Không phải Triệu Duẫn Đình không nghĩ đến việc đối phó Tạ Cầu, chỉ là hắn thực sự không nhớ rõ Tạ gia gặp chuyện không may vào lúc nào, khi hắn gặp Lan Dung năm đó, nàng đã mười bốn, hắn sắp xếp việc tình cờ gặp gỡ nàng, anh hùng cứu mỹ nhân, trực tiếp tỏ tình hay sử dụng các biện pháp khác Lan Dung đều không để ý đến hắn, hắn không có cách nào mới ra tay từ phía Tạ Cầu.
Mười bảy tuổi Triệu Duẫn Đình đã là thám hoa, hai mươi tuổi đã làm chủ sự Hộ bộ chính lục phẩm, rất được bên trên thưởng thức. Tạ Cầu nhỏ hơn hắn ba tuổi, học thức không tệ, nhưng có lẽ do trước đó phải chịu tang phụ mẫu, tính tình có chút lạnh lùng, không biết đối nhân xử thế, nhìn qua thì có vẻ kính trọng với trưởng bối của Ninh gia, nhưng từ bên trong lại có lòng tự ti, muốn làm ra thành tựu chứng minh bản thân. Đại khái là do nóng lòng muốn thành công, trong kỳ thi mùa xuân Tạ Cầu chỉ thi đậu tiến sĩ, đúng lúc này, Triệu Duẫn Đình hứa hẹn có thể giúp hắn sắp xếp một chức quan…
Triệu Duẫn Đình tin tưởng, nếu Lan Dung biết rõ tính tình của Tạ Cầu, nàng sẽ không thích hắn, nhưng nàng không có cơ hội biết được. Nàng chỉ biết bộ mặt bên ngoài của Tạ Cầu, là một biểu ca có thân thế đáng thương, tài hoa xuất chúng, như gió mát trăng sáng, thường hay ngắm và vẽ hoa lan với nàng, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nàng.
Trong lòng Triệu Duẫn Đình rất coi thường Tạ Cầu, nhưng biết Tạ Cầu sắp đến, cho dù hắn chiếm được cơ hội trước, gặp gỡ Lan Dung trước cũng như có được hảo cảm của Lan Dung, hắn vẫn cảm thấy lo lắng. Hắn sợ thê tử sẽ thích Tạ Cầu, hắn có trăm ngàn loại thủ đoạn khiến cho thê tử chán ghét Tạ Cầu, nhưng hắn sợ chính mình lại không sánh được với Tạ Cầu.
Triệu Duẫn Đình thực sự muốn biết, kiếp trước hắn thua thảm như vậy là do gặp gỡ thê tử quá muộn, hay đơn giản là thê tử không thích con người của hắn. Nếu như là vế trước, hắn không cần phải làm gì, Lan Dung có hắn, sẽ không động tâm với Tạ Cầu, nhưng nếu là vế sau, vậy đã nói rõ đời trước thê tử không thích hắn không chỉ bởi vì hắn mang đến cho nàng nhiều đau khổ, mà còn trong lòng nàng chưa từng có hắn.
Nếu là vế sau, cho dù hắn cưới nàng một lần nữa, cũng sẽ không mang đến hạnh phúc chân chính cho nàng sao?
Triệu Duẫn Đình không làm được việc thành toàn cho hạnh phúc của thê tử với người khác, nhưng hắn thật sự hy vọng thê tử sẽ thích hắn, thích con người của hắn.
~
Bởi vì Ninh gia có tang, suốt một tháng Triệu Duẫn Đình đều không có đến nhà, cho đến khi Ninh gia cho người đến truyền lời là Ninh đại lão gia tiếp tục giảng bài, hắn mới thấp thỏm đi đến.
Hắn đến không sớm không muộn, bọn nhỏ của Ninh gia đã đến một nửa, Triệu Duẫn Đình đi vào, thấy Tạ Cầu đang ngồi ở hàng cuối cùng, Ninh Lan Dung ngồi bên cạnh, đang cười nói với hắn cái gì đó. Tạ Cầu lắng nghe, mới chín tuổi nhưng trên mặt cậu lại có vẻ bình tĩnh lạnh lùng hơn Ninh Tấn Thư.
Trong lòng Triệu Duẫn Đình chùng xuống.
Hắn không biết mình đã đến ghế ngồi xuống như thế nào.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng tai nghe giọng nói êm ái thanh thúy của Ninh Lan Dung, nghe bé và Tạ Cầu chào hỏi lẫn nhau.
“Đình ca ca, ca ca qua đây, đây là biểu ca của muội, tên Tạ Cầu.” Ninh Lan Dung quay đầu gọi Triệu Duẫn Đình, mọi người cùng nhau đọc sách, bé muốn biểu ca có nhiều bằng hữu.
Triệu Duẫn Đình giả vờ như không nghe thấy, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ.
Ninh Lan Dung ngẩn người, lập tức nhớ tới điều gì, nói với Tạ Cầu: “Đình ca ca thích nhất là thất thần, biểu ca đợi một chút, muội đi gọi ca ca.”
“Ta đi chung với muội, thế tử lớn tuổi hơn so với ta, ta nên qua đó mới đúng.” Tạ Cầu và Lan Dung cùng nhau đứng lên.
Ninh Lan Dung bảy tuổi không nghĩ nhiều như vậy, lúc này Tạ Cầu nói như vậy, bé cảm thấy rất có đạo lý, dẫn đầu đi đến bên cạnh Triệu Duẫn Đình, chọc vào cánh tay hắn: “Đình ca ca …”
Triệu Duẫn Đình quay đầu nhìn bé, trong mắt là sự lạnh lùng mà Ninh Lan Dung chưa bao giờ thấy qua, bé sợ hãi đến không nói nên lời.
Ánh mắt Triệu Duẫn Đình từ trên mặt Lan Dung dời đi đến trên người Tạ Cầu, cười nhạt một tiếng: “Ngươi hẳn là Tạ Cầu, sau này chúng ta học cùng nhau, kính xin chỉ bảo nhiều hơn.”
Không xa cách cũng không quá thân mật, cũng không có lạnh lùng khinh thị, thái độ thật bình thường khi đối xử với người xa lạ, Tạ Cầu khách khí trả lời: “Thế tử quá khiêm tốn, sớm nghe biểu muội nói thế tử có học thức xuất chúng, sau này tiểu đệ có gì không hiểu, kính xin thế tử chỉ giáo.”
Triệu Duẫn Đình khiêm tốn lắc đầu, đúng lúc Ninh đại lão gia tới, Tạ Cầu lập tức trở về chỗ ngồi, Ninh Lan Dung cũng đi theo ngồi xuống.
Triệu Duẫn Đình kinh ngạc nhìn nơi Ninh Lan Dung vừa đứng, trong dư quang là hình ảnh bé sánh vai ngồi cùng với Tạ Cầu, thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ngực giống như bị người ta đâm một đao, đau khiến hắn muốn khóc.
Tạ Cầu mới chỉ đến được một tháng, Ninh Lan Dung đã thân thiết với hắn ta rồi, quả nhiên là giống như kiếp trước, Lan Dung không thích hắn, hắn đến sớm hay muộn cũng như nhau sao?
Triệu Duẫn Đình mất hồn mất vía, Ninh đại lão gia đứng ở trước mặt, nhìn rõ sự luống cuống của hắn, chỉ cho là thiếu niên ham chơi thất thần, không ngừng gọi Triệu Duẫn Đình trả lời câu hỏi. Lúc trước, cho dù Triệu Duẫn Đình phân tâm nói nhỏ với thê tử cũng đều chú ý đến lời nói của lão gia tử, hôm nay lại không như vậy, bên cạnh cũng không có ai dám nhắc nhở hắn lão gia tử hỏi cái gì, hắn cũng không hoảng không loạn, cứ đứng thẳng tắp như vậy, im lặng nghe lão gia tử răn dạy.
Lần thứ ba hắn không trả lời được, Ninh đại lão gia gọi người lên phía trước: “Giơ tay trái ra.”
Triệu Duẫn Đình bình tĩnh đưa tay.
Thước được đập xuống không chút lưu tình, có hơi đau một chút, đánh xong, Ninh đại lão gia phạt hắn ra ngoài cửa đứng.
Triệu Duẫn Đình nhìn không chớp mắt đi ra ngoài.
Hắn đứng trong hành lang, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Lan Dung không thích hắn, ngoài điều đó ra, không còn gì nữa.
Buổi học sáng kết thúc, bọn nhỏ Ninh gia lục tục rời đi, ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một chút sẽ lên lớp lại.
Mấy đứa nhỏ của đại phòng cũng đi, Ninh Liên Dung dẫn đệ đệ, muội muội và cả Tạ Cầu cùng rời khỏi, Triệu Duẫn Đình không nhịn được nữa nhìn thoáng qua bên kia, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Tạ Cầu, Ninh Lan Dung đi bên cạnh, bị hắn ta che mất.
Triệu Duẫn Đình cười tự giễu, trong mắt nàng đã không có hắn, hắn còn mong chờ cái gì chứ, chờ nàng đến an ủi hắn?
Ninh đại lão gia là người cuối cùng đi ra, nói lời thấm thía khuyên hắn một hồi, chờ ông đi, Triệu Duẫn Đình yên lặng đi vào học đường, nằm sấp xuống bàn không nhúc nhích. Trước đây đều là hắn và Ninh Lan Dung cùng đi, cùng ăn cơm với Ninh Tấn Thư, cùng nhau nghỉ trưa, tỉnh lại thì cùng bọn họ quay lại đây. Bây giờ Tạ Cầu đã tới, hắn không muốn ăn cơm, có lẽ, sau này cũng không
Mười bảy tuổi Triệu Duẫn Đình đã là thám hoa, hai mươi tuổi đã làm chủ sự Hộ bộ chính lục phẩm, rất được bên trên thưởng thức. Tạ Cầu nhỏ hơn hắn ba tuổi, học thức không tệ, nhưng có lẽ do trước đó phải chịu tang phụ mẫu, tính tình có chút lạnh lùng, không biết đối nhân xử thế, nhìn qua thì có vẻ kính trọng với trưởng bối của Ninh gia, nhưng từ bên trong lại có lòng tự ti, muốn làm ra thành tựu chứng minh bản thân. Đại khái là do nóng lòng muốn thành công, trong kỳ thi mùa xuân Tạ Cầu chỉ thi đậu tiến sĩ, đúng lúc này, Triệu Duẫn Đình hứa hẹn có thể giúp hắn sắp xếp một chức quan…
Triệu Duẫn Đình tin tưởng, nếu Lan Dung biết rõ tính tình của Tạ Cầu, nàng sẽ không thích hắn, nhưng nàng không có cơ hội biết được. Nàng chỉ biết bộ mặt bên ngoài của Tạ Cầu, là một biểu ca có thân thế đáng thương, tài hoa xuất chúng, như gió mát trăng sáng, thường hay ngắm và vẽ hoa lan với nàng, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với nàng.
Trong lòng Triệu Duẫn Đình rất coi thường Tạ Cầu, nhưng biết Tạ Cầu sắp đến, cho dù hắn chiếm được cơ hội trước, gặp gỡ Lan Dung trước cũng như có được hảo cảm của Lan Dung, hắn vẫn cảm thấy lo lắng. Hắn sợ thê tử sẽ thích Tạ Cầu, hắn có trăm ngàn loại thủ đoạn khiến cho thê tử chán ghét Tạ Cầu, nhưng hắn sợ chính mình lại không sánh được với Tạ Cầu.
Triệu Duẫn Đình thực sự muốn biết, kiếp trước hắn thua thảm như vậy là do gặp gỡ thê tử quá muộn, hay đơn giản là thê tử không thích con người của hắn. Nếu như là vế trước, hắn không cần phải làm gì, Lan Dung có hắn, sẽ không động tâm với Tạ Cầu, nhưng nếu là vế sau, vậy đã nói rõ đời trước thê tử không thích hắn không chỉ bởi vì hắn mang đến cho nàng nhiều đau khổ, mà còn trong lòng nàng chưa từng có hắn.
Nếu là vế sau, cho dù hắn cưới nàng một lần nữa, cũng sẽ không mang đến hạnh phúc chân chính cho nàng sao?
Triệu Duẫn Đình không làm được việc thành toàn cho hạnh phúc của thê tử với người khác, nhưng hắn thật sự hy vọng thê tử sẽ thích hắn, thích con người của hắn.
~
Bởi vì Ninh gia có tang, suốt một tháng Triệu Duẫn Đình đều không có đến nhà, cho đến khi Ninh gia cho người đến truyền lời là Ninh đại lão gia tiếp tục giảng bài, hắn mới thấp thỏm đi đến.
Hắn đến không sớm không muộn, bọn nhỏ của Ninh gia đã đến một nửa, Triệu Duẫn Đình đi vào, thấy Tạ Cầu đang ngồi ở hàng cuối cùng, Ninh Lan Dung ngồi bên cạnh, đang cười nói với hắn cái gì đó. Tạ Cầu lắng nghe, mới chín tuổi nhưng trên mặt cậu lại có vẻ bình tĩnh lạnh lùng hơn Ninh Tấn Thư.
Trong lòng Triệu Duẫn Đình chùng xuống.
Hắn không biết mình đã đến ghế ngồi xuống như thế nào.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, lắng tai nghe giọng nói êm ái thanh thúy của Ninh Lan Dung, nghe bé và Tạ Cầu chào hỏi lẫn nhau.
“Đình ca ca, ca ca qua đây, đây là biểu ca của muội, tên Tạ Cầu.” Ninh Lan Dung quay đầu gọi Triệu Duẫn Đình, mọi người cùng nhau đọc sách, bé muốn biểu ca có nhiều bằng hữu.
Triệu Duẫn Đình giả vờ như không nghe thấy, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ như cũ.
Ninh Lan Dung ngẩn người, lập tức nhớ tới điều gì, nói với Tạ Cầu: “Đình ca ca thích nhất là thất thần, biểu ca đợi một chút, muội đi gọi ca ca.”
“Ta đi chung với muội, thế tử lớn tuổi hơn so với ta, ta nên qua đó mới đúng.” Tạ Cầu và Lan Dung cùng nhau đứng lên.
Ninh Lan Dung bảy tuổi không nghĩ nhiều như vậy, lúc này Tạ Cầu nói như vậy, bé cảm thấy rất có đạo lý, dẫn đầu đi đến bên cạnh Triệu Duẫn Đình, chọc vào cánh tay hắn: “Đình ca ca …”
Triệu Duẫn Đình quay đầu nhìn bé, trong mắt là sự lạnh lùng mà Ninh Lan Dung chưa bao giờ thấy qua, bé sợ hãi đến không nói nên lời.
Ánh mắt Triệu Duẫn Đình từ trên mặt Lan Dung dời đi đến trên người Tạ Cầu, cười nhạt một tiếng: “Ngươi hẳn là Tạ Cầu, sau này chúng ta học cùng nhau, kính xin chỉ bảo nhiều hơn.”
Không xa cách cũng không quá thân mật, cũng không có lạnh lùng khinh thị, thái độ thật bình thường khi đối xử với người xa lạ, Tạ Cầu khách khí trả lời: “Thế tử quá khiêm tốn, sớm nghe biểu muội nói thế tử có học thức xuất chúng, sau này tiểu đệ có gì không hiểu, kính xin thế tử chỉ giáo.”
Triệu Duẫn Đình khiêm tốn lắc đầu, đúng lúc Ninh đại lão gia tới, Tạ Cầu lập tức trở về chỗ ngồi, Ninh Lan Dung cũng đi theo ngồi xuống.
Triệu Duẫn Đình kinh ngạc nhìn nơi Ninh Lan Dung vừa đứng, trong dư quang là hình ảnh bé sánh vai ngồi cùng với Tạ Cầu, thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ngực giống như bị người ta đâm một đao, đau khiến hắn muốn khóc.
Tạ Cầu mới chỉ đến được một tháng, Ninh Lan Dung đã thân thiết với hắn ta rồi, quả nhiên là giống như kiếp trước, Lan Dung không thích hắn, hắn đến sớm hay muộn cũng như nhau sao?
Triệu Duẫn Đình mất hồn mất vía, Ninh đại lão gia đứng ở trước mặt, nhìn rõ sự luống cuống của hắn, chỉ cho là thiếu niên ham chơi thất thần, không ngừng gọi Triệu Duẫn Đình trả lời câu hỏi. Lúc trước, cho dù Triệu Duẫn Đình phân tâm nói nhỏ với thê tử cũng đều chú ý đến lời nói của lão gia tử, hôm nay lại không như vậy, bên cạnh cũng không có ai dám nhắc nhở hắn lão gia tử hỏi cái gì, hắn cũng không hoảng không loạn, cứ đứng thẳng tắp như vậy, im lặng nghe lão gia tử răn dạy.
Lần thứ ba hắn không trả lời được, Ninh đại lão gia gọi người lên phía trước: “Giơ tay trái ra.”
Triệu Duẫn Đình bình tĩnh đưa tay.
Thước được đập xuống không chút lưu tình, có hơi đau một chút, đánh xong, Ninh đại lão gia phạt hắn ra ngoài cửa đứng.
Triệu Duẫn Đình nhìn không chớp mắt đi ra ngoài.
Hắn đứng trong hành lang, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Lan Dung không thích hắn, ngoài điều đó ra, không còn gì nữa.
Buổi học sáng kết thúc, bọn nhỏ Ninh gia lục tục rời đi, ăn cơm trưa xong nghỉ ngơi một chút sẽ lên lớp lại.
Mấy đứa nhỏ của đại phòng cũng đi, Ninh Liên Dung dẫn đệ đệ, muội muội và cả Tạ Cầu cùng rời khỏi, Triệu Duẫn Đình không nhịn được nữa nhìn thoáng qua bên kia, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Tạ Cầu, Ninh Lan Dung đi bên cạnh, bị hắn ta che mất.
Triệu Duẫn Đình cười tự giễu, trong mắt nàng đã không có hắn, hắn còn mong chờ cái gì chứ, chờ nàng đến an ủi hắn?
Ninh đại lão gia là người cuối cùng đi ra, nói lời thấm thía khuyên hắn một hồi, chờ ông đi, Triệu Duẫn Đình yên lặng đi vào học đường, nằm sấp xuống bàn không nhúc nhích. Trước đây đều là hắn và Ninh Lan Dung cùng đi, cùng ăn cơm với Ninh Tấn Thư, cùng nhau nghỉ trưa, tỉnh lại thì cùng bọn họ quay lại đây. Bây giờ Tạ Cầu đã tới, hắn không muốn ăn cơm, có lẽ, sau này cũng không
/195
|