Thời gian qua đi…
Tại hạch tâm bí cảnh…
Hầu hết toàn bộ thiên tài tiến vào vị trí hạch tâm toàn bộ ngửa đầu kêu trời, sắc mặt cả đám tràn đầy u oán và ủy khuất.
Bởi vì một nơi từng là chiến trường của Yêu Vương, một nơi vẫn tồn động vô số oán khí và sát khí, một nơi còn hàng loạt hư ảnh Yêu Thú mạnh mẽ bên trên bầu trời…lại là một cái lông thú cũng chẳng tìm thấy.
Tình trạng này y hệt khi Lạc Nam đã nỗ lực thăm dò, lại phát hiện chẳng có thứ gì đồng dạng.
Hiển nhiên không riêng gì Lạc Nam, mà tất cả những thiên tài đều không lấy được chỗ tốt hay bất kỳ một cơ duyên nào như trong tưởng tượng.
“Làm sao có thể như vậy?” Ngồi trên một tảng đá, Lạc Nam cũng bất đầu lâm vào trầm tư.
Ý định của hắn khi tiến vào hạch tâm Bí Cảnh là vơ vét một số Yêu Đan để làm tài nguyên tu luyện Vạn Thú Tiên Ma Biến.
Chỉ bất quá đừng nói là Yêu Đan của những tồn tại mạnh mẽ như Yêu Vương…thì ngay cả một mảnh thịt vụn cũng không còn sót lại, quá mức kỳ quặc.
Phải biết Tiên Vương chết đi thì thi thể cũng không bị hao mòn dù đã trải qua vô số năm, điển hình là thi thể của Hồn Vương và ba vị Tiên Vương hắn đạt được, còn Yêu Vương lại là những tồn tại có thể phách vượt quá Tiên Vương bình thường, theo lý mà nói thì thể xác của bọn hắn phải lưu lại không nhiều thì ít mới đúng.
Lúc này trong đầu Lạc Nam lại vô tình vang lên câu nói cách đó không lâu của con Hắc Trư, dường như nó biết nguyên nhân mà toàn bộ tài nguyên bên trong hạch tâm bí cảnh không có từ trước rồi.
Phải biết trước đó không lâu…Hắc Trư từng dụ dỗ hắn cầu khẩn nó để mở mồm nói ra nguyên nhân nào đó, chỉ bất quá khi đó Lạc Nam không mấy xem trọng lời nói của con heo đê tiện này nên cũng mặc kệ nó.
"Huynh đệ này, ngươi có tham gia Đồ Trư Hội không?"
Đúng lúc này, có hai tên tu sĩ nhìn thấy Lạc Nam, vội vàng ngự không mà đến mở miệng dò hỏi.
"Đồ Trư Hội? cái quỷ gì?" Lạc Nam một mặt mộng bức.
"Huynh đệ không biết?" Hai tên tu sĩ hỏi ngược lại.
Lạc Nam lắc lắc đầu.
"Đi theo chúng ta! chỉ cần Đồ Trư thành công, chỗ tốt ngươi sẽ không thiếu!" Hai tên tu sĩ thấy Lạc Nam trong vai Ngọc Hải tỏa ra tu vi Ất Tiên Hậu Kỳ xem như không tệ, vội vàng lên tiếng nói.
"Được!" Lạc Nam gật gật đầu, không biết vì sao khi nghe đến "Đồ Trư Hội", trong đầu hắn lại hiện lên thân ảnh con heo đê tiện kia, khóe miệng bắt đầu co quắp.
Chẳng lẽ có liên quan đến nó?
Lạc Nam cũng không sợ hai tên thanh niên tu sĩ trước mặt sẽ giở trò gì, ở trong Bí Cảnh này, ngoại trừ con heo kia...hắn không ngần ngại kẻ nào.
Thế là dưới sự chỉ dẫn của hai tên thanh niên tu sĩ, Lạc Nam thi triển Lôi Ảnh Bộ cấp tốc theo sau.
...
Tại một Bình Nguyên vô tận...
Lạc Nam mí mắt giật giật nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mắt.
Chỉ thấy hàng trăm thanh niên thiên tài tụ hội, bên trong thậm chí có Vô Lượng Hải Các, Đạo Huyền Tông và Hải Yêu Cung, đám người sát khí đằng đằng vây quanh một con Hắc Trư và một hàng dài nữ tử đang xếp trước mặt nó.
"Đến! Đến! ai cũng có phần, một quần lót đổi một Vương Cấp, già trẻ lớn bé không gạt...Ột Ột Ột!"
Đối với việc bị vây xung quanh, Hắc Trư không thèm để ý chút nào, trái lại khoanh chân ngồi xếp bằng giữa Bình Nguyên, trước mặt bày biện vài chục loại Vương Cấp Công Pháp và Pháp Bảo, khiến người khác lé cả mắt, hô hấp dồn dập.
Mà ở trước "quầy hàng vương cấp" của Hắc Trư, một đám nữ thiên tài sắc mặt thẹn thùng đến đỏ bừng xếp thành hàng, lần lượt cởi nội khố của mình đang mặc trong người ra cùng hắn làm giao dịch.
"Ột ột ột, quần lót càng lâu chưa giặt càng có thể đổi lấy Vương Cấp càng tốt, một tháng chưa giặt đổi được một Vương Cấp Hạ Phẩm, 2 đến 3 tháng chưa giặt được đổi một Vương Cấp Trung Phẩm, 4 đến 5 tháng chưa giặt được đổi lấy hàng Thượng Phẩm, nửa năm trở lên chưa giặt được đổi lấy hàng Cực Phẩm!"
Hắc Trư miệng cười toe toét liên tục chào hàng, số lượng quần lót được nó thu gom ngày càng nhiều, bổ sung vào bộ sưu tập có một không hai.
Mà không biết từ bao giờ, con heo mập mạp này lại tìm được một cái nội khố màu hồng phấn nhỏ nhắn, nó hết sức đê tiện mặc vào hai chân, đem cái rãnh giữa cặp mông lợn che lắp lại, nhìn qua hết sức tà dâm.
"Con heo chết bằm này không biết từ nơi nào chạy tới, vậy mà tự xưng vơ vét sạch toàn bộ cơ duyên và truyền thừa ở hạch tâm Bí Cảnh để đổi lấy đồ lót nữ, quá mức đáng hận!"
Một trong hai tên tu sĩ hướng Lạc Nam giải thích nói.
"Không sai, chúng ta lấy Trung Tiên Giới cầm đầu tổ chức Đồ Trư Hội thay trời hành đạo, loại quái thai tà dâm này không thể để sống sót rời khỏi Bí Cảnh!" Tên tu sĩ còn lại nghiêm túc gật gật đầu.
Lạc Nam nghe vậy vỗ vỗ trán, hắn nên nghĩ đến tình trạng này sớm hơn mới đúng...
Hắc Trư ở trong hạch tâm Bí Cảnh lâu như vậy, chỉ sợ mỗi ngõ ngách nó đều nắm trong lòng bàn tay, truyền thừa và tài nguyên của những vị Yêu Thú cường đại lưu lại chỉ sợ toàn bộ bị tên này liếm hết rồi.
Chẳng trách nó dám khẳng định Bí Cảnh chẳng còn lại chút gì, còn muốn Lạc Nam cầu khẩn nó.
Có thể nói hắn và đám thiên tài lần này đi một chuyến công cóc rồi, toàn bộ cơ duyên bị một con Heo lấy mất, còn đê tiện dùng để đổi đồ lót nữ, đồ lót nam không dùng được, chẳng trách chọc nhiều thằng tức giận.
"Chẳng trách đồ tốt trong tay nó nhiều như vậy!" Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, hắn cũng muốn từ trong tay con Heo đạt được một chút Yêu Đan.
Bất quá con Heo mặc dù đê tiện...nhưng nó dùng chính hàng tốt để đổi lấy quần lót, mà đám nữ nhân kia cũng là cam tâm tình nguyện dùng quần lót để đổi lấy các loại Vương Cấp Công Pháp, Vương Cấp Pháp Bảo.
Có thể nói là đôi bên thuận mua vừa bán, con Hắc Trư cũng không làm nên tội ác tày trời nào, vì sao phải tổ chức Đồ Trư Hội? rõ ràng là một đám ghen ăn tức ở với con heo.
Huống hồ với thủ đoạn của con heo, ai đồ ai còn chưa biết đâu...
Nghĩ đến đây Lạc Nam bất ngờ lùi một bước, hắn cũng muốn xem trước toàn thể thiên tài muốn đồ sát, Hắc Trư có thể làm được gì.
Vô Lượng Quân đám người cũng chú ý đến sự hiện diện của "Ngọc Hải", bất quá đứng trước khối tài sản to lớn của Hắc Trư, một chút truyền thừa của "Ngọc Hải" không đáng là gì, mục tiêu chung lúc này của ba đại Thế Lực Hải Vực Tinh là con Heo đen vì thế không thèm quan tâm đến Ngọc Hải.
Lúc này, Hắc Trư nhìn một nữ nhân mập mạp lên đến vài trăm cân muốn đổi quần lót vô tình từ chối nói:
"Ột ột, xin lỗi...gu thẩm mỹ của Trư gia rất tốt, ngươi không đủ tiêu chuẩn!"
"Hừ, ngươi còn mập hơn cả lão nương...huống hồ quần lót này của ta ba năm rồi chưa giặc, giá trị thiên thành!" Nữ nhân mập mạp nâng cao chiếc quần lót đã bóc mùi kiêu ngạo nói.
"Phốc!" Một đám nam nhân móc họng ói đầy đất.
"Ba năm?" Hắc Trư vuốt vuốt cằm, ra vẻ suy tư...
Nữ nhân này mặc dù xấu xí, nhưng lại sở hữu chiếc quần lót ba năm chưa giặt, đây chính là đồ vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nghĩ đến đây vì bộ sưu tập của mình càng thêm hoàn thiện, nó cắn răng gật mạnh đầu:
"Ột ột...thành giao, Trư gia cho ngươi một Vương Cấp Thượng Phẩm, tùy ý chọn đi!"
"Hắc hắc, xem như ngươi biết điều, lão nương vốn định dùng nó để bán đấu giá đấy!" Nữ nhân mập mạp cười hắc hắc, lưu luyến đem quần lót cấp bậc truyền thuyết đặt vào móng vuốt của con heo, tự chọn một môn Vương Cấp Thượng Phẩm công pháp.
Thấy tình cảnh này...một đám nam nhân triệt để phát cuồng...
Lạc Nam thở dài, có thể tưởng tượng trong lần Tuyển Tử Đại Hội sắp tới, chỉ sợ số lượng nữ thiên tài sẽ siêu việt hầu hết nam thiên tài, bởi vì ở trong Bí Cảnh này...các nàng mỗi người đều đã sở hữu Vương Cấp công pháp, trong khí đó những nam thiên tài đạt được cơ duyên ít đến đáng thương.
Nghĩ đến Bồng Lai Tiên Đảo sắp trở thành thế lực hưởng lợi, bởi vì đa số nữ nhân thiên tài đều muốn gia nhập thế lực chỉ toàn nữ tử này.
Cách cục của một cái Trung Tiên Giới cũng vì vậy có khả năng xáo trộn.
Tất cả nguyên nhân chỉ bắt nguồn từ ham muốn và sở thích của một con lợn đen, nói ra thật khiến người khác không biết nên khóc hay cười.
"Ột ột, tiểu tử vẫn khỏe chứ? lần trước đưa ngươi vài chục kiện Vương cấp tu luyện hết chưa?" Đúng lúc này, Hắc Trư bỗng nhiên cười hì hì nhìn Lạc Nam đang lẫn trong đám người mở miệng nói.
XOẠT XOẠT XOẠT...
Vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về Lạc Nam, bên trong ẩn chứa nghi ngờ nồng đậm.
Lạc Nam khóe miệng giật giật, con heo này muốn chơi hắn?
Bất quá hắn cũng chẳng sợ hãi, cũng không có ý định giải thích...dù thật sự con Heo giao vài chục kiện Vương Cấp cho hắn thì đã sao? kẻ nào dám đến cướp đánh bay là được.
Con Heo đen thấy Lạc Nam không có ý định giải thích phân trần, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc và thưởng thức.
Nó rất khôn ngoan, biết đám thiên tài này tập trung để đuổi giết mình nên muốn tìm kiếm đồng minh, mà Lạc Nam là kẻ duy nhất khiến nó cảm thấy nguy hiểm nên mở miệng chơi xấu hắn để kéo về cùng một thuyền.
Không phải Hắc Trư nó sợ đám thiên tài này liên thủ, chẳng qua nó khá lười biếng, muốn có người cùng giải quyết mà thôi.
"Vị huynh đài này..giao ra đám Vương Cấp trên người, chúng ta thả ngươi rời đi!"
Vô Lượng Quân dẫn đầu đám thiên tài vây xung quanh Lạc Nam, ánh mắt mang theo nghiền ngẫm nói.
Vốn bọn hắn vẫn không quá tin tưởng Lạc Nam sẽ được Hắc Trư giao vài chục kiện Vương Cấp, chỉ là thấy hắn không thèm giải thích, cả đám lập tức xem nó là nói thật.
Với sự giàu có của Hắc Trư, cùng "Ngọc Hải" giao dịch vài chục kiện Vương Cấp không có gì kỳ lạ, để đổi lấy quần lót của những nữ đệ tử Ngọc Tiên Môn chẳng hạn.
"Các ngươi có ý gì? dù ta cùng nó làm giao dịch, thì Vương Cấp hiện tại cũng là của ta...vì sao phải giao cho các ngươi?" Lạc Nam ánh mắt mang theo ý vị thâm trường hỏi.
"Tại Tu Tiên Giới, tham lam quá cũng là một cái tội..." Một tên thiên tài Đạo Huyền Tông ánh mắt sáng rực nói, Lạc Nam ở trong mắt hắn lúc này là một kho báu di động.
"HAHA!" Lạc Nam bật cười, hay cho câu tham lam quá cũng là cái tội...
Đám thiên tài ngu dốt các ngươi tập trung ở đây, không phải cũng vì tham lam sao?
Trong mắt Lạc Nam lúc này, đám thiên tài Trung Tiên Giới này thật sự không cùng đẳng cấp, khiến hắn thất vọng về cái gọi là đệ tử của Vương Cấp Thế Lực, chẳng trách Bồng Lai Tiên Đảo không thèm trộn lẫn với đám người này.
Hắn cũng lười giải thích...
"Nếu ta không giao Vương cấp ra thì sao?" Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.
"Ngọc Hải, đừng tưởng có chút cơ duyên là không xem ai ra gì, đắc tội với toàn thể người ở đây không phải lựa chọn khôn ngoan!" Một tên Nhân Yêu của Hải Yêu Cung trầm giọng nói.
"Đắc tội? ta cắm sừng lên đầu thằng bố mày hay gì mà đắc tội?" Lạc Nam trợn mắt quá, Tạc Hồn Thuật công thẳng ra ngoài.
"Phốc!" Tên Nhân Yêu đau nhứt đầu óc kịch liệt, há miệng phun một ngụm máu lớn.
"Ngươi..." Đám thiên tài tức giận.
"Hừ, một đám vô liêm sĩ, rõ ràng muốn cướp đồ vật trên người ta lại còn bảo ta tham lam? ta không cho các ngươi cướp lại trở thành đắc tội các ngươi?" Lạc Nam giận quá hóa cười:
"Đúng là đám đĩ điếm còn tự nhận còn trinh nữ, toàn diện lên đi!"
"Bổn công tử chẳng những tham lam Vương Cấp, còn tham lam luôn cả Nhẫn Trữ Vật của các ngươi!"
"Tất cả giao ra Nhẫn Trữ Vật, bằng không...chết!"
Lạc Nam lời vừa dứt câu, toàn trường trở nên tĩnh lặng...
Hồi lâu sau, Vô Lượng Quân mới ngửa đầu phá lên cười:
“Ha hả, thấy qua kẻ kiêu ngạo, chưa từng thấy kẻ vừa kiêu ngạo vừa ngu xuẩn như ngươi!”
Một đám thiên tài theo sát cũng nghiền ngẫm xem Lạc Nam, theo bọn hắn thấy...Ngọc Hải đây là hoá rồ rồi.
“Ột Ột, tiểu tử đủ nghĩa khí, Trư Gia giúp ngươi cắn chết chúng nó!” Hắc Trư phá lên cười, thu dọn quầy hàng, tứ chi đạp mây xuất hiện bên cạnh Lạc Nam.
“Xong chuyện năm viên Yêu Vương Đan!” Lạc Nam ra giá nói.
“Cái này...ngươi thật sự tham lam, Ột Ột!” Hắc Trư sắc mặt tái xanh, Lạc Nam đây là dùng công phu sư tử ngoạm.
“Hừ, Nhẫn Trữ Vật của bọn hắn toàn bộ Tiên Thạch ta lấy, đồ vật còn lại cho ngươi!” Lạc Nam tiếp tục ra điều kiện.
“Ngươi quá đáng!” Hắc Trư u oán nói.
“Bằng không ta lập tức rời đi!” Lạc Nam không cho nó cơ hội bàn cãi, dù sao hắn là bị con heo này lôi vào vũng nước đục.
Hắc Trư cũng biết đạo lý này, cuối cùng cắn răng đồng ý.
“Hai ngươi...muốn chết!” Thấy một người một heo không xem ai ra gì bàn điều kiện, đám thiên tài sát khí lẫm liệt.
Hắc Trư không thèm để ý đến bọn chúng, trái lại nghiêm túc nhìn đám nữ khách hàng mở miệng:
“Các nàng cũng thấy đám này chính là lòng lang dạ sói, các nàng đã sở hữu Vương Cấp nhanh chóng rời đi, ột ột!”
Đám nữ thiên tài nghe vậy ánh mắt lấp loé, cũng biết lời của Hắc Trư nói có đạo lý, chỉ sợ đám nam nhân kia sau khi đánh bại Hắc Trư và Ngọc Hải sẽ nhắm vào các nàng.
Vì vậy cả đám không dám chần chờ thêm một chút, nhao nhao hướng bên ngoài chạy đi, rời khỏi phạm vi Bí Cảnh.
Vô Lượng Quân đám người thấy cảnh này nghiến răng nghiến lợi nhìn Hắc Trư, con heo này là muốn phá chuyện tốt của bọn hắn.
Bất quá nghĩ đến Ngọc Hải và Hắc Trư trên thân còn gần trăm kiện Vương Cấp, cả đám cắn răng cưỡng ép ham muốn đuổi theo đám nữ nhân kia.
Dù sao thực lực của các nàng không yếu, lại phân tán mà chạy...rất khó chiếm được chỗ tốt.
Nghĩ đến đây, sát khí cả bọn khoá chặt vào Lạc Nam cùng Hắc Trư, đồng thanh quát:
“Giết!”
Nhìn thấy vô số thân ảnh lao vào chính mình, Lạc Nam cười lạnh một tiếng, Tứ Linh Vệ Hồn Thuật triển khai...
Tiên Lực hội tụ, Hoả Phượng, Mộc Quy, Thổ Hùng, Kim Hổ phá không mà xuất.
“Một tên cũng không để lại!” Lạc Nam cười lạnh lùng.
Mà khi Tứ Linh vừa xuất hiện, sắc mặt của Vô Lượng Quân vài vài thiên tài Trung Tiên Giới đột ngột đại biến, không dám tin bật thốt lên:
“Đây là...Vũ Hồn Kỹ của Thú Võ Thiên Tôn?”
Tại hạch tâm bí cảnh…
Hầu hết toàn bộ thiên tài tiến vào vị trí hạch tâm toàn bộ ngửa đầu kêu trời, sắc mặt cả đám tràn đầy u oán và ủy khuất.
Bởi vì một nơi từng là chiến trường của Yêu Vương, một nơi vẫn tồn động vô số oán khí và sát khí, một nơi còn hàng loạt hư ảnh Yêu Thú mạnh mẽ bên trên bầu trời…lại là một cái lông thú cũng chẳng tìm thấy.
Tình trạng này y hệt khi Lạc Nam đã nỗ lực thăm dò, lại phát hiện chẳng có thứ gì đồng dạng.
Hiển nhiên không riêng gì Lạc Nam, mà tất cả những thiên tài đều không lấy được chỗ tốt hay bất kỳ một cơ duyên nào như trong tưởng tượng.
“Làm sao có thể như vậy?” Ngồi trên một tảng đá, Lạc Nam cũng bất đầu lâm vào trầm tư.
Ý định của hắn khi tiến vào hạch tâm Bí Cảnh là vơ vét một số Yêu Đan để làm tài nguyên tu luyện Vạn Thú Tiên Ma Biến.
Chỉ bất quá đừng nói là Yêu Đan của những tồn tại mạnh mẽ như Yêu Vương…thì ngay cả một mảnh thịt vụn cũng không còn sót lại, quá mức kỳ quặc.
Phải biết Tiên Vương chết đi thì thi thể cũng không bị hao mòn dù đã trải qua vô số năm, điển hình là thi thể của Hồn Vương và ba vị Tiên Vương hắn đạt được, còn Yêu Vương lại là những tồn tại có thể phách vượt quá Tiên Vương bình thường, theo lý mà nói thì thể xác của bọn hắn phải lưu lại không nhiều thì ít mới đúng.
Lúc này trong đầu Lạc Nam lại vô tình vang lên câu nói cách đó không lâu của con Hắc Trư, dường như nó biết nguyên nhân mà toàn bộ tài nguyên bên trong hạch tâm bí cảnh không có từ trước rồi.
Phải biết trước đó không lâu…Hắc Trư từng dụ dỗ hắn cầu khẩn nó để mở mồm nói ra nguyên nhân nào đó, chỉ bất quá khi đó Lạc Nam không mấy xem trọng lời nói của con heo đê tiện này nên cũng mặc kệ nó.
"Huynh đệ này, ngươi có tham gia Đồ Trư Hội không?"
Đúng lúc này, có hai tên tu sĩ nhìn thấy Lạc Nam, vội vàng ngự không mà đến mở miệng dò hỏi.
"Đồ Trư Hội? cái quỷ gì?" Lạc Nam một mặt mộng bức.
"Huynh đệ không biết?" Hai tên tu sĩ hỏi ngược lại.
Lạc Nam lắc lắc đầu.
"Đi theo chúng ta! chỉ cần Đồ Trư thành công, chỗ tốt ngươi sẽ không thiếu!" Hai tên tu sĩ thấy Lạc Nam trong vai Ngọc Hải tỏa ra tu vi Ất Tiên Hậu Kỳ xem như không tệ, vội vàng lên tiếng nói.
"Được!" Lạc Nam gật gật đầu, không biết vì sao khi nghe đến "Đồ Trư Hội", trong đầu hắn lại hiện lên thân ảnh con heo đê tiện kia, khóe miệng bắt đầu co quắp.
Chẳng lẽ có liên quan đến nó?
Lạc Nam cũng không sợ hai tên thanh niên tu sĩ trước mặt sẽ giở trò gì, ở trong Bí Cảnh này, ngoại trừ con heo kia...hắn không ngần ngại kẻ nào.
Thế là dưới sự chỉ dẫn của hai tên thanh niên tu sĩ, Lạc Nam thi triển Lôi Ảnh Bộ cấp tốc theo sau.
...
Tại một Bình Nguyên vô tận...
Lạc Nam mí mắt giật giật nhìn cảnh tượng hoành tráng trước mắt.
Chỉ thấy hàng trăm thanh niên thiên tài tụ hội, bên trong thậm chí có Vô Lượng Hải Các, Đạo Huyền Tông và Hải Yêu Cung, đám người sát khí đằng đằng vây quanh một con Hắc Trư và một hàng dài nữ tử đang xếp trước mặt nó.
"Đến! Đến! ai cũng có phần, một quần lót đổi một Vương Cấp, già trẻ lớn bé không gạt...Ột Ột Ột!"
Đối với việc bị vây xung quanh, Hắc Trư không thèm để ý chút nào, trái lại khoanh chân ngồi xếp bằng giữa Bình Nguyên, trước mặt bày biện vài chục loại Vương Cấp Công Pháp và Pháp Bảo, khiến người khác lé cả mắt, hô hấp dồn dập.
Mà ở trước "quầy hàng vương cấp" của Hắc Trư, một đám nữ thiên tài sắc mặt thẹn thùng đến đỏ bừng xếp thành hàng, lần lượt cởi nội khố của mình đang mặc trong người ra cùng hắn làm giao dịch.
"Ột ột ột, quần lót càng lâu chưa giặt càng có thể đổi lấy Vương Cấp càng tốt, một tháng chưa giặt đổi được một Vương Cấp Hạ Phẩm, 2 đến 3 tháng chưa giặt được đổi một Vương Cấp Trung Phẩm, 4 đến 5 tháng chưa giặt được đổi lấy hàng Thượng Phẩm, nửa năm trở lên chưa giặt được đổi lấy hàng Cực Phẩm!"
Hắc Trư miệng cười toe toét liên tục chào hàng, số lượng quần lót được nó thu gom ngày càng nhiều, bổ sung vào bộ sưu tập có một không hai.
Mà không biết từ bao giờ, con heo mập mạp này lại tìm được một cái nội khố màu hồng phấn nhỏ nhắn, nó hết sức đê tiện mặc vào hai chân, đem cái rãnh giữa cặp mông lợn che lắp lại, nhìn qua hết sức tà dâm.
"Con heo chết bằm này không biết từ nơi nào chạy tới, vậy mà tự xưng vơ vét sạch toàn bộ cơ duyên và truyền thừa ở hạch tâm Bí Cảnh để đổi lấy đồ lót nữ, quá mức đáng hận!"
Một trong hai tên tu sĩ hướng Lạc Nam giải thích nói.
"Không sai, chúng ta lấy Trung Tiên Giới cầm đầu tổ chức Đồ Trư Hội thay trời hành đạo, loại quái thai tà dâm này không thể để sống sót rời khỏi Bí Cảnh!" Tên tu sĩ còn lại nghiêm túc gật gật đầu.
Lạc Nam nghe vậy vỗ vỗ trán, hắn nên nghĩ đến tình trạng này sớm hơn mới đúng...
Hắc Trư ở trong hạch tâm Bí Cảnh lâu như vậy, chỉ sợ mỗi ngõ ngách nó đều nắm trong lòng bàn tay, truyền thừa và tài nguyên của những vị Yêu Thú cường đại lưu lại chỉ sợ toàn bộ bị tên này liếm hết rồi.
Chẳng trách nó dám khẳng định Bí Cảnh chẳng còn lại chút gì, còn muốn Lạc Nam cầu khẩn nó.
Có thể nói hắn và đám thiên tài lần này đi một chuyến công cóc rồi, toàn bộ cơ duyên bị một con Heo lấy mất, còn đê tiện dùng để đổi đồ lót nữ, đồ lót nam không dùng được, chẳng trách chọc nhiều thằng tức giận.
"Chẳng trách đồ tốt trong tay nó nhiều như vậy!" Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, hắn cũng muốn từ trong tay con Heo đạt được một chút Yêu Đan.
Bất quá con Heo mặc dù đê tiện...nhưng nó dùng chính hàng tốt để đổi lấy quần lót, mà đám nữ nhân kia cũng là cam tâm tình nguyện dùng quần lót để đổi lấy các loại Vương Cấp Công Pháp, Vương Cấp Pháp Bảo.
Có thể nói là đôi bên thuận mua vừa bán, con Hắc Trư cũng không làm nên tội ác tày trời nào, vì sao phải tổ chức Đồ Trư Hội? rõ ràng là một đám ghen ăn tức ở với con heo.
Huống hồ với thủ đoạn của con heo, ai đồ ai còn chưa biết đâu...
Nghĩ đến đây Lạc Nam bất ngờ lùi một bước, hắn cũng muốn xem trước toàn thể thiên tài muốn đồ sát, Hắc Trư có thể làm được gì.
Vô Lượng Quân đám người cũng chú ý đến sự hiện diện của "Ngọc Hải", bất quá đứng trước khối tài sản to lớn của Hắc Trư, một chút truyền thừa của "Ngọc Hải" không đáng là gì, mục tiêu chung lúc này của ba đại Thế Lực Hải Vực Tinh là con Heo đen vì thế không thèm quan tâm đến Ngọc Hải.
Lúc này, Hắc Trư nhìn một nữ nhân mập mạp lên đến vài trăm cân muốn đổi quần lót vô tình từ chối nói:
"Ột ột, xin lỗi...gu thẩm mỹ của Trư gia rất tốt, ngươi không đủ tiêu chuẩn!"
"Hừ, ngươi còn mập hơn cả lão nương...huống hồ quần lót này của ta ba năm rồi chưa giặc, giá trị thiên thành!" Nữ nhân mập mạp nâng cao chiếc quần lót đã bóc mùi kiêu ngạo nói.
"Phốc!" Một đám nam nhân móc họng ói đầy đất.
"Ba năm?" Hắc Trư vuốt vuốt cằm, ra vẻ suy tư...
Nữ nhân này mặc dù xấu xí, nhưng lại sở hữu chiếc quần lót ba năm chưa giặt, đây chính là đồ vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nghĩ đến đây vì bộ sưu tập của mình càng thêm hoàn thiện, nó cắn răng gật mạnh đầu:
"Ột ột...thành giao, Trư gia cho ngươi một Vương Cấp Thượng Phẩm, tùy ý chọn đi!"
"Hắc hắc, xem như ngươi biết điều, lão nương vốn định dùng nó để bán đấu giá đấy!" Nữ nhân mập mạp cười hắc hắc, lưu luyến đem quần lót cấp bậc truyền thuyết đặt vào móng vuốt của con heo, tự chọn một môn Vương Cấp Thượng Phẩm công pháp.
Thấy tình cảnh này...một đám nam nhân triệt để phát cuồng...
Lạc Nam thở dài, có thể tưởng tượng trong lần Tuyển Tử Đại Hội sắp tới, chỉ sợ số lượng nữ thiên tài sẽ siêu việt hầu hết nam thiên tài, bởi vì ở trong Bí Cảnh này...các nàng mỗi người đều đã sở hữu Vương Cấp công pháp, trong khí đó những nam thiên tài đạt được cơ duyên ít đến đáng thương.
Nghĩ đến Bồng Lai Tiên Đảo sắp trở thành thế lực hưởng lợi, bởi vì đa số nữ nhân thiên tài đều muốn gia nhập thế lực chỉ toàn nữ tử này.
Cách cục của một cái Trung Tiên Giới cũng vì vậy có khả năng xáo trộn.
Tất cả nguyên nhân chỉ bắt nguồn từ ham muốn và sở thích của một con lợn đen, nói ra thật khiến người khác không biết nên khóc hay cười.
"Ột ột, tiểu tử vẫn khỏe chứ? lần trước đưa ngươi vài chục kiện Vương cấp tu luyện hết chưa?" Đúng lúc này, Hắc Trư bỗng nhiên cười hì hì nhìn Lạc Nam đang lẫn trong đám người mở miệng nói.
XOẠT XOẠT XOẠT...
Vô số ánh mắt lập tức đổ dồn về Lạc Nam, bên trong ẩn chứa nghi ngờ nồng đậm.
Lạc Nam khóe miệng giật giật, con heo này muốn chơi hắn?
Bất quá hắn cũng chẳng sợ hãi, cũng không có ý định giải thích...dù thật sự con Heo giao vài chục kiện Vương Cấp cho hắn thì đã sao? kẻ nào dám đến cướp đánh bay là được.
Con Heo đen thấy Lạc Nam không có ý định giải thích phân trần, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc và thưởng thức.
Nó rất khôn ngoan, biết đám thiên tài này tập trung để đuổi giết mình nên muốn tìm kiếm đồng minh, mà Lạc Nam là kẻ duy nhất khiến nó cảm thấy nguy hiểm nên mở miệng chơi xấu hắn để kéo về cùng một thuyền.
Không phải Hắc Trư nó sợ đám thiên tài này liên thủ, chẳng qua nó khá lười biếng, muốn có người cùng giải quyết mà thôi.
"Vị huynh đài này..giao ra đám Vương Cấp trên người, chúng ta thả ngươi rời đi!"
Vô Lượng Quân dẫn đầu đám thiên tài vây xung quanh Lạc Nam, ánh mắt mang theo nghiền ngẫm nói.
Vốn bọn hắn vẫn không quá tin tưởng Lạc Nam sẽ được Hắc Trư giao vài chục kiện Vương Cấp, chỉ là thấy hắn không thèm giải thích, cả đám lập tức xem nó là nói thật.
Với sự giàu có của Hắc Trư, cùng "Ngọc Hải" giao dịch vài chục kiện Vương Cấp không có gì kỳ lạ, để đổi lấy quần lót của những nữ đệ tử Ngọc Tiên Môn chẳng hạn.
"Các ngươi có ý gì? dù ta cùng nó làm giao dịch, thì Vương Cấp hiện tại cũng là của ta...vì sao phải giao cho các ngươi?" Lạc Nam ánh mắt mang theo ý vị thâm trường hỏi.
"Tại Tu Tiên Giới, tham lam quá cũng là một cái tội..." Một tên thiên tài Đạo Huyền Tông ánh mắt sáng rực nói, Lạc Nam ở trong mắt hắn lúc này là một kho báu di động.
"HAHA!" Lạc Nam bật cười, hay cho câu tham lam quá cũng là cái tội...
Đám thiên tài ngu dốt các ngươi tập trung ở đây, không phải cũng vì tham lam sao?
Trong mắt Lạc Nam lúc này, đám thiên tài Trung Tiên Giới này thật sự không cùng đẳng cấp, khiến hắn thất vọng về cái gọi là đệ tử của Vương Cấp Thế Lực, chẳng trách Bồng Lai Tiên Đảo không thèm trộn lẫn với đám người này.
Hắn cũng lười giải thích...
"Nếu ta không giao Vương cấp ra thì sao?" Lạc Nam cười tủm tỉm hỏi.
"Ngọc Hải, đừng tưởng có chút cơ duyên là không xem ai ra gì, đắc tội với toàn thể người ở đây không phải lựa chọn khôn ngoan!" Một tên Nhân Yêu của Hải Yêu Cung trầm giọng nói.
"Đắc tội? ta cắm sừng lên đầu thằng bố mày hay gì mà đắc tội?" Lạc Nam trợn mắt quá, Tạc Hồn Thuật công thẳng ra ngoài.
"Phốc!" Tên Nhân Yêu đau nhứt đầu óc kịch liệt, há miệng phun một ngụm máu lớn.
"Ngươi..." Đám thiên tài tức giận.
"Hừ, một đám vô liêm sĩ, rõ ràng muốn cướp đồ vật trên người ta lại còn bảo ta tham lam? ta không cho các ngươi cướp lại trở thành đắc tội các ngươi?" Lạc Nam giận quá hóa cười:
"Đúng là đám đĩ điếm còn tự nhận còn trinh nữ, toàn diện lên đi!"
"Bổn công tử chẳng những tham lam Vương Cấp, còn tham lam luôn cả Nhẫn Trữ Vật của các ngươi!"
"Tất cả giao ra Nhẫn Trữ Vật, bằng không...chết!"
Lạc Nam lời vừa dứt câu, toàn trường trở nên tĩnh lặng...
Hồi lâu sau, Vô Lượng Quân mới ngửa đầu phá lên cười:
“Ha hả, thấy qua kẻ kiêu ngạo, chưa từng thấy kẻ vừa kiêu ngạo vừa ngu xuẩn như ngươi!”
Một đám thiên tài theo sát cũng nghiền ngẫm xem Lạc Nam, theo bọn hắn thấy...Ngọc Hải đây là hoá rồ rồi.
“Ột Ột, tiểu tử đủ nghĩa khí, Trư Gia giúp ngươi cắn chết chúng nó!” Hắc Trư phá lên cười, thu dọn quầy hàng, tứ chi đạp mây xuất hiện bên cạnh Lạc Nam.
“Xong chuyện năm viên Yêu Vương Đan!” Lạc Nam ra giá nói.
“Cái này...ngươi thật sự tham lam, Ột Ột!” Hắc Trư sắc mặt tái xanh, Lạc Nam đây là dùng công phu sư tử ngoạm.
“Hừ, Nhẫn Trữ Vật của bọn hắn toàn bộ Tiên Thạch ta lấy, đồ vật còn lại cho ngươi!” Lạc Nam tiếp tục ra điều kiện.
“Ngươi quá đáng!” Hắc Trư u oán nói.
“Bằng không ta lập tức rời đi!” Lạc Nam không cho nó cơ hội bàn cãi, dù sao hắn là bị con heo này lôi vào vũng nước đục.
Hắc Trư cũng biết đạo lý này, cuối cùng cắn răng đồng ý.
“Hai ngươi...muốn chết!” Thấy một người một heo không xem ai ra gì bàn điều kiện, đám thiên tài sát khí lẫm liệt.
Hắc Trư không thèm để ý đến bọn chúng, trái lại nghiêm túc nhìn đám nữ khách hàng mở miệng:
“Các nàng cũng thấy đám này chính là lòng lang dạ sói, các nàng đã sở hữu Vương Cấp nhanh chóng rời đi, ột ột!”
Đám nữ thiên tài nghe vậy ánh mắt lấp loé, cũng biết lời của Hắc Trư nói có đạo lý, chỉ sợ đám nam nhân kia sau khi đánh bại Hắc Trư và Ngọc Hải sẽ nhắm vào các nàng.
Vì vậy cả đám không dám chần chờ thêm một chút, nhao nhao hướng bên ngoài chạy đi, rời khỏi phạm vi Bí Cảnh.
Vô Lượng Quân đám người thấy cảnh này nghiến răng nghiến lợi nhìn Hắc Trư, con heo này là muốn phá chuyện tốt của bọn hắn.
Bất quá nghĩ đến Ngọc Hải và Hắc Trư trên thân còn gần trăm kiện Vương Cấp, cả đám cắn răng cưỡng ép ham muốn đuổi theo đám nữ nhân kia.
Dù sao thực lực của các nàng không yếu, lại phân tán mà chạy...rất khó chiếm được chỗ tốt.
Nghĩ đến đây, sát khí cả bọn khoá chặt vào Lạc Nam cùng Hắc Trư, đồng thanh quát:
“Giết!”
Nhìn thấy vô số thân ảnh lao vào chính mình, Lạc Nam cười lạnh một tiếng, Tứ Linh Vệ Hồn Thuật triển khai...
Tiên Lực hội tụ, Hoả Phượng, Mộc Quy, Thổ Hùng, Kim Hổ phá không mà xuất.
“Một tên cũng không để lại!” Lạc Nam cười lạnh lùng.
Mà khi Tứ Linh vừa xuất hiện, sắc mặt của Vô Lượng Quân vài vài thiên tài Trung Tiên Giới đột ngột đại biến, không dám tin bật thốt lên:
“Đây là...Vũ Hồn Kỹ của Thú Võ Thiên Tôn?”
/1551
|