Trời vào đêm, khi táng mây che khuất ánh trăng, bầu trời tịch mịch và u ám…cũng là thời điểm dễ làm nên vài điều mờ ám…
Bên trong động phủ, Lạc Nam nhẹ nhàng mở ra đôi mắt đang nhắm chặt, khóe môi nở nụ cười quỷ dị, sau đó tiếp tục nhắm mắt như chưa có gì…
Một hắc ảnh thi triển thân pháp không để chân chạm đất, thậm chí động tác rất chậm rãi, không để lộ một chút tiếng động cũng như khí tức nào…
Nhìn thấy Lạc Nam khoanh chân ngồi xếp bằng như tiến vào trạng thái tu luyện, hắc ảnh trong lòng cười gằn:
“Những năm này…liên tiếp gặp đám ếch ngồi đáy giếng phi thăng, ỷ mình ở hạ giới có thể tung hoành mà phách lối không xem ai ra gì, kết cục của bọn hắn đều không quá tốt!”
“Có trách…thì trách ngươi đắc tội với người không cùng đẳng cấp!”
Hắc ảnh trong mắt lóe lên sát khí kịch liệt, bàn tay lấp lóe Lôi Đình không một tiếng động, hướng cổ Lạc Nam bóp mạnh…
Với tu vi Cực Tiên Trung Kỳ của hắn, muốn ám sát một Chân Tiên Sơ Kỳ dễ như trở bàn tay…
Cực Tiên và Chân Tiên, chênh lệch bên trong đó không cần nói cũng biết, chính là một đại cảnh giới…
Những kẻ có thể lấy tu vi Chân Tiên chống đỡ trước mặt Cực Tiên đã có thể được xem là thiên tài, đáng tiếc kẻ sắp bị hắn ám sát này chỉ là một tên thổ dân chưa trải sự đời…
Thậm chí hắc ảnh còn cảm thấy, mình đang dùng đao mổ trâu giết gà…
Chỉ là…khi bàn tay lập lòe Lôi Đình của hắn sắp chạm vào cổ nạn nhân, người đối diện đột ngột mở ra đôi mắt.
HÍT…
Trong khoảnh khắc đó, một luồng khí lạnh lẽo lan tràn khắp toàn thân hắc y nhân.
Kẻ đối diện mở ra hai con ngươi, một trắng một đen…đang tà dị nhìn lấy hắn, bên trong đôi mắt ẩn chứa một tia trêu tức như chế giễu hắn không biết tự lượng sức mình.
Không cho kẻ ám sát mình bất kỳ cơ hội phản ứng nào, liên tục là từng luồng Hồn Lực bá đạo đến cực điểm toàn diện mà ra:
“Hồn Đế Đệ Tứ Kỹ - Định Hồn!”
“Hồn Kỹ - Xiềng Xích Linh Hồn!”
“Hồn Đế Đệ Nhất Kỹ - Nhiếp Hồn!”
“Hồn Đế Đệ Ngũ Kỹ - Tước Hồn!”
Chỉ trong thời gian ngắn ngũi, thân thể hắc ảnh đột ngột cứng đờ, sau đó một sợi xiềng xích được ngưng tụ từ Hồn Lực xuyên thủng vào trán hắn, rút Linh Hồn của hắn ra ngoài.
Để quá trình này diễn ra một cách trơn tru mà không gây tiếng động, Lạc Nam còn cẩn thận bồi thêm Nhiếp Hồn để mê hoặc tâm trí đối thủ, sau đó là Tước Hồn để rút lấy Linh Hồn bổn nguyên của hắn, nắm giữ sinh mạng của tên này…
Bịch bịch…
Hắc ảnh quỳ rạp xuống sàn, đầu cúi thật thấp dưới chân Lạc Nam, thân thể rung rẩy kịch liệt vì đau đớn nơi Linh Hồn, nhưng lại không dám hé môi rên rỉ dù chỉ một tiếng…
Lạc Nam thản nhiên như không, việc tiêu tốn kha khá Hồn Lực để khống chế một Cực Tiên trong thời gian ngắn không làm hắn đắc ý.
“Nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản…đêm nay tạm thời biến mất cho ta!”
Lạc Nam nhìn thuộc hạ mình vừa cưỡng chế truyền đi ý niệm.
Sở dĩ không giết tên này, là vì lo lắng hắn có Hồn Bài liên kết nào đó, sau khi chết đi sẽ khiến đám già Ngọc Tiên Môn phát hiện.
“Tuân lệnh…chủ nhân!” Hắc ảnh rung lẩy bẩy, Linh Hồn đau đớn khiến hắn muốn chết đi sống lại, phải rất gian nan mới có thể dùng ý niệm đáp lời.
Hắc ảnh này không phải kẻ xa lạ, chính là một trong ba tên nam đệ tử chó săn của Ngọc Hải vừa tìm đến gây chuyện với hắn vào lúc sáng, không ngờ vào đêm đã không nhịn được tìm đến giết người rồi…
Đáng tiếc…chủ quan là một Cực Tiên như hắn, làm sao có thể tưởng tượng “thổ dân” trong mắt hắn như Lạc Nam làm sao sở hữu thủ đoạn khủng bố như thế? Cưỡng ép rút ra Linh Hồn Bổn Nguyên của hắn, thật là kinh khủng.
“Ngươi tên là gì?” Lạc Nam không nhanh không chậm hỏi.
“Nô tài gọi Hàn Lĩnh thưa chủ nhân!” Hắc ảnh không dám phật phòng đáp.
“Không tồi…đêm nay ta muốn làm Hàn Lĩnh!” Lạc Nam nhếch miệng cười tà, lấy ra Mặt Nạ Thiên Diện hướng về phía Hàn Lĩnh quan sát.
Giây lát sau, Hàn Lĩnh rùng mình chứng kiến chủ nhân của mình đeo vào Mặt Nạ, sau đó khí chất và diện mạo hoàn toàn thay đổi, biến thành một Hàn Lĩnh phiên bản hàng thật giá thật, ngay cả khí tức và tu vi cũng chẳng có gì khác biệt.
Thủ đoạn như vậy…đơn giản là quỷ thần khó lường a.
Nhìn thấy “Hàn Lĩnh” đứng ở đối diện mình, Hàn Lĩnh thậm chí sinh ra cảm giác người đó mới là thật, còn hắn là kẻ giả mạo.
“Ngươi là chó săn của Thiếu Chủ Ngọc Tiên Môn, bình thường chắc cùng hắn có tiếp xúc hả?” Lạc Nam trong bộ dạng Hàn Lĩnh mở miệng hỏi thăm.
Hàn Lĩnh lại một lần nữa rùng mình, giọng nói của Lạc Nam lúc này cũng cực kỳ giống hắn…sắp có đại sự rồi.
Bất quá bị Lạc Nam khống chế, Hàn Lĩnh chẳng dám chống cự, thành thật trả lời của hỏi của hắn:
“Bẩm…Ngọc Hải thiếu gia ngày thường ngự trên Ngọc Linh Sơn, ta là một trong số những thuộc hạ của hắn nên được phép ra vào!”
Lạc Nam hứng thú cười cười nhìn Hàn Lĩnh nói: “Ngươi ở lại nơi này một đêm cho ta, thân phận Hàn Lĩnh có chuyện cần dùng!”
“Chủ nhân…người là muốn?” Hàn Lĩnh rùng mình liên tục.
Hắn có thể nghe ra sát khí trong nụ cười của Lạc Nam, nhưng khiến Hàn Lĩnh vạn phần không yên đó chính là…dù đã cải trang thành hắn thì Lạc Nam vẫn chỉ là Chân Tiên mà thôi, làm sao uy hiếp được cho Ngọc Hải bây giờ?
“Chủ nhân, Ngọc Hải có liên kết với Hồn Bài bên cạnh Môn Chủ, nếu hắn bị giết…Môn Chủ sẽ lập tức cảm ứng được!” Hàn Lĩnh hít sâu một hơi nhắc nhở.
Không phải vì hắn có ý tốt lo cho Lạc Nam, mà bởi vì sinh mạng của hắn lúc này đã bị Lạc Nam khống chế, nếu chủ nhân có bề gì…Hàn Lĩnh hắn cũng theo đó xuống diêm vương.
“Việc này chẳng cần ngươi bận tâm…” Lạc Nam bình thản nói một câu, ý niệm vừa động, đem Linh Hồn của Hàn Lĩnh nghiền ép đem hắn làm cho ngất đi, để tránh phiền phức không đáng có nhốt luôn vào một kiện không gian Pháp Bảo có thể chứa người sống thu được từ Ngọc Lâm.
Vì không muốn kẻ nào cũng ném vào Linh Giới Châu, nên Lạc Nam thu lấy một cái Không Gian có thể chứa người sống của Ngọc Lâm để phòng thân, thích hợp vừa vặn đem ra nhốt Hàn Lĩnh.
Lúc này một bộ dương dương đắc ý, Lạc Nam trong vai Hàn Lĩnh ra khỏi động phủ…
Vài tên Chấp Sự tuần tra đêm dùng thần thức đảo qua, phát hiện “Hàn Lĩnh” đi ra từ động phủ của Lạc Nam, mà bên trong động đã mất đi khí tức của sự sống, cả đám trong lòng cùng lúc xuất hiện ý nghĩ:
“Xong rồi sao? thật là…một tên Chân Tiên cũng dám mạnh miệng, Hàn Lĩnh được lợi lập công với Thiếu Chủ rồi!”
Hiển nhiên theo suy nghĩ của bọn hắn, Hàn Lĩnh vào Động Phủ của Lạc Nam đi ra, mà khí tức sinh mệnh bên trong cũng chẳng còn…như vậy đồng nghĩa Lạc Nam đã hóa thành cặn bả trước Lôi Đình của Hàn Lĩnh rồi.
“Ha hả, tham kiến các vị Chấp Sự đại nhân!” Hàn Lĩnh hướng hư không bốn phía chắp tay xem như chào hỏi.
“Hừm…tiểu tử, Lạc Nam đâu?” Một tên Chấp Sự dù biết vẫn còn cố hỏi.
“Ha hả, ta nào biết…vốn định đến tìm hắn trò chuyện một chút nào ngờ chẳng thấy người đâu!” Hàn Lĩnh cười hì hì, ánh mắt ra vẻ các ngươi hiểu mà.
“Tốt nhất là như vậy…” Đám chấp sự gật gật đầu, sắc mặt hài lòng.
Dù sao chức trách của bọn hắn cũng là giải quyết mâu thuẫn nội bộ trong Ngọc Tiên Môn, việc Hàn Lĩnh bí mật ám sát Lạc Nam theo lệnh thiếu chủ bọn hắn có thể giả vờ không biết, nhưng Hàn Lĩnh tuyệt đối không được mở miệng nói thẳng ra ngoài, bằng không chức tránh của bọn hắn có khác nào đánh rắm đâu?
Cũng may Hàn Lĩnh này khá biết điều, sau khi hành xử xong ra vẻ cái gì cũng không có, rõ ràng là nể mặt bọn hắn…
Đám Chấp Sự cảm thấy Hàn Lĩnh khá có tiền đồ.
Về phần Lạc Nam…một tiểu nhân vật bóc hơi mà thôi, một đoạn thời gian ngắn sau sẽ chẳng ai nhớ đến hắn.
“Tiểu tử cần quay về bẩm báo thiếu chủ, không tiếp tục làm phiền các vị chấp sự đại nhân!” Hàn Lĩnh chắp tay, vội vàng rời đi.
Nhìn thấy Hàn Lĩnh không kiêu không ngạo, ngay cả phi hành cũng không làm ngược lại hành tẩu dưới mặt đất, đám Chấp Sự hài lòng gật gù, tán thán nói:
“Tiểu tử này có tiền đồ!”
Ở trong suy nghĩ của bọn hắn, Hàn Lĩnh không phi hành trước mặt mấy người là đang cho bọn hắn sự tôn trọng của trưởng bối, rất đáng khen ngợi.
…
Trên đỉnh Ngọc Linh Sơn…
Trong Cung điện hoa lệ của thiếu chủ, Ngọc Hải hài lòng ngâm mình bên trong nước suối ấm, sắc mặt đắc ý hưởng thụ Huỳnh Thảo ở dưới phun ra nuốt vào côn thịt của mình.
“Thoải mái quá…”
Chỉ vài giây sau, Ngọc Hải rùng mình một cái, tiểu côn bắn đầy ắp miệng Huỳnh Thảo…
“Thiếu chủ thật là lợi hại! chỉ mới phục thị ngươi đã khiến thiếp sướng muốn chết!”
Huỳnh Thảo ra vẻ say mê nói, ở trong lòng lại điên cuồng phỉ nhổ.
Tên Ngọc Hải này nhìn qua thì không tồi, nào ngờ phương diện nam nữ này yếu đến đáng thương hại.
Vật giữa hai chân nhỏ bé như ngón tay không nói, thậm chí nàng chỉ vừa đảo quanh đầu lưỡi một chút đã khiến hắn giật giật sau đó bắn tinh…
Kinh tởm hơn nữa là, Huỳnh Thảo lại không dám mở miệng chê trách hắn, trái lại còn phải khen ngợi nịnh nọt hết lòng…
“Chứ sao? có thể đi theo bổn Thiếu Chủ chính là phúc phận của nàng!” Ngọc Hải dương dương đắc ý, vươn tay ngắn lấy đầu nhũ của nàng một cái đầy khoái cảm.
Từ nhỏ đến lớn, nữ nhân bị hắn chơi qua không ít, mỗi người đều là mở miệng khen ngợi nịnh nọt hết lời, khiến Ngọc Hải tự đắc cho rằng phương diện sinh lý của mình rất mạnh, vượt trội hơn phần lớn nam nhân khác.
Mà Ngọc Hải lại chưa từng chứng kiến nam nhân khác hành sự, cho nên cũng không biết bản thân mình quá yếu, cứ nghe theo lời nịnh nọt của đám nữ nhân.
Đáng thương cho hắn không biết đây là vì đám nữ nhân nể mặt thân phận Thiếu Chủ Ngọc Tiên Môn mà giả tạo lấy lòng, trong thâm tâm khinh bỉ Ngọc Hải không biết bao nhiêu lần.
Cũng vì nguyên nhân này…mà trong quá khứ có không ít nữ nhân chịu đựng không nổi, cuối cùng cắm sừng lên đầu Ngọc Hải khiến hắn mặt mũi ê chề không biết bao nhiêu lần.
Cũng vì thế mà dần dần tính cách của Ngọc Hải rất nhạy cảm đối với chuyện nữ nhân cắm sừng, muốn loại bỏ tất cả nam nhân bên cạnh nữ nhân mình nhìn trúng, từ đó dẫn đến Chí Trung bị phế, Lạc Nam bị “ám sát”.
“Thiếu Chủ…nhiệm vụ đã hoàn thành!”
Bên ngoài Cung Điện, có âm thanh hưng phấn pha lẫn kích động của Hàn Lĩnh vang lên.
“Ha hả, làm tốt lắm, ta cứ tưởng tên thổ dân đó mạng cũng cứng như miệng của hắn!” Ngọc Hải khoái trá cười to, một tia đắc ý dâng lên trong lòng.
Ở Ngọc Tiên Môn này…phụ thân hắn chính là ông trời, mà Ngọc Hải hắn chính là ông trời con, tên thổ dân kia đạo lý đơn giản này cũng không hiểu, chết cũng đáng lắm.
Mà nghe âm thanh này, ánh mắt của Huỳnh Thảo có chút ảm đạm, trong lòng thở dài một hơi bất lực: “Hắn đi rồi sao…”
Dù sao nàng cũng từng có thiện cảm với Lạc Nam, nghe qua hắn bị nhân tình của mình cho người ám sát, khó tránh khỏi một chút cảm giác tội lỗi.
Có trách thì chỉ trách số phận của hắn và nàng tại Tiên giới quá mức bé nhỏ, nàng phải ủy thân cho người không thương…mà hắn thì chết vì bị cuốn vào trong đó.
Có lẽ…Phi Thăng đôi khi là lựa chọn bi kịch nhất của đời người.
“Hừ…tiện nhân còn nghĩ đến vong hồn đó!?” Nhìn thấy một chút ảm đạm của Huỳnh Thảo, cơn ghen trong máu Ngọc Hải nổi lân, hung hăng bấu vào da thịt nhạy cảm của nàng.
“Thiếp xin lỗi…thiếp xin lỗi thiếu chủ!” Huỳnh Thảo vội vàng hoảng sợ da mặt tái nhợt.
Lạc Nam đã chết, cuộc sống sau này của nàng chỉ dựa vào vui buồn của Ngọc Hải mà thôi.
“Hừ, cút đi…để ta tiếp đón thuộc hạ!” Ngọc Hải lạnh lùng quát, Huỳnh Thảo khi hiến dâng cho hắn cũng không còn là trinh nữ, nghe nói nàng có phu quân ở hạ giới đã chết rồi, khiến hắn vừa bực bội vừa không thể làm gì, nên chẳng mấy xem trọng nàng cho lắm.
Thái độ mưa nắng thất thường…
Huỳnh Thảo rơm rớm nước mắt che thân chạy đi…
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Ngọc Hải liếm môi cười đắc ý…hắn lại vừa chiến thắng trong công cuộc tranh đoạt mỹ nhân, đối thủ bị chơi chết trong một nốt nhạc, vì thế trong lòng khá là thoải mái.
“Hàn Lĩnh, vào đây!” Mở miệng gọi một tiếng, Ngọc Hải lấy ra rượu và thịt yêu thú thượng hạng đặt bên bờ suối.
Kẽo kẹt…
Cánh cửa đẩy ra, Hàn Lĩnh một mặt cẩn thận từ tốn bước vào…
Ánh mắt Ngọc Hải híp lại đánh giá, quả nhiên phát hiện trên người Hàn Lĩnh còn ẩn chút sát khí chưa tan, chắc là vì vừa mới giết người trở về, ngoại trừ cái đó ra, mọi thứ đều ổn thỏa.
“Làm không tồi…làm không tồi, không uổng công bổn Thiếu Chủ đề bạt ngươi!” Ngọc Hải cười ha ha.
Nghĩ đến cảnh tên kia dám khiêu khích uy nghiêm của hắn nay đã là oan hồn, Ngọc Hải nâng lên một ly rượu uống cạn.
Hàn Lĩnh lại là lắc đầu: “Một Chân Tiên mà thôi, có gì đáng thiếu chủ khen ngợi…”
“Ha hả, nói cũng đung!” Ngọc Hải cười nhạt: “Bất quá cũng vì chỉ là một con kiến hôi Chân Tiên, nên bổn thiếu chủ không tiện mất thân mất phận ra tay, phải nhờ đến các ngươi!”
“Dao mổ trâu giết gà!” Hàn Lĩnh phụ hoạt nói.
“Haizz, đám thổ dân ngu xuẩn này, ỷ ở Hạ giới có thể đứng đầu Phi Thăng nên tự cho là đúng, nữ nhân còn không phải bị ta chơi? Nam nhân còn không phải bị ta giết?” Ngọc Hải ra vẻ thở dài một hơi, đắc ý trong lòng không sao che giấu được.
Đầu thai cũng là một tài năng, hắn đầu thai làm con của Ngọc Tiên Môn Chủ, lại đầu thai ở Tiên giới, đương nhiên có quyền khinh bỉ đám đầu thai ở thế giới cấp thấp hơn.
“Đến…bổn thiếu chủ mời ngươi một cốc rượu, ngày sau cố gắng biểu hiện…nói không chừng ta thu ngươi làm cánh tay đắc lực!” Ngọc Hải vỗ vỗ bả vai Hàn Lĩnh nói.
Đúng lúc này, Hàn Lĩnh bất chợt bắt lấy cánh tay của Ngọc Hải, nhếch miệng cười quỷ dị:
“Thật xin lỗi thiếu chủ, ta không muốn làm cánh tay của ngươi!”
“Ồ, thế ngươi muốn làm gì? làm cái bóng của ta được không?” Ngọc Hải vẫn cho rằng Hàn Lĩnh đang tìm cách nịnh nọt mình.
Hàn Lĩnh lắc đầu, kề sát lỗ tai của Ngọc Hải nhe răng cười, dùng âm thanh rợn người nói:
“Ta muốn làm chính là ngươi…đến khi nào quẩy nát Ngọc Tiên Môn thì thôi!”
“Ngươi…” Ngọc Hải phẫn nộ, bất chợt toàn thân cứng ngắt lại.
…
Chúc mọi người ngủ ngon :D
...
Bên trong động phủ, Lạc Nam nhẹ nhàng mở ra đôi mắt đang nhắm chặt, khóe môi nở nụ cười quỷ dị, sau đó tiếp tục nhắm mắt như chưa có gì…
Một hắc ảnh thi triển thân pháp không để chân chạm đất, thậm chí động tác rất chậm rãi, không để lộ một chút tiếng động cũng như khí tức nào…
Nhìn thấy Lạc Nam khoanh chân ngồi xếp bằng như tiến vào trạng thái tu luyện, hắc ảnh trong lòng cười gằn:
“Những năm này…liên tiếp gặp đám ếch ngồi đáy giếng phi thăng, ỷ mình ở hạ giới có thể tung hoành mà phách lối không xem ai ra gì, kết cục của bọn hắn đều không quá tốt!”
“Có trách…thì trách ngươi đắc tội với người không cùng đẳng cấp!”
Hắc ảnh trong mắt lóe lên sát khí kịch liệt, bàn tay lấp lóe Lôi Đình không một tiếng động, hướng cổ Lạc Nam bóp mạnh…
Với tu vi Cực Tiên Trung Kỳ của hắn, muốn ám sát một Chân Tiên Sơ Kỳ dễ như trở bàn tay…
Cực Tiên và Chân Tiên, chênh lệch bên trong đó không cần nói cũng biết, chính là một đại cảnh giới…
Những kẻ có thể lấy tu vi Chân Tiên chống đỡ trước mặt Cực Tiên đã có thể được xem là thiên tài, đáng tiếc kẻ sắp bị hắn ám sát này chỉ là một tên thổ dân chưa trải sự đời…
Thậm chí hắc ảnh còn cảm thấy, mình đang dùng đao mổ trâu giết gà…
Chỉ là…khi bàn tay lập lòe Lôi Đình của hắn sắp chạm vào cổ nạn nhân, người đối diện đột ngột mở ra đôi mắt.
HÍT…
Trong khoảnh khắc đó, một luồng khí lạnh lẽo lan tràn khắp toàn thân hắc y nhân.
Kẻ đối diện mở ra hai con ngươi, một trắng một đen…đang tà dị nhìn lấy hắn, bên trong đôi mắt ẩn chứa một tia trêu tức như chế giễu hắn không biết tự lượng sức mình.
Không cho kẻ ám sát mình bất kỳ cơ hội phản ứng nào, liên tục là từng luồng Hồn Lực bá đạo đến cực điểm toàn diện mà ra:
“Hồn Đế Đệ Tứ Kỹ - Định Hồn!”
“Hồn Kỹ - Xiềng Xích Linh Hồn!”
“Hồn Đế Đệ Nhất Kỹ - Nhiếp Hồn!”
“Hồn Đế Đệ Ngũ Kỹ - Tước Hồn!”
Chỉ trong thời gian ngắn ngũi, thân thể hắc ảnh đột ngột cứng đờ, sau đó một sợi xiềng xích được ngưng tụ từ Hồn Lực xuyên thủng vào trán hắn, rút Linh Hồn của hắn ra ngoài.
Để quá trình này diễn ra một cách trơn tru mà không gây tiếng động, Lạc Nam còn cẩn thận bồi thêm Nhiếp Hồn để mê hoặc tâm trí đối thủ, sau đó là Tước Hồn để rút lấy Linh Hồn bổn nguyên của hắn, nắm giữ sinh mạng của tên này…
Bịch bịch…
Hắc ảnh quỳ rạp xuống sàn, đầu cúi thật thấp dưới chân Lạc Nam, thân thể rung rẩy kịch liệt vì đau đớn nơi Linh Hồn, nhưng lại không dám hé môi rên rỉ dù chỉ một tiếng…
Lạc Nam thản nhiên như không, việc tiêu tốn kha khá Hồn Lực để khống chế một Cực Tiên trong thời gian ngắn không làm hắn đắc ý.
“Nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản…đêm nay tạm thời biến mất cho ta!”
Lạc Nam nhìn thuộc hạ mình vừa cưỡng chế truyền đi ý niệm.
Sở dĩ không giết tên này, là vì lo lắng hắn có Hồn Bài liên kết nào đó, sau khi chết đi sẽ khiến đám già Ngọc Tiên Môn phát hiện.
“Tuân lệnh…chủ nhân!” Hắc ảnh rung lẩy bẩy, Linh Hồn đau đớn khiến hắn muốn chết đi sống lại, phải rất gian nan mới có thể dùng ý niệm đáp lời.
Hắc ảnh này không phải kẻ xa lạ, chính là một trong ba tên nam đệ tử chó săn của Ngọc Hải vừa tìm đến gây chuyện với hắn vào lúc sáng, không ngờ vào đêm đã không nhịn được tìm đến giết người rồi…
Đáng tiếc…chủ quan là một Cực Tiên như hắn, làm sao có thể tưởng tượng “thổ dân” trong mắt hắn như Lạc Nam làm sao sở hữu thủ đoạn khủng bố như thế? Cưỡng ép rút ra Linh Hồn Bổn Nguyên của hắn, thật là kinh khủng.
“Ngươi tên là gì?” Lạc Nam không nhanh không chậm hỏi.
“Nô tài gọi Hàn Lĩnh thưa chủ nhân!” Hắc ảnh không dám phật phòng đáp.
“Không tồi…đêm nay ta muốn làm Hàn Lĩnh!” Lạc Nam nhếch miệng cười tà, lấy ra Mặt Nạ Thiên Diện hướng về phía Hàn Lĩnh quan sát.
Giây lát sau, Hàn Lĩnh rùng mình chứng kiến chủ nhân của mình đeo vào Mặt Nạ, sau đó khí chất và diện mạo hoàn toàn thay đổi, biến thành một Hàn Lĩnh phiên bản hàng thật giá thật, ngay cả khí tức và tu vi cũng chẳng có gì khác biệt.
Thủ đoạn như vậy…đơn giản là quỷ thần khó lường a.
Nhìn thấy “Hàn Lĩnh” đứng ở đối diện mình, Hàn Lĩnh thậm chí sinh ra cảm giác người đó mới là thật, còn hắn là kẻ giả mạo.
“Ngươi là chó săn của Thiếu Chủ Ngọc Tiên Môn, bình thường chắc cùng hắn có tiếp xúc hả?” Lạc Nam trong bộ dạng Hàn Lĩnh mở miệng hỏi thăm.
Hàn Lĩnh lại một lần nữa rùng mình, giọng nói của Lạc Nam lúc này cũng cực kỳ giống hắn…sắp có đại sự rồi.
Bất quá bị Lạc Nam khống chế, Hàn Lĩnh chẳng dám chống cự, thành thật trả lời của hỏi của hắn:
“Bẩm…Ngọc Hải thiếu gia ngày thường ngự trên Ngọc Linh Sơn, ta là một trong số những thuộc hạ của hắn nên được phép ra vào!”
Lạc Nam hứng thú cười cười nhìn Hàn Lĩnh nói: “Ngươi ở lại nơi này một đêm cho ta, thân phận Hàn Lĩnh có chuyện cần dùng!”
“Chủ nhân…người là muốn?” Hàn Lĩnh rùng mình liên tục.
Hắn có thể nghe ra sát khí trong nụ cười của Lạc Nam, nhưng khiến Hàn Lĩnh vạn phần không yên đó chính là…dù đã cải trang thành hắn thì Lạc Nam vẫn chỉ là Chân Tiên mà thôi, làm sao uy hiếp được cho Ngọc Hải bây giờ?
“Chủ nhân, Ngọc Hải có liên kết với Hồn Bài bên cạnh Môn Chủ, nếu hắn bị giết…Môn Chủ sẽ lập tức cảm ứng được!” Hàn Lĩnh hít sâu một hơi nhắc nhở.
Không phải vì hắn có ý tốt lo cho Lạc Nam, mà bởi vì sinh mạng của hắn lúc này đã bị Lạc Nam khống chế, nếu chủ nhân có bề gì…Hàn Lĩnh hắn cũng theo đó xuống diêm vương.
“Việc này chẳng cần ngươi bận tâm…” Lạc Nam bình thản nói một câu, ý niệm vừa động, đem Linh Hồn của Hàn Lĩnh nghiền ép đem hắn làm cho ngất đi, để tránh phiền phức không đáng có nhốt luôn vào một kiện không gian Pháp Bảo có thể chứa người sống thu được từ Ngọc Lâm.
Vì không muốn kẻ nào cũng ném vào Linh Giới Châu, nên Lạc Nam thu lấy một cái Không Gian có thể chứa người sống của Ngọc Lâm để phòng thân, thích hợp vừa vặn đem ra nhốt Hàn Lĩnh.
Lúc này một bộ dương dương đắc ý, Lạc Nam trong vai Hàn Lĩnh ra khỏi động phủ…
Vài tên Chấp Sự tuần tra đêm dùng thần thức đảo qua, phát hiện “Hàn Lĩnh” đi ra từ động phủ của Lạc Nam, mà bên trong động đã mất đi khí tức của sự sống, cả đám trong lòng cùng lúc xuất hiện ý nghĩ:
“Xong rồi sao? thật là…một tên Chân Tiên cũng dám mạnh miệng, Hàn Lĩnh được lợi lập công với Thiếu Chủ rồi!”
Hiển nhiên theo suy nghĩ của bọn hắn, Hàn Lĩnh vào Động Phủ của Lạc Nam đi ra, mà khí tức sinh mệnh bên trong cũng chẳng còn…như vậy đồng nghĩa Lạc Nam đã hóa thành cặn bả trước Lôi Đình của Hàn Lĩnh rồi.
“Ha hả, tham kiến các vị Chấp Sự đại nhân!” Hàn Lĩnh hướng hư không bốn phía chắp tay xem như chào hỏi.
“Hừm…tiểu tử, Lạc Nam đâu?” Một tên Chấp Sự dù biết vẫn còn cố hỏi.
“Ha hả, ta nào biết…vốn định đến tìm hắn trò chuyện một chút nào ngờ chẳng thấy người đâu!” Hàn Lĩnh cười hì hì, ánh mắt ra vẻ các ngươi hiểu mà.
“Tốt nhất là như vậy…” Đám chấp sự gật gật đầu, sắc mặt hài lòng.
Dù sao chức trách của bọn hắn cũng là giải quyết mâu thuẫn nội bộ trong Ngọc Tiên Môn, việc Hàn Lĩnh bí mật ám sát Lạc Nam theo lệnh thiếu chủ bọn hắn có thể giả vờ không biết, nhưng Hàn Lĩnh tuyệt đối không được mở miệng nói thẳng ra ngoài, bằng không chức tránh của bọn hắn có khác nào đánh rắm đâu?
Cũng may Hàn Lĩnh này khá biết điều, sau khi hành xử xong ra vẻ cái gì cũng không có, rõ ràng là nể mặt bọn hắn…
Đám Chấp Sự cảm thấy Hàn Lĩnh khá có tiền đồ.
Về phần Lạc Nam…một tiểu nhân vật bóc hơi mà thôi, một đoạn thời gian ngắn sau sẽ chẳng ai nhớ đến hắn.
“Tiểu tử cần quay về bẩm báo thiếu chủ, không tiếp tục làm phiền các vị chấp sự đại nhân!” Hàn Lĩnh chắp tay, vội vàng rời đi.
Nhìn thấy Hàn Lĩnh không kiêu không ngạo, ngay cả phi hành cũng không làm ngược lại hành tẩu dưới mặt đất, đám Chấp Sự hài lòng gật gù, tán thán nói:
“Tiểu tử này có tiền đồ!”
Ở trong suy nghĩ của bọn hắn, Hàn Lĩnh không phi hành trước mặt mấy người là đang cho bọn hắn sự tôn trọng của trưởng bối, rất đáng khen ngợi.
…
Trên đỉnh Ngọc Linh Sơn…
Trong Cung điện hoa lệ của thiếu chủ, Ngọc Hải hài lòng ngâm mình bên trong nước suối ấm, sắc mặt đắc ý hưởng thụ Huỳnh Thảo ở dưới phun ra nuốt vào côn thịt của mình.
“Thoải mái quá…”
Chỉ vài giây sau, Ngọc Hải rùng mình một cái, tiểu côn bắn đầy ắp miệng Huỳnh Thảo…
“Thiếu chủ thật là lợi hại! chỉ mới phục thị ngươi đã khiến thiếp sướng muốn chết!”
Huỳnh Thảo ra vẻ say mê nói, ở trong lòng lại điên cuồng phỉ nhổ.
Tên Ngọc Hải này nhìn qua thì không tồi, nào ngờ phương diện nam nữ này yếu đến đáng thương hại.
Vật giữa hai chân nhỏ bé như ngón tay không nói, thậm chí nàng chỉ vừa đảo quanh đầu lưỡi một chút đã khiến hắn giật giật sau đó bắn tinh…
Kinh tởm hơn nữa là, Huỳnh Thảo lại không dám mở miệng chê trách hắn, trái lại còn phải khen ngợi nịnh nọt hết lòng…
“Chứ sao? có thể đi theo bổn Thiếu Chủ chính là phúc phận của nàng!” Ngọc Hải dương dương đắc ý, vươn tay ngắn lấy đầu nhũ của nàng một cái đầy khoái cảm.
Từ nhỏ đến lớn, nữ nhân bị hắn chơi qua không ít, mỗi người đều là mở miệng khen ngợi nịnh nọt hết lời, khiến Ngọc Hải tự đắc cho rằng phương diện sinh lý của mình rất mạnh, vượt trội hơn phần lớn nam nhân khác.
Mà Ngọc Hải lại chưa từng chứng kiến nam nhân khác hành sự, cho nên cũng không biết bản thân mình quá yếu, cứ nghe theo lời nịnh nọt của đám nữ nhân.
Đáng thương cho hắn không biết đây là vì đám nữ nhân nể mặt thân phận Thiếu Chủ Ngọc Tiên Môn mà giả tạo lấy lòng, trong thâm tâm khinh bỉ Ngọc Hải không biết bao nhiêu lần.
Cũng vì nguyên nhân này…mà trong quá khứ có không ít nữ nhân chịu đựng không nổi, cuối cùng cắm sừng lên đầu Ngọc Hải khiến hắn mặt mũi ê chề không biết bao nhiêu lần.
Cũng vì thế mà dần dần tính cách của Ngọc Hải rất nhạy cảm đối với chuyện nữ nhân cắm sừng, muốn loại bỏ tất cả nam nhân bên cạnh nữ nhân mình nhìn trúng, từ đó dẫn đến Chí Trung bị phế, Lạc Nam bị “ám sát”.
“Thiếu Chủ…nhiệm vụ đã hoàn thành!”
Bên ngoài Cung Điện, có âm thanh hưng phấn pha lẫn kích động của Hàn Lĩnh vang lên.
“Ha hả, làm tốt lắm, ta cứ tưởng tên thổ dân đó mạng cũng cứng như miệng của hắn!” Ngọc Hải khoái trá cười to, một tia đắc ý dâng lên trong lòng.
Ở Ngọc Tiên Môn này…phụ thân hắn chính là ông trời, mà Ngọc Hải hắn chính là ông trời con, tên thổ dân kia đạo lý đơn giản này cũng không hiểu, chết cũng đáng lắm.
Mà nghe âm thanh này, ánh mắt của Huỳnh Thảo có chút ảm đạm, trong lòng thở dài một hơi bất lực: “Hắn đi rồi sao…”
Dù sao nàng cũng từng có thiện cảm với Lạc Nam, nghe qua hắn bị nhân tình của mình cho người ám sát, khó tránh khỏi một chút cảm giác tội lỗi.
Có trách thì chỉ trách số phận của hắn và nàng tại Tiên giới quá mức bé nhỏ, nàng phải ủy thân cho người không thương…mà hắn thì chết vì bị cuốn vào trong đó.
Có lẽ…Phi Thăng đôi khi là lựa chọn bi kịch nhất của đời người.
“Hừ…tiện nhân còn nghĩ đến vong hồn đó!?” Nhìn thấy một chút ảm đạm của Huỳnh Thảo, cơn ghen trong máu Ngọc Hải nổi lân, hung hăng bấu vào da thịt nhạy cảm của nàng.
“Thiếp xin lỗi…thiếp xin lỗi thiếu chủ!” Huỳnh Thảo vội vàng hoảng sợ da mặt tái nhợt.
Lạc Nam đã chết, cuộc sống sau này của nàng chỉ dựa vào vui buồn của Ngọc Hải mà thôi.
“Hừ, cút đi…để ta tiếp đón thuộc hạ!” Ngọc Hải lạnh lùng quát, Huỳnh Thảo khi hiến dâng cho hắn cũng không còn là trinh nữ, nghe nói nàng có phu quân ở hạ giới đã chết rồi, khiến hắn vừa bực bội vừa không thể làm gì, nên chẳng mấy xem trọng nàng cho lắm.
Thái độ mưa nắng thất thường…
Huỳnh Thảo rơm rớm nước mắt che thân chạy đi…
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Ngọc Hải liếm môi cười đắc ý…hắn lại vừa chiến thắng trong công cuộc tranh đoạt mỹ nhân, đối thủ bị chơi chết trong một nốt nhạc, vì thế trong lòng khá là thoải mái.
“Hàn Lĩnh, vào đây!” Mở miệng gọi một tiếng, Ngọc Hải lấy ra rượu và thịt yêu thú thượng hạng đặt bên bờ suối.
Kẽo kẹt…
Cánh cửa đẩy ra, Hàn Lĩnh một mặt cẩn thận từ tốn bước vào…
Ánh mắt Ngọc Hải híp lại đánh giá, quả nhiên phát hiện trên người Hàn Lĩnh còn ẩn chút sát khí chưa tan, chắc là vì vừa mới giết người trở về, ngoại trừ cái đó ra, mọi thứ đều ổn thỏa.
“Làm không tồi…làm không tồi, không uổng công bổn Thiếu Chủ đề bạt ngươi!” Ngọc Hải cười ha ha.
Nghĩ đến cảnh tên kia dám khiêu khích uy nghiêm của hắn nay đã là oan hồn, Ngọc Hải nâng lên một ly rượu uống cạn.
Hàn Lĩnh lại là lắc đầu: “Một Chân Tiên mà thôi, có gì đáng thiếu chủ khen ngợi…”
“Ha hả, nói cũng đung!” Ngọc Hải cười nhạt: “Bất quá cũng vì chỉ là một con kiến hôi Chân Tiên, nên bổn thiếu chủ không tiện mất thân mất phận ra tay, phải nhờ đến các ngươi!”
“Dao mổ trâu giết gà!” Hàn Lĩnh phụ hoạt nói.
“Haizz, đám thổ dân ngu xuẩn này, ỷ ở Hạ giới có thể đứng đầu Phi Thăng nên tự cho là đúng, nữ nhân còn không phải bị ta chơi? Nam nhân còn không phải bị ta giết?” Ngọc Hải ra vẻ thở dài một hơi, đắc ý trong lòng không sao che giấu được.
Đầu thai cũng là một tài năng, hắn đầu thai làm con của Ngọc Tiên Môn Chủ, lại đầu thai ở Tiên giới, đương nhiên có quyền khinh bỉ đám đầu thai ở thế giới cấp thấp hơn.
“Đến…bổn thiếu chủ mời ngươi một cốc rượu, ngày sau cố gắng biểu hiện…nói không chừng ta thu ngươi làm cánh tay đắc lực!” Ngọc Hải vỗ vỗ bả vai Hàn Lĩnh nói.
Đúng lúc này, Hàn Lĩnh bất chợt bắt lấy cánh tay của Ngọc Hải, nhếch miệng cười quỷ dị:
“Thật xin lỗi thiếu chủ, ta không muốn làm cánh tay của ngươi!”
“Ồ, thế ngươi muốn làm gì? làm cái bóng của ta được không?” Ngọc Hải vẫn cho rằng Hàn Lĩnh đang tìm cách nịnh nọt mình.
Hàn Lĩnh lắc đầu, kề sát lỗ tai của Ngọc Hải nhe răng cười, dùng âm thanh rợn người nói:
“Ta muốn làm chính là ngươi…đến khi nào quẩy nát Ngọc Tiên Môn thì thôi!”
“Ngươi…” Ngọc Hải phẫn nộ, bất chợt toàn thân cứng ngắt lại.
…
Chúc mọi người ngủ ngon :D
...
/1551
|