Thời gian chầm chậm trôi qua, bầu không khí bên trong bí cảnh càng lúc càng trở nên nóng nảy…
Vẫn còn không ít tu sĩ có Điểm Tích Lũy chưa đạt đến 1000, lo lắng bản thân không thể hoàn thành khảo hạch, nôn nóng tiêu diệt yêu thú, các trận chiến lớn nhỏ diễn ra không dứt…
Một số tu sĩ càng là bại trận trước yêu thú, phải cam chịu vứt bỏ Thẻ Bài để bảo toàn tính mạng…đối với các trường hợp này, Thẻ Bài của hắn sẽ bị Học Phủ thu hồi…
Mà những thiên tài tự tin với thực lực bản thân, quyết tâm muốn đăng lâm Thánh Linh Bảng, chỉ có thể tìm kiếm và tuyên chiến với 50 người xuất sắc nhất…
50 bài danh, 50 thứ hạng thỉnh thoảng có những sự thay đổi nhất định, tuy nhiên cũng chỉ là một vài thứ hạng ở bét bảng mà thôi…
Trái với tình hình náo nhiệt, Lạc Nam và chúng nữ lại nhàn nhã ngồi bên nhau thưởng thức sự yên lặng vốn có, lấy ra vài bầu rượu từ nhẫn trữ vật của Trọng Vô Danh, cùng các nàng thưởng thức…
Không thể không nói rượu của Độ Kiếp Kỳ quả thật không đơn giản, vừa thơm ngon nồng đậm, lại vừa gia tăng tốc độ thu nạp thiên địa linh khí…
Chẳng ai dám đến làm phiền bọn họ…
Một tổ hợp có hơn mười thiên tài mạnh mẽ, thiên phú siêu tuyệt, lại thêm Lạc Nam đang giữ vững top 1, uy danh hiển hách, đương nhiên không có người dám đến vuốt râu hùm…
Mặc dù như vậy, nhưng hầu hết tất cả mọi người đều biết rằng, đó chỉ là biểu hiện trước mắt mà thôi, một sự bình yên trước cơn bão lớn đang dữ dội tiến tới…
Dù cách xa ngàn dặm nhưng mọi tu sĩ đều nhìn rõ ràng, tại một nơi xa xăm, mười tia sáng ngạo nghễ bắn thẳng lên trời cao, cũng là nơi tập hợp một nhóm thiên tài tuyệt đỉnh, như gián tiếp chứng minh cho ý nghĩ của bọn họ…
Hai nhóm người, đều là tập hợp các thiên tài khủng bố, nếu nói bọn chỉ đơn giản ngồi lại tâm sự, nói chuyện tình cảm, có quỷ mới tin…
Đã có không ít tu sĩ âm thầm tiến về, ẩn nấp cách vị trí Lạc Nam cùng chúng nữ đang ngồi một khoảng an toàn nhất định ở bốn phương tám hướng, âm thầm theo dõi…
Bọn hắn muốn được chứng kiến trận đại chiến kinh điển lần này nhằm mở mang tầm mắt, đương nhiên nếu có thể nhân lúc cháy nhà hôi của, tìm kiếm một chén canh càng không thể tốt hơn…
Việc Lạc Nam và chúng nữ từng xung đột với những thiên tài của các thế lực lớn kia không phải chuyện bí mật…
Mà thiên tài của các thế lực lớn đó điều có sự kiêu ngạo của riêng mình, đương nhiên không chấp nhận ăn thiệt thòi như vậy mà án binh bất động…
Vì thế không ít người thông minh nhanh trí đã âm thầm phán đoán được đại khái tập hợp khiêu chiến nhóm của Lạc Nam gồm những ai…
…
Mặc kệ vô số ánh mắt soi mói kia, Lạc Nam thả lỏng tinh thần nhất có thể, cùng chúng nữ trò chuyện vui vẻ, hỏi thăm khoảng thời gian vừa qua của các nàng…
Nhất là đối với hai người Nhược Tuyết, Thi Cầm…
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe nghe các nàng kể lại, hắn không nghĩ rằng hai nữ vừa vào bí cảnh không lâu đã bị một tên Thánh Tử Huyết Linh Tông chặn đường gây sự…
“Huyết Linh Tông, Phàm Ẩn Tự, Lạc gia…các ngươi tốt nhất cùng nhau kéo đến!” Cười nhạt một tiếng, trong mắt Lạc Nam xuất hiện chiến ý ngập trời…
Mà chúng nữ cũng sớm tụm ba tụm bảy oanh oanh yến yến, chị chị em em trò chuyện, hầu như không xuất hiện vẻ căng thẳng trước đại chiến chút nào…
Không phải các nàng xem thường đối thủ, mà vì các nàng tin tưởng vào nam nhân của mình, tin tưởng vào thực lực tuyệt đối trong cùng cấp của hắn…
Có một chỗ dựa vững trãi trong gia đình, cần phải lo lắng sao?
Hoa Ngọc Phượng nhìn một đám nữ nhân thiên tài tuyệt sắc vậy mà hòa hợp cùng một chỗ, trong lòng cảm thấy khó có thể tin…
Chúng nữ mỗi người đều là vạn dặm tuyển một, lẽ ra nên không ai phục ai mới đúng…thật không hiểu nam nhân này có mị lực hay bùa chú gì?
“Đại tỷ a, ngươi và phu quân từ bao giờ bắt đầu?” Yên Nhược Tuyết kéo Tô Mị sang một góc, nhoẻn miệng cười trêu chọc…
Hoa Ngọc Phượng vểnh tai, trong lòng tò mò đến cực điểm…nàng cũng muốn biết nguyên nhân vị đại tỷ của mình vốn không xem nam nhân ra gì lại nhanh chóng rơi vào tay giặc như vậy…
Tô Mị nghe “chính thê” thắc mắc, xấu hổ mím mím môi, gương mặt nóng hổi đỏ bừng…
“Chúng ta lớn lên cùng nhau, hiện tại lại cùng theo một nam nhân cũng là kết cục hoàn mỹ, đáng tiếc nhị tỷ…haizz” Yên Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Hoa Ngọc Phượng một cái, ra vẻ buồn bả thở dài…
“Hừ” Hoa Ngọc Phượng yêu kiều hừ một tiếng, xoay mặt sang nơi khác, vô tình bắt gặp Lạc Nam đang mỉm cười nhìn mình, nàng giật thót người, như hài tử ăn vụn bị bắt quả tang, không thèm nhìn hắn…
Tô Mị loáng thoáng nhận ra dụng ý trong giọng điệu của Yên Nhược Tuyết, lập tức nghĩ đến viễn cảnh ba tỷ muội thân thiết cùng gả cho một nam nhân, cũng không hẳn quá tệ…
Vội vàng đem tình huống gặp Lạc Nam kể ra, cố tình truyền vào tai Hoa Ngọc Phượng, lại dùng giọng điệu truyền cảm nhất có thể, đem Lạc Nam miêu tả thành nam nhân tốt nhất thế gian vậy…
Yên Nhược Tuyết vừa nghe vừa thích thú, che miệng cười phụ họa, lại thỉnh thoảng khen ngợi điểm tốt của Lạc Nam, khiến Hoa Ngọc Phượng trong lòng ngứa ngáy thầm nghĩ: “Hắn thật sự ưu tú như vậy sao?”
Phía bên kia, Liễu Thi Cầm nhẹ giọng nói với Mộc Tử Âm vấn đề gì đó, thỉnh thoảng liếc sang Hoa Ngọc Phượng, ánh mắt hiện lên từng tia thưởng thức…
Mộc Tử Âm cười nhẹ gật đầu, kéo theo Bạch Tố Mai cùng Lý Trúc Loan bước đến cạnh Hoa Ngọc Phượng…
Hoa Ngọc Phượng theo bản năng gật đầu xem như chào hỏi, nàng luôn cảm thấy ba nữ nhân này có điểm gì rất quen thuộc, nhất là hương thơm trên cơ thể các nàng, như từng gặp ở đâu rồi…
“Từ khi chia tay đến giờ, Nhị thánh nữ vẫn khỏe chứ?” Mộc Tử Âm thân thiện hỏi thăm, khí chất thành thục quyến rũ của nữ nhân trưởng thành hơi lấn át vẻ non nớt kiêu ngạo của một thiếu nữ như Hoa Ngọc Phượng…
“Chúng ta hình như đã gặp nhau trước đó?” Hoa Ngọc Phượng cũng là nữ nhân ngay thẳng, vào trực tiếp vấn đề…
“Hì hì, Nhị Thánh Nữ đã quên hai từ Hậu Cung sao?” Lý Trúc Loan che miệng cười tinh nghịch…
“Thì ra là ba vị!” Hoa Ngọc Phượng bất ngờ bật thốt lên, gương mặt tuyệt mỹ vui vẻ…
Trong một lần nàng mang theo vài tỷ muội Bách Hoa Tông làm nhiệm vụ, bị thiên tài của Huyết Linh Tông chặn đường gây sự, mắt thấy mình sắp hương tiêu ngọc vẫn, ba nữ tử thần bí tự xưng là người của Hậu Cung đã xuất hiện cứu nàng…
“Ngọc Phượng đa tạ ba vị cứu mạng!” Hoa Ngọc Phượng vội vàng đứng dậy khom người…
Bất quá Bạch Tố Mai đã nhanh tay đỡ lấy nàng, nhu hòa cười nói: “Nhược Tuyết và Tô Mị tỷ cũng là thành viên của Hậu Cung, chúng ta theo lý là người một nhà, Nhị Thánh Nữ không cần khách sáo!”
“Đại Tỷ và Tam muội? trách không được khi đó các vị nói Bách Hoa Tông chính là bằng hữu của Hậu Cung!” Hoa Ngọc Phượng trong lòng bừng tỉnh…
Bất quá nghĩ đến hai từ Hậu Cung, sắc mặt Hoa Ngọc Phượng đỏ hồng một mảnh, trợn mắt lườm Lạc Nam một cái…nam nhân này cũng thật biết đùa, đem danh tự thế lực đặt ra với ý nghĩa như vậy…
“Hậu Cung sao? Linh Nhi cũng muốn gia nhập a!” Băng Linh Nhi vốn buông chuyện với Diễm Điệp Tình, nghe chúng nữ nói thế vội vàng vươn tay lên cao nói…
“Khanh khách!”
Sự ngây thơ của nàng khiến chúng nữ cười đến rung rẩy cả người…
“Linh Nhi nói gì sai sao?” Băng Linh Nhi gương mặt ngơ ngác, lúng túng xoa xoa hai bàn tay trắng như phấn…
“Nha đầu ngốc muội quả thật nói sai!” Diễm Hồng Liên quyến rũ cười nói…
“Từ khi muội ngồi xuống nơi này, phu quân và chúng ta đã xem muội là một thành viên của Hậu Cung rồi!” Liễu Thi Cầm diệu dàng nói, rất có phong phạm đại tỷ…
“A, thật tốt quá, có phải Tiểu Thư cũng là người Hậu Cung không?” Băng Linh Nhi mở to hai mắt tròn xoe, đáng yêu vô cùng…
“Đương nhiên, Lam Tịch còn có Cung Điện riêng tại Hậu Cung nữa cơ, muội cũng sẽ có!” Lạc Nam cười gật đầu…
“Cung Điện?” Tô Mị vội quay ngoắc sang nhìn hắn…
“Yên tâm, ai cũng có phần!” Lạc Nam cười hề hề liếc mắt đưa tình với nàng…
Tô Mị lúc này mới hài lòng nhoẻn miệng cười xinh đẹp…
Hoa Ngọc Phượng cảm thấy sắp điên rồi, đám nữ nhân này là sao vậy? nói thứ gì dễ hiểu một chút được không, nàng quả thật không tiếp thu được gì cả…
“Nhị tỷ muốn biết không? gia nhập Hậu Cung cùng chúng ta a!” Yên Nhược Tuyết nhân cơ hội lẩm bẩm bên tai nàng…
Hoa Ngọc Phượng giật mình, lắc đầu như trống bỏi, nàng có cảm giác mình đang bị lừa lên thuyền giặc…
Liễu Thi Cầm đánh mắt với Lạc Nam một cái, muốn hắn nhân cơ hội biểu hiện một chút…
Lạc Nam hiểu ý gật đầu, nhìn Hoa Ngọc Phượng chân thành nói:
“Mị Nhi và Tuyết Nhi đều là bảo bối của ta, nàng là tỷ muội của hai nàng ấy đương nhiên không ngoại lệ, cánh cửa Hậu Cung luôn rộng mở với nàng…”
“Đừng nói lời đường mật buồn nôn, nếu để ta biết ngươi đối xử với các nàng không tốt, đừng trách Ngọc Phượng vô tình!” Hoa Ngọc Phượng ngạo kiều đáp trả, nàng không phải dễ dụ như vậy…
“Ta lấy tính mạng đảm bảo!” Lạc Nam vỗ vỗ lòng ngực đầy tự tin, nhìn thẳng vào mắt nàng thề thốt…
“Chàng đừng nói lung tung!” Yên Nhược Tuyết giận dữ nhéo hông hắn…
…
Đám tu sĩ ẩn nấp xung quanh thấy Lạc Nam cùng các vị giai nhân tuyệt sắc cười cười nói nói, cả đám ghen tỵ đến cực điểm, hận không thể thay thế vị trí của hắn…
Nhưng biết sao được, người ta thực lực vừa cao, bề ngoài anh tuấn, lại vung tiền như rác, bọn hắn sao có thể cạnh tranh?
…
Trên một đỉnh núi gần đó, một nữ nhân thanh nhã uyển chuyển đứng thẳng, thấy được tình cảnh này, nàng cắn nhẹ đôi môi hồng nhuận…
Những nữ nhân đó quá mức ưu tú, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy một tia mặc cảm…hắn thật sự sẽ vì Nam Cung Ngọc mà trợ giúp nàng sao?
Không biết từ lúc nào, bên cạnh Nam Cung Uyển Dung xuất hiện một nam tử cao lớn, diện mạo có phần anh tuấn, chỉ là ánh mắt chất chứa dâm tà của hắn khi nhìn nàng khiến tóc gáy Nam Cung Uyển Dung dựng thẳng dậy, nàng có cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm…
“Nam Cung Liệt, ngươi theo ta làm gì?” Nàng mở miệng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng…
“Ta chỉ không ngờ rằng vị hôn thê của mình vậy mà lọt top 50, cảm thấy thay ngươi tự hào mà thôi!” Nam Cung Liệt nhún nhún vai cười nhạt…
“Vị hôn thê? Buồn cười! ngươi cứ tiếp tục đắm chìm trong nữ sắc và mưu mô đấu đá tại Nam Cung gia tiếp đi, sẽ có một ngày, ngay cả bóng lưng của ta ngươi cũng nhìn không đến!” Nam Cung Uyển Dung nhẹ giọng nói, chỉ là trong đôi mắt kia chất chứa tự tin vô cùng mãnh liệt…
Nam Cung Liệt lớn hơn nàng tận bảy tuổi, trước đây thực lực vượt xa nàng, nhưng người này sau khi trở thành Thánh Tử của gia tộc, lập tức trầm mê trong đám nữ sắc, lại chỉ dùng mưu mô xảo trá mưu hại huynh đệ đồng tộc nhằm bảo trụ địa vị Thánh Tử, khiến thực lực ngày một chậm phát triển…
Hiện tại hắn chỉ vừa thành công lọt top 50, sau khi Lạc Nam đánh đuổi hai người Lạc Tính và Lạc Sinh mà thôi…
Có thể nói Nam Cung Liệt vào được bảng xếp hạng cũng là nhờ Lạc Nam…
Nam Cung Liệt ánh mắt trầm xuống, nhìn theo tầm quan sát của nàng, phát hiện Lạc Nam đang được chúng nữ vây quanh khiến hắn ghen ghét mãnh liệt, cười gằn một tiếng:
“Nam nhân kia trầm mê nữ sắc ngươi lại âm thầm nhìn lén đối phương, ta trầm mê nữ sắc ngươi lại bảo ta sa đọa? Nam Cung Uyển Dung, ngươi thật buồn cười đến cực điểm!”
“So hắn với ngươi? Đừng tự đề cao bản thân mình như vậy!” Nam Cung Uyển Dung cau mày nói khẽ…
Là một nữ nhân tinh tế, nàng phát hiện ánh mắt của Lạc Nam khi nhìn mỹ nữ xinh đẹp, chỉ có sự thưởng thức và trân trọng…mà ánh mắt của Nam Cung Liệt khi nhìn các mỹ nữ, lại bị dục vọng ngập tràn chiếm cứ, như một con sói đói rình mồi, khiến người ta chán ghét, buồn nôn…
Lại thêm hành động hào hiệp của Lạc Nam đối với Tiêu Thanh Tuyền, chỉ cần là nữ nhân đều sẽ có thiện cảm với hắn…
Đổi lại Nam Cung Liệt khi đó, không đem Tiêu Thanh Tuyền đạp xuống chân núi là lạy ơn trời phật rồi…
Nam Cung Liệt giận dữ, bất quá biết mình không phải đối thủ của nữ nhân này, chỉ có thể nhẫn nhịn cười lạnh một tiếng:
“Hừ, để xem hắn và đám nữ nhân kia sẽ làm được trò trống gì, Lạc Vũ đang liên hợp lượng lớn anh tài tuyệt đỉnh vây công hắn đây!”
Nam Cung Uyển Dung nghe vậy, mày liễu hơi cau lại, bàn chân nhẹ điểm định đem tin tức báo với Lạc Nam…
“Đứng lại!” Nam Cung Liệt chặn đứng trước mặt nàng gằn từng chữ: “Nam Cung Uyển Dung, rốt cuộc ngươi có phải người Nam Cung gia hay không? đối với người trong nhà cũng không thấy ngươi nhiệt tình như vậy?”
“Haha, nếu có thể ta ước gì mình không mang họ Nam Cung” Nam Cung Uyển Dung bi thương cười một tiếng…
Gia tộc này bản chất rất giống Lạc gia, đều đặt quyền lực lên trên tình thân…
Phụ mẫu của Nam Cung Uyển Dung từng là trưởng lão của gia tộc, có cống hiến cho gia tộc rất lớn, hai người hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ khi nàng còn rất nhỏ…
Từ đó địa vị của Nam Cung Uyển Dung trở nên thấp kém, bị vô số tỷ muội đồng tộc ức hiếp…
Nhưng bằng chính bản lĩnh và nghị luật của mình, nàng thành công tu luyện Kim Hệ công pháp mà gia tộc không ai làm được…Nam Cung Uyển Du ngây thơ cho rằng nhờ vào đó mà nàng được gia tộc công nhận trở thành Thánh Nữ…
Nhưng mãi sau này nàng mới tình cờ biết rằng, việc nàng trở thành Thánh Nữ cũng do gia chủ của Nam Cung gia âm thầm sắp xếp…
Bởi lẽ Thánh Nữ phải kết hôn với Thánh Tử, mà Nam Cung Liệt nhìn trúng nàng từ lâu, nàng trở thành Thánh Nữ là một trong số các kế hoạch của hắn…bởi Nam Cung Liệt cho rằng chỉ có Thánh Nữ mới xứng đáng với thân phận hắn, trở thành chính thê của hắn…
Nam Cung Liệt chính là con trai của Gia chủ Nam Cung Gia, sắp xếp để nàng trở thành Thánh Nữ là chuyện dễ như trở bàn tay…
Từ khi biết được chuyện này, Nam Cung Uyển Dung cảm thấy ghê tởm với thân phận Thánh Nữ của mình, hầu như mất hết lòng tin vào gia tộc…
Vì lẽ đó mà khi Nam Cung Ngọc ra sức cứu tính mạng của nàng trong một lần rèn luyện, lại là người duy nhất nhớ ngày sinh nhật của nàng, tặng một viên Dưỡng Nhan Đan quý giá…
Từ đó trong lòng Nam Cung Uyển Dung thật tâm xem Nam Cung Ngọc là tỷ tỷ, đối với lời nói của Nam Cung Ngọc rất xem trọng…
Nghe Nam Cung Ngọc nói Lạc Nam có thể trợ giúp mình, Nam Cung Uyển Dung quyết định tin tưởng, cho rằng đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của nàng…
Bởi lẽ nàng đối với Nam Cung gia đã không còn gì lưu luyến, từ đầu đến cuối nàng chỉ là công cụ bị người khác sắp đặt mà thôi…
Nếu kết hôn với Nam Cung Liệt, cả đời nàng chỉ có thể lẫn quẩn ở Nam Cung Gia, lãng phí thiên phú, lãng phí tương lai, suốt đời làm con rối của người khác…
Nam Cung Uyển Dung là nữ nhân có hoài bảo, có ước mơ, làm sao cam lòng đầu hàng số phận?
Nhìn thấy bên cạnh Lạc Nam toàn nữ nhân ưu tú xuất chúng vượt qua nàng, Nam Cung Uyển Dung cắn răng làm ra quyết định…
Hóa thân thành một luồng Kim Quang, biến mất trước sự oán độc của Nam Cung Liệt …
Một lần nữa xuất hiện, đã tiếp cận vị trí đám người…
Lạc Nam lập tức ngẩng đầu quan sát nữ nhân vừa mới tiến đến…
Nam Cung Uyển Dung cố nén cảm giác hồi hộp trong lòng, tự tin nhìn thẳng vào mắt hắn…
Trong khoảng khắc đó, thời gian như đọng lại…
Vẫn còn không ít tu sĩ có Điểm Tích Lũy chưa đạt đến 1000, lo lắng bản thân không thể hoàn thành khảo hạch, nôn nóng tiêu diệt yêu thú, các trận chiến lớn nhỏ diễn ra không dứt…
Một số tu sĩ càng là bại trận trước yêu thú, phải cam chịu vứt bỏ Thẻ Bài để bảo toàn tính mạng…đối với các trường hợp này, Thẻ Bài của hắn sẽ bị Học Phủ thu hồi…
Mà những thiên tài tự tin với thực lực bản thân, quyết tâm muốn đăng lâm Thánh Linh Bảng, chỉ có thể tìm kiếm và tuyên chiến với 50 người xuất sắc nhất…
50 bài danh, 50 thứ hạng thỉnh thoảng có những sự thay đổi nhất định, tuy nhiên cũng chỉ là một vài thứ hạng ở bét bảng mà thôi…
Trái với tình hình náo nhiệt, Lạc Nam và chúng nữ lại nhàn nhã ngồi bên nhau thưởng thức sự yên lặng vốn có, lấy ra vài bầu rượu từ nhẫn trữ vật của Trọng Vô Danh, cùng các nàng thưởng thức…
Không thể không nói rượu của Độ Kiếp Kỳ quả thật không đơn giản, vừa thơm ngon nồng đậm, lại vừa gia tăng tốc độ thu nạp thiên địa linh khí…
Chẳng ai dám đến làm phiền bọn họ…
Một tổ hợp có hơn mười thiên tài mạnh mẽ, thiên phú siêu tuyệt, lại thêm Lạc Nam đang giữ vững top 1, uy danh hiển hách, đương nhiên không có người dám đến vuốt râu hùm…
Mặc dù như vậy, nhưng hầu hết tất cả mọi người đều biết rằng, đó chỉ là biểu hiện trước mắt mà thôi, một sự bình yên trước cơn bão lớn đang dữ dội tiến tới…
Dù cách xa ngàn dặm nhưng mọi tu sĩ đều nhìn rõ ràng, tại một nơi xa xăm, mười tia sáng ngạo nghễ bắn thẳng lên trời cao, cũng là nơi tập hợp một nhóm thiên tài tuyệt đỉnh, như gián tiếp chứng minh cho ý nghĩ của bọn họ…
Hai nhóm người, đều là tập hợp các thiên tài khủng bố, nếu nói bọn chỉ đơn giản ngồi lại tâm sự, nói chuyện tình cảm, có quỷ mới tin…
Đã có không ít tu sĩ âm thầm tiến về, ẩn nấp cách vị trí Lạc Nam cùng chúng nữ đang ngồi một khoảng an toàn nhất định ở bốn phương tám hướng, âm thầm theo dõi…
Bọn hắn muốn được chứng kiến trận đại chiến kinh điển lần này nhằm mở mang tầm mắt, đương nhiên nếu có thể nhân lúc cháy nhà hôi của, tìm kiếm một chén canh càng không thể tốt hơn…
Việc Lạc Nam và chúng nữ từng xung đột với những thiên tài của các thế lực lớn kia không phải chuyện bí mật…
Mà thiên tài của các thế lực lớn đó điều có sự kiêu ngạo của riêng mình, đương nhiên không chấp nhận ăn thiệt thòi như vậy mà án binh bất động…
Vì thế không ít người thông minh nhanh trí đã âm thầm phán đoán được đại khái tập hợp khiêu chiến nhóm của Lạc Nam gồm những ai…
…
Mặc kệ vô số ánh mắt soi mói kia, Lạc Nam thả lỏng tinh thần nhất có thể, cùng chúng nữ trò chuyện vui vẻ, hỏi thăm khoảng thời gian vừa qua của các nàng…
Nhất là đối với hai người Nhược Tuyết, Thi Cầm…
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe nghe các nàng kể lại, hắn không nghĩ rằng hai nữ vừa vào bí cảnh không lâu đã bị một tên Thánh Tử Huyết Linh Tông chặn đường gây sự…
“Huyết Linh Tông, Phàm Ẩn Tự, Lạc gia…các ngươi tốt nhất cùng nhau kéo đến!” Cười nhạt một tiếng, trong mắt Lạc Nam xuất hiện chiến ý ngập trời…
Mà chúng nữ cũng sớm tụm ba tụm bảy oanh oanh yến yến, chị chị em em trò chuyện, hầu như không xuất hiện vẻ căng thẳng trước đại chiến chút nào…
Không phải các nàng xem thường đối thủ, mà vì các nàng tin tưởng vào nam nhân của mình, tin tưởng vào thực lực tuyệt đối trong cùng cấp của hắn…
Có một chỗ dựa vững trãi trong gia đình, cần phải lo lắng sao?
Hoa Ngọc Phượng nhìn một đám nữ nhân thiên tài tuyệt sắc vậy mà hòa hợp cùng một chỗ, trong lòng cảm thấy khó có thể tin…
Chúng nữ mỗi người đều là vạn dặm tuyển một, lẽ ra nên không ai phục ai mới đúng…thật không hiểu nam nhân này có mị lực hay bùa chú gì?
“Đại tỷ a, ngươi và phu quân từ bao giờ bắt đầu?” Yên Nhược Tuyết kéo Tô Mị sang một góc, nhoẻn miệng cười trêu chọc…
Hoa Ngọc Phượng vểnh tai, trong lòng tò mò đến cực điểm…nàng cũng muốn biết nguyên nhân vị đại tỷ của mình vốn không xem nam nhân ra gì lại nhanh chóng rơi vào tay giặc như vậy…
Tô Mị nghe “chính thê” thắc mắc, xấu hổ mím mím môi, gương mặt nóng hổi đỏ bừng…
“Chúng ta lớn lên cùng nhau, hiện tại lại cùng theo một nam nhân cũng là kết cục hoàn mỹ, đáng tiếc nhị tỷ…haizz” Yên Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Hoa Ngọc Phượng một cái, ra vẻ buồn bả thở dài…
“Hừ” Hoa Ngọc Phượng yêu kiều hừ một tiếng, xoay mặt sang nơi khác, vô tình bắt gặp Lạc Nam đang mỉm cười nhìn mình, nàng giật thót người, như hài tử ăn vụn bị bắt quả tang, không thèm nhìn hắn…
Tô Mị loáng thoáng nhận ra dụng ý trong giọng điệu của Yên Nhược Tuyết, lập tức nghĩ đến viễn cảnh ba tỷ muội thân thiết cùng gả cho một nam nhân, cũng không hẳn quá tệ…
Vội vàng đem tình huống gặp Lạc Nam kể ra, cố tình truyền vào tai Hoa Ngọc Phượng, lại dùng giọng điệu truyền cảm nhất có thể, đem Lạc Nam miêu tả thành nam nhân tốt nhất thế gian vậy…
Yên Nhược Tuyết vừa nghe vừa thích thú, che miệng cười phụ họa, lại thỉnh thoảng khen ngợi điểm tốt của Lạc Nam, khiến Hoa Ngọc Phượng trong lòng ngứa ngáy thầm nghĩ: “Hắn thật sự ưu tú như vậy sao?”
Phía bên kia, Liễu Thi Cầm nhẹ giọng nói với Mộc Tử Âm vấn đề gì đó, thỉnh thoảng liếc sang Hoa Ngọc Phượng, ánh mắt hiện lên từng tia thưởng thức…
Mộc Tử Âm cười nhẹ gật đầu, kéo theo Bạch Tố Mai cùng Lý Trúc Loan bước đến cạnh Hoa Ngọc Phượng…
Hoa Ngọc Phượng theo bản năng gật đầu xem như chào hỏi, nàng luôn cảm thấy ba nữ nhân này có điểm gì rất quen thuộc, nhất là hương thơm trên cơ thể các nàng, như từng gặp ở đâu rồi…
“Từ khi chia tay đến giờ, Nhị thánh nữ vẫn khỏe chứ?” Mộc Tử Âm thân thiện hỏi thăm, khí chất thành thục quyến rũ của nữ nhân trưởng thành hơi lấn át vẻ non nớt kiêu ngạo của một thiếu nữ như Hoa Ngọc Phượng…
“Chúng ta hình như đã gặp nhau trước đó?” Hoa Ngọc Phượng cũng là nữ nhân ngay thẳng, vào trực tiếp vấn đề…
“Hì hì, Nhị Thánh Nữ đã quên hai từ Hậu Cung sao?” Lý Trúc Loan che miệng cười tinh nghịch…
“Thì ra là ba vị!” Hoa Ngọc Phượng bất ngờ bật thốt lên, gương mặt tuyệt mỹ vui vẻ…
Trong một lần nàng mang theo vài tỷ muội Bách Hoa Tông làm nhiệm vụ, bị thiên tài của Huyết Linh Tông chặn đường gây sự, mắt thấy mình sắp hương tiêu ngọc vẫn, ba nữ tử thần bí tự xưng là người của Hậu Cung đã xuất hiện cứu nàng…
“Ngọc Phượng đa tạ ba vị cứu mạng!” Hoa Ngọc Phượng vội vàng đứng dậy khom người…
Bất quá Bạch Tố Mai đã nhanh tay đỡ lấy nàng, nhu hòa cười nói: “Nhược Tuyết và Tô Mị tỷ cũng là thành viên của Hậu Cung, chúng ta theo lý là người một nhà, Nhị Thánh Nữ không cần khách sáo!”
“Đại Tỷ và Tam muội? trách không được khi đó các vị nói Bách Hoa Tông chính là bằng hữu của Hậu Cung!” Hoa Ngọc Phượng trong lòng bừng tỉnh…
Bất quá nghĩ đến hai từ Hậu Cung, sắc mặt Hoa Ngọc Phượng đỏ hồng một mảnh, trợn mắt lườm Lạc Nam một cái…nam nhân này cũng thật biết đùa, đem danh tự thế lực đặt ra với ý nghĩa như vậy…
“Hậu Cung sao? Linh Nhi cũng muốn gia nhập a!” Băng Linh Nhi vốn buông chuyện với Diễm Điệp Tình, nghe chúng nữ nói thế vội vàng vươn tay lên cao nói…
“Khanh khách!”
Sự ngây thơ của nàng khiến chúng nữ cười đến rung rẩy cả người…
“Linh Nhi nói gì sai sao?” Băng Linh Nhi gương mặt ngơ ngác, lúng túng xoa xoa hai bàn tay trắng như phấn…
“Nha đầu ngốc muội quả thật nói sai!” Diễm Hồng Liên quyến rũ cười nói…
“Từ khi muội ngồi xuống nơi này, phu quân và chúng ta đã xem muội là một thành viên của Hậu Cung rồi!” Liễu Thi Cầm diệu dàng nói, rất có phong phạm đại tỷ…
“A, thật tốt quá, có phải Tiểu Thư cũng là người Hậu Cung không?” Băng Linh Nhi mở to hai mắt tròn xoe, đáng yêu vô cùng…
“Đương nhiên, Lam Tịch còn có Cung Điện riêng tại Hậu Cung nữa cơ, muội cũng sẽ có!” Lạc Nam cười gật đầu…
“Cung Điện?” Tô Mị vội quay ngoắc sang nhìn hắn…
“Yên tâm, ai cũng có phần!” Lạc Nam cười hề hề liếc mắt đưa tình với nàng…
Tô Mị lúc này mới hài lòng nhoẻn miệng cười xinh đẹp…
Hoa Ngọc Phượng cảm thấy sắp điên rồi, đám nữ nhân này là sao vậy? nói thứ gì dễ hiểu một chút được không, nàng quả thật không tiếp thu được gì cả…
“Nhị tỷ muốn biết không? gia nhập Hậu Cung cùng chúng ta a!” Yên Nhược Tuyết nhân cơ hội lẩm bẩm bên tai nàng…
Hoa Ngọc Phượng giật mình, lắc đầu như trống bỏi, nàng có cảm giác mình đang bị lừa lên thuyền giặc…
Liễu Thi Cầm đánh mắt với Lạc Nam một cái, muốn hắn nhân cơ hội biểu hiện một chút…
Lạc Nam hiểu ý gật đầu, nhìn Hoa Ngọc Phượng chân thành nói:
“Mị Nhi và Tuyết Nhi đều là bảo bối của ta, nàng là tỷ muội của hai nàng ấy đương nhiên không ngoại lệ, cánh cửa Hậu Cung luôn rộng mở với nàng…”
“Đừng nói lời đường mật buồn nôn, nếu để ta biết ngươi đối xử với các nàng không tốt, đừng trách Ngọc Phượng vô tình!” Hoa Ngọc Phượng ngạo kiều đáp trả, nàng không phải dễ dụ như vậy…
“Ta lấy tính mạng đảm bảo!” Lạc Nam vỗ vỗ lòng ngực đầy tự tin, nhìn thẳng vào mắt nàng thề thốt…
“Chàng đừng nói lung tung!” Yên Nhược Tuyết giận dữ nhéo hông hắn…
…
Đám tu sĩ ẩn nấp xung quanh thấy Lạc Nam cùng các vị giai nhân tuyệt sắc cười cười nói nói, cả đám ghen tỵ đến cực điểm, hận không thể thay thế vị trí của hắn…
Nhưng biết sao được, người ta thực lực vừa cao, bề ngoài anh tuấn, lại vung tiền như rác, bọn hắn sao có thể cạnh tranh?
…
Trên một đỉnh núi gần đó, một nữ nhân thanh nhã uyển chuyển đứng thẳng, thấy được tình cảnh này, nàng cắn nhẹ đôi môi hồng nhuận…
Những nữ nhân đó quá mức ưu tú, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy một tia mặc cảm…hắn thật sự sẽ vì Nam Cung Ngọc mà trợ giúp nàng sao?
Không biết từ lúc nào, bên cạnh Nam Cung Uyển Dung xuất hiện một nam tử cao lớn, diện mạo có phần anh tuấn, chỉ là ánh mắt chất chứa dâm tà của hắn khi nhìn nàng khiến tóc gáy Nam Cung Uyển Dung dựng thẳng dậy, nàng có cảm giác như bị độc xà nhìn chằm chằm…
“Nam Cung Liệt, ngươi theo ta làm gì?” Nàng mở miệng hỏi, ánh mắt vẫn nhìn thẳng…
“Ta chỉ không ngờ rằng vị hôn thê của mình vậy mà lọt top 50, cảm thấy thay ngươi tự hào mà thôi!” Nam Cung Liệt nhún nhún vai cười nhạt…
“Vị hôn thê? Buồn cười! ngươi cứ tiếp tục đắm chìm trong nữ sắc và mưu mô đấu đá tại Nam Cung gia tiếp đi, sẽ có một ngày, ngay cả bóng lưng của ta ngươi cũng nhìn không đến!” Nam Cung Uyển Dung nhẹ giọng nói, chỉ là trong đôi mắt kia chất chứa tự tin vô cùng mãnh liệt…
Nam Cung Liệt lớn hơn nàng tận bảy tuổi, trước đây thực lực vượt xa nàng, nhưng người này sau khi trở thành Thánh Tử của gia tộc, lập tức trầm mê trong đám nữ sắc, lại chỉ dùng mưu mô xảo trá mưu hại huynh đệ đồng tộc nhằm bảo trụ địa vị Thánh Tử, khiến thực lực ngày một chậm phát triển…
Hiện tại hắn chỉ vừa thành công lọt top 50, sau khi Lạc Nam đánh đuổi hai người Lạc Tính và Lạc Sinh mà thôi…
Có thể nói Nam Cung Liệt vào được bảng xếp hạng cũng là nhờ Lạc Nam…
Nam Cung Liệt ánh mắt trầm xuống, nhìn theo tầm quan sát của nàng, phát hiện Lạc Nam đang được chúng nữ vây quanh khiến hắn ghen ghét mãnh liệt, cười gằn một tiếng:
“Nam nhân kia trầm mê nữ sắc ngươi lại âm thầm nhìn lén đối phương, ta trầm mê nữ sắc ngươi lại bảo ta sa đọa? Nam Cung Uyển Dung, ngươi thật buồn cười đến cực điểm!”
“So hắn với ngươi? Đừng tự đề cao bản thân mình như vậy!” Nam Cung Uyển Dung cau mày nói khẽ…
Là một nữ nhân tinh tế, nàng phát hiện ánh mắt của Lạc Nam khi nhìn mỹ nữ xinh đẹp, chỉ có sự thưởng thức và trân trọng…mà ánh mắt của Nam Cung Liệt khi nhìn các mỹ nữ, lại bị dục vọng ngập tràn chiếm cứ, như một con sói đói rình mồi, khiến người ta chán ghét, buồn nôn…
Lại thêm hành động hào hiệp của Lạc Nam đối với Tiêu Thanh Tuyền, chỉ cần là nữ nhân đều sẽ có thiện cảm với hắn…
Đổi lại Nam Cung Liệt khi đó, không đem Tiêu Thanh Tuyền đạp xuống chân núi là lạy ơn trời phật rồi…
Nam Cung Liệt giận dữ, bất quá biết mình không phải đối thủ của nữ nhân này, chỉ có thể nhẫn nhịn cười lạnh một tiếng:
“Hừ, để xem hắn và đám nữ nhân kia sẽ làm được trò trống gì, Lạc Vũ đang liên hợp lượng lớn anh tài tuyệt đỉnh vây công hắn đây!”
Nam Cung Uyển Dung nghe vậy, mày liễu hơi cau lại, bàn chân nhẹ điểm định đem tin tức báo với Lạc Nam…
“Đứng lại!” Nam Cung Liệt chặn đứng trước mặt nàng gằn từng chữ: “Nam Cung Uyển Dung, rốt cuộc ngươi có phải người Nam Cung gia hay không? đối với người trong nhà cũng không thấy ngươi nhiệt tình như vậy?”
“Haha, nếu có thể ta ước gì mình không mang họ Nam Cung” Nam Cung Uyển Dung bi thương cười một tiếng…
Gia tộc này bản chất rất giống Lạc gia, đều đặt quyền lực lên trên tình thân…
Phụ mẫu của Nam Cung Uyển Dung từng là trưởng lão của gia tộc, có cống hiến cho gia tộc rất lớn, hai người hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ khi nàng còn rất nhỏ…
Từ đó địa vị của Nam Cung Uyển Dung trở nên thấp kém, bị vô số tỷ muội đồng tộc ức hiếp…
Nhưng bằng chính bản lĩnh và nghị luật của mình, nàng thành công tu luyện Kim Hệ công pháp mà gia tộc không ai làm được…Nam Cung Uyển Du ngây thơ cho rằng nhờ vào đó mà nàng được gia tộc công nhận trở thành Thánh Nữ…
Nhưng mãi sau này nàng mới tình cờ biết rằng, việc nàng trở thành Thánh Nữ cũng do gia chủ của Nam Cung gia âm thầm sắp xếp…
Bởi lẽ Thánh Nữ phải kết hôn với Thánh Tử, mà Nam Cung Liệt nhìn trúng nàng từ lâu, nàng trở thành Thánh Nữ là một trong số các kế hoạch của hắn…bởi Nam Cung Liệt cho rằng chỉ có Thánh Nữ mới xứng đáng với thân phận hắn, trở thành chính thê của hắn…
Nam Cung Liệt chính là con trai của Gia chủ Nam Cung Gia, sắp xếp để nàng trở thành Thánh Nữ là chuyện dễ như trở bàn tay…
Từ khi biết được chuyện này, Nam Cung Uyển Dung cảm thấy ghê tởm với thân phận Thánh Nữ của mình, hầu như mất hết lòng tin vào gia tộc…
Vì lẽ đó mà khi Nam Cung Ngọc ra sức cứu tính mạng của nàng trong một lần rèn luyện, lại là người duy nhất nhớ ngày sinh nhật của nàng, tặng một viên Dưỡng Nhan Đan quý giá…
Từ đó trong lòng Nam Cung Uyển Dung thật tâm xem Nam Cung Ngọc là tỷ tỷ, đối với lời nói của Nam Cung Ngọc rất xem trọng…
Nghe Nam Cung Ngọc nói Lạc Nam có thể trợ giúp mình, Nam Cung Uyển Dung quyết định tin tưởng, cho rằng đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của nàng…
Bởi lẽ nàng đối với Nam Cung gia đã không còn gì lưu luyến, từ đầu đến cuối nàng chỉ là công cụ bị người khác sắp đặt mà thôi…
Nếu kết hôn với Nam Cung Liệt, cả đời nàng chỉ có thể lẫn quẩn ở Nam Cung Gia, lãng phí thiên phú, lãng phí tương lai, suốt đời làm con rối của người khác…
Nam Cung Uyển Dung là nữ nhân có hoài bảo, có ước mơ, làm sao cam lòng đầu hàng số phận?
Nhìn thấy bên cạnh Lạc Nam toàn nữ nhân ưu tú xuất chúng vượt qua nàng, Nam Cung Uyển Dung cắn răng làm ra quyết định…
Hóa thân thành một luồng Kim Quang, biến mất trước sự oán độc của Nam Cung Liệt …
Một lần nữa xuất hiện, đã tiếp cận vị trí đám người…
Lạc Nam lập tức ngẩng đầu quan sát nữ nhân vừa mới tiến đến…
Nam Cung Uyển Dung cố nén cảm giác hồi hộp trong lòng, tự tin nhìn thẳng vào mắt hắn…
Trong khoảng khắc đó, thời gian như đọng lại…
/1551
|