Chương 3.1: Chén canh 1-2
Sau khi trấn định lại, Thanh Hoan liền nhìn thấy tú bà trên đầu cài một cây trâm hoa lớn đi đến, cầm lấy chiếc cằm nhỏ của nàng nhìn trái nhìn phải rồi gật đầu tán thưởng, nói:
"Đúng là một hạt giống tốt. Sau này, sợ là Ỷ Hương viện này của ta đều phải trông cậy vào nha đầu này rồi."
Vừa nói xong, vẻ mặt của bà ta liền trở nên ôn hòa hướng về phía Thanh Hoan nói:
"Nha đầu, phụ mẫu con đã không cần con nữa rồi. Sau này con đi theo ma ma được không? Ở chỗ này con sẽ có rất nhiều quần áo mới để mặc, còn có rất nhiều tỷ muội chơi cùng con nữa. Tất cả những người đến nơi này đều sẽ thích con, con nói xem như vậy có phải rất tốt không?"
Thanh Hoan ngẩn người, không nghĩ tới tú bà lạnh lùng, cay nghiệt trong lời kể của Thất Thất lại có một mặt ôn hòa, dễ gần như vậy.
Tính tình của Thất Thất rất cứng đầu cho nên nàng nhất quyết muốn theo phụ thân về nhà, tú bà lại không có tính nhẫn nại, không muốn nói nhiều với nàng ấy nên đã cho nàng ấy một trận đòn tơi tả để biết nghe lời hơn. Sau đó tú bà dạy nàng ấy cách quyến rũ nam nhân, dù là dáng vẻ hay là ánh mắt, chỉ khi nào bị đánh một trận đau đớn thì nàng ấy mới chịu học.
Sau này, tú bà đều phải dựa vào nàng ấy mới kiếm ra tiền nhưng cũng không chịu chăm sóc chu đáo nữa. Trong lòng tú bà cho rằng Thất Thất chính là một nha đầu ngu ngốc, lời ngon tiếng ngọt, ăn ngon uống tốt đối với nàng đều không được, chỉ đến khi bị đánh một trận tơi tả mới chịu ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc Thanh Hoan còn sống không biết đã trải qua bao nhiêu đau khổ cho nên bây giờ nhập vào thân thể của Thất Thất, đương nhiên nàng sẽ không để cho thân thể này phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Nàng tuy không phải lá ngọc cành vàng nhưng cũng là thiên kim tiểu thư, tự tin với một bụng thi thơ, khí chất tất nhiên cũng không thể tầm thường được. Sau này được ân nhân dẫn theo bên người dạy dỗ lại có thêm kiến thức uyên thâm nhưng dù như vậy thì nàng cũng chưa bao giờ đến thanh lâu nên không biết kỹ nữ có dáng vẻ như thế nào. Lúc này nàng chỉ có thể cố gắng biểu hiện cho giống như một đứa trẻ:
"Vậy... có thể ăn thật no không? Lúc con còn ở nhà thường không được ăn no."
Đây điều là sự thật. Gia đình Thất Thất nghèo khó, phụ mẫu nhẫn tâm của nàng vì muốn có con trai nên đã bán đi liên tiếp năm người nữ nhi ruột thịt của mình. Từ nhỏ nàng ấy thường xuyên ăn được bữa trước, bữa sau lại nhịn đói cho nên khiến thân thể ốm yếu, mặt mày xanh xao vàng vọt nhưng cho dù bị suy dinh dưỡng, mặt mày nàng ấy vẫn xinh đẹp vô cùng. Có thể thấy được, nếu nàng ấy mà được chăm sóc kỹ càng thì sẽ xinh đẹp đến nhường nào.
Thanh Hoan lúc còn nhỏ cũng thường xuyên bị bỏ đói, bị đích tỷ trong nhà thường xuyên ăn hiếp. Những lúc đói bụng nàng sẽ nhổ cỏ dại trên đất lên mà lấp đầy bụng. Cuộc sống khổ sở đó nàng đã phải trải qua rất nhiều năm nếu không gặp phải ân nhân chỉ sợ nàng đã sớm bị chết đói rồi.
Tú bà nghe vậy sững sờ một lúc rồi mới vẫy vẫy khăn lụa khiến một làn hương thơm chui vào mũi nàng, sau đó bà ta cười đến phong tình vạn chủng:
"Nếu con ngoan ngoãn nghe lời ta, con muốn ăn cái gì thì sẽ được ăn cái đó. Những cô nương ở Ỷ Hương viện này người nào không phải mang vàng đeo bạc chứ? Nha đầu con không ngờ lại lanh lợi như vậy, chỉ cần con chăm chỉ học tốt những gì ma ma dạy thì sẽ còn được hưởng phúc dài dài!"
Thanh Hoan cười:
"Vậy thì con sẽ ở lại!"
………
/973
|