“Có gì hot?”
Hoa Thanh Trúc nghe lời nói khinh khỉnh của Lạc Nam, khóe môi mộng đỏ giật giật, xém chút nữa không nhịn được quất bay hắn…
Nơi này có truyền thừa của một vị Độ Kiếp Viên Mãn có được hay không? chính là tồn tại mạnh nhất Việt Long Tinh Cầu rồi, tên này còn nói với giọng điệu chê ỏng chê eo?
Phải biết, khi vô tình tìm được cách thức tiến vào Mộ Địa, Hoa Thanh Trúc mừng rỡ một thời gian dài, lại phải bỏ công nghiên cứu Cổ Tịch, đem xác suất nguy hiểm hạ xuống mức thấp nhất…
Tương truyền Cực Băng Ma Quân sáng tạo ra công pháp đạt đến Linh Cấp Cực Phẩm mang tên Cực Băng Thiên Công, người tu luyện môn công pháp này có thể nâng cao đẳng cấp của Băng Linh Lực đến một cảnh giới mạnh mẽ khác mang tên Cực Băng…
Có người còn cho rằng Cực Băng không thua kém Dị Băng đích thực…
Nhờ có lực lượng Cực Băng mà Cực Băng Ma Quân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi trên khắp đại lục…xưng hùng xưng bá…
So với Huyền Băng của Lạc Gia, Cực Băng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần…
Hoa Thanh Trúc tự nghĩ, nếu bản thân nàng đạt được Cực Băng Thiên Công từ đó luyện thành Cực Băng mà nói, chiến lực sẽ lập tức gia tăng trên diện rộng…đó là chưa kể số lượng tài nguyên khổng lồ mà Cực Băng Ma Quân dùng cả đời để tích trữ…
Đừng nói là nàng, cho dù Độ Kiếp Kỳ bình thường nếu tìm được Mộ Địa của Cực Băng Ma Quân cũng sẽ mừng rỡ như điên…
Vậy mà báo vật vô giá trong mắt vô số người bị một tiểu tử chỉ mới Hóa Thần Hậu Kỳ lên giọng khinh khỉnh, sao có thể không khiến nàng tức giận?
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, sư phụ của tên này là Cuồng Bạo Nữ Vương, cường giả đỉnh cao trên đại lục…hắn không xem truyền thừa Cực Băng Ma Quân vào mắt cũng phải…
“Chuyện hôm nay là bí mật, không được tiết lộ với bất kỳ ai! rõ chưa?” Hoa Thanh Trúc trừng mắt lên tiếng cảnh cáo.
“Biết rồi!” Lạc Nam bĩu môi, hắn cũng hiểu được lo lắng của nàng…
Truyền thừa và tài sản của Độ Kiếp Viên Mãn mặc dù hắn không có nhiều hứng thú, nhưng lại đủ sức khiến hầu hết Băng Hệ Tu Sĩ trên Tinh Cầu trở nên điên cuồng, sẳn sàng liều mạng để cướp đoạt…
Khi đó dù Hoa Thanh Trúc có là Hợp Thể Trung Kỳ cường giả cũng sẽ gặp không ít rắc rối, thậm chí dù Bạch Sa Hoàng Triều cũng không gánh được…
Đồng thời Lạc Nam cũng hiểu vì sao nàng mang theo hắn đến nơi đây…Băng Cực Ma Quân nếu đã cẩn thận bố trí Mộ Địa, nhất định trong này sẽ có nguy hiểm liên quan đến Cực Băng do hắn làm ra trước khi chết…
Mà thứ có thể khắc chế Cực Băng tốt nhất thế gian chính là Dị Hỏa, không sai vào đâu được…
Hắn có nhiệm vụ dùng Dị Hỏa thay Hoa Thanh Trúc giải quyết phiền phức…
…
Lạc Nam không hề biết rằng, từ đầu khi Hoa Thanh Trúc nhìn thấy hắn có hai loại Dị Hỏa đã nảy sinh ý tưởng lợi dụng, thậm chí nàng còn định sau khi xong việc sẽ giết Lạc Nam để diệt khẩu…
Nhưng mà sau khi biết quan hệ của hắn và Bạch Liên Hoa mật thiết, cộng thêm thân phận đệ tử Võ Tam Nương quá mức kinh khủng khiến Hoa Thanh Trúc phải từ bỏ ý định…
Thứ nhất nàng rất sợ con gái bảo bối đau lòng và hận mình…
Thứ hai nàng không gánh nổi lửa giận của Cuồng Bạo Nữ Vương…
Hít sâu một hơi, Hoa Thanh Trúc dẹp bỏ suy nghĩ phức tạp trong đầu, mang theo Lạc Nam đi vào tận cùng nơi hang động…
Hang động cũng không hề sâu, rất nhanh hai người đã đi đến đáy…
Ở phần đáy hang, một ngôi mộ bằng đá nhìn qua rất sơ sài nằm yên bất động, trên mộ có một lổ hổng hình vuông do người cố tình tạo thành…
Hoa Thanh Trúc từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một tấm lệnh bài lạnh lẽo, đặt vào lổ hổng trên mộ kia...
Vừa vặn khớp nhau, không một kẻ hở.
Ầm ầm ầm…
Mặt đất chấn động, trước ánh mắt chăm chú của hai người, ngôi mộ bằng đá thần kỳ tách sang hai bên như hai cánh cửa, tiếp tục để lộ một bậc thang lấp lánh sâu thăm thẳm xuống lòng đất…
Mà khi bậc thang vừa hiện ra, vô cùng vô tận Linh Khí nồng đậm cực kỳ ào ào mà ra, khiến Lạc Nam phải hít sâu một hơi, trong lòng chửi má nó…
Tên Cực Băng Ma Quân này quả thật phá của, bậc thang dài thăm thẳm không thấy điểm cuối kia vậy mà toàn bộ được đúc từ Linh Thạch Cực Phẩm…
Quá mức kinh người…
Hai người đặt chân lên bậc thang, cẩn thận từng li từng li đi xuống, đề phòng nguy hiểm rình rập…
Lạc Nam vừa đi vừa âm thầm ước tính, nếu đem toàn bộ cầu thang Linh Thạch này lấy đi, ít nhất cũng hơn ba triệu Cực Phẩm Linh Thạch…
Ba triệu Cực Phẩm Linh Thạch đồng nghĩa có thể để một người sử dụng Gia Tốc Trận đến tận 3000 ngày.
Đối với một kẻ đang cần Linh Thạch để mở rộng phạm vi vận hành của Gia Tốc Trận như Lạc Nam, bậc thang này không thể nghi ngờ là miếng mồi ngon béo bở…
Hô hấp của hắn dồn dập lên…
Đợi khi hai người hoàn toàn đi hết bậc thang xuống sâu dưới lòng đất, Lạc Nam vội vả quay người…bằng tốc độ bàn thờ đem toàn bộ bậc thang thu vào Linh Giới Châu…
Bậc thang to lớn biến mất…
Hoa Thanh Trúc chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt trở nên cổ quái, tên này làm sao vậy? lúc nãy vừa mở miệng chê bai ra vẻ không quan trọng, hiện tại thu gom bảo vật thật sự quá nhanh đi?
“Ngươi có chút tiền đồ ấy à? Bên trong nhất định có thứ tốt hơn!” Nàng thản nhiên nói, mặc dù Cực Phẩm Linh Thạch nhiều thật đấy, nhưng theo nàng thấy Cực Băng Thiên Công mới là thứ đáng để sở hữu…
“Có tiền mua tiên cũng được, những thứ bên trong ta không cần!” Lạc Nam trong lòng xấu hổ, bất quá da mặt dày nên vẫn ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói…
Hoa Thanh Trúc lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không tranh đoạt bậc thang với hắn, quay người nhìn về cảnh tượng phía trước…
Đối diện là một hố dung nham thiên nhiên đang sôi sùng sục, ngoài ra chẳng có chút lối đi nào…
“Đi thôi!”
Hoa Thanh Trúc thản nhiên nói một câu, Thổ Linh Lực đem cơ thể bao trùm toàn diện, tạo thành một màn chắn cường đại bảo vệ…
Lao người xuống hố dung nham…
Lạc Nam nhún nhún vai, Dị Hỏa bao phủ cơ thể, cấp tốc đuổi theo nàng…
Lớp dung nham này được hình thành một cách tự nhiên dưới lòng đất, cũng chẳng có gì nguy hiểm…
Hai người rất dễ dàng xuyên thấu mà qua, chẳng có khó khăn gì…
Xuyên qua dung nham là một căn phòng rộng rải, toàn bộ xây dựng từ cẩm thạch…
Tuy nhiên lần này Lạc Nam chướng mắt đám cẩm thạch, không thèm đem toàn bộ căn phòng thu nữa.
Thần kỳ ở chỗ, bằng một cách nào đó mà dung nham không thể thẩm thấu vào trong căn phòng…
Đặt chân xuống lối vào, hai người cùng lúc phát hiện mình không thể tiếp tục phi hành…
“Xem ra nơi đây có bố trí Cấm Không Trận!”
Hoa Thanh Trúc bình thản nói, đi bộ cũng không phải vấn đề gì to tát…
Hai người chầm chậm vào phòng, ở phía đầu bên kia có một đại môn, chính là đường đi tiếp…
Bất quá khiến Lạc Nam và Hoa Thanh Trúc chú ý lại là bốn bức tượng đá khổng lồ được điêu khắc dạng mãnh tướng đứng ở bốn góc căn phòng, bọn hắn tay cầm Liêm Đao sắt lẹm, khí thế phi phàm tạo cảm giác áp bách nhàn nhạt…
“Thông Minh Thạch, một loại khoáng sản đạt đến Linh Cấp Hạ Phẩm, có thể tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân qua cách truyền ý niệm vào người nó, dù chủ nhân có chết đi nó vẫn hoạt động như thường…” Kim Nhi lên tiếng giải thích.
“Thực lực của bốn tên người đá Thông Minh đạt đến tầng thứ gì?” Lạc Nam chép miệng hỏi, tự tiện đặt tên cho bốn thằng to xác…
“Cả bốn tên đều tương xứng với Thất Chuyển Sơ Kỳ Thể Tu, bất quá không thể phi hành hay xé rách hư không như tu sĩ thông thường…” Kim Nhi không chần chờ nói.
“Gia tài không nhỏ!” Lạc Nam âm thầm cảm thán, không hổ danh là Độ Kiếp Kỳ viên mãn, Cực Băng Ma Quân thủ đoạn có thể thấy được lóm đóm…
“Nếu ta đem ý niệm của Cực Băng Ma Quân bên trong bọn nó phá nát, liệu có thể...?” Lạc Nam cảm thấy hứng thú bừng bừng, Thông Minh Thạch này không khác nào trợ lực trung thành số một a…
“Có thể thử một lần!” Kim Nhi hồi đáp…
“Nát đi!”
Một tiếng hét cao ngạo đột ngột truyền ra khiến Lạc Nam giật bắn mình…
Thì ra trong lúc hắn tập trung hỏi thăm Kim Nhi, Hoa Thanh Trúc đã lao người vào giữa căn phòng…
Bốn tên người đá nhận thấy có kẻ xâm nhập, điên cuồng lao đến nàng phát động công kích như vũ bão…
Hoa Thanh Trúc không nao núng lấy một chọi bốn, dùng vũ lực bá đạo của mình nghiền nát một tôn người đá…
Với thực lực Hợp Thể Trung Kỳ của nàng, không khó để hủy diệt người đá chỉ là Thất Chuyển Sơ Kỳ…
“Đàn bà phá của mau dừng tay!”
Lạc Nam khóc không ra nước mắt, vội vàng liên tục thi triển Tốc Biến chạy đến…
Hắn bất chấp tất cả, lao đến ôm lấy bắp chân to lớn của một tên người đá…
Trước ánh mắt trừng trừng của Hoa Thanh Trúc, đem người đá mạnh mẽ thu vào Linh Giới Châu…
Vì người đá chỉ là một công cụ dùng để chiến đấu, không có chút ý nghĩ phản kháng nào nên dễ dàng bị Lạc Nam bắt cóc.
Lạc Nam tiếp tục ngựa quen đường củ, đem hai tên người đá Thông Minh còn lại cũng thu hồi…
Điều khiển không gian Linh Giới Châu đem ba tên to xác này giam cầm, ngày sau tìm cách phá hủy ý niệm do Cực Băng Ma Quân để lại…
Làm xong tất cả, Lạc Nam quay sang trừng mắt với Hoa Thanh Trúc, thở phì phò…nếu không phải nữ nhân bạo lực này gấp gáp, hắn đã thu được trọn vẹn bốn tên.
Nhìn những mảnh đá vụn trên mặt đất, Lạc Nam tiếc hận thở dài không thôi…
Ánh mắt Hoa Thanh Trúc trở nên cổ quái, từ khi vào Mộ đến bây giờ, chỗ tốt đều bị nam nhân này chiếm hết, hắn còn dùng ánh mắt đó trừng nàng?
Huống hồ chính nàng ra tay chiến đấu vì cho rằng Lạc Nam sẽ không đủ sức đối kháng người đá…nào ngờ tên này dễ dàng giải quyết như vậy?
Ý tốt không được hồi báo, lại thêm có phần mất mặt…Hoa Thanh Trúc lên cơn tức giận, hàn khí lan tràn, hừ một tiếng đem Lạc Nam đóng băng, phất tay áo tiếp tục đi tới…
Rắc…
Lạc Nam dễ dàng phá hủy băng phong, vội vả chạy theo nàng…
Nếu mỹ nhân này có chuyện bất trắc, hắn cũng khó ăn nói với Bạch Liên Hoa…
Qua khỏi cửa phòng, cảnh tượng phía trước lập tức khiến Hoa Thanh Trúc nhíu mày…
Ở trong tầm mắt, một vực sâu nhìn không hề thấy đáy, u ám tăm tối rộng đến tận vài trăm dặm…
Mà cánh cửa đi tiếp lại nằm ở phía bên kia vực sâu…
Nếu là bình thường, chỉ cần phi hành bay qua là được, nhưng hiện tại chỉ có thể đi bộ…làm sao qua đây?
Hoa Thanh Trúc hơi suy nghĩ, bèn thử xé rách không gian, mong muốn hành tẩu trong hư không để qua bờ bên kia…
“Hả?”
Âm thanh kinh ngạc từ môi thơm phát ra, không gian nơi này kiên cố đến cực điểm, bằng vào thực lực của một Hợp Thể Trung Kỳ như nàng lại không thể tác động chút nào…
“Xem ra Cực Băng Ma Quân đã có tính toán, thử thách này không nguy hiểm lại cực kỳ khó nhằn!”
Hoa Thanh Trúc cau mày suy nghĩ, chẳng lẽ phải leo xuống vực sâu không đáy này sao? quá mức nguy hiểm…
Trong lúc Hoa Thanh Trúc còn đang bâng khuâng, chỉ thấy Lạc Nam thản nhiên từ Nhẫn móc ra một vật…
Trước ánh mắt muốn trừng ra ngoài của Hoa Thanh Trúc, vật được Lạc Nam mang ra ngự không mà lớn…
Chỉ thoáng chốc đã biến thành một Chiếc Thuyền xa hoa lộng lẫy, khí tức cao quý bất phàm…
Toàn thân thuyền lấy màu trắng làm chủ đạo, hoa văn màu tím thần bí mà trang trọng khắc họa…trên thuyền thậm chí có cả hồ bơi, hàng loạt phòng nghỉ khang trang, Tụ Linh Trận…không thiếu bất cứ tiện nghi gì…
Mộng Tiên Chu (thuyền) – Linh Cấp Cực Phẩm Phi Hành Pháp Bảo…thứ mà Lạc Nam tốn đến 50 vạn Điểm Danh Vọng để mua từ Cửa Hàng (chương 236)
“Đến nay mới có dịp dùng đến haha!” Lạc Nam cười một tiếng, nhẹ bước lên thuyền...
Hắn cũng là lần đầu chứng kiến bộ dạng lộng lẫy toàn diện của Mộng Tiên Chu, cảm thấy rất hài lòng…
Sức chứa của Mộng Tiên Chu lên đến một trăm người, rộng rải thoải mái đến cực điểm…
Hoa Thanh Trúc vẫn đứng bất động ở bên dưới, nàng đang dùng ánh mắt như quái vật xem hắn…
Lạc Nam lịch sự hướng nàng làm động tác mời:
“Mời đại mỹ nữ lên thuyền! chúng ta vừa bay vừa ngắm vực sâu không đáy!”
Hoa Thanh Trúc hít một hơi thật sâu, trong lòng không ngừng hô to bản thân giữ bình tĩnh, nhẹ đặt chân lên Mộng Tiên Chu…
Nhìn người thanh niên ở phía đối diện, nàng không biết phải diễn tả tâm tình của mình như thế nào…
Vấn đề mà nàng tưởng như nan giải lại được tên này thoải mái giải quyết, nhìn độ quý giá của Mộng Tiên Chu mà Hoa Thanh Trúc thật sự cạn lời, thầm nghĩ chỉ sợ bán phân nửa Bạch Sa Đế Quốc cũng chưa chắc mua được một kiện Pháp Bảo Phi Hành như vậy…
Lạc Nam thấy biểu cảm có phần đáng yêu của Hoa Thanh Trúc, lại chứng kiến sự xinh đẹp của Mộng Tiên Chu, thầm nghĩ sau này nên để thứ này vào Linh Giới Châu, mấy bà vợ khi rảnh rỗi có thể du thuyền ngắm cảnh cũng là một ý không tồi…
Hắn đem mấy chục viên Cực Phẩm Linh Thạch nhét vào hạch tâm trận pháp trên thuyền làm nhiên liệu…
XOẸT…
Mái tóc hai người tung bay, Mộng Tiên Chu ngự không mà lên, lao đi vun vút, tốc độ có thể dùng từ khủng bố để hình dung…
Cấm Không Trận do Băng Cực Ma Quân bố trí hoàn toàn không ảnh hưởng đến nó…mặc kệ bên dưới Vực Sâu tồn tại thứ nguy hiểm gì…
Nếu Cực Băng Ma Quân biết thử thách khó nhằn do mình cất công bày ra bị thông qua bởi cách thức như vậy, không biết có cảm tưởng gì?
Lạc Nam cố gắng hạ thấp tốc độ của Mộng Tiên Chu để tận hưởng cảm giác du thuyền qua thung lũng, thấy Hoa Thanh Trúc đứng im một góc, bóng lưng có chút tiêu điều…
“Dù gì cũng là Hoàng Hậu Bạch Sa Hoàng Triều, đâu nhất thiết mạo hiểm gia tăng thực lực như vậy?” Lạc Nam tiến đến, chân thành hỏi…
Theo hắn thấy, truyền thừa của một kẻ biến thái như Cực Băng Ma Quân không đáng để Hoa Thanh Trúc phải liều lĩnh cất công như vậy…
Thân hình uyển chuyển thành thục nhẹ rung lên, Hoa Thanh Trúc thản nhiên đáp:
“Bổn tọa muốn mạnh hơn, bằng bất cứ giá nào!”
Lạc Nam nghe vậy trầm tư, thản nhiên nói:
“Nàng rất giống một Thê Tử của ta…chỉ là càng thêm thành thục, càng thêm cố chấp mà thôi!”
“Nàng là ai?” Hoa Thanh Trúc hừ một tiếng, bất kỳ nữ nhân cao ngạo nào nghe đến có người giống mình cũng sẽ sinh lòng không phục.
“Là…”
ẦM…
Lạc Nam chưa kịp trả lời, Mộng Tiên Chu đã đáp xuống mặt đất…
Hai người đã đến bờ bên kia vực sâu…
Hoa Thanh Trúc nghe lời nói khinh khỉnh của Lạc Nam, khóe môi mộng đỏ giật giật, xém chút nữa không nhịn được quất bay hắn…
Nơi này có truyền thừa của một vị Độ Kiếp Viên Mãn có được hay không? chính là tồn tại mạnh nhất Việt Long Tinh Cầu rồi, tên này còn nói với giọng điệu chê ỏng chê eo?
Phải biết, khi vô tình tìm được cách thức tiến vào Mộ Địa, Hoa Thanh Trúc mừng rỡ một thời gian dài, lại phải bỏ công nghiên cứu Cổ Tịch, đem xác suất nguy hiểm hạ xuống mức thấp nhất…
Tương truyền Cực Băng Ma Quân sáng tạo ra công pháp đạt đến Linh Cấp Cực Phẩm mang tên Cực Băng Thiên Công, người tu luyện môn công pháp này có thể nâng cao đẳng cấp của Băng Linh Lực đến một cảnh giới mạnh mẽ khác mang tên Cực Băng…
Có người còn cho rằng Cực Băng không thua kém Dị Băng đích thực…
Nhờ có lực lượng Cực Băng mà Cực Băng Ma Quân đánh đâu thắng đó không gì cản nổi trên khắp đại lục…xưng hùng xưng bá…
So với Huyền Băng của Lạc Gia, Cực Băng mạnh hơn không biết bao nhiêu lần…
Hoa Thanh Trúc tự nghĩ, nếu bản thân nàng đạt được Cực Băng Thiên Công từ đó luyện thành Cực Băng mà nói, chiến lực sẽ lập tức gia tăng trên diện rộng…đó là chưa kể số lượng tài nguyên khổng lồ mà Cực Băng Ma Quân dùng cả đời để tích trữ…
Đừng nói là nàng, cho dù Độ Kiếp Kỳ bình thường nếu tìm được Mộ Địa của Cực Băng Ma Quân cũng sẽ mừng rỡ như điên…
Vậy mà báo vật vô giá trong mắt vô số người bị một tiểu tử chỉ mới Hóa Thần Hậu Kỳ lên giọng khinh khỉnh, sao có thể không khiến nàng tức giận?
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, sư phụ của tên này là Cuồng Bạo Nữ Vương, cường giả đỉnh cao trên đại lục…hắn không xem truyền thừa Cực Băng Ma Quân vào mắt cũng phải…
“Chuyện hôm nay là bí mật, không được tiết lộ với bất kỳ ai! rõ chưa?” Hoa Thanh Trúc trừng mắt lên tiếng cảnh cáo.
“Biết rồi!” Lạc Nam bĩu môi, hắn cũng hiểu được lo lắng của nàng…
Truyền thừa và tài sản của Độ Kiếp Viên Mãn mặc dù hắn không có nhiều hứng thú, nhưng lại đủ sức khiến hầu hết Băng Hệ Tu Sĩ trên Tinh Cầu trở nên điên cuồng, sẳn sàng liều mạng để cướp đoạt…
Khi đó dù Hoa Thanh Trúc có là Hợp Thể Trung Kỳ cường giả cũng sẽ gặp không ít rắc rối, thậm chí dù Bạch Sa Hoàng Triều cũng không gánh được…
Đồng thời Lạc Nam cũng hiểu vì sao nàng mang theo hắn đến nơi đây…Băng Cực Ma Quân nếu đã cẩn thận bố trí Mộ Địa, nhất định trong này sẽ có nguy hiểm liên quan đến Cực Băng do hắn làm ra trước khi chết…
Mà thứ có thể khắc chế Cực Băng tốt nhất thế gian chính là Dị Hỏa, không sai vào đâu được…
Hắn có nhiệm vụ dùng Dị Hỏa thay Hoa Thanh Trúc giải quyết phiền phức…
…
Lạc Nam không hề biết rằng, từ đầu khi Hoa Thanh Trúc nhìn thấy hắn có hai loại Dị Hỏa đã nảy sinh ý tưởng lợi dụng, thậm chí nàng còn định sau khi xong việc sẽ giết Lạc Nam để diệt khẩu…
Nhưng mà sau khi biết quan hệ của hắn và Bạch Liên Hoa mật thiết, cộng thêm thân phận đệ tử Võ Tam Nương quá mức kinh khủng khiến Hoa Thanh Trúc phải từ bỏ ý định…
Thứ nhất nàng rất sợ con gái bảo bối đau lòng và hận mình…
Thứ hai nàng không gánh nổi lửa giận của Cuồng Bạo Nữ Vương…
Hít sâu một hơi, Hoa Thanh Trúc dẹp bỏ suy nghĩ phức tạp trong đầu, mang theo Lạc Nam đi vào tận cùng nơi hang động…
Hang động cũng không hề sâu, rất nhanh hai người đã đi đến đáy…
Ở phần đáy hang, một ngôi mộ bằng đá nhìn qua rất sơ sài nằm yên bất động, trên mộ có một lổ hổng hình vuông do người cố tình tạo thành…
Hoa Thanh Trúc từ Nhẫn Trữ Vật lấy ra một tấm lệnh bài lạnh lẽo, đặt vào lổ hổng trên mộ kia...
Vừa vặn khớp nhau, không một kẻ hở.
Ầm ầm ầm…
Mặt đất chấn động, trước ánh mắt chăm chú của hai người, ngôi mộ bằng đá thần kỳ tách sang hai bên như hai cánh cửa, tiếp tục để lộ một bậc thang lấp lánh sâu thăm thẳm xuống lòng đất…
Mà khi bậc thang vừa hiện ra, vô cùng vô tận Linh Khí nồng đậm cực kỳ ào ào mà ra, khiến Lạc Nam phải hít sâu một hơi, trong lòng chửi má nó…
Tên Cực Băng Ma Quân này quả thật phá của, bậc thang dài thăm thẳm không thấy điểm cuối kia vậy mà toàn bộ được đúc từ Linh Thạch Cực Phẩm…
Quá mức kinh người…
Hai người đặt chân lên bậc thang, cẩn thận từng li từng li đi xuống, đề phòng nguy hiểm rình rập…
Lạc Nam vừa đi vừa âm thầm ước tính, nếu đem toàn bộ cầu thang Linh Thạch này lấy đi, ít nhất cũng hơn ba triệu Cực Phẩm Linh Thạch…
Ba triệu Cực Phẩm Linh Thạch đồng nghĩa có thể để một người sử dụng Gia Tốc Trận đến tận 3000 ngày.
Đối với một kẻ đang cần Linh Thạch để mở rộng phạm vi vận hành của Gia Tốc Trận như Lạc Nam, bậc thang này không thể nghi ngờ là miếng mồi ngon béo bở…
Hô hấp của hắn dồn dập lên…
Đợi khi hai người hoàn toàn đi hết bậc thang xuống sâu dưới lòng đất, Lạc Nam vội vả quay người…bằng tốc độ bàn thờ đem toàn bộ bậc thang thu vào Linh Giới Châu…
Bậc thang to lớn biến mất…
Hoa Thanh Trúc chứng kiến cảnh tượng này, ánh mắt trở nên cổ quái, tên này làm sao vậy? lúc nãy vừa mở miệng chê bai ra vẻ không quan trọng, hiện tại thu gom bảo vật thật sự quá nhanh đi?
“Ngươi có chút tiền đồ ấy à? Bên trong nhất định có thứ tốt hơn!” Nàng thản nhiên nói, mặc dù Cực Phẩm Linh Thạch nhiều thật đấy, nhưng theo nàng thấy Cực Băng Thiên Công mới là thứ đáng để sở hữu…
“Có tiền mua tiên cũng được, những thứ bên trong ta không cần!” Lạc Nam trong lòng xấu hổ, bất quá da mặt dày nên vẫn ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói…
Hoa Thanh Trúc lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không tranh đoạt bậc thang với hắn, quay người nhìn về cảnh tượng phía trước…
Đối diện là một hố dung nham thiên nhiên đang sôi sùng sục, ngoài ra chẳng có chút lối đi nào…
“Đi thôi!”
Hoa Thanh Trúc thản nhiên nói một câu, Thổ Linh Lực đem cơ thể bao trùm toàn diện, tạo thành một màn chắn cường đại bảo vệ…
Lao người xuống hố dung nham…
Lạc Nam nhún nhún vai, Dị Hỏa bao phủ cơ thể, cấp tốc đuổi theo nàng…
Lớp dung nham này được hình thành một cách tự nhiên dưới lòng đất, cũng chẳng có gì nguy hiểm…
Hai người rất dễ dàng xuyên thấu mà qua, chẳng có khó khăn gì…
Xuyên qua dung nham là một căn phòng rộng rải, toàn bộ xây dựng từ cẩm thạch…
Tuy nhiên lần này Lạc Nam chướng mắt đám cẩm thạch, không thèm đem toàn bộ căn phòng thu nữa.
Thần kỳ ở chỗ, bằng một cách nào đó mà dung nham không thể thẩm thấu vào trong căn phòng…
Đặt chân xuống lối vào, hai người cùng lúc phát hiện mình không thể tiếp tục phi hành…
“Xem ra nơi đây có bố trí Cấm Không Trận!”
Hoa Thanh Trúc bình thản nói, đi bộ cũng không phải vấn đề gì to tát…
Hai người chầm chậm vào phòng, ở phía đầu bên kia có một đại môn, chính là đường đi tiếp…
Bất quá khiến Lạc Nam và Hoa Thanh Trúc chú ý lại là bốn bức tượng đá khổng lồ được điêu khắc dạng mãnh tướng đứng ở bốn góc căn phòng, bọn hắn tay cầm Liêm Đao sắt lẹm, khí thế phi phàm tạo cảm giác áp bách nhàn nhạt…
“Thông Minh Thạch, một loại khoáng sản đạt đến Linh Cấp Hạ Phẩm, có thể tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân qua cách truyền ý niệm vào người nó, dù chủ nhân có chết đi nó vẫn hoạt động như thường…” Kim Nhi lên tiếng giải thích.
“Thực lực của bốn tên người đá Thông Minh đạt đến tầng thứ gì?” Lạc Nam chép miệng hỏi, tự tiện đặt tên cho bốn thằng to xác…
“Cả bốn tên đều tương xứng với Thất Chuyển Sơ Kỳ Thể Tu, bất quá không thể phi hành hay xé rách hư không như tu sĩ thông thường…” Kim Nhi không chần chờ nói.
“Gia tài không nhỏ!” Lạc Nam âm thầm cảm thán, không hổ danh là Độ Kiếp Kỳ viên mãn, Cực Băng Ma Quân thủ đoạn có thể thấy được lóm đóm…
“Nếu ta đem ý niệm của Cực Băng Ma Quân bên trong bọn nó phá nát, liệu có thể...?” Lạc Nam cảm thấy hứng thú bừng bừng, Thông Minh Thạch này không khác nào trợ lực trung thành số một a…
“Có thể thử một lần!” Kim Nhi hồi đáp…
“Nát đi!”
Một tiếng hét cao ngạo đột ngột truyền ra khiến Lạc Nam giật bắn mình…
Thì ra trong lúc hắn tập trung hỏi thăm Kim Nhi, Hoa Thanh Trúc đã lao người vào giữa căn phòng…
Bốn tên người đá nhận thấy có kẻ xâm nhập, điên cuồng lao đến nàng phát động công kích như vũ bão…
Hoa Thanh Trúc không nao núng lấy một chọi bốn, dùng vũ lực bá đạo của mình nghiền nát một tôn người đá…
Với thực lực Hợp Thể Trung Kỳ của nàng, không khó để hủy diệt người đá chỉ là Thất Chuyển Sơ Kỳ…
“Đàn bà phá của mau dừng tay!”
Lạc Nam khóc không ra nước mắt, vội vàng liên tục thi triển Tốc Biến chạy đến…
Hắn bất chấp tất cả, lao đến ôm lấy bắp chân to lớn của một tên người đá…
Trước ánh mắt trừng trừng của Hoa Thanh Trúc, đem người đá mạnh mẽ thu vào Linh Giới Châu…
Vì người đá chỉ là một công cụ dùng để chiến đấu, không có chút ý nghĩ phản kháng nào nên dễ dàng bị Lạc Nam bắt cóc.
Lạc Nam tiếp tục ngựa quen đường củ, đem hai tên người đá Thông Minh còn lại cũng thu hồi…
Điều khiển không gian Linh Giới Châu đem ba tên to xác này giam cầm, ngày sau tìm cách phá hủy ý niệm do Cực Băng Ma Quân để lại…
Làm xong tất cả, Lạc Nam quay sang trừng mắt với Hoa Thanh Trúc, thở phì phò…nếu không phải nữ nhân bạo lực này gấp gáp, hắn đã thu được trọn vẹn bốn tên.
Nhìn những mảnh đá vụn trên mặt đất, Lạc Nam tiếc hận thở dài không thôi…
Ánh mắt Hoa Thanh Trúc trở nên cổ quái, từ khi vào Mộ đến bây giờ, chỗ tốt đều bị nam nhân này chiếm hết, hắn còn dùng ánh mắt đó trừng nàng?
Huống hồ chính nàng ra tay chiến đấu vì cho rằng Lạc Nam sẽ không đủ sức đối kháng người đá…nào ngờ tên này dễ dàng giải quyết như vậy?
Ý tốt không được hồi báo, lại thêm có phần mất mặt…Hoa Thanh Trúc lên cơn tức giận, hàn khí lan tràn, hừ một tiếng đem Lạc Nam đóng băng, phất tay áo tiếp tục đi tới…
Rắc…
Lạc Nam dễ dàng phá hủy băng phong, vội vả chạy theo nàng…
Nếu mỹ nhân này có chuyện bất trắc, hắn cũng khó ăn nói với Bạch Liên Hoa…
Qua khỏi cửa phòng, cảnh tượng phía trước lập tức khiến Hoa Thanh Trúc nhíu mày…
Ở trong tầm mắt, một vực sâu nhìn không hề thấy đáy, u ám tăm tối rộng đến tận vài trăm dặm…
Mà cánh cửa đi tiếp lại nằm ở phía bên kia vực sâu…
Nếu là bình thường, chỉ cần phi hành bay qua là được, nhưng hiện tại chỉ có thể đi bộ…làm sao qua đây?
Hoa Thanh Trúc hơi suy nghĩ, bèn thử xé rách không gian, mong muốn hành tẩu trong hư không để qua bờ bên kia…
“Hả?”
Âm thanh kinh ngạc từ môi thơm phát ra, không gian nơi này kiên cố đến cực điểm, bằng vào thực lực của một Hợp Thể Trung Kỳ như nàng lại không thể tác động chút nào…
“Xem ra Cực Băng Ma Quân đã có tính toán, thử thách này không nguy hiểm lại cực kỳ khó nhằn!”
Hoa Thanh Trúc cau mày suy nghĩ, chẳng lẽ phải leo xuống vực sâu không đáy này sao? quá mức nguy hiểm…
Trong lúc Hoa Thanh Trúc còn đang bâng khuâng, chỉ thấy Lạc Nam thản nhiên từ Nhẫn móc ra một vật…
Trước ánh mắt muốn trừng ra ngoài của Hoa Thanh Trúc, vật được Lạc Nam mang ra ngự không mà lớn…
Chỉ thoáng chốc đã biến thành một Chiếc Thuyền xa hoa lộng lẫy, khí tức cao quý bất phàm…
Toàn thân thuyền lấy màu trắng làm chủ đạo, hoa văn màu tím thần bí mà trang trọng khắc họa…trên thuyền thậm chí có cả hồ bơi, hàng loạt phòng nghỉ khang trang, Tụ Linh Trận…không thiếu bất cứ tiện nghi gì…
Mộng Tiên Chu (thuyền) – Linh Cấp Cực Phẩm Phi Hành Pháp Bảo…thứ mà Lạc Nam tốn đến 50 vạn Điểm Danh Vọng để mua từ Cửa Hàng (chương 236)
“Đến nay mới có dịp dùng đến haha!” Lạc Nam cười một tiếng, nhẹ bước lên thuyền...
Hắn cũng là lần đầu chứng kiến bộ dạng lộng lẫy toàn diện của Mộng Tiên Chu, cảm thấy rất hài lòng…
Sức chứa của Mộng Tiên Chu lên đến một trăm người, rộng rải thoải mái đến cực điểm…
Hoa Thanh Trúc vẫn đứng bất động ở bên dưới, nàng đang dùng ánh mắt như quái vật xem hắn…
Lạc Nam lịch sự hướng nàng làm động tác mời:
“Mời đại mỹ nữ lên thuyền! chúng ta vừa bay vừa ngắm vực sâu không đáy!”
Hoa Thanh Trúc hít một hơi thật sâu, trong lòng không ngừng hô to bản thân giữ bình tĩnh, nhẹ đặt chân lên Mộng Tiên Chu…
Nhìn người thanh niên ở phía đối diện, nàng không biết phải diễn tả tâm tình của mình như thế nào…
Vấn đề mà nàng tưởng như nan giải lại được tên này thoải mái giải quyết, nhìn độ quý giá của Mộng Tiên Chu mà Hoa Thanh Trúc thật sự cạn lời, thầm nghĩ chỉ sợ bán phân nửa Bạch Sa Đế Quốc cũng chưa chắc mua được một kiện Pháp Bảo Phi Hành như vậy…
Lạc Nam thấy biểu cảm có phần đáng yêu của Hoa Thanh Trúc, lại chứng kiến sự xinh đẹp của Mộng Tiên Chu, thầm nghĩ sau này nên để thứ này vào Linh Giới Châu, mấy bà vợ khi rảnh rỗi có thể du thuyền ngắm cảnh cũng là một ý không tồi…
Hắn đem mấy chục viên Cực Phẩm Linh Thạch nhét vào hạch tâm trận pháp trên thuyền làm nhiên liệu…
XOẸT…
Mái tóc hai người tung bay, Mộng Tiên Chu ngự không mà lên, lao đi vun vút, tốc độ có thể dùng từ khủng bố để hình dung…
Cấm Không Trận do Băng Cực Ma Quân bố trí hoàn toàn không ảnh hưởng đến nó…mặc kệ bên dưới Vực Sâu tồn tại thứ nguy hiểm gì…
Nếu Cực Băng Ma Quân biết thử thách khó nhằn do mình cất công bày ra bị thông qua bởi cách thức như vậy, không biết có cảm tưởng gì?
Lạc Nam cố gắng hạ thấp tốc độ của Mộng Tiên Chu để tận hưởng cảm giác du thuyền qua thung lũng, thấy Hoa Thanh Trúc đứng im một góc, bóng lưng có chút tiêu điều…
“Dù gì cũng là Hoàng Hậu Bạch Sa Hoàng Triều, đâu nhất thiết mạo hiểm gia tăng thực lực như vậy?” Lạc Nam tiến đến, chân thành hỏi…
Theo hắn thấy, truyền thừa của một kẻ biến thái như Cực Băng Ma Quân không đáng để Hoa Thanh Trúc phải liều lĩnh cất công như vậy…
Thân hình uyển chuyển thành thục nhẹ rung lên, Hoa Thanh Trúc thản nhiên đáp:
“Bổn tọa muốn mạnh hơn, bằng bất cứ giá nào!”
Lạc Nam nghe vậy trầm tư, thản nhiên nói:
“Nàng rất giống một Thê Tử của ta…chỉ là càng thêm thành thục, càng thêm cố chấp mà thôi!”
“Nàng là ai?” Hoa Thanh Trúc hừ một tiếng, bất kỳ nữ nhân cao ngạo nào nghe đến có người giống mình cũng sẽ sinh lòng không phục.
“Là…”
ẦM…
Lạc Nam chưa kịp trả lời, Mộng Tiên Chu đã đáp xuống mặt đất…
Hai người đã đến bờ bên kia vực sâu…
/2381
|