Việt Long Tinh…
Đứng trên đại dương mênh mông vô tận Hải Châu Đại Lục, hai phe cường giả nghiêm nghị đứng đối lập cách nhau trăm dặm, tà áo tung bay, giương cung bạc kiếm.
Có thể nói phần lớn cường giả đỉnh cao và người có thân phận tại Việt Long Tinh đều có mặt, tạm gác lại ân oán đứng cùng một chiến tuyến, đây là cảnh tượng vài ngàn năm chưa từng có, tất cả chỉ để đối kháng ngoại địch…
Đương nhiên đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, trong lòng từng người mang ý đồ riêng hay không thì rất khó nói.
Về phần Huyết Hoàng Địa, có thể lập nên một kế hoạch xâm chiếm Tinh Cầu như vậy đương nhiên không có kẻ ngu ngốc hay chủ quan trước đối thủ, ngoài mặt tỏ vẻ xem thường Việt Long Tinh, kỳ thật một khi ra tay sẽ là đòn trí mạng, không cho đối thủ có cơ hội trở mình.
Cuộc chiến lần này, xem như phát súng mở màn cho hai phe cánh, thắng bại không ai dám nói trước, nhưng bên thắng không thể nghi ngờ sẽ chiếm ưu thế về mặt danh vọng và khí thế, trong chiến tranh…sĩ khí cũng là một phần quyết định thắng lợi.
“Ai ra trận trước?”
Một tên Tứ Tâm Huyết Sứ trầm giọng hỏi, trận đầu tiên chỉ được thắng không được bại, hắn muốn lấy tư thái nghiền ép đả kích Việt Long Tinh, hung hăng nhục nhã cái gọi là Hoàng Kim Bảng.
“Huyết Cửu thực lực thấp nhất, ra mở màn đi!” Một tên Nhất Tinh Huyết Sứ chỉ vào tên Huyết Hoàng Tử đi cùng mình mở miệng cười nói.
“Haha, đa tạ Huyết Sứ đại nhân, cầu còn không được!” Huyết Cửu cười lên ha hả, thân hình nhoáng lên đã bước ra giữa sân, một thân khí tức bạo tạc mà ra, vươn tay lột xuống mặt nạ trên mặt.
Một gương mặt nam tử âm u tái nhợt như bệnh trạng lâu năm xuất hiện trong tầm mắt mọi người, không chút sức sống.
Nhưng không ai vì thế mà xem thường hắn, bởi vì thanh niên diện mạo âm u này nhìn qua rõ ràng còn rất trẻ tuổi, có thể nói là ba trăm tuổi cũng không đến, nhưng một thân khí thế phát ra lúc này đã là Luyện Hư Viên Mãn, có thể thấy thiên phú kinh người đến mức nào.
“Bắt đầu từ Luyện Hư Viên Mãn sao?” Chúng cường giả Việt Long Tinh sắc mặt nghiêm túc, cho dù là trên 80 danh nghạch Hoàng Kim Bảng hiện tại, thì người đạt đến tu vi này cũng không nhiều.
Mà mấy nữ Lệ Huân, U Cơ, Thành Bích và Bảo Kiều lại không cam lòng cắn cắn môi, bởi vì ngay cả cơ hội ra sân các nàng cũng không có, trong lúc nhất thời, chỉ có thể đem mọi hy vọng gửi gắm cho Thánh Nữ nhà mình, hy vọng khi nàng lên trận sẽ tỏa sáng rực rỡ.
“Kẻ nào muốn lên chịu chết?” Huyết Cửu kiêu căng đến cực điểm, ánh mắt híp lại điểm lấy từng gương mặt đám thiên tài, đặc biệt là khi nhìn đến phía chúng nữ xinh đẹp, càng là dâm tiện không thể tả.
“Muốn chết? ta tới!” Ba âm thanh đồng loạt vang lên, chỉ thấy Minh Ngô, Vương Ưng cùng Bá Lực Giao Hoàng bước lên một bước, ai cũng muốn biểu hiện rực rỡ trước ánh mắt quan sát của toàn bộ cao tầng Tu Chân Giới.
Hơn nữa biểu hiện của Huyết Cửu phá mức phách lối, so với tiểu tử Lạc Nam kia càng thêm phách lối, khiến bọn hắn nổi giận.
Chỉ có Bách Hiểu Sinh thân là một Luyện Hư Viên Mãn, lúc này lại đang án binh bất động, dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn ba người Vương Ưng. Huyết Hoàng Địa mạnh yếu chưa rõ, các ngươi muốn trở thành chuột bạch đi chịu chết sao? ta mới không ngu xuẩn như vậy.
Hành động của Bách Hiểu Sinh khiến không ít người xem thường, bất quá lên chiến hay không là tự nguyện, bọn hắn cũng không tiện nói gì.
Thiên Vạn Bảo nhìn lướt qua chúng nữ Hậu Cung, muốn xem thử các nàng có nhân tuyển hay không.
Trong hàng ngũ chúng nữ, ba thân ảnh mỹ diễm tuyệt trần bước lên một bước.
“Ta cũng muốn chiến!” Á Liên Nga, Liễu Thi Cầm cùng Ái Tâm tiến lên một bước, ba đôi môi mộng đỏ hé mở.
Á Liên Nga một thân chiến giáp oai phong lẫm lẫm, vì quá trình nàng bế quan không diễn ra trong Gia Tốc Trận nên thời gian nửa năm tiến bộ không quá đáng kể, chỉ từ Luyện Hư Hậu Kỳ đến Luyện Hư Viên Mãn mà thôi, mặc dù vậy nhưng danh tiếng nữ tướng quân Tinh Linh Đảo từ lâu đã sớm vang dội.
So với sự hào hùng của Á Liên Nga, Liễu Thi Cầm một thân cung trang màu trắng trang nhã cao quý, sắc mặt thản nhiên ung dung như trăng rằm, giữa trán có ấn ký hình bán nguyệt, tạo cho người khác cảm giác cao quý như tiên tử.
Ái Tâm lại là mỹ nhân Tây phương phong tình quyến rũ, nhưng bản thân lại là một Luyện Khí Sư, không ít người cảm thấy nàng chưa đủ tin cậy.
Mấy nữ Diễm Điệp Tình, Nam Cung Uyển Dung, Lý Trúc Loan, Băng Phỉ Phỉ, Tiểu Sư, Băng Linh Nhi cũng muốn lên chiến, đáng tiếc các nàng chỉ mới đột phá Luyện Hư Hậu Kỳ, không phù hợp quy tắc.
“Các vị thấy thế nào?” Thiên Vạn Bảo cầm đầu nhàn nhạt hỏi ý kiến đám Độ Kiếp Kỳ.
“Mấy nữ nhân Hậu Cung ta xem thực lực đều mới đột phá chưa được bao lâu, chiến tích cũng ít hơn mấy tiểu tử Bá Lực Giao Hoàng, không đáng tin cho lắm!” Quy Linh Lão Nhân vuốt râu nói.
Lời của hắn lập tức được đám đông tán thành, dù sao trong mắt chúng cường giả, đột phá quá nhanh cũng không phải chuyện tốt, căn cơ chúng nữ chắc hẳn không được vững chắc như đám người Minh Ngô.
“Đánh rắm, ba người Minh Ngô bị Lạc Nam đánh bại thiên hạ đều biết, mau để nữ nhân Hậu Cung xuất chiến!” Thái Linh Lão Nhân phản bác.
“Hừ, không phải ai cũng yêu nghiệt được như Lạc Nam, ta cảm thấy đám nữ nhân Hậu Cung tay chân yểu điệu, nói không chừng kinh nghiệm thực chiến kém cỏi, tám phần mười thất bại!” Phó hiệu trưởng Bách Linh Học Phủ Bách Lượng Lão Nhân hừ một tiếng.
Trong lúc nhất thời, đám người xôn xao, Tinh Linh Nữ Vương muốn đề cử Á Liên Nga lại bị cả đám phản bác, cho rằng Á Liên Nga vừa đột phá Luyện Hư Viên Mãn, xếp hạng trước đó trên Hoàng Kim Bảng còn kém hơn Minh Ngô mấy người, không được trọng dụng.
“Thật là rườm rà, chi bằng toàn bộ các ngươi đều xông lên cho ta giết!” Huyết Cửu thấy đám người này quá mức tốn thời gian, nhất thời cười lớn khiêu khích.
“Khặc khặc, Huyết Cửu nói không sai, một trận chiến mà thôi, lại thương lượng lâu như vậy? nếu sợ quá thì toàn bộ lên đánh a” Đám Huyết Hoàng Tử cười lên ha hả.
“Còn không phải sao? Hoàng Kim Bảng nhát như chuột, trước đó ta còn giết qua hai tên!” Một tên Huyết Hoàng Tử khiêu khịch phụ họa.
“Các ngươi muốn chết! bản công tử một mình có thể bại ngươi!”
Vương Ưng tuổi trẻ khí thịnh rốt cuộc không nhịn được khích tướng gầm lên một cái, chân đạo tàn ảnh đã lao ra xuất tràng.
“Tiểu tử thúi này, lại đem phiền phức về cho ta!” Vương Y Vận trong lòng thầm mắng, biết thế không mang hắn theo lần này.
Một đám Độ Kiếp Kỳ đã ý vị thâm trường nhìn qua nàng, đối với hành vi tự quyết của Vương Ưng cảm thấy không hài lòng.
“Thật không nên thân!”
Chúng nữ Á Liên Nga cũng bị biến cố trước mặt làm cho giật mình, hiển nhiên việc Vương Ưng tự ý quyết định mở màn cho trận chiến quan trọng đại diện cho Việt Long Tinh khiến các nàng tức giận.
“Không cần gấp, bảo mật thực lực cũng là nên làm!” Liễu Ngọc Thanh ung dung nói, đám lão già Độ Kiếp Kỳ này dám xem nhẹ mấy cô con dâu của nàng, cho bọn hắn ăn chút giáo huấn cũng tốt.
“Haha rốt cuộc có kẻ ra chịu chết!” Nhìn thấy Vương Ưng lao đến, Huyết Cửu khóe miệng xuất hiện nụ cười tà.
“Bổn công tử Vương Ưng, xuất thân Thiên Sơn Tiên Cảnh!” Vương Ưng hét lớn, Linh Cấp Trung Phẩm pháp bảo Thiên Băng Côn xuất hiện trong tay hắn, sức mạnh bùng nổ nện xuống đầu Huyết Cửu.
“Thiên Sơn Côn Pháp – Trọng Sơn!”
Không gian bốn phía bạo tạc, một Côn này nặng nề như núi lớn, khiến không ít người xem vỗ tay khen hay.
“Thích chơi cứng? haha ta không ngại!”
Huyết Cửu cười gằn, thân hình tưởng chừng gầy yếu của hắn đột ngột cầm lấy một thanh Huyết Chùy đầy gai nhọn, bên trên máu huyết sục sôi, ẩn chứa khí tức nguy hiểm hết sức mãnh liệt.
“Linh Cấp Cực Phẩm pháp bảo?”
Thiên Diệp Dao chúng nữ có kiến thức lập tức thốt lên, hiển nhiên không nghĩ đến nội tình của Huyết Hoàng Địa lại kinh người như vậy, tùy tiện một tên Huyết Hoàng Tử xuất trận cũng sở hữu Linh Cấp Cực Phẩm pháp bảo.
Trong ánh mắt nghiêm nghị của đám người, Huyết Cửu hai tay cầm lấy Huyết Chùy, hung hăng đập đến Thiên Băng Côn, không chút yếu thế.
ẦM…
Không gian kịch chấn, khóe miệng Vương Ưng chảy ra một tia tiên huyết, đôi tay cầm côn run lên lẩy bẩy, chỉ là hắn lại không hoảng sợ, trái lại tự tin nhìn Huyết Cửu cười gằn nói:
“Máu huyết trên Huyết Chùy của ngươi đã bị ta đóng băng, để xem ngươi lấy gì chống đỡ!”
Huyết Cửu nghe vậy liếc nhìn, quả nhiên nhìn thấy bên trên Huyết Chùy bị kết thành từng khối băng đem máu huyết đông cứng lại, đó là vị trí tiếp xúc với Thiên Băng Côn vừa rồi.
Khi hai thanh vũ khí tiếp xúc, Vương Ưng đã vận dụng Băng Hệ Linh Lực của mình để đống băng máu tươi trên Huyết Chùy, giảm đi tính nguy hiểm của nó…
“Thiên Sơn Côn Pháp - Áp Sơn!”
Vương Ưng lòng tin trong lòng tăng vọt cười lớn, một Côn lại mạnh mẽ giáng xuống, lấy tư thái như có thể nghiền áp sơn hà…
Chỉ là ngay lúc này, khóe miệng Huyết Cửu xuất hiện một tia cười quỷ dị, Vương Ưng thấy vậy thầm kêu không ổn…
Huyết Chùy trên tay Huyết Cửu đột ngột chuyển động, máu tươi bộc phát lực lượng mạnh mẽ đem tầng tầng băng phong vỡ nát, sau đó trong ánh mắt kinh dị của Vương Ưng, máu huyết trên Huyết Chùy nhúc nhích, sau đó từ Huyết Chùy biến hóa thành một tấm thuẫn bằng máu dày cộm lầy lội ngăn cản trước mặt.
BẸP…
Thiên Băng Côn nện vào tấm thuẫn máu, một chiêu Áp Sơn cực mạnh vậy mà không tạo ra bất kỳ tiếng vang nào, trái lại tấm thuẫn máu kia lại như có được sinh mệnh, vô số máu tươi trên thuẫn trở thành đầm lầy hút lấy Thiên Băng Côn…
“Thủ đoạn thật quỷ dị, Huyết Chùy đột ngột chuyển thành Huyết Thuẫn, chẳng lẽ pháp bảo của Huyết Hoàng Địa đều cơ động như vậy?” Chúng cường giả âm thầm phỏng đoán.
“Đáng ghét, ra cho ta!” Vương Ưng hãi hùng khiếp vía, Thiên Băng Côn đang bị tấm thuẫn đầy máu kia nuốt vào, hắn dùng hết sức bình sinh muốn đem pháp bảo của mình rút ra ngoài nhưng không sao làm được.
Trái lại, ngay cả đôi tay đang cầm côn của hắn cũng bị đám máu tươi bám dính vào, một cảm giác nguy hiểm tràn lan khiến Vương Ưng cắn chặt răng, đành phải buông bỏ Thiên Băng Côn.
“Ha ha, nếu ngươi đã vứt bỏ pháp bảo của mình, thì để ta nhận vậy!” Huyết Cửu liếm liếm khóe miệng, tấm thuẫn máu của hắn rốt cuộc đem Thiên Băng Côn nuốt vào, chỉ để lộ một gốc nhỏ ra ngoài.
“Nằm mơ!” Thấy tình cảnh đó, Vương Ưng sao có thể cho đối phương toại nguyện, chân đạp thân pháp xuất hiện sau lưng Huyết Cửu, tay không ngưng tụ Băng linh lực, một chưởng bá đạo nện vào ót Huyết Cửu:
“Thiên Sơn Chưởng!”
Sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh thiên sơn dày đặc, mắt thấy sắp đem đầu của Huyết Cửu bạo tạc.
“Hú hồn chưa? Khặc khặc?”
Trong ánh mắt muốn lòi ra của đám người, cái đầu Huyết Cửu đột ngột xoay chuyển 360 độ, cổ của hắn uốn éo như bánh quay chèo, gương mặt triệt để ra sau lưng cười ha ha quái dị.
“Chết!”
Vương Ưng không hoảng loạn, bất kể là mặt hay ót, ngươi cũng phải ăn chưởng của ta, Thiên Sơn Chưởng hung hăng vỗ đến.
“Phụt!”
Cái miệng Huyết Cửu há lớn như chậu máu, bất ngờ phun ra một viên Huyết Châu ẩn chứa lực lượng khủng bố, công thẳng vào một chưởng của Vương Ưng.
“Không được!” Sắc mặt Vương Y Vận đại biến.
ĐÙNG…
Viên Huyết Châu như quả bom hung hăng kích nổ, cánh tay Vương Ưng toàn bộ bạo tạc, mà thân hình của hắn như một con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài vài chục dặm, miệng liên tục phun máu.
“Vương Ưng nhận thua!” Vương Y Vận hét lên một tiếng, vội vàng đạp không mà ra, đem Vương Ưng đón lấy, nhận ra tên này còn hô hấp mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mặc dù mất mặt, nhưng nàng không thể để đệ đệ mình chịu chết, khoảng cách chênh lệch giữa hắn và Huyết Cửu quá xa.
“Không biết tự lượng sức mình, Thiên Băng Côn ta nhận ha hả!” Huyết Cửu há miệng, viên Huyết Châu kia bị hắn nuốt vào, lúc này dùng ánh mắt khinh thường nhìn phe cánh Việt Long Tinh, ung dung trở về trận hình Huyết Hoàng Địa.
“Khặc khặc, thì ra cái gọi là Hoàng Kim Bảng chính là loại mặt hàng này!” Đám Huyết Hoàng Tử hú lên quái dị.
Sắc mặt đám cường giả Việt Long Tinh trở nên trầm trọng, trận chiến này Vương Ưng đã làm hết sức, chiêu thức đánh ra cũng đều mang tính hủy diệt, nhưng toàn bộ đều bị thủ đoạn quỷ dị của Huyết Cửu hóa giải, ngay cả lưỡng bại câu thương cũng không được.
Minh Ngô cùng Bá Lực Giao Hoàng liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh dị, nếu đổi lại bọn hắn ra trận, không biết phải làm cách nào đối phó với thủ đoạn của Huyết Cửu.
Tấm Huyết Thuẫn kia như một đầm lầy không đáy, muốn xuyên qua phòng ngự của nó thật là khó khăn.
“Thật xin lỗi, để các vị thất vọng rồi!” Vương Y Vận dìu lấy Vương Ưng, áy náy nhìn Thiên Vạn Bảo đám người mở miệng.
Thiên Vạn Bảo đám người không nói gì, Thiên Sơn Tiên Cảnh lần này xem như thua thiệt lớn, ngay cả một trong ba kiện Linh Cấp pháp bảo cũng bị lấy mất, bọn hắn thật sự không tiện trách cứ.
“Thắng bại là chuyện thường tình, một trận khởi đầu chưa nói lên điều gì!” Huyền Sa Lão Nhân lên tiếng, làm diệu đi bầu không khí đè nén vốn có.
“Vương cảnh chủ, Hậu Cung chúng ta có Luyện Đan Sư Thất Cấp Hậu Kỳ, thương thế của Vương công tử quan trọng hơn, mau mang đến đây!” Đúng lúc này, Liễu Ngọc Thanh bỗng nhiên mở miệng nói.
“Luyện Đan Sư Thất Cấp Hậu Kỳ?” Ánh mắt đám người co rụt lại, thân phận này cực kỳ không đơn giản, tương ứng với Hợp Thể Hậu Kỳ rồi.
Trong các thế lực ở nơi này, có thể sở hữu Luyện Đan Sư cấp bậc cao như vậy cũng chỉ có Đa Bảo Các, Đan gia, Đan Cốc cùng tứ đại Học Phủ mà thôi.
“Đa tạ!” Vương Y Vận cũng không khách khí, dù sao Hậu Cung chính là người Băng Thiên Đại Lục, xem như đồng hương, nàng mang theo Vương Ưng tiến lên Mộng Tiên Chu.
Tiêu Thanh Tuyền vội vàng tiến đến xem xét chửa trị, Vương Ưng lúc này đã hấp hối rồi, ăn một kích trực diện của Huyết Châu, không chết là may.
Trong ánh nhìn chăm chú của đám đông, từ trong tay Tiêu Thanh Tuyền…ngọn lửa màu đỏ rực cấp tốc mà lên, sau đó ngưng tụ thành một tôn Đan Đỉnh nóng rực, bắt đầu lấy ra các loại linh dược, thuần thục luyện đan.
Mà khi chứng kiến ngọn lửa đó, ánh mắt Đan Thiên Hành cùng Đan Diễm Cơ mãnh liệt co rút lại, thất thanh bật thốt lên: “Đỉnh Thiên Diễm?”
Hai người liếc nhìn nhau, Đan gia truy tìm tung tích Dị hỏa top 10 Đỉnh Thiên Diễm qua bao thế hệ vẫn bạt vô âm tính, không ngờ nay lại xuất hiện trong Hậu Cung.
Vương Y Vận thấy Tiêu Thanh Tuyền vậy mà ngay cả Dị Hỏa chuyên dụng Luyện Đan cũng có, nhất thời yên tâm, ngay cả nét lo lắng trên mặt cũng vơi đi phần nào.
“Y Vận xin nợ Hậu Cung một ân tình, ngày sau trăm lần hồi báo!” Nàng hướng về Liễu Ngọc Thanh và chúng nữ thi lễ nói.
Mà Liễu Ngọc Thanh nghe vậy khóe môi đen bóng chỉ nhẹ nhàng cong lên, trong lòng thầm nghĩ:
“Một nhân tình ta còn không nhìn vào mắt, làm con dâu thì không tệ lắm!”
…
Đọc truyện thư giãn nha các bác :D
...
E mới lập được cái tài khoản Paypal, bác nào có lòng ủng hộ e thì e cảm ơn ạ: nguyenphuochau12t2@gmail. Com
AE nào có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
Đứng trên đại dương mênh mông vô tận Hải Châu Đại Lục, hai phe cường giả nghiêm nghị đứng đối lập cách nhau trăm dặm, tà áo tung bay, giương cung bạc kiếm.
Có thể nói phần lớn cường giả đỉnh cao và người có thân phận tại Việt Long Tinh đều có mặt, tạm gác lại ân oán đứng cùng một chiến tuyến, đây là cảnh tượng vài ngàn năm chưa từng có, tất cả chỉ để đối kháng ngoại địch…
Đương nhiên đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, trong lòng từng người mang ý đồ riêng hay không thì rất khó nói.
Về phần Huyết Hoàng Địa, có thể lập nên một kế hoạch xâm chiếm Tinh Cầu như vậy đương nhiên không có kẻ ngu ngốc hay chủ quan trước đối thủ, ngoài mặt tỏ vẻ xem thường Việt Long Tinh, kỳ thật một khi ra tay sẽ là đòn trí mạng, không cho đối thủ có cơ hội trở mình.
Cuộc chiến lần này, xem như phát súng mở màn cho hai phe cánh, thắng bại không ai dám nói trước, nhưng bên thắng không thể nghi ngờ sẽ chiếm ưu thế về mặt danh vọng và khí thế, trong chiến tranh…sĩ khí cũng là một phần quyết định thắng lợi.
“Ai ra trận trước?”
Một tên Tứ Tâm Huyết Sứ trầm giọng hỏi, trận đầu tiên chỉ được thắng không được bại, hắn muốn lấy tư thái nghiền ép đả kích Việt Long Tinh, hung hăng nhục nhã cái gọi là Hoàng Kim Bảng.
“Huyết Cửu thực lực thấp nhất, ra mở màn đi!” Một tên Nhất Tinh Huyết Sứ chỉ vào tên Huyết Hoàng Tử đi cùng mình mở miệng cười nói.
“Haha, đa tạ Huyết Sứ đại nhân, cầu còn không được!” Huyết Cửu cười lên ha hả, thân hình nhoáng lên đã bước ra giữa sân, một thân khí tức bạo tạc mà ra, vươn tay lột xuống mặt nạ trên mặt.
Một gương mặt nam tử âm u tái nhợt như bệnh trạng lâu năm xuất hiện trong tầm mắt mọi người, không chút sức sống.
Nhưng không ai vì thế mà xem thường hắn, bởi vì thanh niên diện mạo âm u này nhìn qua rõ ràng còn rất trẻ tuổi, có thể nói là ba trăm tuổi cũng không đến, nhưng một thân khí thế phát ra lúc này đã là Luyện Hư Viên Mãn, có thể thấy thiên phú kinh người đến mức nào.
“Bắt đầu từ Luyện Hư Viên Mãn sao?” Chúng cường giả Việt Long Tinh sắc mặt nghiêm túc, cho dù là trên 80 danh nghạch Hoàng Kim Bảng hiện tại, thì người đạt đến tu vi này cũng không nhiều.
Mà mấy nữ Lệ Huân, U Cơ, Thành Bích và Bảo Kiều lại không cam lòng cắn cắn môi, bởi vì ngay cả cơ hội ra sân các nàng cũng không có, trong lúc nhất thời, chỉ có thể đem mọi hy vọng gửi gắm cho Thánh Nữ nhà mình, hy vọng khi nàng lên trận sẽ tỏa sáng rực rỡ.
“Kẻ nào muốn lên chịu chết?” Huyết Cửu kiêu căng đến cực điểm, ánh mắt híp lại điểm lấy từng gương mặt đám thiên tài, đặc biệt là khi nhìn đến phía chúng nữ xinh đẹp, càng là dâm tiện không thể tả.
“Muốn chết? ta tới!” Ba âm thanh đồng loạt vang lên, chỉ thấy Minh Ngô, Vương Ưng cùng Bá Lực Giao Hoàng bước lên một bước, ai cũng muốn biểu hiện rực rỡ trước ánh mắt quan sát của toàn bộ cao tầng Tu Chân Giới.
Hơn nữa biểu hiện của Huyết Cửu phá mức phách lối, so với tiểu tử Lạc Nam kia càng thêm phách lối, khiến bọn hắn nổi giận.
Chỉ có Bách Hiểu Sinh thân là một Luyện Hư Viên Mãn, lúc này lại đang án binh bất động, dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn ba người Vương Ưng. Huyết Hoàng Địa mạnh yếu chưa rõ, các ngươi muốn trở thành chuột bạch đi chịu chết sao? ta mới không ngu xuẩn như vậy.
Hành động của Bách Hiểu Sinh khiến không ít người xem thường, bất quá lên chiến hay không là tự nguyện, bọn hắn cũng không tiện nói gì.
Thiên Vạn Bảo nhìn lướt qua chúng nữ Hậu Cung, muốn xem thử các nàng có nhân tuyển hay không.
Trong hàng ngũ chúng nữ, ba thân ảnh mỹ diễm tuyệt trần bước lên một bước.
“Ta cũng muốn chiến!” Á Liên Nga, Liễu Thi Cầm cùng Ái Tâm tiến lên một bước, ba đôi môi mộng đỏ hé mở.
Á Liên Nga một thân chiến giáp oai phong lẫm lẫm, vì quá trình nàng bế quan không diễn ra trong Gia Tốc Trận nên thời gian nửa năm tiến bộ không quá đáng kể, chỉ từ Luyện Hư Hậu Kỳ đến Luyện Hư Viên Mãn mà thôi, mặc dù vậy nhưng danh tiếng nữ tướng quân Tinh Linh Đảo từ lâu đã sớm vang dội.
So với sự hào hùng của Á Liên Nga, Liễu Thi Cầm một thân cung trang màu trắng trang nhã cao quý, sắc mặt thản nhiên ung dung như trăng rằm, giữa trán có ấn ký hình bán nguyệt, tạo cho người khác cảm giác cao quý như tiên tử.
Ái Tâm lại là mỹ nhân Tây phương phong tình quyến rũ, nhưng bản thân lại là một Luyện Khí Sư, không ít người cảm thấy nàng chưa đủ tin cậy.
Mấy nữ Diễm Điệp Tình, Nam Cung Uyển Dung, Lý Trúc Loan, Băng Phỉ Phỉ, Tiểu Sư, Băng Linh Nhi cũng muốn lên chiến, đáng tiếc các nàng chỉ mới đột phá Luyện Hư Hậu Kỳ, không phù hợp quy tắc.
“Các vị thấy thế nào?” Thiên Vạn Bảo cầm đầu nhàn nhạt hỏi ý kiến đám Độ Kiếp Kỳ.
“Mấy nữ nhân Hậu Cung ta xem thực lực đều mới đột phá chưa được bao lâu, chiến tích cũng ít hơn mấy tiểu tử Bá Lực Giao Hoàng, không đáng tin cho lắm!” Quy Linh Lão Nhân vuốt râu nói.
Lời của hắn lập tức được đám đông tán thành, dù sao trong mắt chúng cường giả, đột phá quá nhanh cũng không phải chuyện tốt, căn cơ chúng nữ chắc hẳn không được vững chắc như đám người Minh Ngô.
“Đánh rắm, ba người Minh Ngô bị Lạc Nam đánh bại thiên hạ đều biết, mau để nữ nhân Hậu Cung xuất chiến!” Thái Linh Lão Nhân phản bác.
“Hừ, không phải ai cũng yêu nghiệt được như Lạc Nam, ta cảm thấy đám nữ nhân Hậu Cung tay chân yểu điệu, nói không chừng kinh nghiệm thực chiến kém cỏi, tám phần mười thất bại!” Phó hiệu trưởng Bách Linh Học Phủ Bách Lượng Lão Nhân hừ một tiếng.
Trong lúc nhất thời, đám người xôn xao, Tinh Linh Nữ Vương muốn đề cử Á Liên Nga lại bị cả đám phản bác, cho rằng Á Liên Nga vừa đột phá Luyện Hư Viên Mãn, xếp hạng trước đó trên Hoàng Kim Bảng còn kém hơn Minh Ngô mấy người, không được trọng dụng.
“Thật là rườm rà, chi bằng toàn bộ các ngươi đều xông lên cho ta giết!” Huyết Cửu thấy đám người này quá mức tốn thời gian, nhất thời cười lớn khiêu khích.
“Khặc khặc, Huyết Cửu nói không sai, một trận chiến mà thôi, lại thương lượng lâu như vậy? nếu sợ quá thì toàn bộ lên đánh a” Đám Huyết Hoàng Tử cười lên ha hả.
“Còn không phải sao? Hoàng Kim Bảng nhát như chuột, trước đó ta còn giết qua hai tên!” Một tên Huyết Hoàng Tử khiêu khịch phụ họa.
“Các ngươi muốn chết! bản công tử một mình có thể bại ngươi!”
Vương Ưng tuổi trẻ khí thịnh rốt cuộc không nhịn được khích tướng gầm lên một cái, chân đạo tàn ảnh đã lao ra xuất tràng.
“Tiểu tử thúi này, lại đem phiền phức về cho ta!” Vương Y Vận trong lòng thầm mắng, biết thế không mang hắn theo lần này.
Một đám Độ Kiếp Kỳ đã ý vị thâm trường nhìn qua nàng, đối với hành vi tự quyết của Vương Ưng cảm thấy không hài lòng.
“Thật không nên thân!”
Chúng nữ Á Liên Nga cũng bị biến cố trước mặt làm cho giật mình, hiển nhiên việc Vương Ưng tự ý quyết định mở màn cho trận chiến quan trọng đại diện cho Việt Long Tinh khiến các nàng tức giận.
“Không cần gấp, bảo mật thực lực cũng là nên làm!” Liễu Ngọc Thanh ung dung nói, đám lão già Độ Kiếp Kỳ này dám xem nhẹ mấy cô con dâu của nàng, cho bọn hắn ăn chút giáo huấn cũng tốt.
“Haha rốt cuộc có kẻ ra chịu chết!” Nhìn thấy Vương Ưng lao đến, Huyết Cửu khóe miệng xuất hiện nụ cười tà.
“Bổn công tử Vương Ưng, xuất thân Thiên Sơn Tiên Cảnh!” Vương Ưng hét lớn, Linh Cấp Trung Phẩm pháp bảo Thiên Băng Côn xuất hiện trong tay hắn, sức mạnh bùng nổ nện xuống đầu Huyết Cửu.
“Thiên Sơn Côn Pháp – Trọng Sơn!”
Không gian bốn phía bạo tạc, một Côn này nặng nề như núi lớn, khiến không ít người xem vỗ tay khen hay.
“Thích chơi cứng? haha ta không ngại!”
Huyết Cửu cười gằn, thân hình tưởng chừng gầy yếu của hắn đột ngột cầm lấy một thanh Huyết Chùy đầy gai nhọn, bên trên máu huyết sục sôi, ẩn chứa khí tức nguy hiểm hết sức mãnh liệt.
“Linh Cấp Cực Phẩm pháp bảo?”
Thiên Diệp Dao chúng nữ có kiến thức lập tức thốt lên, hiển nhiên không nghĩ đến nội tình của Huyết Hoàng Địa lại kinh người như vậy, tùy tiện một tên Huyết Hoàng Tử xuất trận cũng sở hữu Linh Cấp Cực Phẩm pháp bảo.
Trong ánh mắt nghiêm nghị của đám người, Huyết Cửu hai tay cầm lấy Huyết Chùy, hung hăng đập đến Thiên Băng Côn, không chút yếu thế.
ẦM…
Không gian kịch chấn, khóe miệng Vương Ưng chảy ra một tia tiên huyết, đôi tay cầm côn run lên lẩy bẩy, chỉ là hắn lại không hoảng sợ, trái lại tự tin nhìn Huyết Cửu cười gằn nói:
“Máu huyết trên Huyết Chùy của ngươi đã bị ta đóng băng, để xem ngươi lấy gì chống đỡ!”
Huyết Cửu nghe vậy liếc nhìn, quả nhiên nhìn thấy bên trên Huyết Chùy bị kết thành từng khối băng đem máu huyết đông cứng lại, đó là vị trí tiếp xúc với Thiên Băng Côn vừa rồi.
Khi hai thanh vũ khí tiếp xúc, Vương Ưng đã vận dụng Băng Hệ Linh Lực của mình để đống băng máu tươi trên Huyết Chùy, giảm đi tính nguy hiểm của nó…
“Thiên Sơn Côn Pháp - Áp Sơn!”
Vương Ưng lòng tin trong lòng tăng vọt cười lớn, một Côn lại mạnh mẽ giáng xuống, lấy tư thái như có thể nghiền áp sơn hà…
Chỉ là ngay lúc này, khóe miệng Huyết Cửu xuất hiện một tia cười quỷ dị, Vương Ưng thấy vậy thầm kêu không ổn…
Huyết Chùy trên tay Huyết Cửu đột ngột chuyển động, máu tươi bộc phát lực lượng mạnh mẽ đem tầng tầng băng phong vỡ nát, sau đó trong ánh mắt kinh dị của Vương Ưng, máu huyết trên Huyết Chùy nhúc nhích, sau đó từ Huyết Chùy biến hóa thành một tấm thuẫn bằng máu dày cộm lầy lội ngăn cản trước mặt.
BẸP…
Thiên Băng Côn nện vào tấm thuẫn máu, một chiêu Áp Sơn cực mạnh vậy mà không tạo ra bất kỳ tiếng vang nào, trái lại tấm thuẫn máu kia lại như có được sinh mệnh, vô số máu tươi trên thuẫn trở thành đầm lầy hút lấy Thiên Băng Côn…
“Thủ đoạn thật quỷ dị, Huyết Chùy đột ngột chuyển thành Huyết Thuẫn, chẳng lẽ pháp bảo của Huyết Hoàng Địa đều cơ động như vậy?” Chúng cường giả âm thầm phỏng đoán.
“Đáng ghét, ra cho ta!” Vương Ưng hãi hùng khiếp vía, Thiên Băng Côn đang bị tấm thuẫn đầy máu kia nuốt vào, hắn dùng hết sức bình sinh muốn đem pháp bảo của mình rút ra ngoài nhưng không sao làm được.
Trái lại, ngay cả đôi tay đang cầm côn của hắn cũng bị đám máu tươi bám dính vào, một cảm giác nguy hiểm tràn lan khiến Vương Ưng cắn chặt răng, đành phải buông bỏ Thiên Băng Côn.
“Ha ha, nếu ngươi đã vứt bỏ pháp bảo của mình, thì để ta nhận vậy!” Huyết Cửu liếm liếm khóe miệng, tấm thuẫn máu của hắn rốt cuộc đem Thiên Băng Côn nuốt vào, chỉ để lộ một gốc nhỏ ra ngoài.
“Nằm mơ!” Thấy tình cảnh đó, Vương Ưng sao có thể cho đối phương toại nguyện, chân đạp thân pháp xuất hiện sau lưng Huyết Cửu, tay không ngưng tụ Băng linh lực, một chưởng bá đạo nện vào ót Huyết Cửu:
“Thiên Sơn Chưởng!”
Sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh thiên sơn dày đặc, mắt thấy sắp đem đầu của Huyết Cửu bạo tạc.
“Hú hồn chưa? Khặc khặc?”
Trong ánh mắt muốn lòi ra của đám người, cái đầu Huyết Cửu đột ngột xoay chuyển 360 độ, cổ của hắn uốn éo như bánh quay chèo, gương mặt triệt để ra sau lưng cười ha ha quái dị.
“Chết!”
Vương Ưng không hoảng loạn, bất kể là mặt hay ót, ngươi cũng phải ăn chưởng của ta, Thiên Sơn Chưởng hung hăng vỗ đến.
“Phụt!”
Cái miệng Huyết Cửu há lớn như chậu máu, bất ngờ phun ra một viên Huyết Châu ẩn chứa lực lượng khủng bố, công thẳng vào một chưởng của Vương Ưng.
“Không được!” Sắc mặt Vương Y Vận đại biến.
ĐÙNG…
Viên Huyết Châu như quả bom hung hăng kích nổ, cánh tay Vương Ưng toàn bộ bạo tạc, mà thân hình của hắn như một con diều đứt dây bay thẳng ra ngoài vài chục dặm, miệng liên tục phun máu.
“Vương Ưng nhận thua!” Vương Y Vận hét lên một tiếng, vội vàng đạp không mà ra, đem Vương Ưng đón lấy, nhận ra tên này còn hô hấp mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Mặc dù mất mặt, nhưng nàng không thể để đệ đệ mình chịu chết, khoảng cách chênh lệch giữa hắn và Huyết Cửu quá xa.
“Không biết tự lượng sức mình, Thiên Băng Côn ta nhận ha hả!” Huyết Cửu há miệng, viên Huyết Châu kia bị hắn nuốt vào, lúc này dùng ánh mắt khinh thường nhìn phe cánh Việt Long Tinh, ung dung trở về trận hình Huyết Hoàng Địa.
“Khặc khặc, thì ra cái gọi là Hoàng Kim Bảng chính là loại mặt hàng này!” Đám Huyết Hoàng Tử hú lên quái dị.
Sắc mặt đám cường giả Việt Long Tinh trở nên trầm trọng, trận chiến này Vương Ưng đã làm hết sức, chiêu thức đánh ra cũng đều mang tính hủy diệt, nhưng toàn bộ đều bị thủ đoạn quỷ dị của Huyết Cửu hóa giải, ngay cả lưỡng bại câu thương cũng không được.
Minh Ngô cùng Bá Lực Giao Hoàng liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự kinh dị, nếu đổi lại bọn hắn ra trận, không biết phải làm cách nào đối phó với thủ đoạn của Huyết Cửu.
Tấm Huyết Thuẫn kia như một đầm lầy không đáy, muốn xuyên qua phòng ngự của nó thật là khó khăn.
“Thật xin lỗi, để các vị thất vọng rồi!” Vương Y Vận dìu lấy Vương Ưng, áy náy nhìn Thiên Vạn Bảo đám người mở miệng.
Thiên Vạn Bảo đám người không nói gì, Thiên Sơn Tiên Cảnh lần này xem như thua thiệt lớn, ngay cả một trong ba kiện Linh Cấp pháp bảo cũng bị lấy mất, bọn hắn thật sự không tiện trách cứ.
“Thắng bại là chuyện thường tình, một trận khởi đầu chưa nói lên điều gì!” Huyền Sa Lão Nhân lên tiếng, làm diệu đi bầu không khí đè nén vốn có.
“Vương cảnh chủ, Hậu Cung chúng ta có Luyện Đan Sư Thất Cấp Hậu Kỳ, thương thế của Vương công tử quan trọng hơn, mau mang đến đây!” Đúng lúc này, Liễu Ngọc Thanh bỗng nhiên mở miệng nói.
“Luyện Đan Sư Thất Cấp Hậu Kỳ?” Ánh mắt đám người co rụt lại, thân phận này cực kỳ không đơn giản, tương ứng với Hợp Thể Hậu Kỳ rồi.
Trong các thế lực ở nơi này, có thể sở hữu Luyện Đan Sư cấp bậc cao như vậy cũng chỉ có Đa Bảo Các, Đan gia, Đan Cốc cùng tứ đại Học Phủ mà thôi.
“Đa tạ!” Vương Y Vận cũng không khách khí, dù sao Hậu Cung chính là người Băng Thiên Đại Lục, xem như đồng hương, nàng mang theo Vương Ưng tiến lên Mộng Tiên Chu.
Tiêu Thanh Tuyền vội vàng tiến đến xem xét chửa trị, Vương Ưng lúc này đã hấp hối rồi, ăn một kích trực diện của Huyết Châu, không chết là may.
Trong ánh nhìn chăm chú của đám đông, từ trong tay Tiêu Thanh Tuyền…ngọn lửa màu đỏ rực cấp tốc mà lên, sau đó ngưng tụ thành một tôn Đan Đỉnh nóng rực, bắt đầu lấy ra các loại linh dược, thuần thục luyện đan.
Mà khi chứng kiến ngọn lửa đó, ánh mắt Đan Thiên Hành cùng Đan Diễm Cơ mãnh liệt co rút lại, thất thanh bật thốt lên: “Đỉnh Thiên Diễm?”
Hai người liếc nhìn nhau, Đan gia truy tìm tung tích Dị hỏa top 10 Đỉnh Thiên Diễm qua bao thế hệ vẫn bạt vô âm tính, không ngờ nay lại xuất hiện trong Hậu Cung.
Vương Y Vận thấy Tiêu Thanh Tuyền vậy mà ngay cả Dị Hỏa chuyên dụng Luyện Đan cũng có, nhất thời yên tâm, ngay cả nét lo lắng trên mặt cũng vơi đi phần nào.
“Y Vận xin nợ Hậu Cung một ân tình, ngày sau trăm lần hồi báo!” Nàng hướng về Liễu Ngọc Thanh và chúng nữ thi lễ nói.
Mà Liễu Ngọc Thanh nghe vậy khóe môi đen bóng chỉ nhẹ nhàng cong lên, trong lòng thầm nghĩ:
“Một nhân tình ta còn không nhìn vào mắt, làm con dâu thì không tệ lắm!”
…
Đọc truyện thư giãn nha các bác :D
...
E mới lập được cái tài khoản Paypal, bác nào có lòng ủng hộ e thì e cảm ơn ạ: nguyenphuochau12t2@gmail. Com
AE nào có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ - Cần Thơ II)
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
Chân thành cảm ơn
/2381
|