Em không chỉ đã không đủ dũng cảm, mà chắc cũng không đủ yêu anh. Em đã không còn khả năng bất chấp tất cả để yêu một người như trước kia nữa rồi.
Tân Địch tham gia hôn lễ rồi quay trở về nhà tiếp tục đi làm. Hôm ấy cô nhận được điện thoại của Lộ Phi, giọng nói có vẻ gấp rút.
“Tiểu Địch, em có tin gì của Tiểu Thần không? Anh đã gần cả tuần không gọi được cho di động cô ấy. Dự báo thời tiết nói từ hồ Lô Cô đến Á Định sẽ có bão tuyết”.
Tân Địch tỏ ra lạ lùng, “Anh không biết à? Thần Tử không tham gia chuyến đi đó. Thứ hai tuần trước nó đã về Côn Minh, thứ ba đi Bắc Kinh. Tên Nghiêm Húc Quân đã mở studio, mời nó đến làm việc, nó nhận lời rồi. Đúng rồi, nó đổi số di động, em đọc anh biết”.
Lộ Phi ghi lại số, im lặng một lúc lâu.
Anh gửi tin nhắn cho Tân Thần ở sân bay Lệ Giang, “Dù sao đi nữa, xin hãy tin rằng anh yêu em”.
Câu trả lời của Tân Thần là: “Cảm ơn anh. Nhưng em e rằng không còn khả năng yêu một ai đó như anh yêu cầu nữa. Xin lỗi”.
Câu trả lời ấy khiến anh im bặt, và đó là tin nhắn cuối cùng của họ. Khi anh gọi lại vào số di động của Tân Thần đều không được, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.
Anh cuống cuồng tìm hiểu tình hình thời tiết ở khu vực đó, di động mở hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, sợ sẽ bỏ qua bất kỳ tin nhắn nào, thế nhưng cô vẫn bặt vô âm tín. Anh biết cô chắc chắn sẽ cố gắng giữ liên lạc với gia đình nên mới gọi cho Tân Địch, nào ngờ lại nghe được tin bất ngờ như vậy.
Anh dựa vào lưng ghế, nhìn màn hình vi tính, nghĩ: Cô thực sự không lằng nhằng, quyết ý cắt đứt liên hệ giữa họ rồi. Sự kiên trì của anh, có lẽ thật sự chỉ là ám ảnh của riêng anh, điều mà anh mang đến cho cô, chỉ là sự quấy rầy không được chào đón.
Anh vẫn gọi đến số đó. Tân Thần nhanh chóng nghe máy, “Chào anh”.
“Tiểu Thần, em tìm được nhà ở Bắc Kinh chưa?”
“Nghiêm Húc Quân cung cấp một căn hộ cho nhân viên, ở chung với đồng nghiệp, tiện đi lại, điều kiện cũng tạm”.
“Vậy thì tốt. Mùa thu Bắc Kinh khí hậu thay đổi nhiều, em giữ sức khỏe”.
“Vâng. Cảm ơn”.
Giọng nói của Lộ Phi vẫn bình thản, không hề chất vấn, phẫn nộ, thế nhưng cuộc trò chuyện lịch sự như thế rõ ràng đã có khoảng cách. Tân Thần đặt máy xuống, nghĩ, đó chẳng phải là điều mày cần hay sao?
Cô đang đẩy xe mua hàng, mua nhu yếu phẩm sinh hoạt ở một siêu thị. Cuối tuần đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt. Một tuần trước, cô vẫn còn ở Lý Cách yên tĩnh đến độ không có một âm thanh nào. Nên khung cảnh ồn ào huyên náo hiện giờ khiến cô có chút cảm giác lạ lẫm.
Hôm đó Tân Thần phơi nắng và lên mạng ở nhà nghỉ Lý Cách, khó khăn lắm mới mở được hộp mail, nhận được mail nửa tháng trước Nghiêm Húc Quân gửi đến, đại ý là anh ta đã mở một studio, đang chiêu binh gọi tướng, muốn mời cô đến Bắc Kinh làm việc, gọi cho cô không được nên mong cô nhanh chóng hồi đáp email nà
Cô thấy xiêu lòng, lập tức gọi cho Nghiêm Húc Quân “Vị trí đó còn thiếu người không?”.
Nghiêm Húc Quân cười to, “Em mà gọi đến muộn một chút là anh nhận người khác rồi. Đến ngay”.
Tân Thần vốn nghĩ đã định mấy hôm đó sẽ đi dọc bờ hồ Lô Cô, tiện thể xem xem có khả năng leo lên núi Sư Tử không, nhưng cô quyết định ngay tức khắc, “Không được. Em đã trả tiền phòng hôm nay rồi, hưởng thụ ngày tự do cuối cùng. Ngày mai về Côn Minh, ngày kia đi Bắc Kinh. Quyết định thế nhé”.
Ngày hôm sau trả phòng, cô nhắn tin cho Lão Trương , báo cho anh ta biết mình không tham gia hành trình tiếp theo, đồng thời nhắc nhở họ chú ý tình hình thời tiết, sau đó về Côn Minh, từ biệt bố và dì, tiếp tục sắp xếp hành lý để đến Bắc Kinh.
Cô xách một túi lớn đồ đạc từ siêu thị quay về căn hộ chung cư hai phòng ở Bắc Tam Hoàn. Đó là nhà cũ của Nghiêm Húc Quân.
Gia cảnh của Nghiêm Húc Quân rất khá, năm đó một lòng một dạ từ chức để phiêu dạt đến Bắc Kinh, chỉ sống vất vả một thời gian ngắn. Mẹ anh ta đến thăm, thấy anh ta thuê một căn phòng hầm âm u với người khác, tình mẫu tử và nước mắt đã trào dâng, kiên quyết mua cho anh ta căn hộ này. Lúc đó giá nhà Bắc Kinh chưa cao đến mức khiến người ta thấy kinh hoàng, phải nói là một sự đầu tư rất chính đáng. Ba năm trước Tân Thần đến Bắc Kinh tìm việc cũng từng ở nhờ vài ngày.
Bạn bè hay qua lại với Nghiêm Húc Quân đa số đều xem nghệ thuật là lý tưởng hoặc phương hướng nghề nghiệp, vật lộn mưu sinh trong một thành phố lớn mà thất vọng và cơ hội cũng nhiều ngang ngửa nhau. So ra thì, từ đầu đến giờ Nghiêm Húc Quân chưa từng nến trải vất vả cực nhọc, sự phát triển trong ngành nhiếp ảnh của anh ta cũng có thể xem là suôn sẻ lạ thường, chưa l nghiệp được bao lâu đã mua nhà mua xe, bây giờ lại đầu tư mở studio, có thể gọi là công thành danh toại. Bạn bè khi đùa giỡn anh ta với vẻ nửa ngưỡng mộ nửa than vãn, anh ta cũng chưa bao giờ để bụng.
Anh ta đến sân bay đón Tân Thần, đưa thẳng cô đến đây. Cô hỏi tiền thuê nhà, anh ta chỉ cười, “Phúc lợi của nhân viên, không cần em bỏ tiền thuê. Nhưng có một đồng nghiệp, Tiểu Mã làm về nhiếp ảnh sẽ ở cùng với em, không sao chứ?”.
Tân Thần tất nhiên không quan tâm lắm. Cô hiểu rõ cái giá phải trả và những phiền phức khi thuê nhà ở Bắc Kinh.
Nghiêm Húc Quân chỉ dẫn tường tận cho cô biết cách đi xe và sinh hoạt. Hiện giờ anh ta rất khá giả, vừa mua một chiếc BMW, thực ra không quan tâm lắm đến cuộc sống của những nhân viên ăn lương bình thường, nhưng bất cứ người đàn ông nào, với một cô gái mà mình từng yêu mến thì đều có sự quan tâm như kiểu chiếm hữu một cách tỉ mỉ và rất khó nhận biết, cho dù là anh ta đã có bạn gái.
Thế là Tân Thần chính thức ở lại thành phố mà ba năm trước cô đã vội vã bỏ đi. Chuyện đầu tiên cô làm là thay số điện thoại di động, lúc lấy sim ra, cô do dự một lúc rồi tiện tay ném vào thùng rác.
Cô không có ý định trốn tránh Lộ Phi, cũng không muốn chơi trò chơi bất ngờ mà thiểu năng kiểu “biến mất giữa biển người mênh mông”, cô chỉ nghĩ, cứ cắt đứt liên lạc như thế cũng được.
Mùa thu ở Bắc kinh nổi tiếng là “một trận mưa thu một trận lạnh lẽo”, thật sự rất rõ rệt. Lá cây nhanh chóng úa vàng, gió mang theo mùi vị lạnh lẽo, so với Côn Minh bốn mùa hoa nở và quê nhà để tận tháng mười một cây cối vẫn xanh rì, trời cao xanh ngắt, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Mã ở chung với Tân Thần là một chàng trai người Quý Châu c nhỏ bé, hơi lập dị nhưng lại rất hoạt bát hướng ngoại. Dưới sự chỉ dạy của cậu ta, Tân Thần nhanh chóng thích ứng với thành phố này. Ngồi tàu điện ngầm đi làm, phân biệt phương hướng bằng đông tây nam bắc, lúc rảnh còn đi hát karaoke với đồng nghiệp, thỉnh thoảng cuối tuần tham gia những cuộc du ngoạn ngắn.
Gặp Lâm Lạc Thanh trên mạng, nhắc đến cuộc sống hiện nay, cô đã bình luận rằng “Rất hài lòng”. Lâm Lạc Thanh cười nói, có lẽ cậu ta tốt nghiệp xong sẽ ưu tiên đến Bắc Kinh làm việc.
Nghiêm Húc Quân hào phóng mua một dàn thiết bị kĩ thuật số hai mươi tám triệu tệ, đèn flash giá mấy chục vạn và một series thiết bị chuyên nghiệp. Sau khi thành lập studio, kết cấu nhân sự khá đơn giản, nhưng nhiếp ảnh gia, cameraman trợ lý chụp ảnh, chuyên viên trang điểm, trợ lý trang điểm, kế hoạch viên đều có đủ. Tân Thần và một đồng nghiệp khác phụ trách thiết kế đồ họa, chỉnh sửa và chế tác hậu kỳ. Nghiêm Húc Quân đương nhiên là giám đốc nghệ thuật, còn Thuận Thuận - bạn gái anh ta - một tay nắm giữ tài vụ, hành chính và PR.
Thuận Thuận là một người mẫu ảnh phiêu bạt đến phương Bắc, nói tiếng Bắc Kinh rất chuẩn, không nghe ra chút âm địa phương nào, sau khi quen Nghiêm Húc Quân, cô ta đã từ bỏ nghề người mẫu mờ nhạt, chuyên tâm làm người quản lý cho anh, vô cùng tài giỏi sáng suốt. Ban đầu cô ta có chút ý chống đối ngầm với Tân Thần, thế nhưng công việc của Tân Thần là về kỹ thuật thuần túy, rất nghiêm túc và chuyên cần, quan hệ với mọi người rất minh bạch, thẳng thắn, khiến Thuận Thuận nhanh chóng hiểu ra, thấy Tân Thần không thể uy hiếp được mình là lập tức đối xử với cô thân thiết hòa nhã.
Đến tháng mười một, Bắc Kinh bước vào mùa đông giá buốt, không có tuyết nhưng không khí lại rất khô lạnh. Tân Địch đến tham gia tuần lẽ thời trang Trung Quốc. Đới Duy Phàm đương nhiên cũng bám sát không rời.
Tân Thần xin nghỉ, đến xem buổi biểu diễn thời trang riêng của Tân Địch.
Một nhà thiết kế chỉ trong vòng một năm đã có mặt liên tục trong các tuần lễ thời trang và trình diễn thời trang, sự đầu tư và phong cách của cô tất nhiên sẽ nổi bật trong giới thiết kế. Lần trình diễn này không giống lần trình diễn hàng hiệu như tháng ba lần đó, nâng danh tiếng của giám đốc thiết kế Tác Mỹ, mà phần nhiều là trình diễn các tác phẩm cá nhân của Tân Địch, từ bỏ phong cách thời trang nghề nghiệp đúng đắn nghiêm túc, mà chứa đựng trong đó rất nhiều nguyên tố về lễ phục cho dạ tiệc và các trang phục đầy ắp sự sáng tạo, chủ đề chỉ hai chữ đơn giản: Phồn hoa.
Các mẫu thiết kế trong buổi trình diễn không có những hoa văn cụ thể, thế nhưng mỗi bộ đều có nét thanh xuân tươi trẻ trong sáng, trí tưởng tượng trong thiết kế bay bổng và xinh đẹp, phong cách cá nhân rất rõ rệt.
Theo tiếng nhạc, từng cô người mẫu lướt đi trên sàn chữ T. Dưới ánh đèn lóa mắt, người ta có cảm giác tuổi xuân đẹp nhất trong đời dường như đang khoác áo quay trở lại, không có nghèo hèn đau khổ, không có nghi hoặc lạc hướng, tất cả đều thoải mái nhẹ nhàng, váy áo tung bay, niềm vui bay bổng, ý chí căng tràn, có cảm giác như hoa nhiều như tơ. Cuối cùng khi Tân Địch ra cám ơn, mọi người đều vỗ tay tán thưởng rất lâu.
Buổi tối Nghiêm Húc Quân chiêu đãi họ đi hát. Một đám người ồn ào náo nhiệt trong phòng bao. Tân Địch và Tân Thần ngồi trong góc, uống rượu và trò chuyện. Sắc mặt Tân Địch có vẻ mệt mỏi. Tân Thần hỏi cô: “Thờ ơ như thế lại khiến em thấy lo. Chị cũng nên hào hứng lên chứ. Hôm nay cũng đáng để hào hứng lắm mà”.
Tân Địch thở dài “Để làm buổi trình diễn này, chị đã phải trao đổi với Lão Tăng vô số lần, xem như anh ta đã thừa nhận ý tưởng của chị, đồng ý rằng phong cách cá nhân và chiến lược hàng hiệu cũng có lúc dung hòa bổ sung cho nhau. Quá trình đó quá tốn công, bây giờ ngược lại chẳng còn cảm tưởng gì nữa. Chỉ có thể nói là, mấy năm nay những tác phẩm mà chị hài lòng nhất, cuối cùng đã có cơ hội được xuất hiện”.
“Thời gian của con người được sử dụng ở nơi nào đó, đều có thể nhìn ra. Xem buổi trình diễn của chị là biết sự chị không phải là vô ích”. Một lúc sau, Tân Thần khẽ nói, “Em tự hào về chị, Địch Tử”.
Trong ký ức của Tân Địch, đó là lần đầu tiên Tân Thần khen ngợi tài năng của cô một cách thẳng thắn như thế. Cô chỉ thấy mắt nóng lên, nắm chặt tay cô em họ. Hai người đều không quen bộc lộ tình cảm đột ngột như vậy nên không nhìn nhau mà đều hướng về phía màn hình tivi. Một lúc sau, Tân Địch hỏi: “Thần Tử, có quen ở đây không?”.
“Cũng tạm. Nhưng phải đến ngày mười lăm mới được lắp máy sưởi, mấy hôm nay lạnh chết đi được”.
“Lộ Phi có đến thăm em không?”
“Bây giờ bọn em thỉnh thoảng mới gọi điện thoại thôi. Anh ấy có rảnh rỗi đâu mà đến thăm em làm gì?”. Những cuộc điện thoại giữa Tân Thần và Lộ Phi bây giờ trở nên thưa thớt và khách sáo, thường là dăm bữa nửa tháng mới gọi một lần, hỏi thăm nhau rồi tạm biệt.
Tân Địch không tránh khỏi thấy ngạc nhiên. Hôm ấy cô dự hôn lễ của Diệp Tri Thu, đáp chuyến bay đêm về lại thì gặp Lộ Phi ở sân bay. Cô thuận miệng hỏi anh đi công tác ở đâu mới về, thì anh thản nhiên trả lời: “Anh đến hồ Lô Cô thăm Tiểu Thần”. Cô biết mức độ bận rộn trong công việc mới của Lộ Phi, mà lại bỏ thời gian, xuống máy bay rồi lại ngồi xe sáu tiếng đồng hồ, đến một nơi giao thông không thuận tiện để thăm Tiểu Thần, tâm ý không hỏi cũng biết. Sao bây giờ trở nên xa cách đến thế? Cô biết hỏi Tân Thần cũng bằng không nên đành thở dài.
Nghiêm Húc Quân mang đĩa hoa quả đến trước mặt họ, “Tân Địch, em ở lại thành phố đó đúng là lãng phí tài năng. Nếu đến Bắc kinh hoặc các thành phố duyên hải để phát triển thì hai năm trước đã có thể xuất hiện trong tuần lễ thời trang rồi”.
“Lại nữa rồi. Anh đổi cách nói mới l được không? Nào là Đới Duy Phàm nếu năm đó đến Bắc Kinh đã trở thành người mẫu nổi tiếng rồi; nào là Thần Tử nhà em nếu năm đó ở lại Bắc Kinh thì bây giờ đã cao giá như ai ai ai kia rồi. Bắc kinh cho dù là đất may mắn của anh thì cũng đâu cần nói thế chứ. Ôi, anh không được bóc lột Thần Tử, nghe rõ chưa?”.
“Anh đâu có! Tiểu Thần có thể làm chứng, anh quan tâm cô ấy lắm. Nhưng cô ấy bây giờ quá trầm tĩnh và hướng nội, Thuận Thuận giới thiệu một anh chàng đẹp trai cho cô ấy, cô ấy cũng chẳng thèm quan tâm”.
Tân Thần lườm anh ta, “Thôi quên đi. Anh xem cái dáng vẻ cậu ta đi, thật y hệt như phiên bản trái ngược trẻ hơn mười tuổi của Đới Duy Phàm ấy. Nếu mà em đi cùng cậu ta, bảo đảm sẽ có người nói em không theo đuổi được bạn trai của chị mình, thế nên ký gửi tình cảm cho cậu ta. Chỉ mỗi điểm đó thôi là em đã không chịu nổi rồi”.
Nghiêm Húc Quân cười hê hê, “Cũng đúng là cậu ta giống Lão Đới thật. Lúc nào anh gọi đến để các em xem thử, đảm bảo Lão Đới sẽ giật bắn mình”.
Tân Địch vừa cười thành tiếng thì bỗng ý thức được điều gì đó. Đợi Nghiêm Húc Quân đi rồi, cô kéo Tân Thần lại, “Có phải những gì mẹ chị nói, em đã nghe hết”.
“Không có gì. Đừng nghĩ linh tinh. Đến bài em chọn rồi, đưa micro cho em”.
Tân Thần đứng lên hát. Tân Địch hơi ấm ức nên ra khỏi phòng, đến ngồi trên ghế sofa ngoài đại sảnh, nhớ lại những lời mẹ cô đã nói, rồi lại nghĩ đến sự ra đi đột ngột của Tân Thần. Cô luôn yêu thương em họ của mình, thấy em mình bây giờ hoàn toàn không thoải mái tự do như trước, lại chọn cách giấu kín trong lòng, thậm chí còn tế nhị đến mức tránh hẹn hò với người đàn ông có vẻ ngoài giống Đới Duy Phàm, cô bất giác thấy buồn bã.
“Nghĩ gì thế, sao tự dưng có vẻ không vui vậy?”. Đới Duy Phàm bước ra, ngồi xuống cạnh cô.
“Em đang nghĩ, tình cảm của em luôn đơn giản, thấy tình cảm người ta phức tạp tí là đã không chịu nổi”.
Đới Duy Phàm thấy buồn cười, “Em bị tẩu hỏa nhập ma à? Còn anh lại cho rằng, tình cảm đơn giản rõ ràng mới có cảm giác hạnh phúc”.
Tân Địch ngạc nhiên, nhìn anh chằm chằm. Đới Duy Phàm thấy nổi cả da gà, “Này, không phải anh đang tự khen mình đâu. Không sai, trước kia anh có rất nhiều bạn gái, có điều chưa bao giờ thử lăng nhăng với người khác, không bắt cá hai tay, nếu cảm thấy không thể tiếp tục thì chắc chắn sẽ nói rõ với người ta, không chơi trò mờ ám. Anh thật sự nghĩ rằng, làm cuộc sống phức tạp lên thì sẽ rất hỗn loạn, vô nghĩa”.
Tân Địch cười, dựa vào lòng anh, “Nói đúng lắm. Hiếm khi anh nói những lời khiến em khâm phục được”.
Tân Địch nhận được rất nhiều lời nhận xét, phê bình tốt ở tuần lễ thời trang, album mà Nghiêm Húc Quân chụp, Đới Duy Phàm chế tác cũng được người trong giới khen ngợi. Trong một thời gian ngắn, studio của Nghiêm Húc Quân làm ăn rất “đỏ”, Tân Thần cũng bận đến mức không rời đi đâu được.
Hôm ấy Nghiêm Húc Quân gọi cô đến văn phòng, giới thiệu cô với một người phụ nữ mảnh mai, mặc bộ quần áo màu trắng sữa đang ngồi trong văn phòng, “Tân Thần, thiết kế đồ họa của studio chúng tôi”. Sau đó nói với Tân Thần: “Vị này là Kỷ Nhược Lịch, là người đại diện cho bên kế hoạch PR buổi triển lãm nghệ thuật mà chúng ta tiếp nhận. Cô ấy có một số yêu cầu cụ thể với việc xử lý thiết kế tờ báo. Để cô ấy bàn bạc thẳng với em”.
Kỷ Nhược Lịch kinh ngạc nhìn Tân Thần. Thế nhưng Tân Thần đã sớm có bản lĩnh gặp bất kỳ ai cũng không để lộ tình cảm. Cô ngồi xuống, cẩm sổ tay lên, “Chào cô Kỷ. Xin hãy liệt kê yêu cầu của cô ra. Lúc thiết kế báo và sửa chữa hình ảnh, tôi sẽ cố gắng bám sát phương án cô yêu cầu”.
Kỷ Nhược Lịch trấn tĩnh lại, bắt đầu nói về những yêu cầu của mình. Cô nói rất rõ ràng, đâu ra đó. Tân Thần ghi lại, sau đó đối chiếu lại xem có bỏ sót gì không.
Kỷ Nhược Lịch bổ sung, “Phía tài trợ cho triển lãm nghệ thuật lần này là tập đoàn Hạo Thiên. Hôm qua tôi bay đến Thâm Quyến, cùng ăn cơm với phó tổng tập đoàn Lộ Thị, đã bàn bạc với nhau. Chị ấy đồng ý với ý tưởng của tôi, lúc tuyên truyền không tô vẽ gì nhiều, cố hết sức làm việc khiêm tốn”.
Nghiêm Húc Quân gật gù tán thành, “Chuyện này rất hiếm có. Bây giờ bên phía tài trợ các triển lãm nghệ thuật để chỉ mong mình nổi bần bật, in logo của họ thật to ngay trên bề mặt, mỗi poster đều nhắc đến họ, tính mục đích và tính thực dụng ghê quá”.
Kỷ Nhược Linh mỉm cười, “Chị Lộ Thị có gout thẩm mỹ rất cao, hơn nữa chúng tôi có mối quan hệ riêng tư rất tốt, về mặt này thì suy nghĩ là giống nhau”.
Tân Thần không xen vào, lặng lẽ lắng nghe đến khi họ nói xong, cô mới đứng lên, “Cô Kỷ, sau khi có phương án bước đầu, tôi sẽ cố gắng liên lạc ngay với cô để cô xem qua. Tôi ra ngoài làm việc trước. Tạm biệt”.
Sau đó Tân Thần gặp Kỷ Nhược Lịch còn nhiều hơn cả với khách hàng thông thường. Kỷ Nhược Lịch thường xuyên lui tới, tỏ ra rất tỉ mỉ và nghiêm khắc, yêu cầu hoàn hảo, vô cùng xem trọng những chi tiết dù nhỏ nhặt nhất. Còn sự kiên nhẫn của Tân Thần lại tốt đến mức khiến cô ta không thể không phục. Cô đều xem trọng mỗi một yêu cầu, nhưng cũng không phải là đều tuân theo một cách vô nguyên tắc, lúc th luận với cô ta luôn đưa ra quan điểm của mình, xuất phát từ góc độ nghề nghiệp đến kiên quyết giữ lại một số thủ pháp xử lý.
Tân Thần luôn trầm tĩnh ôn hòa, khiến Kỷ Nhược Lịch bất giác nghĩ lại bản thân xem có đủ phong độ hay không. Sự so sánh ngầm ấy khiến cô ta có phần bực tức.
Cuối cùng poster và sách tuyên truyền đã quyết định được bản mẫu, lúc đó đã quá giờ tan sở, Tân Thần thu dọn đồ đạc trên bàn. Kỷ Nhược Lịch nói: “Vốn dĩ nên đưa cô Tân về, nhưng hôm nay tôi đã hẹn Lộ Phi đi ăn, xin phép đi trước”.
Tay Tân Thần hơi khựng lại. Cô nghĩ sự ngụy trang có vẻ vững chắc này xem ra vẫn có kẽ hở. Thế nhưng ngay sau đó, Tân Thần ngẩng lên mỉm cười với cô ta, lúm đồng tiền trên má trái đã in sâu vào ký ức cô ta xuất hiện thấp thoáng. “Vậy không làm lỡ thời giờ của cô Kỷ nữa. Chúc cô có một buổi tối vui vẻ”.
Kỷ Nhược Lịch ngồi vào chiếc BMW Mini Cooper màu đồng của mình, hai tay ôm chặt vô lăng, nhìn phía trước. Hầm để xe ánh sáng vàng vọt, nhưng hiển hiện trước mắt cô lại là nụ cười của Tân Thần, rõ ràng toát lên vẻ thấu hiểu và thờ ơ với lời nói của cô.
Có lẽ chỉ khi có niềm tin hoàn toàn với một người đàn ông, thì mới có tư thế cao ngạo của bậc bề trên nhìn xuống phía dưới một cách vô thức như thế, cô tức tối nghĩ, có phần tội nghiệp chính mình và cả phẫn nộ.
Làm sao cô có một buổi tối vui vẻ được?
Thời gian hẹn Lộ Phi là nửa tháng trước. Sau khi gặp gỡ bất ngờ với Tân Thần ở studio của Nghiêm Húc Quân, về nhà rồi, cô gọi cho Lộ Thị, hỏi thẳng : “Chị, Lộ Phi không ở cạnh cô ta sao? Tại sao Lộ Phi về đó vì cô ta, mà cô ta lại đến làm việc ở Bắc Kinh?”.
Lộ Thị khéo léo đáp: “Nhược Lịch, nguyên nhân cụ thể thì chị không rõ, hơn nữa cũng không định hỏi Lộ Phi. Nó có cuộc sống của nó, thân như chị mà cũng chẳng thể quản nhiều được”.
Xưa nay cô luôn nhạy cảm nên hiểu rõ ám hiệu trong lời nói đó, gò má đột nhiên nóng bừng, biết rõ mình đã quá đáng. Đúng thế, cô và người nhà Lộ Phi từ quen biết đến lúc ở cạnh nhau đều vô cùng hòa hợp. Cha mẹ Lộ Phi và chị anh đối xử với cô rất thân thiết, Lộ Phi càng trò chuyện ăn ý với cô, cho dù cô đã chia tay Lộ Phi, hai người vẫn qua lại, bàn công việc hợp tác cũng suôn sẻ lạ thường.
Thế nhưng thân phận của cô dù gì cũng là bạn gái cũ rồi, nếu thăm dò thì tức là trong lòng vẫn còn ảo tưởng mà chính cô cũng không dám nhìn thẳng vào. Nghĩ đến đó, cô toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng cô hạ quyết tâm, thu dọn chung cư của mình. Lộ Phi trước kia cũng ít khi ở lại chỗ cô, đồ đạc để lại cũng không nhiều – hai chiếc áo sơ mi, hai chiếc cà vạt, hai bộ quần áo lót, một bộ áo ngủ, một con dao cạo râu, và vài cuốn tạp chí kinh tế tiếng Anh – hoàn toàn có thể vứt hết.
Cô quỳ xuống thảm phòng ngủ rất lâu, rồi lại gọi di động cho Lộ Phi, hỏi xem khi nào tiện thì dao cho anh được, “Em cũng muốn đến chỗ anh lấy lại đồ đạc của em”.
Lộ Phi rõ ràng tỏ ra lạ lùng với cuộc điện thoại đó, “Nhược Lịch, em có chìa khóa bên chỗ anh, có thể đến thẳng đó lấy, xong thì để chìa khóa lại là được rồi”.
Kỷ Nhược Lịch cười giễu, “Cũng đúng là có lý thật, nói vậy thì sau này không định gặp em nữa à? Chẳng lẽ niềm vui mới của anh, ồ, đúng rồi, là tình yêu cũ, quản thúc anh quá chặt?”.
Lộ Phi chỉ nói: “Nhược Lịch, anh mong chúng ta sau này vẫn là bạn. Thế này vậy, qua mấy ngày nữa có thể anh sẽ đến Bắc Kinh công tác, đến rồi sẽ liên lạc với em”.
Thế là có cuộc hẹn tối nay.
Ở nhà hàng mà trước kia họ đều thích, ăn một bữa cơm tối nặng nề lạ lùng, Lộ Phi hỏi công việc của cô, cô ngần ngại rồi lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho anh, “Gần đây em luôn phải chuẩn bị cho triển lãm nghệ thuật này. Đêm Bình An công ty bọn em sẽ làm một buổi tiệc chiêu đãi. Xem anh có tiện thời gian hay không, nếu rảnh thì có thể đến tham gia một lúc”.
Lộ Phi nhận lấy, “Ngày kia là đêm Bình An rồi nhỉ? E rằng hôm đó anh phải về rồi”. Anh bỗng khựng lại, ánh mắt dừng trên hàng chữ nhỏ khiêm tốn trên tấm thiệp: Studio Húc Quân chịu trách nhiệm toàn bộ.
“Đây có lẽ là lần cuối cùng em thử thăm dò anh rồi”. Kỷ Nhược Lịch cười đau khổ, “Thế thì anh biết cô ấy ở Bắc Kinh, cũng biết cô ấy làm việc ở đâu, đúng không?”.
“Tất nhiên là anh biết. Anh giữ liên lạc với cô ấy, tuy không thường xuyên lắm”.
“Có thể thỏa mãn sự hiếu kì chết tiệt của em được không, hiện giờ hai người thế nào rồi?”.
Lộ Phi nhìn cô, hơi mỉn cười, “Cô ấy không chắc rằng có thể ở bên anh hay không. Anh quyết định không làm phiền, đợi cô ấy hiểu rõ”.
“Sự chờ đợi này có kỳ hạn
Lộ Phi vẫy tay gọi phục vụ, dặn thanh toán rồi nói gọn: “Hiện tại thì không”.
Một chữ đó thôi đã đập mạnh vào tim Kỷ Nhược Lịch.
Hai người ra khỏi nhà hàng. Cô lái xe đưa anh về chung cư của anh, đi thẳng vào thu dọn đồ đạc của mình. Áo ngủ, áo lót, áo khoác, áo len trong phòng ngủ, cô lấy hết ra nhét vào trong một chiếc va li, rồi vào nhà vệ sinh của phòng ngủ chính. Nhìn sữa dưỡng da, kem dưỡng thể… đầy ắp trong đó, nhớ lại những đồ vật ít ỏi mà Lộ Phi để lại chỗ cô, cô thấy rất bực bội, biết ở lại đây không nhiều mà tại sao lại để lại lắm thứ đến thế.
Vì quá mong mỏi được can dự vào cuộc sống của anh chăng? Mỗi lần đến đều mua một đống mà không chắc có dùng hay không, Lộ Phi từng đùa rằng có lẽ cô mắc chứng yêu đồ vật, cô cũng không giải thích. Thực ra thứ mà cô thích mua nhất là các loại đồ ăn thức uống, chất đầy trong tủ lạnh, đồng thời hào hứng mua thức ăn về, vừa nghiên cứu vừa nấu, vui đến quên cả mệt. Bây giờ nhớ lại chỉ thấy thê lương.
Cô tiện tay cầm từng món trên kệ lên rồi ném vào thùng rác, phát ra những tiếng “binh binh bang bang”. Lộ Phi nghe thế bước vào. Cô đành cười mỉa, “Em đúng là thừa hơi đến đây chuyến này. Không cần nữa. Anh bảo người giúp việc ném hết đi”.
Cô vào phòng làm việc lấy mấy quyển sách của mình, ánh mắt chạm vào tấm ảnh chụp chung của hai người đặt trên bàn. Tấm ảnh đó chụp lúc còn ở bãi biển Bắc Đới Hà, cô rửa hai tấm, lồng vào khung, một để ở nhà mình, một đặt ở đây. Lúc đó còn cười khúc khích nói rằng: “Để anh lúc nào cũng nhìn thấy em”. Cô tiến đến cầm lên nhưng lại bỏ xuống, bất giác nghĩ một cách ác ý rằng, đừng nói là hình ảnh, cái nhà này từ cách bài trí đến trang bị vật dụng, có chỗ nào là không có tâm tư và dấu vết của cô? Tùy anh làm sao thì làm vậy, nghĩ thế, cô
Cô lấy chìa khóa ra đưa cho Lộ Phi, “Được rồi, chúng ta cắt đứt triệt để rồi. Sau này anh có thể yên tâm ở đây”.
Lộ Phi nhận chìa khóa rồi tiện tay đặt nó lên bàn uống nước, “Sau này anh đến Bắc Kinh đều là do công tác, ở khách sạn là được. Chìa khóa anh sẽ trả lại cho chị anh”.
Cô tức tối nghĩ, thì ra để lại chút dấu vết cũng là hoang tưởng, người đàn ông này đã quyết ý dứt bỏ hẳn cuộc sống trước kia. Mắt bỗng thấy cay cay, cô chỉ có thể cố gắng gượng, “Rất tốt, sau đó chắc chúng ta cũng sẽ không liên lạc nữa nhỉ”.
“Nhược Lịch, chúng ta đã nói rồi, sẽ không nói những lời như xin lỗi hay tha thứ nữa”. Lộ Phi giữ bình tĩnh, “Nhưng anh thực sự luôn cảm thấy có lỗi với em. Có thể việc cuối cùng anh có thể làm cho em, chính là biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của em”.
Kỷ Nhược Lịch im lặng, mãi một lúc sau mới nói: “Không cần, Lộ Phi. Có lẽ chỉ sau khi chia tay mà hoàn toàn không quan tâm đối phương, mới có thể làm bạn. Cho em thời gian, sẽ có ngày em bỏ được”.
Đến đêm Bình An, Nghiêm Húc Quân bảo mấy nhân viên cùng đến buổi tiệc rượu cho triển lãm nghệ thuật, hôm trước còn đặc biệt dặn dò họ chú ý đến cách ăn mặc, “Mặc quái dị một chút, thời trang một chút, bụi bặm một chút, quyến rũ một chút. Có thể tùy các bạn chọn, nhưng đừng mặc kiểu đi làm thường ngày. Mọi người sẽ nghi ngờ khả năng nghề nghiệp của bạn”.
“Nếu có phí phục trang thì em cũng dám mặc Chanel đó”. Tiểu Vân, cô nàng làm kế hoạch lẩm bẩm. Nhưng tất nhiên cũng chỉ nói thầm
Thời tiết giá buốt, mọi người đều ăn mặc rất nghiêm chỉnh. Tân Thần mặc một bộ váy lễ phục, chất liệu tơ tằm màu xanh lục đậm rất đẹp và có nét khiêm nhường u sầu, rất hợp với làn da đã trắng muốt trở lại, đường cắt cup rất đẹp và gọn, cổ vuông, để lộ xương quai xanh nhỏ xinh. Vừa cởi áo khoác ngoài ra, Thuận Thuận thoáng đờ người, cứ hỏi là của hãng nào, mua ở đâu.
“Thiết kế của chị họ tôi, chỉ có một cái duy nhất”.
Thuận Thuận kêu lên đầy hâm mộ: “Lần sau gặp được Tân Địch, tôi nhất định phải nhờ cô ấy giúp thiết kế một bộ mới được”.
Tiệc rượu được tổ chức trong một quán bar ở khu nghệ thuật 798. Vừa vào trong, khắp nơi là những chàng trai cô gái ăn mặc sang trọng, trong đó không thiếu những gương mặt mà mọi người đều được nghe nói đến. Tiểu Vân hứng chí kéo Tân Thần đi ngắm một ngôi sao nào đó. Nghiêm Húc Quân bực bội: “Studio Hồi Hồi có một người mẫu tầm thường đến mà cô cũng hào hứng được. Thật không nên đưa cô đến đây!”.
“Sếp ơi, càng như thế thì sếp càng nên đưa em đến những buổi tiệc lớn thế này mới đúng. Sẽ có ngày em tu luyện được đến trình độ bình thản không xao động như Tân Thần”.
Vừa nói dứt, Tân Thần liếc nhìn phía trước, “Ối, Johnny Deep”.
Tiểu Vân gần như nhảy nhổm lên, “Ở đâu ở đâu?”
Cô nàng nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc hói nửa đầu mập mạp ở phía Tân Thần ra hiệu, mấy đồng nghiệp xung quanh đã cười đến gập cả lưng, lúc đó mới biết mình bị mắc bẫy. Tân Thần né vỗ vỗ cô vẻ an ủi, “Cứ đến đây vài lần như vậy thì cậu sẽ thản nhiên thôi, hiệu quả hơn đi ra ngoài với sếp nhiều”.
Tân Thần hờ hững nâng một ly cocktail lên nhấm nháp. Kiểu hoạt động này mọi người đều tự do đi lại, chào hỏi, trò chuyện với bạn bè, đương nhiên sẽ chia thành từng nhóm khác nhau. Cô chọn đứng cùng với Tiểu Vân, cách xa không khí náo nhiệt kia, nhưng cũng thấy rất thoải mái. Tiểu Vân mở to mắt nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng nói cô biết là ai vừa vào, đang nói chuyện với ai kia là ai, cô chỉ mỉm cười lắng nghe. Trong một khung cảnh xa lạ, có người quen bên cạnh ríu rít cũng có thể là chuyện khiến ta yên lòng.
Người lên sân khấu phát biểu cho phía đại diện là Kỷ Nhược Lịch. Cô mặc một bộ lễ phục màu đen của Miumiu, tóc bới gọn ra phía sau, trông rất cao quý xinh đẹp. Cô giới thiệu vắn tắt về nhà tài trợ cho triển lãm nghệ thuật, ý tưởng kế hoạch, cảm ơn các vị khách quý đã đến tham dự. Cuối cùng là màn diễn xuất độc đáo, mỗi ca sĩ nổi tiếng đều lên sân khấu hát. Xen vào đó là hoạt động rút thăm trúng thưởng. Khách mời lúc vào đều được lấy số dựa vào thiệp mời. Phần thưởng rất độc đáo kỳ quặc, chìa khóa mạ vàng số lượng có hạn, những đồ trang trí bằng pha lê, nước hoa hàng hiệu, cũng có những tấm ảnh và CD có chữ ký của các ngôi sao có mặt, hoặc được họ ôm hôn thắm thiết.
Phần thưởng cuối cùng càng làm không khí thêm sôi động. Khi mã số trúng thưởng vừa được nêu ra, Tân Thần nhìn xuống, là của cô. DJ trên sân khấu tuyên bố, phần thưởng sẽ do người trúng thưởng quyết định, có thể là một nụ hôn của bất kỳ ngôi sao nào. “Không quan trọng giới tính”, anh ta kéo dài giọng thêm vào mấy chữ đó, khiến mọi người đều hét lên. Tân Thần tiện tay đưa số cho Tiểu Vân, “Tặng cậu đó. Xem cậu muốn sàm sỡ ai, lên đi”.
Tiểu Vân khoái chí ôm chầm cô rồi lao lên sân khấu. Tân Thần mỉm cười nhìn theo. Cô gái cùng tuổi với cô vui vẻ đến mức khiến cô thấy hâm mộ. Một bàn tay đưa ra, nhận lấy ly rượu mà cô đã uống cạn, rồi lại đưa tiếp một ly khác. Cô thắc mắc quay lại, Lộ Phi mặc âu phục xám đậm xuất hiện trước mắt cô. Cô hơi mỉm cười, “
Hai người đứng cạnh nhau, đều không truy hỏi và giải thích tại sao lại có mặt ở đây, dường như sự gặp mặt này ngày nào cũng có, không thể bình thường hơn. Trên sân khấu nhỏ, Tiểu Vân đang nói cười rất hào hứng với DJ. Xung quanh đầy ắp tiếng cười, tiếng huýt sáo, giậm chân tán thưởng, gương mặt mỗi người đều tươi cười rạng rỡ. không khí vui vẻ đến mức khiến người ta có cảm giác hơi váng vất.
“Bên ngoài đã có tuyết rơi rồi”. Lộ Phi khẽ nói.
Tuy đến từ một thành phố chỉ thỉnh thoảng có tuyết rơi loáng thoáng vào mùa đông và vừa rơi xuống đã tan ngay, thế nhưng sau khi đi qua Tây Tạng và Mai Lý Tuyết Sơn, Tân Thần đã không còn cảm giác hào hứng và tò mò về tuyết nữa. Cuối tháng trước, Bắc Kinh đã rơi trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Nhưng trận tuyết ấy đến rất vội, không thong thả, và tiếp đó vẫn là cơn buốt giá khô hanh. Cũng may trong nhà đã được lắp máy sưởi, đỡ hơn là mùa đông lạnh ẩm mà không có máy sưởi. Cô đến trước cửa sổ với Lộ Phi, quả nhiên bên ngoài tuyết đã bay dày đặc. Dưới ánh đèn đường, chỉ thấy gió bắc bao bọc những đốm tuyết nhỏ bay mù mịt đầy trời, xa gần chỉ thấy một mảng trắng xóa bao la.
Tiểu Vân lao đến với gương mặt đỏ bừng bừng, “Tân Thần, tớ vui quá! Tớ quyết định tối nay không tẩy trang không rửa mặt”. Cô nàng lao đến quá nhanh, Tân Thần chưa kịp xoay người thì đã bị cô ta va vào cánh tay, ly rượu trong tay sánh ra, hơn nửa ly rượu dây vào phần eo.
“Xin lỗi, xin lỗi”, Tiểu Vân luống cuống định cứu vãn.
Tân Thần đón lấy khăn tay Lộ Phi đưa ra để thấm chỗ ướt, cười và lắc đầu, “Không sao”. Cô cúi đầu nhìn chiếc váy, rượu bắn lên màu váy xanh lục đậm không rõ ràng lắm, nhưng cảm giác dính dính khiến cô thấy rất khó chịu, “Mình đi trước đây, về thay quần áo”.
Cô vỗ vỗ Tiểu Vân, ra hiệu cho cô nàng chơi. Lộ Phi nói: “Anh đưa em đi, anh lái xe của bạn đến đây”.
Anh đưa cô ra ngoài lấy áo khoác rồi mặc vào cho cô. Gió bắc lạnh tê tái len lỏi vào từ khe hở của cửa, cô bất giác co người lại, phần ướt ở eo trong tích tắc nhói buốt hẳn.
“Đợi ở đây. Anh đi lấy xe”. Anh tiến vào màn gió tuyết.
Cô biết hôm nay gọi taxi rất khó khăn, hơn nữa mặc quần áo mỏng manh đứng bên đường thế kia không phải là chuyện thú vị, thế nên yên tâm đứng đợi anh.
“Rốt cuộc anh ấy vẫn không kìm được mà đến đây rồi”. Tiếng Kỷ Nhược Lịch buồn buồn vang lên sau lưng cô. Cô quay lại, thấy Kỷ Nhược Lịch đứng phía sau, gương mặt được trang điểm tinh tế có phần xanh xao.
“Cô Kỷ, ở đây gió to, cẩn thận cảm lạnh”, Tân Thần thấy cô chỉ mặc lễ phục dạ tiệc mỏng manh thì nhắc nhở.
“Thấy một người đàn ông kiêu ngạo cúi người vì cô, cô cảm thấy thế nào?”.
Tân Thần nhìn cô có vẻ lạ lùng.
Đôi mắt Kỷ Nhược Lịch sáng lạ thường, giọng nói vô cùng dịu nhẹ, “Tôi đã yêu anh ấy năm năm, luôn xem những kiêu ngạo, lạnh lùng, lý trí của anh ấy là những đặc điểm đáng quý nhất, nguyện ngước nhìn vẻ lặng lẽ của anh ấy. Nhưng đột nhiên lại phát hiện ra, anh ấy lại từ bỏ mọi thứ trước một người con gái. Cô nghĩ tôi cảm thấy thế nào?”.
“Không cần phải đem những chuyện đó raso sánh”. Cô bình thản nói.
Kỷ Nhược Lịch hừ một tiếng, “Phải rồi, cô có thể nói thắng với tôi, người đàn ông ấy yêu cô, tất cả những gì anh ấy làm là do anh ấy cam tâm tình nguyện. Tôi nên thua một cách cam chịu, vốn dĩ không có tư cách để hỏi tại sao”.
“Đây không phải là một cuộc chiến tranh ai đánh nhau với ai, cô Kỷ ạ, không ai thua hoặc thắng. Tôi và anh ấy có một quá khứ rất dài, là một phần mà tôi muốn vứt đi cũng không thể làm được. Cô yêu sự kiêu ngạo, lạnh lùng, lý trí của anh ấy, ừ, tôi công nhận những điều ấy đều là nét cuốn hút của đàn ông. Nhưng năm tôi mười bốn tuổi gặp anh ấy, anh ấy chỉ là anh ấy, không có bất kỳ điều gì thêm. Tôi yêu mến anh ấy lúc đó, tự nhiên như yêu thích kem vào mùa hè và ánh nắng vào mùa đông”. Tân Thần giữ chặt áo khoác, nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Nếu phải khắt khe thì có phải tôi cũng nên hỏi, tại sao yêu như thế, cũng chẳng qua là chia xa; tại sao sau khi xa nhau, mà vẫn gặp lại. Những câu hỏi đó đương nhiên là không có đáp án. Chúng ta không cần phải tìm hiểu kỹ thêm, làm khó bản thân nữa”.
Lộ Phi xuất hiện ở cửa, nhìn hai người họ. Sau một lúc yên lặng, anh đưa tay đỡ eo Tân Thần, “Đi thôi”. Sau đó gật đầu với Kỷ Nhược Lịch, “Chúc buổi tối tốt đẹp, Nhược Lịch. Tuyết hơi lớn, lái xe về nhà nhớ cẩn thận”.
Lộ Phi mở cửa xe Lexus màu đen đậu trước cửa quán bar, Tân Thần ngồi vào trong. Lộ Phi cúi xuống, giúp cô nâng phần áo khoác dài rơi phía ngoài cửa vào bên trong, sau đó đóng cửa xe lại, đến ghế lái rồi khởi động máy.
Tân Thần nói: “Em ở Bắc Tam Hoàn…”
“Anh biết em ở đó”. Lộ Phi cắt ngang, xoay vô lăng đưa xe ra đường lớn, một lúc sau anh nói tiếp, “Phải, anh biết. Anh còn làm một việc rất nhàm chán, tối qua đứng dưới tòa nhà em ở, nghĩ ngợi mãi, không biết có nên lên trên làm phiền em không?”.
Anh thẳng thắn như thế, lại thêm những lời Kỷ Nhược Lịch vừa nói lúc nãy, Tân Thần đành lặng im. Nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, chỉ thấy một màn tuyết trắng xóa, đèn đỏ của đuôi xe trước nhấp nháy liên tục.
“Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, anh cũng tự hỏi: Tại sao ban đầu anh lại chọn ra đi”.
“Có đáp án không?”.
“Anh chỉ biết, nếu làm lại lần nữa, anh sẽ không lựa chọn như vậy”.
Tân Thần khẽ lắc đầu, “Anh cũng đang khắt khe rồi Lộ Phi. Nếu anh ở lại, bên cạnh một cô bé cứng đầu, lại không có cảm giác an toàn, chắc chỉ dung túng cho cô ta thêm ỷ lại thôi, và cô ta càng muốn liều mạng túm chặt lấy anh. Lại thêm vô số vấn đề thực tế, tình cảm ấy có thể vẫn không có tương lai”.
“Em chấp nhận tất cả, hiểu tất cả, khoan dung nhìn về quá khứ, chỉ càng khiến anh thêm nghi ngờ lựa chọn của mình. Trước kia anh thật sự yêu em như anh tưởng sao? Anh yêu vẻ đẹp của em, sự dũng cảm của em, yêu sự thẳng thắn ngây thơ của em, thậm chí cả sự cứng đầu của em, nhưng duy nhất bỏ qua cảm giác không an toàn của em, khi em cần anh nhất thì lại bỏ mặc mà đi, còn an ủi bản thân rằng đợi em trưởng thành rồi, em sẽ hiểu ra. Hiểu gì chứ?”. Lộ Phi phát ra một tiếng cười cụt ngủn, “Hiểu rằng tình yêu của anh quá ích kỉ ư?”.
Tân Thần cười khổ sở, “Em xin anh đấy. Đừng phê phán bản thân nữa, Lộ Phi. Em thật sự không chịu nổi cuộc trò chuyện nặng nề thế này. Bây giờ em mỗi lúc một cảm thấy, thực ra tính cách chính là một kiểu số mệnh. Em chưa bao giờ là người khoan dung, nhưng vừa không muốn trách người khác, thì càng không muốn trách số mệnh của mình. Tình cảm giống như cát, nắm trong lòng bàn tay có thể giữ được lâu hơn một chút, nhưng một khi cố gắng nắm chặt lại thì nó sẽ trôi tuột ra qua kẽ ngón tay. Không ai chống lại được. Sau khi anh đi, cuộc sống của không bi thảm và cũng chẳng trụy lạc, nên sự tự trách của anh vô nghĩa đối với em. Cứ thế này thì em sẽ trở thành kẻ lạm dụng tình cũ để hành hạ anh, còn anh tự dưng lại bị hành hạ. Có cần phải thế không?”.
“Phải, quá khứ không thể quay lại, tháng ngày sau này vẫn còn dài. Bây giờ em vẫn chưa đón nhận ai khác, thế thì hãy cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”.
Tân Thần quay mặt đi, trán tì vào cửa kính, im lặng một lúc lâu. Rượu vẩy trên váy cô đã được hơi ấm trong xe hong khô hẳn. Men rượu và mùi nước hoa của cô lan tỏa trong không gian kín, mang đến cảm giác chuếnh choáng. Lộ Phi không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn phía trước. Thời tiết và thêm dòng người với xe cộ đổ ra đường chơi đêm Noel, giao thông ở Bắc Kinh càng thêm tắc nghẽn, mọi chiếc xe đều đi rồi dừng liên tục, chạy rất chậm trên con đường tuyết phủ. Thế nhưng con đường đằng đẵng nào rồi cũng có lúc đến nơi. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại dưới khu nhà chung cư Tân Thần ở.
Lộ Phi cởi dây an toàn cho Tân Thần, khẽ vuốt tóc cô rồi mỉm cười, “Anh lại khiến em khó xử phải không? Ừ, anh cố gắng thuyết phục bản thân, lặng lẽ chờ đợi là được, nhưng luôn không kìm được để đến gặp em”.
Tân Thần quay đầu lại, áp mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh, “Anh đang quyến rũ em, Lộ Phi”.
Giọng Lộ Phi trầm ấm, vang lên trong chiếc xe nhỏ hẹp, “Nếu anh có thể cho em niềm vui nhiều hơn nữa, thì anh đã nắm chắc được vài phần, tiếc là cho đến hiện giờ thì dường như anh chỉ mang đến cho em phiền não là nhiều”.
“Em đã bị quyến rũ rồi. Em biết anh sẽ đối xử với em rât tốt. Ở cạnh anh, có thể hưởng thụ tình yêu vô cùng dịu dàng và bao dung của anh. Sự cám dỗ ấy quá lớn với em, nhưng em không dám cần nó”. Tân Thần kéo tay Lộ Phi xuống, nhìn thẳng anh, “Nghe em nói hết, Lộ Phi. Lúc mười lăm, mười sáu tuổi, ngoài cảm nhận của em ra, vốn dĩ em không nghĩ đến những vấn đề khác, nhưng đều phải suy xét. Chẳng hạn, bác em liệu có bị ảnh hưởng bởi sự dễ dãi của em không? Người nhà anh có chấp nhận sự lựa chọn của anh không?”.
Lộ Phi tỏ vẻ tức giận, “Điều mà em suy nghĩ lại là cái đó à? Em nghi ngờ một người đàn ông gần ba mươi tuổi liệu có khả năng tự chủ với tình cảm và cuộc sống của mình không à? Nếu những chuyện đó mà anh cũng không thể điều khiển thì sao anh còn để mặc mình làm phiền em”.
“Đúng thế. Anh thấy em thực tế như vậy đấy. Đối với tình yêu của một người đàn ông, điều đầu tiên em nghĩ đến lại không phải là tình cảm nữa. Từ nhỏ đến lớn, em đã gây ra quá nhiều phiền phức cho bác em, nếu không vì ỷ mình còn nhỏ, chỉ tham lam chút hưởng thụ mà quấy rầy bác ấy, khiến những người yêu thương em phải đau buồn. Hơn nữa, bây giờ yêu cầu của em với tình yêu chẳng qua chỉ là vui vẻ bên nhau, cảm thấy không có gì đáng để bản thân em phải uất ức nữa. Em không muốn đối mặt với sự phản đối của gia đình anh”.
Lộ Phi không thể không nhớ lại, anh từng đứng ngoài cửa nhà Tân Thần, nghe cô nói với một người đàn ông những lời như thế. Thế thì, anh và người đàn ông đó đối với cô mà nói, cũng chẳng có đãi ngộ khác nhau. Anh bình tĩnh lại, “Nếu anh nói là, những chuyện đó không phải là vấn đề thì sao?”.
“Vậy vấn đề lại trở về chính em. Nói cho cùng thì em không đủ dũng cảm nữa, mà có lẽ cũng không đủ yêu anh. Em đã không còn khả năng bất chấp tất cả để yêu một người như trước kia nữa. Cuộc đối thoại mà anh nghe được, bạn trai cũ của em đã nhận ra. Sớm muộn gì anh cũng nhận ra điều đó, và hoàn toàn thất vọng về em”.
“Đừng xem tình cảm của anh giống những người khác”. Lộ Phi nói rõ ràng. Mà Tân Thần chỉ cười.
“Tất nhiên, anh đối với em khác mọi người. Nếu anh vỡ mộng, chịu buông tay thì tốt, bây giờ chia tay cũng không làm em tổn thương được. Nhưng người như anh”, Tân Thần khẽ thở dài, “Lộ Phi, anh quá quy tắc, cảm thấy có lỗi một cách lạ lùng với em, cho dù vỡ mộng cũng vẫn sẽ kiên trì, chịu đựng sự lựa chọn của chính anh. Nếu em đón nhận sự cám dỗ ấy, thì thật sự là quá ích kỷ đến mức không cứu chữa nổi rồi”.
“Em đã tạo ra tiền đề cho hành vi của anh, kiên trì cho rằng tình yêu của anh dành cho em được xây dựng trên nỗi hổ thẹn và lầm lẫn. Thế là mọi hành động của anh trong mắt em đều trở thành một mớ lý thuyết lầm rõ ràng và logic. Em cảm thấy như thế đối với anh hoặc em có công bằng hay không?”.
Tân Thần hoang mang nhìn phía trước. Lúc này tuyết đã nhỏ dần, chỉ có những bông vụn tung bay, lặng lẽ rơi xuống kính chắn gió, hóa thành những giọt nước trôi tuột, để lại những dấu vết dài, rồi lại bị một chuỗi những hạt nước khác khuấy động, hòa vào nhau rồi lăn xuống phía dưới.
“Chúng ta quen nhau đã gần mười hai năm rồi. Anh rời xa em, còn tính đến chuyện kết hôn với người khác. Tiểu Thần, nếu anh còn nói đã yêu em lâu như thế thì thật là mặt dày mày dạn. Phải, anh chỉ không quên được em, lúc vui sướng và cô đơn nhất, anh đều nhớ đến em. Hơn nữa vẫn cảm ơn cuộc đời đã không đùa giỡn với anh đến cùng, không để cho anh sau khi em đã kết hôn với người đàn ông khác, quên anh hoàn toàn rồi mới quay trở về. Em thấy đấy, nếu nói ích kỷ thì sự ích kỷ của anh chắc chắn nhiều hơn em”.
“Chúng ta cứ tranh luận kiểm điểm mãi thế này chắc chắn sẽ không có kết quả, hơn nữa cũng khó mà không buồn cười”. Tân Thần cười khổ, đưa tay ra mở cửa xe, “Muộn quá rồi, mai em còn phải đi làm. Anh về sớm nghỉ ngơi đi”.
Tân Thần lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, nhìn thấy một đôi bốt cao cổ của nữ giới đặt ở bậc cửa, còn cửa phòng ngủ của Tiểu Mã khép chặt, bên trong vẳng ra những âm thanh mờ ám. Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên cậu ta đưa con gái về qua đêm. Lần trước buổi sáng sớm, cô mơ mơ màng màng đi vệ sinh, va ngay vào một cô gái áo xống xộc xệch, giật bắn người. Đối phương thì lại bình tĩnh đến bất ngờ.
Bây giờ cô đã có thể gọi là đã quen với chuyện đó, chỉ ra ba điều kiện với Tiểu Mã: Không được vào phòng cô, không được đụng vào vật dụng cá nhân của cô, không được chiếm dụng không gian chung để diễn những màn trẻ em không được xem. Tiểu Mã nhận lời rất sảng khoái, và cũng thực sự làm được những chuyện đó.
Sống chung không thể quá kén chọn. Tân Thần chỉ có thể an ủi bản thân, còn dễ chịu hơn nhiều so với lúc nghe thấy những âm thanh vẳng ra từ phòng bố mình.
Cô vội lấy quần áo ngủ đi tắm, sau đó về phòng mình đóng chặt cửa, đến trươc cửa sổ. Cửa sổ phòng cô không nhìn ra đường, cách mười một tầng lầu, lại thêm đợt tuyết nhỏ bao phủ, nhìn ra ngoài cũng chỉ thấy một màn mờ mờ, ánh đèn mờ ảo mang đến một cảm giác hoang hoải. Trong chớp mắt cô đã đến thành phố lớn này được hai tháng rồi, còn một năm dài đằng đẵng cũng đã gần kết thúc.
Trong thời khắc này, cảnh vật điêu tàn lạnh lẽo, lại thêm đang xa nhà, trong thành phố phồn hoa chứa đến hơn mười triệu nhân khẩu này, cô chỉ như một hạt cát nhỏ nhoi. Cô không thể không nghĩ đến, đêm nay trong ngàn vạn người, người duy nhất lưu luyến nhớ nhung cô, dường như cũng chỉ có người đàn ông vừa lái xe rời đi ấy.
Tân Địch tham gia hôn lễ rồi quay trở về nhà tiếp tục đi làm. Hôm ấy cô nhận được điện thoại của Lộ Phi, giọng nói có vẻ gấp rút.
“Tiểu Địch, em có tin gì của Tiểu Thần không? Anh đã gần cả tuần không gọi được cho di động cô ấy. Dự báo thời tiết nói từ hồ Lô Cô đến Á Định sẽ có bão tuyết”.
Tân Địch tỏ ra lạ lùng, “Anh không biết à? Thần Tử không tham gia chuyến đi đó. Thứ hai tuần trước nó đã về Côn Minh, thứ ba đi Bắc Kinh. Tên Nghiêm Húc Quân đã mở studio, mời nó đến làm việc, nó nhận lời rồi. Đúng rồi, nó đổi số di động, em đọc anh biết”.
Lộ Phi ghi lại số, im lặng một lúc lâu.
Anh gửi tin nhắn cho Tân Thần ở sân bay Lệ Giang, “Dù sao đi nữa, xin hãy tin rằng anh yêu em”.
Câu trả lời của Tân Thần là: “Cảm ơn anh. Nhưng em e rằng không còn khả năng yêu một ai đó như anh yêu cầu nữa. Xin lỗi”.
Câu trả lời ấy khiến anh im bặt, và đó là tin nhắn cuối cùng của họ. Khi anh gọi lại vào số di động của Tân Thần đều không được, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.
Anh cuống cuồng tìm hiểu tình hình thời tiết ở khu vực đó, di động mở hai mươi tư trên hai mươi tư giờ, sợ sẽ bỏ qua bất kỳ tin nhắn nào, thế nhưng cô vẫn bặt vô âm tín. Anh biết cô chắc chắn sẽ cố gắng giữ liên lạc với gia đình nên mới gọi cho Tân Địch, nào ngờ lại nghe được tin bất ngờ như vậy.
Anh dựa vào lưng ghế, nhìn màn hình vi tính, nghĩ: Cô thực sự không lằng nhằng, quyết ý cắt đứt liên hệ giữa họ rồi. Sự kiên trì của anh, có lẽ thật sự chỉ là ám ảnh của riêng anh, điều mà anh mang đến cho cô, chỉ là sự quấy rầy không được chào đón.
Anh vẫn gọi đến số đó. Tân Thần nhanh chóng nghe máy, “Chào anh”.
“Tiểu Thần, em tìm được nhà ở Bắc Kinh chưa?”
“Nghiêm Húc Quân cung cấp một căn hộ cho nhân viên, ở chung với đồng nghiệp, tiện đi lại, điều kiện cũng tạm”.
“Vậy thì tốt. Mùa thu Bắc Kinh khí hậu thay đổi nhiều, em giữ sức khỏe”.
“Vâng. Cảm ơn”.
Giọng nói của Lộ Phi vẫn bình thản, không hề chất vấn, phẫn nộ, thế nhưng cuộc trò chuyện lịch sự như thế rõ ràng đã có khoảng cách. Tân Thần đặt máy xuống, nghĩ, đó chẳng phải là điều mày cần hay sao?
Cô đang đẩy xe mua hàng, mua nhu yếu phẩm sinh hoạt ở một siêu thị. Cuối tuần đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt. Một tuần trước, cô vẫn còn ở Lý Cách yên tĩnh đến độ không có một âm thanh nào. Nên khung cảnh ồn ào huyên náo hiện giờ khiến cô có chút cảm giác lạ lẫm.
Hôm đó Tân Thần phơi nắng và lên mạng ở nhà nghỉ Lý Cách, khó khăn lắm mới mở được hộp mail, nhận được mail nửa tháng trước Nghiêm Húc Quân gửi đến, đại ý là anh ta đã mở một studio, đang chiêu binh gọi tướng, muốn mời cô đến Bắc Kinh làm việc, gọi cho cô không được nên mong cô nhanh chóng hồi đáp email nà
Cô thấy xiêu lòng, lập tức gọi cho Nghiêm Húc Quân “Vị trí đó còn thiếu người không?”.
Nghiêm Húc Quân cười to, “Em mà gọi đến muộn một chút là anh nhận người khác rồi. Đến ngay”.
Tân Thần vốn nghĩ đã định mấy hôm đó sẽ đi dọc bờ hồ Lô Cô, tiện thể xem xem có khả năng leo lên núi Sư Tử không, nhưng cô quyết định ngay tức khắc, “Không được. Em đã trả tiền phòng hôm nay rồi, hưởng thụ ngày tự do cuối cùng. Ngày mai về Côn Minh, ngày kia đi Bắc Kinh. Quyết định thế nhé”.
Ngày hôm sau trả phòng, cô nhắn tin cho Lão Trương , báo cho anh ta biết mình không tham gia hành trình tiếp theo, đồng thời nhắc nhở họ chú ý tình hình thời tiết, sau đó về Côn Minh, từ biệt bố và dì, tiếp tục sắp xếp hành lý để đến Bắc Kinh.
Cô xách một túi lớn đồ đạc từ siêu thị quay về căn hộ chung cư hai phòng ở Bắc Tam Hoàn. Đó là nhà cũ của Nghiêm Húc Quân.
Gia cảnh của Nghiêm Húc Quân rất khá, năm đó một lòng một dạ từ chức để phiêu dạt đến Bắc Kinh, chỉ sống vất vả một thời gian ngắn. Mẹ anh ta đến thăm, thấy anh ta thuê một căn phòng hầm âm u với người khác, tình mẫu tử và nước mắt đã trào dâng, kiên quyết mua cho anh ta căn hộ này. Lúc đó giá nhà Bắc Kinh chưa cao đến mức khiến người ta thấy kinh hoàng, phải nói là một sự đầu tư rất chính đáng. Ba năm trước Tân Thần đến Bắc Kinh tìm việc cũng từng ở nhờ vài ngày.
Bạn bè hay qua lại với Nghiêm Húc Quân đa số đều xem nghệ thuật là lý tưởng hoặc phương hướng nghề nghiệp, vật lộn mưu sinh trong một thành phố lớn mà thất vọng và cơ hội cũng nhiều ngang ngửa nhau. So ra thì, từ đầu đến giờ Nghiêm Húc Quân chưa từng nến trải vất vả cực nhọc, sự phát triển trong ngành nhiếp ảnh của anh ta cũng có thể xem là suôn sẻ lạ thường, chưa l nghiệp được bao lâu đã mua nhà mua xe, bây giờ lại đầu tư mở studio, có thể gọi là công thành danh toại. Bạn bè khi đùa giỡn anh ta với vẻ nửa ngưỡng mộ nửa than vãn, anh ta cũng chưa bao giờ để bụng.
Anh ta đến sân bay đón Tân Thần, đưa thẳng cô đến đây. Cô hỏi tiền thuê nhà, anh ta chỉ cười, “Phúc lợi của nhân viên, không cần em bỏ tiền thuê. Nhưng có một đồng nghiệp, Tiểu Mã làm về nhiếp ảnh sẽ ở cùng với em, không sao chứ?”.
Tân Thần tất nhiên không quan tâm lắm. Cô hiểu rõ cái giá phải trả và những phiền phức khi thuê nhà ở Bắc Kinh.
Nghiêm Húc Quân chỉ dẫn tường tận cho cô biết cách đi xe và sinh hoạt. Hiện giờ anh ta rất khá giả, vừa mua một chiếc BMW, thực ra không quan tâm lắm đến cuộc sống của những nhân viên ăn lương bình thường, nhưng bất cứ người đàn ông nào, với một cô gái mà mình từng yêu mến thì đều có sự quan tâm như kiểu chiếm hữu một cách tỉ mỉ và rất khó nhận biết, cho dù là anh ta đã có bạn gái.
Thế là Tân Thần chính thức ở lại thành phố mà ba năm trước cô đã vội vã bỏ đi. Chuyện đầu tiên cô làm là thay số điện thoại di động, lúc lấy sim ra, cô do dự một lúc rồi tiện tay ném vào thùng rác.
Cô không có ý định trốn tránh Lộ Phi, cũng không muốn chơi trò chơi bất ngờ mà thiểu năng kiểu “biến mất giữa biển người mênh mông”, cô chỉ nghĩ, cứ cắt đứt liên lạc như thế cũng được.
Mùa thu ở Bắc kinh nổi tiếng là “một trận mưa thu một trận lạnh lẽo”, thật sự rất rõ rệt. Lá cây nhanh chóng úa vàng, gió mang theo mùi vị lạnh lẽo, so với Côn Minh bốn mùa hoa nở và quê nhà để tận tháng mười một cây cối vẫn xanh rì, trời cao xanh ngắt, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Tiểu Mã ở chung với Tân Thần là một chàng trai người Quý Châu c nhỏ bé, hơi lập dị nhưng lại rất hoạt bát hướng ngoại. Dưới sự chỉ dạy của cậu ta, Tân Thần nhanh chóng thích ứng với thành phố này. Ngồi tàu điện ngầm đi làm, phân biệt phương hướng bằng đông tây nam bắc, lúc rảnh còn đi hát karaoke với đồng nghiệp, thỉnh thoảng cuối tuần tham gia những cuộc du ngoạn ngắn.
Gặp Lâm Lạc Thanh trên mạng, nhắc đến cuộc sống hiện nay, cô đã bình luận rằng “Rất hài lòng”. Lâm Lạc Thanh cười nói, có lẽ cậu ta tốt nghiệp xong sẽ ưu tiên đến Bắc Kinh làm việc.
Nghiêm Húc Quân hào phóng mua một dàn thiết bị kĩ thuật số hai mươi tám triệu tệ, đèn flash giá mấy chục vạn và một series thiết bị chuyên nghiệp. Sau khi thành lập studio, kết cấu nhân sự khá đơn giản, nhưng nhiếp ảnh gia, cameraman trợ lý chụp ảnh, chuyên viên trang điểm, trợ lý trang điểm, kế hoạch viên đều có đủ. Tân Thần và một đồng nghiệp khác phụ trách thiết kế đồ họa, chỉnh sửa và chế tác hậu kỳ. Nghiêm Húc Quân đương nhiên là giám đốc nghệ thuật, còn Thuận Thuận - bạn gái anh ta - một tay nắm giữ tài vụ, hành chính và PR.
Thuận Thuận là một người mẫu ảnh phiêu bạt đến phương Bắc, nói tiếng Bắc Kinh rất chuẩn, không nghe ra chút âm địa phương nào, sau khi quen Nghiêm Húc Quân, cô ta đã từ bỏ nghề người mẫu mờ nhạt, chuyên tâm làm người quản lý cho anh, vô cùng tài giỏi sáng suốt. Ban đầu cô ta có chút ý chống đối ngầm với Tân Thần, thế nhưng công việc của Tân Thần là về kỹ thuật thuần túy, rất nghiêm túc và chuyên cần, quan hệ với mọi người rất minh bạch, thẳng thắn, khiến Thuận Thuận nhanh chóng hiểu ra, thấy Tân Thần không thể uy hiếp được mình là lập tức đối xử với cô thân thiết hòa nhã.
Đến tháng mười một, Bắc Kinh bước vào mùa đông giá buốt, không có tuyết nhưng không khí lại rất khô lạnh. Tân Địch đến tham gia tuần lẽ thời trang Trung Quốc. Đới Duy Phàm đương nhiên cũng bám sát không rời.
Tân Thần xin nghỉ, đến xem buổi biểu diễn thời trang riêng của Tân Địch.
Một nhà thiết kế chỉ trong vòng một năm đã có mặt liên tục trong các tuần lễ thời trang và trình diễn thời trang, sự đầu tư và phong cách của cô tất nhiên sẽ nổi bật trong giới thiết kế. Lần trình diễn này không giống lần trình diễn hàng hiệu như tháng ba lần đó, nâng danh tiếng của giám đốc thiết kế Tác Mỹ, mà phần nhiều là trình diễn các tác phẩm cá nhân của Tân Địch, từ bỏ phong cách thời trang nghề nghiệp đúng đắn nghiêm túc, mà chứa đựng trong đó rất nhiều nguyên tố về lễ phục cho dạ tiệc và các trang phục đầy ắp sự sáng tạo, chủ đề chỉ hai chữ đơn giản: Phồn hoa.
Các mẫu thiết kế trong buổi trình diễn không có những hoa văn cụ thể, thế nhưng mỗi bộ đều có nét thanh xuân tươi trẻ trong sáng, trí tưởng tượng trong thiết kế bay bổng và xinh đẹp, phong cách cá nhân rất rõ rệt.
Theo tiếng nhạc, từng cô người mẫu lướt đi trên sàn chữ T. Dưới ánh đèn lóa mắt, người ta có cảm giác tuổi xuân đẹp nhất trong đời dường như đang khoác áo quay trở lại, không có nghèo hèn đau khổ, không có nghi hoặc lạc hướng, tất cả đều thoải mái nhẹ nhàng, váy áo tung bay, niềm vui bay bổng, ý chí căng tràn, có cảm giác như hoa nhiều như tơ. Cuối cùng khi Tân Địch ra cám ơn, mọi người đều vỗ tay tán thưởng rất lâu.
Buổi tối Nghiêm Húc Quân chiêu đãi họ đi hát. Một đám người ồn ào náo nhiệt trong phòng bao. Tân Địch và Tân Thần ngồi trong góc, uống rượu và trò chuyện. Sắc mặt Tân Địch có vẻ mệt mỏi. Tân Thần hỏi cô: “Thờ ơ như thế lại khiến em thấy lo. Chị cũng nên hào hứng lên chứ. Hôm nay cũng đáng để hào hứng lắm mà”.
Tân Địch thở dài “Để làm buổi trình diễn này, chị đã phải trao đổi với Lão Tăng vô số lần, xem như anh ta đã thừa nhận ý tưởng của chị, đồng ý rằng phong cách cá nhân và chiến lược hàng hiệu cũng có lúc dung hòa bổ sung cho nhau. Quá trình đó quá tốn công, bây giờ ngược lại chẳng còn cảm tưởng gì nữa. Chỉ có thể nói là, mấy năm nay những tác phẩm mà chị hài lòng nhất, cuối cùng đã có cơ hội được xuất hiện”.
“Thời gian của con người được sử dụng ở nơi nào đó, đều có thể nhìn ra. Xem buổi trình diễn của chị là biết sự chị không phải là vô ích”. Một lúc sau, Tân Thần khẽ nói, “Em tự hào về chị, Địch Tử”.
Trong ký ức của Tân Địch, đó là lần đầu tiên Tân Thần khen ngợi tài năng của cô một cách thẳng thắn như thế. Cô chỉ thấy mắt nóng lên, nắm chặt tay cô em họ. Hai người đều không quen bộc lộ tình cảm đột ngột như vậy nên không nhìn nhau mà đều hướng về phía màn hình tivi. Một lúc sau, Tân Địch hỏi: “Thần Tử, có quen ở đây không?”.
“Cũng tạm. Nhưng phải đến ngày mười lăm mới được lắp máy sưởi, mấy hôm nay lạnh chết đi được”.
“Lộ Phi có đến thăm em không?”
“Bây giờ bọn em thỉnh thoảng mới gọi điện thoại thôi. Anh ấy có rảnh rỗi đâu mà đến thăm em làm gì?”. Những cuộc điện thoại giữa Tân Thần và Lộ Phi bây giờ trở nên thưa thớt và khách sáo, thường là dăm bữa nửa tháng mới gọi một lần, hỏi thăm nhau rồi tạm biệt.
Tân Địch không tránh khỏi thấy ngạc nhiên. Hôm ấy cô dự hôn lễ của Diệp Tri Thu, đáp chuyến bay đêm về lại thì gặp Lộ Phi ở sân bay. Cô thuận miệng hỏi anh đi công tác ở đâu mới về, thì anh thản nhiên trả lời: “Anh đến hồ Lô Cô thăm Tiểu Thần”. Cô biết mức độ bận rộn trong công việc mới của Lộ Phi, mà lại bỏ thời gian, xuống máy bay rồi lại ngồi xe sáu tiếng đồng hồ, đến một nơi giao thông không thuận tiện để thăm Tiểu Thần, tâm ý không hỏi cũng biết. Sao bây giờ trở nên xa cách đến thế? Cô biết hỏi Tân Thần cũng bằng không nên đành thở dài.
Nghiêm Húc Quân mang đĩa hoa quả đến trước mặt họ, “Tân Địch, em ở lại thành phố đó đúng là lãng phí tài năng. Nếu đến Bắc kinh hoặc các thành phố duyên hải để phát triển thì hai năm trước đã có thể xuất hiện trong tuần lễ thời trang rồi”.
“Lại nữa rồi. Anh đổi cách nói mới l được không? Nào là Đới Duy Phàm nếu năm đó đến Bắc Kinh đã trở thành người mẫu nổi tiếng rồi; nào là Thần Tử nhà em nếu năm đó ở lại Bắc Kinh thì bây giờ đã cao giá như ai ai ai kia rồi. Bắc kinh cho dù là đất may mắn của anh thì cũng đâu cần nói thế chứ. Ôi, anh không được bóc lột Thần Tử, nghe rõ chưa?”.
“Anh đâu có! Tiểu Thần có thể làm chứng, anh quan tâm cô ấy lắm. Nhưng cô ấy bây giờ quá trầm tĩnh và hướng nội, Thuận Thuận giới thiệu một anh chàng đẹp trai cho cô ấy, cô ấy cũng chẳng thèm quan tâm”.
Tân Thần lườm anh ta, “Thôi quên đi. Anh xem cái dáng vẻ cậu ta đi, thật y hệt như phiên bản trái ngược trẻ hơn mười tuổi của Đới Duy Phàm ấy. Nếu mà em đi cùng cậu ta, bảo đảm sẽ có người nói em không theo đuổi được bạn trai của chị mình, thế nên ký gửi tình cảm cho cậu ta. Chỉ mỗi điểm đó thôi là em đã không chịu nổi rồi”.
Nghiêm Húc Quân cười hê hê, “Cũng đúng là cậu ta giống Lão Đới thật. Lúc nào anh gọi đến để các em xem thử, đảm bảo Lão Đới sẽ giật bắn mình”.
Tân Địch vừa cười thành tiếng thì bỗng ý thức được điều gì đó. Đợi Nghiêm Húc Quân đi rồi, cô kéo Tân Thần lại, “Có phải những gì mẹ chị nói, em đã nghe hết”.
“Không có gì. Đừng nghĩ linh tinh. Đến bài em chọn rồi, đưa micro cho em”.
Tân Thần đứng lên hát. Tân Địch hơi ấm ức nên ra khỏi phòng, đến ngồi trên ghế sofa ngoài đại sảnh, nhớ lại những lời mẹ cô đã nói, rồi lại nghĩ đến sự ra đi đột ngột của Tân Thần. Cô luôn yêu thương em họ của mình, thấy em mình bây giờ hoàn toàn không thoải mái tự do như trước, lại chọn cách giấu kín trong lòng, thậm chí còn tế nhị đến mức tránh hẹn hò với người đàn ông có vẻ ngoài giống Đới Duy Phàm, cô bất giác thấy buồn bã.
“Nghĩ gì thế, sao tự dưng có vẻ không vui vậy?”. Đới Duy Phàm bước ra, ngồi xuống cạnh cô.
“Em đang nghĩ, tình cảm của em luôn đơn giản, thấy tình cảm người ta phức tạp tí là đã không chịu nổi”.
Đới Duy Phàm thấy buồn cười, “Em bị tẩu hỏa nhập ma à? Còn anh lại cho rằng, tình cảm đơn giản rõ ràng mới có cảm giác hạnh phúc”.
Tân Địch ngạc nhiên, nhìn anh chằm chằm. Đới Duy Phàm thấy nổi cả da gà, “Này, không phải anh đang tự khen mình đâu. Không sai, trước kia anh có rất nhiều bạn gái, có điều chưa bao giờ thử lăng nhăng với người khác, không bắt cá hai tay, nếu cảm thấy không thể tiếp tục thì chắc chắn sẽ nói rõ với người ta, không chơi trò mờ ám. Anh thật sự nghĩ rằng, làm cuộc sống phức tạp lên thì sẽ rất hỗn loạn, vô nghĩa”.
Tân Địch cười, dựa vào lòng anh, “Nói đúng lắm. Hiếm khi anh nói những lời khiến em khâm phục được”.
Tân Địch nhận được rất nhiều lời nhận xét, phê bình tốt ở tuần lễ thời trang, album mà Nghiêm Húc Quân chụp, Đới Duy Phàm chế tác cũng được người trong giới khen ngợi. Trong một thời gian ngắn, studio của Nghiêm Húc Quân làm ăn rất “đỏ”, Tân Thần cũng bận đến mức không rời đi đâu được.
Hôm ấy Nghiêm Húc Quân gọi cô đến văn phòng, giới thiệu cô với một người phụ nữ mảnh mai, mặc bộ quần áo màu trắng sữa đang ngồi trong văn phòng, “Tân Thần, thiết kế đồ họa của studio chúng tôi”. Sau đó nói với Tân Thần: “Vị này là Kỷ Nhược Lịch, là người đại diện cho bên kế hoạch PR buổi triển lãm nghệ thuật mà chúng ta tiếp nhận. Cô ấy có một số yêu cầu cụ thể với việc xử lý thiết kế tờ báo. Để cô ấy bàn bạc thẳng với em”.
Kỷ Nhược Lịch kinh ngạc nhìn Tân Thần. Thế nhưng Tân Thần đã sớm có bản lĩnh gặp bất kỳ ai cũng không để lộ tình cảm. Cô ngồi xuống, cẩm sổ tay lên, “Chào cô Kỷ. Xin hãy liệt kê yêu cầu của cô ra. Lúc thiết kế báo và sửa chữa hình ảnh, tôi sẽ cố gắng bám sát phương án cô yêu cầu”.
Kỷ Nhược Lịch trấn tĩnh lại, bắt đầu nói về những yêu cầu của mình. Cô nói rất rõ ràng, đâu ra đó. Tân Thần ghi lại, sau đó đối chiếu lại xem có bỏ sót gì không.
Kỷ Nhược Lịch bổ sung, “Phía tài trợ cho triển lãm nghệ thuật lần này là tập đoàn Hạo Thiên. Hôm qua tôi bay đến Thâm Quyến, cùng ăn cơm với phó tổng tập đoàn Lộ Thị, đã bàn bạc với nhau. Chị ấy đồng ý với ý tưởng của tôi, lúc tuyên truyền không tô vẽ gì nhiều, cố hết sức làm việc khiêm tốn”.
Nghiêm Húc Quân gật gù tán thành, “Chuyện này rất hiếm có. Bây giờ bên phía tài trợ các triển lãm nghệ thuật để chỉ mong mình nổi bần bật, in logo của họ thật to ngay trên bề mặt, mỗi poster đều nhắc đến họ, tính mục đích và tính thực dụng ghê quá”.
Kỷ Nhược Linh mỉm cười, “Chị Lộ Thị có gout thẩm mỹ rất cao, hơn nữa chúng tôi có mối quan hệ riêng tư rất tốt, về mặt này thì suy nghĩ là giống nhau”.
Tân Thần không xen vào, lặng lẽ lắng nghe đến khi họ nói xong, cô mới đứng lên, “Cô Kỷ, sau khi có phương án bước đầu, tôi sẽ cố gắng liên lạc ngay với cô để cô xem qua. Tôi ra ngoài làm việc trước. Tạm biệt”.
Sau đó Tân Thần gặp Kỷ Nhược Lịch còn nhiều hơn cả với khách hàng thông thường. Kỷ Nhược Lịch thường xuyên lui tới, tỏ ra rất tỉ mỉ và nghiêm khắc, yêu cầu hoàn hảo, vô cùng xem trọng những chi tiết dù nhỏ nhặt nhất. Còn sự kiên nhẫn của Tân Thần lại tốt đến mức khiến cô ta không thể không phục. Cô đều xem trọng mỗi một yêu cầu, nhưng cũng không phải là đều tuân theo một cách vô nguyên tắc, lúc th luận với cô ta luôn đưa ra quan điểm của mình, xuất phát từ góc độ nghề nghiệp đến kiên quyết giữ lại một số thủ pháp xử lý.
Tân Thần luôn trầm tĩnh ôn hòa, khiến Kỷ Nhược Lịch bất giác nghĩ lại bản thân xem có đủ phong độ hay không. Sự so sánh ngầm ấy khiến cô ta có phần bực tức.
Cuối cùng poster và sách tuyên truyền đã quyết định được bản mẫu, lúc đó đã quá giờ tan sở, Tân Thần thu dọn đồ đạc trên bàn. Kỷ Nhược Lịch nói: “Vốn dĩ nên đưa cô Tân về, nhưng hôm nay tôi đã hẹn Lộ Phi đi ăn, xin phép đi trước”.
Tay Tân Thần hơi khựng lại. Cô nghĩ sự ngụy trang có vẻ vững chắc này xem ra vẫn có kẽ hở. Thế nhưng ngay sau đó, Tân Thần ngẩng lên mỉm cười với cô ta, lúm đồng tiền trên má trái đã in sâu vào ký ức cô ta xuất hiện thấp thoáng. “Vậy không làm lỡ thời giờ của cô Kỷ nữa. Chúc cô có một buổi tối vui vẻ”.
Kỷ Nhược Lịch ngồi vào chiếc BMW Mini Cooper màu đồng của mình, hai tay ôm chặt vô lăng, nhìn phía trước. Hầm để xe ánh sáng vàng vọt, nhưng hiển hiện trước mắt cô lại là nụ cười của Tân Thần, rõ ràng toát lên vẻ thấu hiểu và thờ ơ với lời nói của cô.
Có lẽ chỉ khi có niềm tin hoàn toàn với một người đàn ông, thì mới có tư thế cao ngạo của bậc bề trên nhìn xuống phía dưới một cách vô thức như thế, cô tức tối nghĩ, có phần tội nghiệp chính mình và cả phẫn nộ.
Làm sao cô có một buổi tối vui vẻ được?
Thời gian hẹn Lộ Phi là nửa tháng trước. Sau khi gặp gỡ bất ngờ với Tân Thần ở studio của Nghiêm Húc Quân, về nhà rồi, cô gọi cho Lộ Thị, hỏi thẳng : “Chị, Lộ Phi không ở cạnh cô ta sao? Tại sao Lộ Phi về đó vì cô ta, mà cô ta lại đến làm việc ở Bắc Kinh?”.
Lộ Thị khéo léo đáp: “Nhược Lịch, nguyên nhân cụ thể thì chị không rõ, hơn nữa cũng không định hỏi Lộ Phi. Nó có cuộc sống của nó, thân như chị mà cũng chẳng thể quản nhiều được”.
Xưa nay cô luôn nhạy cảm nên hiểu rõ ám hiệu trong lời nói đó, gò má đột nhiên nóng bừng, biết rõ mình đã quá đáng. Đúng thế, cô và người nhà Lộ Phi từ quen biết đến lúc ở cạnh nhau đều vô cùng hòa hợp. Cha mẹ Lộ Phi và chị anh đối xử với cô rất thân thiết, Lộ Phi càng trò chuyện ăn ý với cô, cho dù cô đã chia tay Lộ Phi, hai người vẫn qua lại, bàn công việc hợp tác cũng suôn sẻ lạ thường.
Thế nhưng thân phận của cô dù gì cũng là bạn gái cũ rồi, nếu thăm dò thì tức là trong lòng vẫn còn ảo tưởng mà chính cô cũng không dám nhìn thẳng vào. Nghĩ đến đó, cô toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng cô hạ quyết tâm, thu dọn chung cư của mình. Lộ Phi trước kia cũng ít khi ở lại chỗ cô, đồ đạc để lại cũng không nhiều – hai chiếc áo sơ mi, hai chiếc cà vạt, hai bộ quần áo lót, một bộ áo ngủ, một con dao cạo râu, và vài cuốn tạp chí kinh tế tiếng Anh – hoàn toàn có thể vứt hết.
Cô quỳ xuống thảm phòng ngủ rất lâu, rồi lại gọi di động cho Lộ Phi, hỏi xem khi nào tiện thì dao cho anh được, “Em cũng muốn đến chỗ anh lấy lại đồ đạc của em”.
Lộ Phi rõ ràng tỏ ra lạ lùng với cuộc điện thoại đó, “Nhược Lịch, em có chìa khóa bên chỗ anh, có thể đến thẳng đó lấy, xong thì để chìa khóa lại là được rồi”.
Kỷ Nhược Lịch cười giễu, “Cũng đúng là có lý thật, nói vậy thì sau này không định gặp em nữa à? Chẳng lẽ niềm vui mới của anh, ồ, đúng rồi, là tình yêu cũ, quản thúc anh quá chặt?”.
Lộ Phi chỉ nói: “Nhược Lịch, anh mong chúng ta sau này vẫn là bạn. Thế này vậy, qua mấy ngày nữa có thể anh sẽ đến Bắc Kinh công tác, đến rồi sẽ liên lạc với em”.
Thế là có cuộc hẹn tối nay.
Ở nhà hàng mà trước kia họ đều thích, ăn một bữa cơm tối nặng nề lạ lùng, Lộ Phi hỏi công việc của cô, cô ngần ngại rồi lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho anh, “Gần đây em luôn phải chuẩn bị cho triển lãm nghệ thuật này. Đêm Bình An công ty bọn em sẽ làm một buổi tiệc chiêu đãi. Xem anh có tiện thời gian hay không, nếu rảnh thì có thể đến tham gia một lúc”.
Lộ Phi nhận lấy, “Ngày kia là đêm Bình An rồi nhỉ? E rằng hôm đó anh phải về rồi”. Anh bỗng khựng lại, ánh mắt dừng trên hàng chữ nhỏ khiêm tốn trên tấm thiệp: Studio Húc Quân chịu trách nhiệm toàn bộ.
“Đây có lẽ là lần cuối cùng em thử thăm dò anh rồi”. Kỷ Nhược Lịch cười đau khổ, “Thế thì anh biết cô ấy ở Bắc Kinh, cũng biết cô ấy làm việc ở đâu, đúng không?”.
“Tất nhiên là anh biết. Anh giữ liên lạc với cô ấy, tuy không thường xuyên lắm”.
“Có thể thỏa mãn sự hiếu kì chết tiệt của em được không, hiện giờ hai người thế nào rồi?”.
Lộ Phi nhìn cô, hơi mỉn cười, “Cô ấy không chắc rằng có thể ở bên anh hay không. Anh quyết định không làm phiền, đợi cô ấy hiểu rõ”.
“Sự chờ đợi này có kỳ hạn
Lộ Phi vẫy tay gọi phục vụ, dặn thanh toán rồi nói gọn: “Hiện tại thì không”.
Một chữ đó thôi đã đập mạnh vào tim Kỷ Nhược Lịch.
Hai người ra khỏi nhà hàng. Cô lái xe đưa anh về chung cư của anh, đi thẳng vào thu dọn đồ đạc của mình. Áo ngủ, áo lót, áo khoác, áo len trong phòng ngủ, cô lấy hết ra nhét vào trong một chiếc va li, rồi vào nhà vệ sinh của phòng ngủ chính. Nhìn sữa dưỡng da, kem dưỡng thể… đầy ắp trong đó, nhớ lại những đồ vật ít ỏi mà Lộ Phi để lại chỗ cô, cô thấy rất bực bội, biết ở lại đây không nhiều mà tại sao lại để lại lắm thứ đến thế.
Vì quá mong mỏi được can dự vào cuộc sống của anh chăng? Mỗi lần đến đều mua một đống mà không chắc có dùng hay không, Lộ Phi từng đùa rằng có lẽ cô mắc chứng yêu đồ vật, cô cũng không giải thích. Thực ra thứ mà cô thích mua nhất là các loại đồ ăn thức uống, chất đầy trong tủ lạnh, đồng thời hào hứng mua thức ăn về, vừa nghiên cứu vừa nấu, vui đến quên cả mệt. Bây giờ nhớ lại chỉ thấy thê lương.
Cô tiện tay cầm từng món trên kệ lên rồi ném vào thùng rác, phát ra những tiếng “binh binh bang bang”. Lộ Phi nghe thế bước vào. Cô đành cười mỉa, “Em đúng là thừa hơi đến đây chuyến này. Không cần nữa. Anh bảo người giúp việc ném hết đi”.
Cô vào phòng làm việc lấy mấy quyển sách của mình, ánh mắt chạm vào tấm ảnh chụp chung của hai người đặt trên bàn. Tấm ảnh đó chụp lúc còn ở bãi biển Bắc Đới Hà, cô rửa hai tấm, lồng vào khung, một để ở nhà mình, một đặt ở đây. Lúc đó còn cười khúc khích nói rằng: “Để anh lúc nào cũng nhìn thấy em”. Cô tiến đến cầm lên nhưng lại bỏ xuống, bất giác nghĩ một cách ác ý rằng, đừng nói là hình ảnh, cái nhà này từ cách bài trí đến trang bị vật dụng, có chỗ nào là không có tâm tư và dấu vết của cô? Tùy anh làm sao thì làm vậy, nghĩ thế, cô
Cô lấy chìa khóa ra đưa cho Lộ Phi, “Được rồi, chúng ta cắt đứt triệt để rồi. Sau này anh có thể yên tâm ở đây”.
Lộ Phi nhận chìa khóa rồi tiện tay đặt nó lên bàn uống nước, “Sau này anh đến Bắc Kinh đều là do công tác, ở khách sạn là được. Chìa khóa anh sẽ trả lại cho chị anh”.
Cô tức tối nghĩ, thì ra để lại chút dấu vết cũng là hoang tưởng, người đàn ông này đã quyết ý dứt bỏ hẳn cuộc sống trước kia. Mắt bỗng thấy cay cay, cô chỉ có thể cố gắng gượng, “Rất tốt, sau đó chắc chúng ta cũng sẽ không liên lạc nữa nhỉ”.
“Nhược Lịch, chúng ta đã nói rồi, sẽ không nói những lời như xin lỗi hay tha thứ nữa”. Lộ Phi giữ bình tĩnh, “Nhưng anh thực sự luôn cảm thấy có lỗi với em. Có thể việc cuối cùng anh có thể làm cho em, chính là biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của em”.
Kỷ Nhược Lịch im lặng, mãi một lúc sau mới nói: “Không cần, Lộ Phi. Có lẽ chỉ sau khi chia tay mà hoàn toàn không quan tâm đối phương, mới có thể làm bạn. Cho em thời gian, sẽ có ngày em bỏ được”.
Đến đêm Bình An, Nghiêm Húc Quân bảo mấy nhân viên cùng đến buổi tiệc rượu cho triển lãm nghệ thuật, hôm trước còn đặc biệt dặn dò họ chú ý đến cách ăn mặc, “Mặc quái dị một chút, thời trang một chút, bụi bặm một chút, quyến rũ một chút. Có thể tùy các bạn chọn, nhưng đừng mặc kiểu đi làm thường ngày. Mọi người sẽ nghi ngờ khả năng nghề nghiệp của bạn”.
“Nếu có phí phục trang thì em cũng dám mặc Chanel đó”. Tiểu Vân, cô nàng làm kế hoạch lẩm bẩm. Nhưng tất nhiên cũng chỉ nói thầm
Thời tiết giá buốt, mọi người đều ăn mặc rất nghiêm chỉnh. Tân Thần mặc một bộ váy lễ phục, chất liệu tơ tằm màu xanh lục đậm rất đẹp và có nét khiêm nhường u sầu, rất hợp với làn da đã trắng muốt trở lại, đường cắt cup rất đẹp và gọn, cổ vuông, để lộ xương quai xanh nhỏ xinh. Vừa cởi áo khoác ngoài ra, Thuận Thuận thoáng đờ người, cứ hỏi là của hãng nào, mua ở đâu.
“Thiết kế của chị họ tôi, chỉ có một cái duy nhất”.
Thuận Thuận kêu lên đầy hâm mộ: “Lần sau gặp được Tân Địch, tôi nhất định phải nhờ cô ấy giúp thiết kế một bộ mới được”.
Tiệc rượu được tổ chức trong một quán bar ở khu nghệ thuật 798. Vừa vào trong, khắp nơi là những chàng trai cô gái ăn mặc sang trọng, trong đó không thiếu những gương mặt mà mọi người đều được nghe nói đến. Tiểu Vân hứng chí kéo Tân Thần đi ngắm một ngôi sao nào đó. Nghiêm Húc Quân bực bội: “Studio Hồi Hồi có một người mẫu tầm thường đến mà cô cũng hào hứng được. Thật không nên đưa cô đến đây!”.
“Sếp ơi, càng như thế thì sếp càng nên đưa em đến những buổi tiệc lớn thế này mới đúng. Sẽ có ngày em tu luyện được đến trình độ bình thản không xao động như Tân Thần”.
Vừa nói dứt, Tân Thần liếc nhìn phía trước, “Ối, Johnny Deep”.
Tiểu Vân gần như nhảy nhổm lên, “Ở đâu ở đâu?”
Cô nàng nhìn thấy người đàn ông ngoại quốc hói nửa đầu mập mạp ở phía Tân Thần ra hiệu, mấy đồng nghiệp xung quanh đã cười đến gập cả lưng, lúc đó mới biết mình bị mắc bẫy. Tân Thần né vỗ vỗ cô vẻ an ủi, “Cứ đến đây vài lần như vậy thì cậu sẽ thản nhiên thôi, hiệu quả hơn đi ra ngoài với sếp nhiều”.
Tân Thần hờ hững nâng một ly cocktail lên nhấm nháp. Kiểu hoạt động này mọi người đều tự do đi lại, chào hỏi, trò chuyện với bạn bè, đương nhiên sẽ chia thành từng nhóm khác nhau. Cô chọn đứng cùng với Tiểu Vân, cách xa không khí náo nhiệt kia, nhưng cũng thấy rất thoải mái. Tiểu Vân mở to mắt nhìn ngó xung quanh, thỉnh thoảng nói cô biết là ai vừa vào, đang nói chuyện với ai kia là ai, cô chỉ mỉm cười lắng nghe. Trong một khung cảnh xa lạ, có người quen bên cạnh ríu rít cũng có thể là chuyện khiến ta yên lòng.
Người lên sân khấu phát biểu cho phía đại diện là Kỷ Nhược Lịch. Cô mặc một bộ lễ phục màu đen của Miumiu, tóc bới gọn ra phía sau, trông rất cao quý xinh đẹp. Cô giới thiệu vắn tắt về nhà tài trợ cho triển lãm nghệ thuật, ý tưởng kế hoạch, cảm ơn các vị khách quý đã đến tham dự. Cuối cùng là màn diễn xuất độc đáo, mỗi ca sĩ nổi tiếng đều lên sân khấu hát. Xen vào đó là hoạt động rút thăm trúng thưởng. Khách mời lúc vào đều được lấy số dựa vào thiệp mời. Phần thưởng rất độc đáo kỳ quặc, chìa khóa mạ vàng số lượng có hạn, những đồ trang trí bằng pha lê, nước hoa hàng hiệu, cũng có những tấm ảnh và CD có chữ ký của các ngôi sao có mặt, hoặc được họ ôm hôn thắm thiết.
Phần thưởng cuối cùng càng làm không khí thêm sôi động. Khi mã số trúng thưởng vừa được nêu ra, Tân Thần nhìn xuống, là của cô. DJ trên sân khấu tuyên bố, phần thưởng sẽ do người trúng thưởng quyết định, có thể là một nụ hôn của bất kỳ ngôi sao nào. “Không quan trọng giới tính”, anh ta kéo dài giọng thêm vào mấy chữ đó, khiến mọi người đều hét lên. Tân Thần tiện tay đưa số cho Tiểu Vân, “Tặng cậu đó. Xem cậu muốn sàm sỡ ai, lên đi”.
Tiểu Vân khoái chí ôm chầm cô rồi lao lên sân khấu. Tân Thần mỉm cười nhìn theo. Cô gái cùng tuổi với cô vui vẻ đến mức khiến cô thấy hâm mộ. Một bàn tay đưa ra, nhận lấy ly rượu mà cô đã uống cạn, rồi lại đưa tiếp một ly khác. Cô thắc mắc quay lại, Lộ Phi mặc âu phục xám đậm xuất hiện trước mắt cô. Cô hơi mỉm cười, “
Hai người đứng cạnh nhau, đều không truy hỏi và giải thích tại sao lại có mặt ở đây, dường như sự gặp mặt này ngày nào cũng có, không thể bình thường hơn. Trên sân khấu nhỏ, Tiểu Vân đang nói cười rất hào hứng với DJ. Xung quanh đầy ắp tiếng cười, tiếng huýt sáo, giậm chân tán thưởng, gương mặt mỗi người đều tươi cười rạng rỡ. không khí vui vẻ đến mức khiến người ta có cảm giác hơi váng vất.
“Bên ngoài đã có tuyết rơi rồi”. Lộ Phi khẽ nói.
Tuy đến từ một thành phố chỉ thỉnh thoảng có tuyết rơi loáng thoáng vào mùa đông và vừa rơi xuống đã tan ngay, thế nhưng sau khi đi qua Tây Tạng và Mai Lý Tuyết Sơn, Tân Thần đã không còn cảm giác hào hứng và tò mò về tuyết nữa. Cuối tháng trước, Bắc Kinh đã rơi trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Nhưng trận tuyết ấy đến rất vội, không thong thả, và tiếp đó vẫn là cơn buốt giá khô hanh. Cũng may trong nhà đã được lắp máy sưởi, đỡ hơn là mùa đông lạnh ẩm mà không có máy sưởi. Cô đến trước cửa sổ với Lộ Phi, quả nhiên bên ngoài tuyết đã bay dày đặc. Dưới ánh đèn đường, chỉ thấy gió bắc bao bọc những đốm tuyết nhỏ bay mù mịt đầy trời, xa gần chỉ thấy một mảng trắng xóa bao la.
Tiểu Vân lao đến với gương mặt đỏ bừng bừng, “Tân Thần, tớ vui quá! Tớ quyết định tối nay không tẩy trang không rửa mặt”. Cô nàng lao đến quá nhanh, Tân Thần chưa kịp xoay người thì đã bị cô ta va vào cánh tay, ly rượu trong tay sánh ra, hơn nửa ly rượu dây vào phần eo.
“Xin lỗi, xin lỗi”, Tiểu Vân luống cuống định cứu vãn.
Tân Thần đón lấy khăn tay Lộ Phi đưa ra để thấm chỗ ướt, cười và lắc đầu, “Không sao”. Cô cúi đầu nhìn chiếc váy, rượu bắn lên màu váy xanh lục đậm không rõ ràng lắm, nhưng cảm giác dính dính khiến cô thấy rất khó chịu, “Mình đi trước đây, về thay quần áo”.
Cô vỗ vỗ Tiểu Vân, ra hiệu cho cô nàng chơi. Lộ Phi nói: “Anh đưa em đi, anh lái xe của bạn đến đây”.
Anh đưa cô ra ngoài lấy áo khoác rồi mặc vào cho cô. Gió bắc lạnh tê tái len lỏi vào từ khe hở của cửa, cô bất giác co người lại, phần ướt ở eo trong tích tắc nhói buốt hẳn.
“Đợi ở đây. Anh đi lấy xe”. Anh tiến vào màn gió tuyết.
Cô biết hôm nay gọi taxi rất khó khăn, hơn nữa mặc quần áo mỏng manh đứng bên đường thế kia không phải là chuyện thú vị, thế nên yên tâm đứng đợi anh.
“Rốt cuộc anh ấy vẫn không kìm được mà đến đây rồi”. Tiếng Kỷ Nhược Lịch buồn buồn vang lên sau lưng cô. Cô quay lại, thấy Kỷ Nhược Lịch đứng phía sau, gương mặt được trang điểm tinh tế có phần xanh xao.
“Cô Kỷ, ở đây gió to, cẩn thận cảm lạnh”, Tân Thần thấy cô chỉ mặc lễ phục dạ tiệc mỏng manh thì nhắc nhở.
“Thấy một người đàn ông kiêu ngạo cúi người vì cô, cô cảm thấy thế nào?”.
Tân Thần nhìn cô có vẻ lạ lùng.
Đôi mắt Kỷ Nhược Lịch sáng lạ thường, giọng nói vô cùng dịu nhẹ, “Tôi đã yêu anh ấy năm năm, luôn xem những kiêu ngạo, lạnh lùng, lý trí của anh ấy là những đặc điểm đáng quý nhất, nguyện ngước nhìn vẻ lặng lẽ của anh ấy. Nhưng đột nhiên lại phát hiện ra, anh ấy lại từ bỏ mọi thứ trước một người con gái. Cô nghĩ tôi cảm thấy thế nào?”.
“Không cần phải đem những chuyện đó raso sánh”. Cô bình thản nói.
Kỷ Nhược Lịch hừ một tiếng, “Phải rồi, cô có thể nói thắng với tôi, người đàn ông ấy yêu cô, tất cả những gì anh ấy làm là do anh ấy cam tâm tình nguyện. Tôi nên thua một cách cam chịu, vốn dĩ không có tư cách để hỏi tại sao”.
“Đây không phải là một cuộc chiến tranh ai đánh nhau với ai, cô Kỷ ạ, không ai thua hoặc thắng. Tôi và anh ấy có một quá khứ rất dài, là một phần mà tôi muốn vứt đi cũng không thể làm được. Cô yêu sự kiêu ngạo, lạnh lùng, lý trí của anh ấy, ừ, tôi công nhận những điều ấy đều là nét cuốn hút của đàn ông. Nhưng năm tôi mười bốn tuổi gặp anh ấy, anh ấy chỉ là anh ấy, không có bất kỳ điều gì thêm. Tôi yêu mến anh ấy lúc đó, tự nhiên như yêu thích kem vào mùa hè và ánh nắng vào mùa đông”. Tân Thần giữ chặt áo khoác, nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Nếu phải khắt khe thì có phải tôi cũng nên hỏi, tại sao yêu như thế, cũng chẳng qua là chia xa; tại sao sau khi xa nhau, mà vẫn gặp lại. Những câu hỏi đó đương nhiên là không có đáp án. Chúng ta không cần phải tìm hiểu kỹ thêm, làm khó bản thân nữa”.
Lộ Phi xuất hiện ở cửa, nhìn hai người họ. Sau một lúc yên lặng, anh đưa tay đỡ eo Tân Thần, “Đi thôi”. Sau đó gật đầu với Kỷ Nhược Lịch, “Chúc buổi tối tốt đẹp, Nhược Lịch. Tuyết hơi lớn, lái xe về nhà nhớ cẩn thận”.
Lộ Phi mở cửa xe Lexus màu đen đậu trước cửa quán bar, Tân Thần ngồi vào trong. Lộ Phi cúi xuống, giúp cô nâng phần áo khoác dài rơi phía ngoài cửa vào bên trong, sau đó đóng cửa xe lại, đến ghế lái rồi khởi động máy.
Tân Thần nói: “Em ở Bắc Tam Hoàn…”
“Anh biết em ở đó”. Lộ Phi cắt ngang, xoay vô lăng đưa xe ra đường lớn, một lúc sau anh nói tiếp, “Phải, anh biết. Anh còn làm một việc rất nhàm chán, tối qua đứng dưới tòa nhà em ở, nghĩ ngợi mãi, không biết có nên lên trên làm phiền em không?”.
Anh thẳng thắn như thế, lại thêm những lời Kỷ Nhược Lịch vừa nói lúc nãy, Tân Thần đành lặng im. Nhìn ra ngoài qua cửa kính xe, chỉ thấy một màn tuyết trắng xóa, đèn đỏ của đuôi xe trước nhấp nháy liên tục.
“Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, anh cũng tự hỏi: Tại sao ban đầu anh lại chọn ra đi”.
“Có đáp án không?”.
“Anh chỉ biết, nếu làm lại lần nữa, anh sẽ không lựa chọn như vậy”.
Tân Thần khẽ lắc đầu, “Anh cũng đang khắt khe rồi Lộ Phi. Nếu anh ở lại, bên cạnh một cô bé cứng đầu, lại không có cảm giác an toàn, chắc chỉ dung túng cho cô ta thêm ỷ lại thôi, và cô ta càng muốn liều mạng túm chặt lấy anh. Lại thêm vô số vấn đề thực tế, tình cảm ấy có thể vẫn không có tương lai”.
“Em chấp nhận tất cả, hiểu tất cả, khoan dung nhìn về quá khứ, chỉ càng khiến anh thêm nghi ngờ lựa chọn của mình. Trước kia anh thật sự yêu em như anh tưởng sao? Anh yêu vẻ đẹp của em, sự dũng cảm của em, yêu sự thẳng thắn ngây thơ của em, thậm chí cả sự cứng đầu của em, nhưng duy nhất bỏ qua cảm giác không an toàn của em, khi em cần anh nhất thì lại bỏ mặc mà đi, còn an ủi bản thân rằng đợi em trưởng thành rồi, em sẽ hiểu ra. Hiểu gì chứ?”. Lộ Phi phát ra một tiếng cười cụt ngủn, “Hiểu rằng tình yêu của anh quá ích kỉ ư?”.
Tân Thần cười khổ sở, “Em xin anh đấy. Đừng phê phán bản thân nữa, Lộ Phi. Em thật sự không chịu nổi cuộc trò chuyện nặng nề thế này. Bây giờ em mỗi lúc một cảm thấy, thực ra tính cách chính là một kiểu số mệnh. Em chưa bao giờ là người khoan dung, nhưng vừa không muốn trách người khác, thì càng không muốn trách số mệnh của mình. Tình cảm giống như cát, nắm trong lòng bàn tay có thể giữ được lâu hơn một chút, nhưng một khi cố gắng nắm chặt lại thì nó sẽ trôi tuột ra qua kẽ ngón tay. Không ai chống lại được. Sau khi anh đi, cuộc sống của không bi thảm và cũng chẳng trụy lạc, nên sự tự trách của anh vô nghĩa đối với em. Cứ thế này thì em sẽ trở thành kẻ lạm dụng tình cũ để hành hạ anh, còn anh tự dưng lại bị hành hạ. Có cần phải thế không?”.
“Phải, quá khứ không thể quay lại, tháng ngày sau này vẫn còn dài. Bây giờ em vẫn chưa đón nhận ai khác, thế thì hãy cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, được không?”.
Tân Thần quay mặt đi, trán tì vào cửa kính, im lặng một lúc lâu. Rượu vẩy trên váy cô đã được hơi ấm trong xe hong khô hẳn. Men rượu và mùi nước hoa của cô lan tỏa trong không gian kín, mang đến cảm giác chuếnh choáng. Lộ Phi không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn phía trước. Thời tiết và thêm dòng người với xe cộ đổ ra đường chơi đêm Noel, giao thông ở Bắc Kinh càng thêm tắc nghẽn, mọi chiếc xe đều đi rồi dừng liên tục, chạy rất chậm trên con đường tuyết phủ. Thế nhưng con đường đằng đẵng nào rồi cũng có lúc đến nơi. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại dưới khu nhà chung cư Tân Thần ở.
Lộ Phi cởi dây an toàn cho Tân Thần, khẽ vuốt tóc cô rồi mỉm cười, “Anh lại khiến em khó xử phải không? Ừ, anh cố gắng thuyết phục bản thân, lặng lẽ chờ đợi là được, nhưng luôn không kìm được để đến gặp em”.
Tân Thần quay đầu lại, áp mặt vào lòng bàn tay ấm áp của anh, “Anh đang quyến rũ em, Lộ Phi”.
Giọng Lộ Phi trầm ấm, vang lên trong chiếc xe nhỏ hẹp, “Nếu anh có thể cho em niềm vui nhiều hơn nữa, thì anh đã nắm chắc được vài phần, tiếc là cho đến hiện giờ thì dường như anh chỉ mang đến cho em phiền não là nhiều”.
“Em đã bị quyến rũ rồi. Em biết anh sẽ đối xử với em rât tốt. Ở cạnh anh, có thể hưởng thụ tình yêu vô cùng dịu dàng và bao dung của anh. Sự cám dỗ ấy quá lớn với em, nhưng em không dám cần nó”. Tân Thần kéo tay Lộ Phi xuống, nhìn thẳng anh, “Nghe em nói hết, Lộ Phi. Lúc mười lăm, mười sáu tuổi, ngoài cảm nhận của em ra, vốn dĩ em không nghĩ đến những vấn đề khác, nhưng đều phải suy xét. Chẳng hạn, bác em liệu có bị ảnh hưởng bởi sự dễ dãi của em không? Người nhà anh có chấp nhận sự lựa chọn của anh không?”.
Lộ Phi tỏ vẻ tức giận, “Điều mà em suy nghĩ lại là cái đó à? Em nghi ngờ một người đàn ông gần ba mươi tuổi liệu có khả năng tự chủ với tình cảm và cuộc sống của mình không à? Nếu những chuyện đó mà anh cũng không thể điều khiển thì sao anh còn để mặc mình làm phiền em”.
“Đúng thế. Anh thấy em thực tế như vậy đấy. Đối với tình yêu của một người đàn ông, điều đầu tiên em nghĩ đến lại không phải là tình cảm nữa. Từ nhỏ đến lớn, em đã gây ra quá nhiều phiền phức cho bác em, nếu không vì ỷ mình còn nhỏ, chỉ tham lam chút hưởng thụ mà quấy rầy bác ấy, khiến những người yêu thương em phải đau buồn. Hơn nữa, bây giờ yêu cầu của em với tình yêu chẳng qua chỉ là vui vẻ bên nhau, cảm thấy không có gì đáng để bản thân em phải uất ức nữa. Em không muốn đối mặt với sự phản đối của gia đình anh”.
Lộ Phi không thể không nhớ lại, anh từng đứng ngoài cửa nhà Tân Thần, nghe cô nói với một người đàn ông những lời như thế. Thế thì, anh và người đàn ông đó đối với cô mà nói, cũng chẳng có đãi ngộ khác nhau. Anh bình tĩnh lại, “Nếu anh nói là, những chuyện đó không phải là vấn đề thì sao?”.
“Vậy vấn đề lại trở về chính em. Nói cho cùng thì em không đủ dũng cảm nữa, mà có lẽ cũng không đủ yêu anh. Em đã không còn khả năng bất chấp tất cả để yêu một người như trước kia nữa. Cuộc đối thoại mà anh nghe được, bạn trai cũ của em đã nhận ra. Sớm muộn gì anh cũng nhận ra điều đó, và hoàn toàn thất vọng về em”.
“Đừng xem tình cảm của anh giống những người khác”. Lộ Phi nói rõ ràng. Mà Tân Thần chỉ cười.
“Tất nhiên, anh đối với em khác mọi người. Nếu anh vỡ mộng, chịu buông tay thì tốt, bây giờ chia tay cũng không làm em tổn thương được. Nhưng người như anh”, Tân Thần khẽ thở dài, “Lộ Phi, anh quá quy tắc, cảm thấy có lỗi một cách lạ lùng với em, cho dù vỡ mộng cũng vẫn sẽ kiên trì, chịu đựng sự lựa chọn của chính anh. Nếu em đón nhận sự cám dỗ ấy, thì thật sự là quá ích kỷ đến mức không cứu chữa nổi rồi”.
“Em đã tạo ra tiền đề cho hành vi của anh, kiên trì cho rằng tình yêu của anh dành cho em được xây dựng trên nỗi hổ thẹn và lầm lẫn. Thế là mọi hành động của anh trong mắt em đều trở thành một mớ lý thuyết lầm rõ ràng và logic. Em cảm thấy như thế đối với anh hoặc em có công bằng hay không?”.
Tân Thần hoang mang nhìn phía trước. Lúc này tuyết đã nhỏ dần, chỉ có những bông vụn tung bay, lặng lẽ rơi xuống kính chắn gió, hóa thành những giọt nước trôi tuột, để lại những dấu vết dài, rồi lại bị một chuỗi những hạt nước khác khuấy động, hòa vào nhau rồi lăn xuống phía dưới.
“Chúng ta quen nhau đã gần mười hai năm rồi. Anh rời xa em, còn tính đến chuyện kết hôn với người khác. Tiểu Thần, nếu anh còn nói đã yêu em lâu như thế thì thật là mặt dày mày dạn. Phải, anh chỉ không quên được em, lúc vui sướng và cô đơn nhất, anh đều nhớ đến em. Hơn nữa vẫn cảm ơn cuộc đời đã không đùa giỡn với anh đến cùng, không để cho anh sau khi em đã kết hôn với người đàn ông khác, quên anh hoàn toàn rồi mới quay trở về. Em thấy đấy, nếu nói ích kỷ thì sự ích kỷ của anh chắc chắn nhiều hơn em”.
“Chúng ta cứ tranh luận kiểm điểm mãi thế này chắc chắn sẽ không có kết quả, hơn nữa cũng khó mà không buồn cười”. Tân Thần cười khổ, đưa tay ra mở cửa xe, “Muộn quá rồi, mai em còn phải đi làm. Anh về sớm nghỉ ngơi đi”.
Tân Thần lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa, nhìn thấy một đôi bốt cao cổ của nữ giới đặt ở bậc cửa, còn cửa phòng ngủ của Tiểu Mã khép chặt, bên trong vẳng ra những âm thanh mờ ám. Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên cậu ta đưa con gái về qua đêm. Lần trước buổi sáng sớm, cô mơ mơ màng màng đi vệ sinh, va ngay vào một cô gái áo xống xộc xệch, giật bắn người. Đối phương thì lại bình tĩnh đến bất ngờ.
Bây giờ cô đã có thể gọi là đã quen với chuyện đó, chỉ ra ba điều kiện với Tiểu Mã: Không được vào phòng cô, không được đụng vào vật dụng cá nhân của cô, không được chiếm dụng không gian chung để diễn những màn trẻ em không được xem. Tiểu Mã nhận lời rất sảng khoái, và cũng thực sự làm được những chuyện đó.
Sống chung không thể quá kén chọn. Tân Thần chỉ có thể an ủi bản thân, còn dễ chịu hơn nhiều so với lúc nghe thấy những âm thanh vẳng ra từ phòng bố mình.
Cô vội lấy quần áo ngủ đi tắm, sau đó về phòng mình đóng chặt cửa, đến trươc cửa sổ. Cửa sổ phòng cô không nhìn ra đường, cách mười một tầng lầu, lại thêm đợt tuyết nhỏ bao phủ, nhìn ra ngoài cũng chỉ thấy một màn mờ mờ, ánh đèn mờ ảo mang đến một cảm giác hoang hoải. Trong chớp mắt cô đã đến thành phố lớn này được hai tháng rồi, còn một năm dài đằng đẵng cũng đã gần kết thúc.
Trong thời khắc này, cảnh vật điêu tàn lạnh lẽo, lại thêm đang xa nhà, trong thành phố phồn hoa chứa đến hơn mười triệu nhân khẩu này, cô chỉ như một hạt cát nhỏ nhoi. Cô không thể không nghĩ đến, đêm nay trong ngàn vạn người, người duy nhất lưu luyến nhớ nhung cô, dường như cũng chỉ có người đàn ông vừa lái xe rời đi ấy.
/27
|