“Haha, Nam Thiên Chí Tôn chơi thật lớn, một kiện Chí Bảo đổi một huyết mạch Tinh Không Hoàng Tộc, mấy người chúng ta theo không nổi rồi…”
Cả đám ánh mắt lóe lên dị dạng nhìn lấy người thần bí ẩn mình trong áo choàng, âm thầm thán phục đối phương ra tay hào phóng.
Đối với cường giả cấp độ Chí Tôn mà nói, việc sở hữu một kiện Chí Bảo và không sở hữu Chí Bảo nào chênh lệch vô cùng to lớn.
Chí Bảo sẽ giúp Chí Tôn có thêm thủ đoạn cường đại, không tăng cường chiến lực lên vượt trội thì cũng có những công dụng hữu ích khác.
Rất nhiều thế lực tuy rằng có được Chí Tôn Cấp Cường Giả tọa trấn nhưng ngay cả một kiện Chí Bảo cũng không có.
Bởi lẽ chỉ có Luyện Khí Sư cấp độ Chí Tôn mới có thể luyện ra Chí Bảo, trong khi đó Luyện Khí Sư vốn đã khan hiếm rồi, muốn tìm Luyện Khí Sư cấp Chí Tôn e rằng còn khó hơn vô số lần, mà dù cho có được Luyện Khí Sư cấp Chí Tôn thì đối phương chưa chắc vì ngươi mà ra tay luyện khí, phải trả cái giá lớn để mời chào, trong quá trình luyện cũng có tỷ lệ thất bại nhất định.
Mỗi kiện Chí Bảo đều là đồ vật có giá trị không thể đo lường, thường là căn cơ của một Chí Tôn Cấp Thế Lực.
Thậm chí ở tại hiện trường lúc này, các vị Chí Tôn cường giả không phải ai cũng có được Chí Bảo, đa số đều sử dụng Pháp Bảo và Vũ Khí tiệm cận Chí Bảo mà thôi.
Vậy nên khi người thần bí được xưng là Nam Thiên Chí Tôn đồng ý bỏ ra một kiện Chí Bảo, tất cả mọi người đã đồng loạt buông tha tranh đoạt kẻ sở hữu huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc này.
Huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc lợi hại thật đấy, nhưng Chí Bảo cũng kinh khủng không kém, chẳng ai muốn bỏ ra cái giá lớn hơn một kiện Chí Bảo để trao đổi nữa cả.
“Nếu các vị không ai ý kiến gì, giao dịch xem như hoàn tất.”
Nam Thiên Chí Tôn ung dung nói, tay áo phất lên, một kiện đồ vật đã lơ lửng trước mặt đám người, Chí Tôn Chi Uy bá đạo quét ngang cực kỳ rõ rệch.
Chỉ thấy đó là một khối bia đá hình tam giác, có tất cả ba cạnh.
“Đây là Phong Tuyệt Bia, sau khi tiêu diệt địch nhân, mỗi một cạnh trên bia đá có thể phong ấn một môn Tuyệt Thế Thần Thông của địch nhân đó, ba cạnh tương ứng ba loại Tuyệt Thế Thần Thông nếu như các vị có thể thu thập đầy đủ.” Nam Thiên Chí Tôn điềm nhiên mở miệng, giọng điệu khàn khàn trầm đục không nghe ra nam nữ.
“Đồ tốt.” Các vị Chí Tôn nghe xong sáng mắt lên, hiển nhiên Phong Tuyệt Bia quá sức vừa mắt bọn hắn.
Nam Thiên Chí Tôn đem Phong Tuyệt Bia ném ra mà chẳng hề ngại ngần, đem Lạc Nam đang hấp hối kéo về phía mình, dùng một viên Đế Đan bỏ vào trong miệng hắn, giúp hắn ổn định thương thế.
Trên cơ thể Lạc Nam lúc này vẫn còn Kiếm Khí kinh hoàng của Chí Tôn đang tàn phá, một viên Đế Đan chắc chắn chưa đủ để phục hồi nhưng ít nhất sẽ giữ được mạng cho hắn.
Đạt được Phong Tuyệt Bia, mấy người còn lại một lần nữa đem nó ra đấu giá, cuối cùng nam tử anh tuấn lúc đầu kéo Lạc Nam lên thuyền nhận được nhưng phải bỏ ra ba vạn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm chia đều cho tất cả những người còn lại.
Một con số cực kỳ khổng lồ, lúc đầu nam tử anh tuấn nói rằng bản thân không mang nhiều Nguyên Thạch rõ ràng là lời nói xạo của hắn.
Cả đám đều hài lòng và vui vẻ, lúc này bà lão Đạp Không Chí Tôn nhìn lấy Nam Thiên Chí Tôn nhếch miệng cười quái dị nói:
“Nghe đồn Nam Thiên Chí Tôn đang tuyển chọn Tứ Đại Hộ Pháp dưới trướng cho mình, để bọn hắn trở thành tâm phúc đắc lực tượng trưng cho thân phận và mặt mũi, hiện tại chấp nhận đầu tư cái giá lớn như vậy đổi tiểu tử này, ắt hẳn hắn sẽ là một trong Tứ Đại Hộ Pháp chứ?”
Đối với vấn đề này, Nam Thiên Chí Tôn cũng chẳng cần thiết phải che giấu, điềm nhiên đáp:
“Nam Thiên Môn của ta đích thật đang chiêu mộ Tứ Đại Hộ Pháp, bất quá tiểu tử này còn phải chứng minh và vượt qua rất nhiều thử thách mới đủ tư cách đảm nhiệm vị trí đó, tạm thời hắn chỉ là một trong các nhân tuyển mà thôi.”
Đám người gật đầu, ông lão lưng cõng hồ lô cảm khái nói: “Tiểu tử này trúng Kiếm Khí hùng mạnh như vậy của Chí Tôn mà không chết, tin tưởng sẽ là hạt giống tốt.”
Các vị Chí Tôn sau vài câu nói xã giao liền không thèm bận tâm đến Lạc Nam thêm một lần nào nữa, ngược lại tiếp tục giao dịch, trao đổi các loại vật phẩm của mình.
Bảy ngày sau đó, Nam Thiên Chí Tôn đã xách theo Lạc Nam ngồi trên lưng tọa kỵ cấp Yêu Thánh Đế - Bạch Tuyết Đại Bằng giang rộng đôi cánh lớn trắng nõn như ngọc rời khỏi cổ thuyền, xuyên toa hư không.
“Chủ nhân, tiểu tử này đáng giá một kiện Chí Bảo sao?” Bạch Tuyết Đại Bằng vừa bay, vừa phát ra thanh âm trong trẻo hỏi.
“Đáng.” Nam Thiên Chí Tôn ánh mắt như nhìn về xa xăm, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Có thể trúng kiếm của Kiếm Vô Uyên mà không chết, hắn đáng giá một kiện Chí Bảo.”
“Cái gì? Tiểu tử này bị Kiếm Vô Uyên chém?” Bạch Tuyết Đại Bằng lắp ba lắp bắp.
“Không tệ…” Nam Thiên Chí Tôn cười nhạt:
“Bổn tọa cùng ả ta giao đấu bao nhiêu năm, làm sao không quen thuộc kiếm khí của ả?”
Bạch Tuyết Đại Bằng âm thầm liếu lưỡi, chủ nhân nhà mình vậy mà thu lấy con mồi của Kiếm Vô Uyên, nếu để đối phương biết được, e rằng Kiếm Châu lại có một phen run rẩy.
Một người một thú không nói thêm lời nào, lặng lẽ ngự không mà đi.
Hừng hực…
Vô cùng đột ngột, cơ thể Lạc Nam bỗng nhiên bùng cháy dữ dội, một ngọn lửa ẩn chứa sinh mệnh lực nồng đậm đến cực điểm bao trùm toàn thân, nhanh chóng chửa trị từng vết thương trên da thịt.
“Đây là Bất Diệt Viêm của Bất Diệt Điểu? làm sao có thể?” Bạch Tuyết Đại Bằng toàn thân rùng mình, âm thanh khó tin pha lẫn không thích nói.
Đối với Thần Thú vừa sở hữu Không Gian và Băng hệ thuộc tính như nó đương nhiên chẳng thích ngọn lửa của Bất Diệt Điểu chút nào.
“Thú vị…” Nam Thiên Chí Tôn có chút hứng thú đạo:
“Xem ra bổn tọa tùy tiện nhặt về một kẻ không tầm thường.”
“Tùy tiện?” Bạch Tuyết Đại Bằng bĩu môi:
“Có người tùy tiện bỏ ra một kiện Chí Bảo sao?”
Phải biết rằng toàn bộ Nam Thiên Môn chỉ có được ba kiện Chí Bảo mà thôi, lúc này đã tốn mất một kiện, chẳng khác nào mất một phần ba nội tình quan trọng.
…
Cũng không biết là qua bao lâu, Lạc Nam mơ mơ màng màng cảm nhận được có tia sáng le lói rọi thẳng vào mặt.
Đau…đau…
Cảm giác đầu tiên của hắn chỉ một chữ đau.
Đau cơ thể, đau xương cốt, đau linh hồn cũng không thể đau bằng tình cảm.
Từ khi bước vào con đường tu luyện cho đến ngày này, Lạc Nam trải qua vô vàn kẻ thù nhưng luôn tin tưởng vào ánh mắt của mình.
Bằng hữu mà hắn lựa chọn chưa từng phản bội hắn.
Nữ nhân mà hắn yêu, các nàng còn yêu hắn hơn cả bản thân mình.
Nhưng mà lần này, Kiếm Vô Uyên đã cho hắn phải trả giá của việc quá tự tin vào bản thân mình cũng như quá mức tin tưởng vào tình yêu nam nữ.
Nàng rõ ràng thật sự yêu hắn, nhưng nàng tình nguyện chấp nhận thống khổ bước qua tình yêu để đạt được mục đích cuối cùng.
Có lẽ đó là tâm cảnh khủng bố của một vị Nữ Chí Tôn, không để cảm xúc lấn át lý trí.
Từng màn, từng cảnh song túc song phi cùng Kiếm Uyên Nhi không thể xóa nhòa, chẳng biết từ bao giờ Lạc Nam có cảm giác mình đã ngấn lệ.
Không, nàng là Kiếm Vô Uyên, vị Nữ Chí Tôn xưng hùng xưng bá, chủ nhân Kiếm Tây Thành.
Nguyên Giới này dập hắn khá tơi tả.
Đầu tiên là bà ngoại sẳn sàng đánh cược sống chết của hắn bằng Luyện Hồn Nguyện Tử Ấn, kế đó là Đại Bá cường thế chia cắt hắn và nữ nhi bảo bối, đến lượt mẫu thân Ninh Vô Song bị thế lực của nàng bắt đi trừng phạt…cho đến hiện tại, hắn lại bị nữ nhân của mình dồn vào chỗ chết.
Cũng may hắn tương đối lỳ lợm, tâm cảnh không phải người bình thường có thể so sánh bằng không đã sớm sụp đổ, nội tâm vặn vẹo rồi.
Chuyện này phải giấu thật kỹ vào trong lòng, bằng không nếu để các thê tử biết được hắn lại bị nữ nhân yêu mến quyết tâm giết chết, sợ rằng các nàng sẽ lâm vào hận thù, bằng mọi giá cũng phải sống chết với Kiếm Vô Uyên cho bằng được.
Đối với những nữ nhân xem hắn như cả sinh mệnh, các nàng càng không chấp nhận có nữ nhân khác lợi dụng tình cảm của phu quân nhà mình như vậy.
“Nguyệt Ánh, Hỏa Nhi, Quang Nhi, Độc Nhi, Băng Nhi, Ma Nhi, Mộc Nhi, Ám Nhi…tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện đã xảy ra với ta cho các nàng ấy.” Lạc Nam thông qua ý niệm dặn dò những nữ nhân ở trong các đỉnh của mình, bởi lẽ chỉ có mấy người các nàng là chứng kiến toàn cảnh vụ việc.
“Phu quân, chàng định xử lý tiện nhân đó thế nào?” Hồn Nguyệt Ánh nghiến răng nghiến lợi, với tính cách ôn nhu của nàng cũng bị hành vi của Kiếm Vô Uyên chọc giận phải dùng lời lẽ khó nghe.
Mấy nữ còn lại cũng hận bản thân mình yếu kém, vào thời khắc đó không thể giúp gì được cho Lạc Nam, Chí Tôn Chi Uy phong tỏa lực lượng của các nàng cứng ngắt, ngay cả động cũng không thể động.
“Xem như một giấc mộng đi…” Lạc Nam cười khổ: “Cũng là một bài học đắt giá giành cho ta.”
Nghe hắn nói vậy, tuy chúng nữ Hỏa Nhi, Mộc Nhi còn không cam lòng nhưng cũng chẳng biết nên nói cái gì cho phải.
Các nàng thừa hiểu với bản tính chú trọng tình cảm và đa tình của phu quân nhà mình, dù rằng bị nữ nhân kia phản bội thì hắn cũng không muốn tìm cách trả thù hay gây tổn thương cho nàng ta.
Xem như một giấc mộng, từ nay về sau không còn quen biết đã là lựa chọn tàn nhẫn nhất mà hắn đưa ra được.
Hít sâu một hơi è nén đau đớn của cơ thể, Lạc Nam muốn nâng tay gạt đi giọt lệ.
Nam nhân đổ máu chứ không đổ lệ, hắn càng không đáng khóc vì một nữ nhân xem dã tâm vượt qua cảm xúc của mình được.
Nào ngờ hắn đột nhiên cảm nhận được đã có một bàn tay mềm mại khác thay mình lau đi nước mắt, thanh âm tò mò, trong trẻo và hiếu kỳ vang lên:
“Ngươi khóc sao?”
Lạc Nam giật mình, dồn hết sức bình sinh mở căng hai mắt.
Hắn phát hiện mình đang nằm trên giường đàng hoàng trong một căn phòng, khói trắng mang theo Nguyên Khí nồng đậm lượn lờ, một thiếu nữ mặc trang phục hầu gái đang ngồi bên cạnh rửa các vết thương cho hắn, đồng thời cũng là nàng vừa gạt nước mắt cho hắn, đang chớp chớp đôi mắt tò mò xem lấy hắn.
“Tiểu muội muội này, nơi này là đâu thế?” Lạc Nam thở phào nhẹ nhõm, cũng may không rơi vào các hiểm địa, xem ra được người cứu rồi, mạng của hắn vẫn chưa tận.
“Nơi này là Nam Thiên Môn nha.” Thị nữ mỉm cười đáp:
“Ngươi được môn chủ mang về, người giao cho ta chăm sóc ngươi.”
Lạc Nam âm thầm vui vẻ, xem ra sau những lần vận đen như chó mực thì lần này vận khí của hắn khá tốt rồi, vậy mà được người khác cứu mạng, còn phân phó thị nữ chăm sóc.
“Tên của ngươi là gì?” Thị nữ hiếu kỳ hỏi.
“Ta là Lạc Nam, tiểu muội muội ngươi tên gì? Nam Thiên Môn là ở đâu? Môn chủ là người như thế nào?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi hỏi vừa vừa thôi người ta còn trả lời.” Thị nữ giận dữ vỗ nhẹ lên bụng hắn, bất quá vẫn kiên nhẫn giải đáp từng câu:
“Tên của ta là Tiểu Ái, là hầu gái do Nam Thiên Môn nuôi dưỡng từ nhỏ.”
“Nam Thiên Môn đương nhiên nằm ở giữa biên giới của Kiếm Châu và Nam Vực, muốn từ Kiếm Châu đến Nam Vực, hoặc muốn từ Nam Vực đi Kiếm Châu thì băng qua Nam Thiên Môn là nơi an toàn nhất.”
“Môn Chủ là một cường giả cực kỳ cường đại, là cường giả lợi hại nhất hàng triệu dặm quanh đây, có nhiều chiến tích hiển hách, Tiểu Ái cũng không có tư cách tiếp xúc nhiều nên chỉ biết như vậy mà thôi…”
Lạc Nam nghe xong mà ngây ngẩn cả người, không ngờ mình đã đi một quảng xa đến mức như vậy.
Theo như lời Tiểu Ái, vậy Nam Thiên Môn này khá giống với Kiếm Tây Thành, cũng là một thế lực nằm ở biên giới giữa hai địa phận lớn của Nguyên Giới rồi.
Trong khi Kiếm Tây Thành giáp với Tây Châu và Kiếm Châu, thì Nam Thiên Môn lại nằm giữa Kiếm Châu và Nam Vực.
Khoảng cách từ Tây Châu đến Nam Vực cần phải băng qua cả một Kiếm Châu mênh mông vô tận, vậy mà hắn trong lúc hôn mê đã được đưa đến tận nơi này rồi.
Mà người cứu hắn thậm chí còn là Môn Chủ của Nam Thiên Môn, khỏi cần nghĩ cũng biết đây nhất định là một vị Chí Tôn Cấp Cường Giả.
Tuy rằng không biết đối phương cứu mình với mục đích gì sau đó, nhưng người ta không nhân lúc mình còn hôn mê bất tỉnh mà xuống tay đã là tốt lắm rồi, Lạc Nam trong lòng vẫn biết cảm kích.
Hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì mặc dù đã đến tận ranh giới Nam Vực nhưng còn chưa bị dịch chuyển ra khỏi Kiếm Châu, bằng không nhiệm vụ mà Tu La Giáo giao phó e rằng vô pháp hoàn thành, lời hứa với Kiếm Đan Sơn Trang cũng khó thực hiện được, xem như trong cái rủi có cái may.
Đương nhiên sau chuyện ở Kiếm Tây Thành thì hắn đã không dễ dàng tin tưởng người khác nữa, đối với Nam Thiên Môn vẫn mang theo ý đề phòng.
Toàn thân vẫn còn suy yếu, Lạc Nam tiếp tục nằm lười trên giường chậm rãi khôi phục.
Hắn không dám lấy ra Bất Tử Dịch Thủy sử dụng, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của Chí Tôn cường giả, chẳng may đang có người âm thầm quan sát mình, phát hiện ra Bất Tử Dịch Thủy thì lại lớn chuyện.
“KENG, phát động nhiệm vụ chi nhánh Đại Hộ Pháp, thành công nhận được một lần tiến vào Vạn Vũ Môn, thất bại trở thành kẻ địch của Nam Thiên Môn, bị Nam Thiên Môn truy sát.”
Thanh âm của Hệ Thống bất chợt vang vọng bên tai, Lạc Nam nghe mà nghiến răng nghiến lợi.
Cũng là cái Hệ Thống hố cha khốn kiếp này ép hắn phải làm nhiệm vụ tham gia kén rể, kết quả xảy ra hàng loạt nghiệt duyên với Kiếm Vô Uyên, sợ rằng đời này khó thể nào quên được.
Hiện tại Hệ Thống lại đưa ra nhiệm vụ buộc hắn không thể không làm.
Đã cùng Kiếm Tây Thành không hữu hảo, nếu hiện tại đến cả Nam Thiên Môn cũng trở mặt thành thù, toàn bộ Kiếm Châu nào còn chỗ cho hắn dung thân?
Hít sâu một hơi, Lạc Nam kiên nhẫn mở ra nhiệm vụ chú thích:
“Nam Thiên Chí Tôn có ý định tuyển chọn bốn vị tay chân đắc lực dưới trướng được xưng là Tứ Đại Hộ Pháp, ký chủ đã trở thành nhân tuyển, cần phải chứng minh được năng lực của mình và trở thành Hộ Pháp mạnh nhất trong Tứ Đại Hộ Pháp, được Nam Thiên Môn trọng dụng.”
Lạc Nam xem đến đây mà vuốt vuốt cằm, nhìn lấy Tiểu Ái dò hỏi:
“Nam Thiên Chí Tôn nghe nói đang chiêu mộ Hộ Pháp à? Được mấy người rồi?”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
Cả đám ánh mắt lóe lên dị dạng nhìn lấy người thần bí ẩn mình trong áo choàng, âm thầm thán phục đối phương ra tay hào phóng.
Đối với cường giả cấp độ Chí Tôn mà nói, việc sở hữu một kiện Chí Bảo và không sở hữu Chí Bảo nào chênh lệch vô cùng to lớn.
Chí Bảo sẽ giúp Chí Tôn có thêm thủ đoạn cường đại, không tăng cường chiến lực lên vượt trội thì cũng có những công dụng hữu ích khác.
Rất nhiều thế lực tuy rằng có được Chí Tôn Cấp Cường Giả tọa trấn nhưng ngay cả một kiện Chí Bảo cũng không có.
Bởi lẽ chỉ có Luyện Khí Sư cấp độ Chí Tôn mới có thể luyện ra Chí Bảo, trong khi đó Luyện Khí Sư vốn đã khan hiếm rồi, muốn tìm Luyện Khí Sư cấp Chí Tôn e rằng còn khó hơn vô số lần, mà dù cho có được Luyện Khí Sư cấp Chí Tôn thì đối phương chưa chắc vì ngươi mà ra tay luyện khí, phải trả cái giá lớn để mời chào, trong quá trình luyện cũng có tỷ lệ thất bại nhất định.
Mỗi kiện Chí Bảo đều là đồ vật có giá trị không thể đo lường, thường là căn cơ của một Chí Tôn Cấp Thế Lực.
Thậm chí ở tại hiện trường lúc này, các vị Chí Tôn cường giả không phải ai cũng có được Chí Bảo, đa số đều sử dụng Pháp Bảo và Vũ Khí tiệm cận Chí Bảo mà thôi.
Vậy nên khi người thần bí được xưng là Nam Thiên Chí Tôn đồng ý bỏ ra một kiện Chí Bảo, tất cả mọi người đã đồng loạt buông tha tranh đoạt kẻ sở hữu huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc này.
Huyết mạch Thời Không Hoàng Tộc lợi hại thật đấy, nhưng Chí Bảo cũng kinh khủng không kém, chẳng ai muốn bỏ ra cái giá lớn hơn một kiện Chí Bảo để trao đổi nữa cả.
“Nếu các vị không ai ý kiến gì, giao dịch xem như hoàn tất.”
Nam Thiên Chí Tôn ung dung nói, tay áo phất lên, một kiện đồ vật đã lơ lửng trước mặt đám người, Chí Tôn Chi Uy bá đạo quét ngang cực kỳ rõ rệch.
Chỉ thấy đó là một khối bia đá hình tam giác, có tất cả ba cạnh.
“Đây là Phong Tuyệt Bia, sau khi tiêu diệt địch nhân, mỗi một cạnh trên bia đá có thể phong ấn một môn Tuyệt Thế Thần Thông của địch nhân đó, ba cạnh tương ứng ba loại Tuyệt Thế Thần Thông nếu như các vị có thể thu thập đầy đủ.” Nam Thiên Chí Tôn điềm nhiên mở miệng, giọng điệu khàn khàn trầm đục không nghe ra nam nữ.
“Đồ tốt.” Các vị Chí Tôn nghe xong sáng mắt lên, hiển nhiên Phong Tuyệt Bia quá sức vừa mắt bọn hắn.
Nam Thiên Chí Tôn đem Phong Tuyệt Bia ném ra mà chẳng hề ngại ngần, đem Lạc Nam đang hấp hối kéo về phía mình, dùng một viên Đế Đan bỏ vào trong miệng hắn, giúp hắn ổn định thương thế.
Trên cơ thể Lạc Nam lúc này vẫn còn Kiếm Khí kinh hoàng của Chí Tôn đang tàn phá, một viên Đế Đan chắc chắn chưa đủ để phục hồi nhưng ít nhất sẽ giữ được mạng cho hắn.
Đạt được Phong Tuyệt Bia, mấy người còn lại một lần nữa đem nó ra đấu giá, cuối cùng nam tử anh tuấn lúc đầu kéo Lạc Nam lên thuyền nhận được nhưng phải bỏ ra ba vạn mỏ Nguyên Thạch Cực Phẩm chia đều cho tất cả những người còn lại.
Một con số cực kỳ khổng lồ, lúc đầu nam tử anh tuấn nói rằng bản thân không mang nhiều Nguyên Thạch rõ ràng là lời nói xạo của hắn.
Cả đám đều hài lòng và vui vẻ, lúc này bà lão Đạp Không Chí Tôn nhìn lấy Nam Thiên Chí Tôn nhếch miệng cười quái dị nói:
“Nghe đồn Nam Thiên Chí Tôn đang tuyển chọn Tứ Đại Hộ Pháp dưới trướng cho mình, để bọn hắn trở thành tâm phúc đắc lực tượng trưng cho thân phận và mặt mũi, hiện tại chấp nhận đầu tư cái giá lớn như vậy đổi tiểu tử này, ắt hẳn hắn sẽ là một trong Tứ Đại Hộ Pháp chứ?”
Đối với vấn đề này, Nam Thiên Chí Tôn cũng chẳng cần thiết phải che giấu, điềm nhiên đáp:
“Nam Thiên Môn của ta đích thật đang chiêu mộ Tứ Đại Hộ Pháp, bất quá tiểu tử này còn phải chứng minh và vượt qua rất nhiều thử thách mới đủ tư cách đảm nhiệm vị trí đó, tạm thời hắn chỉ là một trong các nhân tuyển mà thôi.”
Đám người gật đầu, ông lão lưng cõng hồ lô cảm khái nói: “Tiểu tử này trúng Kiếm Khí hùng mạnh như vậy của Chí Tôn mà không chết, tin tưởng sẽ là hạt giống tốt.”
Các vị Chí Tôn sau vài câu nói xã giao liền không thèm bận tâm đến Lạc Nam thêm một lần nào nữa, ngược lại tiếp tục giao dịch, trao đổi các loại vật phẩm của mình.
Bảy ngày sau đó, Nam Thiên Chí Tôn đã xách theo Lạc Nam ngồi trên lưng tọa kỵ cấp Yêu Thánh Đế - Bạch Tuyết Đại Bằng giang rộng đôi cánh lớn trắng nõn như ngọc rời khỏi cổ thuyền, xuyên toa hư không.
“Chủ nhân, tiểu tử này đáng giá một kiện Chí Bảo sao?” Bạch Tuyết Đại Bằng vừa bay, vừa phát ra thanh âm trong trẻo hỏi.
“Đáng.” Nam Thiên Chí Tôn ánh mắt như nhìn về xa xăm, nhẹ giọng lẩm bẩm:
“Có thể trúng kiếm của Kiếm Vô Uyên mà không chết, hắn đáng giá một kiện Chí Bảo.”
“Cái gì? Tiểu tử này bị Kiếm Vô Uyên chém?” Bạch Tuyết Đại Bằng lắp ba lắp bắp.
“Không tệ…” Nam Thiên Chí Tôn cười nhạt:
“Bổn tọa cùng ả ta giao đấu bao nhiêu năm, làm sao không quen thuộc kiếm khí của ả?”
Bạch Tuyết Đại Bằng âm thầm liếu lưỡi, chủ nhân nhà mình vậy mà thu lấy con mồi của Kiếm Vô Uyên, nếu để đối phương biết được, e rằng Kiếm Châu lại có một phen run rẩy.
Một người một thú không nói thêm lời nào, lặng lẽ ngự không mà đi.
Hừng hực…
Vô cùng đột ngột, cơ thể Lạc Nam bỗng nhiên bùng cháy dữ dội, một ngọn lửa ẩn chứa sinh mệnh lực nồng đậm đến cực điểm bao trùm toàn thân, nhanh chóng chửa trị từng vết thương trên da thịt.
“Đây là Bất Diệt Viêm của Bất Diệt Điểu? làm sao có thể?” Bạch Tuyết Đại Bằng toàn thân rùng mình, âm thanh khó tin pha lẫn không thích nói.
Đối với Thần Thú vừa sở hữu Không Gian và Băng hệ thuộc tính như nó đương nhiên chẳng thích ngọn lửa của Bất Diệt Điểu chút nào.
“Thú vị…” Nam Thiên Chí Tôn có chút hứng thú đạo:
“Xem ra bổn tọa tùy tiện nhặt về một kẻ không tầm thường.”
“Tùy tiện?” Bạch Tuyết Đại Bằng bĩu môi:
“Có người tùy tiện bỏ ra một kiện Chí Bảo sao?”
Phải biết rằng toàn bộ Nam Thiên Môn chỉ có được ba kiện Chí Bảo mà thôi, lúc này đã tốn mất một kiện, chẳng khác nào mất một phần ba nội tình quan trọng.
…
Cũng không biết là qua bao lâu, Lạc Nam mơ mơ màng màng cảm nhận được có tia sáng le lói rọi thẳng vào mặt.
Đau…đau…
Cảm giác đầu tiên của hắn chỉ một chữ đau.
Đau cơ thể, đau xương cốt, đau linh hồn cũng không thể đau bằng tình cảm.
Từ khi bước vào con đường tu luyện cho đến ngày này, Lạc Nam trải qua vô vàn kẻ thù nhưng luôn tin tưởng vào ánh mắt của mình.
Bằng hữu mà hắn lựa chọn chưa từng phản bội hắn.
Nữ nhân mà hắn yêu, các nàng còn yêu hắn hơn cả bản thân mình.
Nhưng mà lần này, Kiếm Vô Uyên đã cho hắn phải trả giá của việc quá tự tin vào bản thân mình cũng như quá mức tin tưởng vào tình yêu nam nữ.
Nàng rõ ràng thật sự yêu hắn, nhưng nàng tình nguyện chấp nhận thống khổ bước qua tình yêu để đạt được mục đích cuối cùng.
Có lẽ đó là tâm cảnh khủng bố của một vị Nữ Chí Tôn, không để cảm xúc lấn át lý trí.
Từng màn, từng cảnh song túc song phi cùng Kiếm Uyên Nhi không thể xóa nhòa, chẳng biết từ bao giờ Lạc Nam có cảm giác mình đã ngấn lệ.
Không, nàng là Kiếm Vô Uyên, vị Nữ Chí Tôn xưng hùng xưng bá, chủ nhân Kiếm Tây Thành.
Nguyên Giới này dập hắn khá tơi tả.
Đầu tiên là bà ngoại sẳn sàng đánh cược sống chết của hắn bằng Luyện Hồn Nguyện Tử Ấn, kế đó là Đại Bá cường thế chia cắt hắn và nữ nhi bảo bối, đến lượt mẫu thân Ninh Vô Song bị thế lực của nàng bắt đi trừng phạt…cho đến hiện tại, hắn lại bị nữ nhân của mình dồn vào chỗ chết.
Cũng may hắn tương đối lỳ lợm, tâm cảnh không phải người bình thường có thể so sánh bằng không đã sớm sụp đổ, nội tâm vặn vẹo rồi.
Chuyện này phải giấu thật kỹ vào trong lòng, bằng không nếu để các thê tử biết được hắn lại bị nữ nhân yêu mến quyết tâm giết chết, sợ rằng các nàng sẽ lâm vào hận thù, bằng mọi giá cũng phải sống chết với Kiếm Vô Uyên cho bằng được.
Đối với những nữ nhân xem hắn như cả sinh mệnh, các nàng càng không chấp nhận có nữ nhân khác lợi dụng tình cảm của phu quân nhà mình như vậy.
“Nguyệt Ánh, Hỏa Nhi, Quang Nhi, Độc Nhi, Băng Nhi, Ma Nhi, Mộc Nhi, Ám Nhi…tuyệt đối không thể tiết lộ chuyện đã xảy ra với ta cho các nàng ấy.” Lạc Nam thông qua ý niệm dặn dò những nữ nhân ở trong các đỉnh của mình, bởi lẽ chỉ có mấy người các nàng là chứng kiến toàn cảnh vụ việc.
“Phu quân, chàng định xử lý tiện nhân đó thế nào?” Hồn Nguyệt Ánh nghiến răng nghiến lợi, với tính cách ôn nhu của nàng cũng bị hành vi của Kiếm Vô Uyên chọc giận phải dùng lời lẽ khó nghe.
Mấy nữ còn lại cũng hận bản thân mình yếu kém, vào thời khắc đó không thể giúp gì được cho Lạc Nam, Chí Tôn Chi Uy phong tỏa lực lượng của các nàng cứng ngắt, ngay cả động cũng không thể động.
“Xem như một giấc mộng đi…” Lạc Nam cười khổ: “Cũng là một bài học đắt giá giành cho ta.”
Nghe hắn nói vậy, tuy chúng nữ Hỏa Nhi, Mộc Nhi còn không cam lòng nhưng cũng chẳng biết nên nói cái gì cho phải.
Các nàng thừa hiểu với bản tính chú trọng tình cảm và đa tình của phu quân nhà mình, dù rằng bị nữ nhân kia phản bội thì hắn cũng không muốn tìm cách trả thù hay gây tổn thương cho nàng ta.
Xem như một giấc mộng, từ nay về sau không còn quen biết đã là lựa chọn tàn nhẫn nhất mà hắn đưa ra được.
Hít sâu một hơi è nén đau đớn của cơ thể, Lạc Nam muốn nâng tay gạt đi giọt lệ.
Nam nhân đổ máu chứ không đổ lệ, hắn càng không đáng khóc vì một nữ nhân xem dã tâm vượt qua cảm xúc của mình được.
Nào ngờ hắn đột nhiên cảm nhận được đã có một bàn tay mềm mại khác thay mình lau đi nước mắt, thanh âm tò mò, trong trẻo và hiếu kỳ vang lên:
“Ngươi khóc sao?”
Lạc Nam giật mình, dồn hết sức bình sinh mở căng hai mắt.
Hắn phát hiện mình đang nằm trên giường đàng hoàng trong một căn phòng, khói trắng mang theo Nguyên Khí nồng đậm lượn lờ, một thiếu nữ mặc trang phục hầu gái đang ngồi bên cạnh rửa các vết thương cho hắn, đồng thời cũng là nàng vừa gạt nước mắt cho hắn, đang chớp chớp đôi mắt tò mò xem lấy hắn.
“Tiểu muội muội này, nơi này là đâu thế?” Lạc Nam thở phào nhẹ nhõm, cũng may không rơi vào các hiểm địa, xem ra được người cứu rồi, mạng của hắn vẫn chưa tận.
“Nơi này là Nam Thiên Môn nha.” Thị nữ mỉm cười đáp:
“Ngươi được môn chủ mang về, người giao cho ta chăm sóc ngươi.”
Lạc Nam âm thầm vui vẻ, xem ra sau những lần vận đen như chó mực thì lần này vận khí của hắn khá tốt rồi, vậy mà được người khác cứu mạng, còn phân phó thị nữ chăm sóc.
“Tên của ngươi là gì?” Thị nữ hiếu kỳ hỏi.
“Ta là Lạc Nam, tiểu muội muội ngươi tên gì? Nam Thiên Môn là ở đâu? Môn chủ là người như thế nào?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
“Ngươi hỏi vừa vừa thôi người ta còn trả lời.” Thị nữ giận dữ vỗ nhẹ lên bụng hắn, bất quá vẫn kiên nhẫn giải đáp từng câu:
“Tên của ta là Tiểu Ái, là hầu gái do Nam Thiên Môn nuôi dưỡng từ nhỏ.”
“Nam Thiên Môn đương nhiên nằm ở giữa biên giới của Kiếm Châu và Nam Vực, muốn từ Kiếm Châu đến Nam Vực, hoặc muốn từ Nam Vực đi Kiếm Châu thì băng qua Nam Thiên Môn là nơi an toàn nhất.”
“Môn Chủ là một cường giả cực kỳ cường đại, là cường giả lợi hại nhất hàng triệu dặm quanh đây, có nhiều chiến tích hiển hách, Tiểu Ái cũng không có tư cách tiếp xúc nhiều nên chỉ biết như vậy mà thôi…”
Lạc Nam nghe xong mà ngây ngẩn cả người, không ngờ mình đã đi một quảng xa đến mức như vậy.
Theo như lời Tiểu Ái, vậy Nam Thiên Môn này khá giống với Kiếm Tây Thành, cũng là một thế lực nằm ở biên giới giữa hai địa phận lớn của Nguyên Giới rồi.
Trong khi Kiếm Tây Thành giáp với Tây Châu và Kiếm Châu, thì Nam Thiên Môn lại nằm giữa Kiếm Châu và Nam Vực.
Khoảng cách từ Tây Châu đến Nam Vực cần phải băng qua cả một Kiếm Châu mênh mông vô tận, vậy mà hắn trong lúc hôn mê đã được đưa đến tận nơi này rồi.
Mà người cứu hắn thậm chí còn là Môn Chủ của Nam Thiên Môn, khỏi cần nghĩ cũng biết đây nhất định là một vị Chí Tôn Cấp Cường Giả.
Tuy rằng không biết đối phương cứu mình với mục đích gì sau đó, nhưng người ta không nhân lúc mình còn hôn mê bất tỉnh mà xuống tay đã là tốt lắm rồi, Lạc Nam trong lòng vẫn biết cảm kích.
Hắn cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì mặc dù đã đến tận ranh giới Nam Vực nhưng còn chưa bị dịch chuyển ra khỏi Kiếm Châu, bằng không nhiệm vụ mà Tu La Giáo giao phó e rằng vô pháp hoàn thành, lời hứa với Kiếm Đan Sơn Trang cũng khó thực hiện được, xem như trong cái rủi có cái may.
Đương nhiên sau chuyện ở Kiếm Tây Thành thì hắn đã không dễ dàng tin tưởng người khác nữa, đối với Nam Thiên Môn vẫn mang theo ý đề phòng.
Toàn thân vẫn còn suy yếu, Lạc Nam tiếp tục nằm lười trên giường chậm rãi khôi phục.
Hắn không dám lấy ra Bất Tử Dịch Thủy sử dụng, dù sao thì nơi này cũng là địa bàn của Chí Tôn cường giả, chẳng may đang có người âm thầm quan sát mình, phát hiện ra Bất Tử Dịch Thủy thì lại lớn chuyện.
“KENG, phát động nhiệm vụ chi nhánh Đại Hộ Pháp, thành công nhận được một lần tiến vào Vạn Vũ Môn, thất bại trở thành kẻ địch của Nam Thiên Môn, bị Nam Thiên Môn truy sát.”
Thanh âm của Hệ Thống bất chợt vang vọng bên tai, Lạc Nam nghe mà nghiến răng nghiến lợi.
Cũng là cái Hệ Thống hố cha khốn kiếp này ép hắn phải làm nhiệm vụ tham gia kén rể, kết quả xảy ra hàng loạt nghiệt duyên với Kiếm Vô Uyên, sợ rằng đời này khó thể nào quên được.
Hiện tại Hệ Thống lại đưa ra nhiệm vụ buộc hắn không thể không làm.
Đã cùng Kiếm Tây Thành không hữu hảo, nếu hiện tại đến cả Nam Thiên Môn cũng trở mặt thành thù, toàn bộ Kiếm Châu nào còn chỗ cho hắn dung thân?
Hít sâu một hơi, Lạc Nam kiên nhẫn mở ra nhiệm vụ chú thích:
“Nam Thiên Chí Tôn có ý định tuyển chọn bốn vị tay chân đắc lực dưới trướng được xưng là Tứ Đại Hộ Pháp, ký chủ đã trở thành nhân tuyển, cần phải chứng minh được năng lực của mình và trở thành Hộ Pháp mạnh nhất trong Tứ Đại Hộ Pháp, được Nam Thiên Môn trọng dụng.”
Lạc Nam xem đến đây mà vuốt vuốt cằm, nhìn lấy Tiểu Ái dò hỏi:
“Nam Thiên Chí Tôn nghe nói đang chiêu mộ Hộ Pháp à? Được mấy người rồi?”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
/2381
|