Chương 6.2: Chén canh 1-5
Quân Vô Nhai dù sao cũng là một thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh, trong hơi thở lan tỏa hương vị của hoa lan của thiếu nữ lại cảm nhận được da thịt mềm mại trơn trượt vô cùng kia, rất nhanh ở sâu trong lòng hắn liền dâng lên một cổ dục vọng mãnh liệt.
Lý trí cùng dục vọng đấu tranh với nhau. Lúc đang khó khăn chọn lựa thì kế bên người còn bị nàng mê hoặc thì việc đưa ra lựa chọn sẽ dễ dàng hơn nhiều. Hắn chỉ đơn giản phản kháng một chút liền để bản thân chìm vào thế giới dục vọng chưa từng được biết đến này.
Thanh Hoan sớm đã không có ý nghĩ thủ thân. Trên đời này người mà nàng yêu nhất lại không biết quý trọng nàng. Thanh Hoan hoàn toàn có thể bỏ ra tất cả để hoàn thành nhiệm vụ.
Mấy năm qua những gì tú bà dạy dỗ nàng đều chăm chú đi học. Con người sẽ luôn thay đổi, nàng sớm đã không còn là thiếu nữ thanh khiết bị nam nhân chạm qua tay thì sẽ lo sợ và xấu hổ lúc còn sống nữa rồi.
Nhân lúc Quân Vô Nhai bị mình mê hoặc, nàng liền hôn lên môi hắn. Dùng hết mọi thủ đoạn dụ dỗ, mục đích là không thể để hắn lấy lại lý trí trước lúc hai người giao hoan.
Chỉ cần có thể đem gạo nấu thành cơm thì với tính cách của Quân Vô Nhai, tất nhiên sẽ không để nàng một mình càng không cho nàng trở lại Ỷ Hương viện.
Một lúc lâu sau, Quân Vô Nhai liền chìm đắm trong loại thân mật tiếp xúc kì diệu này. Hắn chỉ cảm thấy cái lưỡi non mềm của nàng nếm bao nhiêu lần cũng không thỏa mãn. Vì vậy khi Thanh Hoan tách môi ra, hắn liền chủ động đuổi theo nhưng lại bị ngón tay của nàng đặt lên trên môi mỏng, nàng hỏi:
"Thiếp đẹp không?"
Dĩ nhiên là xinh đẹp, khuôn mặt của thân thể này tuy không đẹp bằng khuôn mặt thật của nàng. Nhưng vẫn chính là một đại mỹ nhân hiếm có, bằng không làm sao có thể dễ dàng liền trở thành đầu bài của Ỷ Hương viện?
Quân Vô Nhai không thèm suy nghĩ liền trả lời:
"Đẹp!"
"Đẹp như thế nào?"
Thanh Hoan dẫn dắt từng bước hỏi:
"Chàng có từng thấy qua nữ nhân xinh đẹp như ta hay chưa?"
Quân Vô Nhai chỉ lo lắc đầu, cặp mắt đen láy không ngừng nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại, đỏ mọng sưng lên kia của Thanh Hoan, dường như rất muốn tiếp tục nhào lên giày xéo một phen:
"Nàng là đẹp nhất, ai cũng không đẹp bằng nàng!"
Nghe hắn nói như vậy Thanh Hoan liền thỏa mãn, nàng chủ động tiến lên phía trước để cho Quân Vô Nhai thỏa sức nhấm nháp đôi môi của nàng.
Nàng không lo lắng hắn sẽ không mắc câu, chỉ cần hắn chạm vào thân thể của nàng e là sẽ không thể tùy tiện liền thoát đi được. Tú bà không phải đã từng nói sao, thân thể này có thiên phú dị bẩm, hai huyệt đều là nơi cực lạc mất hồn. Quân Vô Nhai một khi trải qua e rằng cả đời cũng không thể thoát được.
Nếu là lúc trước, sợ là ngay cả nghĩ nàng cũng chưa từng suy nghĩ mình sẽ có hành vi phóng đãng như vậy. Có thể biến thành bộ dáng hiện tại, Thanh Hoan cũng không cảm thấy đột ngột. Nàng cảm thấy đã quá mệt mỏi cho nên muốn sống tùy theo ý mình một chút.
Nam nhân trước mặt này tuấn mỹ như thế nào, có so được với người đã khắc sâu ở trong lòng nàng hay không. Thanh Hoan suy nghĩ một chút mới phát hiện khuôn mặt người kia đã có chút mơ hồ, nàng đã dần dần quên mất người kia? "Chàng sẽ đối xử thật tốt với ta chứ?"
Quân Vô Nhai bị nàng mê hoặc lúc này nào còn lý trí để suy nghĩ, hắn chỉ muốn chiếm lấy đôi môi phấn nộn này cho nên nào quản Thanh Hoan đang hỏi cái gì chỉ theo bản năng gật đầu:
"Sẽ, ta sẽ chỉ đối tốt với một mình nàng thôi!"
Dứt lời liền đem nàng đổ nhào vào trên giường, giống như một con dã thú lần đầu tiên nhìn thấy thịt tươi, bổ nhào tới. Lụa mỏng trên người Thanh Hoan bị xé thành ngàn mảnh nhỏ, Quân Vô Nhai cảm thấy đói khát khó nhịn nhìn chằm chằm vào cơ thể mềm mại dưới thân, cả người kích động run rẩy. Sau đó là mãnh liệt đâm xuống...
….
/973
|