Con Đường Bá Chủ

Chương 235 - Thế cục Băng Huyền

/1551


Băng Huyền Đế Quốc…

Không khí tại Quốc nội ngày càng trở nên gay gắt, khi các vị hoàng tử công chúa không ngừng minh tranh ám đấu với nhau…

Cứ một thời gian, lại có cơ ngơi hay sản nghiệp của một vị hoàng tử công chúa nào đó bất ngờ bốc cháy hay nổ tung không rõ nguyên do…

Mặc dù toàn thể đế quốc đều biết, đây là chư vị con vua đang động thủ, lại chẳng ai dám xen vào ngoài các thế lực đã xác định phe cánh…

Về phía chư vị hoàng tử, công chúa mà nói…tại thủ phủ luôn treo bảng “Chiêu Hiền Quán”, sẳn sàng mời chào anh hùng hào kiệt trong thiên hạ có lai lịch rõ ràng gia nhập dưới trướng của mình, đãi ngộ cực kỳ cao…

Thế cục hiện tại lại không mấy cân bằng, khi khoảng cách giữa phe phái của các vị hoàng tử hay công chúa ngày một chênh lệch…

Hoàng Đế Băng Trường Không đã tuyên bố, ngày tuyển chọn Thái Tử, vị con nào của mình có được thực lực tổng thể nổi bậc nhất, sẽ chính thức đăng cơ…

Thực lực tổng thể bao gồm: Chiến lực cá nhân, thế lực thuộc hạ dưới trướng, sản nghiệp tại Đế Quốc, và mối quan hệ với các quần thần trong triều chính…

Thái tử chi tranh không cho phép huynh đệ tương tàn, đương nhiên đó là biểu hiện ở mặt ngoài, xét về phần tối đám hoàng tử công chúa đều hận không thể dồn đối phương vào chỗ chết…chỉ cần không để lại giấu vết là được…



Phe cánh mạnh nhất hiện tại, không thể nghi ngờ chính là phe cánh của Nhị Hoàng Tử…

Toàn bộ Băng Huyền Đế Quốc có vô số thế lực lớn nhỏ cấu tạo mà thành, nhưng nổi bậc nhất chính là tam đại gia tộc gồm: Vũ gia, Lâm gia cùng Dương gia…

Trong lúc Dương gia và Vũ gia vẫn án binh bất động, chưa chọn ra phe cánh cho riêng mình, thì Nhị Hoàng Tử không biết dùng thủ đoạn gì, lôi kéo thành công Lâm gia về phe cánh của mình, cùng không ít thế lực lớn nhỏ khác liên hợp…tạo thành một thế trận công thủ vẹn toàn, là người có khả năng đăng lâm Thái Tử nhất thời điểm hiện tại…

Mà thiên phú tu luyện của Nhị Hoàng Tử cũng không yếu, Luyện Hư Hậu Kỳ cường giả khi vừa hơn 2000 tuổi…



Song song cùng thế lực của Nhị Hoàng Tử, chính là thế lực của vị Đại Hoàng Tử…người này mặc dù không có bản lĩnh lôi kéo phe cánh như Nhị đệ của mình, nhưng một thân thực lực thâm bất khả trắc, đã là Luyện Hư Viên Mãn cường giả, vượt qua một đám gia chủ Bát Cấp thế lực ở Băng Thiên Đại Lục rồi…

Đại Hoàng Tử được Băng Trường Không sinh ra khi chỉ mới 50 tuổi, thời điểm còn chưa trở thành Hoàng Đế của Băng Huyền Đế Quốc, vì thế tuổi tác của Đại Hoàng Tử đã rất cao…với nội tình của Cửu Cấp Thế Lực, có được thực lực như thế là điều dễ hiểu…

Có người nói, thiên phú của Đại Hoàng Tử vượt qua cả phụ thân mình là Băng Trường Không, bởi vì Băng Trường Không khi đăng cơ Hoàng Đế cũng chỉ là một Luyện Hư Hậu Kỳ mà thôi…

Quan trọng hơn, mẫu thân của Đại Hoàng Tử hiện tại chính là Hoàng Hậu, một hậu thuẫn cực kỳ kiên cố cho hắn tại triều đình, danh chính ngôn thuận…vì thế dù không được một trong tam đại gia tộc nâng đỡ, nhưng cũng có nhiều mối quan hệ khác phù trợ, rất mạnh mẽ…



Thế lực tiếp theo, thuộc về Ngũ công chúa…, nàng này thiên phú tu luyện không kém các vị huynh trưởng, tuổi tác chỉ gần 400, nhưng hiện tại đang nằm trên Hoàng Kim Bảng đệ 66 với tu vi Luyện Hư Sơ Kỳ…

Vị Ngũ Công Chúa này rất biết cách tạo tiếng vang cho mình, thường xuyên tổ chức các buổi yến hội giao lưu giữa các thanh niên…là tình nhân trong mộng của chính phần mười thanh thiếu niên thiên tài trong Đế Quốc…dưới trướng Ngũ công chúa có không ít thanh niên đâm đầu gia nhập, đương nhiên cũng bao gồm các thế lực sau lưng bọn hắn…

Quan trọng hơn hết là, mẫu thân Ngũ công chúa là vị Quý Phi trong cung được Băng Trường Không sủng ái nhất ở thời điểm hiện tại…tài nguyên để nàng chiêu mộ nhân tài được nhận thậm chí còn nhiều hơn cả Đại Hoàng Tử…



Phe cánh xếp hạng thứ tư, không ai khác chính là Tam công chúa Băng Lam Tịch cùng Tứ Hoàng Tử Băng Dũng…

Hai người không có nhiều quan hệ như Nhị Hoàng Tử, không có Mẫu thân là Hoàng Hậu và thực lực mạnh nhất như Đại Hoàng Tử…càng không thể có quý phi được Hoàng Đế sủng ái hay lượng lớn thanh niên tài tuấn ngưỡng mộ như Ngũ công chúa…

Bởi vì với tính cách cao lạnh của Băng Lam Tịch, làm sao có thể luôn mặt mỉm môi cười tổ chức yến hội tiếp đón đám thanh niên kia được chứ?

Thứ hai tỷ đệ bọn họ có, chính là tình thân…,Băng Lam Tịch luôn hết lòng hỗ trợ đệ đệ của mình…

Ngoài ra thực lực của hai tỷ đệ cũng không tệ, tích xúc về mặt tu vi của Băng Lam Tịch vốn rất lâu rồi, lần trước khi chia tay, nàng lại được Lạc Nam tặng một Thiên Cấp Vũ Kỹ…sau khi trở về bế quan tu luyện có chút ngộ ra, thành công đột phá Luyện Hư Trung Kỳ…

Mà Băng Dũng vốn là thiên tài hạng 59 trên Hoàng Kim Bảng, cũng không thua kém quá nhiều…

Cái hai tỷ đệ này thiếu chính là hậu thuẫn…mẫu thân của họ mất sớm, trên triều chính càng là không có quen biết quá nhiều, có thể nói đơn cô thế cô cũng không quá đang…

May mắn duy nhất là nhà ngoại cả hai vẫn còn, bất quá chỉ tương ứng một cái Thất Cấp thế lực mà thôi…



Thế lực yếu nhất chính là của Lục Hoàng Tử…so với tỷ đệ Băng Lam Tịch còn đáng thương hơn, mẫu thân cũng mất sớm, quan trọng hết là thiên phú của hắn không hề cao, tu luyện mãi vẫn nằm ở cánh cửa Hóa Thần Viên Mãn, không đột phá nổi Luyện Hư…



Về phần Thất Hoàng Tử Băng Ngạo, tuổi tác của hắn thậm chí chưa quá 100, tích xúc cũng không đủ…Băng Trường Không không cho hắn tham dự Thái Tử chi tranh…an an ổn ổn làm một tiểu hoàng tử thiên tài là được…





Một ngày này, Băng Dũng như thường lệ cùng Trần Quân Sư thong thả đánh cờ, chỉ là đôi lông mày luôn chau lại, không biết suy nghĩ thứ gì, tâm thần không an ổn…

“Điện hạ có tâm sự?” Trần quân sư cười hỏi, bộ dạng nước chảy mây trôi…

“Theo tình báo vừa nhận được, dưới trướng nhị ca có thêm ba cái Thất cấp gia tộc gia nhập, mà bên phía Đại ca không lâu trước cũng có hai vị Luyện hư Sơ Kỳ tán tu tìm đến nương tựa, Ngũ Muội cũng không kém, một gia hỏa gọi Phong Lưu Công Tử từ U Nguyên đại lục tìm đến theo đuổi nàng, kẻ này xếp hạng 69 trên Hoàng Kim Bảng…” Băng Dũng càng nói sắc mặt càng không dễ nhìn…

Dưới trướng hắn chỉ có tổng cộng 4 vị Luyện Hư Kỳ, con số này đã dậm chân tại chỗ hơn 5 năm…dù sao thì Luyện Hư Kỳ không phải rau cải trắng, không thể muốn tìm là người ta đến…

Chưa kể dù tìm được Luyện Hư, cần phải xác nhận có thể tin tưởng bọn hắn hay không, đưa ra thử thách nghiêm khắc, tránh gặp phải gian tế cài vào…

Hắn phải trả lương bổng rất cao cho 4 vị Luyện Hư Kỳ này mới giữ được chân họ…

Sản nghiệp kinh doanh tại Băng Huyền Đế Quốc thì liên tục bị Ngũ công chúa chèn ép, có thể nói là thiếu thốn trăm bề…nhưng lại không thể không trả lương…bởi vì Luyện Hư Kỳ chính là lực lượng chủ chốt nhất ở dưới trướng của mỗi phe cánh…

“Có bấy nhiêu đó cũng mặt ủ mày chau? Tỉnh táo lên một chút…”

Theo một tiếng hừ lạnh trong trẻo vang lên, thân ảnh tuyệt mỹ của Băng Lam Tịch đã đằng không mà đến, như tiên tử trên chín tần trời…

“Công chúa nói đúng…xét về tổng thể, chúng ta mặc dù không sánh bằng bất kỳ ai trong ba phe, nhưng đừng quên còn có Dương gia cùng Vũ gia vẫn ở thế trung lập…nếu có thể thuyết phục một trong hai nhà về dưới trướng điện hạ…thế cục sẽ hoàn toàn chuyển biến…” Trần quân sư mỉm cười, từ lồng ngực lấy ra một thanh vũ phiến phe phẩy…

Băng Dũng nhíu mày càng chặt, bởi vì hắn đã nhiều lần tự mình bái phỏng gia chủ hai gia tộc này, nhưng điều bị lấy cớ bế quan từ chối gặp…

“Ta cũng không điên cuồng như Nhị hoàng huynh, vậy mà hứa sẽ nhận Lâm Khôn làm Đế Sư nếu thành công trở thành Thái Tử…” Băng Dũng khinh thường nói…

Đế sư chính là thầy của Hoàng Đế trong tương lai, địa vị chí cao vô thượng, thậm chí khi gặp Hoàng Đế cũng sẽ không cần hành lễ, ngược lại Hoàng Đế với tư cách học trò phải chắp tay chào hỏi…

Đó là lễ nghi của Băng Huyền Đế Quốc…

Năm xưa khi Băng Trường Không đăng cơ, không hề nhận bất kỳ Đế Sư nào…

Nhưng Nhị Hoàng Tử vì muốn được Lâm gia hậu thuẫn, đồng ý cho Lâm Khôn chức vị Đế Sư…

Tin tức này vốn cực độ bí mật, chẳng qua Trần quân sư không biết bằng cách nào khai thác được trong thời điểm gần đây…

“Muốn để Dương gia và Vũ gia nhìn thẳng vào điện hạ, phải chứng minh cho bọn hắn thấy phách lực của ngài, đương nhiên càng là chứng minh thế lực dưới trướng cho bọn họ xem trọng…” Trần quân sư không nhanh không chậm nói…

“Vấn đề là thế lực của ta cũng không có gì nổi bật a…” Băng Dũng thở dài…

“Không, đó là hiện tại mà thôi…người kia chắc cũng đến Học Phủ rồi, ngày hắn trưởng thành sẽ không còn lâu nữa…” Trần quân sư chắc nịch nói, trăm phần trăm khẳng định…

“Người kia sao?” Băng Dũng cười khổ…

“Tiểu tử ngươi là có ý gì? Không tin tưởng hắn?” Băng Lam Tịch nổi giận, nhéo lỗ tai Băng Dũng khiến hắn la oai oái…

Băng Dũng xin thề, hắn thật không hiểu nổi vì sao hai vị trước mặt lại tin tưởng vị “tỷ phu tiện nghi” kia như thế…

Tuổi tác người kia thậm chí không bằng số lẻ của hắn…quả thật khó tin được cực điểm…

“Nếu người kia còn nhớ đến công chúa, nhất định sẽ không để điện hạ phải thất vọng…” Trần quân sư hướng sang Băng Lam Tịch cười nói…

“Hừ, ngay cả Linh Nhi ta cũng mang cho hắn, dám không nhớ cô nãi nãi?” Băng Lam Tịch hừ lạnh một tiếng, ánh mắt mơ màng nhớ về nam nhân đáng ghét kia, vô ý thức sờ đôi môi chín mộng…

Nàng thật sự thèm nụ hôn của hắn…

“Cái chúng ta cần làm hiện tại là kéo dài thời gian, ngoài ra âm thầm chú ý nhất cử nhất động của Dương và Vũ gia, không để họ ngã vào trướng của bất kỳ phe cánh nào…” Trần quân sư trầm giọng nói, hắn tin tưởng vào ánh mắt của mình, chỉ cần cho người kia thời gian…

“Bẩm điện hạ, có hai vị cường giả cầu kiến…” Một tên nam tử Luyện Hư trung niên đột nhiên xé rách hư không xuất hiện, hướng về Băng Dũng chắp tay nói…

“Truyền vào…” Băng Dũng hơi nghi hoặc, bất quá vẫn bình tĩnh đáp…

Khí độ của một điện hạ vẫn phải có…

“Chẳng lẽ nội gián? Dù là tán tu cũng không thể tìm đến phe cánh của chúng ta trước mới phải chứ?” Băng Lam Tịch trầm ngâm, gảy gảy cánh môi…

“Nhìn qua không phải sẽ biết sao?” Trần quân sư tự tin cười, ánh mắt như điện quan sát hai thân ảnh đang tiến vào…

“Gặp qua Băng Lam Tịch công chúa…” Hai người vừa đến, mở miệng chào hỏi Băng Lam Tịch, đối với Băng Dũng cùng Trần quân sư xem như không thấy…

“Hai vị không ngại cho ta quan sát dung mạo chứ?” Băng Lam Tịch trừng mắt nhìn…

Hai tên này phủ kín từ đầu đến chân, thậm chí khí tức cũng che giấu đến cực điểm…



Hai người gật đầu, lột xuống áo choàng…

Một thanh niên diện mạo bình thường, hình dáng nhỏ con, chỉ là sát khí ngưng đọng vô cùng, có thể thấy không ít người chết trên tay hắn…

Người còn lại là một lão già, khiến đám người giật mình chình là Lão già này vậy là Luyện Hư Trung Kỳ, khí tức băng giá lan tràn xung quanh, mạnh mẽ đến cực điểm…

Chỉ là vẻ mặt của hai người này đều có phần tái nhợt, hiển nhiên trong người còn thương thế…

“Địa Sát cùng Lạc Ngũ?” Trần quân sư bật thốt lên, ánh mắt hiện lên từng tia bất ngờ…

Đối với cường giả có chút danh tiếng, hắn đều biết đấy…

“Lê Văn Luyện cùng trưởng lão Lạc gia?” Băng Dũng cau mày, cảm thấy nghi ngờ…

Hắn không hề cho rằng hai người này sẽ đến đầu quân cho mình, chuyện này quá mức hoang đường…bởi vì những Luyện Hư Kỳ đi đầu quân phần lớn đều là tán tu, công pháp tu luyện không cao, tài nguyên lại hạn chế, khó có thể tiến thêm…

Vì thế mới chấp nhận trở thành thuộc hạ của các vị hoàng tử, công chúa để được cấp công pháp và tài nguyên tốt hơn tu luyện…

Mà Lạc Ngũ cùng Lê Văn Luyện đều là người có bối cảnh, làm sao hạ mình đến đầu quân chứ?

“Hai người chỉ chào công chúa sao?” Trần quân sư như cười như không, liếc sang Băng Lam Tịch…

Bắt gặp ánh mắt của quân sư, Băng Lam Tịch như nghĩ đến điều gì đó, trống ngực đập nhanh, hít sâu một hơi tự tin mở miệng:

“Hai vị…có phải theo ý phu quân ta mà đến?”

“Phu quân của công chúa?” Lê Văn Luyện cùng Lạc Ngũ giật mình, nhớ lại bản tính phong lưu của Lạc Nam, trong lòng thầm bái phục…

Không tiếp tục nói nhảm, hai khối Lưu Ảnh Ngọc xuất hiện trên tay…

Trần quân sư cẩn trọng tiếp nhận, dâng đến trước mặt Băng Lam Tịch…

“Xú bà nương, tên này là sát thủ Lê Văn Luyện/Lạc gia trưởng lão Lạc Ngũ, đã bị ta thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên, cử đến phò tá nàng cùng Băng Dũng, mặc dù không nhiều nhưng là một điểm tâm ý nhỏ của ta…rất nhớ nàng!”

Từ hai tấm Lưu Ảnh Ngọc, một thanh niên phong lưu tiêu sái đang đầy vẻ cưng chiều, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn nàng, âm thanh nhu hòa vang lên…

“Hức…”

Băng Lam Tịch không nhịn được hai tay che miệng, khóe mắt xuất hiện một dòng nhiệt lưu, vô tận tình ý lưu chuyển, không sao dập tắt được…

Là hắn, nam nhân của nàng quả nhiên luôn nghĩ đến nàng, cử đại trợ lực đến trợ giúp tỷ đệ các nàng…

“Trưởng thành quá nhanh, xem ra ta đánh giá quá thấp hắn” Trần quân sư trong lòng cười khổ, bản thân hắn cũng kinh hoàng không nhẹ…

Trong thời gian hơn hai năm ngắn ngũi, từ một thanh niên Kim Đan Kỳ…hiện tại đủ khả năng thu Luyện Hư làm nô lệ…quá mức kinh khủng…

“Chúc mừng điện hạ, chúc mừng công chúa…có hai vị Luyện Hư gia nhập, chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!” Vội vàng hướng về Băng Dũng còn đang ngơ ngác chắp tay nói lớn…

Băng Dũng giật mình, vô thức nhéo nhéo da mặt mình, xác nhận không nằm mơ, lại xem bộ dạng như ăn phải kẹo ngọt của sư tỷ, rốt cuộc tin vào sự thật…

Nhìn sự nhu tình và khí khái của Lạc Nam trong Lưu Ảnh Ngọc, rốt cuộc hắn cũng hiểu vì sao tỷ tỷ của mình hồn vía đều bị lên mây như vậy…

Bắt Luyện Hư Kỳ làm nô lệ, thu lấy Linh Hồn Bổn Nguyên…dù là Đại hoàng huynh chỉ sợ cũng không làm được a…

“Hai vị trong người còn mang thương thế sao?” Trần quân sư ôn hòa hỏi Lê Văn Luyện cùng Lạc Ngũ…

“Là do chủ nhân đánh…” Hai tên gật đầu xác nhận…bọn hắn chỉ mới tạm ổn định mà thôi, còn không ít thời gian mới hoàn toàn khôi phục…

Nghe lời của hai người khiến khóe miệng Băng Dũng hơi co giật, trong lòng đối với Lạc Nam xuất hiện cảm giác kinh sợ…

“Hai ngươi tạm thời nghỉ ngơi dưỡng thương, không lâu sau đó sẽ có nhiệm vụ…” Băng Lam Tịch lau chùi khóe mắt hơi đỏ, mỉm cười phân phó…

“Đa tạ chủ mẫu…” Lê Văn Luyện cùng Lạc Ngũ nhìn nhau, theo hướng dẫn của một tên Luyện Hư Kỳ dưới trướng Băng Dũng, rời đi nghỉ ngơi…

“Ngươi còn thắc mắc gì về tỷ phu không?” Băng Lam Tịch không nhịn được nữa, bật cười như trăm hoa đua nở, đắc ý nhìn về Băng Dũng…

Chỉ sợ ngoài ông trời ra, không ai biết nàng đang tự hào và hạnh phúc đến nhường nào…

“Không dám thắc mắc…” Băng Dũng gật mạnh đầu, rốt cuộc mới biết ánh mắt nhìn người của mình còn kém tỷ tỷ và quân sư nhiều như thế nào…

Trần quân sư ánh mắt hướng về xa xăm, lẩm bẩm trong miệng:

“Lễ vật của công tử quá trọng…ta sẽ không để ngươi thất vọng a…”

/1551

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status