“Khốn nạn, kẻ kia rốt cuộc là ai?”
Bạch Giao Thiên vạn phần không cam lòng khi mục đích chính của mình tại buổi đấu giá lần này đã rơi vào trong tay người khác.
Nhưng hắn còn có thể làm thế nào được khi tài sản không thể sánh bằng, Bàn Đào Quả về mặt ý nghĩa nào đó còn quý giá hơn Hải Long Quả.
Bởi lẽ tất cả chủng tộc đều có thể sử dụng Bàn Đào Quả, trong khi Hải Long Quả thì chỉ có Long Tộc hoặc những tộc có liên quan mới dùng được mà thôi.
Trong khi đó lần này Bạch Giao Thiên chỉ mang theo vừa đủ 100 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm làm vốn liếng, hắn e rằng dù mình có dốc sạch túi thì cuối cùng Hải Mạn Sa cũng sẽ chọn Bàn Đào Quả mà thôi.
Bởi lẽ dù luyện hóa hết sạch 100 mỏ Nguyên Thạch thì ngươi cũng tiêu tốn vài chục thậm chí hàng trăm năm đối với Thánh Đế cường giả, trong khi đó chỉ cần ăn vào Bàn Đào Quả là có thể lập tức gia tăng 3000 năm đạo hạnh.
Bên nặng bên nhẹ vừa nhìn là hiểu…
Nghĩ đến vấn đề này mà vô số người xung quanh âm thầm giật mình, trong lòng phỏng đoán chẳng lẽ vị khách nhân thần bí ở bảo tọa 169 lại là một vị Chân Long?
Trước đó hắn lấy ra Long Hồn Hộ Thể đã khiến nhiều người hoài nghi nhưng chưa dám khẳng định, hiện tại hắn còn lấy ra cả Bàn Đào Quả để đổi lấy một loại tài nguyên của Long Tộc, muốn người khác không liên tưởng hắn đến Long Tộc mới là chuyện lạ.
Về phần những cái cớ do tên này kể ra, e rằng trẻ nhỏ lên ba mới tin tưởng lời hắn.
Đừng nói là người khác, ngay cả Giao Linh và Quân Tư Tình cũng bắt đầu dùng ánh mắt quái dị dưới lớp áo choàng nhìn chằm chằm Lạc Nam, thầm nghĩ chẳng lẽ tên này là Thần Thú ẩn danh?
Bất quá các nàng không nhìn ra được gì, Lạc Nam sau khi thu lấy Hải Long Quả lại ngồi án binh bất động mà chẳng có chút động thái nào.
Hắn cũng chẳng lo ngại bị nghi ngờ, bởi vì sau khi đấu giá hội kết thúc thì hắn sẽ lập tức rời đi, đến lúc đó trời cao mặc chim bay, từ đầu đến cuối đều chưa lộ mặt thật, còn ai truy lùng được tung tích của hắn?
Một khi khôi phục thân phận, e rằng ngay cả Giao Linh có tiếp xúc với hắn cũng không thể biết được hắn là ai huống hồ những người xa lạ.
Hải Mạn Sa thu hồi ánh mắt, nàng cũng đã bắt đầu tò mò về thân phận của vị khách ở bảo tọa 169, bất quá nàng còn phải tiếp tục chủ trì buổi đấu giá.
Vật phẩm kế tiếp là một nhánh xương sống lưng khổng lồ, Hải Mạn Sa hai mắt hừng hực chiến ý, vô cùng ngạo nghễ tuyên bố:
“Đây là xương sống lưng của một vị cường giả Cự Man Tộc do đích thân một vị Trưởng Lão Hải Long Cung chúng ta rút ra trong lúc giao chiến sinh tử, được xem là nguyên liệu đỉnh cấp để luyện khí, giá khởi điểm 5 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.”
Toàn trường nghe mà âm thầm kính nể, Cự Man Tộc chẳng phải là chi nhánh của Cự Thần Tộc sao? đó cũng là một thế lực mạnh mẽ tồn tại ở Tây Châu, không ngờ bị trưởng lão Hải Long Cung đánh bại còn rút đi cả xương sống lưng.
Đối với nguyên liệu cấp bậc này, các vị Luyện Khí Sư có mặt ở hiện trường đương nhiên cực kỳ hứng thú.
Không lâu sau xương sống lưng Cự Man Tộc liền thuộc về một vị khách ở ghế số 3000 với giá 35 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.
Lạc Nam nhìn cảnh tượng này mà chép miệng, hướng hai nữ cảm thán:
“Chẳng trách khách mời đến tham gia đấu giá đều là từ Thánh Tôn cấp Thế Lực trở lên, dưới Thánh Tôn e rằng ngay cả một vật phẩm tại nơi này cũng không mua nổi.”
“Thật ra ngay cả Thánh Tôn và Thánh Hoàng cũng rất khó cạnh tranh vật phẩm ở những buổi đấu giá lớn như thế này, nhưng hiếm khi có sự kiện để gia tăng kiến thức, mở rộng tầm mắt, còn giao lưu tìm kiếm mối quan hệ, hầu hết khách mời đều không muốn bỏ qua cơ hội như vậy…” Giao Linh cười đáp.
Quân Tư Tình gật đầu tán thành, lần tham gia đấu giá này thật sự là trải nghiệm khó quên đối với bản thân nàng.
“Vật phẩm kế tiếp e rằng rất nhiều Thánh Đế ngồi tại đây đều có hứng thú…” Hải Mạn Sa lại khơi lên tò mò của toàn trường.
Chỉ thấy nàng nhẹ phất tay, một cái bình chứa khoảng một lít, trong suốt như thủy tinh hiện lên trên sân khấu.
Bên trong bình có chứa một loại chất lỏng đỏ rực như lửa đang sôi trào nhìn không rõ đẳng cấp.
“Đây là…” Một số Thánh Đế nghiêm nghị ngồi thẳng lưng.
“Thứ đựng trong bình này là Địa Hỏa Tủy, một loại tài nguyên có thể xem là kỳ vật được hình thành hàng triệu năm tại đáy núi lửa sâu dưới lòng đất ít nhất trăm vạn dặm.” Hải Mạn Sa vểnh môi, hưng phấn nói:
“Mà công dụng của Địa Hỏa Tủy chẳng phải để luyện đan, cũng chẳng phải dùng luyện khí, mà là một loại nguyên liệu để nâng cấp Pháp Tướng Hỏa Hệ thành Chí Tôn Pháp Tướng Hỏa Hệ.”
“ẦM!”
Lời vừa nói ra toàn trường chấn động, đặc biệt là những tu sĩ Hỏa Hệ cấp Thánh Đế càng là thở dốc ồ ồ, hai mắt đỏ lên.
Ngay cả Lạc Nam cũng có chút giật mình xem lấy bình Địa Hỏa Tủy trên sân khấu kia.
Ở Nguyên Giới một thời gian, Lạc Nam cũng có thêm không ít kiến thức.
Tất cả đều biết rằng khi một vị tu sĩ tu đến cấp Thánh Tướng sẽ có thể ngưng luyện ra một Pháp Tướng dùng để chiến đấu tương ứng với thuộc tính của mình.
Nhưng mà Pháp Tướng này không chỉ dừng lại ở bấy nhiêu đó, mà nó còn có thể một lần nữa lột xác, thăng cấp trở nên cường đại hơn vô số lần.
Đó là khi tu sĩ đột phá Chí Tôn, trở thành Chí Tôn cấp cường giả thì Pháp Tướng của hắn có thể sẽ được nâng lên thành Chí Tôn Pháp Tướng.
Có thể nói Pháp Tướng của tu sĩ Thánh Tướng chỉ là một bộ khung cơ bản nhằm làm tiền đề đúc nên Chí Tôn Pháp Tướng ngày sau mà thôi.
Vậy nên quá trình đúc Pháp Tướng nâng lên thành Chí Tôn Pháp Tướng sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên và các nguyên liệu cấp cao cần thiết.
Trong lúc này nếu ngươi đầu tư càng nhiều, bỏ càng nhiều tài nguyên vào việc đúc và nâng cấp Pháp Tướng thì Chí Tôn Pháp Tướng mà ngươi sở hữu được sẽ càng thêm cường đại.
Trong cấp độ Chí Tôn, Chí Tôn Pháp Tướng cũng là một con ác chủ bài quan trọng để phân định thắng thua, quyết định thực lực mạnh yếu.
Mà bình Địa Hỏa Tủy đang được mang ra đấu giá chính là một trong số những nguyên liệu có thể hỗ trợ việc đúc Hỏa Hệ Pháp Tướng thành Hỏa Hệ Chí Tôn Pháp Tướng.
“Giá khởi điểm của một bình Địa Hỏa Tủy là 50 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, mời các vị!” Hải Mạn Sa vỗ tay nói.
“Lão phu ra giá 100 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!” Một giọng nói già nua sau lớp áo choàng từ bảo tọa số 1 vang lên, cho thấy đây là vị Thánh Đế cấp cường giả.
Bởi vì những người cần đến tài nguyên để nâng cấp Pháp Tướng thì đa phần đều là các vị Thánh Đế có tham vọng đột phá Chí Tôn.
Muốn đột phá Chí Tôn cần chuẩn bị rất nhiều thứ, hiện tại thu mua Địa Hỏa Tủy tích lũy chờ ngày sau sử dụng là hợp lý rồi.
“120 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, Địa Hỏa Tủy phải thuộc về ta!”
“Cút hết, 150 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!”
Chỉ thoáng chốc, mức giá của Địa Hỏa Tủy đã được đẩy lên con số trên trời, đây là cuộc tranh giành của các vị Thánh Đế giấu mặt.
Mà khi thấy Lạc Nam vẫn ngồi im, Quân Tư Tình nhịn không được hỏi:
“Ta nhớ ngươi cũng có Hỏa Thuộc Tính mà, không muốn mua Địa Hỏa Tủy để tích lũy sao?”
Nếu là người khác khi còn ở tu vi Thánh Hoàng, nàng cũng sẽ chẳng thèm hỏi như vậy, bởi vì đừng nói là Thánh Hoàng…e rằng Thánh Đế cũng chưa chắc có thể đột phá Chí Tôn.
Nhưng Lạc Nam thì khác, sự yêu nghiệt của hắn khiến nàng khẳng định tương lai hắn chắc chắn có thể thành Chí Tôn dù lúc này hắn chỉ là một Tiểu Thánh nho nhỏ.
Mà một người có thể thành Chí Tôn như hắn nên chuẩn bị Địa Hỏa Tủy dần là được rồi.
“Địa Hỏa Tủy đẳng cấp quá thấp, ta không thích lắm…” Lạc Nam mỉm cười trả lời.
Giao Linh cùng Quân Tư Tình xém chút ngã nhào.
Kỳ vật đang được các vị Thánh Đế tranh đoạt đến vỡ đầu mà Lạc Nam lại chê đẳng cấp kém?
Không sai, ở trong Nguyên Đan Bí Điển có nhắc đến một số nguyên liệu rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng, trong đó Địa Hỏa Tủy chỉ là mặt hàng bình thường nhất, đúc ra Chí Tôn Pháp Tướng cũng sẽ không quá mạnh.
Trong khi đó tầm mắt của Lạc Nam cực kỳ cao, dù chuẩn bị tài nguyên để tặng cho mẫu thân đột phá Chí Tôn hay để các thê tử sử dụng thì hắn cũng phải tìm kiếm những thứ cao cấp nhất.
Đối với người khác thì những vật như vậy chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nhưng Lạc Nam có Thiên Cơ Lâu…chỉ cần có đủ Điểm Danh Vọng và thực lực, sợ gì thu thập không được?
Rất nhanh Địa Hỏa Tủy đã được một vị Hỏa Hệ Thánh Đế thắng cuộc với mức giá 240 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, đủ khiến người ta líu lưỡi.
Đấu giá ngày một sôi trào, các vật phẩm trân quý liên tục được lấy ra, mức độ cạnh tranh ngày càng kịch liệt.
Lạc Nam vẫn tương đối nhàm chán dù liên tục là Cửu Tinh Thánh Bảo, Cửu Tinh Thánh Công cũng được lấy ra ở buổi đấu giá.
Tuy nhiên đối với một tên có Cửa Hàng May Mắn như hắn thì mấy thứ này thật sự không có ý nghĩa quá lớn.
Đấu giá đã diễn ra đến bảy ngày…
Đến ngày thứ 8, Lạc Nam lần nữa ngồi thẳng lưng.
Bên trên sân khấu, lại có một khối ngọc bội lơ lửng trôi nổi một cách phiêu phù trước mặt Hải Mạn Sa.
Ở xung quanh ngọc bội có vô số Trận Văn huyền ảo lưu chuyển khó thể lý giải, chỉ cần là Chiến Trận Sư có kiến thức chắc chắn sẽ biết ngọc bội này có phong ấn một trận pháp cực kỳ bất phàm.
Lần đầu tiên của buổi đấu giá hội xuất hiện đồ vật của Chiến Trận Sư, Lạc Nam cảm thấy hứng thú.
“Lập Quốc Hội Vận Trận!” Hải Mạn Sa lớn giọng tuyên bố:
“Tin tưởng những vị khách nhân ở đây, ai là cường giả của các Đế Quốc sẽ cần đến Trận Pháp này.”
“Bởi lẽ Lập Quốc Hội Vận Trận có thể đẩy nhanh tốc độ thu nạp Quốc Vận lên gấp mười lần thông thường, thậm chí nếu Quốc Vận của ngươi đang chiếm nhiều phần hơn người khác, ngươi còn có thể dùng lượng Quốc Vận áp đảo đó cướp đoạt Quốc Vận của đối phương về phía mình.”
“Mà Quốc Vận là nguồn lực lượng giúp cường giả Thánh Đế gia tăng cơ hội đột phá Chí Tôn, đừng bỏ qua nha…”
“Giá khởi điểm 100 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm hoặc dùng tài nguyên tương ứng trao đổi.”
Càn Trọng đang ngồi chăm chú ở một góc quảng trường liền đứng lên gào thét:
“200 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!”
Giọng điệu của hắn đầy kiên quyết, đầy khẳng định và cũng đầy tham vọng.
Không sai, đây chính là đồ vật mà phụ hoàng Càn Quân Thánh Đế đã hạ lệnh cho hắn bằng mọi giá cũng phải thu được.
Chỉ cần thành công lấy về Lập Quốc Hội Vận Trận, chướng ngại vật như Lạc Gia thổi cái là bay, không cần phải để ý đến.
Một khi có được Lập Quốc Hội Vận Trận, cộng thêm tâm huyết chuẩn bị kỹ lưỡng vô số năm qua, Càn Quân Thánh Đế chắc chắn có thể thành Chí Tôn.
Chứng tỏ quyết tâm bằng cách một lần gia tăng cấp đôi giá khởi điểm, Càn Trọng cho thấy tốt nhất đừng ai tranh giành với hắn.
Nhưng mà phía trước Càn Trọng vẫn còn chướng ngại vật.
Bởi vì mục đích của Thiên Dận lần này cũng là Lập Quốc Hội Vận Trận.
“220 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!” Thiên Dận không chút thua kém quát.
“250!” Càn Trọng siết chặt nắm tay.
“280!” Thiên Diện vẫn hăng hái lên tiếng.
“300!” Càn Trọng nghiến răng ken két.
Toàn trường im lặng nhìn cảnh tượng này, dù lúc này cả Càn Trọng và Thiên Dận đều che mặt, nhưng chỉ cần không phải người ngu liền sẽ đoán được bọn hắn đang cạnh tranh với nhau.
Dù sao thì có thể cần đến Quốc Vận, còn ai khác ngoài đại diện từ hai đại Đế Quốc?
“350!” Thiên Dận ngạo nghễ cười: “Để xem ngươi còn tranh được bao lâu?”
“380!” Càn Trọng siết chặt nắm tay.
“390!” Thiên Dận không từ bỏ ý định.
Càn Trọng xém chút thổ huyết, lần này hắn chỉ được phụ hoàng giao cho 400 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm mà thôi.
Hít sâu một hơi, Càn Trọng muốn ra cú chót.
“4 Bàn Đào Quả cộng thêm 4 viên Thăng Hoa Đan…” Lạc Nam nhàn nhạt lên tiếng.
VÈO!
Ánh mắt toàn bộ hiện trường đều nhìn về phía hắn.
Hải Mạn Sa ánh mắt sáng lên, nhịp tim đập thình thịch.
Bàn Đào Quả và Thăng Hoa Đan kết hợp, bất kỳ ai cũng đều động lòng, bởi vì có hai thứ này cộng lại có thể rút ngắn 9000 năm dày công tu luyện nha.
Lạc Nam thản nhiên nhún nhún vai, bất kể như thế nào, bất kể phải mạo hiểm bại lộ Bàn Đào Thụ thì hắn cũng không thể để trận pháp nghịch thiên như Lập Quốc Hội Vận Trận rơi vào tay Thiên Dận và Càn Trọng được.
Nếu rơi vào tay Thiên Dận, Thiên Phong Thánh Đế sẽ đột phá Chí Tôn, mục đích đầu tiên của hắn là công kích và tiêu diệt Càn Quân Đế Quốc, liên lụy đến Lạc Gia.
Còn nếu rơi vào tay Càn Trọng, Càn Quân Thánh Đế kiểu gì cũng sẽ làm thịt cái gai trong mắt của hắn là Lạc Gia sau khi thành Chí Tôn.
Mà lượng Quốc Vận cố gắng thu thập được qua nhiều thời đại cống hiến cho Càn Quân Đế Quốc của Lạc Gia cũng sẽ tan thành mây khối, mẫu thân Ninh Vô Song phải chịu kết cục không tốt đẹp.
Lạc Nam kiên quyết không để điều đó xảy ra, hắn muốn đoạt Trận Pháp này vào tay.
Mà khi nhìn thấy vị khách thần bí số 169 hứng thú với Lập Quốc Hội Vận Trận, lại có không ít người đặt giả thuyết hắn là thành viên của một đế quốc cường đại nào đó.
Lạc Nam ngày càng bí ẩn trong mắt đám đông…
“500 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!” Thiên Dận cũng dần mất bình tĩnh.
“5 Bàn Đào Quả, 5 Thăng Hoa Đan.” Lạc Nam vẫn không nhanh không chậm.
“Đáng hận!” Thiên Dận hai mắt muốn phún hỏa, 500 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm đã là cực hạn của hắn rồi.
Càn Trọng cố vớt vát chút hy vọng cuối cùng, hướng Lạc Nam nói:
“Vị cao nhân này, không biết ngươi có thể nhượng lại Trận Pháp cho ta, Càn Quân Đế Quốc chắc chắn sẽ trả ngươi phần thưởng xứng đáng.”
“Ồ, phần thưởng gì?” Lạc Nam nhếch miệng.
“Gia tộc phụ thuộc Càn Quân Đế Quốc chúng ta là Lạc Gia có rất nhiều mỹ nhân như hoa như ngọc, chỉ cần ngươi đồng ý…đợi khi phụ hoàng của ta chiếm được Đế Quốc, toàn bộ nữ nhân Lạc Gia đều cho ngươi tự ý tuyển chọn, lấy hết cũng được!” Càn Trọng khẳng định nói.
“Vô liêm sĩ!” Toàn trường thầm mắng, ai cũng biết Lạc Gia suốt đời cống hiến co Đế Quốc, kết quả Thánh Tử của Đế Quốc lại công khai bán đứng Lạc Gia.
Hành vi của Càn Trọng thành công làm cháy lên ngọn lửa sát tâm trong lòng Lạc Nam.
Hắn không nói lời nào, chỉ hướng Hải Mạn Sa hỏi:
“Không biết giá như thế đã đủ chưa?”
“5 quả Bàn Đào…5 Thăng Hoa Đan…” Hải Mạn Sa hài lòng cười, vung tay ném Lập Quốc Hội Vận Trận về phía hắn:
“Thành giao!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
Bạch Giao Thiên vạn phần không cam lòng khi mục đích chính của mình tại buổi đấu giá lần này đã rơi vào trong tay người khác.
Nhưng hắn còn có thể làm thế nào được khi tài sản không thể sánh bằng, Bàn Đào Quả về mặt ý nghĩa nào đó còn quý giá hơn Hải Long Quả.
Bởi lẽ tất cả chủng tộc đều có thể sử dụng Bàn Đào Quả, trong khi Hải Long Quả thì chỉ có Long Tộc hoặc những tộc có liên quan mới dùng được mà thôi.
Trong khi đó lần này Bạch Giao Thiên chỉ mang theo vừa đủ 100 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm làm vốn liếng, hắn e rằng dù mình có dốc sạch túi thì cuối cùng Hải Mạn Sa cũng sẽ chọn Bàn Đào Quả mà thôi.
Bởi lẽ dù luyện hóa hết sạch 100 mỏ Nguyên Thạch thì ngươi cũng tiêu tốn vài chục thậm chí hàng trăm năm đối với Thánh Đế cường giả, trong khi đó chỉ cần ăn vào Bàn Đào Quả là có thể lập tức gia tăng 3000 năm đạo hạnh.
Bên nặng bên nhẹ vừa nhìn là hiểu…
Nghĩ đến vấn đề này mà vô số người xung quanh âm thầm giật mình, trong lòng phỏng đoán chẳng lẽ vị khách nhân thần bí ở bảo tọa 169 lại là một vị Chân Long?
Trước đó hắn lấy ra Long Hồn Hộ Thể đã khiến nhiều người hoài nghi nhưng chưa dám khẳng định, hiện tại hắn còn lấy ra cả Bàn Đào Quả để đổi lấy một loại tài nguyên của Long Tộc, muốn người khác không liên tưởng hắn đến Long Tộc mới là chuyện lạ.
Về phần những cái cớ do tên này kể ra, e rằng trẻ nhỏ lên ba mới tin tưởng lời hắn.
Đừng nói là người khác, ngay cả Giao Linh và Quân Tư Tình cũng bắt đầu dùng ánh mắt quái dị dưới lớp áo choàng nhìn chằm chằm Lạc Nam, thầm nghĩ chẳng lẽ tên này là Thần Thú ẩn danh?
Bất quá các nàng không nhìn ra được gì, Lạc Nam sau khi thu lấy Hải Long Quả lại ngồi án binh bất động mà chẳng có chút động thái nào.
Hắn cũng chẳng lo ngại bị nghi ngờ, bởi vì sau khi đấu giá hội kết thúc thì hắn sẽ lập tức rời đi, đến lúc đó trời cao mặc chim bay, từ đầu đến cuối đều chưa lộ mặt thật, còn ai truy lùng được tung tích của hắn?
Một khi khôi phục thân phận, e rằng ngay cả Giao Linh có tiếp xúc với hắn cũng không thể biết được hắn là ai huống hồ những người xa lạ.
Hải Mạn Sa thu hồi ánh mắt, nàng cũng đã bắt đầu tò mò về thân phận của vị khách ở bảo tọa 169, bất quá nàng còn phải tiếp tục chủ trì buổi đấu giá.
Vật phẩm kế tiếp là một nhánh xương sống lưng khổng lồ, Hải Mạn Sa hai mắt hừng hực chiến ý, vô cùng ngạo nghễ tuyên bố:
“Đây là xương sống lưng của một vị cường giả Cự Man Tộc do đích thân một vị Trưởng Lão Hải Long Cung chúng ta rút ra trong lúc giao chiến sinh tử, được xem là nguyên liệu đỉnh cấp để luyện khí, giá khởi điểm 5 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.”
Toàn trường nghe mà âm thầm kính nể, Cự Man Tộc chẳng phải là chi nhánh của Cự Thần Tộc sao? đó cũng là một thế lực mạnh mẽ tồn tại ở Tây Châu, không ngờ bị trưởng lão Hải Long Cung đánh bại còn rút đi cả xương sống lưng.
Đối với nguyên liệu cấp bậc này, các vị Luyện Khí Sư có mặt ở hiện trường đương nhiên cực kỳ hứng thú.
Không lâu sau xương sống lưng Cự Man Tộc liền thuộc về một vị khách ở ghế số 3000 với giá 35 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm.
Lạc Nam nhìn cảnh tượng này mà chép miệng, hướng hai nữ cảm thán:
“Chẳng trách khách mời đến tham gia đấu giá đều là từ Thánh Tôn cấp Thế Lực trở lên, dưới Thánh Tôn e rằng ngay cả một vật phẩm tại nơi này cũng không mua nổi.”
“Thật ra ngay cả Thánh Tôn và Thánh Hoàng cũng rất khó cạnh tranh vật phẩm ở những buổi đấu giá lớn như thế này, nhưng hiếm khi có sự kiện để gia tăng kiến thức, mở rộng tầm mắt, còn giao lưu tìm kiếm mối quan hệ, hầu hết khách mời đều không muốn bỏ qua cơ hội như vậy…” Giao Linh cười đáp.
Quân Tư Tình gật đầu tán thành, lần tham gia đấu giá này thật sự là trải nghiệm khó quên đối với bản thân nàng.
“Vật phẩm kế tiếp e rằng rất nhiều Thánh Đế ngồi tại đây đều có hứng thú…” Hải Mạn Sa lại khơi lên tò mò của toàn trường.
Chỉ thấy nàng nhẹ phất tay, một cái bình chứa khoảng một lít, trong suốt như thủy tinh hiện lên trên sân khấu.
Bên trong bình có chứa một loại chất lỏng đỏ rực như lửa đang sôi trào nhìn không rõ đẳng cấp.
“Đây là…” Một số Thánh Đế nghiêm nghị ngồi thẳng lưng.
“Thứ đựng trong bình này là Địa Hỏa Tủy, một loại tài nguyên có thể xem là kỳ vật được hình thành hàng triệu năm tại đáy núi lửa sâu dưới lòng đất ít nhất trăm vạn dặm.” Hải Mạn Sa vểnh môi, hưng phấn nói:
“Mà công dụng của Địa Hỏa Tủy chẳng phải để luyện đan, cũng chẳng phải dùng luyện khí, mà là một loại nguyên liệu để nâng cấp Pháp Tướng Hỏa Hệ thành Chí Tôn Pháp Tướng Hỏa Hệ.”
“ẦM!”
Lời vừa nói ra toàn trường chấn động, đặc biệt là những tu sĩ Hỏa Hệ cấp Thánh Đế càng là thở dốc ồ ồ, hai mắt đỏ lên.
Ngay cả Lạc Nam cũng có chút giật mình xem lấy bình Địa Hỏa Tủy trên sân khấu kia.
Ở Nguyên Giới một thời gian, Lạc Nam cũng có thêm không ít kiến thức.
Tất cả đều biết rằng khi một vị tu sĩ tu đến cấp Thánh Tướng sẽ có thể ngưng luyện ra một Pháp Tướng dùng để chiến đấu tương ứng với thuộc tính của mình.
Nhưng mà Pháp Tướng này không chỉ dừng lại ở bấy nhiêu đó, mà nó còn có thể một lần nữa lột xác, thăng cấp trở nên cường đại hơn vô số lần.
Đó là khi tu sĩ đột phá Chí Tôn, trở thành Chí Tôn cấp cường giả thì Pháp Tướng của hắn có thể sẽ được nâng lên thành Chí Tôn Pháp Tướng.
Có thể nói Pháp Tướng của tu sĩ Thánh Tướng chỉ là một bộ khung cơ bản nhằm làm tiền đề đúc nên Chí Tôn Pháp Tướng ngày sau mà thôi.
Vậy nên quá trình đúc Pháp Tướng nâng lên thành Chí Tôn Pháp Tướng sẽ tiêu tốn rất nhiều tài nguyên và các nguyên liệu cấp cao cần thiết.
Trong lúc này nếu ngươi đầu tư càng nhiều, bỏ càng nhiều tài nguyên vào việc đúc và nâng cấp Pháp Tướng thì Chí Tôn Pháp Tướng mà ngươi sở hữu được sẽ càng thêm cường đại.
Trong cấp độ Chí Tôn, Chí Tôn Pháp Tướng cũng là một con ác chủ bài quan trọng để phân định thắng thua, quyết định thực lực mạnh yếu.
Mà bình Địa Hỏa Tủy đang được mang ra đấu giá chính là một trong số những nguyên liệu có thể hỗ trợ việc đúc Hỏa Hệ Pháp Tướng thành Hỏa Hệ Chí Tôn Pháp Tướng.
“Giá khởi điểm của một bình Địa Hỏa Tủy là 50 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, mời các vị!” Hải Mạn Sa vỗ tay nói.
“Lão phu ra giá 100 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!” Một giọng nói già nua sau lớp áo choàng từ bảo tọa số 1 vang lên, cho thấy đây là vị Thánh Đế cấp cường giả.
Bởi vì những người cần đến tài nguyên để nâng cấp Pháp Tướng thì đa phần đều là các vị Thánh Đế có tham vọng đột phá Chí Tôn.
Muốn đột phá Chí Tôn cần chuẩn bị rất nhiều thứ, hiện tại thu mua Địa Hỏa Tủy tích lũy chờ ngày sau sử dụng là hợp lý rồi.
“120 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, Địa Hỏa Tủy phải thuộc về ta!”
“Cút hết, 150 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!”
Chỉ thoáng chốc, mức giá của Địa Hỏa Tủy đã được đẩy lên con số trên trời, đây là cuộc tranh giành của các vị Thánh Đế giấu mặt.
Mà khi thấy Lạc Nam vẫn ngồi im, Quân Tư Tình nhịn không được hỏi:
“Ta nhớ ngươi cũng có Hỏa Thuộc Tính mà, không muốn mua Địa Hỏa Tủy để tích lũy sao?”
Nếu là người khác khi còn ở tu vi Thánh Hoàng, nàng cũng sẽ chẳng thèm hỏi như vậy, bởi vì đừng nói là Thánh Hoàng…e rằng Thánh Đế cũng chưa chắc có thể đột phá Chí Tôn.
Nhưng Lạc Nam thì khác, sự yêu nghiệt của hắn khiến nàng khẳng định tương lai hắn chắc chắn có thể thành Chí Tôn dù lúc này hắn chỉ là một Tiểu Thánh nho nhỏ.
Mà một người có thể thành Chí Tôn như hắn nên chuẩn bị Địa Hỏa Tủy dần là được rồi.
“Địa Hỏa Tủy đẳng cấp quá thấp, ta không thích lắm…” Lạc Nam mỉm cười trả lời.
Giao Linh cùng Quân Tư Tình xém chút ngã nhào.
Kỳ vật đang được các vị Thánh Đế tranh đoạt đến vỡ đầu mà Lạc Nam lại chê đẳng cấp kém?
Không sai, ở trong Nguyên Đan Bí Điển có nhắc đến một số nguyên liệu rèn đúc Chí Tôn Pháp Tướng, trong đó Địa Hỏa Tủy chỉ là mặt hàng bình thường nhất, đúc ra Chí Tôn Pháp Tướng cũng sẽ không quá mạnh.
Trong khi đó tầm mắt của Lạc Nam cực kỳ cao, dù chuẩn bị tài nguyên để tặng cho mẫu thân đột phá Chí Tôn hay để các thê tử sử dụng thì hắn cũng phải tìm kiếm những thứ cao cấp nhất.
Đối với người khác thì những vật như vậy chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nhưng Lạc Nam có Thiên Cơ Lâu…chỉ cần có đủ Điểm Danh Vọng và thực lực, sợ gì thu thập không được?
Rất nhanh Địa Hỏa Tủy đã được một vị Hỏa Hệ Thánh Đế thắng cuộc với mức giá 240 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm, đủ khiến người ta líu lưỡi.
Đấu giá ngày một sôi trào, các vật phẩm trân quý liên tục được lấy ra, mức độ cạnh tranh ngày càng kịch liệt.
Lạc Nam vẫn tương đối nhàm chán dù liên tục là Cửu Tinh Thánh Bảo, Cửu Tinh Thánh Công cũng được lấy ra ở buổi đấu giá.
Tuy nhiên đối với một tên có Cửa Hàng May Mắn như hắn thì mấy thứ này thật sự không có ý nghĩa quá lớn.
Đấu giá đã diễn ra đến bảy ngày…
Đến ngày thứ 8, Lạc Nam lần nữa ngồi thẳng lưng.
Bên trên sân khấu, lại có một khối ngọc bội lơ lửng trôi nổi một cách phiêu phù trước mặt Hải Mạn Sa.
Ở xung quanh ngọc bội có vô số Trận Văn huyền ảo lưu chuyển khó thể lý giải, chỉ cần là Chiến Trận Sư có kiến thức chắc chắn sẽ biết ngọc bội này có phong ấn một trận pháp cực kỳ bất phàm.
Lần đầu tiên của buổi đấu giá hội xuất hiện đồ vật của Chiến Trận Sư, Lạc Nam cảm thấy hứng thú.
“Lập Quốc Hội Vận Trận!” Hải Mạn Sa lớn giọng tuyên bố:
“Tin tưởng những vị khách nhân ở đây, ai là cường giả của các Đế Quốc sẽ cần đến Trận Pháp này.”
“Bởi lẽ Lập Quốc Hội Vận Trận có thể đẩy nhanh tốc độ thu nạp Quốc Vận lên gấp mười lần thông thường, thậm chí nếu Quốc Vận của ngươi đang chiếm nhiều phần hơn người khác, ngươi còn có thể dùng lượng Quốc Vận áp đảo đó cướp đoạt Quốc Vận của đối phương về phía mình.”
“Mà Quốc Vận là nguồn lực lượng giúp cường giả Thánh Đế gia tăng cơ hội đột phá Chí Tôn, đừng bỏ qua nha…”
“Giá khởi điểm 100 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm hoặc dùng tài nguyên tương ứng trao đổi.”
Càn Trọng đang ngồi chăm chú ở một góc quảng trường liền đứng lên gào thét:
“200 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!”
Giọng điệu của hắn đầy kiên quyết, đầy khẳng định và cũng đầy tham vọng.
Không sai, đây chính là đồ vật mà phụ hoàng Càn Quân Thánh Đế đã hạ lệnh cho hắn bằng mọi giá cũng phải thu được.
Chỉ cần thành công lấy về Lập Quốc Hội Vận Trận, chướng ngại vật như Lạc Gia thổi cái là bay, không cần phải để ý đến.
Một khi có được Lập Quốc Hội Vận Trận, cộng thêm tâm huyết chuẩn bị kỹ lưỡng vô số năm qua, Càn Quân Thánh Đế chắc chắn có thể thành Chí Tôn.
Chứng tỏ quyết tâm bằng cách một lần gia tăng cấp đôi giá khởi điểm, Càn Trọng cho thấy tốt nhất đừng ai tranh giành với hắn.
Nhưng mà phía trước Càn Trọng vẫn còn chướng ngại vật.
Bởi vì mục đích của Thiên Dận lần này cũng là Lập Quốc Hội Vận Trận.
“220 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!” Thiên Dận không chút thua kém quát.
“250!” Càn Trọng siết chặt nắm tay.
“280!” Thiên Diện vẫn hăng hái lên tiếng.
“300!” Càn Trọng nghiến răng ken két.
Toàn trường im lặng nhìn cảnh tượng này, dù lúc này cả Càn Trọng và Thiên Dận đều che mặt, nhưng chỉ cần không phải người ngu liền sẽ đoán được bọn hắn đang cạnh tranh với nhau.
Dù sao thì có thể cần đến Quốc Vận, còn ai khác ngoài đại diện từ hai đại Đế Quốc?
“350!” Thiên Dận ngạo nghễ cười: “Để xem ngươi còn tranh được bao lâu?”
“380!” Càn Trọng siết chặt nắm tay.
“390!” Thiên Dận không từ bỏ ý định.
Càn Trọng xém chút thổ huyết, lần này hắn chỉ được phụ hoàng giao cho 400 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm mà thôi.
Hít sâu một hơi, Càn Trọng muốn ra cú chót.
“4 Bàn Đào Quả cộng thêm 4 viên Thăng Hoa Đan…” Lạc Nam nhàn nhạt lên tiếng.
VÈO!
Ánh mắt toàn bộ hiện trường đều nhìn về phía hắn.
Hải Mạn Sa ánh mắt sáng lên, nhịp tim đập thình thịch.
Bàn Đào Quả và Thăng Hoa Đan kết hợp, bất kỳ ai cũng đều động lòng, bởi vì có hai thứ này cộng lại có thể rút ngắn 9000 năm dày công tu luyện nha.
Lạc Nam thản nhiên nhún nhún vai, bất kể như thế nào, bất kể phải mạo hiểm bại lộ Bàn Đào Thụ thì hắn cũng không thể để trận pháp nghịch thiên như Lập Quốc Hội Vận Trận rơi vào tay Thiên Dận và Càn Trọng được.
Nếu rơi vào tay Thiên Dận, Thiên Phong Thánh Đế sẽ đột phá Chí Tôn, mục đích đầu tiên của hắn là công kích và tiêu diệt Càn Quân Đế Quốc, liên lụy đến Lạc Gia.
Còn nếu rơi vào tay Càn Trọng, Càn Quân Thánh Đế kiểu gì cũng sẽ làm thịt cái gai trong mắt của hắn là Lạc Gia sau khi thành Chí Tôn.
Mà lượng Quốc Vận cố gắng thu thập được qua nhiều thời đại cống hiến cho Càn Quân Đế Quốc của Lạc Gia cũng sẽ tan thành mây khối, mẫu thân Ninh Vô Song phải chịu kết cục không tốt đẹp.
Lạc Nam kiên quyết không để điều đó xảy ra, hắn muốn đoạt Trận Pháp này vào tay.
Mà khi nhìn thấy vị khách thần bí số 169 hứng thú với Lập Quốc Hội Vận Trận, lại có không ít người đặt giả thuyết hắn là thành viên của một đế quốc cường đại nào đó.
Lạc Nam ngày càng bí ẩn trong mắt đám đông…
“500 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm!” Thiên Dận cũng dần mất bình tĩnh.
“5 Bàn Đào Quả, 5 Thăng Hoa Đan.” Lạc Nam vẫn không nhanh không chậm.
“Đáng hận!” Thiên Dận hai mắt muốn phún hỏa, 500 mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm đã là cực hạn của hắn rồi.
Càn Trọng cố vớt vát chút hy vọng cuối cùng, hướng Lạc Nam nói:
“Vị cao nhân này, không biết ngươi có thể nhượng lại Trận Pháp cho ta, Càn Quân Đế Quốc chắc chắn sẽ trả ngươi phần thưởng xứng đáng.”
“Ồ, phần thưởng gì?” Lạc Nam nhếch miệng.
“Gia tộc phụ thuộc Càn Quân Đế Quốc chúng ta là Lạc Gia có rất nhiều mỹ nhân như hoa như ngọc, chỉ cần ngươi đồng ý…đợi khi phụ hoàng của ta chiếm được Đế Quốc, toàn bộ nữ nhân Lạc Gia đều cho ngươi tự ý tuyển chọn, lấy hết cũng được!” Càn Trọng khẳng định nói.
“Vô liêm sĩ!” Toàn trường thầm mắng, ai cũng biết Lạc Gia suốt đời cống hiến co Đế Quốc, kết quả Thánh Tử của Đế Quốc lại công khai bán đứng Lạc Gia.
Hành vi của Càn Trọng thành công làm cháy lên ngọn lửa sát tâm trong lòng Lạc Nam.
Hắn không nói lời nào, chỉ hướng Hải Mạn Sa hỏi:
“Không biết giá như thế đã đủ chưa?”
“5 quả Bàn Đào…5 Thăng Hoa Đan…” Hải Mạn Sa hài lòng cười, vung tay ném Lập Quốc Hội Vận Trận về phía hắn:
“Thành giao!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
...
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
/2381
|