Lạc Nam không biết chuyện xảy ra ở Diễm gia, cũng không biết quân cờ Hàn Thẩm mà hắn bố trí nảy sinh tác dụng, lúc này đang một mặt nhàm chán nhìn các trận đấu của mười người Bạch Liệt…
Thỉnh thoảng cùng Bạch Liên Hoa liếc mắt đưa tình khiến đám người Bạch Sa sắc mặt co giật, thầm hận không thể móc mắt tên này ngay lập tức…
Uyển Dung ở trong Linh Giới Châu bồi bạn cùng Linh Lung và Minh Nguyệt, đồng thời chờ đón chúng nữ xuất quan…
“Chủ nhân, thực lực của mấy người này khá ổn, bất quá hình như không chiến hết sức!” Tiểu Sư từ trong áo hắn ló ra cái đầu nhỏ, nhìn trận chiến đang diễn ra bên dưới nghi hoặc nói ra.
“Hai con hàng kia là Hoàng Tử, đám người còn lại không dám đắc tội, chỉ đánh cho có lệ!” Lạc Nam nhàm chán ngáp một cái nói ra.
Sau lượt đấu đầu tiên, từ mười người còn lại năm người, xuất hiện tình cảnh lúng túng, vì nếu chia ra tiến hành đơn đấu sẽ dư thừa một người…
Như có sắp đặt từ trước, Tề Minh khôn ngoan chủ động đứng ra xin rút lui, chỉ còn lại vừa đủ hai cặp đấu, xem như bán kết…
Bạch Liệt cùng Ngọc Trần…
Bạch Dương cùng với Đại Linh…
Nhìn trận chiến giữa Ngọc Trần và Bạch Liệt mà Lạc Nam triệt để thất vọng, dù thiên phú của Ngọc Trần có cao đến đâu, nếu chỉ mãi là chó của hoàng thất, thành tựu tương lai của hắn cũng chỉ có hạn mà thôi…
Cường giả là phải không khuất phục trước cường quyền, không để các yếu tố khách quan chèn ép…Ngọc Trần ở trước mặt Bạch Liệt chỉ dám múa máy cho có lệ, sau đó giả vờ bị thương nhận thua…
Tình cảnh này khiến vô số khán giả quan chiến thở dài ngán ngẩm, bất quá không ai dám nói cái gì, dù sao ở trước mặt Bạch Liệt, chỉ sợ bọn hắn cũng không dám đánh nặng tay…
Bạch Liệt cứ thế thuận lợi trở thành người tiến vào vòng đấu đơn sau cùng…
Trận chiến còn đang diễn ra trên sàn đấu thuộc về hai người Bạch Dương và Đại Linh…
Bạo lực nữ Đại Linh vậy mà khiến Lạc Nam âm thầm khen ngợi, nữ nhân này có một khỏa tâm cường giả, không quan tâm đến thân phận hoàng tử của Bạch Dương, không quan tâm cường quyền, điên cuồng chiến đấu, hết sức kịch liệt…
Ngay cả Đại Địa Chân Thân cũng vận dụng, thân thể to lướn cùng lực phòng ngự kinh người khiến Bạch Dương chật vật không ít…
Bất quá nói thế nào thì nói, Bạch Dương cũng là nhân vật trên Hoàng Kim Bảng, mặc dù hiện tại áp chế tu vi, nhưng kinh nghiệm lão luyện phong phú, lại thêm công pháp và vũ kỹ đẳng cấp chênh lệch quá lớn…
Cuối cùng đem Đại Địa Chân Thân của Đại Linh đánh vỡ, mệt mỏi giành được thắng lợi…
Trận chiến cuối cùng, Bạch Liệt chiến với Bạch Dương, đám khán giả chán nãn lắc đầu, kết quả không cần xem cũng biết…
Quả nhiên, Bạch Dương vừa đại chiến xong, linh lực tiêu hao thảm trọng, bị Bạch Liệt dễ dàng nghiền ép đánh xuống đấu trường, chỉ có thể đem mọi oán hận trúc đổ lên đầu Đại Linh…
Cũng tại nữ nhân điên này mà hắn không giành được chiến thắng.
“Đây là vòng trong Thổ Chiến Đại Hội nhàm nhất ta từng được xem!” Một tên khán giả nhẹ giọng nói ra, trong lòng chán nãn…
“Haha, mặc kệ…được xem vòng loại có Văn Lang thể hiện đã không tệ rồi!” Một người khác vỗ vỗ vai hắn an ủi…
“Nói không sai, mặc dù vòng này xem không ra gì, nhưng trước màn biểu diễn đặc sắc của Văn Lang ở vòng loại, ta cảm thấy hoàn toàn xứng đáng…” Đám đông lập tức tán thành, hướng ảnh mắt về phía thanh niên đang lười nhát ngồi trên tảng đá kia, tràn đầy hâm mộ.
Lạc Nam cũng lịch sự gật đầu mỉm cười, xem như đáp lại.
Tình cảnh này khiến Bạch Liệt tức giận xém chút thổ huyết, hôm nay hắn rõ ràng là nhân vật chính, lực áp quần hùng, vì sao không ai chú ý đến hắn?
Hướng ánh mắt về phía Bạch Liên Hoa, hy vọng nhìn thấy ánh mắt an ủi của nàng, một cảnh tượng đủ làm hắn phát điên xuất hiện…
Chỉ thấy ánh mắt của tình nhân trong mộng từ đầu đến cuối chưa từng hướng về hắn, chỉ ôn nhu ngắm tên khốn kiếp kia mà thôi…
Tại sao? ngày hôm nay hắn là người chiến thắng mà, hắn vượt qua mọi đối thủ để đứng tại nơi này, tại sao ánh mắt nàng chưa từng trao cho hắn?
Bạch Liệt sắc mặt vặn vẹo, nắm tay siết chặt đến xương cốt kêu lạch cạch, ghen ghét dâng lên trong lòng không thể nào tả hết bằng lời…hắn thề, Văn Lang sẽ chết rất thảm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Liệt nhìn về Thái Tử Bạch Thiên, bắt gặp đối phương cũng nhìn về hắn, hai huynh đệ bí mật gật đầu…chỉ cần kế hoạch của hắn thành công, Bạch Liên Hoa sau này chính là của hắn.
“Biểu hiện không sai, kết quả chung cuộc Thổ Chiến Đại Hội đã có, Văn Lang trở thành Tân Quán Quân, Bạch Liệt là Tân Á Quân và Bạch Dương thuộc 3 người mạnh nhất…!” Bạch Sa hoàng đế trịnh trọng đứng lên hướng Bạch Liệt gật đầu khen ngợi, sau đó trầm giọng tuyên bố khen thưởng, âm thanh vang vọng Bạch Đế Thành:
“Ba ngày sau, Nhị Lão sẽ hướng dẫn mười người có mặt ở vòng này cùng Tân Quán Quân tiến vào Thư Viện Hoàng Gia chọn một môn Vũ Kỹ làm phần thưởng, Tân Quán Quân là người duy nhất được chọn Vũ Kỹ Linh Cấp, Á Quân được chọn Thiên Cấp, những người còn lại chỉ được chọn Thiên Cấp Hạ Phẩm trở xuống!”
“Đa tạ bệ hạ!” Tề Minh đám người cung kính chắp tay, phần thưởng như vậy đã khiến bọn hắn mừng rỡ dị thường, Thiên Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ cũng không dễ tìm a…đó cũng là mục tiêu đặt ra ban đầu của bọn hắn.
Bạch Sa ra vẻ hào phóng gật đầu, lúc này thản nhiên tuyên bố phần thưởng kế tiếp:
“Sau khi chọn xong vũ kỹ, ba người có thành tích tốt nhất là Văn Lang, Bạch Liệt và Bạch Dương được phép tiến vào Cảnh Địa tu luyện!”
“Đa tạ Phụ Hoàng!” Bạch Liệt và Bạch Dương liếc nhau, cung kính nói ra…
Ngọc Trần sắc mặt không hề dễ nhìn, vốn mục tiêu của hắn là lọt vào top 3, chỉ đứng sau hai vị hoàng tử Bạch Liệt và Bạch Dương, nào ngờ lòi ra tên khốn kiếp Văn Lang…
Đám khán giả nghe Bạch Sa toàn diện tuyên bố hoàn tất, đồng loạt hướng ánh mắt ghen tỵ về phía Văn Lang, muốn xem thử phản ứng vui mừng của tên này…chỉ là rất nhanh sắc mặt cả đám trở nên cổ quái…
Van Lang đâu rồi?
Lạc Nam sau khi nghe tuyên bố của Bạch Sa đã lập tức rời đi, mặc dù lần này đến đây xem mấy trận đấu nhạt nhẽo không để làm gì, nhưng hắn phải đến để chứng minh quán quân như mình còn sống, không để người khác đoạt được…
Ba ngày thời gian chóp mắt là sẽ qua, hắn cần chuẩn bị một số thứ…
“Thật vô lễ!” Đám lão già âm thầm hừ một tiếng, ngay cả sắc mặt Bạch Sa cũng âm trầm xuống, sát khí càng thêm dày đặc, thầm nghĩ để tiểu tử này đắc ý thêm vài ngày cũng được…
Bất quá thân là một Hoàng Đế, chút độ lượng ấy cần phải có…không bận tâm khoác lấy óng tay áo nói ra:
“Trẫm tuyên bố Thổ Chiến Đại Hội kỳ này chính thức khép lại!”
“Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!” Toàn dân cung kính hành lễ, nhìn Bạch Sa dẫn theo đám lão quái phá không rời đi…
Thổ Chiến Đại Hội kết thúc, cái tên duy nhất là Văn Lang đã khắc sâu vào lòng từng người một…
Về phần ba ngày sau người ta được nhận thưởng, không phải chuyện bọn hắn cần quan tâm…
…
Bên trong Linh Giới Châu…
Lạc Nam và Tiểu Sư vừa mới tiến vào, bất chợt một mùi lưu hương bát ngát truyền vào trong mũi, khiến người say sưa dễ chịu, thậm chí linh lực trong người cũng trở nên vận chuyển nhanh hơn…
“Thiên Cấp Đan Dược?” Sắc mặt hắn lộ vẻ mừng rỡ như điên, nhìn về một hướng…
Bên trên Cung Đình Thụ, ngay trọng tâm Gia Tốc Trận, một thân ảnh yêu kiều xinh đẹp đang chăm chú Luyện Đan, U Minh Quỷ Hỏa liên tục phát ra âm thanh gê rợn đánh vào bên trong thân Lục Ngọc Bảo Đỉnh, đem nó xoay tròn trên không trung…ở giữa đại đỉnh, một đám Đan Dược đang cấp tốc được hình thành…
Mừi hương bát ngát chính là từ thân đỉnh tỏa ra…
Vì bên trong Gia Tốc Trận thời gian gấp mười lần, nên đám người nhìn thấy động tác Luyện Đan của Tiêu Thanh Tuyền nhanh đến mức khủng bố, hóa thành tàn ảnh tung bay phất phới…
“Tuyền nhi thành công củng cố tu vi, chính thức trở thành Lục Cấp Trung Kỳ Luyện Đan Sư rồi!” Một âm thanh trong trẻo pha lẫn chút tự hào vang lên…
Nam Cung Uyển Dung trên tay cầm nhẫn ẩn chứa linh hồn sư phụ Tiêu Thanh Tuyền đi tới...
“Thiên phú Luyện Đan của nàng quả thật rất tốt…” Kim Nhi cũng buộc miệng khen ngợi…
“Nữ nhân đích thân ta nhìn trúng có thể tầm thường sao?” Lạc Nam nhếch miệng cười, Tiêu Thanh Tuyền được Kim Nhi khen chính là công nhận lớn nhất của nàng…phải biết nha đầu này ánh mắt cực cao.
Lục Cấp Trung Kỳ Luyện Đan Sư, đã có thể luyện chế Thiên Cấp Trung Phẩm Đan Dược…
Đồng thời cũng dư sức luyện chế Dung Hỏa Đan cho Diễm Hồng Liên đúc nên Đại Nhật Thần Thể, chỉ cần có đủ nguyên liệu…
“Phu quân, Thanh Tuyền thật lợi hại!” Nam Cung Uyển Dung nắm tay hắn, nhìn thân ảnh uyển chuyển xinh đẹp của Tiêu Thanh Tuyền có chút hâm mộ nói.
Lục Cấp Trung Kỳ Luyện Đan Sư, thân phận này sánh ngang Luyện Hư Trung Kỳ cường giả, đủ sức đứng ra khai tông lập phái rồi.
“Haha, các nàng đều lợi hại!” Lạc Nam yêu thương hôn gò má trắng hồng của nàng, thầm nghĩ cần nhanh chóng tìm Huyết Mạch đầy đủ cho đám vợ, không thể để người này thua kém người kia…
Rốt cuộc, trước ánh mắt chờ mong của mấy người…
Lục Ngọc Bảo Đỉnh bộc phát quang manh xanh thẩm, bảy viên Đan Dược phá không mà ra, óng ả lấp lánh, đẳng cấp đạt đến mức tinh túy nhất của Thiên Cấp Trung Phẩm…
Tiêu Thanh Tuyền nhẹ thở phào một hơi, lần đầu luyện chế Đan Dược cấp cao như vậy nàng cũng hồi hộp không ít, cẩn thận từng li từng tí thu bảy viên Đan Dược vào hộp ngọc, yêu thích vuốt ve Lục Ngọc Bảo Đỉnh một lát…
Đây là một trong hai tôn Đan Đỉnh mà hắn mua cho nàng, lần đầu được dùng Đan Đỉnh quý giá như vậy để luyện đan, khiến Tiêu Thanh Tuyền cảm giác như nằm mơ…
Đem Lục Ngọc Bảo Đỉnh thu vào Nhẫn Trữ Vật, lúc này bàn chân nhẹ điểm, rời khỏi Gia Tốc Trận…
Vừa mới ra ngoài, một đôi tay rắn chắc đã đem nàng ôm vào trong ngực, giọng nói trầm ấm ôn nhu phát ra:
“Vất vả cho Tuyền nhi, ta tự hào về nàng!”
Trái tim Tiêu Thanh Tuyền run lên, khí tức nam tử quen thuộc kia khiến nàng mê say, mềm nhũn tựa vào lòng hắn, môi thơm lẩm bẩm: “Tiểu Nam…”
Nàng vừa luyện đan xong, cơ thể tràn ngập mùi thơm ngát của Đan Dược, dễ chịu vô cùng…
“E hèm…”
Hai người ôm nhau hồi lâu, khi Lạc Nam nâng cái cằm trơn bóng của Thanh Tuyền lên, sắp cúi đầu ngậm lấy đôi môi xinh xắn ấy, một tiếng ho khan vang lên khiến Tiêu Thanh Tuyền giật mình…
“Sư phụ…”
Tiêu Thanh Tuyền đáng yêu lè lưỡi, lúc này mới gật đầu chào hỏi Nam Cung Uyển Dung đang đứng bên cạnh, từ tay nàng nhận lấy chiếc nhẫn, trân trọng đeo lên ngón tay…
Lạc Nam thấy cảnh này sắc mặt cổ quái, nữ nhân sư phụ kia rõ ràng là phá đám hắn…
“Đột phá Lục Cấp Trung Kỳ luyện đan sư, tu vi Linh Lực cũng có tiến bộ, rất không tệ…” Nữ nhân sư phụ dù tính cách nghiêm khắc cũng mở miệng khen ngợi.
Trong quá trình bế quan, ngoài việc Luyện Đan Thuật thăng cấp, Tiêu Thanh Tuyền còn đem thực lực đột phá đến Hóa Thần Hậu Kỳ…dù sao nàng từng nhận được truyền thừa của một vị cố Hiệu Trưởng Thánh Linh Học Phủ, sao có thể đơn giản được?
“Nhờ chỉ dạy của sư phụ cả đấy, hì hì!” Vốn với tính tình kiên cường của Tiêu Thanh Tuyền, khi ở bên sư phụ cũng trở nên trẻ con không ít…
“Tuyền nhi, ta vẫn chưa tìm được xương của Nữ Độ Kiếp…” Lạc Nam một mặt thở dài nói ra, ngay cả Đa Bảo Các cũng tạm chưa có cách.
Hắn hứa với nàng sẽ đúc lại thân thể cho nữ sư phụ, lại chưa thể thực hiện…
“Thiếp và sư phụ hiểu mà…chúng ta cùng nhau nghĩ cách!” Tiêu Thanh Tuyền cắn nhẹ môi son, nắm tay Lạc Nam an ủi…
“Tiểu tử không cần quá mức đặt nặng vấn đề…sống chết có số, chỉ cần ngươi thành tâm đối xử tốt với Thanh Tuyền là được!” Nữ nhân sư phụ không mấy quan tâm nói ra.
“Không được, bằng mọi giá ta phải cứu sống nàng!” Lạc Nam khẳng định nói, trong lòng hắn nghĩ đến một khả năng, một tia sáng nơi cuối con đường, mở miệng nói:
“Việt Long Tinh Cầu không thể tìm ra Xương cốt của Nữ Độ Kiếp, thì ta sẽ đến Tinh Cầu khác tìm!”
“Thế giới khác?” Ba nữ không hiểu nhìn hắn…
Lạc Nam cười cười, đem chuyện sắp tới sẽ cùng Võ Tam Nương đến Man Hoang Tinh Cầu lịch luyện kể ra, tự tin nói:
“Tinh Cầu cao cấp đó ngay cả cường giả sánh ngang Bán Tiên tồn tại, tin tưởng Xương Cốt của Độ Kiếp Kỳ không khó tìm…”
“Quá tốt rồi!” Tiêu Thanh Tuyền nghe vậy hai mắt tỏa sáng long lanh nước, cảm động ôm chặt eo hắn…
Nam nhân này dù sắp đi lịch luyện, vẫn không quên nghĩ đến sư đồ các nàng…
“Theo lời ngươi nói, nếu đạt được Xương của Bát Cấp Thể Tu thì càng tốt hơn…” Sư phụ Tiêu Thanh Tuyền cũng trong trẻo nói ra, ẩn sâu bên trong một tia kích động…
Nàng còn rất nhiều chuyện muốn làm, nếu có thể sống đương nhiên không muốn đi chịu chết…
Để rèn đúc cơ thể cho một Độ Kiếp Kỳ như nàng, độ cứng rắn của Xương Cốt phải đảm bảo không bị nổ tung khi thực lực cường đại trở về cơ thể…
Mà Xương Cốt của Thể Tu Bát Cấp không thể nghi ngờ là càng thêm đảm bảo, càng thêm chắc chắn, thậm chí nhờ đó mà thực lực của nàng không chừng có cơ hội thăng tiến…
“Yên tâm…ta sẽ cố gắng hết sức!” Lạc Nam chân thành mở miệng…
Dù phải lục tung Man Hoang Tinh Cầu, hắn cũng phải hoàn thành lời hứa…
“Tiểu Nam, Uyển Dung tỷ…thời gian qua xảy ra chuyện gì, mau kể với thiếp!” Tiêu Thanh Tuyền nhìn hai người, không nhịn được tò mò hỏi…
Nam Cung Uyển Dung mỉm cười, đang muốn mở miệng giải thích…
ẦM…
Một vụ nổ lớn chợt truyền ra từ Cung Đình Thụ…
RỐNG…
Theo sau đó, có tiếng quái vật như từ thời đại thượng cổ truyền về, chấn động đến không gian nhẹ rung lên…
Đám người hướng mắt về nơi phát ra động tĩnh…ngay cả Tiểu Sư đang hưởng thụ nằm trong ngực Lạc Nam cũng ló cái đầu nhỏ ra tò mò...
“Là Băng Linh Cung…” Nam Cung Uyển Dung ngưng trọng nói…
Nàng cảm nhận được một cổ áp lực, như có mãnh thú ngủ say vừa thức tỉnh…
Lạc Nam mỉm cười gật đầu, lẩm bẩm nói:
“Nha đầu Băng Linh Nhi, sắp ra rồi!”
…
Chúc ae ngủ ngon…^^!
Thỉnh thoảng cùng Bạch Liên Hoa liếc mắt đưa tình khiến đám người Bạch Sa sắc mặt co giật, thầm hận không thể móc mắt tên này ngay lập tức…
Uyển Dung ở trong Linh Giới Châu bồi bạn cùng Linh Lung và Minh Nguyệt, đồng thời chờ đón chúng nữ xuất quan…
“Chủ nhân, thực lực của mấy người này khá ổn, bất quá hình như không chiến hết sức!” Tiểu Sư từ trong áo hắn ló ra cái đầu nhỏ, nhìn trận chiến đang diễn ra bên dưới nghi hoặc nói ra.
“Hai con hàng kia là Hoàng Tử, đám người còn lại không dám đắc tội, chỉ đánh cho có lệ!” Lạc Nam nhàm chán ngáp một cái nói ra.
Sau lượt đấu đầu tiên, từ mười người còn lại năm người, xuất hiện tình cảnh lúng túng, vì nếu chia ra tiến hành đơn đấu sẽ dư thừa một người…
Như có sắp đặt từ trước, Tề Minh khôn ngoan chủ động đứng ra xin rút lui, chỉ còn lại vừa đủ hai cặp đấu, xem như bán kết…
Bạch Liệt cùng Ngọc Trần…
Bạch Dương cùng với Đại Linh…
Nhìn trận chiến giữa Ngọc Trần và Bạch Liệt mà Lạc Nam triệt để thất vọng, dù thiên phú của Ngọc Trần có cao đến đâu, nếu chỉ mãi là chó của hoàng thất, thành tựu tương lai của hắn cũng chỉ có hạn mà thôi…
Cường giả là phải không khuất phục trước cường quyền, không để các yếu tố khách quan chèn ép…Ngọc Trần ở trước mặt Bạch Liệt chỉ dám múa máy cho có lệ, sau đó giả vờ bị thương nhận thua…
Tình cảnh này khiến vô số khán giả quan chiến thở dài ngán ngẩm, bất quá không ai dám nói cái gì, dù sao ở trước mặt Bạch Liệt, chỉ sợ bọn hắn cũng không dám đánh nặng tay…
Bạch Liệt cứ thế thuận lợi trở thành người tiến vào vòng đấu đơn sau cùng…
Trận chiến còn đang diễn ra trên sàn đấu thuộc về hai người Bạch Dương và Đại Linh…
Bạo lực nữ Đại Linh vậy mà khiến Lạc Nam âm thầm khen ngợi, nữ nhân này có một khỏa tâm cường giả, không quan tâm đến thân phận hoàng tử của Bạch Dương, không quan tâm cường quyền, điên cuồng chiến đấu, hết sức kịch liệt…
Ngay cả Đại Địa Chân Thân cũng vận dụng, thân thể to lướn cùng lực phòng ngự kinh người khiến Bạch Dương chật vật không ít…
Bất quá nói thế nào thì nói, Bạch Dương cũng là nhân vật trên Hoàng Kim Bảng, mặc dù hiện tại áp chế tu vi, nhưng kinh nghiệm lão luyện phong phú, lại thêm công pháp và vũ kỹ đẳng cấp chênh lệch quá lớn…
Cuối cùng đem Đại Địa Chân Thân của Đại Linh đánh vỡ, mệt mỏi giành được thắng lợi…
Trận chiến cuối cùng, Bạch Liệt chiến với Bạch Dương, đám khán giả chán nãn lắc đầu, kết quả không cần xem cũng biết…
Quả nhiên, Bạch Dương vừa đại chiến xong, linh lực tiêu hao thảm trọng, bị Bạch Liệt dễ dàng nghiền ép đánh xuống đấu trường, chỉ có thể đem mọi oán hận trúc đổ lên đầu Đại Linh…
Cũng tại nữ nhân điên này mà hắn không giành được chiến thắng.
“Đây là vòng trong Thổ Chiến Đại Hội nhàm nhất ta từng được xem!” Một tên khán giả nhẹ giọng nói ra, trong lòng chán nãn…
“Haha, mặc kệ…được xem vòng loại có Văn Lang thể hiện đã không tệ rồi!” Một người khác vỗ vỗ vai hắn an ủi…
“Nói không sai, mặc dù vòng này xem không ra gì, nhưng trước màn biểu diễn đặc sắc của Văn Lang ở vòng loại, ta cảm thấy hoàn toàn xứng đáng…” Đám đông lập tức tán thành, hướng ảnh mắt về phía thanh niên đang lười nhát ngồi trên tảng đá kia, tràn đầy hâm mộ.
Lạc Nam cũng lịch sự gật đầu mỉm cười, xem như đáp lại.
Tình cảnh này khiến Bạch Liệt tức giận xém chút thổ huyết, hôm nay hắn rõ ràng là nhân vật chính, lực áp quần hùng, vì sao không ai chú ý đến hắn?
Hướng ánh mắt về phía Bạch Liên Hoa, hy vọng nhìn thấy ánh mắt an ủi của nàng, một cảnh tượng đủ làm hắn phát điên xuất hiện…
Chỉ thấy ánh mắt của tình nhân trong mộng từ đầu đến cuối chưa từng hướng về hắn, chỉ ôn nhu ngắm tên khốn kiếp kia mà thôi…
Tại sao? ngày hôm nay hắn là người chiến thắng mà, hắn vượt qua mọi đối thủ để đứng tại nơi này, tại sao ánh mắt nàng chưa từng trao cho hắn?
Bạch Liệt sắc mặt vặn vẹo, nắm tay siết chặt đến xương cốt kêu lạch cạch, ghen ghét dâng lên trong lòng không thể nào tả hết bằng lời…hắn thề, Văn Lang sẽ chết rất thảm.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Liệt nhìn về Thái Tử Bạch Thiên, bắt gặp đối phương cũng nhìn về hắn, hai huynh đệ bí mật gật đầu…chỉ cần kế hoạch của hắn thành công, Bạch Liên Hoa sau này chính là của hắn.
“Biểu hiện không sai, kết quả chung cuộc Thổ Chiến Đại Hội đã có, Văn Lang trở thành Tân Quán Quân, Bạch Liệt là Tân Á Quân và Bạch Dương thuộc 3 người mạnh nhất…!” Bạch Sa hoàng đế trịnh trọng đứng lên hướng Bạch Liệt gật đầu khen ngợi, sau đó trầm giọng tuyên bố khen thưởng, âm thanh vang vọng Bạch Đế Thành:
“Ba ngày sau, Nhị Lão sẽ hướng dẫn mười người có mặt ở vòng này cùng Tân Quán Quân tiến vào Thư Viện Hoàng Gia chọn một môn Vũ Kỹ làm phần thưởng, Tân Quán Quân là người duy nhất được chọn Vũ Kỹ Linh Cấp, Á Quân được chọn Thiên Cấp, những người còn lại chỉ được chọn Thiên Cấp Hạ Phẩm trở xuống!”
“Đa tạ bệ hạ!” Tề Minh đám người cung kính chắp tay, phần thưởng như vậy đã khiến bọn hắn mừng rỡ dị thường, Thiên Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ cũng không dễ tìm a…đó cũng là mục tiêu đặt ra ban đầu của bọn hắn.
Bạch Sa ra vẻ hào phóng gật đầu, lúc này thản nhiên tuyên bố phần thưởng kế tiếp:
“Sau khi chọn xong vũ kỹ, ba người có thành tích tốt nhất là Văn Lang, Bạch Liệt và Bạch Dương được phép tiến vào Cảnh Địa tu luyện!”
“Đa tạ Phụ Hoàng!” Bạch Liệt và Bạch Dương liếc nhau, cung kính nói ra…
Ngọc Trần sắc mặt không hề dễ nhìn, vốn mục tiêu của hắn là lọt vào top 3, chỉ đứng sau hai vị hoàng tử Bạch Liệt và Bạch Dương, nào ngờ lòi ra tên khốn kiếp Văn Lang…
Đám khán giả nghe Bạch Sa toàn diện tuyên bố hoàn tất, đồng loạt hướng ánh mắt ghen tỵ về phía Văn Lang, muốn xem thử phản ứng vui mừng của tên này…chỉ là rất nhanh sắc mặt cả đám trở nên cổ quái…
Van Lang đâu rồi?
Lạc Nam sau khi nghe tuyên bố của Bạch Sa đã lập tức rời đi, mặc dù lần này đến đây xem mấy trận đấu nhạt nhẽo không để làm gì, nhưng hắn phải đến để chứng minh quán quân như mình còn sống, không để người khác đoạt được…
Ba ngày thời gian chóp mắt là sẽ qua, hắn cần chuẩn bị một số thứ…
“Thật vô lễ!” Đám lão già âm thầm hừ một tiếng, ngay cả sắc mặt Bạch Sa cũng âm trầm xuống, sát khí càng thêm dày đặc, thầm nghĩ để tiểu tử này đắc ý thêm vài ngày cũng được…
Bất quá thân là một Hoàng Đế, chút độ lượng ấy cần phải có…không bận tâm khoác lấy óng tay áo nói ra:
“Trẫm tuyên bố Thổ Chiến Đại Hội kỳ này chính thức khép lại!”
“Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!” Toàn dân cung kính hành lễ, nhìn Bạch Sa dẫn theo đám lão quái phá không rời đi…
Thổ Chiến Đại Hội kết thúc, cái tên duy nhất là Văn Lang đã khắc sâu vào lòng từng người một…
Về phần ba ngày sau người ta được nhận thưởng, không phải chuyện bọn hắn cần quan tâm…
…
Bên trong Linh Giới Châu…
Lạc Nam và Tiểu Sư vừa mới tiến vào, bất chợt một mùi lưu hương bát ngát truyền vào trong mũi, khiến người say sưa dễ chịu, thậm chí linh lực trong người cũng trở nên vận chuyển nhanh hơn…
“Thiên Cấp Đan Dược?” Sắc mặt hắn lộ vẻ mừng rỡ như điên, nhìn về một hướng…
Bên trên Cung Đình Thụ, ngay trọng tâm Gia Tốc Trận, một thân ảnh yêu kiều xinh đẹp đang chăm chú Luyện Đan, U Minh Quỷ Hỏa liên tục phát ra âm thanh gê rợn đánh vào bên trong thân Lục Ngọc Bảo Đỉnh, đem nó xoay tròn trên không trung…ở giữa đại đỉnh, một đám Đan Dược đang cấp tốc được hình thành…
Mừi hương bát ngát chính là từ thân đỉnh tỏa ra…
Vì bên trong Gia Tốc Trận thời gian gấp mười lần, nên đám người nhìn thấy động tác Luyện Đan của Tiêu Thanh Tuyền nhanh đến mức khủng bố, hóa thành tàn ảnh tung bay phất phới…
“Tuyền nhi thành công củng cố tu vi, chính thức trở thành Lục Cấp Trung Kỳ Luyện Đan Sư rồi!” Một âm thanh trong trẻo pha lẫn chút tự hào vang lên…
Nam Cung Uyển Dung trên tay cầm nhẫn ẩn chứa linh hồn sư phụ Tiêu Thanh Tuyền đi tới...
“Thiên phú Luyện Đan của nàng quả thật rất tốt…” Kim Nhi cũng buộc miệng khen ngợi…
“Nữ nhân đích thân ta nhìn trúng có thể tầm thường sao?” Lạc Nam nhếch miệng cười, Tiêu Thanh Tuyền được Kim Nhi khen chính là công nhận lớn nhất của nàng…phải biết nha đầu này ánh mắt cực cao.
Lục Cấp Trung Kỳ Luyện Đan Sư, đã có thể luyện chế Thiên Cấp Trung Phẩm Đan Dược…
Đồng thời cũng dư sức luyện chế Dung Hỏa Đan cho Diễm Hồng Liên đúc nên Đại Nhật Thần Thể, chỉ cần có đủ nguyên liệu…
“Phu quân, Thanh Tuyền thật lợi hại!” Nam Cung Uyển Dung nắm tay hắn, nhìn thân ảnh uyển chuyển xinh đẹp của Tiêu Thanh Tuyền có chút hâm mộ nói.
Lục Cấp Trung Kỳ Luyện Đan Sư, thân phận này sánh ngang Luyện Hư Trung Kỳ cường giả, đủ sức đứng ra khai tông lập phái rồi.
“Haha, các nàng đều lợi hại!” Lạc Nam yêu thương hôn gò má trắng hồng của nàng, thầm nghĩ cần nhanh chóng tìm Huyết Mạch đầy đủ cho đám vợ, không thể để người này thua kém người kia…
Rốt cuộc, trước ánh mắt chờ mong của mấy người…
Lục Ngọc Bảo Đỉnh bộc phát quang manh xanh thẩm, bảy viên Đan Dược phá không mà ra, óng ả lấp lánh, đẳng cấp đạt đến mức tinh túy nhất của Thiên Cấp Trung Phẩm…
Tiêu Thanh Tuyền nhẹ thở phào một hơi, lần đầu luyện chế Đan Dược cấp cao như vậy nàng cũng hồi hộp không ít, cẩn thận từng li từng tí thu bảy viên Đan Dược vào hộp ngọc, yêu thích vuốt ve Lục Ngọc Bảo Đỉnh một lát…
Đây là một trong hai tôn Đan Đỉnh mà hắn mua cho nàng, lần đầu được dùng Đan Đỉnh quý giá như vậy để luyện đan, khiến Tiêu Thanh Tuyền cảm giác như nằm mơ…
Đem Lục Ngọc Bảo Đỉnh thu vào Nhẫn Trữ Vật, lúc này bàn chân nhẹ điểm, rời khỏi Gia Tốc Trận…
Vừa mới ra ngoài, một đôi tay rắn chắc đã đem nàng ôm vào trong ngực, giọng nói trầm ấm ôn nhu phát ra:
“Vất vả cho Tuyền nhi, ta tự hào về nàng!”
Trái tim Tiêu Thanh Tuyền run lên, khí tức nam tử quen thuộc kia khiến nàng mê say, mềm nhũn tựa vào lòng hắn, môi thơm lẩm bẩm: “Tiểu Nam…”
Nàng vừa luyện đan xong, cơ thể tràn ngập mùi thơm ngát của Đan Dược, dễ chịu vô cùng…
“E hèm…”
Hai người ôm nhau hồi lâu, khi Lạc Nam nâng cái cằm trơn bóng của Thanh Tuyền lên, sắp cúi đầu ngậm lấy đôi môi xinh xắn ấy, một tiếng ho khan vang lên khiến Tiêu Thanh Tuyền giật mình…
“Sư phụ…”
Tiêu Thanh Tuyền đáng yêu lè lưỡi, lúc này mới gật đầu chào hỏi Nam Cung Uyển Dung đang đứng bên cạnh, từ tay nàng nhận lấy chiếc nhẫn, trân trọng đeo lên ngón tay…
Lạc Nam thấy cảnh này sắc mặt cổ quái, nữ nhân sư phụ kia rõ ràng là phá đám hắn…
“Đột phá Lục Cấp Trung Kỳ luyện đan sư, tu vi Linh Lực cũng có tiến bộ, rất không tệ…” Nữ nhân sư phụ dù tính cách nghiêm khắc cũng mở miệng khen ngợi.
Trong quá trình bế quan, ngoài việc Luyện Đan Thuật thăng cấp, Tiêu Thanh Tuyền còn đem thực lực đột phá đến Hóa Thần Hậu Kỳ…dù sao nàng từng nhận được truyền thừa của một vị cố Hiệu Trưởng Thánh Linh Học Phủ, sao có thể đơn giản được?
“Nhờ chỉ dạy của sư phụ cả đấy, hì hì!” Vốn với tính tình kiên cường của Tiêu Thanh Tuyền, khi ở bên sư phụ cũng trở nên trẻ con không ít…
“Tuyền nhi, ta vẫn chưa tìm được xương của Nữ Độ Kiếp…” Lạc Nam một mặt thở dài nói ra, ngay cả Đa Bảo Các cũng tạm chưa có cách.
Hắn hứa với nàng sẽ đúc lại thân thể cho nữ sư phụ, lại chưa thể thực hiện…
“Thiếp và sư phụ hiểu mà…chúng ta cùng nhau nghĩ cách!” Tiêu Thanh Tuyền cắn nhẹ môi son, nắm tay Lạc Nam an ủi…
“Tiểu tử không cần quá mức đặt nặng vấn đề…sống chết có số, chỉ cần ngươi thành tâm đối xử tốt với Thanh Tuyền là được!” Nữ nhân sư phụ không mấy quan tâm nói ra.
“Không được, bằng mọi giá ta phải cứu sống nàng!” Lạc Nam khẳng định nói, trong lòng hắn nghĩ đến một khả năng, một tia sáng nơi cuối con đường, mở miệng nói:
“Việt Long Tinh Cầu không thể tìm ra Xương cốt của Nữ Độ Kiếp, thì ta sẽ đến Tinh Cầu khác tìm!”
“Thế giới khác?” Ba nữ không hiểu nhìn hắn…
Lạc Nam cười cười, đem chuyện sắp tới sẽ cùng Võ Tam Nương đến Man Hoang Tinh Cầu lịch luyện kể ra, tự tin nói:
“Tinh Cầu cao cấp đó ngay cả cường giả sánh ngang Bán Tiên tồn tại, tin tưởng Xương Cốt của Độ Kiếp Kỳ không khó tìm…”
“Quá tốt rồi!” Tiêu Thanh Tuyền nghe vậy hai mắt tỏa sáng long lanh nước, cảm động ôm chặt eo hắn…
Nam nhân này dù sắp đi lịch luyện, vẫn không quên nghĩ đến sư đồ các nàng…
“Theo lời ngươi nói, nếu đạt được Xương của Bát Cấp Thể Tu thì càng tốt hơn…” Sư phụ Tiêu Thanh Tuyền cũng trong trẻo nói ra, ẩn sâu bên trong một tia kích động…
Nàng còn rất nhiều chuyện muốn làm, nếu có thể sống đương nhiên không muốn đi chịu chết…
Để rèn đúc cơ thể cho một Độ Kiếp Kỳ như nàng, độ cứng rắn của Xương Cốt phải đảm bảo không bị nổ tung khi thực lực cường đại trở về cơ thể…
Mà Xương Cốt của Thể Tu Bát Cấp không thể nghi ngờ là càng thêm đảm bảo, càng thêm chắc chắn, thậm chí nhờ đó mà thực lực của nàng không chừng có cơ hội thăng tiến…
“Yên tâm…ta sẽ cố gắng hết sức!” Lạc Nam chân thành mở miệng…
Dù phải lục tung Man Hoang Tinh Cầu, hắn cũng phải hoàn thành lời hứa…
“Tiểu Nam, Uyển Dung tỷ…thời gian qua xảy ra chuyện gì, mau kể với thiếp!” Tiêu Thanh Tuyền nhìn hai người, không nhịn được tò mò hỏi…
Nam Cung Uyển Dung mỉm cười, đang muốn mở miệng giải thích…
ẦM…
Một vụ nổ lớn chợt truyền ra từ Cung Đình Thụ…
RỐNG…
Theo sau đó, có tiếng quái vật như từ thời đại thượng cổ truyền về, chấn động đến không gian nhẹ rung lên…
Đám người hướng mắt về nơi phát ra động tĩnh…ngay cả Tiểu Sư đang hưởng thụ nằm trong ngực Lạc Nam cũng ló cái đầu nhỏ ra tò mò...
“Là Băng Linh Cung…” Nam Cung Uyển Dung ngưng trọng nói…
Nàng cảm nhận được một cổ áp lực, như có mãnh thú ngủ say vừa thức tỉnh…
Lạc Nam mỉm cười gật đầu, lẩm bẩm nói:
“Nha đầu Băng Linh Nhi, sắp ra rồi!”
…
Chúc ae ngủ ngon…^^!
/2381
|