mắt phức tạp, ngay cả chính bà ta cũng mang theo giọng điệu khó tin để hình dung về khoảnh khắc vừa rồi:
“Dị Thời Gian và Không Gian, một thứ gì đó tạo ra sóng xung kích, hàng loạt Thiên Địa Dị Vật dung hợp thành một nguồn lực lượng kinh khủng, Công Pháp gia tăng chiến lực vô số lần, Thể Chất bạo phát chiến lực vô số lần, Thần Thông thấy trước tương lai và cả Thần Thông dịch chuyển không gian!”
“Tất cả những thứ đó gộp lại đã khiến Bạch Giao Thiên đường đường là Yêu Thánh Vương Hậu Kỳ bị Tiểu Thánh Sơ Kỳ đánh bay!”
Ngọc Giao Linh hít sâu một hơi khí lạnh, cảm giác choáng váng cả mặt mày.
“Khái niệm bên trên thiên tài chính là siêu cấp thiên tài, mà khái niệm áp đảo cả siêu cấp thiên tài chính là yêu nghiệt!” Đại Trưởng Lão trầm giọng nói:
“Văn Lang kia chính là yêu nghiệt hàng thật giá thật.”
“Thế nào là yêu nghiệt đây?” Ngọc Giao Linh ngơ ngác.
“Yêu nghiệt chẳng những sở hữu nhiều thủ đoạn mà bọn hắn còn mang theo tư duy chiến đấu vượt xa siêu cấp thiên tài.” Đại Trưởng Lão nghiêm túc giáo dục:
“Dù sở hữu thật nhiều thủ đoạn như thế thì siêu cấp thiên tài cũng không thể nào kết hợp chúng nó một cách chặt chẽ để tối ưu hóa chiến lực đến mức tuyệt đối như vậy.”
“Văn Lang kia có thể bình tĩnh xử lý, bình tĩnh vượt cấp chiến đấu, bình tĩnh oanh tạc Thánh Vương trong một nốt nhạc chứng minh rằng hắn đã trải qua rất nhiều trận chiến như vậy, hắn có được tư duy chiến đấu khủng bố vượt xa ngươi tưởng tượng, hắn có được kinh nghiệm của việc vượt cấp chiến đấu như ăn cơm uống nước.”
“Một kẻ như vậy thật sự là tán tu sao?” Đại Trưởng Lão sâu kín nhìn Giao Linh:
“E rằng tên thật của hắn cũng chưa được tiết lộ đâu.”
Giao Linh cắn cắn môi nhỏ giọng đáp: “Ta biết chứ, nhưng ta có cảm giác họ không phải là người xấu.”
“Nguyên Giới chẳng có khái niệm tốt hay xấu, đôi khi hai người chẳng có chút quen biết nhau vì gia nhập hai thế lực thù địch lại sẳn sàng tàn sát lẫn nhau dù không oán không thù, suy cho cùng chỉ là lập trường khác biệt mà thôi.” Đại trưởng lão lên tiếng:
“Hắn đã đắc tội với Bạch Giao Tộc, mà Bạch Giao Tộc và Ngọc Giao Đảo chúng ta lại hữu hảo vô số đời nay, vậy nên đợi bọn hắn trị thương xong…mời bọn hắn đi thôi.”
“Đại bà bà sao có thể như vậy?” Giao Linh giậm chân: “Bọn họ là khách của ta, làm sao ta có thể đuổi khách? Mặt mũi của ta còn dùng được sao?”
“Haizz…” Đại Trưởng Lão thở dài:
“Thôi được rồi, nhưng đến đấu giá hội phải tách ra.”
Giao Linh ánh mắt cũng trở nên phức tạp, ẩn sâu trong đó là vô tận hiếu kỳ, nàng đưa mắt về hướng phòng ngủ của mình, nhỏ giọng thì thào:
“Hắn rốt cuộc là ai?”
…
Lạc Nam không biết cuộc đối thoại giữa Giao Linh và Đại Trưởng Lão, lúc này trong lòng hắn cực kỳ vui vẻ, đang âm thầm cảm ơn tổ tông mười tám đời của Bạch Giao Thiên.
Hắn vốn lo lắng Giao Linh sẽ đi theo mình vào trong phòng nàng, như vậy làm sao hắn chui xuống gầm giường của nàng ở trước mặt nàng được chứ?
Nào ngờ Bạch Giao Thiên xuất hiện quấy rối, Giao Linh phải ở bên ngoài ngăn chặn Bạch Giao Thiên nên không đi vào phòng, tạo cơ hội tốt cho hắn làm việc.
Trong ánh mắt quái dị của Quân Tư Tình, chỉ thấy Lạc Nam như tên trộm chui xuống gầm giường của Giao Linh.
Lạc Nam không để ý đến biểu cảm của nàng, hắn chứng kiến một cái Rương Đặc Biệt có màu bạch kim sáng chói.
Khóe miệng của hắn vểnh lên đầy vui vẻ, lần trước cũng từ một cái rương màu bạch kim mà hắn đạt được Thần Thông Trừng Mắt Mang Thai cực kỳ lợi hại.
Hai tay run rẩy mở ra chiếc rương bạch kim, một quyển sách cổ xưa có chút bụi bậm bao phủ hiện ra trong tầm mắt.
Lạc Nam liền cẩn thận dùng óng tay áo lau đi vết bụi, một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo nguệch ngoạc trên bìa sách đập vào trong mắt:
“Sự mỹ lệ của những vụ nổ!”
/2381
|