“Đừng nha…”
Niếp Niếp nghe lời đề nghị của mẫu thân liền không muốn giang tay ôm chặt lấy nàng, tiểu cô nương cơ khổ trong thời gian dài như vậy mới có thể đoàn tụ với mẫu thân, làm sao nỡ xa cách để đi theo Lạc Nam?
Mặc dù Lạc Nam rất tốt bụng, cũng rất ôn nhu giúp đỡ nàng, nhưng dù sao Niếp Niếp mới gặp hắn lần đầu tiên mà thôi.
Lạc Nam cũng thấy không ổn, hắn lắc đầu nói:
“Ta thấy không tiện lắm đâu, kẻ thù của ta có rất nhiều, mỗi kẻ đều là nhân vật cường đại, thật sự không có thời gian để chiếu cố Niếp Niếp chu toàn.”
Lời này của hắn là thật, hắn có rất nhiều đại sự cần phải làm, địch nhân còn có Vạn Linh Tộc, Bất Tử Tộc, cao hơn là cả Cấm Kỵ, để một tiểu cô nương đi theo hắn còn nguy hiểm hơn ở lại bên trong Thi Địa.
“Nhưng mà…” Nữ nhân mím môi nói: “Niếp Niếp đã sắp không chống đỡ nổi hoàn cảnh âm u bên trong này nữa rồi.”
Lạc Nam suy nghĩ một phen, liền từ Cửa Hàng May Mắn tìm mua một kiện Không Gian Pháp Bảo có đầy đủ tiện nghi, môi trường bên trong cực kỳ tốt đẹp, có khả năng ngăn cách với tử khí của Thi Địa giao cho nữ nhân, nhẹ giọng cười nói:
“Để Niếp Niếp sống ở trong Pháp Bảo này là được rồi, ngoài thời gian tu luyện, mẫu nữ hai người còn có thể gặp mặt.”
“Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối…” Niếp Niếp vui mừng hớn hở, sau khi nói xong hai câu cũng chịu không nổi phải ngất đi.
Lạc Nam thấy vậy lại lấy thêm một số tài nguyên có thể khôi phục, hóa giải tử khí đưa cho mẫu thân nàng.
“Cái này…” Nữ nhân có chút ái ngại: “Ân tình của đạo hữu, thật sự không biết phải làm sao mới có thể báo đáp.”
“Haha, xem như ta và Niếp Niếp có duyên đi.” Lạc Nam tùy ý cười, sợ nàng ngại ngùng nên trực tiếp nhét tất cả vào trong tay của nàng.
Hắn thật sự khâm phục sự hiếu thảo của Niếp Niếp, vì vậy cũng không ngần ngại mà giúp đỡ, dù sao thì tất cả những thứ này cũng chẳng đáng là bao nhiêu đối với hắn.
Nữ nhân cảm nhận được sự chân thành, giúp người không cần hồi báo của Lạc Nam, nàng hơi cắn cắn môi, nhỏ giọng thầm thì:
“Thiếp thân có thể nói chuyện riêng với đạo hữu được chứ?”
Lạc Nam hơi ngẩn người, bất quá vẫn là đồng ý, ra hiệu cho Lạc Hà cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ tạm thời rời xa một chút.
Hai người hiểu ý quay người tránh đi, cũng không lo lắng cho Lạc Nam, với vô số thủ đoạn của hắn, dù là Thánh Đế cũng chưa chắc có thể gây nguy hiểm cho hắn.
“Thiếp thân không có gì hồi báo đạo hữu, chỉ có thứ này…”
Đột ngột nữ nhân cởi xuống cung trang màu đen tuyền trên cơ thể.
Lạc Nam vội vàng quay mặt, nhíu mày nói: “Sao ta có thể làm chuyện đó? giúp Niếp Niếp chỉ là tùy tâm, tỷ tỷ không cần như vậy.”
Nữ nhân phì cười, thanh âm trở nên hài hước: “Đạo hữu hiểu lầm rồi, thiếp thân tuy hiện tại đã là một Cương Thi, nhưng trinh liệt vẫn đặt lên hàng đầu, sao có thể dùng cách hiến thân để hồi báo? Làm như vậy không những tự hạ thấp bản thân, mà còn là hành vi xem nhẹ đạo hữu.”
Lạc Nam nghe vậy có chút xấu hổ vuốt vuốt mũi, biết là mình hiểu lầm nàng, ai kêu nàng đột ngột cởi xuống y phục mà không giải thích trước?
Hắn quay người lại, nhất thời ánh mắt ngưng tụ.
Chỉ thấy nữ nhân cởi trần, đưa tấm lưng mượt mà, thướt tha về phía hắn.
Phía trên lưng nàng là lít nha lít nhít các hình xăm chằn chịt cực kỳ phức tạp, giống như một tấm bản đồ dẫn đến một nơi thần bí nào đó, rõ ràng vô cùng.
“Thiếp thân là truyền nhân duy nhất còn sót lại của một Thượng Cổ Tông Môn được xưng là Thi Thần Tông, bản đồ trên lưng chính là toàn cảnh di tích của Thi Thần Tông đã chôn vùi vào dòng sông lịch sử.” Thanh âm chậm rãi của nữ nhân vang lên:
“Nếu như đạo hữu có duyên đụng phải di tích này, dựa vào bản đồ trên lưng thiếp thân là có thể dễ dàng thu lấy tất cả những thứ bên trong di tích.”
“Thi Thần Tông à?” Lạc Nam sắc mặt nghiêm nghị, thế lực dám lấy chữ “Thần” đặt vào trong tên không phải chuyện đơn giản.
“Di tích Thi Thần Tông nằm ở nơi nào?” Hắn hứng thú hỏi.
“Thiếp thân không biết, nếu biết đã tự đi tìm…” Nữ nhân cười khổ lắc đầu:
“Biến cố trong quá khứ đã khiến tổng bộ Thi Thần Tông lạc vào không gian loạn lưu trôi đi mất, không ai biết nó đang ở nơi nào, hoặc chăng đã bị người khác khai thác sạch sẽ cũng có khả năng.”
“Hiểu…” Lạc Nam có chút hiếu kỳ: “Không biết việc tỷ tỷ bị giết có liên quan đến bản đồ di tích này?”
“Không sai.” Nữ nhân nghe vậy sắc mặt trở nên lạnh lẽo:
“Kẻ kia muốn từ chỗ ta chiếm được bản đồ, ngay cả sưu hồn cũng đã thực hiện, nhưng hắn không biết trước khi ta hóa thành Cương Thi, bản đồ sẽ không hiện lên, mà ta cũng hoàn toàn không có chút trí nhớ nào về nó.”
“Thân phận truyền nhân Thi Thần Tông chỉ được kích hoạt khi ta thật sự hóa thành Cương Thi mà thôi.”
Lạc Nam âm thầm giật mình, thủ đoạn lưu lại truyền thừa như thế này thật sự cao thâm, e rằng Thánh Đế Cấp Thế Lực cũng chưa chắc có thể làm được.
“Nhìn kỹ chưa?” Nữ nhân hỏi hắn.
Lạc Nam cẩn thận đem từng ngõ ngách của bản đồ lưu lại trong đầu mình, lúc này mới gật đầu, nghiêm nghị lên tiếng:
“Trong tương lai, nếu như ta vô tình thu được di tích của Thi Thần Tông, ta sẽ quay lại báo đáp tỷ tỷ và Niếp Niếp.”
“Hy vọng là thế đi…” Nữ nhân khẽ cười, cũng không quá mức để tâm, một lần nữa kéo áo lên che đậy cơ thể.
Nàng biết khả năng để một người vô tình đụng phải di tích Thi Thần Tông ở Nguyên Giới bao la thật sự chẳng khác nào mò kim đáy biển, bởi vì không có thứ gì để hồi báo Lạc Nam nên nàng mới lấy nó ra mà thôi, cũng không hy vọng hắn sẽ gặp được.
“Tạm biệt…” Lạc Nam chủ động nói lời chia tay, hắn vẫn còn chính sự phải làm.
“Đa tạ.” Nữ nhân thật sâu nhìn kỹ hắn, lúc này mới đem Niếp Niếp thu vào Không Gian Pháp Bảo.
Đôi chân dài dùng sức, thân ảnh của nàng đã bắn vọt, biến mất trong bóng đêm.
Bởi vì là một Cương Thi, nàng cũng không sợ những thi thể bên trong Thi Địa này tìm mình gây khó dễ.
“Chúng ta tiếp tục…”
Nhóm người Lạc Nam lại lên đường, từ đầu đến cuối Lạc Hà vẫn chưa từng ngừng động tác gõ mõ.
…
Bắc Châu, Thái Sơ Chi Địa.
Trụ Việt Tông.
Mệnh Cách Cấm Kỵ là một thứ mà chỉ có những Cấm Kỵ cường giả mới cảm nhận được.
Có thể hiểu rằng kẻ sở hữu Mệnh Cách Cấm Kỵ chính là những tồn tại được linh tính Nguyên Giới lựa chọn để đột phá Cấm Kỵ, so với Khí Vận Chi Tử, Thiên Đạo Chi Tử càng khủng bố hơn.
Vậy nên dù ngươi có dùng biện pháp nào, dùng thủ đoạn dơ bẩn gì, thậm chí là thiết lập trăm phương ngàn kế để làm hại thì cũng không thể thay đổi thực tế đó, người mà ngươi nhắm vào không sớm thì muộn cũng sẽ đột phá Cấm Kỵ mà thôi.
Dù có thật sự dồn hắn vào chỗ chết, thì quy tắc Nguyên Giới cũng sẽ sắp đặt biến cố phát sinh, để hắn hóa nguy thành an, từ đó tiếp tục con đường Cấm Kỵ.
Muốn ngăn cản người có Mệnh Cách Cấm Kỵ trở thành Cấm Kỵ trừ khi đích thân cường giả Cấm Kỵ ra tay, nhưng dù thành công đắc thủ cũng phải trả giá nặng nề, gánh chịu phản phệ vô cùng to lớn.
Bất Tử Tộc không hiểu được điều này, vậy nên mới dám đắc tội Trụ Việt Tông, còn nhiều lần đối nghịch với nhân vật có Mệnh Cách Cấm Kỵ như Long Chí Tôn.
Nhận ra không thể thành công, đại họa sắp đến…bọn hắn mới cắn răng gia nhập vào thế lực Cấm Kỵ, cứ tưởng sẽ có Cấm Kỵ cường giả ra mặt giúp mình, giải quyết Trụ Việt Tông và Long Chí Tôn một cách triệt để.
Nào ngờ vị cường giả Cấm Kỵ kia cảm ứng được Long Chí Tôn là người sở hữu Mệnh Cách Cấm Kỵ, vì vậy tuy rằng đồng ý thu phục Bất Tử Tộc vào dưới trướng, cung cấp sự che chở cho bọn chúng nhưng tuyệt nhiên không dám động vào Trụ Việt Tông được.
Đó cũng là lý do mà nhiều năm trở lại đây, Trụ Việt Tông tương đối yên bình, các trận chiến ít đi trông thấy, có thời gian để yên lặng phát triển.
Một mặt chờ đợi Long Chí Tôn đột phá thành công, một mặt khác kết hợp với Nhất Thế Vũ Trụ âm thầm bồi dưỡng hậu bối có tiềm lực, đúc nên căn cơ vững chắc một cách tuyệt đối cho thế lực của mình.
Có thể nói Trụ Việt Tông đang vào thời kỳ hưng thịnh, thuận bườm xuôi gió phát triển, không sớm thì muộn cũng bước vào hàng ngũ các thế lực hàng đầu Bắc Châu, thậm chí vang danh Nguyên Giới.
Lúc này trên hòn dã sơn nằm sau chân núi Trụ Việt Tông, một thiếu nữ trong tà váy lam nhạt, diện mục tinh mỹ đẹp hơn bách hoa nở rộ xung quanh, có chút ngẩn người nhìn bờ hồ phía trước.
“Công chúa, tụi con khỉ, con heo kia lại gây chuyện…”
Một thanh âm bất đắc dĩ vang lên sau lưng thiếu nữ, bóng dáng hai thân ảnh vừa mới xuất hiện.
Hai thân ảnh này, một kẻ toàn thân khoác áo choàng đen kịch kỳ bí, một kẻ khác thì trong lớp áo choàng trắng bạc, che phủ từ đầu đến chân, không nhìn rõ dung mạo.
“Bọn hắn lại gây chuyện gì?” Thiếu nữ hơi chau mày hỏi.
“Rõ ràng chúng ta sắp xếp cho bọn hắn vào Táng Địa rèn luyện, tìm kiếm truyền thừa thích hợp.” Người khoác áo choàng trắng vỗ vỗ trán nói:
“Kết quả con heo kia chỉ chăm chăm rình rập quần lót của nữ nhân, đã có không ít nữ đệ tử của các thế lực lân cận bị hắn cưỡm mất quần lót, trưởng bối của các nàng đang kéo đến bên ngoài Trụ Việt Tông đòi công đạo, làm thịt heo.”
“Tụi con khỉ lại càng gây rối hơn, tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, đại đa số truyền thừa trong Táng Địa không vừa mắt bọn hắn, kết quả cả đám không lo tìm kiếm cơ duyên, ngược lại khắp nơi tìm đệ tử của các thế lực khác khiêu chiến, gây thù chuốc oán không ít…”
“Thế có xảy ra thương vong không?” Thiếu nữ nhàn nhạt cười hỏi.
“Cái này thì không có.” Người áo choàng đen hồi đáp.
“Vậy cứ mặc bọn hắn đi thôi…” Thiếu nữ điềm nhiên như không nói:
“Thiên Địa Trư, Hỗn Thế Tứ Hầu không nên gò bó như những đệ tử thông thường, cứ để bọn hắn tự do phát triển, làm những gì bọn hắn muốn là được.”
Hai người mặc áo choàng thầm nghĩ cũng đúng, từ lúc mang theo đám thiên phú dị bẩm đó từ Tiểu Vũ Trụ lên Nguyên Giới này, bọn hắn chẳng khác nào hổ vào sơn lâm, rồng ra biển lớn, có được căn cơ vững chắc và kinh nghiệm thống nhất vũ trụ, các thiên tài cùng cấp ở phạm vi phụ cận hầu hết đều không phải đối thủ, tương lai đều là trụ cột của Trụ Việt Tông, cứ để bọn hắn tự do bay lượn bằng chính đôi cánh của mình là được.
“Tình hình hai vị Thiếu Chí Tôn sao rồi?” Thiếu nữ giọng điệu thể hiện sự quan tâm.
Hai vị Thiếu Chí Tôn trong lời nói của nàng không ai khác chính là Quỷ Đỏ và Lâm Tích, bởi vì Quỷ Đỏ là đồ đệ của người đứng đầu Trụ Việt Tông là Long Chí Tôn, hiển nhiên được xem là một vị Thiếu Chí Tôn.
Còn Lâm Tích cũng đã được Trụ Việt Mẫu Tôn thu làm đồ đệ sau khi đặt chân đến Nguyên Giới, trở thành vị Thiếu Chí Tôn thứ hai.
“Cái này chúng ta không biết, hai vị Thiếu Chí Tôn hành động quá mức thần bí…” Hai người khoác áo choàng lắc đầu.
“Các ngươi tạm lui ra đi!” Một thanh âm yêu mị đến tận xương tủy khẽ vang lên, giọng điệu nỉ non khiến hai người khoác áo choàng cũng phải rợn cả gai óc, nhịp tim đập thình thịch.
“Tham kiến Mị Duyên Công Chúa, chúng ta lui!” Bọn họ nhìn người vừa đến cung kính khom người hành lễ, lúc này mới ngự không bay đi.
Một bóng dáng uyển chuyển, quyến rũ tuyệt luân trong bộ sườn xám đen tuyền trơn bóng bó sát cơ thể rung động lòng người, theo từng bước chân của nàng, vòng một nhẹ rung, vòng ba khẽ lắc lư, phong tình vạn chủng.
Dù mang khăn lụa che kín gần hết khuôn mặt, nhưng một đôi mắt với đôi mi cong vút kiêu ngạo, có sóng nước luân chuyển như làn thu thủy cũng đủ hút lấy tất cả linh hồn của người ở phía đối diện, bất kể là nam hay nữ.
“Vân Duyên, dạo này thấy ngươi hay ngồi ngẩn người nha…” Mị Duyên cười hì hì ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ váy lam.
Vân Duyên im lặng không đáp, tính cách của nàng khá nội liễm, không nhiệt tình phóng khoáng như Mị Duyên.
Mị Duyên đương nhiên cũng hiểu rõ điều này, cũng không để bụng, mỉm cười tự nói:
“Hai vị Thiếu Chí Tôn rất bất phàm, sở hữu Cấm Kỵ bước vào Thánh Cấp giống như mở ra một chân trời mới trước mặt bọn hắn, e rằng nếu tỷ muội chúng ta không cố gắng sẽ bị vượt qua.”
“Ừm?” Vân Duyên hơi bất ngờ liếc sang Mị Duyên, ít khi thấy nữ nhân có phần kiêu ngạo này đánh giá cao người khác như vậy.
“Phải chấp nhận sự thật thôi…” Mị Duyên nhún nhún vai:
“Nhân vật có Cấm Kỵ gia thân không thể ước tính theo lẽ thường được.”
“Quỷ Đỏ đã mở ra tầng quan trọng của Vô Hạn Trường Sinh Kinh, tất cả các đan điền mà y đúc ra đều có thể hoạt động một cách liên tục, không ngừng nghĩ hấp thụ Nguyên Khí ở bốn phương tám hướng xung quanh gia tăng tu vi, cũng không cần kén chọn tài nguyên, đòi hỏi phải là Hỗn Độn Khí như trước đây nữa…”
“Lâm Tích không thua kém chút nào, Thời Không Tự Tại Kinh tiến vào tầng thứ kinh khủng, có thể triệu hồi hàng vạn phân thân cùng nhau tu luyện trong cùng thời điểm, tất cả lợi ích sẽ do bản thể hưởng thụ, bản thể của Lâm Tích thì đi ra ngoài chiến đấu, tìm kiếm cơ duyên, các phân thân thì ở lại tổng bộ Trụ Việt Tông tu luyện, thử hỏi có thể không nghịch thiên sao?”
Vân Duyên nghe vậy cũng là gật đầu cảm khái, nhưng cũng chẳng ghen tị hay đố kỵ, Lâm Tích và Quỷ Đỏ là Thiếu Chí Tôn của Trụ Việt Tông, bọn hắn càng mạnh thì lợi ích của thế lực càng lớn, tương lai càng đảm bảo, nàng không hẹp hòi đến mức tị nạnh với người cùng thế lực với mình.
“Xem ra chúng ta cần phải cố gắng, không thể để hai vị Thiếu Chí Tôn rút ngắn khoảng cách được.” Vân Duyên chậm rãi đứng lên, ánh mắt lấp lóe.
Nàng là truyền nhân của Đông Hoa Chí Tôn, một thời gian nữa nàng sẽ tiếp quản Đông Hoa Cung, gia tăng nội tình của bản thân mình.
Nhưng vì sao trong lòng vẫn có chút kỳ quái…hình như thiếu mất một điều gì đó cực kỳ quan trọng.
“À, gần đây mật thám báo về, có tin tức liên quan đến ngươi.” Mị Duyên như đột nhiên nhớ lại, lên tiếng nói:
“Càn Quân Thánh Đế, tên cẩu tặc từng hãm hại ngươi đã bị giết rồi, ngay cả Đế Quốc của hắn cũng bị tiêu diệt.”
“Là Hải Long Cung làm sao?” Vân Duyên vuốt tóc hỏi.
Nàng cũng nghe tin Hải Long Cung có đến hai vị Chí Tôn, âm mưu nhắm vào đất liền, diệt đi Càn Quân Đế Quốc cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Ở trong mắt nàng lúc này thì Càn Quân Đế Quốc chỉ là tiểu nhân vật, vì vậy cũng không nóng vội lắm việc trả thù, Trụ Việt Tông muốn nhổ bỏ một Đế Quốc thật quá dễ dàng, lúc nào cũng có thể làm được.
“Không phải Hải Long Cung, nghe nói là do nội đấu.” Mị Duyên đáp:
“Lạc Gia xung đột với hoàng thất, kết quả Lạc Gia giành thắng lợi, chủ mẫu của Lạc Gia Ninh Vô Song là Thánh Nữ Tu La Giáo!”
Vân Duyên gật gù.
“Nhưng có một nhân vật khiến lực lượng tình báo của chúng ta chú ý, trịnh trọng đưa hắn vào hàng ngũ các nhân vật đáng lưu tâm trong vạn năm tới.” Mị Duyên âm thanh hơi kỳ quái:
“Điều đáng nói là hắn chỉ là một tên Đại Thánh mà thôi.”
“Ồ?” Vân Duyên hơi tò mò, một Đại Thánh lại khiến tổ chức tình báo Trụ Việt Tông xem trọng như thế, nàng hiếu kỳ hỏi:
“Hắn là ai?”
“Tên của hắn là Văn Lang, thân phận là đồ đệ của Nhàn Văn Đạo Sĩ.” Mị Duyên cười nhạt:
“Nhưng dựa theo tin tức chúng ta có được từ Kiếm Đan Sơn Trang, Nhàn Văn Đạo Sĩ chưa từng thu đồ đệ nào tên Văn Lang cả.”
“Vậy nên đã có không ít suy đoán về thân phận thật sự của hắn.”
Vân Duyên chăm chú lắng nghe, Mị Duyên ánh mắt lấp lóe: “Rất có thể Văn Lang là vị Lạc Gia Thiếu Chủ mất tích bí ẩn kia, từ một phế vật trở thành yêu nghiệt, thật sự khó tin…”
“Lạc Gia Thiếu Chủ…” Vân Duyên lẩm bẩm, bắt đầu có chút ấn tượng với nhân vật này.
“Không sai, là Lạc Gia Thiếu Chủ.” Mị Duyên phun ra hai chữ:
“Lạc Nam!”
Vân Duyên toàn thân run lên.
…
Chúc cả nhà tối thứ bảy vui vẻ <3
Niếp Niếp nghe lời đề nghị của mẫu thân liền không muốn giang tay ôm chặt lấy nàng, tiểu cô nương cơ khổ trong thời gian dài như vậy mới có thể đoàn tụ với mẫu thân, làm sao nỡ xa cách để đi theo Lạc Nam?
Mặc dù Lạc Nam rất tốt bụng, cũng rất ôn nhu giúp đỡ nàng, nhưng dù sao Niếp Niếp mới gặp hắn lần đầu tiên mà thôi.
Lạc Nam cũng thấy không ổn, hắn lắc đầu nói:
“Ta thấy không tiện lắm đâu, kẻ thù của ta có rất nhiều, mỗi kẻ đều là nhân vật cường đại, thật sự không có thời gian để chiếu cố Niếp Niếp chu toàn.”
Lời này của hắn là thật, hắn có rất nhiều đại sự cần phải làm, địch nhân còn có Vạn Linh Tộc, Bất Tử Tộc, cao hơn là cả Cấm Kỵ, để một tiểu cô nương đi theo hắn còn nguy hiểm hơn ở lại bên trong Thi Địa.
“Nhưng mà…” Nữ nhân mím môi nói: “Niếp Niếp đã sắp không chống đỡ nổi hoàn cảnh âm u bên trong này nữa rồi.”
Lạc Nam suy nghĩ một phen, liền từ Cửa Hàng May Mắn tìm mua một kiện Không Gian Pháp Bảo có đầy đủ tiện nghi, môi trường bên trong cực kỳ tốt đẹp, có khả năng ngăn cách với tử khí của Thi Địa giao cho nữ nhân, nhẹ giọng cười nói:
“Để Niếp Niếp sống ở trong Pháp Bảo này là được rồi, ngoài thời gian tu luyện, mẫu nữ hai người còn có thể gặp mặt.”
“Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối…” Niếp Niếp vui mừng hớn hở, sau khi nói xong hai câu cũng chịu không nổi phải ngất đi.
Lạc Nam thấy vậy lại lấy thêm một số tài nguyên có thể khôi phục, hóa giải tử khí đưa cho mẫu thân nàng.
“Cái này…” Nữ nhân có chút ái ngại: “Ân tình của đạo hữu, thật sự không biết phải làm sao mới có thể báo đáp.”
“Haha, xem như ta và Niếp Niếp có duyên đi.” Lạc Nam tùy ý cười, sợ nàng ngại ngùng nên trực tiếp nhét tất cả vào trong tay của nàng.
Hắn thật sự khâm phục sự hiếu thảo của Niếp Niếp, vì vậy cũng không ngần ngại mà giúp đỡ, dù sao thì tất cả những thứ này cũng chẳng đáng là bao nhiêu đối với hắn.
Nữ nhân cảm nhận được sự chân thành, giúp người không cần hồi báo của Lạc Nam, nàng hơi cắn cắn môi, nhỏ giọng thầm thì:
“Thiếp thân có thể nói chuyện riêng với đạo hữu được chứ?”
Lạc Nam hơi ngẩn người, bất quá vẫn là đồng ý, ra hiệu cho Lạc Hà cùng Nhàn Văn Đạo Sĩ tạm thời rời xa một chút.
Hai người hiểu ý quay người tránh đi, cũng không lo lắng cho Lạc Nam, với vô số thủ đoạn của hắn, dù là Thánh Đế cũng chưa chắc có thể gây nguy hiểm cho hắn.
“Thiếp thân không có gì hồi báo đạo hữu, chỉ có thứ này…”
Đột ngột nữ nhân cởi xuống cung trang màu đen tuyền trên cơ thể.
Lạc Nam vội vàng quay mặt, nhíu mày nói: “Sao ta có thể làm chuyện đó? giúp Niếp Niếp chỉ là tùy tâm, tỷ tỷ không cần như vậy.”
Nữ nhân phì cười, thanh âm trở nên hài hước: “Đạo hữu hiểu lầm rồi, thiếp thân tuy hiện tại đã là một Cương Thi, nhưng trinh liệt vẫn đặt lên hàng đầu, sao có thể dùng cách hiến thân để hồi báo? Làm như vậy không những tự hạ thấp bản thân, mà còn là hành vi xem nhẹ đạo hữu.”
Lạc Nam nghe vậy có chút xấu hổ vuốt vuốt mũi, biết là mình hiểu lầm nàng, ai kêu nàng đột ngột cởi xuống y phục mà không giải thích trước?
Hắn quay người lại, nhất thời ánh mắt ngưng tụ.
Chỉ thấy nữ nhân cởi trần, đưa tấm lưng mượt mà, thướt tha về phía hắn.
Phía trên lưng nàng là lít nha lít nhít các hình xăm chằn chịt cực kỳ phức tạp, giống như một tấm bản đồ dẫn đến một nơi thần bí nào đó, rõ ràng vô cùng.
“Thiếp thân là truyền nhân duy nhất còn sót lại của một Thượng Cổ Tông Môn được xưng là Thi Thần Tông, bản đồ trên lưng chính là toàn cảnh di tích của Thi Thần Tông đã chôn vùi vào dòng sông lịch sử.” Thanh âm chậm rãi của nữ nhân vang lên:
“Nếu như đạo hữu có duyên đụng phải di tích này, dựa vào bản đồ trên lưng thiếp thân là có thể dễ dàng thu lấy tất cả những thứ bên trong di tích.”
“Thi Thần Tông à?” Lạc Nam sắc mặt nghiêm nghị, thế lực dám lấy chữ “Thần” đặt vào trong tên không phải chuyện đơn giản.
“Di tích Thi Thần Tông nằm ở nơi nào?” Hắn hứng thú hỏi.
“Thiếp thân không biết, nếu biết đã tự đi tìm…” Nữ nhân cười khổ lắc đầu:
“Biến cố trong quá khứ đã khiến tổng bộ Thi Thần Tông lạc vào không gian loạn lưu trôi đi mất, không ai biết nó đang ở nơi nào, hoặc chăng đã bị người khác khai thác sạch sẽ cũng có khả năng.”
“Hiểu…” Lạc Nam có chút hiếu kỳ: “Không biết việc tỷ tỷ bị giết có liên quan đến bản đồ di tích này?”
“Không sai.” Nữ nhân nghe vậy sắc mặt trở nên lạnh lẽo:
“Kẻ kia muốn từ chỗ ta chiếm được bản đồ, ngay cả sưu hồn cũng đã thực hiện, nhưng hắn không biết trước khi ta hóa thành Cương Thi, bản đồ sẽ không hiện lên, mà ta cũng hoàn toàn không có chút trí nhớ nào về nó.”
“Thân phận truyền nhân Thi Thần Tông chỉ được kích hoạt khi ta thật sự hóa thành Cương Thi mà thôi.”
Lạc Nam âm thầm giật mình, thủ đoạn lưu lại truyền thừa như thế này thật sự cao thâm, e rằng Thánh Đế Cấp Thế Lực cũng chưa chắc có thể làm được.
“Nhìn kỹ chưa?” Nữ nhân hỏi hắn.
Lạc Nam cẩn thận đem từng ngõ ngách của bản đồ lưu lại trong đầu mình, lúc này mới gật đầu, nghiêm nghị lên tiếng:
“Trong tương lai, nếu như ta vô tình thu được di tích của Thi Thần Tông, ta sẽ quay lại báo đáp tỷ tỷ và Niếp Niếp.”
“Hy vọng là thế đi…” Nữ nhân khẽ cười, cũng không quá mức để tâm, một lần nữa kéo áo lên che đậy cơ thể.
Nàng biết khả năng để một người vô tình đụng phải di tích Thi Thần Tông ở Nguyên Giới bao la thật sự chẳng khác nào mò kim đáy biển, bởi vì không có thứ gì để hồi báo Lạc Nam nên nàng mới lấy nó ra mà thôi, cũng không hy vọng hắn sẽ gặp được.
“Tạm biệt…” Lạc Nam chủ động nói lời chia tay, hắn vẫn còn chính sự phải làm.
“Đa tạ.” Nữ nhân thật sâu nhìn kỹ hắn, lúc này mới đem Niếp Niếp thu vào Không Gian Pháp Bảo.
Đôi chân dài dùng sức, thân ảnh của nàng đã bắn vọt, biến mất trong bóng đêm.
Bởi vì là một Cương Thi, nàng cũng không sợ những thi thể bên trong Thi Địa này tìm mình gây khó dễ.
“Chúng ta tiếp tục…”
Nhóm người Lạc Nam lại lên đường, từ đầu đến cuối Lạc Hà vẫn chưa từng ngừng động tác gõ mõ.
…
Bắc Châu, Thái Sơ Chi Địa.
Trụ Việt Tông.
Mệnh Cách Cấm Kỵ là một thứ mà chỉ có những Cấm Kỵ cường giả mới cảm nhận được.
Có thể hiểu rằng kẻ sở hữu Mệnh Cách Cấm Kỵ chính là những tồn tại được linh tính Nguyên Giới lựa chọn để đột phá Cấm Kỵ, so với Khí Vận Chi Tử, Thiên Đạo Chi Tử càng khủng bố hơn.
Vậy nên dù ngươi có dùng biện pháp nào, dùng thủ đoạn dơ bẩn gì, thậm chí là thiết lập trăm phương ngàn kế để làm hại thì cũng không thể thay đổi thực tế đó, người mà ngươi nhắm vào không sớm thì muộn cũng sẽ đột phá Cấm Kỵ mà thôi.
Dù có thật sự dồn hắn vào chỗ chết, thì quy tắc Nguyên Giới cũng sẽ sắp đặt biến cố phát sinh, để hắn hóa nguy thành an, từ đó tiếp tục con đường Cấm Kỵ.
Muốn ngăn cản người có Mệnh Cách Cấm Kỵ trở thành Cấm Kỵ trừ khi đích thân cường giả Cấm Kỵ ra tay, nhưng dù thành công đắc thủ cũng phải trả giá nặng nề, gánh chịu phản phệ vô cùng to lớn.
Bất Tử Tộc không hiểu được điều này, vậy nên mới dám đắc tội Trụ Việt Tông, còn nhiều lần đối nghịch với nhân vật có Mệnh Cách Cấm Kỵ như Long Chí Tôn.
Nhận ra không thể thành công, đại họa sắp đến…bọn hắn mới cắn răng gia nhập vào thế lực Cấm Kỵ, cứ tưởng sẽ có Cấm Kỵ cường giả ra mặt giúp mình, giải quyết Trụ Việt Tông và Long Chí Tôn một cách triệt để.
Nào ngờ vị cường giả Cấm Kỵ kia cảm ứng được Long Chí Tôn là người sở hữu Mệnh Cách Cấm Kỵ, vì vậy tuy rằng đồng ý thu phục Bất Tử Tộc vào dưới trướng, cung cấp sự che chở cho bọn chúng nhưng tuyệt nhiên không dám động vào Trụ Việt Tông được.
Đó cũng là lý do mà nhiều năm trở lại đây, Trụ Việt Tông tương đối yên bình, các trận chiến ít đi trông thấy, có thời gian để yên lặng phát triển.
Một mặt chờ đợi Long Chí Tôn đột phá thành công, một mặt khác kết hợp với Nhất Thế Vũ Trụ âm thầm bồi dưỡng hậu bối có tiềm lực, đúc nên căn cơ vững chắc một cách tuyệt đối cho thế lực của mình.
Có thể nói Trụ Việt Tông đang vào thời kỳ hưng thịnh, thuận bườm xuôi gió phát triển, không sớm thì muộn cũng bước vào hàng ngũ các thế lực hàng đầu Bắc Châu, thậm chí vang danh Nguyên Giới.
Lúc này trên hòn dã sơn nằm sau chân núi Trụ Việt Tông, một thiếu nữ trong tà váy lam nhạt, diện mục tinh mỹ đẹp hơn bách hoa nở rộ xung quanh, có chút ngẩn người nhìn bờ hồ phía trước.
“Công chúa, tụi con khỉ, con heo kia lại gây chuyện…”
Một thanh âm bất đắc dĩ vang lên sau lưng thiếu nữ, bóng dáng hai thân ảnh vừa mới xuất hiện.
Hai thân ảnh này, một kẻ toàn thân khoác áo choàng đen kịch kỳ bí, một kẻ khác thì trong lớp áo choàng trắng bạc, che phủ từ đầu đến chân, không nhìn rõ dung mạo.
“Bọn hắn lại gây chuyện gì?” Thiếu nữ hơi chau mày hỏi.
“Rõ ràng chúng ta sắp xếp cho bọn hắn vào Táng Địa rèn luyện, tìm kiếm truyền thừa thích hợp.” Người khoác áo choàng trắng vỗ vỗ trán nói:
“Kết quả con heo kia chỉ chăm chăm rình rập quần lót của nữ nhân, đã có không ít nữ đệ tử của các thế lực lân cận bị hắn cưỡm mất quần lót, trưởng bối của các nàng đang kéo đến bên ngoài Trụ Việt Tông đòi công đạo, làm thịt heo.”
“Tụi con khỉ lại càng gây rối hơn, tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu, đại đa số truyền thừa trong Táng Địa không vừa mắt bọn hắn, kết quả cả đám không lo tìm kiếm cơ duyên, ngược lại khắp nơi tìm đệ tử của các thế lực khác khiêu chiến, gây thù chuốc oán không ít…”
“Thế có xảy ra thương vong không?” Thiếu nữ nhàn nhạt cười hỏi.
“Cái này thì không có.” Người áo choàng đen hồi đáp.
“Vậy cứ mặc bọn hắn đi thôi…” Thiếu nữ điềm nhiên như không nói:
“Thiên Địa Trư, Hỗn Thế Tứ Hầu không nên gò bó như những đệ tử thông thường, cứ để bọn hắn tự do phát triển, làm những gì bọn hắn muốn là được.”
Hai người mặc áo choàng thầm nghĩ cũng đúng, từ lúc mang theo đám thiên phú dị bẩm đó từ Tiểu Vũ Trụ lên Nguyên Giới này, bọn hắn chẳng khác nào hổ vào sơn lâm, rồng ra biển lớn, có được căn cơ vững chắc và kinh nghiệm thống nhất vũ trụ, các thiên tài cùng cấp ở phạm vi phụ cận hầu hết đều không phải đối thủ, tương lai đều là trụ cột của Trụ Việt Tông, cứ để bọn hắn tự do bay lượn bằng chính đôi cánh của mình là được.
“Tình hình hai vị Thiếu Chí Tôn sao rồi?” Thiếu nữ giọng điệu thể hiện sự quan tâm.
Hai vị Thiếu Chí Tôn trong lời nói của nàng không ai khác chính là Quỷ Đỏ và Lâm Tích, bởi vì Quỷ Đỏ là đồ đệ của người đứng đầu Trụ Việt Tông là Long Chí Tôn, hiển nhiên được xem là một vị Thiếu Chí Tôn.
Còn Lâm Tích cũng đã được Trụ Việt Mẫu Tôn thu làm đồ đệ sau khi đặt chân đến Nguyên Giới, trở thành vị Thiếu Chí Tôn thứ hai.
“Cái này chúng ta không biết, hai vị Thiếu Chí Tôn hành động quá mức thần bí…” Hai người khoác áo choàng lắc đầu.
“Các ngươi tạm lui ra đi!” Một thanh âm yêu mị đến tận xương tủy khẽ vang lên, giọng điệu nỉ non khiến hai người khoác áo choàng cũng phải rợn cả gai óc, nhịp tim đập thình thịch.
“Tham kiến Mị Duyên Công Chúa, chúng ta lui!” Bọn họ nhìn người vừa đến cung kính khom người hành lễ, lúc này mới ngự không bay đi.
Một bóng dáng uyển chuyển, quyến rũ tuyệt luân trong bộ sườn xám đen tuyền trơn bóng bó sát cơ thể rung động lòng người, theo từng bước chân của nàng, vòng một nhẹ rung, vòng ba khẽ lắc lư, phong tình vạn chủng.
Dù mang khăn lụa che kín gần hết khuôn mặt, nhưng một đôi mắt với đôi mi cong vút kiêu ngạo, có sóng nước luân chuyển như làn thu thủy cũng đủ hút lấy tất cả linh hồn của người ở phía đối diện, bất kể là nam hay nữ.
“Vân Duyên, dạo này thấy ngươi hay ngồi ngẩn người nha…” Mị Duyên cười hì hì ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ váy lam.
Vân Duyên im lặng không đáp, tính cách của nàng khá nội liễm, không nhiệt tình phóng khoáng như Mị Duyên.
Mị Duyên đương nhiên cũng hiểu rõ điều này, cũng không để bụng, mỉm cười tự nói:
“Hai vị Thiếu Chí Tôn rất bất phàm, sở hữu Cấm Kỵ bước vào Thánh Cấp giống như mở ra một chân trời mới trước mặt bọn hắn, e rằng nếu tỷ muội chúng ta không cố gắng sẽ bị vượt qua.”
“Ừm?” Vân Duyên hơi bất ngờ liếc sang Mị Duyên, ít khi thấy nữ nhân có phần kiêu ngạo này đánh giá cao người khác như vậy.
“Phải chấp nhận sự thật thôi…” Mị Duyên nhún nhún vai:
“Nhân vật có Cấm Kỵ gia thân không thể ước tính theo lẽ thường được.”
“Quỷ Đỏ đã mở ra tầng quan trọng của Vô Hạn Trường Sinh Kinh, tất cả các đan điền mà y đúc ra đều có thể hoạt động một cách liên tục, không ngừng nghĩ hấp thụ Nguyên Khí ở bốn phương tám hướng xung quanh gia tăng tu vi, cũng không cần kén chọn tài nguyên, đòi hỏi phải là Hỗn Độn Khí như trước đây nữa…”
“Lâm Tích không thua kém chút nào, Thời Không Tự Tại Kinh tiến vào tầng thứ kinh khủng, có thể triệu hồi hàng vạn phân thân cùng nhau tu luyện trong cùng thời điểm, tất cả lợi ích sẽ do bản thể hưởng thụ, bản thể của Lâm Tích thì đi ra ngoài chiến đấu, tìm kiếm cơ duyên, các phân thân thì ở lại tổng bộ Trụ Việt Tông tu luyện, thử hỏi có thể không nghịch thiên sao?”
Vân Duyên nghe vậy cũng là gật đầu cảm khái, nhưng cũng chẳng ghen tị hay đố kỵ, Lâm Tích và Quỷ Đỏ là Thiếu Chí Tôn của Trụ Việt Tông, bọn hắn càng mạnh thì lợi ích của thế lực càng lớn, tương lai càng đảm bảo, nàng không hẹp hòi đến mức tị nạnh với người cùng thế lực với mình.
“Xem ra chúng ta cần phải cố gắng, không thể để hai vị Thiếu Chí Tôn rút ngắn khoảng cách được.” Vân Duyên chậm rãi đứng lên, ánh mắt lấp lóe.
Nàng là truyền nhân của Đông Hoa Chí Tôn, một thời gian nữa nàng sẽ tiếp quản Đông Hoa Cung, gia tăng nội tình của bản thân mình.
Nhưng vì sao trong lòng vẫn có chút kỳ quái…hình như thiếu mất một điều gì đó cực kỳ quan trọng.
“À, gần đây mật thám báo về, có tin tức liên quan đến ngươi.” Mị Duyên như đột nhiên nhớ lại, lên tiếng nói:
“Càn Quân Thánh Đế, tên cẩu tặc từng hãm hại ngươi đã bị giết rồi, ngay cả Đế Quốc của hắn cũng bị tiêu diệt.”
“Là Hải Long Cung làm sao?” Vân Duyên vuốt tóc hỏi.
Nàng cũng nghe tin Hải Long Cung có đến hai vị Chí Tôn, âm mưu nhắm vào đất liền, diệt đi Càn Quân Đế Quốc cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Ở trong mắt nàng lúc này thì Càn Quân Đế Quốc chỉ là tiểu nhân vật, vì vậy cũng không nóng vội lắm việc trả thù, Trụ Việt Tông muốn nhổ bỏ một Đế Quốc thật quá dễ dàng, lúc nào cũng có thể làm được.
“Không phải Hải Long Cung, nghe nói là do nội đấu.” Mị Duyên đáp:
“Lạc Gia xung đột với hoàng thất, kết quả Lạc Gia giành thắng lợi, chủ mẫu của Lạc Gia Ninh Vô Song là Thánh Nữ Tu La Giáo!”
Vân Duyên gật gù.
“Nhưng có một nhân vật khiến lực lượng tình báo của chúng ta chú ý, trịnh trọng đưa hắn vào hàng ngũ các nhân vật đáng lưu tâm trong vạn năm tới.” Mị Duyên âm thanh hơi kỳ quái:
“Điều đáng nói là hắn chỉ là một tên Đại Thánh mà thôi.”
“Ồ?” Vân Duyên hơi tò mò, một Đại Thánh lại khiến tổ chức tình báo Trụ Việt Tông xem trọng như thế, nàng hiếu kỳ hỏi:
“Hắn là ai?”
“Tên của hắn là Văn Lang, thân phận là đồ đệ của Nhàn Văn Đạo Sĩ.” Mị Duyên cười nhạt:
“Nhưng dựa theo tin tức chúng ta có được từ Kiếm Đan Sơn Trang, Nhàn Văn Đạo Sĩ chưa từng thu đồ đệ nào tên Văn Lang cả.”
“Vậy nên đã có không ít suy đoán về thân phận thật sự của hắn.”
Vân Duyên chăm chú lắng nghe, Mị Duyên ánh mắt lấp lóe: “Rất có thể Văn Lang là vị Lạc Gia Thiếu Chủ mất tích bí ẩn kia, từ một phế vật trở thành yêu nghiệt, thật sự khó tin…”
“Lạc Gia Thiếu Chủ…” Vân Duyên lẩm bẩm, bắt đầu có chút ấn tượng với nhân vật này.
“Không sai, là Lạc Gia Thiếu Chủ.” Mị Duyên phun ra hai chữ:
“Lạc Nam!”
Vân Duyên toàn thân run lên.
…
Chúc cả nhà tối thứ bảy vui vẻ <3
/2381
|