Lạc Nam trừng mắt nhìn…
Đây là một vị nữ tử thần bí, dung mạo bị một tấm mặt nạ màu đen che phủ toàn bộ, mặt nạ này chỉ đơn giản úp lên khuôn mặt, chẳng để lộ mắt môi, đơn giản nhưng huyền bí khó lường.
Tóc dài như khói trắng phiêu bồng giữa gió, phong cách ăn mặc lại cực kỳ đặc biệt và táo bạo.
Nàng ta mặc một bộ váy ngắn màu đen che ngang đến đầu gối, khoe lấy đôi chân trần không chút tỳ vết cùng làn da như tuyết tan, từng đầu ngón chân tinh xảo nhẳn nhụi như ngọc điêu khắc thành, đùi đẹp thẳng tắp cực kỳ quyến rũ.
Vòng eo uyển chuyển như rắn nước không xương, hai bầu sữa quy mô lớn như muốn phá vỡ lớp áo mỏng lao ra ngoài bất cứ lúc nào, mang đến cảm giác nghẹt thở cho người đối diện.
Lạc Nam cảm thấy kinh ngạc, nữ nhân cổ trang thông thường ăn mặc rất kín đáo, thường là cung trang, áo bào hoặc váy dài che kín từ vai đến tận mắt cá chân, bạo dạng phóng khoáng nữa là mặc sườn xám, nhưng hắn chưa từng thấy ai chỉ mặc váy ngắn ngang đùi như nữ nhân trước mặt.
Phong cách này ở thời hiện đại thì hiển nhiên quá bình thường, nhưng ở thế giới như thế này đã có phần giống như đi trước thời đại.
Bất quá không thể không nói hai chân của nàng rất mượt mà, rất mê người, khiến hắn không nhịn được muốn vuốt ve một chút.
Nhưng nghĩ đến thực lực kinh thiên động địa vừa rồi của nữ nhân, Lạc Nam không dám làm càn, ngược lại cực kỳ lễ độ chắp tay:
“Tiền bối hình như nhìn lầm người, chúng ta chưa từng quen biết nhau.”
Trong số các nữ Chí Tôn mà hắn nhận thức hình như không có vị nào ở trước mặt này.
Dù rằng không thấy được dung mạo nhưng nàng mang đến cảm giác quá mức ấn tượng, sợ rằng chỉ nhìn thấy một lần là không thể nào quên được, Lạc Nam dám khẳng định mình chưa từng gặp qua nàng.
Nào ngờ hắn vừa dứt lời, nữ nhân đã vung tay tát đến.
PHỐC!
Lạc Nam không phản ứng kịp trước sức mạnh gần như tuyệt đối kia, chỉ cảm thấy gò má tê dại, xém chút răng môi lẫn lộn.
“Tiền bối ngươi làm gì?” Hắn vừa giận vừa sợ.
BỐP!
Nữ nhân lại vung tay tát thẳng, hai bên mặt Lạc Nam dính cả hai dấu tay đỏ rực.
Cảm nhận được thái độ của nàng ngày càng bất thiện, Lạc Nam phản ứng cũng là cực nhanh, vội vàng cười hề hề:
“Tỷ tỷ tốt!”
Nữ nhân lúc này mới hài lòng gật đầu, không đánh nữa.
“Ta ngất, nàng vậy mà không thích bị gọi là tiền bối, ngươi rõ ràng là một lão quái vật.” Lạc Nam trong lòng thầm mắng, ngoài mặt nở nụ cười ôn hòa.
Nữ nhân nhìn hắn, cất giọng thanh thúy như chuông bạc khẽ hỏi:
“Ngươi có phải Lạc Nam hay không?”
“Không phải, tại hạ họ Văn tên Lang, người đời thường gọi ta là Văn Lang!” Lạc Nam nghiêm mặt đáp.
“Khanh khách…” Nữ nhân cười đến run rẩy cả người:
“Ta cũng đâu ăn thịt ngươi, cần gì nói dối?”
Nàng thản nhiên bước ra một chân, thân mình đã xuất hiện bên trên Bá Vũ Điện.
Chúng nữ nhìn mà âm thầm kinh hãi, nữ nhân này vậy mà đi xuyên qua cả Trận Pháp của Bá Vũ Điện, dường như Trận Pháp cao cấp đó không có chút giá trị nào ở trước mặt của nàng.
Lạc Nam thấy cảnh này cũng biến sắc, ngay cả Chí Tôn muốn vào Trận Pháp cũng phải cường ngạnh phá trận mới được, chẳng lẽ nàng cũng sở hữu thủ đoạn như Dịch Chuyển Tức Thời?
Từng ăn thiệt thòi không ít từ tay những nữ cường giả, Lạc Nam đương nhiên không dám xem thường, trong lòng âm thầm suy đoán nữ nhân này sẽ là ai, đồng thời cân nhắc sử dụng Thiên Cơ Lâu tìm hiểu.
Bất quá trước mặt Phật Nhãn của hắn không cảm giác được ác ý của nàng, mà Cảm Tâm Thể của Đình Manh Manh dường như cũng chẳng báo động, vì vậy Lạc Nam tạm thời tiết kiệm Điểm Danh Vọng, cảm thấy chưa cần thiết dùng đến Thiên Cơ Lâu.
“Cung điện này không tệ, ngay cả ta cũng không có được Pháp Bảo Phi Hành quý giá như thế này…” Nữ nhân đánh giá Bá Vũ Điện một vòng, hứng thú tràn đầy nhìn Lạc Nam:
“Ngươi cũng rất đặc biệt, sở hữu cả hai loại Thể Chất một công một thủ, đều là Thể Chất hàng đầu thiên hạ, có thể lấy tu vi yếu kém chống lại cả Thánh Tử của Thiên Lệnh Giáo!”
“Tỷ tỷ quá khen.” Lạc Nam khiêm tốn đáp.
“Bất quá…” Tiếng nói vừa dứt, nữ nhân biến mất tại chỗ.
Một lần nữa xuất hiện, vô tận Sát Thế như đến từ địa ngục giáng lâm.
“HỰ…”
Lạc Nam chỉ cảm thấy cơ thể mình bị trấn xuống từ trên cao, Phật Nhãn cảnh báo dữ dội, xương cốt xốp giòn, toàn thân như bị thái sơn áp đỉnh trấn áp, nằm bẹp xuống mặt đất.
Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, bất kể là Thủy Triều Tịch hay chúng nữ đều đã bị trấn đến hôn mê bất tỉnh.
Quá mạnh, quá kinh khủng, Sát Thế cấp bậc này vượt qua hoàn toàn tiểu thủ đoạn mà vừa rồi La Hiên của Thiên Lệnh Giáo thi triển.
Nữ nhân vung chân trần đạp lên lưng hắn, giọng điệu không chút cảm xúc lại trần trụi uy hiếp:
“Bất kể ngươi yêu nghiệt đến đâu, không cho phép động vào Tiểu Thu bảo bối của bổn tôn, có hiểu chưa?”
“Tiểu Thu?” Lạc Nam âm thầm giật mình, trong nháy mắt lập tức liền hiểu ra rất nhiều.
Nữ nhân này…tám phần mười chính là Nhị Trưởng Lão Tu La Giáo, sư phụ của Dạ Thanh Thu.
Trong lòng cuồng loạn, xem ra lần này Thanh Thu trở về đã bị nàng nhìn thấy sơ hở, không ngờ vậy mà đích thân tìm đến nơi đây cảnh cáo hắn.
Dù sao thì xuyên suốt thời gian qua, Dạ Thanh Thu đều ở bên cạnh hắn tại Kiếm Châu…chỉ cần hữu tâm điều tra là sẽ phát hiện mối quan hệ thân mật vượt quá bình thường của hai người, đặc biệt nữ nhân này còn là Chí Tôn của Tu La Giáo, quyền lập ngập trời, muốn biết tất cả mọi chuyện chẳng phải vô cùng đơn giản.
“Ngươi hiểu chưa? Sao không gật đầu?” Nữ nhân bá đạo hỏi.
“Gật cái rắm!” Lạc Nam điên cuồng rống giận:
“Muốn ta chấp nhận rời xa nữ nhân của mình, ai cũng không đủ tư cách!”
Bất Hủ Kinh Văn điên cuồng ngâm tụng trong cơ thể, Lục Đạo Luân Hồi Tâm bạo phát sức mạnh, Cấm Kỵ Chi Nhãn tác động lên không gian.
Bất chấp một chân như thái sơn áp đỉnh của nữ nhân vẫn đặt trên lưng mình, Lạc Nam gồng mình đứng dậy.
RĂNG RẮC…
Thanh âm Phật Cốt rạn vỡ, máu tươi điên cuồng rỉ ra…
Đây là thảm trạng của cơ thể hắn khi ngạnh kháng Sát Thế và bàn chân của nữ nhân đang đè nặng.
“Châu chấu đá xe, hữu dũng vô mưu.” Nữ nhân bĩu môi khinh thường, lại gia tăng lực đạo đạp xuống.
PHỐC!
Cơ thể Lạc Nam như muốn vỡ vụn, bàn chân kia thậm chí đâm sâu vào da thịt hắn, lớp da trắng mịn đã nhuộm đỏ màu máu tươi.
“Đừng mơ tưởng khuất phục ta!” Lạc Nam nghiến răng ken két.
Oanh Thiên Tổ Phù, 150 cái hành tinh bạo phát sức mạnh xung kích.
Trong khoảnh khắc đó, 17 tôn Pháp Tướng trong đan điền như cùng với hắn dung nhập thành một, chúng nó làm động tác ươn ngạnh đứng lên, chống đỡ cả thiên địa.
Nữ nhân giật mình trước biến cố, chỉ cảm thấy thân thể thoáng cái lảo đảo, bàn chân nới lỏng.
Lạc Nam đã nhân cơ hội đó ngạo nghễ đứng thẳng, cả người đầy máu, đôi mắt lại sáng ngời như ánh sao, lấp lóe tinh thần tự tin tuyên bố:
“Thanh Thu là nữ nhân của ta!”
Nữ nhân thoáng sững người trước sự điên cuồng này, nhưng ngay sau đó, nàng ngửa đầu cười to, tiếng cười thanh thúy như chuông vang trong gió:
“Tốt tốt tốt, như vậy mới thú vị, như thế mới đáng giá cùng bổn tôn tranh giành…”
Toàn bộ Sát Thế khủng bố thu liễm, nữ nhân hứng thú nói: “Cố gắng mà tiến bộ đi, đừng để khoảng cách ngày càng xa hơn, bổn tôn chờ ngươi đủ tư cách khiêu chiến.”
Một làn gió thơm thoảng qua, nữ nhân tới vô ảnh đi vô tung, hoàn toàn tiêu thất trong tầm mắt.
“Phù…” Lạc Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Bà điên cuối cùng cũng tha ta…”
Đó là ý niệm sau cùng của hắn trước khi mất đi ý thức…
Bá Vũ Điện biết hộ chủ, 18 con Kim Cương Hắc Thiên Long nhanh chóng lao vào hư không hành tẩu, đề phòng đám người Thiên Lệnh Giáo quay lại truy sát.
…
Cùng thời điểm đó…ở tại Đông Vực xa xôi.
Bên trong một tửu lâu xa hoa, một nhóm năm người ngồi cùng bàn, hòa mình vào đám đông, lắng nghe thanh âm huyên náo ở bốn phía.
Bọn hắn là một tổ hợp ăn mặc khá quái dị, gồm có một nữ nhân mặc áo bào rộng thùng thình mang khăn lụa che mặt, một kẻ khoác áo choàng đen từ đầu đến chân, một kẻ khoác áo choàng trắng từ đầu đến chân, hai tên mặc bảo giáp đeo mặt nạ khỉ.
Mặc dù ban đầu nhóm người này cũng gây nên không ít sự chú ý, bất quá thấy bọn hắn có vẻ ngoài khó lường, cũng chẳng ai dám chủ động tiến lên gây sự.
Quán rượu là nơi tụ tập không ít tán tu trong giang hồ, cũng là nơi ngư long hỗn tạp, trong cơn say, bọn hắn sẽ hào phóng chém gió, nghị luận ầm ĩ.
“Các ngươi biết tin gì chưa? Nghe đồn thiếu chủ của Đại Mạc Chí Tông lại trở thành mục tiêu của tiểu thư Viêm Ngục Tộc…” Một kẻ ngưng trọng nói.
“Cái gì?” Đám đông không ít kẻ nhảy dựng, sau đó cùng lúc biểu lộ đầy tiếc hận:
“Ta đã gặp qua thiếu chủ của Đại Mạc Chí Tông, đó là một thanh niên thiên tài quang minh lỗi lạc, rất anh tuấn…”
“Haizz, chẳng phải vì vậy mà rơi vào ma trảo của nữ nhân kia hay sao?” Có người thở dài:
“Viêm Ngục Tộc tiểu thư chỉ có hứng thú với những nam nhân ưu tú, nàng có sở thích sưu tầm nam sủng cường đại.”
“Móa nó, thật là một đãng phụ.” Một tên nam tử nhịn không được buông lời thô tục:
“Nếu không ỷ vào Viêm Ngục Tộc hùng mạnh sau lưng nàng, với tính cách như vậy đã sớm bị người giết chết tám trăm lần.”
“Đáng thương cho Đại Mạc Chí Tông a, thiếu chủ của bọn hắn lại sắp trở thành đồ chơi cho nữ nhân đó.”
“Hết cách rồi, thực lực vi tôn…ngươi không có thực lực, vậy thì ngoan ngoãn làm đồ chơi cho người ta đi.”
Tửu lâu thoáng chốc trầm mặc, không ít người thương xót cho số phận thiếu chủ Đại Mạc Chí Tông, cũng có những người cảm thán vì bối cảnh của mình quá mức tầm thường.
Đúng lúc này, có tiếng nói âm dương quái khí vang lên:
“Các ngươi thì biết cái gì? Viêm Ngục Tiểu Thư – Viêm Oanh trời sinh nhan sắc tuyệt trần, thiên phú cao ngất, chiến lực kinh người, có thể làm đồ chơi cho nàng chính là vạn phần vinh hạnh, hiểu chưa?”
Toàn bộ tửu lâu đưa mắt nhìn, phát hiện kẻ vừa lên tiếng là một tên thanh niên có vẻ ngoài hèn mọn, sắc mặt kiêu căng hất hàm lên, sau lưng còn có một ông lão sắc mặt lạnh lẽo đi cùng.
“Hừ, thì ra là Trương Nhị…” Đám đông liền thu liễm sắc mặt, trong lòng thì vô cùng xem thường.
Danh tiếng của Trương Nhị này cũng không nhỏ, nhưng đa phần đều là tiếng xấu.
Là công tử của Trương Gia, mà Trương Gia là gia tộc phụ thuộc dưới trướng của Viêm Ngục Tộc, cũng là Thánh Đế Thế Lực.
Nghe đồn Trương Nhị vẫn luôn muốn trở thành một trong các nam sủng của Viêm Oanh, rất thích nịnh nọt, bợ đỡ nàng.
Bất quá thiên phú của Trương Nhị tuy rằng cũng tạm, nhưng còn chưa lọt được vào mắt của Viêm Oanh, nàng thậm chí ngay cả hứng thú thu phục hắn làm nô lệ cũng không có.
Nhiều lần Trương Nhị bám đuôi, Viêm Oanh thẳng thừng đánh hắn trọng thương, nể mặt gia tộc dưới trướng nên mới không giết.
Mà càng là như vậy Trương Nhị lại càng quyết tâm, hắn muốn chứng minh cho Viêm Oanh thấy giá trị của mình, luôn sẳn sàng động thủ với bất kỳ ai dám nói xấu Viêm Oanh dù chỉ một chút, thậm chí vận dụng sức mạnh gia tộc hỗ trợ.
Thế nên lúc này mặc dù không ít người chẳng xem Trương Nhị ra gì, nhưng vì không dám đắc tội với Thánh Đế Thế Lực như Trương Gia, cả đám cũng đồng loạt im lặng uống rượu, chẳng nói tiếng nào.
“Vừa rồi các ngươi ai nói xấu Viêm Oanh tiểu thư?” Trương Nhị đảo mắt nhìn khắp tửu lâu một vòng, lạnh lùng hỏi.
Đám đông ăn ý không nói lời nào.
Trương Nhị không vì thế mà bỏ qua, đây là cơ hội để hành động của hắn lan truyền đến tai Viêm Oanh tiểu thư, ra vẻ uy nghiêm, cao giọng quát lớn:
“Ta sẳn sàng vì Viêm Oanh tiểu thư đối nghịch toàn thiên hạ, nếu các ngươi không khai báo, vậy thì tốt…Trương Nhị ta hôm nay sẽ huyết tẩy toàn bộ tẩu lâu này.”
Nghe nói như thế, trong mắt không ít người biểu lộ xem thường, ngươi cứ ra vẻ tiếp đi, thật buồn nôn.
Như đã nói từ đầu, tửu lâu là nơi ngư long hỗn tạp, ngươi sẽ không lường trước được liệu có nhân vật khủng bố nào đang âm thầm hiện diện hay không, nếu không may đắc tội với người không nên đắc tội, ngay cả Trương Gia cũng chịu không thấu đâu.
Mà lão già đi cùng với Trương Nhị cũng truyền âm nhắc nhở hắn hành sự cẩn thận, đừng nên trêu chọc lầm người.
Trương Nhị sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, âm thầm quan sát toàn cảnh một phen, nhất thời nảy sinh ý định.
Chỉ thấy hắn thi triển Thân Pháp hóa thành tàn ảnh, vung tay chụp lấy một người.
“Trương Nhị công tử tha mạng a…” Có tiếng khóc ngất thê thảm vang lên.
Chỉ thấy đối tượng vừa bị Trương Nhị bắt giữ là một tiểu thị nữ làm phục vụ bên trong tửu lâu, có thể nói nàng là người có bối cảnh kém nhất ở nơi này, đụng vào không lo sẽ đắc tội với bất kỳ ai.
“Hahaha, nếu không ai dám thừa nhận đã nói xấu Viêm Oanh tiểu thư, vậy để ta sưu hồn ngươi tìm ra chân tướng.” Trương Nhị sắc mặt vặn vẹo, một tay chụp xuống đầu tiểu thị nữ.
Nhiều người nhíu mày, bất quá không có ý định ra tay, sống chết của một tiểu thị nữ ở trong mắt đa số tu sĩ chẳng khác nào sống chết của một con kiến.
Bất quá vô cùng đột ngột, nữ nhân thần bí ngồi trong nhóm năm người vẫn luôn yên lặng từ đầu đến cuối trong góc tửu lâu bỗng nhiên vung tay phóng ra.
Một chiếc đũa như tia chớp xoẹt ngang không gian, chuẩn xác cắm thẳng vào lòng bàn tay của Trương Nhị, thành công cứu tiểu thị nữ một mạng.
“AAAAAA” Trương Nhị lên tiếng hét thảm, bàn tay đầy máu, hai mắt long lên sòng sọc như lệ quỷ, nhìn lấy nữ nhân thần bí quát lớn:
“Tiện nhân ngươi dám đánh lén, có biết bổn công tử là ai?”
Lão già sau lưng Trương Nhị bước lên một bước, khí thế Thánh Đế Trung Kỳ bạo phát mà ra, khóa chặt lấy nhóm năm người.
Bốn người đi cùng nữ nhân thần bí thản nhiên đứng lên.
Hai tên mặc áo giáp, đeo mặt nạ khỉ chậm rãi bước lên một bước, hứng thú cười gằn:
“Trận chiến đầu tiên ở Đông Vực, Thánh Đế Trung Kỳ…cũng không tệ lắm.”
......._________________________________Chúc cả nhà chiều vui vẻ <3
#xuyenkhong #hethong #digioi
Đây là một vị nữ tử thần bí, dung mạo bị một tấm mặt nạ màu đen che phủ toàn bộ, mặt nạ này chỉ đơn giản úp lên khuôn mặt, chẳng để lộ mắt môi, đơn giản nhưng huyền bí khó lường.
Tóc dài như khói trắng phiêu bồng giữa gió, phong cách ăn mặc lại cực kỳ đặc biệt và táo bạo.
Nàng ta mặc một bộ váy ngắn màu đen che ngang đến đầu gối, khoe lấy đôi chân trần không chút tỳ vết cùng làn da như tuyết tan, từng đầu ngón chân tinh xảo nhẳn nhụi như ngọc điêu khắc thành, đùi đẹp thẳng tắp cực kỳ quyến rũ.
Vòng eo uyển chuyển như rắn nước không xương, hai bầu sữa quy mô lớn như muốn phá vỡ lớp áo mỏng lao ra ngoài bất cứ lúc nào, mang đến cảm giác nghẹt thở cho người đối diện.
Lạc Nam cảm thấy kinh ngạc, nữ nhân cổ trang thông thường ăn mặc rất kín đáo, thường là cung trang, áo bào hoặc váy dài che kín từ vai đến tận mắt cá chân, bạo dạng phóng khoáng nữa là mặc sườn xám, nhưng hắn chưa từng thấy ai chỉ mặc váy ngắn ngang đùi như nữ nhân trước mặt.
Phong cách này ở thời hiện đại thì hiển nhiên quá bình thường, nhưng ở thế giới như thế này đã có phần giống như đi trước thời đại.
Bất quá không thể không nói hai chân của nàng rất mượt mà, rất mê người, khiến hắn không nhịn được muốn vuốt ve một chút.
Nhưng nghĩ đến thực lực kinh thiên động địa vừa rồi của nữ nhân, Lạc Nam không dám làm càn, ngược lại cực kỳ lễ độ chắp tay:
“Tiền bối hình như nhìn lầm người, chúng ta chưa từng quen biết nhau.”
Trong số các nữ Chí Tôn mà hắn nhận thức hình như không có vị nào ở trước mặt này.
Dù rằng không thấy được dung mạo nhưng nàng mang đến cảm giác quá mức ấn tượng, sợ rằng chỉ nhìn thấy một lần là không thể nào quên được, Lạc Nam dám khẳng định mình chưa từng gặp qua nàng.
Nào ngờ hắn vừa dứt lời, nữ nhân đã vung tay tát đến.
PHỐC!
Lạc Nam không phản ứng kịp trước sức mạnh gần như tuyệt đối kia, chỉ cảm thấy gò má tê dại, xém chút răng môi lẫn lộn.
“Tiền bối ngươi làm gì?” Hắn vừa giận vừa sợ.
BỐP!
Nữ nhân lại vung tay tát thẳng, hai bên mặt Lạc Nam dính cả hai dấu tay đỏ rực.
Cảm nhận được thái độ của nàng ngày càng bất thiện, Lạc Nam phản ứng cũng là cực nhanh, vội vàng cười hề hề:
“Tỷ tỷ tốt!”
Nữ nhân lúc này mới hài lòng gật đầu, không đánh nữa.
“Ta ngất, nàng vậy mà không thích bị gọi là tiền bối, ngươi rõ ràng là một lão quái vật.” Lạc Nam trong lòng thầm mắng, ngoài mặt nở nụ cười ôn hòa.
Nữ nhân nhìn hắn, cất giọng thanh thúy như chuông bạc khẽ hỏi:
“Ngươi có phải Lạc Nam hay không?”
“Không phải, tại hạ họ Văn tên Lang, người đời thường gọi ta là Văn Lang!” Lạc Nam nghiêm mặt đáp.
“Khanh khách…” Nữ nhân cười đến run rẩy cả người:
“Ta cũng đâu ăn thịt ngươi, cần gì nói dối?”
Nàng thản nhiên bước ra một chân, thân mình đã xuất hiện bên trên Bá Vũ Điện.
Chúng nữ nhìn mà âm thầm kinh hãi, nữ nhân này vậy mà đi xuyên qua cả Trận Pháp của Bá Vũ Điện, dường như Trận Pháp cao cấp đó không có chút giá trị nào ở trước mặt của nàng.
Lạc Nam thấy cảnh này cũng biến sắc, ngay cả Chí Tôn muốn vào Trận Pháp cũng phải cường ngạnh phá trận mới được, chẳng lẽ nàng cũng sở hữu thủ đoạn như Dịch Chuyển Tức Thời?
Từng ăn thiệt thòi không ít từ tay những nữ cường giả, Lạc Nam đương nhiên không dám xem thường, trong lòng âm thầm suy đoán nữ nhân này sẽ là ai, đồng thời cân nhắc sử dụng Thiên Cơ Lâu tìm hiểu.
Bất quá trước mặt Phật Nhãn của hắn không cảm giác được ác ý của nàng, mà Cảm Tâm Thể của Đình Manh Manh dường như cũng chẳng báo động, vì vậy Lạc Nam tạm thời tiết kiệm Điểm Danh Vọng, cảm thấy chưa cần thiết dùng đến Thiên Cơ Lâu.
“Cung điện này không tệ, ngay cả ta cũng không có được Pháp Bảo Phi Hành quý giá như thế này…” Nữ nhân đánh giá Bá Vũ Điện một vòng, hứng thú tràn đầy nhìn Lạc Nam:
“Ngươi cũng rất đặc biệt, sở hữu cả hai loại Thể Chất một công một thủ, đều là Thể Chất hàng đầu thiên hạ, có thể lấy tu vi yếu kém chống lại cả Thánh Tử của Thiên Lệnh Giáo!”
“Tỷ tỷ quá khen.” Lạc Nam khiêm tốn đáp.
“Bất quá…” Tiếng nói vừa dứt, nữ nhân biến mất tại chỗ.
Một lần nữa xuất hiện, vô tận Sát Thế như đến từ địa ngục giáng lâm.
“HỰ…”
Lạc Nam chỉ cảm thấy cơ thể mình bị trấn xuống từ trên cao, Phật Nhãn cảnh báo dữ dội, xương cốt xốp giòn, toàn thân như bị thái sơn áp đỉnh trấn áp, nằm bẹp xuống mặt đất.
Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, bất kể là Thủy Triều Tịch hay chúng nữ đều đã bị trấn đến hôn mê bất tỉnh.
Quá mạnh, quá kinh khủng, Sát Thế cấp bậc này vượt qua hoàn toàn tiểu thủ đoạn mà vừa rồi La Hiên của Thiên Lệnh Giáo thi triển.
Nữ nhân vung chân trần đạp lên lưng hắn, giọng điệu không chút cảm xúc lại trần trụi uy hiếp:
“Bất kể ngươi yêu nghiệt đến đâu, không cho phép động vào Tiểu Thu bảo bối của bổn tôn, có hiểu chưa?”
“Tiểu Thu?” Lạc Nam âm thầm giật mình, trong nháy mắt lập tức liền hiểu ra rất nhiều.
Nữ nhân này…tám phần mười chính là Nhị Trưởng Lão Tu La Giáo, sư phụ của Dạ Thanh Thu.
Trong lòng cuồng loạn, xem ra lần này Thanh Thu trở về đã bị nàng nhìn thấy sơ hở, không ngờ vậy mà đích thân tìm đến nơi đây cảnh cáo hắn.
Dù sao thì xuyên suốt thời gian qua, Dạ Thanh Thu đều ở bên cạnh hắn tại Kiếm Châu…chỉ cần hữu tâm điều tra là sẽ phát hiện mối quan hệ thân mật vượt quá bình thường của hai người, đặc biệt nữ nhân này còn là Chí Tôn của Tu La Giáo, quyền lập ngập trời, muốn biết tất cả mọi chuyện chẳng phải vô cùng đơn giản.
“Ngươi hiểu chưa? Sao không gật đầu?” Nữ nhân bá đạo hỏi.
“Gật cái rắm!” Lạc Nam điên cuồng rống giận:
“Muốn ta chấp nhận rời xa nữ nhân của mình, ai cũng không đủ tư cách!”
Bất Hủ Kinh Văn điên cuồng ngâm tụng trong cơ thể, Lục Đạo Luân Hồi Tâm bạo phát sức mạnh, Cấm Kỵ Chi Nhãn tác động lên không gian.
Bất chấp một chân như thái sơn áp đỉnh của nữ nhân vẫn đặt trên lưng mình, Lạc Nam gồng mình đứng dậy.
RĂNG RẮC…
Thanh âm Phật Cốt rạn vỡ, máu tươi điên cuồng rỉ ra…
Đây là thảm trạng của cơ thể hắn khi ngạnh kháng Sát Thế và bàn chân của nữ nhân đang đè nặng.
“Châu chấu đá xe, hữu dũng vô mưu.” Nữ nhân bĩu môi khinh thường, lại gia tăng lực đạo đạp xuống.
PHỐC!
Cơ thể Lạc Nam như muốn vỡ vụn, bàn chân kia thậm chí đâm sâu vào da thịt hắn, lớp da trắng mịn đã nhuộm đỏ màu máu tươi.
“Đừng mơ tưởng khuất phục ta!” Lạc Nam nghiến răng ken két.
Oanh Thiên Tổ Phù, 150 cái hành tinh bạo phát sức mạnh xung kích.
Trong khoảnh khắc đó, 17 tôn Pháp Tướng trong đan điền như cùng với hắn dung nhập thành một, chúng nó làm động tác ươn ngạnh đứng lên, chống đỡ cả thiên địa.
Nữ nhân giật mình trước biến cố, chỉ cảm thấy thân thể thoáng cái lảo đảo, bàn chân nới lỏng.
Lạc Nam đã nhân cơ hội đó ngạo nghễ đứng thẳng, cả người đầy máu, đôi mắt lại sáng ngời như ánh sao, lấp lóe tinh thần tự tin tuyên bố:
“Thanh Thu là nữ nhân của ta!”
Nữ nhân thoáng sững người trước sự điên cuồng này, nhưng ngay sau đó, nàng ngửa đầu cười to, tiếng cười thanh thúy như chuông vang trong gió:
“Tốt tốt tốt, như vậy mới thú vị, như thế mới đáng giá cùng bổn tôn tranh giành…”
Toàn bộ Sát Thế khủng bố thu liễm, nữ nhân hứng thú nói: “Cố gắng mà tiến bộ đi, đừng để khoảng cách ngày càng xa hơn, bổn tôn chờ ngươi đủ tư cách khiêu chiến.”
Một làn gió thơm thoảng qua, nữ nhân tới vô ảnh đi vô tung, hoàn toàn tiêu thất trong tầm mắt.
“Phù…” Lạc Nam thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Bà điên cuối cùng cũng tha ta…”
Đó là ý niệm sau cùng của hắn trước khi mất đi ý thức…
Bá Vũ Điện biết hộ chủ, 18 con Kim Cương Hắc Thiên Long nhanh chóng lao vào hư không hành tẩu, đề phòng đám người Thiên Lệnh Giáo quay lại truy sát.
…
Cùng thời điểm đó…ở tại Đông Vực xa xôi.
Bên trong một tửu lâu xa hoa, một nhóm năm người ngồi cùng bàn, hòa mình vào đám đông, lắng nghe thanh âm huyên náo ở bốn phía.
Bọn hắn là một tổ hợp ăn mặc khá quái dị, gồm có một nữ nhân mặc áo bào rộng thùng thình mang khăn lụa che mặt, một kẻ khoác áo choàng đen từ đầu đến chân, một kẻ khoác áo choàng trắng từ đầu đến chân, hai tên mặc bảo giáp đeo mặt nạ khỉ.
Mặc dù ban đầu nhóm người này cũng gây nên không ít sự chú ý, bất quá thấy bọn hắn có vẻ ngoài khó lường, cũng chẳng ai dám chủ động tiến lên gây sự.
Quán rượu là nơi tụ tập không ít tán tu trong giang hồ, cũng là nơi ngư long hỗn tạp, trong cơn say, bọn hắn sẽ hào phóng chém gió, nghị luận ầm ĩ.
“Các ngươi biết tin gì chưa? Nghe đồn thiếu chủ của Đại Mạc Chí Tông lại trở thành mục tiêu của tiểu thư Viêm Ngục Tộc…” Một kẻ ngưng trọng nói.
“Cái gì?” Đám đông không ít kẻ nhảy dựng, sau đó cùng lúc biểu lộ đầy tiếc hận:
“Ta đã gặp qua thiếu chủ của Đại Mạc Chí Tông, đó là một thanh niên thiên tài quang minh lỗi lạc, rất anh tuấn…”
“Haizz, chẳng phải vì vậy mà rơi vào ma trảo của nữ nhân kia hay sao?” Có người thở dài:
“Viêm Ngục Tộc tiểu thư chỉ có hứng thú với những nam nhân ưu tú, nàng có sở thích sưu tầm nam sủng cường đại.”
“Móa nó, thật là một đãng phụ.” Một tên nam tử nhịn không được buông lời thô tục:
“Nếu không ỷ vào Viêm Ngục Tộc hùng mạnh sau lưng nàng, với tính cách như vậy đã sớm bị người giết chết tám trăm lần.”
“Đáng thương cho Đại Mạc Chí Tông a, thiếu chủ của bọn hắn lại sắp trở thành đồ chơi cho nữ nhân đó.”
“Hết cách rồi, thực lực vi tôn…ngươi không có thực lực, vậy thì ngoan ngoãn làm đồ chơi cho người ta đi.”
Tửu lâu thoáng chốc trầm mặc, không ít người thương xót cho số phận thiếu chủ Đại Mạc Chí Tông, cũng có những người cảm thán vì bối cảnh của mình quá mức tầm thường.
Đúng lúc này, có tiếng nói âm dương quái khí vang lên:
“Các ngươi thì biết cái gì? Viêm Ngục Tiểu Thư – Viêm Oanh trời sinh nhan sắc tuyệt trần, thiên phú cao ngất, chiến lực kinh người, có thể làm đồ chơi cho nàng chính là vạn phần vinh hạnh, hiểu chưa?”
Toàn bộ tửu lâu đưa mắt nhìn, phát hiện kẻ vừa lên tiếng là một tên thanh niên có vẻ ngoài hèn mọn, sắc mặt kiêu căng hất hàm lên, sau lưng còn có một ông lão sắc mặt lạnh lẽo đi cùng.
“Hừ, thì ra là Trương Nhị…” Đám đông liền thu liễm sắc mặt, trong lòng thì vô cùng xem thường.
Danh tiếng của Trương Nhị này cũng không nhỏ, nhưng đa phần đều là tiếng xấu.
Là công tử của Trương Gia, mà Trương Gia là gia tộc phụ thuộc dưới trướng của Viêm Ngục Tộc, cũng là Thánh Đế Thế Lực.
Nghe đồn Trương Nhị vẫn luôn muốn trở thành một trong các nam sủng của Viêm Oanh, rất thích nịnh nọt, bợ đỡ nàng.
Bất quá thiên phú của Trương Nhị tuy rằng cũng tạm, nhưng còn chưa lọt được vào mắt của Viêm Oanh, nàng thậm chí ngay cả hứng thú thu phục hắn làm nô lệ cũng không có.
Nhiều lần Trương Nhị bám đuôi, Viêm Oanh thẳng thừng đánh hắn trọng thương, nể mặt gia tộc dưới trướng nên mới không giết.
Mà càng là như vậy Trương Nhị lại càng quyết tâm, hắn muốn chứng minh cho Viêm Oanh thấy giá trị của mình, luôn sẳn sàng động thủ với bất kỳ ai dám nói xấu Viêm Oanh dù chỉ một chút, thậm chí vận dụng sức mạnh gia tộc hỗ trợ.
Thế nên lúc này mặc dù không ít người chẳng xem Trương Nhị ra gì, nhưng vì không dám đắc tội với Thánh Đế Thế Lực như Trương Gia, cả đám cũng đồng loạt im lặng uống rượu, chẳng nói tiếng nào.
“Vừa rồi các ngươi ai nói xấu Viêm Oanh tiểu thư?” Trương Nhị đảo mắt nhìn khắp tửu lâu một vòng, lạnh lùng hỏi.
Đám đông ăn ý không nói lời nào.
Trương Nhị không vì thế mà bỏ qua, đây là cơ hội để hành động của hắn lan truyền đến tai Viêm Oanh tiểu thư, ra vẻ uy nghiêm, cao giọng quát lớn:
“Ta sẳn sàng vì Viêm Oanh tiểu thư đối nghịch toàn thiên hạ, nếu các ngươi không khai báo, vậy thì tốt…Trương Nhị ta hôm nay sẽ huyết tẩy toàn bộ tẩu lâu này.”
Nghe nói như thế, trong mắt không ít người biểu lộ xem thường, ngươi cứ ra vẻ tiếp đi, thật buồn nôn.
Như đã nói từ đầu, tửu lâu là nơi ngư long hỗn tạp, ngươi sẽ không lường trước được liệu có nhân vật khủng bố nào đang âm thầm hiện diện hay không, nếu không may đắc tội với người không nên đắc tội, ngay cả Trương Gia cũng chịu không thấu đâu.
Mà lão già đi cùng với Trương Nhị cũng truyền âm nhắc nhở hắn hành sự cẩn thận, đừng nên trêu chọc lầm người.
Trương Nhị sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, âm thầm quan sát toàn cảnh một phen, nhất thời nảy sinh ý định.
Chỉ thấy hắn thi triển Thân Pháp hóa thành tàn ảnh, vung tay chụp lấy một người.
“Trương Nhị công tử tha mạng a…” Có tiếng khóc ngất thê thảm vang lên.
Chỉ thấy đối tượng vừa bị Trương Nhị bắt giữ là một tiểu thị nữ làm phục vụ bên trong tửu lâu, có thể nói nàng là người có bối cảnh kém nhất ở nơi này, đụng vào không lo sẽ đắc tội với bất kỳ ai.
“Hahaha, nếu không ai dám thừa nhận đã nói xấu Viêm Oanh tiểu thư, vậy để ta sưu hồn ngươi tìm ra chân tướng.” Trương Nhị sắc mặt vặn vẹo, một tay chụp xuống đầu tiểu thị nữ.
Nhiều người nhíu mày, bất quá không có ý định ra tay, sống chết của một tiểu thị nữ ở trong mắt đa số tu sĩ chẳng khác nào sống chết của một con kiến.
Bất quá vô cùng đột ngột, nữ nhân thần bí ngồi trong nhóm năm người vẫn luôn yên lặng từ đầu đến cuối trong góc tửu lâu bỗng nhiên vung tay phóng ra.
Một chiếc đũa như tia chớp xoẹt ngang không gian, chuẩn xác cắm thẳng vào lòng bàn tay của Trương Nhị, thành công cứu tiểu thị nữ một mạng.
“AAAAAA” Trương Nhị lên tiếng hét thảm, bàn tay đầy máu, hai mắt long lên sòng sọc như lệ quỷ, nhìn lấy nữ nhân thần bí quát lớn:
“Tiện nhân ngươi dám đánh lén, có biết bổn công tử là ai?”
Lão già sau lưng Trương Nhị bước lên một bước, khí thế Thánh Đế Trung Kỳ bạo phát mà ra, khóa chặt lấy nhóm năm người.
Bốn người đi cùng nữ nhân thần bí thản nhiên đứng lên.
Hai tên mặc áo giáp, đeo mặt nạ khỉ chậm rãi bước lên một bước, hứng thú cười gằn:
“Trận chiến đầu tiên ở Đông Vực, Thánh Đế Trung Kỳ…cũng không tệ lắm.”
......._________________________________Chúc cả nhà chiều vui vẻ <3
#xuyenkhong #hethong #digioi
/2381
|