“Không được”
Nhìn thân ảnh như quỷ mị của Lạc Nam lại xuất hiện bên cạnh đồng bọn, nữ tử chanh chua sợ hãi hét lên, nàng đột ngột lấy ra một tấm băng thuẫn lớn…
Ý niệm vừa động thuẫn kia đã ngăn chặn bước tiến của Lạc Nam, bảo vệ nam tử đi cùng…
“Hừ, Đại Hồng Cước” Lạc Nam cười lạnh nhìn chướng ngại vật, thế công không giảm, nhất cước như hải dương giận dữ, sóng lớn không ngần ngại đập mạnh vào Băng Thuẫn…
Đại Hồng Cước là Địa Cấp Vũ Kỹ, mặc dù chiêu thức đơn giản nhưng uy lực đến cực điểm, Băng Thuẫn chỉ là một kiện Huyền Cấp Hạ Phẩm pháp bảo…
Sao có thể ngăn chặn?
Âm thanh vỡ nát vang vọng, trước ánh mắt kinh hãi như muốn tuyệt của ba người Nam Cung gia, nam nhân phía sau tấm thuẫn ăn chọn một cước vào cổ…
Răng rắc…
Đầu lâu xoay tròn 360 độ trên cổ, trước khi chết vẫn không dám tin tưởng mình bị giết một cách đơn giản như vậy...
Không phải hắn yếu, là do đối thủ quá yêu nghiệt, nhìn từ bên ngoài sẽ tưởng Lạc Nam đơn giản giết hắn, tuy nhiên uy lực của một cước kia là sự kết hợp giữa Huyền Thủy Linh Lực và Tam Chuyển Thể Tu sức mạnh, bị đá chết cũng là bình thường…
“Đoạt Hồn” Lạc Nam cười lạnh thi triển Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, hấp thụ linh hồn của một Nguyên Anh Kỳ, hắn thỏa mãn lẩm bẩm:
“Lại tiến thêm một chút, rất nhanh sẽ đột phá Hồn Tu Kim Đan Hậu Kỳ…”
Những lần giết địch bằng Dị Hỏa, linh hồn đối phương đều bị sức nóng khủng khiếp hòa tan thành hư vô, Lạc Nam dù muốn cũng không thể Đoạt Hồn, nếu không đã sớm đột phá từ lâu…
“AAA, Mau chạy, kẻ này quá kinh khủng”
Nam tử còn lại nhìn thi thể của đồng bọn, hoảng sợ đến cực điểm, cố nén thương thế, thi triển ngự không phi hành bay lên cao, hy vọng dựa vào khả năng của Nguyên Anh Kỳ tu sĩ đào tẩu…
“Muốn chạy?”
Lạc Nam thản nhiên nói, trong lòng bàn tay ngưng tụ một viên Dị Hỏa Đạn, hướng mục tiêu trên không ném đi…
Nam tử trên không trung cảm giác được nguy hiểm, trường kiếm lập tức gia trì thổ hệ linh lực, đem cản ở trước mặt…
Xèo
Âm thanh thiêu trụi vang lên, Trường Kiếm Huyền Cấp Pháp Khí bị dễ dàng bị thiêu hủy, lồng ngực thanh niên rất nhanh trở thành mục tiêu kế tiếp…
Trước khi chết, nam tử cũng thấy rõ thứ bắn vào mình, đó là một viên linh lực tròn vo màu tử sắc chứa sức nóng kinh khủng, ngay cả không gian xung quanh nó cũng thoáng run lẩy bẩy…
“Dị Hỏa” Ý nghĩ cuối cùng của nam tử chính là hai từ khủng bố này, hai mắt hắn trừng to kinh hãi trước khi tiêu tán thành hư vô…
“Ực” Hai âm thanh khô khốc vang lên…
Lý Trúc Loan tay nhỏ che lấy cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở, mắt đẹp trợn tròn vì kinh ngạc…, nàng biết nam nhân của mình rất mạnh, dù sao lần hắn biểu hiện tại Đấu Thú Trường để lại ấn tượng rất lớn đối với mình, nhưng không ngờ hắn lại khủng bố đến như vậy…
Vượt cấp giết địch như giết gà…
Thổ hệ, Thủy Hệ bây giờ lại xuất hiện thêm Hỏa Hệ…
Lý Trúc Loan từng nghe sư phụ nói, chỉ có trấn thế thiên tài Cửu Cấp Thế Lực trở lên, mới từng xuất hiện qua người từng sở hữu ba loại linh căn…
“Lạc Nam, huynh là người của Cửu Cấp thế lực sao?” Lý Trúc Loan nhịn không được thốt lên trong vô thức…
“Không phải, sau này ta sẽ cho muội biết” Lạc Nam mĩm cười, liếc mắt nhìn sang nữ tử chanh chua đang run lẩy bẩy trên mặt đất, hoảng sợ cực độ nhìn hắn…
“Ngươi tự sát đi!” Lạc Nam lạnh lùng nói…
“Không, không, xin tha ta một mạng, muốn ta làm gì cũng được” Nữ tử chanh chua cầu xin nói…
Lạc Nam hơi nhíu mày, chợt nghĩ đến điều gì, hắn dò hỏi:
“Nam Cung gia các ngươi và Thiên Mộc Tông thù oán sâu lắm sao?”
“Đương nhiên rồi, từ ngày bọn hắn độc chiếm Mỏ Linh Thạch, chúng ta như nước với lửa, không ít đệ tử đều chết vào tay hai bên, đã sớm không đội trời chung” Nữ tử chanh chua vội vàng nói, trong lòng lóe lên một tia hy vọng…
“Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Lạc Nam nhìn nàng bộ dạng cũng khá xinh đẹp, mắt to môi đỏ, thân hình cao thẳng, mặc dù không hoàn mỹ như mấy nữ nhân của hắn, nhưng xem tạm chấp nhận…
“Ta gọi Nam Cung Ngọc, năm nay 112 tuổi” Nam Cung Ngọc ánh mắt hơi lóe lên, liếc mắt đưa tình với Lạc Nam…
“Giao ra linh hồn bổn nguyên, tha cho ngươi một mạng” Lạc Nam gật đầu nói…
“Cái này” Nam Cung Ngọc hơi do dự, linh hồn bổn nguyên là mệnh căn của tu sĩ, giao cho đối phương nắm giữ chẳng khác nào mạng nàng triệt để không thuộc về mình, đối phương muốn nàng chết lúc nào thì chết…
“Vậy ngươi có thể tự sát” Lạc Nam lạnh lùng…
“Ta giao” Nam Cung Ngọc cắn răng, một tia linh hồn trong suốt xuất khiếu trước mặt Lạc Nam, ít nhất tạm thời giữ được mạng…
Lạc Nam lập tức dùng ý niệm thu lấy, cảm giác sinh mạng đối phương triệt để nắm trong tay mình, chỉ cần Nam Cung Ngọc có ý định phản bội, hắn sẽ đem linh hồn bổn nguyên phá hủy,…
“Các ngươi Nam Cung gia có người tiến vào Thánh Linh Học Phủ chứ?” Lạc Nam thăm dò hỏi.
“Bẩm chủ nhân, Nam Cung gia hai vị Thánh Nữ và Thánh Tử sẽ cùng lúc nhập học” Nam Cung Ngọc cung kính nói, hiện tại nàng đã triệt để trở thành nô lệ, phải thể hiện khôn khéo của mình…
“Bọn hắn có tu vi gì? Tuổi tác ra sao?”
“Hai vị Thánh Tử, Thánh Nữ đều trên 20, cả hai đều là Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ”
“Nam Cung gia người mạnh nhất có tu vi gì?” Lạc Nam tiếp tục thu thập thông tin…
“Bẩm, gia chủ và Đại trưởng lão có tu vi Hóa Thần Viên Mãn, ngoài ra một vị lão tổ Luyện Hư Sơ Kỳ sắp hết thọ nguyên đang tự phong ấn bản thân, nếu Nam Cung gia gặp nạn diệt tộc hắn mới xuất hiện” Nam Cung Ngọc đem tất cả bẩm báo…
Lạc Nam nhíu mày, xem ra mỗi gia tộc đều có nội tình ẩn giấu, một cái lão quái Luyện Hư Sơ Kỳ không dễ đối phó… nói không chừng Lạc gia còn có thứ khủng bố hơn, xem ra chuyện báo thù không thể nóng vội…
“Tốt lắm, ngươi ở Nam Cung gia có thân phận gì?”
“Bẩm, Nguyên Anh Kỳ tu sĩ trên trăm tuổi ở Nam Cung Gia là Hộ Pháp, Hóa Thần trở lên mới có tư cách giữ vị trí trưởng lão” Nam Cung Ngọc biết gì khai nấy…
“Ngươi trở về Nam Cung gia, không cần biết dùng thủ đoạn gì, phải đạt được niềm tin của Nam Cung gia Thánh Nữ, để nàng mang theo ngươi bên người tiến vào Thánh Linh Học Phủ, khi đó ta sẽ tiếp tục phân phó” Lạc Nam trầm ngâm hạ lệnh.
Nam Cung Ngọc ánh mắt hơi co lại, hiển nhiên người chủ nhân này đã có ý đồ với Nam Cung gia, bất quá nàng chỉ có thể cung kính tuân mệnh…
“Đây là Dưỡng Nhan Đan, cầm lấy đi, đem nó lấy lòng Nam Cung Thánh Nữ, cơ hội ta đã cho ngươi, hy vọng ngươi biết nắm bắt”
Lạc Nam ném ra dụ hoặc nói: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi cũng không thiếu thứ tốt”
“Tuân mệnh! đa tạ Chủ Nhân, nô tỳ sẽ không khiến ngươi thất vọng”
Nam Cung Ngọc hai mắt lấp lánh nhận lấy đan dược, thầm nghĩ làm nô lệ của kẻ này chưa chắc đã là chuyện xấu, chỉ riêng việc kẻ này xuất thủ bất phàm cùng gia tài hùng hậu, chứng tỏ có bối cảnh kinh người, nói không chừng đi theo hắn sẽ là một bước tiến lớn trong đời ta…
Nàng cũng giống Lý Trúc Loan, thầm đoán người này nhất định xuất thân Cửu Cấp Thế Lực…
“Ngươi có thể rời đi, đổ hết tội giết hai người kia cho Thiên Mộc Tông là được” Lạc Nam phất tay…
“Tuân lệnh, nô tỳ cáo lui, hẹn gặp lại chủ nhân ở Học Phủ” Nam Cung Ngọc cúi đầu, hai mắt ghen tỵ nhìn thoáng qua Lý Trúc Loan, lúc này ngự kiếm bay đi…
“Mau cho muội!”
Lý Trúc Loan lập tức tiến đến, xòe ra bàn tay trắng nõn, nhìn hắn đáng yêu chóp chóp mắt…
Lạc Nam dở khóc dở cười nhéo mũi nàng nói: “Trúc Loan của ta xinh đẹp như tiên nữ, cần gì Dưỡng Nhan Đan”
Ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn đặt thêm một viên đan dược màu hồng phấn vào bàn tay nàng…
Lý Trúc Loan lúc này mới hài lòng thu hồi đan dược, hạnh phúc khoác lấy cánh tay hắn…
Nàng mặc kệ hắn có thân phận gì, chỉ cần hắn thuộc về nàng là được, bất quá nghĩ đến thực lực chênh lệch của hai người, gương mặt xinh đẹp thoáng hiện nét buồn bã…
“Sao vậy?” Lạc Nam nghi hoặc hỏi thăm…
“Lần này chiến đấu muội không giúp được huynh bao nhiêu…” Lý Trúc Loan cắn cắn môi…
Thật ra thiên phú của nàng đã hơn phần lớn người, bất quá gặp kẻ biến thái như Lạc Nam nên ảm đạm phai mờ…
“Ngốc, sắp tới chúng ta cùng nhau luyện hóa Dị Mộc, thực lực muội sẽ cải thiện rất nhiều”
Lạc Nam cũng không nói lời đường mật rằng không cần muội mạnh, vì có huynh bảo vệ muội các kiểu, trái lại rất thực tế ngỏ ý muốn gia tăng thực lực cho nàng…
Tại thế giới này, thực lực cá nhân luôn là chỗ dựa lớn nhất…
“Vâng” Lý Trúc Loan sắc mặt ửng đỏ, lí nhí gật đầu, nàng biết cùng luyện hóa là phải song tu với hắn, trong lúc nhất thời trái tim đập thình thịch…
“Không vội, trước hết rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này” Lạc Nam cười ôm lấy eo nàng, chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, cấp tốc biến mất…
…
Sau vài ngày liên tục di chuyển, hai người Lạc Nam rốt cuộc thoát khỏi dãy rừng núi hiểm trở, bất quá vẫn chưa đến thành trì của nhân loại, vẫn còn ở một vùng đất hoang vắng…
Nơi đây trống trãi, cây cối không có bao nhiêu, nhìn lên cao có thể thấy mặt trăng đang dần bị mây đen bao phủ, hiển nhiên là dấu hiệu của một cơn mưa sắp đến…
Lạc Nam mở ra Thấu Thị Vạn Lý nhìn xung quanh, lúc này mới nhìn Lý Trúc Loan nói:
“Trời sắp mưa, huynh phát hiện cách chúng ta vài chục dặm có một ngôi miếu hoang hơi củ kỹ, nhân loại không có một ai, chúng ta đến đó tạm dừng chân”
“Vâng” Lý Trúc Loan ngoan ngãn gật đầu, ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn…
Lạc Nam gật đầu, mang theo nàng cấp tốc tiến về miếu hoang…
…
Chỉ thoáng chốc sau, ngôi miếu đã xuất hiện trước mặt hai người…
Nơi đây quả thật hiu quạnh đến cực điểm, ngay cả âm thanh côn trùng trong không gian cũng không phát ra, cũng may có âm thanh hít thở của hai người nên không thấy tẻ nhạt…
“Tiểu Nam, muội thấy nơi này hơi âm u” Lý Trúc Loan hơi sợ hãi siếc chặt tay hắn…
“Chúng ta vào trong xem thử, nếu không thích hợp đành tiến vào Linh Giới Châu làm phiền Tử Âm” Lạc Nam nắm tay nàng bước vào…
Cửa vào ngôi miếu không lớn, lại bị mạng nhện bụi bậm phủ đầy…
Đập vào mắt Lạc Nam và Lý Trúc Loan là một cỗ quan tài cực lớn đang đóng chặt ngay giữa từ đường khiến bọn hắn hơi dừng bước…
“Tiểu Nam, cái này quan tài của ai nha?” Lý Trúc Loan càng bấu chặt tay hắn, xuất thân tiểu thư như nàng đối với các chuyện này hơi sợ hãi…
Lạc Nam mở ra Nhìn Xuyên Yếu Điểm thầm quan sát ngôi miếu, cũng không quá rộng rãi, ngoài từ đường có quan tài và một pho tượng phật sức mẻ, bên trong có một gian thiện phòng nhỏ, ngoài ra không còn thứ gì khác, mặt đất phủ kín bụi bặm…
Lạc Nam ôm lấy thân hình Lý Trúc Loan thi triển Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, không động đến bụi bặm dưới mặt đất,…
Ôm lấy Lý Trúc Loan tiến vào gian thiện phòng, Lạc Nam cười nói: “Tạm thời ở tại nơi này, nói không chừng có thứ thú vị chào đón chúng ta”
“Có huynh bên cạnh, muội mới không sợ” Lý Trúc Loan hé mở môi đỏ thủ thỉ…
Bên trong gian thiện phòng vừa lúc có một giường gỗ nhỏ, hai người cùng lúc ngồi lên, ôm ấp nhau...
Tu Sĩ không cần ngủ nghỉ ăn uống, chỉ cần hấp thu Thiên Địa Linh Khí đã có thể sinh hoạt bình thường…
Ánh trăng ngày một khuất dần, mây đen bao trùm không gian, tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối…
Tí tách
Xào xạt
Mang theo âm thanh làn gió, hạt mưa nặng nề rốt cuộc rơi xuống…
Lạc Nam nhìn thoáng qua quan tài, trong lòng câu thông Kim Nhi:
“Bên trong thực sự có thứ đó sao?”
“Không sai” Kim Nhi gật đầu khẳng định…
“Tiểu Nam, có phải huynh phát hiện điều gì hay không?” Lý Trúc Loan cũng không mở miệng, nàng khôn khéo truyền âm hỏi hắn…
“Lát nữa muội sẽ biết” Lạc Nam ôm chặt nàng, dùng Áo Choàng Bóng Đem trùm lấy thân thể cả hai, ẩn giấu toàn bộ khí tức…
...
“Sắp đến giờ Tý”
Kim Nhi đột ngột nói một câu không đầu không đuôi…
Kẽo Kẹt…
Âm thanh gió to bên ngoài vang lên, một số các thanh gỗ mục phát ra âm thanh kẽo kẹt…
HÚ HÚ
Âm thanh sói tru âm trầm khủng bố khiến Lý Trúc Loan ôm chặt thân thể nam tử…
Ngoài cửa, giữa bóng đêm vô tận, mơ hồ có thể thấy được 3 bóng đen đang nhảy dựng lên một cách cứng nhắc, chậm rãi hướng về Miếu Thờ. Kỳ quái nhất chính là 3 bóng đen trong lúc nhảy lên thế nhưng lại vô thanh vô tức không tạo ra một tiếng động nào.
Tựa như u linh di động, không có bất kỳ thanh âm…
Cạch cạch cạch…
Quan tài đột ngột chấn động kịch liệt, nắp quan tài tự động trượt ra…
“Đừng sợ có ta, muội cần trưởng thành hơn nếu muốn tồn tại trên thế giới này” Lạc Nam siếc chặt thân thể mềm mại của thiếu nữ đang run rẩy trong lòng ngực…
Lý Trúc Loan gật nhẹ đầu, cưỡng ép sợ hãi trong lòng, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn…
Bên trong quan tài, một thân ảnh bất thình lình ngồi dậy…
Chỉ thấy hắn thân thể trần truồng, gương nhợt không có chút máu, tóc dài đỏ ngòm như máu rủ xuống, xương cốt âm trầm bao phủ toàn thân…
Người này không có con mắt, thậm chí có thể nhìn thấy hai hang động trống rỗng ngay vị trí mắt hắn…
Làn da như bị róc thịt, tình cảnh dọa người, khủng bố đến cực điểm…
Mà lúc này, ba thân ảnh nhảy dựng rốt cuộc tiến đến từ đường…
“Lão đại, lần này ngươi thu hoạch thế nào?” Một giọng điệu âm trầm vang lên giữa bóng tối…
“Tất cả hơn hai nghìn thi thể” Một giọng điệu khàn khàn như bị cắt đầu lưỡi vang lên…
“Ta và lão nhị vừa vặn được gần hai nghìn mà thôi, vẫn là ngươi lợi hại” Một giọng khác lại vang lên, âm thanh the thé như thái giám…
“Huyết Sát cương thi phải hấp thu máu huyết rất nhiều mới đại công cáo thành, thời gian tới cần gia tăng tiến độ” Âm thanh tên lão đại nghiêm nghị nói…
“Hết cách rồi, những nơi nhân loại đông đúc thường có cường giả đỉnh cao trấn giữ, lần này chúng ta phải di chuyển xa đến một thôn xóm mới thu được từng đó nhân mạng” Lão tam khàn khàn phân trần…
Thân hình Lý Trúc Loan lúc này rốt cuộc ổn định, thay vào đó là sự giận dữ trong lòng, hướng Lạc Nam truyền âm:
“Tiểu Nam, mấy kẻ này muốn luyện tà vật”
“Không tệ, Huyết Sát Cương Thi, luyện nên bằng cách dung luyện máu huyết nhân loại, khi thành công thực lực tuyệt đối đạt đến Lục Chuyển Thể Tu” Lạc Nam truyền âm đáp lại…
“Lục Chuyển? tương đương Luyện Hư Kỳ sao? vậy cần bao nhiêu mạng người đây?” Lý Trúc Loan càng thâm phẫn nộ…
Mà ở giữa từ đường, từng cổ thi thể từ nhẫn trữ vật xuất hiện,…
Ở giữa quan tài, thân ảnh gầy gò đỏ ngầu bắt đầu hé miệng, hấp lực cực mạnh nuốt từng cổ thi thể vào trong bụng…
Ngồm ngoằm…
Âm thanh nhai thịt vang lên khắp căn phòng…
Ba tên huynh đệ lúc này nghiêm túc canh gác xung quanh, đề phòng tình huống bất trắc…
Lạc Nam mở ra Thấu Thị Vạn Lý âm thầm quan sát…
Một tên khác bộ dạng bình thường, chỉ là đôi môi hoàn toàn không có, rõ ràng là bị người khác xẻo xuống, Nguyên Anh Viên Mãn…
Một tên lùn có râu quai nón, gương mặt bị vô số vết sẹo che phủ, có Tu Vi Nguyên Anh Hậu Kỳ…
Người còn lại là thanh niên trẻ tuổi, chỉ là kẻ này làn da trắng nhợt, đôi môi lại to son đỏ rực như máu, hai má còn điểm lấy phấn hồng, cũng là Nguyên Anh Trung Kỳ…
“Muội tiến vào Linh giới Châu, ta giải quyết bọn hắn!” Lạc Nam nhìn cảnh tượng Cương Thi không ngừng nhai sống thi thể nhân loại, quyết định ra tay…
“Vâng” Lý Trúc Loan gật đầu, biết tạm thời không thể tham dự chiến đấu cấp bậc này…
Nhìn thân ảnh Lý Trúc Loan biến mất, Lạc Nam âm thầm lấy ra Ngạo Tiếu Mặt Nạ đeo lên…
GÁY
Một tiếng kiệt ngạo bất tuần vang lên trong màn đem tĩnh lặng… Ngôi miếu lập tức hóa thành tro tàn…
Hư ảnh ngạo nghễ cửu thiên thập địa hừng hực hỏa diễm màu tím đột ngột xuất hiện trước ánh mắt kinh hãi của tam huynh đệ…
Hỏa Phượng Hoàng, lần nữa hiện thế…
Nhìn thân ảnh như quỷ mị của Lạc Nam lại xuất hiện bên cạnh đồng bọn, nữ tử chanh chua sợ hãi hét lên, nàng đột ngột lấy ra một tấm băng thuẫn lớn…
Ý niệm vừa động thuẫn kia đã ngăn chặn bước tiến của Lạc Nam, bảo vệ nam tử đi cùng…
“Hừ, Đại Hồng Cước” Lạc Nam cười lạnh nhìn chướng ngại vật, thế công không giảm, nhất cước như hải dương giận dữ, sóng lớn không ngần ngại đập mạnh vào Băng Thuẫn…
Đại Hồng Cước là Địa Cấp Vũ Kỹ, mặc dù chiêu thức đơn giản nhưng uy lực đến cực điểm, Băng Thuẫn chỉ là một kiện Huyền Cấp Hạ Phẩm pháp bảo…
Sao có thể ngăn chặn?
Âm thanh vỡ nát vang vọng, trước ánh mắt kinh hãi như muốn tuyệt của ba người Nam Cung gia, nam nhân phía sau tấm thuẫn ăn chọn một cước vào cổ…
Răng rắc…
Đầu lâu xoay tròn 360 độ trên cổ, trước khi chết vẫn không dám tin tưởng mình bị giết một cách đơn giản như vậy...
Không phải hắn yếu, là do đối thủ quá yêu nghiệt, nhìn từ bên ngoài sẽ tưởng Lạc Nam đơn giản giết hắn, tuy nhiên uy lực của một cước kia là sự kết hợp giữa Huyền Thủy Linh Lực và Tam Chuyển Thể Tu sức mạnh, bị đá chết cũng là bình thường…
“Đoạt Hồn” Lạc Nam cười lạnh thi triển Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, hấp thụ linh hồn của một Nguyên Anh Kỳ, hắn thỏa mãn lẩm bẩm:
“Lại tiến thêm một chút, rất nhanh sẽ đột phá Hồn Tu Kim Đan Hậu Kỳ…”
Những lần giết địch bằng Dị Hỏa, linh hồn đối phương đều bị sức nóng khủng khiếp hòa tan thành hư vô, Lạc Nam dù muốn cũng không thể Đoạt Hồn, nếu không đã sớm đột phá từ lâu…
“AAA, Mau chạy, kẻ này quá kinh khủng”
Nam tử còn lại nhìn thi thể của đồng bọn, hoảng sợ đến cực điểm, cố nén thương thế, thi triển ngự không phi hành bay lên cao, hy vọng dựa vào khả năng của Nguyên Anh Kỳ tu sĩ đào tẩu…
“Muốn chạy?”
Lạc Nam thản nhiên nói, trong lòng bàn tay ngưng tụ một viên Dị Hỏa Đạn, hướng mục tiêu trên không ném đi…
Nam tử trên không trung cảm giác được nguy hiểm, trường kiếm lập tức gia trì thổ hệ linh lực, đem cản ở trước mặt…
Xèo
Âm thanh thiêu trụi vang lên, Trường Kiếm Huyền Cấp Pháp Khí bị dễ dàng bị thiêu hủy, lồng ngực thanh niên rất nhanh trở thành mục tiêu kế tiếp…
Trước khi chết, nam tử cũng thấy rõ thứ bắn vào mình, đó là một viên linh lực tròn vo màu tử sắc chứa sức nóng kinh khủng, ngay cả không gian xung quanh nó cũng thoáng run lẩy bẩy…
“Dị Hỏa” Ý nghĩ cuối cùng của nam tử chính là hai từ khủng bố này, hai mắt hắn trừng to kinh hãi trước khi tiêu tán thành hư vô…
“Ực” Hai âm thanh khô khốc vang lên…
Lý Trúc Loan tay nhỏ che lấy cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở, mắt đẹp trợn tròn vì kinh ngạc…, nàng biết nam nhân của mình rất mạnh, dù sao lần hắn biểu hiện tại Đấu Thú Trường để lại ấn tượng rất lớn đối với mình, nhưng không ngờ hắn lại khủng bố đến như vậy…
Vượt cấp giết địch như giết gà…
Thổ hệ, Thủy Hệ bây giờ lại xuất hiện thêm Hỏa Hệ…
Lý Trúc Loan từng nghe sư phụ nói, chỉ có trấn thế thiên tài Cửu Cấp Thế Lực trở lên, mới từng xuất hiện qua người từng sở hữu ba loại linh căn…
“Lạc Nam, huynh là người của Cửu Cấp thế lực sao?” Lý Trúc Loan nhịn không được thốt lên trong vô thức…
“Không phải, sau này ta sẽ cho muội biết” Lạc Nam mĩm cười, liếc mắt nhìn sang nữ tử chanh chua đang run lẩy bẩy trên mặt đất, hoảng sợ cực độ nhìn hắn…
“Ngươi tự sát đi!” Lạc Nam lạnh lùng nói…
“Không, không, xin tha ta một mạng, muốn ta làm gì cũng được” Nữ tử chanh chua cầu xin nói…
Lạc Nam hơi nhíu mày, chợt nghĩ đến điều gì, hắn dò hỏi:
“Nam Cung gia các ngươi và Thiên Mộc Tông thù oán sâu lắm sao?”
“Đương nhiên rồi, từ ngày bọn hắn độc chiếm Mỏ Linh Thạch, chúng ta như nước với lửa, không ít đệ tử đều chết vào tay hai bên, đã sớm không đội trời chung” Nữ tử chanh chua vội vàng nói, trong lòng lóe lên một tia hy vọng…
“Ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?” Lạc Nam nhìn nàng bộ dạng cũng khá xinh đẹp, mắt to môi đỏ, thân hình cao thẳng, mặc dù không hoàn mỹ như mấy nữ nhân của hắn, nhưng xem tạm chấp nhận…
“Ta gọi Nam Cung Ngọc, năm nay 112 tuổi” Nam Cung Ngọc ánh mắt hơi lóe lên, liếc mắt đưa tình với Lạc Nam…
“Giao ra linh hồn bổn nguyên, tha cho ngươi một mạng” Lạc Nam gật đầu nói…
“Cái này” Nam Cung Ngọc hơi do dự, linh hồn bổn nguyên là mệnh căn của tu sĩ, giao cho đối phương nắm giữ chẳng khác nào mạng nàng triệt để không thuộc về mình, đối phương muốn nàng chết lúc nào thì chết…
“Vậy ngươi có thể tự sát” Lạc Nam lạnh lùng…
“Ta giao” Nam Cung Ngọc cắn răng, một tia linh hồn trong suốt xuất khiếu trước mặt Lạc Nam, ít nhất tạm thời giữ được mạng…
Lạc Nam lập tức dùng ý niệm thu lấy, cảm giác sinh mạng đối phương triệt để nắm trong tay mình, chỉ cần Nam Cung Ngọc có ý định phản bội, hắn sẽ đem linh hồn bổn nguyên phá hủy,…
“Các ngươi Nam Cung gia có người tiến vào Thánh Linh Học Phủ chứ?” Lạc Nam thăm dò hỏi.
“Bẩm chủ nhân, Nam Cung gia hai vị Thánh Nữ và Thánh Tử sẽ cùng lúc nhập học” Nam Cung Ngọc cung kính nói, hiện tại nàng đã triệt để trở thành nô lệ, phải thể hiện khôn khéo của mình…
“Bọn hắn có tu vi gì? Tuổi tác ra sao?”
“Hai vị Thánh Tử, Thánh Nữ đều trên 20, cả hai đều là Nguyên Anh Trung Kỳ tu sĩ”
“Nam Cung gia người mạnh nhất có tu vi gì?” Lạc Nam tiếp tục thu thập thông tin…
“Bẩm, gia chủ và Đại trưởng lão có tu vi Hóa Thần Viên Mãn, ngoài ra một vị lão tổ Luyện Hư Sơ Kỳ sắp hết thọ nguyên đang tự phong ấn bản thân, nếu Nam Cung gia gặp nạn diệt tộc hắn mới xuất hiện” Nam Cung Ngọc đem tất cả bẩm báo…
Lạc Nam nhíu mày, xem ra mỗi gia tộc đều có nội tình ẩn giấu, một cái lão quái Luyện Hư Sơ Kỳ không dễ đối phó… nói không chừng Lạc gia còn có thứ khủng bố hơn, xem ra chuyện báo thù không thể nóng vội…
“Tốt lắm, ngươi ở Nam Cung gia có thân phận gì?”
“Bẩm, Nguyên Anh Kỳ tu sĩ trên trăm tuổi ở Nam Cung Gia là Hộ Pháp, Hóa Thần trở lên mới có tư cách giữ vị trí trưởng lão” Nam Cung Ngọc biết gì khai nấy…
“Ngươi trở về Nam Cung gia, không cần biết dùng thủ đoạn gì, phải đạt được niềm tin của Nam Cung gia Thánh Nữ, để nàng mang theo ngươi bên người tiến vào Thánh Linh Học Phủ, khi đó ta sẽ tiếp tục phân phó” Lạc Nam trầm ngâm hạ lệnh.
Nam Cung Ngọc ánh mắt hơi co lại, hiển nhiên người chủ nhân này đã có ý đồ với Nam Cung gia, bất quá nàng chỉ có thể cung kính tuân mệnh…
“Đây là Dưỡng Nhan Đan, cầm lấy đi, đem nó lấy lòng Nam Cung Thánh Nữ, cơ hội ta đã cho ngươi, hy vọng ngươi biết nắm bắt”
Lạc Nam ném ra dụ hoặc nói: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi cũng không thiếu thứ tốt”
“Tuân mệnh! đa tạ Chủ Nhân, nô tỳ sẽ không khiến ngươi thất vọng”
Nam Cung Ngọc hai mắt lấp lánh nhận lấy đan dược, thầm nghĩ làm nô lệ của kẻ này chưa chắc đã là chuyện xấu, chỉ riêng việc kẻ này xuất thủ bất phàm cùng gia tài hùng hậu, chứng tỏ có bối cảnh kinh người, nói không chừng đi theo hắn sẽ là một bước tiến lớn trong đời ta…
Nàng cũng giống Lý Trúc Loan, thầm đoán người này nhất định xuất thân Cửu Cấp Thế Lực…
“Ngươi có thể rời đi, đổ hết tội giết hai người kia cho Thiên Mộc Tông là được” Lạc Nam phất tay…
“Tuân lệnh, nô tỳ cáo lui, hẹn gặp lại chủ nhân ở Học Phủ” Nam Cung Ngọc cúi đầu, hai mắt ghen tỵ nhìn thoáng qua Lý Trúc Loan, lúc này ngự kiếm bay đi…
“Mau cho muội!”
Lý Trúc Loan lập tức tiến đến, xòe ra bàn tay trắng nõn, nhìn hắn đáng yêu chóp chóp mắt…
Lạc Nam dở khóc dở cười nhéo mũi nàng nói: “Trúc Loan của ta xinh đẹp như tiên nữ, cần gì Dưỡng Nhan Đan”
Ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn đặt thêm một viên đan dược màu hồng phấn vào bàn tay nàng…
Lý Trúc Loan lúc này mới hài lòng thu hồi đan dược, hạnh phúc khoác lấy cánh tay hắn…
Nàng mặc kệ hắn có thân phận gì, chỉ cần hắn thuộc về nàng là được, bất quá nghĩ đến thực lực chênh lệch của hai người, gương mặt xinh đẹp thoáng hiện nét buồn bã…
“Sao vậy?” Lạc Nam nghi hoặc hỏi thăm…
“Lần này chiến đấu muội không giúp được huynh bao nhiêu…” Lý Trúc Loan cắn cắn môi…
Thật ra thiên phú của nàng đã hơn phần lớn người, bất quá gặp kẻ biến thái như Lạc Nam nên ảm đạm phai mờ…
“Ngốc, sắp tới chúng ta cùng nhau luyện hóa Dị Mộc, thực lực muội sẽ cải thiện rất nhiều”
Lạc Nam cũng không nói lời đường mật rằng không cần muội mạnh, vì có huynh bảo vệ muội các kiểu, trái lại rất thực tế ngỏ ý muốn gia tăng thực lực cho nàng…
Tại thế giới này, thực lực cá nhân luôn là chỗ dựa lớn nhất…
“Vâng” Lý Trúc Loan sắc mặt ửng đỏ, lí nhí gật đầu, nàng biết cùng luyện hóa là phải song tu với hắn, trong lúc nhất thời trái tim đập thình thịch…
“Không vội, trước hết rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này” Lạc Nam cười ôm lấy eo nàng, chân đạp Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, cấp tốc biến mất…
…
Sau vài ngày liên tục di chuyển, hai người Lạc Nam rốt cuộc thoát khỏi dãy rừng núi hiểm trở, bất quá vẫn chưa đến thành trì của nhân loại, vẫn còn ở một vùng đất hoang vắng…
Nơi đây trống trãi, cây cối không có bao nhiêu, nhìn lên cao có thể thấy mặt trăng đang dần bị mây đen bao phủ, hiển nhiên là dấu hiệu của một cơn mưa sắp đến…
Lạc Nam mở ra Thấu Thị Vạn Lý nhìn xung quanh, lúc này mới nhìn Lý Trúc Loan nói:
“Trời sắp mưa, huynh phát hiện cách chúng ta vài chục dặm có một ngôi miếu hoang hơi củ kỹ, nhân loại không có một ai, chúng ta đến đó tạm dừng chân”
“Vâng” Lý Trúc Loan ngoan ngãn gật đầu, ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn…
Lạc Nam gật đầu, mang theo nàng cấp tốc tiến về miếu hoang…
…
Chỉ thoáng chốc sau, ngôi miếu đã xuất hiện trước mặt hai người…
Nơi đây quả thật hiu quạnh đến cực điểm, ngay cả âm thanh côn trùng trong không gian cũng không phát ra, cũng may có âm thanh hít thở của hai người nên không thấy tẻ nhạt…
“Tiểu Nam, muội thấy nơi này hơi âm u” Lý Trúc Loan hơi sợ hãi siếc chặt tay hắn…
“Chúng ta vào trong xem thử, nếu không thích hợp đành tiến vào Linh Giới Châu làm phiền Tử Âm” Lạc Nam nắm tay nàng bước vào…
Cửa vào ngôi miếu không lớn, lại bị mạng nhện bụi bậm phủ đầy…
Đập vào mắt Lạc Nam và Lý Trúc Loan là một cỗ quan tài cực lớn đang đóng chặt ngay giữa từ đường khiến bọn hắn hơi dừng bước…
“Tiểu Nam, cái này quan tài của ai nha?” Lý Trúc Loan càng bấu chặt tay hắn, xuất thân tiểu thư như nàng đối với các chuyện này hơi sợ hãi…
Lạc Nam mở ra Nhìn Xuyên Yếu Điểm thầm quan sát ngôi miếu, cũng không quá rộng rãi, ngoài từ đường có quan tài và một pho tượng phật sức mẻ, bên trong có một gian thiện phòng nhỏ, ngoài ra không còn thứ gì khác, mặt đất phủ kín bụi bặm…
Lạc Nam ôm lấy thân hình Lý Trúc Loan thi triển Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, không động đến bụi bặm dưới mặt đất,…
Ôm lấy Lý Trúc Loan tiến vào gian thiện phòng, Lạc Nam cười nói: “Tạm thời ở tại nơi này, nói không chừng có thứ thú vị chào đón chúng ta”
“Có huynh bên cạnh, muội mới không sợ” Lý Trúc Loan hé mở môi đỏ thủ thỉ…
Bên trong gian thiện phòng vừa lúc có một giường gỗ nhỏ, hai người cùng lúc ngồi lên, ôm ấp nhau...
Tu Sĩ không cần ngủ nghỉ ăn uống, chỉ cần hấp thu Thiên Địa Linh Khí đã có thể sinh hoạt bình thường…
Ánh trăng ngày một khuất dần, mây đen bao trùm không gian, tất cả mọi thứ chìm vào bóng tối…
Tí tách
Xào xạt
Mang theo âm thanh làn gió, hạt mưa nặng nề rốt cuộc rơi xuống…
Lạc Nam nhìn thoáng qua quan tài, trong lòng câu thông Kim Nhi:
“Bên trong thực sự có thứ đó sao?”
“Không sai” Kim Nhi gật đầu khẳng định…
“Tiểu Nam, có phải huynh phát hiện điều gì hay không?” Lý Trúc Loan cũng không mở miệng, nàng khôn khéo truyền âm hỏi hắn…
“Lát nữa muội sẽ biết” Lạc Nam ôm chặt nàng, dùng Áo Choàng Bóng Đem trùm lấy thân thể cả hai, ẩn giấu toàn bộ khí tức…
...
“Sắp đến giờ Tý”
Kim Nhi đột ngột nói một câu không đầu không đuôi…
Kẽo Kẹt…
Âm thanh gió to bên ngoài vang lên, một số các thanh gỗ mục phát ra âm thanh kẽo kẹt…
HÚ HÚ
Âm thanh sói tru âm trầm khủng bố khiến Lý Trúc Loan ôm chặt thân thể nam tử…
Ngoài cửa, giữa bóng đêm vô tận, mơ hồ có thể thấy được 3 bóng đen đang nhảy dựng lên một cách cứng nhắc, chậm rãi hướng về Miếu Thờ. Kỳ quái nhất chính là 3 bóng đen trong lúc nhảy lên thế nhưng lại vô thanh vô tức không tạo ra một tiếng động nào.
Tựa như u linh di động, không có bất kỳ thanh âm…
Cạch cạch cạch…
Quan tài đột ngột chấn động kịch liệt, nắp quan tài tự động trượt ra…
“Đừng sợ có ta, muội cần trưởng thành hơn nếu muốn tồn tại trên thế giới này” Lạc Nam siếc chặt thân thể mềm mại của thiếu nữ đang run rẩy trong lòng ngực…
Lý Trúc Loan gật nhẹ đầu, cưỡng ép sợ hãi trong lòng, nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của hắn…
Bên trong quan tài, một thân ảnh bất thình lình ngồi dậy…
Chỉ thấy hắn thân thể trần truồng, gương nhợt không có chút máu, tóc dài đỏ ngòm như máu rủ xuống, xương cốt âm trầm bao phủ toàn thân…
Người này không có con mắt, thậm chí có thể nhìn thấy hai hang động trống rỗng ngay vị trí mắt hắn…
Làn da như bị róc thịt, tình cảnh dọa người, khủng bố đến cực điểm…
Mà lúc này, ba thân ảnh nhảy dựng rốt cuộc tiến đến từ đường…
“Lão đại, lần này ngươi thu hoạch thế nào?” Một giọng điệu âm trầm vang lên giữa bóng tối…
“Tất cả hơn hai nghìn thi thể” Một giọng điệu khàn khàn như bị cắt đầu lưỡi vang lên…
“Ta và lão nhị vừa vặn được gần hai nghìn mà thôi, vẫn là ngươi lợi hại” Một giọng khác lại vang lên, âm thanh the thé như thái giám…
“Huyết Sát cương thi phải hấp thu máu huyết rất nhiều mới đại công cáo thành, thời gian tới cần gia tăng tiến độ” Âm thanh tên lão đại nghiêm nghị nói…
“Hết cách rồi, những nơi nhân loại đông đúc thường có cường giả đỉnh cao trấn giữ, lần này chúng ta phải di chuyển xa đến một thôn xóm mới thu được từng đó nhân mạng” Lão tam khàn khàn phân trần…
Thân hình Lý Trúc Loan lúc này rốt cuộc ổn định, thay vào đó là sự giận dữ trong lòng, hướng Lạc Nam truyền âm:
“Tiểu Nam, mấy kẻ này muốn luyện tà vật”
“Không tệ, Huyết Sát Cương Thi, luyện nên bằng cách dung luyện máu huyết nhân loại, khi thành công thực lực tuyệt đối đạt đến Lục Chuyển Thể Tu” Lạc Nam truyền âm đáp lại…
“Lục Chuyển? tương đương Luyện Hư Kỳ sao? vậy cần bao nhiêu mạng người đây?” Lý Trúc Loan càng thâm phẫn nộ…
Mà ở giữa từ đường, từng cổ thi thể từ nhẫn trữ vật xuất hiện,…
Ở giữa quan tài, thân ảnh gầy gò đỏ ngầu bắt đầu hé miệng, hấp lực cực mạnh nuốt từng cổ thi thể vào trong bụng…
Ngồm ngoằm…
Âm thanh nhai thịt vang lên khắp căn phòng…
Ba tên huynh đệ lúc này nghiêm túc canh gác xung quanh, đề phòng tình huống bất trắc…
Lạc Nam mở ra Thấu Thị Vạn Lý âm thầm quan sát…
Một tên khác bộ dạng bình thường, chỉ là đôi môi hoàn toàn không có, rõ ràng là bị người khác xẻo xuống, Nguyên Anh Viên Mãn…
Một tên lùn có râu quai nón, gương mặt bị vô số vết sẹo che phủ, có Tu Vi Nguyên Anh Hậu Kỳ…
Người còn lại là thanh niên trẻ tuổi, chỉ là kẻ này làn da trắng nhợt, đôi môi lại to son đỏ rực như máu, hai má còn điểm lấy phấn hồng, cũng là Nguyên Anh Trung Kỳ…
“Muội tiến vào Linh giới Châu, ta giải quyết bọn hắn!” Lạc Nam nhìn cảnh tượng Cương Thi không ngừng nhai sống thi thể nhân loại, quyết định ra tay…
“Vâng” Lý Trúc Loan gật đầu, biết tạm thời không thể tham dự chiến đấu cấp bậc này…
Nhìn thân ảnh Lý Trúc Loan biến mất, Lạc Nam âm thầm lấy ra Ngạo Tiếu Mặt Nạ đeo lên…
GÁY
Một tiếng kiệt ngạo bất tuần vang lên trong màn đem tĩnh lặng… Ngôi miếu lập tức hóa thành tro tàn…
Hư ảnh ngạo nghễ cửu thiên thập địa hừng hực hỏa diễm màu tím đột ngột xuất hiện trước ánh mắt kinh hãi của tam huynh đệ…
Hỏa Phượng Hoàng, lần nữa hiện thế…
/1551
|