“Nàng chuyển dung mạo đi…” Lạc Nam quay sang Cơ Nhã mở miệng…
Nàng đang trong bộ dạng của Thủy Nương Khanh, tại Hải Châu Đại Lục thì danh tiếng của Thủy Linh Tiên Tử không nhỏ, hắn không muốn để lại nguy cơ cho Hải Hồng Phái…
Điều Hải Hồng Phái cần làm bây giờ là an ổn phát triển, ngày sau trở thành trợ lực dưới tay Hậu Cung tại Hải Châu Đại Lục…mà không phải bị vướn vào tranh đấu…
Cơ Nhã hiểu ý, hơi động ý niệm…Vô Diện Da Mặt lập tức chuyển biến, chỉ chớp mắt đã hình thành diện mạo của Bạch Tố Mai…
“Oa, lại thêm một tỷ tỷ xinh đẹp…thánh khiết vô cùng…” Á Nhi không biết sợ là gì, nhìn bộ dạng mới lạ của Cơ Nhã, thích thú sáng mắt lên…
“Nha đầu muội vào Linh Giới Châu đi…” Lạc Nam hướng Á Nhi yêu cầu…
“Yên tâm, bọn hắn không động được vào Á Nhi…” Tiểu nha đầu cười tinh quái, không biết từ nơi nào lấy ra một cái nôi em bé, đặt lơ lửng trên không trung, nhảy vào bên trên nằm đung đưa, thích chí vô cùng…
“Đây là một Linh Cấp Pháp Bảo phòng ngự…” Kim Nhi nhìn nôi em bé nói…
Lạc Nam và Cơ Nhã khóe miệng co giật, đang muốn nói gì đó, chỉ cảm thấy không gian nứt ra, từ hư không đi ra hai người…
“Là ngươi?” Ánh mắt Lạc Nam nhíu lại, bởi vì không như tưởng tượng của hắn có thể là Hợp Thề Kỳ nào đó…trái lại chính là vị thiên tài hạng 11 trên Bách Linh Bảng, thiếu chủ của Lam gia – Lam Cực…
Bên cạnh Lam Cực là một lão già râu tóc trắng xóa, tu vi Luyện Hư Trung Kỳ ầm ầm phát ra, trông khá mạnh mẽ…
“Còn không mau ra?” Lam Cực không để ý Lạc Nam, trái lại hướng về không gian quát lớn…
“Khặc khặc, lời của tiểu tử Lam gia ngươi xem như đáng tin…lần này thỏa thuận thành lập…”
Theo một tiếng cười quái dị, bên trong hư không lại đi ra hai thân ảnh…
Mà nhìn thấy bọn hắn, ánh mắt của Lạc Nam và Cơ Nhã hơi co lại…
Chính là hai tên Trưởng Lão của Đảo Bóng Đêm…
Một cao một thấp…còn một tên thân cao khác đã đi cướp đoạt người khác…
Hai tên này, tên cao có tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ, mà tên thấp có tu vi Luyện Hư Trung Kỳ…
“Ám Lệ, Ám Nhiên…Lam gia…ai cho các ngươi lá gan chặn cướp phu quân ta?” Cơ Nhã nhìn ba tên Luyện Hư Kỳ trước mặt, không sợ chút nào, cười lạnh quát…
“Ngươi là ai?” Hai tên Đảo Bóng Đêm lập tức giật mình, không phải ai cũng có khả năng chỉ đúng danh tính của bọn hắn a…
Hai người bọn hắn, Ám Lệ chính là kẻ thân cao, mà Ám Nhiên là tên người lùn…
“Không cần e dè…chúng ta nhân số nhiều hơn…lập tức đánh nhanh rút gọn…” Lam gia trưởng lão mở miệng, hắn tên Lam Nham…chính là người theo bảo vệ Lam Cực lần này…
“Trẻ tuổi như vậy…chỉ mới Nguyên Anh Viên Mãn sao?” Lam Cực cười gằn nhìn Lạc Nam, ánh mắt không thể che giấu sự tham lam, không dám nhìn sang Cơ Nhã trong diện mạo Bạch Tố Mai…
Bởi hắn sợ mình sẽ thất thố…nàng quá đẹp…
Bất quá là một thiên tài trên Bách Linh Bảng, Lam Cực biết tài sản của thanh niên này mới là mục tiêu quan trọng nhất…chỉ cần có được khối vật phẩm kết xù kia…hắn muốn thứ gì mà không có chứ? mỹ nhân muốn bao nhiêu có bấy nhiêu…
“Làm sao ngươi tìm được tung tích của ta?” Lạc Nam âm trầm hỏi…
Hắn đã khôi phục diện mạo vốn có, ngay cả y phục cũng thay đổi, cứ tưởng không ai có thể nhận ra mình…nào ngờ vẫn bị bám theo?
Mà nghe đối thoại giữa mấy tên này, thủ đoạn truy đuổi đó rõ ràng do Lam Cực thực hiện…
“Người sắp chết biết nhiều như vậy làm gì?” Lam Cực cười lạnh nói…
Lạc Nam không thèm hỏi nữa, Nhìn Xuyên Yếu Điểm cấp tốc mở ra…
Chỉ là lần này hắn không nhìn đối thủ, trái lại dò xét trên chính thân thể mình…
Đối phương nhất định có thủ đoạn nào đó để truy tìm tung tích hắn, không thể có chuyện trùng hợp như vậy được…
Quả nhiên, Lạc Nam lập tức phát hiện một vật sống nhỏ, kích thước thậm chí không sánh bằng vi khuẩn, đang lẩn trên một lổ chân lông của hắn…
Chú tâm quan sát, đây là một con côn trùng, ẩn nấp kín đáo đến cực điểm…
“Truy Tung Trùng…một loại cổ trùng chuyên dùng để theo dõi, nếu không chú ý dù Độ Kiếp Kỳ cũng không phát hiện…” Kim Nhi lập tức cung cấp thông tin, nàng áy náy nói:
“Thật ra Kim Nhi đã sớm biết có người âm thầm cho Cổ Trùng bám vào công tử, chẳng qua chuyện này có liên quan đến nhiệm vụ…không thể tiết lộ…”
“Không sao…” Lạc Nam gật đầu, nhìn Lam Cực cười lạnh nói:
“Rác rưởi Truy Tung Trùng, đem một đám mồi ngon đến cho ta…”
Nói xong, Dị Hỏa bùng lên, đem côn trùng nhỏ thiêu thành hư vô…
“Truy Tung Trùng của ta đâu rồi?” Lam Cực sắt mặt đại biến, cảm giác liên kết giữa hắn và cổ trùng hoàn toàn biến mất…
Phải biết trước đây hắn phải bỏ ra cái giá lớn mới mua được thứ này a…
“Không sao, chỉ cần cướp sạch người này…ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi…” Lam Cực an ủi mình một câu, quay sang nhìn Lam Nham mở miệng:
“Toàn lực ra tay…”
“Được thưa thiếu gia…” Lam Nham cười gằn một tiếng…
“Phu quân…thiếp lo ba tên Luyện Hư, chàng lấy đầu tên tiểu nhân Lam Cực…” Cơ Nhã nhìn Lạc Nam thong thả nói…
“Ngông cuồng!”
Lạc Nam chưa kịp đáp lời, ba tên Luyện Hư tức giận đến cả người rung rẩy…
Một nữ nhân Luyện Hư Trung Kỳ, dám tự tin cân cả ba người bọn họ?
“Khẹc khẹc…chết vì cái miệng là một cái chết không tốt…” Ám Lệ cười gằn một tiếng, thân hình hóa thành hắc ám…lẫn mình vào hư không…
Sở trường của hắn là ám sát và ẩn núp…
Theo sau đó, một con dao đột ngột thò ra, hướng về cái cỗ trắng ngần của Cơ Nhã khứa đến…
“Không biết tự lượng sức mình…ba ngươi đều lên đi…” Cơ Nhã cười nhạt một tiếng, Băng Thủy Kết giới lập tức hình thành…
Ám Lệ chỉ cảm thấy không gian xung quanh trở nên lạnh xuống, toàn thân hắn bị nhốt vào một kết giới cứng rắn đến cực điểm…
“Hừ…”
Ám Lệ hừ một tiếng, muốn xé rách không gian rời đi…
Chỉ là rất nhanh sắc mặt hắn thay đổi, bởi vì không gian đang hóa thành băng, khiến hắn không thể xé rách được…
“Làm sao có thể?” Ám Nhiên cùng Lam Nham kinh ngạc nói, nghiêm nghị hướng Cơ Nhã công tới…
Băng Thủy Kết Giới ngay cả Thủy Lưu là Luyện Hư Hậu Kỳ còn bị nhốt, huống hồ Luyện Hư Sơ Kỳ như Ám Lệ?
Muốn đi ra phải tốn không ít thời gian đấy…
“Băng Phách Chưởng…” Lam Nham diện mục nghiêm nghị, đầy trời băng phách bao trùm lòng bàn tay, không gian lan tràn từng khe nứt…
“Ảnh Lưu Sát…” Thân ảnh của Ám Nhiên chợt hóa thành khói đen tiêu tán, Đại Đao đen nhánh sắt nhọn xuất hiện trên tay, một lần biến mất đã áp sát Cơ Nhã…
Lưỡi Đao đem không gian xé nát thành một khe hở, thân ảnh của hắn di động không hề có quỷ tích cố định…
So với Lam Nham khó đói phó hơn nhiều…
Đáng tiếc, đối thủ của bọn hắn là Cơ Nhã, trước đây cùng Đảo Bóng Đêm không ít lần va chạm, kinh nghiệm đầy mình…
“Lăng Ba Vi Bộ - Lăng Ba Song Chưởng”
Nàng yêu kiều quát một tiếng, đôi chân linh hoạt như tiên nữ, hóa thành từng luồng tàn ảnh ảo diệu…né tránh một nhát đao mang do Ám Nhiên mang lại…
Hai bàn tay ngọc ngà cấp tốc ngưng thành chưởng, vô tận Thủy cùng Băng lập tức phá không mà ra…
Bầu trời trở nên biến sắc trước các loại công kích…
ẦM ẦM…
Băng Chưởng nện vào Hàn Phách Chưởng của Lam Nham, khiến thân thể hắn lùi hơn chục bước…
Mà Thủy Chưởng hình thành từng cơn xoáy nước, vậy mà tìm ra quỷ tích dị động của Ám Nhiên, bắn trúng cơ thể hắn…
“Ám Thủ…” Ám Nhiên sắc mặt khó coi, Đại Đao phủ đầy hắc ám, ngăn cản trước ngực…
Ầm…
Thủy Chưởng đem Ám Nhiên đẩy lùi trên không trung…
“Thật mạnh…” Ám Lệ khiếp sợ, cố gắng thoát ra giam cầm…từng công kích hắc ám mạnh mẽ triển khai, nện ầm ầm vào Băng Thủy kết giới…
“Nữ nhân này là ai? Thân pháp và chưởng pháp diệu tuyệt thiên hạ…” Ám Nhiên cùng Lam Nham liếc nhau, đồng thanh hướng Lam Cực quát:
“Nhanh chóng giải quyết tiểu tử kia…chúng ta cầm chân nữ nhân này…”
“Không thành vấn đề…” Lam Cực cười gằn nhìn Lạc Nam, Hóa Thần Trung kỳ thiên tài như hắn đấu với một Nguyên Anh Viên Mãn có thể nói là như dùng đao mổ trâu giết gà, hết sức tự tin…
“Tiểu tử…mặc dù không biết ngươi từ đâu có được gia tài đồ sộ như vậy, nhưng thực lực quá yếu thì nên đi chết…” Lam Cực trầm thấp nói, thân hình cấp tốc hóa thành tàn ảnh…
Vù vù vù…
Từng đóa băng điêu tung bay trên bầu trời, Lam Cực đắc ý bay lượn, thân thể chóp nhoáng đến cực hạn…
Lạc Nam vẫn đứng im một chỗ, không làm ra bất kỳ hành động phòng ngự nào…
“Sợ quá đơ người rồi sao? chỉ trách ngươi quá mức rêu rao ngu xuẩn…” Lam Cực cười lạnh thầm nghĩ…
Mắt thấy đã tiếp cận Lạc Nam, một thanh Địa Cấp Trường Kiếm xuất hiện trên tay hắn…
“Thuấn Sát Kiếm, có thể chết dưới kiếm này…là vinh hạnh của ngươi…” Lam Cực ung dung nói, trường kiếm lóe sáng, hướng cổ Lạc Nam quét ngang…
Keng…
Âm thanh va chạm…
Đồng tử của Lam Cực cấp tốc phóng đại…
“Ảo giác…nhất định là ảo giác…” Lam Cực lẩm bẩm trong miệng, muốn lòi con mắt ra ngoài…
Bởi vì, đối thủ của hắn…người thanh niên hắn xem như sâu kiến…đang dùng hai ngón tay…dễ dàng kẹp lấy mũi kiếm sắc nhọn…
Con mắt màu trắng tà mị đang thản nhiên nhìn hắn…
Bên trên hai ngón tay, Mộc thuộc tính quỷ dị lan tràn, kèm theo một làn nước mỏng lục nhạt lưu chuyển…ngay cả một vết xước cũng không có…
Dị Mộc và Dị Thủy…một vừa phòng ngự vừa hấp thu, một làm lành vết thương…
Hai loại kết hợp, công kích bình thường của Hóa Thần Trung Kỳ như Lam Cực không khác gảy ngứa cho Lạc Nam là bao…
“Làm sao có thể như vậy…haha…chướng nhãn pháp sao?” Lam Cực cười nhợt nhạt, hai tay cầm kiếm rút mạnh…
“Quân Tử Hàng Ma Quyền…”
Âm thanh từ miệng Lạc Nam truyền ra, lực lượng thân thể dồn vào đầu nắm đấm…
Hự…phốc…
Thân thể Lam Cực dội ngược trên không trung…vùng bụng quặn đao như ngàn cân trọng khiến hắn liên tục phun máu…
Tốc…
“Mộc Hình Quyền…”
Thân ảnh người thanh niên biến mất, Lam Cực chưa kịp giữ vững thân thể sau lần va chạm vừa rồi…một góc cây lớn đã nện mạnh vào mặt hắn…
Phụt…
Lại một ngụm máu tươi…tiếp tục bị đánh bay…
Lạc Nam nhìn thấy một màn này, thản nhiên lắc đầu…Dị Hỏa hừng hực ngưng tụ nơi đầu ngón tay…
“Xuyên Tinh Chỉ…”
XOẸT…
Tốc độ nhanh đến cực hạn…tử vong bao trùm thân thể Lam Cực…
Keng…
Âm thanh ngăn trở vang lên…một tấm Băng Thuẫn hình tròn đột ngột xuất hiện, thành công thay Lam Cực đở một chỉ trí mạng này…
Trước sự thiêu đốt của Dị Hỏa, Băng Thuẫn hòa tan nhanh chóng, nhưng Lam Cực cũng bảo trụ một mạng…
“Đúng là người của Bát cấp, không dễ giết như vậy…” Lạc Nam cũng không ngoài ý muốn…
Mà Lam Cực lúc này cũng lấy lại tinh thần, oán hận nhìn chằm chằm Lạc Nam, kèm theo nổi khó tin vô hạn…
“Nhất định là ngươi ẩn náu tu vi…thủ đoạn thật hèn hạ…” Lam Cực cười lạnh một tiếng an ủi chính mình…
“Trích Tinh Thủ…”
Lạc Nam lười nói nhảm, Tử Tâm Phần Không Viêm hình thành đại thủ như có thể trích tinh hái nguyệt, không gian rung rẩy, hướng về Lam Cực bóp mạnh…
“Dị Hỏa? quả nhiên không đơn giản…Thiên Cấp vũ kỹ sao? ta cũng có!”
Lam Cực ngưng giọng nói, hắn cho rằng sở dĩ bị Lạc Nam đàn áp như vậy hoàn toàn do mình chủ quan mà thôi…lúc này lấy lại can đảm của một thiên tài…dù đối mặt Dị Hỏa cũng không khiếp sợ…
“Băng Mâu Phá Nhật!”
Theo âm thanh gầm thét, Lam Cực thu hồi trường kiếm trong tay, vô tận băng linh lực cấp tốc ngưng tụ thành một nhánh Mâu to lớn…
Trường mâu lơ lửng trên đỉnh đầu Lam Cực, khiến bầu trời trở nên lạnh xuống…
Lực lượng như có thể phá tan mặt trời, hướng về Trích Tinh Thủ lao vụt đi…
Lạc Nam thấy một màn này, con mắt lóe lên ngọn lửa màu vàng…
Bàn tay còn lại nâng lên…
Kim Ô Hư Hỏa tiếp tục hình thành đại thủ…một lần nữa hướng về Lam Cực vồ xuống…
“Làm sao có thể? Hai loại Dị Hỏa?” Toàn trường như muốn phát điên…
Ngay cả tiểu nha đầu Á Nhi từ đầu luôn bình thản cũng khiếp sợ che miệng…
Mà lúc này, Trích Tinh Thủ màu tím ầm vang va chạm cùng Băng Mâu…
ẦM
Hai loại lực lượng nổ tung, Dị Hỏa bá đạo tàn sát…không gian hóa thành hư vô đen kịch trước sức nóng của Tử Tâm Phần Không Viêm…
Lam Cực sắc mặt tái mét, vì đại thủ hoàng kim do Kim Ô Hư Hỏa tạo thành vẫn đang vồ đến hắn…
“Hắc Thiên…”
Lam Cực mở miệng quát lớn, xoay người nhảy lên…
Hiiiiiiiiiiiiiii
Tiếng hí vang truyền ra…
Hắc Thiên Mã xuất hiện, đón lấy Lam Cực thoát một cái biến mất…
ẦM ẦM ẦM…
Đại thủ hoàng kim vồ trượt, lao xuống mặt biển…nước biển một vùng cấp tốc bóc hơi…mặt biển bóc cháy…
“Chạy thật nhanh…” Lạc Nam cười nhạt, Hắc Thiên Mã có phong hệ thuộc tính, chạy nhanh là điều dễ hiểu…
…
“Ta phải mau chóng hỗ trợ thiếu gia…” Lam Nham hoảng hốt trong lòng trước tình cảnh Lam Cực bị áp đảo…nhìn Cơ Nhã đang không ngừng tung chưởng, hắn nhìn sang Ám Nhiên hét lớn:
“Còn không dùng toàn lực?”
“Khẹc khẹt…có ngay…” Ám Nhiên cười dữ tợn, thân hình hóa hình mây đen, sau đó cấp tốc biến lớn…
“Hắc Ám Che Thiên Chưởng…Thiên Cấp Vũ Kỹ của Đảo Bóng Đêm…”
Thân thể hắn hóa thành mây đen che phủ cả bầu trời, vô số hắc ám từ đám mây từ trên trời ngưng tụ thành chưởng ấn hắc ám, hướng đỉnh đầu Cơ Nhã trấn xuống…
“Băng Mâu Phá Nhật…” Lam Nham không cam lòng yếu thế, thi triển vũ kỹ y hệt Lam Cực, đỉnh đầu xuất hiện Băng Mâu…
Lao vụt đến Cơ Nhã…
Mà Ám Lệ cũng sắp phá tan kết giới…
“Lăng Ba Tù Thiên Thủ…” Cơ Nhã vẫn cao quý xinh đẹp, theo đôi tay kết ấn…hư ảnh Lăng Ba Tiên Tử sừng sững hiện lên…
“Song Thủ - Toái Diệt Sơn Hà…”
Lần này, Lăng Ba Tiên Tử cùng lúc duỗi ra cả hai cánh tay, hiển nhiên dùng đến song thủ…
Hướng về hai vũ kỹ đang lao đến cứng rắn va chạm…
ẦM…
Như bốn ngôi sao băng đụng nhau ngoài vũ trụ…
Không gian đổ nát…Lam Nham và Ám Nhiên bị đánh bay ra ngoài liên tục phún máu…
Cơ Nhã thản nhiên đứng im tại chỗ, chỉ là hư ảnh của Lăng Ba Tiên Tử trở nên vặn vẹo mà thôi…
Nàng lấy một chọi hai, không lâm vào hạ phong chút nào…thậm chí đàn áp đối thủ…
Lạc Nam thấy tình cảnh này, nhiệt huyết sục sôi…
Mắt thấy Lam Cực đang cưỡi trên Hắc Thiên Mã đề phòng nhìn mình, hắn cười lạnh nói:
“Sao không công tới nữa? thiên tài? Buồn cười!…”
“Ngươi…” Lam Cực tức giận, chỉ là chưa kịp nói gì…thân ảnh người đối diện lại biến mất…
Lạc Nam chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, ngón tay trỏ ở cả hai bàn tay đột ngột nâng lên…
Ngón tay phải bao phủ ngọn lửa tím…
Ngón tay trái bao phủ lửa hoàng kim…
Chắp chéo lại cùng nhau…
Trong khoảng khắc đó, không gian hóa thành hư vô…âm thanh đầy rẫy sát khí vang vọng đất trời:
“Thập Tự Thiên Hỏa…”
Hai ngọn lửa tím và hoàng kim…hừng hực bùng nổ…
Từ hai ngón tay trỏ phá không mà ra… hình thành hỏa diễm Thập Tự khổng lồ rộng đến hàng trượng, lao đến Lam Cực…
“Là loại vũ kỹ này? Làm sao ngươi tu luyện nhanh như vậy?” Lam Cực phát điên gầm rú…
Bởi vì đây là vũ kỹ Lạc Nam vừa nhận được tại Lễ Hội không lâu, chỉ mới qua ba ngày ngắn ngũi, hắn đã có thể thi triển…
“Nhất định là Gia Tốc Trận…” Lam Cực lập tức tìm ra đáp án, chỉ là điều đó lại càng khiến hắn khó tin hơn...
Bởi vì ba ngày…tương đương 30 ngày gia tốc mà thôi…
Trong ba mươi ngày, người này lĩnh hội một môn Thiên Cấp Vũ Kỹ? chuyện này quá mức hoang đường…
Nếu hắn biết Lạc Nam chỉ tốn bảy ngày trong Gia Tốc Trận, chỉ sợ bị đả kích mà chết…
Mặc kệ Lam Cực suy nghĩ gì, bởi vì Thập Tự Thiên Hỏa đang mang theo sát khí lao đến…
“Không được…Lam gia nhất định không tha cho ngươi…” Lam Nham tức giận gào rống…
“Để ta cứu hắn…”
Ám Lệ thành công phá nát kết giới, xé rách hư không…Đảo Bóng Đêm thật ra là đối tác làm ăn bí mật của Lam gia, không thể thấy chết không cứu…
Thân ảnh hắn xuất hiện trước Thập Tự Thiên Hỏa…
“Ám Lệ Tàn Giao…”
Ám Lệ ngưng trọng nhìn hai loại Dị Hỏa khủng bố trước mặt, đột ngột há to miệng…
Theo sau đó, một con giao long được ngưng tụ từ hắc ám bay ra ngoài, kích thước lên đến hàng chục trượng…
Không gian đổ nát trước sự xuất hiện của nó…lao thẳng vào ngọn lửa có hình Thập Tự kia…
ẦM…
Thập Tự Thiên Hỏa cấp tốc nổ tung…Lạc Nam bị chấn lùi liên tục hàng trăm bước mới đứng vững…
RỐNG…
Con giao long hắc ám thê thảm gầm thét, bất quá là lực lượng của Luyện Hư Kỳ, vũ kỹ của Lạc Nam chỉ có thể nổ nát đầu nó…
Trận chiến nơi đây đã sớm thu hút vô số cường giả trong Nhật Đảo quan chiến…
Đám người may mắn chứng kiến một màn này, chỉ cảm thấy trời đất nghịch chuyển, thất thanh hét ầm lên:
“Làm sao có thể? Công kích của Nguyên Anh Viên Mãn khiến vũ kỹ của Luyện Hư Sơ Kỳ bị hư hao?”
Bọn hắn cảm thấy như đang nằm mơ…mà Ám Lệ lại tức giận toàn thân rung rẩy…
Sỉ nhục…đây là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời hắn…
“Ngươi phải chết…yêu nghiệt như ngươi không nên tồn tại trên cõi đời này…” Ám Lệ rít gào nơi cổ họng, vô tận sát khí khóa chặt thân thể con mồi…
Lạc Nam siết chặt nắm tay kích động, trong con mắt màu trắng kia là sự hưng phấn tột độ…
Không sai…chính là hưng phấn…
Theo sau đó, âm thanh cuồng ngạo vang vọng không gian, khiến nhịp tim của vô số người bắt đầu gia tốc:
“Ta cũng muốn biết Luyện Hư mạnh như thế nào…”
Nàng đang trong bộ dạng của Thủy Nương Khanh, tại Hải Châu Đại Lục thì danh tiếng của Thủy Linh Tiên Tử không nhỏ, hắn không muốn để lại nguy cơ cho Hải Hồng Phái…
Điều Hải Hồng Phái cần làm bây giờ là an ổn phát triển, ngày sau trở thành trợ lực dưới tay Hậu Cung tại Hải Châu Đại Lục…mà không phải bị vướn vào tranh đấu…
Cơ Nhã hiểu ý, hơi động ý niệm…Vô Diện Da Mặt lập tức chuyển biến, chỉ chớp mắt đã hình thành diện mạo của Bạch Tố Mai…
“Oa, lại thêm một tỷ tỷ xinh đẹp…thánh khiết vô cùng…” Á Nhi không biết sợ là gì, nhìn bộ dạng mới lạ của Cơ Nhã, thích thú sáng mắt lên…
“Nha đầu muội vào Linh Giới Châu đi…” Lạc Nam hướng Á Nhi yêu cầu…
“Yên tâm, bọn hắn không động được vào Á Nhi…” Tiểu nha đầu cười tinh quái, không biết từ nơi nào lấy ra một cái nôi em bé, đặt lơ lửng trên không trung, nhảy vào bên trên nằm đung đưa, thích chí vô cùng…
“Đây là một Linh Cấp Pháp Bảo phòng ngự…” Kim Nhi nhìn nôi em bé nói…
Lạc Nam và Cơ Nhã khóe miệng co giật, đang muốn nói gì đó, chỉ cảm thấy không gian nứt ra, từ hư không đi ra hai người…
“Là ngươi?” Ánh mắt Lạc Nam nhíu lại, bởi vì không như tưởng tượng của hắn có thể là Hợp Thề Kỳ nào đó…trái lại chính là vị thiên tài hạng 11 trên Bách Linh Bảng, thiếu chủ của Lam gia – Lam Cực…
Bên cạnh Lam Cực là một lão già râu tóc trắng xóa, tu vi Luyện Hư Trung Kỳ ầm ầm phát ra, trông khá mạnh mẽ…
“Còn không mau ra?” Lam Cực không để ý Lạc Nam, trái lại hướng về không gian quát lớn…
“Khặc khặc, lời của tiểu tử Lam gia ngươi xem như đáng tin…lần này thỏa thuận thành lập…”
Theo một tiếng cười quái dị, bên trong hư không lại đi ra hai thân ảnh…
Mà nhìn thấy bọn hắn, ánh mắt của Lạc Nam và Cơ Nhã hơi co lại…
Chính là hai tên Trưởng Lão của Đảo Bóng Đêm…
Một cao một thấp…còn một tên thân cao khác đã đi cướp đoạt người khác…
Hai tên này, tên cao có tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ, mà tên thấp có tu vi Luyện Hư Trung Kỳ…
“Ám Lệ, Ám Nhiên…Lam gia…ai cho các ngươi lá gan chặn cướp phu quân ta?” Cơ Nhã nhìn ba tên Luyện Hư Kỳ trước mặt, không sợ chút nào, cười lạnh quát…
“Ngươi là ai?” Hai tên Đảo Bóng Đêm lập tức giật mình, không phải ai cũng có khả năng chỉ đúng danh tính của bọn hắn a…
Hai người bọn hắn, Ám Lệ chính là kẻ thân cao, mà Ám Nhiên là tên người lùn…
“Không cần e dè…chúng ta nhân số nhiều hơn…lập tức đánh nhanh rút gọn…” Lam gia trưởng lão mở miệng, hắn tên Lam Nham…chính là người theo bảo vệ Lam Cực lần này…
“Trẻ tuổi như vậy…chỉ mới Nguyên Anh Viên Mãn sao?” Lam Cực cười gằn nhìn Lạc Nam, ánh mắt không thể che giấu sự tham lam, không dám nhìn sang Cơ Nhã trong diện mạo Bạch Tố Mai…
Bởi hắn sợ mình sẽ thất thố…nàng quá đẹp…
Bất quá là một thiên tài trên Bách Linh Bảng, Lam Cực biết tài sản của thanh niên này mới là mục tiêu quan trọng nhất…chỉ cần có được khối vật phẩm kết xù kia…hắn muốn thứ gì mà không có chứ? mỹ nhân muốn bao nhiêu có bấy nhiêu…
“Làm sao ngươi tìm được tung tích của ta?” Lạc Nam âm trầm hỏi…
Hắn đã khôi phục diện mạo vốn có, ngay cả y phục cũng thay đổi, cứ tưởng không ai có thể nhận ra mình…nào ngờ vẫn bị bám theo?
Mà nghe đối thoại giữa mấy tên này, thủ đoạn truy đuổi đó rõ ràng do Lam Cực thực hiện…
“Người sắp chết biết nhiều như vậy làm gì?” Lam Cực cười lạnh nói…
Lạc Nam không thèm hỏi nữa, Nhìn Xuyên Yếu Điểm cấp tốc mở ra…
Chỉ là lần này hắn không nhìn đối thủ, trái lại dò xét trên chính thân thể mình…
Đối phương nhất định có thủ đoạn nào đó để truy tìm tung tích hắn, không thể có chuyện trùng hợp như vậy được…
Quả nhiên, Lạc Nam lập tức phát hiện một vật sống nhỏ, kích thước thậm chí không sánh bằng vi khuẩn, đang lẩn trên một lổ chân lông của hắn…
Chú tâm quan sát, đây là một con côn trùng, ẩn nấp kín đáo đến cực điểm…
“Truy Tung Trùng…một loại cổ trùng chuyên dùng để theo dõi, nếu không chú ý dù Độ Kiếp Kỳ cũng không phát hiện…” Kim Nhi lập tức cung cấp thông tin, nàng áy náy nói:
“Thật ra Kim Nhi đã sớm biết có người âm thầm cho Cổ Trùng bám vào công tử, chẳng qua chuyện này có liên quan đến nhiệm vụ…không thể tiết lộ…”
“Không sao…” Lạc Nam gật đầu, nhìn Lam Cực cười lạnh nói:
“Rác rưởi Truy Tung Trùng, đem một đám mồi ngon đến cho ta…”
Nói xong, Dị Hỏa bùng lên, đem côn trùng nhỏ thiêu thành hư vô…
“Truy Tung Trùng của ta đâu rồi?” Lam Cực sắt mặt đại biến, cảm giác liên kết giữa hắn và cổ trùng hoàn toàn biến mất…
Phải biết trước đây hắn phải bỏ ra cái giá lớn mới mua được thứ này a…
“Không sao, chỉ cần cướp sạch người này…ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi…” Lam Cực an ủi mình một câu, quay sang nhìn Lam Nham mở miệng:
“Toàn lực ra tay…”
“Được thưa thiếu gia…” Lam Nham cười gằn một tiếng…
“Phu quân…thiếp lo ba tên Luyện Hư, chàng lấy đầu tên tiểu nhân Lam Cực…” Cơ Nhã nhìn Lạc Nam thong thả nói…
“Ngông cuồng!”
Lạc Nam chưa kịp đáp lời, ba tên Luyện Hư tức giận đến cả người rung rẩy…
Một nữ nhân Luyện Hư Trung Kỳ, dám tự tin cân cả ba người bọn họ?
“Khẹc khẹc…chết vì cái miệng là một cái chết không tốt…” Ám Lệ cười gằn một tiếng, thân hình hóa thành hắc ám…lẫn mình vào hư không…
Sở trường của hắn là ám sát và ẩn núp…
Theo sau đó, một con dao đột ngột thò ra, hướng về cái cỗ trắng ngần của Cơ Nhã khứa đến…
“Không biết tự lượng sức mình…ba ngươi đều lên đi…” Cơ Nhã cười nhạt một tiếng, Băng Thủy Kết giới lập tức hình thành…
Ám Lệ chỉ cảm thấy không gian xung quanh trở nên lạnh xuống, toàn thân hắn bị nhốt vào một kết giới cứng rắn đến cực điểm…
“Hừ…”
Ám Lệ hừ một tiếng, muốn xé rách không gian rời đi…
Chỉ là rất nhanh sắc mặt hắn thay đổi, bởi vì không gian đang hóa thành băng, khiến hắn không thể xé rách được…
“Làm sao có thể?” Ám Nhiên cùng Lam Nham kinh ngạc nói, nghiêm nghị hướng Cơ Nhã công tới…
Băng Thủy Kết Giới ngay cả Thủy Lưu là Luyện Hư Hậu Kỳ còn bị nhốt, huống hồ Luyện Hư Sơ Kỳ như Ám Lệ?
Muốn đi ra phải tốn không ít thời gian đấy…
“Băng Phách Chưởng…” Lam Nham diện mục nghiêm nghị, đầy trời băng phách bao trùm lòng bàn tay, không gian lan tràn từng khe nứt…
“Ảnh Lưu Sát…” Thân ảnh của Ám Nhiên chợt hóa thành khói đen tiêu tán, Đại Đao đen nhánh sắt nhọn xuất hiện trên tay, một lần biến mất đã áp sát Cơ Nhã…
Lưỡi Đao đem không gian xé nát thành một khe hở, thân ảnh của hắn di động không hề có quỷ tích cố định…
So với Lam Nham khó đói phó hơn nhiều…
Đáng tiếc, đối thủ của bọn hắn là Cơ Nhã, trước đây cùng Đảo Bóng Đêm không ít lần va chạm, kinh nghiệm đầy mình…
“Lăng Ba Vi Bộ - Lăng Ba Song Chưởng”
Nàng yêu kiều quát một tiếng, đôi chân linh hoạt như tiên nữ, hóa thành từng luồng tàn ảnh ảo diệu…né tránh một nhát đao mang do Ám Nhiên mang lại…
Hai bàn tay ngọc ngà cấp tốc ngưng thành chưởng, vô tận Thủy cùng Băng lập tức phá không mà ra…
Bầu trời trở nên biến sắc trước các loại công kích…
ẦM ẦM…
Băng Chưởng nện vào Hàn Phách Chưởng của Lam Nham, khiến thân thể hắn lùi hơn chục bước…
Mà Thủy Chưởng hình thành từng cơn xoáy nước, vậy mà tìm ra quỷ tích dị động của Ám Nhiên, bắn trúng cơ thể hắn…
“Ám Thủ…” Ám Nhiên sắc mặt khó coi, Đại Đao phủ đầy hắc ám, ngăn cản trước ngực…
Ầm…
Thủy Chưởng đem Ám Nhiên đẩy lùi trên không trung…
“Thật mạnh…” Ám Lệ khiếp sợ, cố gắng thoát ra giam cầm…từng công kích hắc ám mạnh mẽ triển khai, nện ầm ầm vào Băng Thủy kết giới…
“Nữ nhân này là ai? Thân pháp và chưởng pháp diệu tuyệt thiên hạ…” Ám Nhiên cùng Lam Nham liếc nhau, đồng thanh hướng Lam Cực quát:
“Nhanh chóng giải quyết tiểu tử kia…chúng ta cầm chân nữ nhân này…”
“Không thành vấn đề…” Lam Cực cười gằn nhìn Lạc Nam, Hóa Thần Trung kỳ thiên tài như hắn đấu với một Nguyên Anh Viên Mãn có thể nói là như dùng đao mổ trâu giết gà, hết sức tự tin…
“Tiểu tử…mặc dù không biết ngươi từ đâu có được gia tài đồ sộ như vậy, nhưng thực lực quá yếu thì nên đi chết…” Lam Cực trầm thấp nói, thân hình cấp tốc hóa thành tàn ảnh…
Vù vù vù…
Từng đóa băng điêu tung bay trên bầu trời, Lam Cực đắc ý bay lượn, thân thể chóp nhoáng đến cực hạn…
Lạc Nam vẫn đứng im một chỗ, không làm ra bất kỳ hành động phòng ngự nào…
“Sợ quá đơ người rồi sao? chỉ trách ngươi quá mức rêu rao ngu xuẩn…” Lam Cực cười lạnh thầm nghĩ…
Mắt thấy đã tiếp cận Lạc Nam, một thanh Địa Cấp Trường Kiếm xuất hiện trên tay hắn…
“Thuấn Sát Kiếm, có thể chết dưới kiếm này…là vinh hạnh của ngươi…” Lam Cực ung dung nói, trường kiếm lóe sáng, hướng cổ Lạc Nam quét ngang…
Keng…
Âm thanh va chạm…
Đồng tử của Lam Cực cấp tốc phóng đại…
“Ảo giác…nhất định là ảo giác…” Lam Cực lẩm bẩm trong miệng, muốn lòi con mắt ra ngoài…
Bởi vì, đối thủ của hắn…người thanh niên hắn xem như sâu kiến…đang dùng hai ngón tay…dễ dàng kẹp lấy mũi kiếm sắc nhọn…
Con mắt màu trắng tà mị đang thản nhiên nhìn hắn…
Bên trên hai ngón tay, Mộc thuộc tính quỷ dị lan tràn, kèm theo một làn nước mỏng lục nhạt lưu chuyển…ngay cả một vết xước cũng không có…
Dị Mộc và Dị Thủy…một vừa phòng ngự vừa hấp thu, một làm lành vết thương…
Hai loại kết hợp, công kích bình thường của Hóa Thần Trung Kỳ như Lam Cực không khác gảy ngứa cho Lạc Nam là bao…
“Làm sao có thể như vậy…haha…chướng nhãn pháp sao?” Lam Cực cười nhợt nhạt, hai tay cầm kiếm rút mạnh…
“Quân Tử Hàng Ma Quyền…”
Âm thanh từ miệng Lạc Nam truyền ra, lực lượng thân thể dồn vào đầu nắm đấm…
Hự…phốc…
Thân thể Lam Cực dội ngược trên không trung…vùng bụng quặn đao như ngàn cân trọng khiến hắn liên tục phun máu…
Tốc…
“Mộc Hình Quyền…”
Thân ảnh người thanh niên biến mất, Lam Cực chưa kịp giữ vững thân thể sau lần va chạm vừa rồi…một góc cây lớn đã nện mạnh vào mặt hắn…
Phụt…
Lại một ngụm máu tươi…tiếp tục bị đánh bay…
Lạc Nam nhìn thấy một màn này, thản nhiên lắc đầu…Dị Hỏa hừng hực ngưng tụ nơi đầu ngón tay…
“Xuyên Tinh Chỉ…”
XOẸT…
Tốc độ nhanh đến cực hạn…tử vong bao trùm thân thể Lam Cực…
Keng…
Âm thanh ngăn trở vang lên…một tấm Băng Thuẫn hình tròn đột ngột xuất hiện, thành công thay Lam Cực đở một chỉ trí mạng này…
Trước sự thiêu đốt của Dị Hỏa, Băng Thuẫn hòa tan nhanh chóng, nhưng Lam Cực cũng bảo trụ một mạng…
“Đúng là người của Bát cấp, không dễ giết như vậy…” Lạc Nam cũng không ngoài ý muốn…
Mà Lam Cực lúc này cũng lấy lại tinh thần, oán hận nhìn chằm chằm Lạc Nam, kèm theo nổi khó tin vô hạn…
“Nhất định là ngươi ẩn náu tu vi…thủ đoạn thật hèn hạ…” Lam Cực cười lạnh một tiếng an ủi chính mình…
“Trích Tinh Thủ…”
Lạc Nam lười nói nhảm, Tử Tâm Phần Không Viêm hình thành đại thủ như có thể trích tinh hái nguyệt, không gian rung rẩy, hướng về Lam Cực bóp mạnh…
“Dị Hỏa? quả nhiên không đơn giản…Thiên Cấp vũ kỹ sao? ta cũng có!”
Lam Cực ngưng giọng nói, hắn cho rằng sở dĩ bị Lạc Nam đàn áp như vậy hoàn toàn do mình chủ quan mà thôi…lúc này lấy lại can đảm của một thiên tài…dù đối mặt Dị Hỏa cũng không khiếp sợ…
“Băng Mâu Phá Nhật!”
Theo âm thanh gầm thét, Lam Cực thu hồi trường kiếm trong tay, vô tận băng linh lực cấp tốc ngưng tụ thành một nhánh Mâu to lớn…
Trường mâu lơ lửng trên đỉnh đầu Lam Cực, khiến bầu trời trở nên lạnh xuống…
Lực lượng như có thể phá tan mặt trời, hướng về Trích Tinh Thủ lao vụt đi…
Lạc Nam thấy một màn này, con mắt lóe lên ngọn lửa màu vàng…
Bàn tay còn lại nâng lên…
Kim Ô Hư Hỏa tiếp tục hình thành đại thủ…một lần nữa hướng về Lam Cực vồ xuống…
“Làm sao có thể? Hai loại Dị Hỏa?” Toàn trường như muốn phát điên…
Ngay cả tiểu nha đầu Á Nhi từ đầu luôn bình thản cũng khiếp sợ che miệng…
Mà lúc này, Trích Tinh Thủ màu tím ầm vang va chạm cùng Băng Mâu…
ẦM
Hai loại lực lượng nổ tung, Dị Hỏa bá đạo tàn sát…không gian hóa thành hư vô đen kịch trước sức nóng của Tử Tâm Phần Không Viêm…
Lam Cực sắc mặt tái mét, vì đại thủ hoàng kim do Kim Ô Hư Hỏa tạo thành vẫn đang vồ đến hắn…
“Hắc Thiên…”
Lam Cực mở miệng quát lớn, xoay người nhảy lên…
Hiiiiiiiiiiiiiii
Tiếng hí vang truyền ra…
Hắc Thiên Mã xuất hiện, đón lấy Lam Cực thoát một cái biến mất…
ẦM ẦM ẦM…
Đại thủ hoàng kim vồ trượt, lao xuống mặt biển…nước biển một vùng cấp tốc bóc hơi…mặt biển bóc cháy…
“Chạy thật nhanh…” Lạc Nam cười nhạt, Hắc Thiên Mã có phong hệ thuộc tính, chạy nhanh là điều dễ hiểu…
…
“Ta phải mau chóng hỗ trợ thiếu gia…” Lam Nham hoảng hốt trong lòng trước tình cảnh Lam Cực bị áp đảo…nhìn Cơ Nhã đang không ngừng tung chưởng, hắn nhìn sang Ám Nhiên hét lớn:
“Còn không dùng toàn lực?”
“Khẹc khẹt…có ngay…” Ám Nhiên cười dữ tợn, thân hình hóa hình mây đen, sau đó cấp tốc biến lớn…
“Hắc Ám Che Thiên Chưởng…Thiên Cấp Vũ Kỹ của Đảo Bóng Đêm…”
Thân thể hắn hóa thành mây đen che phủ cả bầu trời, vô số hắc ám từ đám mây từ trên trời ngưng tụ thành chưởng ấn hắc ám, hướng đỉnh đầu Cơ Nhã trấn xuống…
“Băng Mâu Phá Nhật…” Lam Nham không cam lòng yếu thế, thi triển vũ kỹ y hệt Lam Cực, đỉnh đầu xuất hiện Băng Mâu…
Lao vụt đến Cơ Nhã…
Mà Ám Lệ cũng sắp phá tan kết giới…
“Lăng Ba Tù Thiên Thủ…” Cơ Nhã vẫn cao quý xinh đẹp, theo đôi tay kết ấn…hư ảnh Lăng Ba Tiên Tử sừng sững hiện lên…
“Song Thủ - Toái Diệt Sơn Hà…”
Lần này, Lăng Ba Tiên Tử cùng lúc duỗi ra cả hai cánh tay, hiển nhiên dùng đến song thủ…
Hướng về hai vũ kỹ đang lao đến cứng rắn va chạm…
ẦM…
Như bốn ngôi sao băng đụng nhau ngoài vũ trụ…
Không gian đổ nát…Lam Nham và Ám Nhiên bị đánh bay ra ngoài liên tục phún máu…
Cơ Nhã thản nhiên đứng im tại chỗ, chỉ là hư ảnh của Lăng Ba Tiên Tử trở nên vặn vẹo mà thôi…
Nàng lấy một chọi hai, không lâm vào hạ phong chút nào…thậm chí đàn áp đối thủ…
Lạc Nam thấy tình cảnh này, nhiệt huyết sục sôi…
Mắt thấy Lam Cực đang cưỡi trên Hắc Thiên Mã đề phòng nhìn mình, hắn cười lạnh nói:
“Sao không công tới nữa? thiên tài? Buồn cười!…”
“Ngươi…” Lam Cực tức giận, chỉ là chưa kịp nói gì…thân ảnh người đối diện lại biến mất…
Lạc Nam chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, ngón tay trỏ ở cả hai bàn tay đột ngột nâng lên…
Ngón tay phải bao phủ ngọn lửa tím…
Ngón tay trái bao phủ lửa hoàng kim…
Chắp chéo lại cùng nhau…
Trong khoảng khắc đó, không gian hóa thành hư vô…âm thanh đầy rẫy sát khí vang vọng đất trời:
“Thập Tự Thiên Hỏa…”
Hai ngọn lửa tím và hoàng kim…hừng hực bùng nổ…
Từ hai ngón tay trỏ phá không mà ra… hình thành hỏa diễm Thập Tự khổng lồ rộng đến hàng trượng, lao đến Lam Cực…
“Là loại vũ kỹ này? Làm sao ngươi tu luyện nhanh như vậy?” Lam Cực phát điên gầm rú…
Bởi vì đây là vũ kỹ Lạc Nam vừa nhận được tại Lễ Hội không lâu, chỉ mới qua ba ngày ngắn ngũi, hắn đã có thể thi triển…
“Nhất định là Gia Tốc Trận…” Lam Cực lập tức tìm ra đáp án, chỉ là điều đó lại càng khiến hắn khó tin hơn...
Bởi vì ba ngày…tương đương 30 ngày gia tốc mà thôi…
Trong ba mươi ngày, người này lĩnh hội một môn Thiên Cấp Vũ Kỹ? chuyện này quá mức hoang đường…
Nếu hắn biết Lạc Nam chỉ tốn bảy ngày trong Gia Tốc Trận, chỉ sợ bị đả kích mà chết…
Mặc kệ Lam Cực suy nghĩ gì, bởi vì Thập Tự Thiên Hỏa đang mang theo sát khí lao đến…
“Không được…Lam gia nhất định không tha cho ngươi…” Lam Nham tức giận gào rống…
“Để ta cứu hắn…”
Ám Lệ thành công phá nát kết giới, xé rách hư không…Đảo Bóng Đêm thật ra là đối tác làm ăn bí mật của Lam gia, không thể thấy chết không cứu…
Thân ảnh hắn xuất hiện trước Thập Tự Thiên Hỏa…
“Ám Lệ Tàn Giao…”
Ám Lệ ngưng trọng nhìn hai loại Dị Hỏa khủng bố trước mặt, đột ngột há to miệng…
Theo sau đó, một con giao long được ngưng tụ từ hắc ám bay ra ngoài, kích thước lên đến hàng chục trượng…
Không gian đổ nát trước sự xuất hiện của nó…lao thẳng vào ngọn lửa có hình Thập Tự kia…
ẦM…
Thập Tự Thiên Hỏa cấp tốc nổ tung…Lạc Nam bị chấn lùi liên tục hàng trăm bước mới đứng vững…
RỐNG…
Con giao long hắc ám thê thảm gầm thét, bất quá là lực lượng của Luyện Hư Kỳ, vũ kỹ của Lạc Nam chỉ có thể nổ nát đầu nó…
Trận chiến nơi đây đã sớm thu hút vô số cường giả trong Nhật Đảo quan chiến…
Đám người may mắn chứng kiến một màn này, chỉ cảm thấy trời đất nghịch chuyển, thất thanh hét ầm lên:
“Làm sao có thể? Công kích của Nguyên Anh Viên Mãn khiến vũ kỹ của Luyện Hư Sơ Kỳ bị hư hao?”
Bọn hắn cảm thấy như đang nằm mơ…mà Ám Lệ lại tức giận toàn thân rung rẩy…
Sỉ nhục…đây là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời hắn…
“Ngươi phải chết…yêu nghiệt như ngươi không nên tồn tại trên cõi đời này…” Ám Lệ rít gào nơi cổ họng, vô tận sát khí khóa chặt thân thể con mồi…
Lạc Nam siết chặt nắm tay kích động, trong con mắt màu trắng kia là sự hưng phấn tột độ…
Không sai…chính là hưng phấn…
Theo sau đó, âm thanh cuồng ngạo vang vọng không gian, khiến nhịp tim của vô số người bắt đầu gia tốc:
“Ta cũng muốn biết Luyện Hư mạnh như thế nào…”
/1551
|