Chị thật xinh đẹp, đẹp hơn trong TV nhiều. Lâm Giang Nam nói.
Lục Chi Ưu mỉm cười, không lẽ là do cô không ăn ảnh, tại sao ai cũng nói trông cô ở ngoài xinh hơn trong TV nhỉ.
Lục Chi Ưu để ý, Khương Trừng vốn dĩ đang ngồi trên sofa nhưng sau khi Lâm Giang Nam bước vào, ánh mắt anh lúc có lúc không nhìn cô ấy, ngược lại từ lúc Lâm Giang Nam đi vào, ánh mắt của cô ấy luôn dán lên người cô, ánh mắt như thế này cô rất quen thuộc, vì đây rõ ràng là ánh mắt của fan cuồng khi gặp thần tượng của mình.,
Không lẽ Lâm Giang Nam là fan của cô?
Lâm Giang Nam bước đến bên cạnh Lục Chi Ưu, bỗng nhiên lấy sổ và bút từ trong túi xách ra, nói với Lục Chi Ưu, Nữ thần, chị có thể ký tên cho em không? Em là fan trung thành của chị đấy!
Lục Chi Ưu hơi ngớ người, sau đó liền cầm lấy cuốn sổ và bút.
Em là fan chị ư, thảo nào nhìn ánh mắt của em như muốn ăn luôn chị ấy Lục Chi Ưu trêu chọc.
Cô xoẹt xoẹt ký tên mình lên.
Em thích chị từ rất lâu rồi, nhưng không ngờ lại có thể gặp được chị, rất rất kích động. Lâm Giang Nam ôm cuốn sổ được Lục Chi Ưu kí tên vào lòng.
Khương Trừng lặng lẽ ngồi bên kia nhìn.
Hừ!!
Không biết ai nói là fan trung thành của mình, bây giờ lại biến thành fan cuồng của người khác.
Phụ nữ đúng là dễ thay lòng mà, nhất là Lâm Tiểu Miêu này, điển hình của người phụ nữ không có trái tim.
Mọi người chuẩn bị xong chưa, nếu rồi chúng ta bắt đầu chụp thôi nào. Lúc này, Hình Mạn đi đến nói.
Cảnh đầu tiên được chọn chụp là dưới khung cửa sổ.
Lớp dưới cùng là sàn gỗ ghép màu nâu, cũng là loại khảm trong tường, đây là chỗ Khương Trừng sẽ ngồi, xung quanh đều là vách tường trắng như tuyết.
Khương Trừng ngồi trên tấm ván đó, giang hai chân, Lục Chi Ưu ngồi trên tấm dưới cùng, tay đặt lên đầu gối, ánh mắt ấm áp nhìn về trước, Khương Trừng hơi khom người, để khuỷu tay trên đầu gối, đôi tay hơi nắm lại phía trước Lục Chi Ưu, thoạt nhìn giống như ôm cô vào lòng.
Bởi vì chụp một bên, cho nên Lục Chi Ưu nhìn về phía trước, chụp sườn mặt, mà Khương Trừng nhìn vào máy ảnh, chụp chính diện.
Tầm mắt của anh nhìn Lâm Giang Nam chăm chú.
Bởi vì ánh mắt quá sức nóng bỏng của anh, lại khiến cho Lâm Giang Nam hơi ngại, cô ho nhẹ một cái, làm cho mình bớt xấu hổ một tí.
Cô cầm máy ảnh đến, điều chỉnh ánh sáng, nhìn vào ống kính.
Khương Trừng, anh không cần nhìn vào máy ảnh đâu, nghiêng mặt qua một chút, đầu hơi cúi xuống nào.
Đúng, như vậy là được, tốt lắm.
Khương Trừng rất nghe lời cô, chỉnh tư thế xong, tùy ý để cho cô chụp ảnh.
Góc nghiêng của Lục Chi Ưu thật sự rất đẹp.
Trán cao, sống mũi thẳng, đôi môi nhỏ nhắn, lộ ra vẻ đẹp tinh tế.
Góc nghiêng dịu dàng, ngọn đèn dìu dịu chiếu lên gương mặt của cô, tựa như được phủ lên một vầng sáng lấp lánh.
Đầu cô hơi ngẩng, đôi môi đỏ cong lên, trên mặt nở nụ cười bình thản.
Tách tách”, Lâm Giang Nam bấm nút chụp liền tay, lưu lại khoảnh khắc này trong nháy mắt.
Buổi chụp hình kết thúc cũng đã hơn 5 giờ chiều.
Còn một cảnh ban đêm, nhưng phải chờ cho trời tối hẳn, đèn lên rồi mới có thể tiếp tục chụp hình.
Lục Chi Ưu bất đắc dĩ ngồi nghỉ trên ghế, một lát sau, cô lấy di động từ trong túi xách ra, sau đó nhắn cho Thẩm Trường An một tin.
Nói với anh, bây giờ cô vẫn còn bận chụp hình, nên sẽ không quay về ăn cơm.
Ngay sau đó, Lâm Giang Nam cầm theo hai hộp cơm đi đến chỗ cô.
Chị Chi Ưu, ăn cơm nè. Lâm Giang Nam để hộp cơm lên bàn.
Cám ơn ~~ Lục Chi Ưu cất điện thoại vào.
Sau hơn nửa ngày chụp hình, Lục Chi Ưu và Lâm Giang Nam cũng bắt đầu thân thiết, hai người cũng chỉ cách nhau mấy tuổi, hơn nữa Lục Chi Ưu lại là người rất có duyên với người khác, cho nên cô và Lâm Giang Nam rất nhanh đã thân với nhau.
Bọn cô ngồi xuống ăn chưa được bao lâu, Khương Trừng đã sải chân dài bước về phía này, sau đó đem hộp cơm để cạnh Lâm Giang Nam, ngồi xuống.
Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn Lâm Giang Nam một cái, cô ấy cũng ra vẻ như không có gì, tiếp tục nói chuyện với cô.
Lục Chi Ưu nhìn Khương Trừng, hai người nhìn nhau một lát, sau đó anh lại cúi đầu im lặng ăn cơm của mình.
Úi chàhai người này tuyệt đối có mờ ám.xem ra tin đồn trên mạng không phải là không có căn cứ nhỉ
Khương Trừng gẩy gẩy cơm trong hộp, không có ý muốn ăn tiếp.
Lục Chi Ưu cũng thế, cô bây giờ không muốn ăn đồ ăn ở bên ngoài, chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa.
Lâm Giang Nam nhìn bọn họ đầy nghi hoặc.
Sao hai người không ăn cơm?
Khương Trừng, cơm ăn không vô, anh chỉ muốn ăn cơm do em nấu thôi.
Lục Chi Ưu, đây là cơm cho người ăn hả, chị chỉ muốn ăn cơm của Bác sĩ Thẩm nhà chị nấu thôi.
Không có khẩu vị, ăn không vô. Lục Chi Ưu nhún vai.
Khó ăn Khương Trừng nói thẳng.
Lâm Giang Nam trừng mắt nhìn anh, hừ, đừng tưởng là cô không biết, bây giờ không ăn, tối về chắc chắn sẽ bắt cô làm cho anh ăn.
Sau khi ăn cơm xong, nhân viên công tác tiếp tục dựng cảnh, sửa sang lại hiện trường, Lục Chi Ưu và Khương Trừng đến phòng trang điểm lại, sẵn tiện thay trang phục khác.
“Tiểu Mễ, lát nữa có thể búi tóc lên không, nóng quá đi mất.” Lục Chi Ưu nói với Tiểu Mễ đang tập trung trang điểm cho mình.
Tiểu Mễ nhìn trang phục lát nữa phải mặc, rồi lại nhìn tóc cô.
“Được”
Trang điểm rất nhanh đã xong, Tiểu Mễ giục Lục Chi Ưu thay quần áo.
“Chị Lục, lát nữa buộc đuôi ngựa được không?”
Cách một cánh cửa, Tiểu Mễ nói với Lục Chi Ưu.
“OK, miễn là túm tóc lên là được, chị nóng sắp điên rồi.”
“Thật ra lát nữa là tốt rồi, cảnh tiếp theo là chụp ngoại cảnh, ở bên ngoài sẽ không nóng thế đâu.”
“Cũng đúng.”
“Chị Lục, cảnh bên ngoài đẹp quá.”
“Hả?”
“Ở bên ngoài bật đèn nê ông, ở giữa còn thả pháo hoa, chắc là sẽ chụp cảnh đốt pháo, đến lúc đó chắc là đẹp lắm.”
“Cạch”
Lục Chi Ưu mở cửa ra.
“WOW, chị Lục, chị mặc thế này trông rất giống sinh viên.” Tiểu Mễ vây quanh xuýt xoa.
“Ý cô là nói chị bình thường rất già?”
“Đương nhiên không phải rồi, chẳng qua là mặc thế này khiến người ta rất bất ngờ.”
Lục Chi Ưu nhìn mình trong gương, lâu lắm rồi cô không mặc mấy bộ đồ học sinh thế này, đồng phục màu xanh thủy thủ, giày thể thao Sknonm thoải mái.
“Chị Lục, chị ngồi xuống đi, để em búi tóc cho.”
“Ừ.”
Tiểu Mễ nhanh tay búi tóc của Lục Chi Ưu lên, sau đó dùng một cây trâm màu đen xuyên qua.
“Để vậy hả?”
“Dạ, cứ để vậy.”
“Đúng rồi, Khương Thang đâu? Sao chị không thấy cậu ấy?”
“Cậu ấy đang phụ ở bên ngoài.”
*
Chính thức bắt đầu chụp ảnh.
Lục Chi Ưu và Khương Trừng đứng ở giữa, Khương Trừng mặc áo thun màu trắng đơn giản, kèm theo áo khoác jeans ở bên ngoài, quần đen và giày thể thao Sknom.
Phong cách của hai người thiên về học đường, trông vô cùng đẹp mắt.
“Tiểu Miêu, cô xem, hai người họ đẹp đôi thế, cô không ghen sao?” Kim Giai Giai nhìn Khương Trừng và Lục Chi Ưu cách đó không xa, lại nhìn thoáng qua Lâm Giang Nam đang tập trung điều chỉnh máy ảnh của mình.
Phản ứng của Lâm Tiểu Miêu hôm nay lạ thật, trước kia lúc Khương Trừng và Tống Phiêu Nhiên chụp ảnh bìa tạp chí, Lâm Tiểu Miêu cũng không như thế này, lúc ấy cũng không phải là ghen bình thường đâu, thế mà hôm nay đối mặt với nữ thần Lục Chi Ưu, Khương Trừng và cô ấy vô cùng thân mật, cô ấy lại có thể bình tĩnh như thế, hơn nữa còn rất thân thiết với nữ thần.
“Tôi sao lại phải ghen?” Lâm Giang Nam hỏi lại.
“Cô ấy chính là Lục Chi Ưu đó, Lục Chi Ưu, nữ thần quốc dân đó, cô không lẽ không có một chút cảm giác nguy cơ nào hả?”
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng và Lục Chi Ưu đang chuẩn bị ở bên kia.
Cô quay đầu lại, “Không có, một chút cũng không.”
“Sao thế? Không giống cô nha Lâm Tiểu Miêu.”
“Bởi vì chị Chi Ưu không thích Khương Trừng, mà Khương Trừng lại thích tôi, thế thì tôi sao lại phải ghen?”
“Cô làm sao biết cô ấy không thích Khương Trừng?”
Lâm Giang Nam buông máy ảnh trong tay xuống.
“Chị Chi Ưu chỉ khi chụp ảnh mới tiếp xúc trao đổi ánh mắt, thời gian còn lại đều không thèm nhìn anh ấy một cái, hơn nữa chỉ cần hô cắt, lúc nghỉ ngơi chị ấy sẽ cầm di động, vừa gõ chữ vừa cười, hơn nữa tôi cũng nghe chị ấy và trợ lý nói bác sĩ Thẩm bla bla, lúc nhắc đến bác sĩ Thẩm, giọng của chị ấy rất nhẹ nhàng, gương mặt lại mang nụ cười ấm áp, cho nên tôi có thể kết luận, chị Chi Ưu thích một người là bác sĩ Thẩm, nếu thế thì sao tôi lại phải ghen?”
Kim Giai Giai cả buổi cũng không có phản ứng, ai có thể nói cho cô biết, vì sao từ lúc Lâm Tiểu Miêu nhà cô và Khương Trừng yêu nhau cô ấy lại thông minh như thế, nói chuyện vô cùng có lý.
“Tiểu Miêu, cô giỏi thật.”
“Đương nhiên, thật ra tôi vẫn rất thông minh, cô phải tin tôi.” Lâm Giang Nam nháy mắt với cô.
Kim Giai Giai, “..”
“Sắp bắt đầu rồi, tôi qua đó đây.”
“Ừ”
Bắt đầu chụp ảnh.
Lục Chi Ưu hai tay cầm pháo hoa đứng trước mặt Khương Trừng, cô ngẩng đầu nhìn Khương Trừng, khóe miệng mỉm cười, pháo hoa trong tay nổ “xì xì”, đủ sắc màu vô cùng xinh đẹp.
Khương Trừng khoát tay lên vai cô, anh nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười, người bên cạnh nhìn thấy, giống như một bức tranh vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ có Lục Chi Ưu biết, lúc Khương Trừng nhìn cô, trên mặt mỉm cười nhưng nụ cười ấy không lan đến đáy mắt.
Tiểu Mễ cầm điện thoai chụp cho Lục Chi Ưu rất nhiều ảnh, đúng là người đẹp thì chụp góc độ nào, dù cô có tùy tiện chụp đều vẫn đẹp đến ngây người.
Tiểu Mễ cảm thấy cô đã hoàn toàn bị Lục Chi Ưu chinh phục, cô thế mà lại bị một người phụ nữ chinh phục, bây giờ Lục Chi Ưu chính là nữ thần của cô.
Đúng là đẹp đến ngây người mà!
Lục Chi Ưu mỉm cười, không lẽ là do cô không ăn ảnh, tại sao ai cũng nói trông cô ở ngoài xinh hơn trong TV nhỉ.
Lục Chi Ưu để ý, Khương Trừng vốn dĩ đang ngồi trên sofa nhưng sau khi Lâm Giang Nam bước vào, ánh mắt anh lúc có lúc không nhìn cô ấy, ngược lại từ lúc Lâm Giang Nam đi vào, ánh mắt của cô ấy luôn dán lên người cô, ánh mắt như thế này cô rất quen thuộc, vì đây rõ ràng là ánh mắt của fan cuồng khi gặp thần tượng của mình.,
Không lẽ Lâm Giang Nam là fan của cô?
Lâm Giang Nam bước đến bên cạnh Lục Chi Ưu, bỗng nhiên lấy sổ và bút từ trong túi xách ra, nói với Lục Chi Ưu, Nữ thần, chị có thể ký tên cho em không? Em là fan trung thành của chị đấy!
Lục Chi Ưu hơi ngớ người, sau đó liền cầm lấy cuốn sổ và bút.
Em là fan chị ư, thảo nào nhìn ánh mắt của em như muốn ăn luôn chị ấy Lục Chi Ưu trêu chọc.
Cô xoẹt xoẹt ký tên mình lên.
Em thích chị từ rất lâu rồi, nhưng không ngờ lại có thể gặp được chị, rất rất kích động. Lâm Giang Nam ôm cuốn sổ được Lục Chi Ưu kí tên vào lòng.
Khương Trừng lặng lẽ ngồi bên kia nhìn.
Hừ!!
Không biết ai nói là fan trung thành của mình, bây giờ lại biến thành fan cuồng của người khác.
Phụ nữ đúng là dễ thay lòng mà, nhất là Lâm Tiểu Miêu này, điển hình của người phụ nữ không có trái tim.
Mọi người chuẩn bị xong chưa, nếu rồi chúng ta bắt đầu chụp thôi nào. Lúc này, Hình Mạn đi đến nói.
Cảnh đầu tiên được chọn chụp là dưới khung cửa sổ.
Lớp dưới cùng là sàn gỗ ghép màu nâu, cũng là loại khảm trong tường, đây là chỗ Khương Trừng sẽ ngồi, xung quanh đều là vách tường trắng như tuyết.
Khương Trừng ngồi trên tấm ván đó, giang hai chân, Lục Chi Ưu ngồi trên tấm dưới cùng, tay đặt lên đầu gối, ánh mắt ấm áp nhìn về trước, Khương Trừng hơi khom người, để khuỷu tay trên đầu gối, đôi tay hơi nắm lại phía trước Lục Chi Ưu, thoạt nhìn giống như ôm cô vào lòng.
Bởi vì chụp một bên, cho nên Lục Chi Ưu nhìn về phía trước, chụp sườn mặt, mà Khương Trừng nhìn vào máy ảnh, chụp chính diện.
Tầm mắt của anh nhìn Lâm Giang Nam chăm chú.
Bởi vì ánh mắt quá sức nóng bỏng của anh, lại khiến cho Lâm Giang Nam hơi ngại, cô ho nhẹ một cái, làm cho mình bớt xấu hổ một tí.
Cô cầm máy ảnh đến, điều chỉnh ánh sáng, nhìn vào ống kính.
Khương Trừng, anh không cần nhìn vào máy ảnh đâu, nghiêng mặt qua một chút, đầu hơi cúi xuống nào.
Đúng, như vậy là được, tốt lắm.
Khương Trừng rất nghe lời cô, chỉnh tư thế xong, tùy ý để cho cô chụp ảnh.
Góc nghiêng của Lục Chi Ưu thật sự rất đẹp.
Trán cao, sống mũi thẳng, đôi môi nhỏ nhắn, lộ ra vẻ đẹp tinh tế.
Góc nghiêng dịu dàng, ngọn đèn dìu dịu chiếu lên gương mặt của cô, tựa như được phủ lên một vầng sáng lấp lánh.
Đầu cô hơi ngẩng, đôi môi đỏ cong lên, trên mặt nở nụ cười bình thản.
Tách tách”, Lâm Giang Nam bấm nút chụp liền tay, lưu lại khoảnh khắc này trong nháy mắt.
Buổi chụp hình kết thúc cũng đã hơn 5 giờ chiều.
Còn một cảnh ban đêm, nhưng phải chờ cho trời tối hẳn, đèn lên rồi mới có thể tiếp tục chụp hình.
Lục Chi Ưu bất đắc dĩ ngồi nghỉ trên ghế, một lát sau, cô lấy di động từ trong túi xách ra, sau đó nhắn cho Thẩm Trường An một tin.
Nói với anh, bây giờ cô vẫn còn bận chụp hình, nên sẽ không quay về ăn cơm.
Ngay sau đó, Lâm Giang Nam cầm theo hai hộp cơm đi đến chỗ cô.
Chị Chi Ưu, ăn cơm nè. Lâm Giang Nam để hộp cơm lên bàn.
Cám ơn ~~ Lục Chi Ưu cất điện thoại vào.
Sau hơn nửa ngày chụp hình, Lục Chi Ưu và Lâm Giang Nam cũng bắt đầu thân thiết, hai người cũng chỉ cách nhau mấy tuổi, hơn nữa Lục Chi Ưu lại là người rất có duyên với người khác, cho nên cô và Lâm Giang Nam rất nhanh đã thân với nhau.
Bọn cô ngồi xuống ăn chưa được bao lâu, Khương Trừng đã sải chân dài bước về phía này, sau đó đem hộp cơm để cạnh Lâm Giang Nam, ngồi xuống.
Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn Lâm Giang Nam một cái, cô ấy cũng ra vẻ như không có gì, tiếp tục nói chuyện với cô.
Lục Chi Ưu nhìn Khương Trừng, hai người nhìn nhau một lát, sau đó anh lại cúi đầu im lặng ăn cơm của mình.
Úi chàhai người này tuyệt đối có mờ ám.xem ra tin đồn trên mạng không phải là không có căn cứ nhỉ
Khương Trừng gẩy gẩy cơm trong hộp, không có ý muốn ăn tiếp.
Lục Chi Ưu cũng thế, cô bây giờ không muốn ăn đồ ăn ở bên ngoài, chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa.
Lâm Giang Nam nhìn bọn họ đầy nghi hoặc.
Sao hai người không ăn cơm?
Khương Trừng, cơm ăn không vô, anh chỉ muốn ăn cơm do em nấu thôi.
Lục Chi Ưu, đây là cơm cho người ăn hả, chị chỉ muốn ăn cơm của Bác sĩ Thẩm nhà chị nấu thôi.
Không có khẩu vị, ăn không vô. Lục Chi Ưu nhún vai.
Khó ăn Khương Trừng nói thẳng.
Lâm Giang Nam trừng mắt nhìn anh, hừ, đừng tưởng là cô không biết, bây giờ không ăn, tối về chắc chắn sẽ bắt cô làm cho anh ăn.
Sau khi ăn cơm xong, nhân viên công tác tiếp tục dựng cảnh, sửa sang lại hiện trường, Lục Chi Ưu và Khương Trừng đến phòng trang điểm lại, sẵn tiện thay trang phục khác.
“Tiểu Mễ, lát nữa có thể búi tóc lên không, nóng quá đi mất.” Lục Chi Ưu nói với Tiểu Mễ đang tập trung trang điểm cho mình.
Tiểu Mễ nhìn trang phục lát nữa phải mặc, rồi lại nhìn tóc cô.
“Được”
Trang điểm rất nhanh đã xong, Tiểu Mễ giục Lục Chi Ưu thay quần áo.
“Chị Lục, lát nữa buộc đuôi ngựa được không?”
Cách một cánh cửa, Tiểu Mễ nói với Lục Chi Ưu.
“OK, miễn là túm tóc lên là được, chị nóng sắp điên rồi.”
“Thật ra lát nữa là tốt rồi, cảnh tiếp theo là chụp ngoại cảnh, ở bên ngoài sẽ không nóng thế đâu.”
“Cũng đúng.”
“Chị Lục, cảnh bên ngoài đẹp quá.”
“Hả?”
“Ở bên ngoài bật đèn nê ông, ở giữa còn thả pháo hoa, chắc là sẽ chụp cảnh đốt pháo, đến lúc đó chắc là đẹp lắm.”
“Cạch”
Lục Chi Ưu mở cửa ra.
“WOW, chị Lục, chị mặc thế này trông rất giống sinh viên.” Tiểu Mễ vây quanh xuýt xoa.
“Ý cô là nói chị bình thường rất già?”
“Đương nhiên không phải rồi, chẳng qua là mặc thế này khiến người ta rất bất ngờ.”
Lục Chi Ưu nhìn mình trong gương, lâu lắm rồi cô không mặc mấy bộ đồ học sinh thế này, đồng phục màu xanh thủy thủ, giày thể thao Sknonm thoải mái.
“Chị Lục, chị ngồi xuống đi, để em búi tóc cho.”
“Ừ.”
Tiểu Mễ nhanh tay búi tóc của Lục Chi Ưu lên, sau đó dùng một cây trâm màu đen xuyên qua.
“Để vậy hả?”
“Dạ, cứ để vậy.”
“Đúng rồi, Khương Thang đâu? Sao chị không thấy cậu ấy?”
“Cậu ấy đang phụ ở bên ngoài.”
*
Chính thức bắt đầu chụp ảnh.
Lục Chi Ưu và Khương Trừng đứng ở giữa, Khương Trừng mặc áo thun màu trắng đơn giản, kèm theo áo khoác jeans ở bên ngoài, quần đen và giày thể thao Sknom.
Phong cách của hai người thiên về học đường, trông vô cùng đẹp mắt.
“Tiểu Miêu, cô xem, hai người họ đẹp đôi thế, cô không ghen sao?” Kim Giai Giai nhìn Khương Trừng và Lục Chi Ưu cách đó không xa, lại nhìn thoáng qua Lâm Giang Nam đang tập trung điều chỉnh máy ảnh của mình.
Phản ứng của Lâm Tiểu Miêu hôm nay lạ thật, trước kia lúc Khương Trừng và Tống Phiêu Nhiên chụp ảnh bìa tạp chí, Lâm Tiểu Miêu cũng không như thế này, lúc ấy cũng không phải là ghen bình thường đâu, thế mà hôm nay đối mặt với nữ thần Lục Chi Ưu, Khương Trừng và cô ấy vô cùng thân mật, cô ấy lại có thể bình tĩnh như thế, hơn nữa còn rất thân thiết với nữ thần.
“Tôi sao lại phải ghen?” Lâm Giang Nam hỏi lại.
“Cô ấy chính là Lục Chi Ưu đó, Lục Chi Ưu, nữ thần quốc dân đó, cô không lẽ không có một chút cảm giác nguy cơ nào hả?”
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng và Lục Chi Ưu đang chuẩn bị ở bên kia.
Cô quay đầu lại, “Không có, một chút cũng không.”
“Sao thế? Không giống cô nha Lâm Tiểu Miêu.”
“Bởi vì chị Chi Ưu không thích Khương Trừng, mà Khương Trừng lại thích tôi, thế thì tôi sao lại phải ghen?”
“Cô làm sao biết cô ấy không thích Khương Trừng?”
Lâm Giang Nam buông máy ảnh trong tay xuống.
“Chị Chi Ưu chỉ khi chụp ảnh mới tiếp xúc trao đổi ánh mắt, thời gian còn lại đều không thèm nhìn anh ấy một cái, hơn nữa chỉ cần hô cắt, lúc nghỉ ngơi chị ấy sẽ cầm di động, vừa gõ chữ vừa cười, hơn nữa tôi cũng nghe chị ấy và trợ lý nói bác sĩ Thẩm bla bla, lúc nhắc đến bác sĩ Thẩm, giọng của chị ấy rất nhẹ nhàng, gương mặt lại mang nụ cười ấm áp, cho nên tôi có thể kết luận, chị Chi Ưu thích một người là bác sĩ Thẩm, nếu thế thì sao tôi lại phải ghen?”
Kim Giai Giai cả buổi cũng không có phản ứng, ai có thể nói cho cô biết, vì sao từ lúc Lâm Tiểu Miêu nhà cô và Khương Trừng yêu nhau cô ấy lại thông minh như thế, nói chuyện vô cùng có lý.
“Tiểu Miêu, cô giỏi thật.”
“Đương nhiên, thật ra tôi vẫn rất thông minh, cô phải tin tôi.” Lâm Giang Nam nháy mắt với cô.
Kim Giai Giai, “..”
“Sắp bắt đầu rồi, tôi qua đó đây.”
“Ừ”
Bắt đầu chụp ảnh.
Lục Chi Ưu hai tay cầm pháo hoa đứng trước mặt Khương Trừng, cô ngẩng đầu nhìn Khương Trừng, khóe miệng mỉm cười, pháo hoa trong tay nổ “xì xì”, đủ sắc màu vô cùng xinh đẹp.
Khương Trừng khoát tay lên vai cô, anh nhìn cô, khóe miệng mang theo ý cười, người bên cạnh nhìn thấy, giống như một bức tranh vô cùng xinh đẹp, nhưng chỉ có Lục Chi Ưu biết, lúc Khương Trừng nhìn cô, trên mặt mỉm cười nhưng nụ cười ấy không lan đến đáy mắt.
Tiểu Mễ cầm điện thoai chụp cho Lục Chi Ưu rất nhiều ảnh, đúng là người đẹp thì chụp góc độ nào, dù cô có tùy tiện chụp đều vẫn đẹp đến ngây người.
Tiểu Mễ cảm thấy cô đã hoàn toàn bị Lục Chi Ưu chinh phục, cô thế mà lại bị một người phụ nữ chinh phục, bây giờ Lục Chi Ưu chính là nữ thần của cô.
Đúng là đẹp đến ngây người mà!
/69
|