Lạc Nam vẫn thản nhiên nhìn mũi tên mình vừa bắn ra thiêu trụi lồng ngực một tên đường chủ, chẳng quan tâm đến bàn tay mang theo lực lượng khiến không gian sụp đổ tiếp cận đầu mình...
“Cẩn thận!”
Thủy Nương Khanh dù đang cùng Hắc Sát chiến đấu nhưng không quên thỉnh thoảng chú ý tính hình bên này...
Thấy Lạc Nam sắp bị ám sát, gương mặt nàng trở nên tái nhợt, thất thanh hét ầm lên...
“Haha, đi chết!” Hắc Sát dữ tợn gào thét, lưỡi rìu trên tay càng thêm ra sức nện xuống...
Trong mắt hắn tràn đầy dữ tợn cùng một tia khoái ý, chỉ cần giết được hai người này, cướp đoạt Hải Hồng Phái, khi đó mọi tổn thất sẽ được bù đắp...
Mắt thấy cánh tay kia sắp xuyên qua đầu Lạc Nam, hắn chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nhếch miệng cười hết sức quỷ dị:
“Chờ ngươi đã lâu...”
Kẻ đánh lén Lạc Nam vừa nghe, cảm giác bất an lan tràn trong ngực...
Cùng thời điểm đó, lại thêm một khe nứt hư không xuất hiện bên cạnh Lạc Nam, từ trong vươn ra một bàn tay tinh xảo như ngọc sứ, mang theo vô tận hàn băng hướng về cánh tay đánh lén Lạc Nam trấn xuống...
“Không xong!” Kẻ đánh lén chỉ vừa thốt lên hai câu, trước một chưởng đầy băng giá kia, không gian tầng tầng đổ vỡ...
Ầm...
Hai cánh tay Luyện Hư chạm nhau, dư chấn mạnh mẽ khiến thân hình Lạc Nam bay ra ngoài...
Biến cố đột ngột gây chấn động toàn trường, ngay cả Thủy Nương Khanh và Hắc Sát cũng tạm dừng chiến đấu...
“Cái quái gì?” Hắc Sát quát ầm lên, vốn nghĩ rằng tiểu súc sinh Lạc Nam chết chắc rồi, không ngờ lại xảy ra biến cố...
Mà Thủy Nương Khanh thấy bộ dạng bình tĩnh như không của Lạc Nam, lại nhớ về hội thoại hôm ấy giữa hai người, nàng hoảng hốt lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong tính toán của hắn sao?”
Rốt cuộc, trong sự tò mò của đám người, hư không nứt ra, cũng lộ ra hai thân ảnh đang đối diện...
Một nam tử toàn thân hắc y đeo mặt nạ, dáng vẻ đường đường, cũng là người ra ta đánh lén Lạc Nam...nhìn khí thế trên người hắn, chính là một Luyện Hư Hậu Kỳ cường giả...
Người còn lại là một nữ tử thân thể thon dài, dáng người uyển chuyển tuyệt diệu, tu vi kém hơn một chút, Luyện Hư Trung Kỳ...
“Làm sao có thể?”
Mà vừa nhìn thấy gương mặt của nữ nhân kia, toàn trường hét ầm lên một tiếng...
Bởi vì gương mặt nàng, chính là của Thủy Nương Khanh...
Ngay cả bản thân Thủy Nương Khanh cũng hoảng hốt đến cực điểm, ngơ ngác nhìn vị nữ tử đột nhiên xuất hiện giống y đúc chính mình...
Chỉ là khí chất kia so với nàng càng thêm lạnh giá, lại có một tia cao quý như tiên tử trên trời...
Chiến trường đột ngột im ắng, bởi có tận hai Thủy Nương Khanh xuất hiện...
“Nhã Nhi, làm thịt hắn!” Lạc Nam nhìn nữ nhân giống hệt Thủy Nương Khanh kia, cười hì hì nói...
“Nhã Nhi?” Thủy Nương Khanh lẩm bẩm một tiếng, trong lòng hừ lạnh: “Nhất định là tên này giở trò...bất quá nữ nhân kia là ai nha...”
Như có cùng suy nghĩ với nàng, hắc y nhân lạnh lùng nhìn Cơ Nhã mang diện mạo của Thủy Nương Khanh, giọng điệu khàn khàn nói:
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tốt nhất đừng xen vào chuyện này, tu vi Luyện Hư Trung Kỳ còn không làm gì được ta!”
“Dấu đầu lòi đuôi cẩu tặc cũng dám uy hiếp ta?” Cơ Nhã lạnh nhạt cười nói, bàn tay trắng nõn mang theo vô tận Linh Lực, môi thơm hé mở:
“Lăng Ba Song Chưởng!”
Trên hai cánh tay, một thủy một băng, hình thành chưởng ấn, mang theo uy lực đổ nát hư không, không chút ngần ngại chưởng mạnh về phía hắc y nhân...
Không khí bắt đầu lạnh xuống...
Hắc y nhân trong lòng giật mình, không nghĩ tới uy lực công kích của nữ nhân này thậm chí sánh ngang Luyện Hư Hậu Kỳ, đôi tây cấp tốc kết ấn, lạnh lùng quát:
“Nộ Hải Hồng Quyền!”
Vô tận Thủy Linh Lực bao trùm nắm tay, thậm chí biển cả xung quanh như rít gào như oán giận, lấy tư thái cuồng mãnh cứng đối cứng với Lăng Ba Song Chưởng...
Ầm ầm ầm...
Hai đại Luyện Hư Kỳ va chạm trên không trung, uy lực như có thể lật trời, đám Hải Tặc tu vi yếu khổ không chịu nổi, liều mạng co cụm lại phòng thủ...
Cùng lúc đó, đang chiến cùng Hắc Sát, Thủy Nương Khanh bắt gặp hắc y nhân thi triển công kích, oán hận gào lên:
“Nộ Hải Cuồng Quyền chính là Vũ Kỹ bên trong Thủy Hải Chân Quyết, phản đồ khốn kiếp, quả nhiên kẻ đứng sau mọi chuyện chính là ngươi...”
“Hừ, dám phân tâm khi đấu cùng ta?” Hắc Sát dữ tợn nện xuống một rìu, Thủy Nương Khanh vội vàng né tránh, nhưng vẫn trúng một vết thương dài trên cánh tay...
Niết Bàn Linh Thủy một lần nữa xuất hiện, vết thương cấp tốc được chửa trị...
“Khốn kiếp mà! Dùng toàn lực đi!” Hắc Sát biết với sự khôi phục khủng bố từ Dị Thủy, hắn rất khó đánh kết liễu Thủy Nương Khanh, nếu kéo dài người bại sẽ là hắn, ngẩng đầu hướng về Hắc Y Nhân hét lớn...
Hắc Y Nhân nhận ra tình hình tràn ngập bất lợi, Lạc Nam vẫn đang không ngừng đồ sát đám Cá Mập...
Hắn cắn chặt răng, thân hình lập tức lao xuống biển cả...
“Chạy đi đâu?” Cơ Nhã quát lạnh, Lăng Ba Vi Bộ nhanh chóng truy kích, đôi tay không ngừng đánh ra Song Chưởng...
Hắc y nhân hoảng hốt tránh né, rất nhanh hắn đã đến mặt biển...
“Cẩn thận, Thủy Hải Chân Quyết mạnh nhất khi chiến đấu trên biển!” Thủy Nương Khanh lên tiếng nhắc nhở...
“Ta cũng muốn thử một chút!” Cơ Nhã cười nhạt, dù lợi hại cỡ nào thì Thủy Hải Chân Quyết cũng chỉ là Thiên Cấp mà thôi, nàng tu luyện chính là Linh Cấp...
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức rời đi, chúng ta vốn không cừu không oán!” Hắc y nhân trầm giọng nhìn Cơ Nhã nói...
“Ngươi nói quá nhiều!” Cơ Nhã lạnh nhạt, Lăng Ba Song Chưởng một lần nữa phá không mà ra...
Biển cả hình thành từng cơn sóng lớn trước uy lực của Luỵên Hư Kỳ...
“Ngươi sẽ hối hận!” Hắc y nhân trầm giọng nói, gầm thét:
“Thủy Hải Chân Quyết, Đại Hải Nộ...!”
Theo âm thanh của hắn, từng cột nước biển như vòi rồng phá không mà lên, hướng về Cơ Nhã nghiền ép đến...
Cơ Nhã sắc mặt hơi đổi, bàn tay cấp tốc kết ấn... Nàng quyết định dùng đến sát chiêu:
“Băng Thủy Lăng Ba Công – Lăng Ba Tù Thiên Thủ...”
Tiếng quát vừa dứt, một hư ảnh khuynh tuyệt thiên hạ hết sức khổng lồ xuất hiện sau lưng nàng... Chính là hư ảnh của Lăng Ba Nữ Đế...
“Toái Diệt Sơn Hà!”
Hư ảnh khổng lồ vươn ra cánh tay mềm mại, nhưng lại ẩn chứa khí thế kinh thiên, hướng về Đại Hải Nộ chộp tới...
Răng rắc...
Một thủ ẩn chứa vô tận hàn băng, đem Đại Hải Nộ hóa thành từng cột xoáy băng cao vạn trượng...
Ngay cả ngàn dặm mặt biển cũng trở nên đóng băng...
Trước ánh mắt hoảng sợ của Hắc y nhân, Lăng Ba Tù Thiên Thủ vẫn ầm ầm mà đến...
Sự chênh lệch giữa Linh Cấp và Thiên Cấp công pháp có thể thấy được rõ rệch...
“Thủy Hải Chân Quyết - Thủy Hải Chân Thân!”
Không cam lòng thua cuộc, hắc y nhân một lần nữa gầm lên...
Lớp băng trên biển tan vỡ, vô số thủy linh lực như thủy triều đem Hắc y nhân bao phủ, hắn như một vị đại tướng trong biển, vô số Thủy Linh Lực mặc hắn điều động...
Trong cấp tốc, trở thành một cự nhân bằng nước khổng lồ, hai cánh tay mạnh mẽ muốn hướng về Đại thủ trước mặt nện xuống...
Đáng tiếc, Cơ Nhã không cho hắn cơ hội nào, nàng lạnh lùng mở miệng:
“Băng Thủy Kết Giới!”
Một kết giới khổng lồ được hình thành từ Băng và Nước đem tên Thủy Cự Nhân bao trùm bên trong...
Vũ kỹ này ngay cả Lạc Nam cũng bị giam cầm, một lần nữa phát huy tác dụng...
“Khốn kiếp! Nát cho ta!”
Thủy Cự Nhân liên tục nện vào kết giới, mắt thấy sắp thoát khỏi trói buộc, Lăng Ba Tù Thiên Thủ đã phá không mà đến...
Mang theo lực lượng khủng bố như có thể toái diệt sơn hà, nện vào thân thề Thủy cự nhân...
Ầm ầm ầm...
Kết giới Băng Thủy nát bấy, thân thể của Thủy cự nhân văng dài trên mặt biển, tan vỡ thành bọt nước...
Hắc Y Nhân không hổ là Luyện Hư Hậu Kỳ, bị một kích khủng bố như vậy nhưng vẫn còn sức, đang muốn xoay người đứng dậy, đột ngột một Chưởng cực mạnh làm không gian đổ nát bắn thẳng trúng người hắn...
“Hợp Linh Chưởng!” Lạc Nam nhân cơ hội đánh lén, bởi chỉ còn ba tên Hóa Thần đang bị Tiểu Sư cầm chân. ..
Phản ứng của cường giả giúp Hắc y nhân thành công tránh né khỏi điểm trí mạng, nhưng vẫn bị một chưởng kia xuyên qua vùng hông...
Vết thương dữ tợn khiến hắn hoàn toàn gục ngã, máu tươi chảy dài đỏ thẩm mặt biển...
Mặt nạ trên mặt Hắc y nhân đổ nát, hiện ra gương mặt oán độc tái nhợt và không cam lòng...
“Khốn kiếp, nếu ta đạt được Dị Thủy, sao có thể thảm bại như vậy... AAAA”
Lạc Nam cùng Tiểu Sư vừa dễ dàng xuyên thủng đầu kích qua lồng ngực của tên Đường Chủ cuối cùng...
Nhìn thấy gương mặt của hắc y nhân, hắn cũng không bất ngờ, nhếch miệng cười nhạt: “Quả nhiên...”
Hắc Sát thấy đồng bọn bại trận còn nhanh hơn cả hắn, gương mặt tái mét không còn chút máu...
Thủy Nương Khanh nhân cơ hội đó, một Thương phủ đầy Lôi Đình, gương mặt nghiêm nghị, toàn thể linh lực trong người cấp tốc điều động...
“Thủy Long Lôi Cương Sát!”
Theo sau đó, trường thương trong tay bao phủ lấy lôi đình và Dị Thủy, hình thành một thân ảnh Lôi Long...
Rống...
Lôi long gầm rống vang trời, hư không nát bấy, sắt mặt Thủy Nương Khanh tái nhợt quát:.
“Đi”
Ầm ầm ầm...
Một kích khủng bố kinh thiên động địa, mang theo thế hủy diệt xuyên phá mà đến...
Đây là Thiên Cấp Vũ Kỹ nàng học được khi còn ở Bách Linh Học Phủ, khi thi triển bào mòn tám phần mười Linh Lực toàn thân, vì thế chỉ sử dụng ngay thời điểm tốt nhất...
Hắc Sát giật mình hoảng sợ, vội vàng nâng lấy Lưỡi Rìu đón đỡ...
ẦM...
Cơ thể hắn bay thằng ra ngoài, nát bấy một nửa... Hấp hối trợn mắt...
Thủy Nương Khanh thở dốc hổn hển, không tiếp tục truy kích Hắc Sát, trái lại làm ra hành động khiến tất cả bất ngờ...
Chỉ thấy vô số Lôi Đình ngưng tụ nơi đầu thương, thân hình lao nhanh mà đến nơi Hắc y nhân nằm vô lực trên mặt biển...
Đầu thương ẩn chứa vô hạn sát khí, nhắm thẳng vào mặt Hắc y nhân, kẻ có gương mặt giống y đúc phụ thân mình, đôi mắt hằn từng tia tơ máu, oán hận quát:
“Phụ thân ta đâu?”
Hắc y nhân nhìn Thủy Nương Khanh, đột ngột cười lên ha hả:
“Hahaha, Thủy Nương Khanh ơi Thủy Nương Khanh...ngươi và mẫu thân ngươi không phải đã sớm nghi ngờ rồi sao? Không ngờ vẫn còn ôm một tia hy vọng rằng Thủy Hùng không chết... Hahaha”
“Khốn kiếp!” Thủy Nương Khanh nhìn “Thủy Hùng” gầm lên giận dữ, Lôi Thương xuyên qua một cánh tay hắn...
“Theo lý mà nói, ta nên gọi ngươi một tiếng Đại Gia Gia, nhưng ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng...” Nàng nghiến răng nghiến lợi, nước mắt chảy dài trên má từ lúc nào...
Nhìn kẻ có diện mạo y đúc Phụ Thân nàng, hay nói đúng hơn là y đúc gia gia nàng...thân hình rung rẩy hỏi:
“Tại sao...tại sao ngàn năm qua đi, mà ngươi vẫn giữ được diện mạo như còn trẻ?”
“Haha, nếu không có tiểu súc sinh Lạc Nam và nữ nhân thần bí này, Hải Hồng Phái một lần nữa đã thuộc về ta rồi...có thêm sự hỗ trợ của Cá Mập Đen, ngày ta tung hoành Hải Châu cũng không xa...tất cả đều bắt nguồn từ một viên Định Nhan Đan...hahaha, đúng là thiên ý trêu người”
Hắc y nhân cười thê lương, khí chất cũng trở nên già nua đi rất nhiều...
“Định Nhan Đan?” Thủy Nương Khanh như bị định trụ ở nơi đó...
Nếu nói Dưỡng Nhan Đan có thể khiến người sử dụng khôi phục khí chất thanh xuân và bảo dưỡng dung mạo, thì Định Nhan Đan càng nghịch thiên hơn, có thể định trụ dung mạo của một người ở thời điểm phục dụng vĩnh viễn, ngay cả khí chất trẻ trung cũng ko thay đổi...
“Hahaha, hơn ba mươi năm trời ta nhận giặc làm cha mà còn ngây thơ không biết phụ thân mình đã sớm rơi vào độc thủ, trách không được từ khi sinh ra Thủy Mặc, mẫu thân như thay đổi thành một người khác, không còn quan tâm đến phụ thân nữa dù tình cảm của hai người trước đó rất tốt...thì ra nàng đã sớm nhận ra ngươi có sự khác thường, chẳng qua không dám khẳng định hay bộc lộ mà thôi...”
Thủy Nương Khanh thê lương lẩm bẩm...ngay cả chính nàng cũng cảm thấy phụ thân có sự khác thường...
Từ khi Thủy Mặc sinh ra, phụ thân chưa từng nở nụ cười với đệ đệ... Thủy Nương Khanh suy nghĩ có lẽ vì phụ thân muốn nghiêm khắc để dạy hắn làm người...
Lại nhận thấy những thay đổi của mẫu thân khiến nàng càng thêm nghi ngờ, bất quá không dám đối diện sự thật...
Phụ thân Thủy Hùng của nàng đã chết, mà người hiện tại chỉ là kẻ giả mạo...chuyện này quá mức kinh khủng...
“Ngươi thay thế vị trí phụ thân ta từ khi nào?” Thủy Nương Khanh gằn từng chữ hỏi...
“Haha, chính là trước đêm tiểu súc sinh Thủy Mặc kia được sinh ra, Thủy Hùng thậm chí ngay cả con trai mới chào đời của mình cũng không nhìn thấy... Mà Thủy Sương Hoa càng thêm đáng thương, ta luôn sợ bại lộ thân phận nên tìm cách lẫn tránh nàng, thời gian đầu nàng còn nghĩ phu quân mình thay lòng đổi dạ... Hahaha” Hắc y nhân ngửa đầu lên trời cười ha ha, dường như rất vui sướng vì thành công lừa gạt cả một gia đình hơn 30 năm...
...
Ngàn năm trước, Hải Hồng Phái xuất hiện một đôi huynh đệ song sinh, bọn hắn diện mạo giống nhau, thực lực không chênh lệch quá lớn...
Người đại ca tên Thủy Lưu... Và người đệ đệ tên Thủy Triều...
Hai huynh đệ chưa từng thân thiết đồng lòng, trái lại luôn cạnh tranh kịch liệt với nhau...
Sau hàng trăm năm tranh đấu, Thủy Triều chiến thắng thành công trở thành người thừa kế ngôi vị Chủ Phái...
Thủy Lưu ngoài mặt tỏ vẻ cam chịu, nhưng nhân cơ hội cướp lấy Thiên Cấp công pháp duy nhất của bổn phái là Thủy Hải Chân Quyết trốn đi...lại thành công đạt được một viên Định Nhan Đan trong di tích cổ...bảo trì dung mạo trẻ trung...
Sau hàng chục năm bế quan tu luyện Thủy Hải Chân Quyết, Thủy Lưu bí mật thành lập nên băng Hải Tặc Cá Mập Đen, Hắc Sát khi đó chỉ là một thiếu niên tán tu thiên tài...
Sau năm trăm năm thành lập, Băng Cá Mập ngày càng phát triển, Hắc Sát trưởng thành tiếp quản ngoài sáng, Thủy Lưu ẩn mình trong tối...mong rằng sẽ dùng Cá Mập Đen để quay về cướp đoạt Hải Hồng Phái...
Nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã làm hắn thay đổi kế hoạch...
Thủy Triều sau khi chính thức lên ngôi Chủ Phái Hải Hồng, vì luôn tự trách mình đánh mất Thủy Hải Chân Quyết, muốn dựa theo trí nhớ đem nó một lần nữa hoàn thiện, nhưng việc hoàn thiện một Thiên Cấp công pháp là chuyện quá sức với Luyện Hư Kỳ, cuối cùng sầu não mà chết...
Thủy Hùng là con Thủy Triều, có diện mạo y đúc phụ thân, khi đó chỉ mới sáu bảy tuổi đầu...
Thời điểm Hải Hồng Phái suy yếu nhất, các thế lực thù địch trước đó tấn công, sau thời gian dài tranh đấu, đem hàng loạt Trưởng Lão Luyện Hư kỳ của Hải Hồng Phái từng người loại bỏ... Mà bọn hắn cũng tổn thất không ít...
Đến cuối cùng khi đại chiến kết thúc, một Hải Hồng Phái từng là Bát Cấp thế lực tuột xuống Thất Cấp...
Thủy Hùng lúc này đã lớn lên ngôi, kết hôn cùng Thủy Sương Hoa, tình cảm phu thê mặn nồng, sinh ra Thủy Nương Khanh, lại qua trăm năm Thủy Sương Hoa có thai Thủy Mặc...
Thủy Nương Khanh thiên phú kinh người, lại vô tình đạt được Dị Thủy khi tuổi còn trẻ, sau khi gia nhập Bach Linh Học Phủ, tu vi một đường tăng nhanh...
Điều đó cũng gây nên lòng tham của Thủy Lưu...
Sau khi suy tính kế hoạch rất lâu...
Trong một lần hắn lấy tư cách cố nhân của Thủy Triều, bí mật hẹn Thủy Hùng ra ngoài gặp mặt...
Thủy Hùng vì sùng kính phụ thân, lập tức nhận lời, lại hoảng hốt phát hiện Thủy Lưu có diện mạo y đúc chính mình...
Bất quá mọi thứ đã muộn, Thủy Lưu giết chết con trai của đệ đệ mình, thi triển “Tiềm Thủy Thuật trong Thủy Hải Chân Quyết” áp chế tu vi xuống bằng với Thủy Hùng khi đó không một kẻ hở, giả mạo thành Thủy Hùng quay về Hải Hồng Phái...
Thủy Lưu đóng vai Thủy Hùng, lừa dối toàn bộ một phái hơn ba mươi năm...âm thầm suy tính kế hoạch loại trừ cả Thủy Mặc và Thủy Nương Khanh, mục đích chính là Dị Thủy, kế đó là toàn bộ Hải Hồng Phái...
Người sầu não nhiều nhất chính là Thủy Sương Hoa, từ khi phu quân ra ngoài trở về, lại không tiếp tục động vào người nàng, trong lòng luôn mang nghi ngờ nhưng không dám nói...
Dốc toàn tâm vào việc dạy dỗ Thủy Mạc...
Mà Thủy Nương Khanh quanh năm thấy “Phụ thân” bế quan, lại âm thầm vui mừng... Bởi lẽ tu sĩ bế quan thời gian dài là chuyện bình thường...
Nhưng thời gian càng dài nàng càng phát hiện kỳ quặc, nhất là mẫu thân nàng chưa từng chung đụng với “phụ thân”, lại thêm tình phụ tử giữa đệ đệ và “phụ thân” hầu như rất nhạt nhẻo...
Nghi ngờ ngày càng lớn dần trong lòng Thủy Nương Khanh...
Nàng chưa kịp làm rõ thì Thủy Mặc bị Hắc Ngao chặn cướp, sau đó lại bị bắt cóc, bộ mặt tên gian tế đã đột ngột xuất hiện trong tiềm thức của nàng...
Khi đó Thủy Mặc còn là con tin, không thể bứt dây động rừng được...
Cuối cùng quyết định đánh cược lên người Lạc Nam...
Quả nhiên hắn không để nàng thất vọng...
Về phần Lạc Nam, từ lúc đầu khi vào Hải Hồng Phái, hắn vì lịch sự nên không dùng Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn thăm dò bất kỳ kẻ nào... Chỉ nhìn nhận tu vi qua khí thế bên ngoài phát ra mà thôi...
Cho đến khi dò tìm gian tế, tu vi thật sự của “Thủy Hùng” lập tức hiện rõ trong con mắt màu trắng của hắn, bất kể thủ đoạn ẩn giấu hết sức lợi hại của Tiềm Thủy Quyết...
“Cẩn thận!”
Thủy Nương Khanh dù đang cùng Hắc Sát chiến đấu nhưng không quên thỉnh thoảng chú ý tính hình bên này...
Thấy Lạc Nam sắp bị ám sát, gương mặt nàng trở nên tái nhợt, thất thanh hét ầm lên...
“Haha, đi chết!” Hắc Sát dữ tợn gào thét, lưỡi rìu trên tay càng thêm ra sức nện xuống...
Trong mắt hắn tràn đầy dữ tợn cùng một tia khoái ý, chỉ cần giết được hai người này, cướp đoạt Hải Hồng Phái, khi đó mọi tổn thất sẽ được bù đắp...
Mắt thấy cánh tay kia sắp xuyên qua đầu Lạc Nam, hắn chẳng thèm quay đầu lại, chỉ nhếch miệng cười hết sức quỷ dị:
“Chờ ngươi đã lâu...”
Kẻ đánh lén Lạc Nam vừa nghe, cảm giác bất an lan tràn trong ngực...
Cùng thời điểm đó, lại thêm một khe nứt hư không xuất hiện bên cạnh Lạc Nam, từ trong vươn ra một bàn tay tinh xảo như ngọc sứ, mang theo vô tận hàn băng hướng về cánh tay đánh lén Lạc Nam trấn xuống...
“Không xong!” Kẻ đánh lén chỉ vừa thốt lên hai câu, trước một chưởng đầy băng giá kia, không gian tầng tầng đổ vỡ...
Ầm...
Hai cánh tay Luyện Hư chạm nhau, dư chấn mạnh mẽ khiến thân hình Lạc Nam bay ra ngoài...
Biến cố đột ngột gây chấn động toàn trường, ngay cả Thủy Nương Khanh và Hắc Sát cũng tạm dừng chiến đấu...
“Cái quái gì?” Hắc Sát quát ầm lên, vốn nghĩ rằng tiểu súc sinh Lạc Nam chết chắc rồi, không ngờ lại xảy ra biến cố...
Mà Thủy Nương Khanh thấy bộ dạng bình tĩnh như không của Lạc Nam, lại nhớ về hội thoại hôm ấy giữa hai người, nàng hoảng hốt lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong tính toán của hắn sao?”
Rốt cuộc, trong sự tò mò của đám người, hư không nứt ra, cũng lộ ra hai thân ảnh đang đối diện...
Một nam tử toàn thân hắc y đeo mặt nạ, dáng vẻ đường đường, cũng là người ra ta đánh lén Lạc Nam...nhìn khí thế trên người hắn, chính là một Luyện Hư Hậu Kỳ cường giả...
Người còn lại là một nữ tử thân thể thon dài, dáng người uyển chuyển tuyệt diệu, tu vi kém hơn một chút, Luyện Hư Trung Kỳ...
“Làm sao có thể?”
Mà vừa nhìn thấy gương mặt của nữ nhân kia, toàn trường hét ầm lên một tiếng...
Bởi vì gương mặt nàng, chính là của Thủy Nương Khanh...
Ngay cả bản thân Thủy Nương Khanh cũng hoảng hốt đến cực điểm, ngơ ngác nhìn vị nữ tử đột nhiên xuất hiện giống y đúc chính mình...
Chỉ là khí chất kia so với nàng càng thêm lạnh giá, lại có một tia cao quý như tiên tử trên trời...
Chiến trường đột ngột im ắng, bởi có tận hai Thủy Nương Khanh xuất hiện...
“Nhã Nhi, làm thịt hắn!” Lạc Nam nhìn nữ nhân giống hệt Thủy Nương Khanh kia, cười hì hì nói...
“Nhã Nhi?” Thủy Nương Khanh lẩm bẩm một tiếng, trong lòng hừ lạnh: “Nhất định là tên này giở trò...bất quá nữ nhân kia là ai nha...”
Như có cùng suy nghĩ với nàng, hắc y nhân lạnh lùng nhìn Cơ Nhã mang diện mạo của Thủy Nương Khanh, giọng điệu khàn khàn nói:
“Ngươi rốt cuộc là ai? Tốt nhất đừng xen vào chuyện này, tu vi Luyện Hư Trung Kỳ còn không làm gì được ta!”
“Dấu đầu lòi đuôi cẩu tặc cũng dám uy hiếp ta?” Cơ Nhã lạnh nhạt cười nói, bàn tay trắng nõn mang theo vô tận Linh Lực, môi thơm hé mở:
“Lăng Ba Song Chưởng!”
Trên hai cánh tay, một thủy một băng, hình thành chưởng ấn, mang theo uy lực đổ nát hư không, không chút ngần ngại chưởng mạnh về phía hắc y nhân...
Không khí bắt đầu lạnh xuống...
Hắc y nhân trong lòng giật mình, không nghĩ tới uy lực công kích của nữ nhân này thậm chí sánh ngang Luyện Hư Hậu Kỳ, đôi tây cấp tốc kết ấn, lạnh lùng quát:
“Nộ Hải Hồng Quyền!”
Vô tận Thủy Linh Lực bao trùm nắm tay, thậm chí biển cả xung quanh như rít gào như oán giận, lấy tư thái cuồng mãnh cứng đối cứng với Lăng Ba Song Chưởng...
Ầm ầm ầm...
Hai đại Luyện Hư Kỳ va chạm trên không trung, uy lực như có thể lật trời, đám Hải Tặc tu vi yếu khổ không chịu nổi, liều mạng co cụm lại phòng thủ...
Cùng lúc đó, đang chiến cùng Hắc Sát, Thủy Nương Khanh bắt gặp hắc y nhân thi triển công kích, oán hận gào lên:
“Nộ Hải Cuồng Quyền chính là Vũ Kỹ bên trong Thủy Hải Chân Quyết, phản đồ khốn kiếp, quả nhiên kẻ đứng sau mọi chuyện chính là ngươi...”
“Hừ, dám phân tâm khi đấu cùng ta?” Hắc Sát dữ tợn nện xuống một rìu, Thủy Nương Khanh vội vàng né tránh, nhưng vẫn trúng một vết thương dài trên cánh tay...
Niết Bàn Linh Thủy một lần nữa xuất hiện, vết thương cấp tốc được chửa trị...
“Khốn kiếp mà! Dùng toàn lực đi!” Hắc Sát biết với sự khôi phục khủng bố từ Dị Thủy, hắn rất khó đánh kết liễu Thủy Nương Khanh, nếu kéo dài người bại sẽ là hắn, ngẩng đầu hướng về Hắc Y Nhân hét lớn...
Hắc Y Nhân nhận ra tình hình tràn ngập bất lợi, Lạc Nam vẫn đang không ngừng đồ sát đám Cá Mập...
Hắn cắn chặt răng, thân hình lập tức lao xuống biển cả...
“Chạy đi đâu?” Cơ Nhã quát lạnh, Lăng Ba Vi Bộ nhanh chóng truy kích, đôi tay không ngừng đánh ra Song Chưởng...
Hắc y nhân hoảng hốt tránh né, rất nhanh hắn đã đến mặt biển...
“Cẩn thận, Thủy Hải Chân Quyết mạnh nhất khi chiến đấu trên biển!” Thủy Nương Khanh lên tiếng nhắc nhở...
“Ta cũng muốn thử một chút!” Cơ Nhã cười nhạt, dù lợi hại cỡ nào thì Thủy Hải Chân Quyết cũng chỉ là Thiên Cấp mà thôi, nàng tu luyện chính là Linh Cấp...
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng, lập tức rời đi, chúng ta vốn không cừu không oán!” Hắc y nhân trầm giọng nhìn Cơ Nhã nói...
“Ngươi nói quá nhiều!” Cơ Nhã lạnh nhạt, Lăng Ba Song Chưởng một lần nữa phá không mà ra...
Biển cả hình thành từng cơn sóng lớn trước uy lực của Luỵên Hư Kỳ...
“Ngươi sẽ hối hận!” Hắc y nhân trầm giọng nói, gầm thét:
“Thủy Hải Chân Quyết, Đại Hải Nộ...!”
Theo âm thanh của hắn, từng cột nước biển như vòi rồng phá không mà lên, hướng về Cơ Nhã nghiền ép đến...
Cơ Nhã sắc mặt hơi đổi, bàn tay cấp tốc kết ấn... Nàng quyết định dùng đến sát chiêu:
“Băng Thủy Lăng Ba Công – Lăng Ba Tù Thiên Thủ...”
Tiếng quát vừa dứt, một hư ảnh khuynh tuyệt thiên hạ hết sức khổng lồ xuất hiện sau lưng nàng... Chính là hư ảnh của Lăng Ba Nữ Đế...
“Toái Diệt Sơn Hà!”
Hư ảnh khổng lồ vươn ra cánh tay mềm mại, nhưng lại ẩn chứa khí thế kinh thiên, hướng về Đại Hải Nộ chộp tới...
Răng rắc...
Một thủ ẩn chứa vô tận hàn băng, đem Đại Hải Nộ hóa thành từng cột xoáy băng cao vạn trượng...
Ngay cả ngàn dặm mặt biển cũng trở nên đóng băng...
Trước ánh mắt hoảng sợ của Hắc y nhân, Lăng Ba Tù Thiên Thủ vẫn ầm ầm mà đến...
Sự chênh lệch giữa Linh Cấp và Thiên Cấp công pháp có thể thấy được rõ rệch...
“Thủy Hải Chân Quyết - Thủy Hải Chân Thân!”
Không cam lòng thua cuộc, hắc y nhân một lần nữa gầm lên...
Lớp băng trên biển tan vỡ, vô số thủy linh lực như thủy triều đem Hắc y nhân bao phủ, hắn như một vị đại tướng trong biển, vô số Thủy Linh Lực mặc hắn điều động...
Trong cấp tốc, trở thành một cự nhân bằng nước khổng lồ, hai cánh tay mạnh mẽ muốn hướng về Đại thủ trước mặt nện xuống...
Đáng tiếc, Cơ Nhã không cho hắn cơ hội nào, nàng lạnh lùng mở miệng:
“Băng Thủy Kết Giới!”
Một kết giới khổng lồ được hình thành từ Băng và Nước đem tên Thủy Cự Nhân bao trùm bên trong...
Vũ kỹ này ngay cả Lạc Nam cũng bị giam cầm, một lần nữa phát huy tác dụng...
“Khốn kiếp! Nát cho ta!”
Thủy Cự Nhân liên tục nện vào kết giới, mắt thấy sắp thoát khỏi trói buộc, Lăng Ba Tù Thiên Thủ đã phá không mà đến...
Mang theo lực lượng khủng bố như có thể toái diệt sơn hà, nện vào thân thề Thủy cự nhân...
Ầm ầm ầm...
Kết giới Băng Thủy nát bấy, thân thể của Thủy cự nhân văng dài trên mặt biển, tan vỡ thành bọt nước...
Hắc Y Nhân không hổ là Luyện Hư Hậu Kỳ, bị một kích khủng bố như vậy nhưng vẫn còn sức, đang muốn xoay người đứng dậy, đột ngột một Chưởng cực mạnh làm không gian đổ nát bắn thẳng trúng người hắn...
“Hợp Linh Chưởng!” Lạc Nam nhân cơ hội đánh lén, bởi chỉ còn ba tên Hóa Thần đang bị Tiểu Sư cầm chân. ..
Phản ứng của cường giả giúp Hắc y nhân thành công tránh né khỏi điểm trí mạng, nhưng vẫn bị một chưởng kia xuyên qua vùng hông...
Vết thương dữ tợn khiến hắn hoàn toàn gục ngã, máu tươi chảy dài đỏ thẩm mặt biển...
Mặt nạ trên mặt Hắc y nhân đổ nát, hiện ra gương mặt oán độc tái nhợt và không cam lòng...
“Khốn kiếp, nếu ta đạt được Dị Thủy, sao có thể thảm bại như vậy... AAAA”
Lạc Nam cùng Tiểu Sư vừa dễ dàng xuyên thủng đầu kích qua lồng ngực của tên Đường Chủ cuối cùng...
Nhìn thấy gương mặt của hắc y nhân, hắn cũng không bất ngờ, nhếch miệng cười nhạt: “Quả nhiên...”
Hắc Sát thấy đồng bọn bại trận còn nhanh hơn cả hắn, gương mặt tái mét không còn chút máu...
Thủy Nương Khanh nhân cơ hội đó, một Thương phủ đầy Lôi Đình, gương mặt nghiêm nghị, toàn thể linh lực trong người cấp tốc điều động...
“Thủy Long Lôi Cương Sát!”
Theo sau đó, trường thương trong tay bao phủ lấy lôi đình và Dị Thủy, hình thành một thân ảnh Lôi Long...
Rống...
Lôi long gầm rống vang trời, hư không nát bấy, sắt mặt Thủy Nương Khanh tái nhợt quát:.
“Đi”
Ầm ầm ầm...
Một kích khủng bố kinh thiên động địa, mang theo thế hủy diệt xuyên phá mà đến...
Đây là Thiên Cấp Vũ Kỹ nàng học được khi còn ở Bách Linh Học Phủ, khi thi triển bào mòn tám phần mười Linh Lực toàn thân, vì thế chỉ sử dụng ngay thời điểm tốt nhất...
Hắc Sát giật mình hoảng sợ, vội vàng nâng lấy Lưỡi Rìu đón đỡ...
ẦM...
Cơ thể hắn bay thằng ra ngoài, nát bấy một nửa... Hấp hối trợn mắt...
Thủy Nương Khanh thở dốc hổn hển, không tiếp tục truy kích Hắc Sát, trái lại làm ra hành động khiến tất cả bất ngờ...
Chỉ thấy vô số Lôi Đình ngưng tụ nơi đầu thương, thân hình lao nhanh mà đến nơi Hắc y nhân nằm vô lực trên mặt biển...
Đầu thương ẩn chứa vô hạn sát khí, nhắm thẳng vào mặt Hắc y nhân, kẻ có gương mặt giống y đúc phụ thân mình, đôi mắt hằn từng tia tơ máu, oán hận quát:
“Phụ thân ta đâu?”
Hắc y nhân nhìn Thủy Nương Khanh, đột ngột cười lên ha hả:
“Hahaha, Thủy Nương Khanh ơi Thủy Nương Khanh...ngươi và mẫu thân ngươi không phải đã sớm nghi ngờ rồi sao? Không ngờ vẫn còn ôm một tia hy vọng rằng Thủy Hùng không chết... Hahaha”
“Khốn kiếp!” Thủy Nương Khanh nhìn “Thủy Hùng” gầm lên giận dữ, Lôi Thương xuyên qua một cánh tay hắn...
“Theo lý mà nói, ta nên gọi ngươi một tiếng Đại Gia Gia, nhưng ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng...” Nàng nghiến răng nghiến lợi, nước mắt chảy dài trên má từ lúc nào...
Nhìn kẻ có diện mạo y đúc Phụ Thân nàng, hay nói đúng hơn là y đúc gia gia nàng...thân hình rung rẩy hỏi:
“Tại sao...tại sao ngàn năm qua đi, mà ngươi vẫn giữ được diện mạo như còn trẻ?”
“Haha, nếu không có tiểu súc sinh Lạc Nam và nữ nhân thần bí này, Hải Hồng Phái một lần nữa đã thuộc về ta rồi...có thêm sự hỗ trợ của Cá Mập Đen, ngày ta tung hoành Hải Châu cũng không xa...tất cả đều bắt nguồn từ một viên Định Nhan Đan...hahaha, đúng là thiên ý trêu người”
Hắc y nhân cười thê lương, khí chất cũng trở nên già nua đi rất nhiều...
“Định Nhan Đan?” Thủy Nương Khanh như bị định trụ ở nơi đó...
Nếu nói Dưỡng Nhan Đan có thể khiến người sử dụng khôi phục khí chất thanh xuân và bảo dưỡng dung mạo, thì Định Nhan Đan càng nghịch thiên hơn, có thể định trụ dung mạo của một người ở thời điểm phục dụng vĩnh viễn, ngay cả khí chất trẻ trung cũng ko thay đổi...
“Hahaha, hơn ba mươi năm trời ta nhận giặc làm cha mà còn ngây thơ không biết phụ thân mình đã sớm rơi vào độc thủ, trách không được từ khi sinh ra Thủy Mặc, mẫu thân như thay đổi thành một người khác, không còn quan tâm đến phụ thân nữa dù tình cảm của hai người trước đó rất tốt...thì ra nàng đã sớm nhận ra ngươi có sự khác thường, chẳng qua không dám khẳng định hay bộc lộ mà thôi...”
Thủy Nương Khanh thê lương lẩm bẩm...ngay cả chính nàng cũng cảm thấy phụ thân có sự khác thường...
Từ khi Thủy Mặc sinh ra, phụ thân chưa từng nở nụ cười với đệ đệ... Thủy Nương Khanh suy nghĩ có lẽ vì phụ thân muốn nghiêm khắc để dạy hắn làm người...
Lại nhận thấy những thay đổi của mẫu thân khiến nàng càng thêm nghi ngờ, bất quá không dám đối diện sự thật...
Phụ thân Thủy Hùng của nàng đã chết, mà người hiện tại chỉ là kẻ giả mạo...chuyện này quá mức kinh khủng...
“Ngươi thay thế vị trí phụ thân ta từ khi nào?” Thủy Nương Khanh gằn từng chữ hỏi...
“Haha, chính là trước đêm tiểu súc sinh Thủy Mặc kia được sinh ra, Thủy Hùng thậm chí ngay cả con trai mới chào đời của mình cũng không nhìn thấy... Mà Thủy Sương Hoa càng thêm đáng thương, ta luôn sợ bại lộ thân phận nên tìm cách lẫn tránh nàng, thời gian đầu nàng còn nghĩ phu quân mình thay lòng đổi dạ... Hahaha” Hắc y nhân ngửa đầu lên trời cười ha ha, dường như rất vui sướng vì thành công lừa gạt cả một gia đình hơn 30 năm...
...
Ngàn năm trước, Hải Hồng Phái xuất hiện một đôi huynh đệ song sinh, bọn hắn diện mạo giống nhau, thực lực không chênh lệch quá lớn...
Người đại ca tên Thủy Lưu... Và người đệ đệ tên Thủy Triều...
Hai huynh đệ chưa từng thân thiết đồng lòng, trái lại luôn cạnh tranh kịch liệt với nhau...
Sau hàng trăm năm tranh đấu, Thủy Triều chiến thắng thành công trở thành người thừa kế ngôi vị Chủ Phái...
Thủy Lưu ngoài mặt tỏ vẻ cam chịu, nhưng nhân cơ hội cướp lấy Thiên Cấp công pháp duy nhất của bổn phái là Thủy Hải Chân Quyết trốn đi...lại thành công đạt được một viên Định Nhan Đan trong di tích cổ...bảo trì dung mạo trẻ trung...
Sau hàng chục năm bế quan tu luyện Thủy Hải Chân Quyết, Thủy Lưu bí mật thành lập nên băng Hải Tặc Cá Mập Đen, Hắc Sát khi đó chỉ là một thiếu niên tán tu thiên tài...
Sau năm trăm năm thành lập, Băng Cá Mập ngày càng phát triển, Hắc Sát trưởng thành tiếp quản ngoài sáng, Thủy Lưu ẩn mình trong tối...mong rằng sẽ dùng Cá Mập Đen để quay về cướp đoạt Hải Hồng Phái...
Nhưng một chuyện ngoài ý muốn đã làm hắn thay đổi kế hoạch...
Thủy Triều sau khi chính thức lên ngôi Chủ Phái Hải Hồng, vì luôn tự trách mình đánh mất Thủy Hải Chân Quyết, muốn dựa theo trí nhớ đem nó một lần nữa hoàn thiện, nhưng việc hoàn thiện một Thiên Cấp công pháp là chuyện quá sức với Luyện Hư Kỳ, cuối cùng sầu não mà chết...
Thủy Hùng là con Thủy Triều, có diện mạo y đúc phụ thân, khi đó chỉ mới sáu bảy tuổi đầu...
Thời điểm Hải Hồng Phái suy yếu nhất, các thế lực thù địch trước đó tấn công, sau thời gian dài tranh đấu, đem hàng loạt Trưởng Lão Luyện Hư kỳ của Hải Hồng Phái từng người loại bỏ... Mà bọn hắn cũng tổn thất không ít...
Đến cuối cùng khi đại chiến kết thúc, một Hải Hồng Phái từng là Bát Cấp thế lực tuột xuống Thất Cấp...
Thủy Hùng lúc này đã lớn lên ngôi, kết hôn cùng Thủy Sương Hoa, tình cảm phu thê mặn nồng, sinh ra Thủy Nương Khanh, lại qua trăm năm Thủy Sương Hoa có thai Thủy Mặc...
Thủy Nương Khanh thiên phú kinh người, lại vô tình đạt được Dị Thủy khi tuổi còn trẻ, sau khi gia nhập Bach Linh Học Phủ, tu vi một đường tăng nhanh...
Điều đó cũng gây nên lòng tham của Thủy Lưu...
Sau khi suy tính kế hoạch rất lâu...
Trong một lần hắn lấy tư cách cố nhân của Thủy Triều, bí mật hẹn Thủy Hùng ra ngoài gặp mặt...
Thủy Hùng vì sùng kính phụ thân, lập tức nhận lời, lại hoảng hốt phát hiện Thủy Lưu có diện mạo y đúc chính mình...
Bất quá mọi thứ đã muộn, Thủy Lưu giết chết con trai của đệ đệ mình, thi triển “Tiềm Thủy Thuật trong Thủy Hải Chân Quyết” áp chế tu vi xuống bằng với Thủy Hùng khi đó không một kẻ hở, giả mạo thành Thủy Hùng quay về Hải Hồng Phái...
Thủy Lưu đóng vai Thủy Hùng, lừa dối toàn bộ một phái hơn ba mươi năm...âm thầm suy tính kế hoạch loại trừ cả Thủy Mặc và Thủy Nương Khanh, mục đích chính là Dị Thủy, kế đó là toàn bộ Hải Hồng Phái...
Người sầu não nhiều nhất chính là Thủy Sương Hoa, từ khi phu quân ra ngoài trở về, lại không tiếp tục động vào người nàng, trong lòng luôn mang nghi ngờ nhưng không dám nói...
Dốc toàn tâm vào việc dạy dỗ Thủy Mạc...
Mà Thủy Nương Khanh quanh năm thấy “Phụ thân” bế quan, lại âm thầm vui mừng... Bởi lẽ tu sĩ bế quan thời gian dài là chuyện bình thường...
Nhưng thời gian càng dài nàng càng phát hiện kỳ quặc, nhất là mẫu thân nàng chưa từng chung đụng với “phụ thân”, lại thêm tình phụ tử giữa đệ đệ và “phụ thân” hầu như rất nhạt nhẻo...
Nghi ngờ ngày càng lớn dần trong lòng Thủy Nương Khanh...
Nàng chưa kịp làm rõ thì Thủy Mặc bị Hắc Ngao chặn cướp, sau đó lại bị bắt cóc, bộ mặt tên gian tế đã đột ngột xuất hiện trong tiềm thức của nàng...
Khi đó Thủy Mặc còn là con tin, không thể bứt dây động rừng được...
Cuối cùng quyết định đánh cược lên người Lạc Nam...
Quả nhiên hắn không để nàng thất vọng...
Về phần Lạc Nam, từ lúc đầu khi vào Hải Hồng Phái, hắn vì lịch sự nên không dùng Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn thăm dò bất kỳ kẻ nào... Chỉ nhìn nhận tu vi qua khí thế bên ngoài phát ra mà thôi...
Cho đến khi dò tìm gian tế, tu vi thật sự của “Thủy Hùng” lập tức hiện rõ trong con mắt màu trắng của hắn, bất kể thủ đoạn ẩn giấu hết sức lợi hại của Tiềm Thủy Quyết...
/1551
|