Chương 1.2: Sống lại ở thế giới khác.
Trong căn phòng trống rỗng, trừ một cái tủ quần áo cũ nát thì chỉ còn một bộ khung giường và một cái bàn, trên đầu bàn còn treo bức chân dung của chủ tịch Mao.
Có lẽ là bởi vì cửa sổ đã được đóng lại, trong phòng nhìn hơi tối tăm. Ở trên giường, một cô gái với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên đó. Cô gái kia nhìn qua không có chút sức sống nào, cứ nằm đó một cách im lặng. Ở nơi mà cổ áo không che được của cô lộ ra một vết thương bầm tím trông rất dữ tợn, nếu có người thử một cái thì sẽ phát hiện là cô gái kia đã không còn thở nữa.
Bỗng nhiên, cô gái đáng ra đã không còn thở nằm trên giường kia đột nhiên chau mày, hơi thở bỗng trở nên dồn dập. Trên mặt cô hiện lên sự đau khổ và giãy giụa, một lúc lâu sau mới dần trở nên yên tĩnh, hơi thở của cô cũng trở nên bình thường lại. Cuối cùng thì căn phòng đã lại tràn ngập sức sống.
Lại qua một lúc sau, đầu tiên là cô gái nằm trên giường nhúc nhích ngón tay, sau đó cô liền mở mắt. Ánh mắt của cô nhìn khắp cảnh tượng xung quanh, khóe miệng cô lộ ra nụ cười khổ. Một kẻ là Ngũ Linh Căn cấp bậc thấp nhất giới Tu Chân như cô, trải qua muôn vàn khó khăn trắc trở, tu suốt năm trăm năm mới tu tới kỳ cuối của Kim Đan. Khó khăn lắm cô mới có vận khí tốt, lấy được một pháp khí không gian ở phủ tiên của Thượng Cổ Tiên Nhân, chưa kịp suy xét gì thì đã bị người ta chặn lại muốn giết người đoạt bảo vật.
Diệp Kiều nghĩ đến đây thì khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo. Món Lạt Thủ Tiên Tử của cô đâu có dễ đoạt như vậy?! Uy lực của việc tu sĩ tự nổ Kim Đan cũng sẽ khiến bọn chúng chịu đựng đủ.
Có điều lúc này xem ra pháp khí không gian cô mới lấy chưa được bao lâu không phải là thứ tầm thường gì. Trong khoảnh khắc cô tự nổ kia, khi cô nghĩ bản thân mình sẽ phải hồn phi phách tán thì pháp khí không gian đã bảo vệ hồn phách của cô, mới khiến cô có cơ hội sống lại thêm một lần nữa.
Sau khi Diệp Kiều khôi phục ý thức, việc đầu tiên cô làm là xem xét không gian. Cô có thể cảm giác được không gian và hồn phách của cô liên kết với nhau, thế nhưng chúng lại không thể hoà nhập. Xem ra, bây giờ cơ thể của cô quá yếu, hơn nữa còn không được tu luyện linh lực.
Diệp Kiều lau mồ hôi trên mặt. Lúc cô tự nổ Kim Đan, tuy rằng không gian đã bảo vệ cô nhưng hồn phách của cô vẫn bị tổn thương không nhỏ. Không biết làm sao mà hồn phách của cô lại bám vào cơ thể này, còn chưa phản ứng lại kịp thì nó đã đấu với một linh hồn đến từ thế giới khác, cướp đoạt quyền sở hữu của cơ thể này, cũng hao tổn rất nhiều nguyên khí và sức lực. Linh hồn ở thế giới khác kia có sự nghị lực và bền bỉ không tầm thường, cũng rất tàn nhẫn. Cô phải dựa vào bản lĩnh nhiều năm học hỏi tu chân mới có thể thắng được trong gang tấc, đọc được ký ức của linh hồn thế giới khác và chủ nhân của cái thân thể này.
Theo cách nói của cái linh hồn ở thế giới khác kia thì cô đang ở trong một quyển ngôn tình lãng mạn lấy bối cảnh là vào những năm bảy mươi, tám mươi nhưng lại có lịch sử hơi khác với những năm bảy mươi, tám mươi. Chủ nhân của cơ thể này cũng tên là Diệp Kiều, tên ở nhà là An An, là một cô bé nông thôn cái gì cũng không hiểu. Ba của cô không rõ, mẹ cô đã chết, chỉ còn lại cô một mình lẻ loi. Không, cũng không tính là một mình. Cô còn có một người anh trai tên là Cố Trăn, lớn hơn cô tám tuổi, là con nuôi của mẹ cô. Anh ta luôn ở trong quân đội.
Người anh này của cô là một người không hề đơn giản, rất có bản lĩnh, mới hai mươi tư tuổi mà đã ngồi lên được vị trí rất cao. Nghe nói anh ta đã lập được vô số công lao to lớn, được nhiều lãnh đạo bên trên khen thưởng, tiền đồ rộng lớn, lại còn có thân thế không bình thường. Dùng cách nói của linh hồn thế giới khác thì Cố Trăn là nam chính trong quyển sách này, trông rất đẹp trai, tính cách lạnh lùng hờ hững, rất có thủ đoạn và bản lĩnh. Anh là sự tồn tại của số phận nghịch thiên, là một người đàn ông mạnh mẽ.
/943
|