“Haha đương nhiên là được, ta còn chưa biết nên xử lý Động Thiên Kiếm thế nào đây.”
Lạc Nam vui vẻ trước yêu cầu của Đàm Tùng, Động Thiên Kiếm là Chí Bảo, cho mấy nữ Hồng Nhi ăn thì hơi uổng phí, mà để không thì chẳng có ai dùng.
“Khanh khách, xém chút quên mất Đàm lão nhị ưa thích sử dụng các thanh kiếm lớn, Động Thiên Kiếm vừa vặn rất hợp khẩu vị của ngươi.” Mỹ Mộng hài hước mở miệng:
“Chỉ là cái giá để đổi Động Thiên Kiếm không thấp, có ta ở đây, ngươi đừng hòng lừa gạt Lạc Hộ Pháp.”
“Xú nha đầu, lão phu là người như vậy sao?” Đàm Tùng bất mãn nhìn nàng:
“Ta chắc chắn không để Lạc Hộ Pháp thiệt thòi.”
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, trong lòng lại càng khâm phục Trấn Nam Chí Tôn lão bà bà.
Trước đó bà bà đã nói hắn có thể vứt bỏ hoặc đem Động Thiên Kiếm cho ai tùy thích, xem ra đã nhìn trước được Đàm Tùng sẽ thèm thuồng đem tài sản có giá trị đến trao đổi.
Như vậy vừa phát huy tối đa sức mạnh của Động Thiên Kiếm, mà Lạc Nam cũng chẳng thiệt thòi.
“Không biết Nhị Trưởng Lão dự định dùng thứ gì đổi Động Thiên Kiếm?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.
“Ngươi tự mình lựa chọn đi, thích thứ gì lấy thứ đó.” Đàm Tùng trực tiếp tháo Nhẫn Trữ Vật trong tay đưa Lạc Nam, hành vi sảng khoái đến cực điểm.
“Vậy tiểu tử không khách khí.” Lạc Nam cười tà, tiếp nhận Nhẫn Trữ Vật, quét thần thức nhìn vào.
“Hít!”
Trong lúc nhất thời hắn hít sâu một hơi, âm thầm cảm thán Chí Tôn Cường Giả đúng là giàu chảy mỡ.
Chí Tôn Công Pháp, Chí Tôn Vũ Kỹ, Pháp Bảo cường đại, thiên tài địa bảo, đan dược, phù chú không thiếu thứ gì, Nguyên Thạch càng là chất chồng như núi.
Tài sản này còn vượt qua cả buổi đấu giá ở Hải Long Cung.
Chỉ là tầm mắt hiện tại của Lạc Nam cũng rất cao, hắn lựa chọn tỉ mỉ vô cùng.
Thấy hắn cẩn thận, Mỹ Mộng hài hước nói: “Đàm lão nhị có một cháu gái như hoa như ngọc, không bằng trực tiếp gả cho Lạc Nam làm tiểu thiếp, hắn dùng Động Thiên Kiếm làm sính lễ?”
“Chuyện của tiểu bối, lão phu không thích chen vào.” Đàm Tùng thật thà nói.
Lạc Nam cũng giả vờ không nghe thấy, rốt cuộc chọn được một kiện đồ vật:
“Nhị Trưởng Lão, ta không lấy mất thứ yêu thích của ngươi chứ?”
Đàm Tùng sững sờ, chợt cất tiếng cười to: “Hảo nhãn lực, bất quá chỉ có thứ này mới xứng với giá trị Động Thiên Kiếm.”
Mỹ Mộng đưa mắt nhìn, phát hiện đồ vật trong tay Lạc Nam vừa lấy ra là một tấm da dê cũ nát, nhìn như phủ bụi đến nơi rồi.
“Đó là thứ gì?” Mỹ Mộng tò mò chớp chớp mắt.
“Phương pháp đúc nên một loại Chí Tôn Pháp Tướng nằm trong top 40.” Đàm Tùng rung đùi đắc ý.
“Khốn nạn, có đồ tốt mà không cho ta?” Mỹ Mộng giận dữ nhào đến, nàng cũng là Thánh Đế Viên Mãn, rất cần phương pháp đúc Chí Tôn Pháp Tướng nha.
“Đừng vội, loại Chí Tôn Pháp Tướng này không thích hợp với ngươi.” Đàm Tùng lắc đầu.
Mỹ Mộng nghe vậy cũng đành thôi, nàng biết tính cách của Đàm Tùng chính trực, hắn sẽ không nói dối.
Lạc Nam tâm tư hài lòng, cất tấm da dê vào, mở miệng nói: “Được rồi, làm phiền Thất Trưởng Lão dẫn đường.”
Mỹ Mộng không do dự phất tay:
“Đi thôi!”
…
Tại một không gian độc lập, nơi bốn phương tám hướng xung quanh có hàng nghìn thanh kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, chiến kỳ tung bay bốn phương, bầu không khí hùng hồn đến cực điểm.
Giữa không gian là một chiếc bàn đá cổ xưa diễn biến thiên địa đại thế, ngồi xung quanh bàn đều là những nhân vật cao cao tại thượng, chí cường nhất phương, giậm chân một phát đều khiến thiên địa rung động.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra phần lớn đều là người quen cũ.
Trong đó tên ngồi ở vị trí chủ vị không ai khác chính là Kiếm Trũng Chi Chủ - Triệu Lăng Hạo.
Những người khác cũng không quá xa lạ, Hồn Sát Chí Tôn, Đại Trưởng Lão Kiếm Phách Tộc Kiếm Hoàng Dận, Khai Tinh Kiếm Phái Khai Thế Quân, lão tổ Đường Lang Kiếm Tộc Đường Liệt Không, phó ngục chủ Huyết Kiếm Ngục Huyết Thương Thiên.
Đảo mắt nhìn qua chư vị Chí Tôn, Triệu Lăng Hạo trầm giọng nói:
“Lời Triệu mỗ vừa nói, các vị cảm thấy thế nào?”
Chư Chí Tôn nhíu nhíu chân mày, đưa mắt nhìn nhau, Đường Liệt Không là người đầu tiên mở miệng:
“Chuyện lần này là ân oán của Kiếm Trũng các vị và Nam Thiên Môn, tại sao lại muốn kéo theo chúng ta xen vào?”
“Không sai, Kiếm Trũng và Nam Thiên Môn xảy ra mâu thuẫn, Triệu đạo hữu lại mời chúng ta đến thương lượng đối sách là sao?” Khai Thế Quân bất mãn nói:
“Khai Tinh Kiếm Phái của ta và Kiếm Trũng từ trước đến nay vốn không thù không oán.”
“Đúng vậy, bổn tọa sẽ không tham gia.” Hồn Sát Chí Tôn bình thản nói.
“Hừ, các vị hiểu lầm ý của Triệu mỗ.” Triệu Lăng Hạo lạnh lùng nhìn bọn hắn, gằn từng chữ nói:
“Lần này mời các vị đến không phải là để đối phó Nam Thiên Môn, người duy nhất chúng ta cần đối phó chính là Lạc Nam!”
“Haha.” Kiếm Hoàng Dận bật cười:
“Kiếm Trũng muốn chư vị Chí Tôn hợp lực đối phó một tiểu tử Thánh Tướng? Triệu đạo hữu thật biết cách nói đùa.”
Những vị Chí Tôn khác cũng bật cười, ánh mắt quỷ dị nhìn lấy Triệu Lăng Hạo.
Đáp lại sự chế giễu từ các vị Chí Tôn, Triệu Lăng Hạo chỉ thản nhiên nhún nhún vai:
“Nếu bất kỳ ai trong số các vị ở đây dám tự tin lấy tu vi Thánh Tôn đánh bại Lạc Nam ở cấp độ Thánh Tướng, bổn tọa sẽ không phải đau đầu như vậy.”
Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt các vị Chí Tôn nhất thời đọng lại.
“Triệu đạo hữu muốn ám chỉ điều gì?” Đường Liệt Không hừ một tiếng.
“Rất đơn giản!” Triệu Lăng Hạo nghiêm nghị nói:
“Chỉ một mình Nam Thiên Chí Tôn đã đủ khiến tất cả chúng ta đau đầu, bổn tọa không muốn Nam Thiên Môn lại có thêm một kẻ còn vượt qua cả Nam Thiên Chí Tôn trong tương lai.”
“Triệu đạo hữu đánh giá Lạc Nam rất cao a.” Hồn Sát Chí Tôn nhíu mày.
“Không phải đánh giá cao, bổn tọa chỉ nói sự thật.” Triệu Lăng Hạo bình tĩnh đáp:
“Tiềm lực, thiên phú và cả chiến lực nghịch thiên của tiểu tử kia các vị cũng đã thấy, tuy rằng tu vi của hắn thấp nhưng các thủ đoạn mà hắn nắm giữ phong phú chẳng kém một vị Chí Tôn nào.”
“Nếu thế lực của các vị có một nhân vật như vậy, các vị sẽ làm sao?”
“Đương nhiên là hết sức bảo hộ, tạo điều kiện để hắn thuận lợi trưởng thành.” Các vị Chí Tôn không chút do dự đáp.
“Đúng vậy, đổi lại là bổn tọa cũng sẽ làm như thế.” Triệu Lăng Hạo nghiến răng nói:
“Và một khi hắn thuận lợi trưởng thành, toàn bộ Kiếm Châu còn thế lực nào đủ sức ngăn cản sự bành trướng của Nam Thiên Môn?”
Bầu không khí nhất thời trở nên ngưng trọng, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở dài của các vị Chí Tôn.
“Ta hiểu được nỗi lo lắng của Triệu đạo hữu, nhưng đó là một quá trình dài đằng đẳng, từ Thánh Tướng đến Chí Tôn cực kỳ xa xôi, biến số bên trong đó chẳng ai có thể nói trước.” Kiếm Hoàng Dận bình tĩnh nói:
“Từ cổ chí kim có vô số thiên kiêu cái thế, yêu nghiệt hàng đầu chết yểu, Lạc Nam cũng không loại trừ khả năng đó.”
“Không cần đạt đến Chí Tôn, chỉ cần Thánh Đế hắn sẽ làm thịt tất cả chúng ta đang ngồi ở đây.” Triệu Lăng Hạo đứng lên vỗ bàn.
Một đám cường giả tròng mắt nhất thời co rụt lại.
“Hồ đồ, Thánh Đế và Chí Tôn chênh lệch như trời và đất.” Huyết Thương Thiên nổi giận khi bị Triệu Lăng Hạo xem nhẹ.
“Thánh Tướng và Thánh Hoàng cũng chênh lệch như trời và đất.” Triệu Lăng Hạo quát lớn:
“Và kết cục thì các vị đã thấy, Lăng Tà thảm bại như thế nào.”
Toàn trường hít thở không thông.
Triệu Lăng Hạo kiên nhẫn nói tiếp: “Bổn tọa cũng không muốn xung đột trực diện với Nam Thiên Môn, nhưng tuyệt đối không cho phép kẻ yêu nghiệt như Lạc Nam trưởng thành.”
“Với uy vọng của Nam Thiên Môn tại Kiếm Châu, một khi bọn hắn sở hữu Nam Thiên Chí Tôn và Lạc Nam trưởng thành, toàn bộ Kiếm Châu sẽ là vật trong túi của bọn hắn.”
“Vì nghĩ cho đại cục, bổn tọa chỉ muốn cùng các vị tìm cách trừ khử Lạc Nam, đạo lý bóp nát nguy cơ tiềm ẩn từ trong trứng nước tin tưởng tất cả người ở đây đều hiểu.”
“Thật xin lỗi!” Đường Liệt Không đứng lên, chậm rãi nói:
“Đường Lang Kiếm Tộc chúng ta cơ nghiệp nhỏ yếu, không dám tham gia, nếu thật sự Nam Thiên Môn tương lai đủ bản lĩnh thống nhất Kiếm Châu, vậy Đường Lang Kiếm Tộc sẳn sàng đầu nhập.”
Nói xong đã xé rách không gian, một bước nhảy lao vọt đi, biến mất khỏi tầm mắt của đám người.
“Khốn kiếp, lão già này nhát như chuột, đúng là càng già càng sợ chết.” Triệu Lăng Hạo phẫn nộ.
“Có thể thông cảm, toàn bộ Đường Lang Kiếm Tộc hiện tại chỉ còn mình lão ta tọa trấn, nếu chọc vào Nam Thiên Môn không may ngã xuống, ai có thể giúp Đường Lang Kiếm Tộc kéo dài hơi tàn?” Khai Thế Quân lắc đầu.
“Vậy ý các vị thì sao?” Triệu Lăng Hạo liếc mắt hỏi.
“Hừ, mặc dù biết rằng ngươi muốn mượn việc công để trả thù riêng, nhưng không thể phủ nhận lời ngươi nói là đúng.” Huyết Thương Thiên hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Nhân vật đứng đầu thế hệ hậu bối của Huyết Kiếm Ngục đã chết, nếu còn để Nam Thiên Môn có được yêu nghiệt như vậy sợ rằng không được, bổn tọa đồng ý tham gia vào chuyện này.”
“Ta cũng đồng ý tham gia.” Kiếm Hoàng Dận nghiêm túc đáp:
“Với tiềm lực của Lạc Nam, hắn thật sự có thể trở thành Nam Thiên Chí Tôn thứ hai, ghi tên vào Chí Tôn Bảng cao quý toàn Nguyên Giới, Kiếm Phách Tộc sớm muộn gì cũng bị chinh phạt.”
“Không tệ, chúng ta âm thầm núp trong bóng tối, chờ cơ hội Lạc Nam và Nam Thiên Môn sơ suất lấy mạng Lạc Nam, bóp nát nguy cơ.” Khai Thế Quân vuốt cằm.
Triệu Lăng Hạo âm thầm hài lòng, nhìn đến Hồn Sát Chí Tôn còn chưa mở miệng cười hỏi:
“Còn ngươi thì sao?”
“Chuyện vui như vậy, sao các vị không rủ bổn tọa tham gia cùng?” Vô cùng đột ngột, dị biến phát sinh.
KENG!
Một tiếng kiếm ngân xé toạc thương khung, xuyên qua mênh mông thời gian và không gian hàng lâm mà đến.
Đạo kiếm khí như đại hồng thủy gào thét phẫn nộ, bao phủ trong đó là mênh mông Kiếm Thế và Sát Thế, càn quét tất cả những chướng ngại vật cản trở đường đi của nó.
Thương Khung Tẫn
Nhất kiếm nát Thương Khung.
“Không xong!”
Sắc mặt chư vị Chí Tôn đại biến, vội vàng rút kiếm chống đỡ, uy thế ngập trời.
RĂNG RẮC…
Toàn bộ không gian băng liệt thành mảnh nhỏ, bàn đá hóa hư vô, hàng nghìn thanh kiếm cắm ở xung quanh vỡ vụn, chiến kỳ tiêu tán.
“Hự…” Các vị Chí Tôn rên rỉ một tiếng, đồng loạt lui lại hàng chục bước chân, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn vào không gian băng liệt.
“Nam Thiên Chí Tôn, làm sao có thể?” Triệu Lăng Hạo hít sâu một ngụm khí lạnh, không dám tin tưởng nhìn xuyên qua vô tận thời không.
Ở tại nơi đó, một bóng dáng ngạo thế lăng nhiên ung dung mà đứng, ánh mắt thâm thúy điềm tĩnh như có vòng chảy luân hồi đang chuyển động, khóa chặt lấy từng vị Chí Tôn, thanh âm trong trẻo không mang theo hỉ nộ truyền đến:
“Cuộc chơi nào cũng có quy luật, nếu như có Chí Tôn xuất thủ đối phó hắn, bổn tọa đích thân đồ sát toàn bộ tộc nhân, hậu bối của các ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, không gian băng liệt cấp tốc đóng lại, thân ảnh tuyệt đại vô song kia cũng chậm rãi khuất khỏi tầm mắt đám người, chỉ còn thanh âm cảnh cáo vang vọng càn khôn, thật lâu không dứt.
“Nam Thiên Chí Tôn, không ngờ nàng ta đã mạnh đến mức độ này.” Giọng điệu Kiếm Hoàng Dân run rẩy, nhìn cánh tay đã bị chém đến tận xương tủy của mình.
Thân là Kiếm Phách Tộc, nhục thân của hắn đã sánh ngang Chí Bảo, thế mà cách không đỡ kiếm khí lại sắp lìa cả cánh tay.
Đừng quên rằng không chỉ một mình hắn nghênh đón một thức Thương Khung Tẫn đó.
“Cuộc chơi lần này Hồn Kiếm Tộc không can dự vào, các vị thư thả a…” Hồn Sát Chí Tôn bỏ lại một câu, thân ảnh lập tức hóa thành vô vàn luồng linh hồn biến mất.
“Hư trương thanh thế, tuyệt đối là hư trương thanh thế.” Triệu Lăng Hạo ngửa đầu gầm thét:
“Ả ta chỉ biết đánh lén nhân lúc chúng ta sơ suất mà thôi, sợ cái rắm.”
Khai Thế Quân, Huyết Thương Thiên, Kiếm Hoàng Dận im lặng không nói.
Bọn hắn biết Triệu Lăng Hạo chỉ đang cố gắng dùng miệng lưỡi lấy lại danh dự, thân là Chí Tôn, vừa giao thủ thoáng qua liền biết thực lực của đối phương đã vượt qua bọn hắn.
Chỉ riêng việc Nam Thiên Chí Tôn biết được địa phương bí mật mà bọn hắn tập hợp ở nơi này mà bá đạo xuất thủ, đã cho thấy thủ đoạn kinh khủng của nàng.
“Không hổ là nhân vật có thể đứng trên Chí Tôn Bảng, thanh danh hiển hách.” Huyết Thương Thiên sắc mặt lăng lệ, nghiến răng nghiến lợi:
“Nhưng càng như vậy, chúng ta càng không thể để Lạc Nam trưởng thành, Nam Thiên Môn có một kẻ khó chơi là Nam Thiên Chí Tôn đã đủ lắm rồi.”
“Nói không sai!” Khai Thế Quân mãnh liệt đồng ý:
“Nam Thiên Chí Tôn cũng đã nói rõ, cuộc chơi này không cho phép Chí Tôn xen vào, nhưng chúng ta cũng có thể dùng vô vàn thủ đoạn và cường giả dưới cấp độ Chí Tôn làm thịt Lạc Nam.”
“Hắn đã trở thành Hộ Pháp, kiểu gì cũng sẽ tiếp quản phần lớn địa bàn của Nam Thiên Môn.” Kiếm Hoàng Dận ánh mắt lấp lóe:
“Chúng ta chỉ cần nhắm vào địa bàn của hắn, tin tưởng sẽ tìm được cơ hội.”
“Tốt!” Triệu Lăng Hạo hài lòng vỗ tay tán thưởng:
“Bổn tọa không tin chúng ta liên thủ bày mưu đặt kế, còn không làm gì được một tên tiểu súc sinh chỉ mới Thánh Tướng.”
…
Cùng thời điểm đó, ở một địa phương khác, nơi mật thất tăm tối.
Vạn Ứng Khang sắc mặt âm trầm, hướng nam tử trung niên ngồi đối diện cắn chặt răng:
“Phụ thân, cục tức lần này hài nhi nuốt không trôi.”
“Hừ, chỉ tại ngươi quá vô dụng, chưa điều tra rõ nội tình của đối thủ đã vội vàng ra tay như vậy.” Vạn Ứng Thiên bất mãn quát lớn:
“Trong tay tiểu súc sinh đó chấp chưởng Hồn Tu Chí Bảo, là khắc tinh của những chủng tộc tu hồn như chúng ta, thật là khiến bổn tộc trưởng mất hết mặt mũi.”
“Cũng may ta đã sớm đề phòng đem một đạo Linh Hồn đặt ở chỗ ngươi, bằng không ngay cả ngươi cũng rơi vào tay hắn.”
“Hài nhi biết tội, nhưng chẳng lẽ cứ như thế bỏ qua?” Vạn Ứng Khang cúi đầu siết chặt nắm đấm.
“Đương nhiên là không!” Vạn Ứng Thiên nở nụ cười lạnh lẽo:
“Hiện tại đã biết Lạc Nam có liên quan đến Liên Tâm Kỹ Viện, chỉ cần nhắm vào Liên Tâm Kỹ Viện, không tin hắn không đau đầu.”
“Cấp báo!”
Đúng lúc này có tiếng quát lớn truyền đến, một vị mật thám của Vạn Linh Tộc hiện thân, cung kính quỳ gối, mở miệng nói rằng:
“Theo lệnh của thiếu chủ, thuộc hạ vẫn luôn bí mật điều tra thông tin về Lạc Nam, biết được hắn vừa trở thành hộ pháp của Nam Thiên Môn, quyền cao chức trọng, Đại Trưởng Lão của Nam Thiên Môn là Trấn Nam Chí Tôn lánh đời đã lâu đích thân xuất hiện bảo vệ hắn khỏi tay Kiếm Trũng.”
Sắc mặt phụ tử Vạn Ứng Khang nhất thời lạnh lẽo: “Mau nói rõ ràng!”
“Vâng!” Mật thám vội vàng đem từ đầu đến cuối kể lại.
“Khốn nạn, tiểu súc sinh đó có chiến lực nghịch thiên như vậy?” Vạn Ứng Khang vừa ghen ghét, vừa đố kỵ.
Hắn cũng từng nghe qua danh tiếng của Triệu Lăng Tà, biết mình khó thể là đối thủ của đối phương, không ngờ ngay cả Triệu Lăng Tà cũng đã thảm bại vào tay Lạc Nam, gây nên đại sự kinh động Kiếm Châu như thế.
“Lần này không dễ rồi…” Sắc mặt Vạn Ứng Thiên biến ảo không ngừng, hai mắt âm u nói:
“Nam Thiên Môn nội tình vượt qua Vạn Linh Tộc, chúng ta khó mà chọc vào.”
“Phụ thân, chẳng lẽ cứ như vậy từ bỏ?” Vạn Ứng Khang mếu máu:
“Thù hận đã kết, e rằng khi hắn phát triển cũng sẽ không buông tha cho chúng ta.”
“Đạo lý đó lão tử ngươi đương nhiên hiểu, còn cần ngươi dạy ta?” Vạn Ứng Thiên không vui tát tiểu tử này một bạt tay, nghiêm nghị nói:
“Xem ra ta phải đích thân đến Kiếm Trũng một chuyến, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu.”
Vạn Ứng Khang nửa mặt bị tát đến rỉ máu, hai mắt lại sáng rực đầy hưng phấn:
“Phụ thân anh minh!”
….
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
Lạc Nam vui vẻ trước yêu cầu của Đàm Tùng, Động Thiên Kiếm là Chí Bảo, cho mấy nữ Hồng Nhi ăn thì hơi uổng phí, mà để không thì chẳng có ai dùng.
“Khanh khách, xém chút quên mất Đàm lão nhị ưa thích sử dụng các thanh kiếm lớn, Động Thiên Kiếm vừa vặn rất hợp khẩu vị của ngươi.” Mỹ Mộng hài hước mở miệng:
“Chỉ là cái giá để đổi Động Thiên Kiếm không thấp, có ta ở đây, ngươi đừng hòng lừa gạt Lạc Hộ Pháp.”
“Xú nha đầu, lão phu là người như vậy sao?” Đàm Tùng bất mãn nhìn nàng:
“Ta chắc chắn không để Lạc Hộ Pháp thiệt thòi.”
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, trong lòng lại càng khâm phục Trấn Nam Chí Tôn lão bà bà.
Trước đó bà bà đã nói hắn có thể vứt bỏ hoặc đem Động Thiên Kiếm cho ai tùy thích, xem ra đã nhìn trước được Đàm Tùng sẽ thèm thuồng đem tài sản có giá trị đến trao đổi.
Như vậy vừa phát huy tối đa sức mạnh của Động Thiên Kiếm, mà Lạc Nam cũng chẳng thiệt thòi.
“Không biết Nhị Trưởng Lão dự định dùng thứ gì đổi Động Thiên Kiếm?” Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.
“Ngươi tự mình lựa chọn đi, thích thứ gì lấy thứ đó.” Đàm Tùng trực tiếp tháo Nhẫn Trữ Vật trong tay đưa Lạc Nam, hành vi sảng khoái đến cực điểm.
“Vậy tiểu tử không khách khí.” Lạc Nam cười tà, tiếp nhận Nhẫn Trữ Vật, quét thần thức nhìn vào.
“Hít!”
Trong lúc nhất thời hắn hít sâu một hơi, âm thầm cảm thán Chí Tôn Cường Giả đúng là giàu chảy mỡ.
Chí Tôn Công Pháp, Chí Tôn Vũ Kỹ, Pháp Bảo cường đại, thiên tài địa bảo, đan dược, phù chú không thiếu thứ gì, Nguyên Thạch càng là chất chồng như núi.
Tài sản này còn vượt qua cả buổi đấu giá ở Hải Long Cung.
Chỉ là tầm mắt hiện tại của Lạc Nam cũng rất cao, hắn lựa chọn tỉ mỉ vô cùng.
Thấy hắn cẩn thận, Mỹ Mộng hài hước nói: “Đàm lão nhị có một cháu gái như hoa như ngọc, không bằng trực tiếp gả cho Lạc Nam làm tiểu thiếp, hắn dùng Động Thiên Kiếm làm sính lễ?”
“Chuyện của tiểu bối, lão phu không thích chen vào.” Đàm Tùng thật thà nói.
Lạc Nam cũng giả vờ không nghe thấy, rốt cuộc chọn được một kiện đồ vật:
“Nhị Trưởng Lão, ta không lấy mất thứ yêu thích của ngươi chứ?”
Đàm Tùng sững sờ, chợt cất tiếng cười to: “Hảo nhãn lực, bất quá chỉ có thứ này mới xứng với giá trị Động Thiên Kiếm.”
Mỹ Mộng đưa mắt nhìn, phát hiện đồ vật trong tay Lạc Nam vừa lấy ra là một tấm da dê cũ nát, nhìn như phủ bụi đến nơi rồi.
“Đó là thứ gì?” Mỹ Mộng tò mò chớp chớp mắt.
“Phương pháp đúc nên một loại Chí Tôn Pháp Tướng nằm trong top 40.” Đàm Tùng rung đùi đắc ý.
“Khốn nạn, có đồ tốt mà không cho ta?” Mỹ Mộng giận dữ nhào đến, nàng cũng là Thánh Đế Viên Mãn, rất cần phương pháp đúc Chí Tôn Pháp Tướng nha.
“Đừng vội, loại Chí Tôn Pháp Tướng này không thích hợp với ngươi.” Đàm Tùng lắc đầu.
Mỹ Mộng nghe vậy cũng đành thôi, nàng biết tính cách của Đàm Tùng chính trực, hắn sẽ không nói dối.
Lạc Nam tâm tư hài lòng, cất tấm da dê vào, mở miệng nói: “Được rồi, làm phiền Thất Trưởng Lão dẫn đường.”
Mỹ Mộng không do dự phất tay:
“Đi thôi!”
…
Tại một không gian độc lập, nơi bốn phương tám hướng xung quanh có hàng nghìn thanh kiếm cắm thẳng xuống mặt đất, chiến kỳ tung bay bốn phương, bầu không khí hùng hồn đến cực điểm.
Giữa không gian là một chiếc bàn đá cổ xưa diễn biến thiên địa đại thế, ngồi xung quanh bàn đều là những nhân vật cao cao tại thượng, chí cường nhất phương, giậm chân một phát đều khiến thiên địa rung động.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn hắn sẽ nhận ra phần lớn đều là người quen cũ.
Trong đó tên ngồi ở vị trí chủ vị không ai khác chính là Kiếm Trũng Chi Chủ - Triệu Lăng Hạo.
Những người khác cũng không quá xa lạ, Hồn Sát Chí Tôn, Đại Trưởng Lão Kiếm Phách Tộc Kiếm Hoàng Dận, Khai Tinh Kiếm Phái Khai Thế Quân, lão tổ Đường Lang Kiếm Tộc Đường Liệt Không, phó ngục chủ Huyết Kiếm Ngục Huyết Thương Thiên.
Đảo mắt nhìn qua chư vị Chí Tôn, Triệu Lăng Hạo trầm giọng nói:
“Lời Triệu mỗ vừa nói, các vị cảm thấy thế nào?”
Chư Chí Tôn nhíu nhíu chân mày, đưa mắt nhìn nhau, Đường Liệt Không là người đầu tiên mở miệng:
“Chuyện lần này là ân oán của Kiếm Trũng các vị và Nam Thiên Môn, tại sao lại muốn kéo theo chúng ta xen vào?”
“Không sai, Kiếm Trũng và Nam Thiên Môn xảy ra mâu thuẫn, Triệu đạo hữu lại mời chúng ta đến thương lượng đối sách là sao?” Khai Thế Quân bất mãn nói:
“Khai Tinh Kiếm Phái của ta và Kiếm Trũng từ trước đến nay vốn không thù không oán.”
“Đúng vậy, bổn tọa sẽ không tham gia.” Hồn Sát Chí Tôn bình thản nói.
“Hừ, các vị hiểu lầm ý của Triệu mỗ.” Triệu Lăng Hạo lạnh lùng nhìn bọn hắn, gằn từng chữ nói:
“Lần này mời các vị đến không phải là để đối phó Nam Thiên Môn, người duy nhất chúng ta cần đối phó chính là Lạc Nam!”
“Haha.” Kiếm Hoàng Dận bật cười:
“Kiếm Trũng muốn chư vị Chí Tôn hợp lực đối phó một tiểu tử Thánh Tướng? Triệu đạo hữu thật biết cách nói đùa.”
Những vị Chí Tôn khác cũng bật cười, ánh mắt quỷ dị nhìn lấy Triệu Lăng Hạo.
Đáp lại sự chế giễu từ các vị Chí Tôn, Triệu Lăng Hạo chỉ thản nhiên nhún nhún vai:
“Nếu bất kỳ ai trong số các vị ở đây dám tự tin lấy tu vi Thánh Tôn đánh bại Lạc Nam ở cấp độ Thánh Tướng, bổn tọa sẽ không phải đau đầu như vậy.”
Lời vừa nói ra, nụ cười trên mặt các vị Chí Tôn nhất thời đọng lại.
“Triệu đạo hữu muốn ám chỉ điều gì?” Đường Liệt Không hừ một tiếng.
“Rất đơn giản!” Triệu Lăng Hạo nghiêm nghị nói:
“Chỉ một mình Nam Thiên Chí Tôn đã đủ khiến tất cả chúng ta đau đầu, bổn tọa không muốn Nam Thiên Môn lại có thêm một kẻ còn vượt qua cả Nam Thiên Chí Tôn trong tương lai.”
“Triệu đạo hữu đánh giá Lạc Nam rất cao a.” Hồn Sát Chí Tôn nhíu mày.
“Không phải đánh giá cao, bổn tọa chỉ nói sự thật.” Triệu Lăng Hạo bình tĩnh đáp:
“Tiềm lực, thiên phú và cả chiến lực nghịch thiên của tiểu tử kia các vị cũng đã thấy, tuy rằng tu vi của hắn thấp nhưng các thủ đoạn mà hắn nắm giữ phong phú chẳng kém một vị Chí Tôn nào.”
“Nếu thế lực của các vị có một nhân vật như vậy, các vị sẽ làm sao?”
“Đương nhiên là hết sức bảo hộ, tạo điều kiện để hắn thuận lợi trưởng thành.” Các vị Chí Tôn không chút do dự đáp.
“Đúng vậy, đổi lại là bổn tọa cũng sẽ làm như thế.” Triệu Lăng Hạo nghiến răng nói:
“Và một khi hắn thuận lợi trưởng thành, toàn bộ Kiếm Châu còn thế lực nào đủ sức ngăn cản sự bành trướng của Nam Thiên Môn?”
Bầu không khí nhất thời trở nên ngưng trọng, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng thở dài của các vị Chí Tôn.
“Ta hiểu được nỗi lo lắng của Triệu đạo hữu, nhưng đó là một quá trình dài đằng đẳng, từ Thánh Tướng đến Chí Tôn cực kỳ xa xôi, biến số bên trong đó chẳng ai có thể nói trước.” Kiếm Hoàng Dận bình tĩnh nói:
“Từ cổ chí kim có vô số thiên kiêu cái thế, yêu nghiệt hàng đầu chết yểu, Lạc Nam cũng không loại trừ khả năng đó.”
“Không cần đạt đến Chí Tôn, chỉ cần Thánh Đế hắn sẽ làm thịt tất cả chúng ta đang ngồi ở đây.” Triệu Lăng Hạo đứng lên vỗ bàn.
Một đám cường giả tròng mắt nhất thời co rụt lại.
“Hồ đồ, Thánh Đế và Chí Tôn chênh lệch như trời và đất.” Huyết Thương Thiên nổi giận khi bị Triệu Lăng Hạo xem nhẹ.
“Thánh Tướng và Thánh Hoàng cũng chênh lệch như trời và đất.” Triệu Lăng Hạo quát lớn:
“Và kết cục thì các vị đã thấy, Lăng Tà thảm bại như thế nào.”
Toàn trường hít thở không thông.
Triệu Lăng Hạo kiên nhẫn nói tiếp: “Bổn tọa cũng không muốn xung đột trực diện với Nam Thiên Môn, nhưng tuyệt đối không cho phép kẻ yêu nghiệt như Lạc Nam trưởng thành.”
“Với uy vọng của Nam Thiên Môn tại Kiếm Châu, một khi bọn hắn sở hữu Nam Thiên Chí Tôn và Lạc Nam trưởng thành, toàn bộ Kiếm Châu sẽ là vật trong túi của bọn hắn.”
“Vì nghĩ cho đại cục, bổn tọa chỉ muốn cùng các vị tìm cách trừ khử Lạc Nam, đạo lý bóp nát nguy cơ tiềm ẩn từ trong trứng nước tin tưởng tất cả người ở đây đều hiểu.”
“Thật xin lỗi!” Đường Liệt Không đứng lên, chậm rãi nói:
“Đường Lang Kiếm Tộc chúng ta cơ nghiệp nhỏ yếu, không dám tham gia, nếu thật sự Nam Thiên Môn tương lai đủ bản lĩnh thống nhất Kiếm Châu, vậy Đường Lang Kiếm Tộc sẳn sàng đầu nhập.”
Nói xong đã xé rách không gian, một bước nhảy lao vọt đi, biến mất khỏi tầm mắt của đám người.
“Khốn kiếp, lão già này nhát như chuột, đúng là càng già càng sợ chết.” Triệu Lăng Hạo phẫn nộ.
“Có thể thông cảm, toàn bộ Đường Lang Kiếm Tộc hiện tại chỉ còn mình lão ta tọa trấn, nếu chọc vào Nam Thiên Môn không may ngã xuống, ai có thể giúp Đường Lang Kiếm Tộc kéo dài hơi tàn?” Khai Thế Quân lắc đầu.
“Vậy ý các vị thì sao?” Triệu Lăng Hạo liếc mắt hỏi.
“Hừ, mặc dù biết rằng ngươi muốn mượn việc công để trả thù riêng, nhưng không thể phủ nhận lời ngươi nói là đúng.” Huyết Thương Thiên hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
“Nhân vật đứng đầu thế hệ hậu bối của Huyết Kiếm Ngục đã chết, nếu còn để Nam Thiên Môn có được yêu nghiệt như vậy sợ rằng không được, bổn tọa đồng ý tham gia vào chuyện này.”
“Ta cũng đồng ý tham gia.” Kiếm Hoàng Dận nghiêm túc đáp:
“Với tiềm lực của Lạc Nam, hắn thật sự có thể trở thành Nam Thiên Chí Tôn thứ hai, ghi tên vào Chí Tôn Bảng cao quý toàn Nguyên Giới, Kiếm Phách Tộc sớm muộn gì cũng bị chinh phạt.”
“Không tệ, chúng ta âm thầm núp trong bóng tối, chờ cơ hội Lạc Nam và Nam Thiên Môn sơ suất lấy mạng Lạc Nam, bóp nát nguy cơ.” Khai Thế Quân vuốt cằm.
Triệu Lăng Hạo âm thầm hài lòng, nhìn đến Hồn Sát Chí Tôn còn chưa mở miệng cười hỏi:
“Còn ngươi thì sao?”
“Chuyện vui như vậy, sao các vị không rủ bổn tọa tham gia cùng?” Vô cùng đột ngột, dị biến phát sinh.
KENG!
Một tiếng kiếm ngân xé toạc thương khung, xuyên qua mênh mông thời gian và không gian hàng lâm mà đến.
Đạo kiếm khí như đại hồng thủy gào thét phẫn nộ, bao phủ trong đó là mênh mông Kiếm Thế và Sát Thế, càn quét tất cả những chướng ngại vật cản trở đường đi của nó.
Thương Khung Tẫn
Nhất kiếm nát Thương Khung.
“Không xong!”
Sắc mặt chư vị Chí Tôn đại biến, vội vàng rút kiếm chống đỡ, uy thế ngập trời.
RĂNG RẮC…
Toàn bộ không gian băng liệt thành mảnh nhỏ, bàn đá hóa hư vô, hàng nghìn thanh kiếm cắm ở xung quanh vỡ vụn, chiến kỳ tiêu tán.
“Hự…” Các vị Chí Tôn rên rỉ một tiếng, đồng loạt lui lại hàng chục bước chân, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn vào không gian băng liệt.
“Nam Thiên Chí Tôn, làm sao có thể?” Triệu Lăng Hạo hít sâu một ngụm khí lạnh, không dám tin tưởng nhìn xuyên qua vô tận thời không.
Ở tại nơi đó, một bóng dáng ngạo thế lăng nhiên ung dung mà đứng, ánh mắt thâm thúy điềm tĩnh như có vòng chảy luân hồi đang chuyển động, khóa chặt lấy từng vị Chí Tôn, thanh âm trong trẻo không mang theo hỉ nộ truyền đến:
“Cuộc chơi nào cũng có quy luật, nếu như có Chí Tôn xuất thủ đối phó hắn, bổn tọa đích thân đồ sát toàn bộ tộc nhân, hậu bối của các ngươi!”
Tiếng nói vừa dứt, không gian băng liệt cấp tốc đóng lại, thân ảnh tuyệt đại vô song kia cũng chậm rãi khuất khỏi tầm mắt đám người, chỉ còn thanh âm cảnh cáo vang vọng càn khôn, thật lâu không dứt.
“Nam Thiên Chí Tôn, không ngờ nàng ta đã mạnh đến mức độ này.” Giọng điệu Kiếm Hoàng Dân run rẩy, nhìn cánh tay đã bị chém đến tận xương tủy của mình.
Thân là Kiếm Phách Tộc, nhục thân của hắn đã sánh ngang Chí Bảo, thế mà cách không đỡ kiếm khí lại sắp lìa cả cánh tay.
Đừng quên rằng không chỉ một mình hắn nghênh đón một thức Thương Khung Tẫn đó.
“Cuộc chơi lần này Hồn Kiếm Tộc không can dự vào, các vị thư thả a…” Hồn Sát Chí Tôn bỏ lại một câu, thân ảnh lập tức hóa thành vô vàn luồng linh hồn biến mất.
“Hư trương thanh thế, tuyệt đối là hư trương thanh thế.” Triệu Lăng Hạo ngửa đầu gầm thét:
“Ả ta chỉ biết đánh lén nhân lúc chúng ta sơ suất mà thôi, sợ cái rắm.”
Khai Thế Quân, Huyết Thương Thiên, Kiếm Hoàng Dận im lặng không nói.
Bọn hắn biết Triệu Lăng Hạo chỉ đang cố gắng dùng miệng lưỡi lấy lại danh dự, thân là Chí Tôn, vừa giao thủ thoáng qua liền biết thực lực của đối phương đã vượt qua bọn hắn.
Chỉ riêng việc Nam Thiên Chí Tôn biết được địa phương bí mật mà bọn hắn tập hợp ở nơi này mà bá đạo xuất thủ, đã cho thấy thủ đoạn kinh khủng của nàng.
“Không hổ là nhân vật có thể đứng trên Chí Tôn Bảng, thanh danh hiển hách.” Huyết Thương Thiên sắc mặt lăng lệ, nghiến răng nghiến lợi:
“Nhưng càng như vậy, chúng ta càng không thể để Lạc Nam trưởng thành, Nam Thiên Môn có một kẻ khó chơi là Nam Thiên Chí Tôn đã đủ lắm rồi.”
“Nói không sai!” Khai Thế Quân mãnh liệt đồng ý:
“Nam Thiên Chí Tôn cũng đã nói rõ, cuộc chơi này không cho phép Chí Tôn xen vào, nhưng chúng ta cũng có thể dùng vô vàn thủ đoạn và cường giả dưới cấp độ Chí Tôn làm thịt Lạc Nam.”
“Hắn đã trở thành Hộ Pháp, kiểu gì cũng sẽ tiếp quản phần lớn địa bàn của Nam Thiên Môn.” Kiếm Hoàng Dận ánh mắt lấp lóe:
“Chúng ta chỉ cần nhắm vào địa bàn của hắn, tin tưởng sẽ tìm được cơ hội.”
“Tốt!” Triệu Lăng Hạo hài lòng vỗ tay tán thưởng:
“Bổn tọa không tin chúng ta liên thủ bày mưu đặt kế, còn không làm gì được một tên tiểu súc sinh chỉ mới Thánh Tướng.”
…
Cùng thời điểm đó, ở một địa phương khác, nơi mật thất tăm tối.
Vạn Ứng Khang sắc mặt âm trầm, hướng nam tử trung niên ngồi đối diện cắn chặt răng:
“Phụ thân, cục tức lần này hài nhi nuốt không trôi.”
“Hừ, chỉ tại ngươi quá vô dụng, chưa điều tra rõ nội tình của đối thủ đã vội vàng ra tay như vậy.” Vạn Ứng Thiên bất mãn quát lớn:
“Trong tay tiểu súc sinh đó chấp chưởng Hồn Tu Chí Bảo, là khắc tinh của những chủng tộc tu hồn như chúng ta, thật là khiến bổn tộc trưởng mất hết mặt mũi.”
“Cũng may ta đã sớm đề phòng đem một đạo Linh Hồn đặt ở chỗ ngươi, bằng không ngay cả ngươi cũng rơi vào tay hắn.”
“Hài nhi biết tội, nhưng chẳng lẽ cứ như thế bỏ qua?” Vạn Ứng Khang cúi đầu siết chặt nắm đấm.
“Đương nhiên là không!” Vạn Ứng Thiên nở nụ cười lạnh lẽo:
“Hiện tại đã biết Lạc Nam có liên quan đến Liên Tâm Kỹ Viện, chỉ cần nhắm vào Liên Tâm Kỹ Viện, không tin hắn không đau đầu.”
“Cấp báo!”
Đúng lúc này có tiếng quát lớn truyền đến, một vị mật thám của Vạn Linh Tộc hiện thân, cung kính quỳ gối, mở miệng nói rằng:
“Theo lệnh của thiếu chủ, thuộc hạ vẫn luôn bí mật điều tra thông tin về Lạc Nam, biết được hắn vừa trở thành hộ pháp của Nam Thiên Môn, quyền cao chức trọng, Đại Trưởng Lão của Nam Thiên Môn là Trấn Nam Chí Tôn lánh đời đã lâu đích thân xuất hiện bảo vệ hắn khỏi tay Kiếm Trũng.”
Sắc mặt phụ tử Vạn Ứng Khang nhất thời lạnh lẽo: “Mau nói rõ ràng!”
“Vâng!” Mật thám vội vàng đem từ đầu đến cuối kể lại.
“Khốn nạn, tiểu súc sinh đó có chiến lực nghịch thiên như vậy?” Vạn Ứng Khang vừa ghen ghét, vừa đố kỵ.
Hắn cũng từng nghe qua danh tiếng của Triệu Lăng Tà, biết mình khó thể là đối thủ của đối phương, không ngờ ngay cả Triệu Lăng Tà cũng đã thảm bại vào tay Lạc Nam, gây nên đại sự kinh động Kiếm Châu như thế.
“Lần này không dễ rồi…” Sắc mặt Vạn Ứng Thiên biến ảo không ngừng, hai mắt âm u nói:
“Nam Thiên Môn nội tình vượt qua Vạn Linh Tộc, chúng ta khó mà chọc vào.”
“Phụ thân, chẳng lẽ cứ như vậy từ bỏ?” Vạn Ứng Khang mếu máu:
“Thù hận đã kết, e rằng khi hắn phát triển cũng sẽ không buông tha cho chúng ta.”
“Đạo lý đó lão tử ngươi đương nhiên hiểu, còn cần ngươi dạy ta?” Vạn Ứng Thiên không vui tát tiểu tử này một bạt tay, nghiêm nghị nói:
“Xem ra ta phải đích thân đến Kiếm Trũng một chuyến, kẻ thù của kẻ thù là bằng hữu.”
Vạn Ứng Khang nửa mặt bị tát đến rỉ máu, hai mắt lại sáng rực đầy hưng phấn:
“Phụ thân anh minh!”
….
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn.
/2381
|