Tưởng Tốn và Hạ Xuyên nhìn nhau, cùng bước về phía bụi cây.
Bụi cây màu xanh đậm, chỗ không bị tuyết bao phủ còn có mấy tấm mạng nhện. Có một bụi cây từng bị đè qua, cành lá gãy một nửa, giày lại rơi sang bên kia.
Đó là một đôi giày da màu đen.
Tưởng Tốn nhặt giày lên, tuyết đè trên bụi cây rơi rào rào xuống một khoảng.
Cô nhìn thoáng qua, ném giày sang một bên, phủi tay hai cái, có chút chán ghét: “Chắc là giày của Từ Kính Tùng.” Bóng loáng, là đôi giày hiệu.
Hạ Xuyên nhìn sườn dốc sau bụi cây: “Chắc là họ lăn từ trên này xuống.” Trên dốc không nhìn ra dấu vết gì, chỗ đó chỉ có một vùng trắng xóa, nhưng nhìn dấu vết bụi cây bị đè gãy, suy đoán của anh hẳn không sai.
Tưởng Tốn nói: “Giày ở đây, người đâu?”
Hạ Xuyên quan sát xung quanh một chút, rồi nhìn về phía bụi cây bị đè gãy.
Giày có thể là bị rơi mất lúc Từ Kính Tùng lăn xuống. Vương Tiêu nói cô ấy đã đánh ngất Từ Kính Tùng, chắc là ở chỗ này. Từ Kính Tùng có lẽ không ngất hoàn toàn. Sau khi Vương Tiêu đi, anh ta cũng định đi. Vương Tiêu mãi không thấy anh ta đi qua, chắc anh ta đi hướng ngược lại.
Hạ Xuyên hỏi: “Cô biết người đàn ông này?”
Tưởng Tốn nói: “Ừ, anh ta ở khách sạn Lệ Nhân.”
“Gọi điện thoại hỏi anh ta có ở đó không thử xem.”
Tưởng Tốn gọi điện thoại hỏi, Từ Kính Tùng không có ở đó.
Hạ Xuyên nói: “Không có giày nên chắc không đi được bao xa đâu.”
Hai người đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Tốn đã đưa khăn choàng cho Vương Tiêu nên cổ lạnh ngắt. Cô trùm nón áo phao lông tụt xuống lên đầu lần nữa, kéo hết dây kéo lên.
Hạ Xuyên bước dài, đi mấy bước phát hiện người phía sau không theo kịp, quay đầu lại tìm một cái mới phát hiện Tưởng Tốn đã trùm mình thành một quả cầu tuyết, cả khuôn mặt bị bao hết lại, chỉ lộ ra ngũ quan, trông rất thú vị.
Tưởng Tốn nói: “Đi đi.”
Hạ Xuyên cười, tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Tốn tìm dọc theo bụi cây bên kia, phía dưới là một dốc núi khá bằng phẳng. Cô thò đầu, tìm cẩn thận, kêu tên “Từ Kính Tùng”, bóng lưng trắng như tuyết.
Hạ Xuyên nghe mấy lần, cảm thấy quen tai.
Anh rớt lại sau mấy bước, muốn hút điếu thuốc, tay vừa sờ tới hộp thuốc lá thì đột nhiên nghe thấy Tưởng Tốn kêu: “Bên kia có người!”
Hạ Xuyên đi tới theo. Dưới bụi cây gần dốc, quả nhiên có một người đang nằm, hông vừa vặn mắc kẹt trên một thân cây, xung quanh cỏ dại um tùm. Mặt anh ta hướng lên trời, trán sưng một cục, da và tóc giống như kết sương, tuyết chất trên người không nhiều lắm.
Tưởng Tốn ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của anh ta, nói: “Chưa chết.”
Hạ Xuyên vỗ vỗ mặt anh ta, gọi không tỉnh. Anh xốc cổ áo Từ Kính Tùng một cái, người đứng lên theo, nâng chân sau của anh ta, vác anh ta trên vai.
Giống như vác một cái bao tải vậy, vô cùng dễ dàng, Tưởng Tốn cũng không phản ứng kịp.
Hạ Xuyên nói: “Đi đi.”
Tưởng Tốn lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Trở về theo đường cũ, khó đi hơn lúc xuống dốc.
Một chân Tưởng Tốn giẫm lên trên dốc núi phủ tuyết, bước lên, lòng bàn chân trơn trượt, đi mấy bước không ngừng thở hổn hển. Cô vịn cây trúc, gạt tuyết rơi trên lông mi, tay vừa để xuống liền bị người ta nắm lấy.
Hạ Xuyên dùng lực một cái, nhấc cô tới bên cạnh, nói: “Theo kịp đấy.”
Anh vác một người, sức còn lớn như trâu. Lúc cô được anh nhấc lên, một luồng lực truyền đến cổ tay, trọng lượng trên người nhẹ hơn, đi lên nhẹ như bay.
Tưởng Tốn nắm chặt tay anh, gấp rút theo sau, không biết khách sáo chút nào.
Hạ Xuyên thoáng dừng bước, đưa lưng về phía Tưởng Tốn, mỉm cười, mơ hồ hơi bực.
Trong rừng trúc im ắng, chỉ có tiếng hai người họ giẫm lên tuyết, cùng hơi thở nặng nề thêm của nhau. Hạ Xuyên nhớ tới dáng vẻ cô ngồi xổm trên mặt tuyết cúi đầu đào măng vào mấy tiếng trước, cũng giống như bây giờ, phát ra tiếng hít thở hừ hừ.
Chỉ có điều bây giờ thở hổn hển lớn hơn, anh cũng bắt đầu thở gấp.
Hạ Xuyên cười hừ một tiếng.
Trở lại đỉnh dốc, Hạ Xuyên buông tay Tưởng Tốn, hai người bước nhanh hơn.
Lên xe, Tưởng Tốn gọi điện thoại cho Tôn Hoài Mẫn. Tôn Hoài Mẫn không nghe nên cô chỉ có thể lái xe trước, nửa đường đột nhiên truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
Tưởng Tốn nói: “Có người báo cảnh sát ư?”
Hạ Xuyên ném Từ Kính Tùng ở phía sau. Anh cũng ngồi vào hàng giữa, nghe một lúc nói: “Không phải xe cảnh sát, là xe cấp cứu.”
Vừa dứt lời, xe đã chạy đến biệt thự nhà họ Bạch. Một chiếc xe cấp cứu đậu trước biệt thự, bà Bạch đi theo bên cạnh một cáng cứu thương.
Tưởng Tốn dừng xe, kêu với nhân viên y tế: “Bác sĩ, ở đây có một bệnh nhân hôn mê!”
Hạ Xuyên xuống xe, để nhân viên y tế khiêng Từ Kính Tùng xuống.
Xung quanh rối loạn. Trong chốc lát, xe cấp cứu liền chen ra khỏi, đi xuống núi. Tưởng Tốn không có cơ hội nói chuyện với bà Bạch. Cô đứng tại chỗ nhìn một hồi mới gửi tin nhắn cho Tôn Hoài Mẫn, bảo cô ta mau đến bệnh viện.
Gửi tin nhắn xong, Hạ Xuyên cũng vừa vặn nói chuyện xong với A Sùng.
Tưởng Tốn hỏi: “A Sùng ở biệt thự à? Vương Tiêu đâu?”
“Người nhà cô ấy đưa cô ấy đến bệnh viện rồi.” Hạ Xuyên hỏi, “Ai xảy ra chuyện thế?”
“À, là ông Bạch.”
Hạ Xuyên không hỏi nhiều, lát sau nói: “Đi, đến Linh Tuyền.”
“Hửm?” Tưởng Tốn kinh ngạc.
Hạ Xuyên nói: “Lên xe.”
Khách hàng là ông lớn, Tưởng Tốn nghe lời răm rắp.
Hai người quay lại Linh Tuyền, nhưng Hạ Xuyên lại đi đến dốc núi phía Bắc.
Tưởng Tốn hỏi: “Anh làm gì thế?”
Hạ Xuyên nói: “Cô tưởng tôi rảnh lắm à, vác người nửa ngày mà còn tới ngắm cảnh tuyết rơi?”
Tưởng Tốn im lặng hai giây, hỏi: “Vậy anh tới làm gì?”
“Tìm đồ.” Vừa nãy lúc anh gọi điện thoại cho A Sùng mới phát hiện mất đồ.
Hạ Xuyên định xuống dốc, Tưởng Tốn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hạ Xuyên quay đầu lại.
Tưởng Tốn nói: “Hôm nay giày tôi không tiện, trượt chân, cứ ở đây chờ anh thôi.”
Hạ Xuyên nhìn giày thể thao của cô một cái.
Vốn trắng như áo phao lông của cô, ban nãy đạp qua bụi cây, mũi giày và hai bên đã có vết đen.
Hạ Xuyên hừ một tiếng, như cười như không: “Từ nhỏ cô lăn lớn lên trên dốc núi, giày còn có thể làm vướng bận cô sao?”
“Vướng bận chứ.”
“Cùng tìm động tác sẽ nhanh hơn một chút.”
Tưởng Tốn nói: “Tôi đâu biết anh muốn tìm thứ gì.”
“Một cái hộp nhỏ.”
Tưởng Tốn không rõ cái hộp nhỏ trông như thế nào, chỉ có thể đi theo Hạ Xuyên xuống dưới trước.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này cô đi rất thuận lợi, tụt lại sau Hạ Xuyên mấy bước, rất nhanh đã xuống dưới dốc.
Hai người tìm dọc theo con đường đi qua trước đó, đi qua chỗ Vương Tiêu đã nằm. Tưởng Tốn hỏi: “Anh cũng là bác sĩ ư?”
Hạ Xuyên nói: “Tò mò?”
“Có một chút.”
“Tôi trông giống bác sĩ sao?”
“Không giống.”
Hạ Xuyên hỏi: “Cô thấy tôi giống người làm việc gì?”
Tưởng Tốn không lên tiếng.
Hạ Xuyên hỏi: “Sao không nói?”
Tưởng Tốn nói: “Không nhìn ra.”
Hạ Xuyên liếc mắt nhìn cô: “Nói dối.”
Tưởng Tốn hỏi: “Thích nghe nói thật?”
Hạ Xuyên nhìn cô một lúc, nheo mắt cười cười: “Thích nghe lời khen.”
Tưởng Tốn lại không lên tiếng.
Hạ Xuyên nói: “Nói thật?”
Tưởng Tốn nhìn về phía tai trái anh, khuyên tai dạng hạt tỏa sáng lấp lánh.
Cô nói: “Trai bao.(1)”
(1) Nguyên gốc là 失足男 (thất túc nam), nghĩa mặt chữ là đàn ông sa chân/phạm sai lầm. Trong tiếng Trung, từ thường được dùng là 失足女 (thất túc nữ, chỉ gái điếm), Tưởng Tốn chuyển thành nam. Đây là từ lóng nên Hạ Xuyên không hiểu.
Hạ Xuyên không hiểu: “Hửm?”
Tưởng Tốn cười cười, đi về phía trước: “A Sùng làm khoa gì?”
Hạ Xuyên không đáp, lát sau nói: “Trai bao… Ừm?”
Tưởng Tốn tỉnh bơ nói sang chuyện khác: “Cái hộp đó trông như thế nào vậy?”
Hạ Xuyên như cười như không, liếc cô một lúc, nói: “Cao bằng ngón cái.”
“Ngón cái?” Tưởng Tốn nhìn nhìn ngón cái của mình.
Hạ Xuyên liếc cô: “Ngón cái của tôi.”
Tưởng Tốn nhìn về phía tay Hạ Xuyên. Hai tay anh đút trong túi, không nhìn thấy.
Hạ Xuyên nói: “Tay đã nắm qua rồi, không biết à?”
Tưởng Tốn: “…”
Hạ Xuyên cười một tiếng, rút tay trái ra khỏi túi, nhìn mu bàn tay mình một lúc, cũng không nói gì.
Tưởng Tốn liếc một cái, đi về phía trước. Hạ Xuyên cười cười sau lưng cô.
Tìm cả buổi, hai người đến trên dốc núi phát hiện Từ Kính Tùng. Tưởng Tốn thấp thoáng thấy có thứ gì đó phát sáng lấp lánh dưới bụi cây, cô nhặt lên.
Là một cái hộp nhỏ, bằng sắt, hình khối, màu xám bạc sạch sẽ, góc cạnh trơn tròn, kiểu dáng xinh xắn, quả thực chỉ cao bằng ngón cái của Hạ Xuyên. Thân hộp lạnh ngắt, lắc một cái phát ra tiếng va chạm của đồ dạng viên nhỏ, thân hộp có mấy chữ tiếng Anh.
Là kẹo cai thuốc.
Đồ anh ta đặc biệt quay lại tìm lại là một hộp kẹo cai thuốc, mà anh ta còn hút thuốc mỗi ngày!
Tưởng Tốn không thể tưởng tượng nổi, lại nhìn cái hộp một cái, nhìn kĩ, thực sự rất mới mẻ.
Hạ Xuyên đến gần, hỏi: “Tìm được rồi à?”
“Là cái này?” Tưởng Tốn đưa sang.
Hạ Xuyên nhận lấy: “Phải.” Chắc là rớt lúc tìm thuốc ban nãy.
Tìm được cái hộp rồi, hai người về theo đường cũ. Hạ Xuyên chờ đằng trước, đưa tay trái ra.
Tưởng Tốn đang cúi đầu leo lên, vừa ngước mắt liền nhìn thấy một bàn tay to gấp đôi tay cô, lòng bàn tay ửng đỏ, chỉ tay rõ ràng, vừa rộng vừa dày, đang xòe trước mặt cô.
Hạ Xuyên nói: “Nào.”
Tưởng Tốn không nhúc nhích.
Hạ Xuyên nói: “Trước đó nhanh nhẹn lắm mà, bây giờ sao vậy? Đang nghĩ gì thế?”
Tưởng Tốn nói: “Không cần đâu, bây giờ tôi lên được.”
Tay Hạ Xuyên vẫn đang xòe: “Vừa nãy đang nghĩ gì thế?”
“Không nhớ.”
Hạ Xuyên cười cười: “Lại nói dối.”
Có điều anh cũng không nói nhiều, tự mình đi lên.
Trở lại Linh Tuyền, tuyết nhỏ lại, thỉnh thoảng có một hai hạt rơi xuống, nổi trên nước suối, nháy mắt liền biến mất.
Có điện thoại tới, Hạ Xuyên đứng nghe trên tảng đá bên suối.
Là trưởng thôn.
Trưởng thôn nói: “Anh Hạ, ông cụ Vương Phúc hồi nhỏ làm công trong biệt thự mà lần trước tôi nói qua với anh ấy, ngày kia ông ấy sẽ về, người anh muốn hỏi chắc ông ấy sẽ biết một chút đấy!”
Hạ Xuyên ngồi xổm xuống vẩy vẩy nước suối, nói cảm ơn trưởng thôn.
Để điện thoại xuống, anh vốc một vốc nước lên, cúi đầu nếm thử một ngụm.
Tưởng Tốn vẫn đứng bên cạnh nhìn anh.
Hạ Xuyên búng nước trên ngón tay, không quay đầu lại, nói: “Nước này rất ngon.”
Tưởng Tốn nói: “Trước kia còn có người muốn mở nhà máy nước suối dưới chân núi.”
“Không mở thành công?”
Tưởng Tốn lắc đầu: “Không mở thành công. Lượng nước ở đây không nhiều, khu danh lam thắng cảnh không thông qua.”
Hạ Xuyên nói: “Hiếm thấy.”
Một lát sau, anh lại vẩy vẩy nước: “Trước đây tôi từng thử hai tháng, mỗi ngày ăn cơm nấu bằng nước suối, thức ăn xào bằng nước suối, thậm chí ngay cả tắm rửa, có lúc cũng phải dùng nước suối.”
Tưởng Tốn ù ù cạc cạc: “Hửm?”
Hạ Xuyên nói: “Đã là chuyện mười mấy năm trước rồi.”
Hạ Xuyên quay đầu lại, nhìn về phía tảng đá lớn đứng lặng im trước mặt.
Đáy rộng đầu nhọn, tuyết dày che phủ, chỗ không bị tuyết lấp lộ ra rêu màu xanh lá cây.
Hạ Xuyên đi tới.
Tảng đá lớn dốc đứng, anh lên rất nhanh, thoáng cái đã đứng trên đỉnh tảng đá, nhìn phía trước núi một cái. Anh quay đầu nói với Tưởng Tốn: “Không lên à?”
Tưởng Tốn leo lên. Cô đạp vị trí nhô ra đi lên, gần như dùng cả tay chân, lòng bàn chân còn trơn trượt, đôi giày thể thao trắng của cô không thích hợp leo dốc.
Một bàn tay vươn tới.
Đây là lần thứ ba trong hôm nay, Hạ Xuyên đưa tay đến trước mặt Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn ngẩng đầu.
Hạ Xuyên nói: “Tay.”
Vài bông tuyết xoay tròn chậm rãi trong không trung. Anh ngược sáng, vẻ mặt nhàn nhạt.
Tưởng Tốn đưa tay cho anh. Anh nắm lấy, nhấc cô lên.
Cô kề sát anh, còn cách bả vai anh một chút.
Tảng đá lớn thẳng đứng, lẻ loi nơi cao.
Ở đây là chỗ cao nhất so với mực nước biển của núi Minh Hà, cách bầu trời gần nhất, thảm tuyết kéo dài ngàn dặm, đất trời một màu.
Họ đứng trên tảng đá phủ tuyết, bên tai nước suối róc rách, trước mắt một màu trắng tinh khiết.
“Hai ngày nữa tôi đi.”
Bông tuyết chậm rãi xoay tròn, rơi xuống vai anh. Tưởng Tốn nhìn thấy.
Hạ Xuyên nhìn thấy, một bông tuyết sáu cánh rơi xuống vai cô, màu trắng tinh khiết, hòa quyện cùng cô.
Bụi cây màu xanh đậm, chỗ không bị tuyết bao phủ còn có mấy tấm mạng nhện. Có một bụi cây từng bị đè qua, cành lá gãy một nửa, giày lại rơi sang bên kia.
Đó là một đôi giày da màu đen.
Tưởng Tốn nhặt giày lên, tuyết đè trên bụi cây rơi rào rào xuống một khoảng.
Cô nhìn thoáng qua, ném giày sang một bên, phủi tay hai cái, có chút chán ghét: “Chắc là giày của Từ Kính Tùng.” Bóng loáng, là đôi giày hiệu.
Hạ Xuyên nhìn sườn dốc sau bụi cây: “Chắc là họ lăn từ trên này xuống.” Trên dốc không nhìn ra dấu vết gì, chỗ đó chỉ có một vùng trắng xóa, nhưng nhìn dấu vết bụi cây bị đè gãy, suy đoán của anh hẳn không sai.
Tưởng Tốn nói: “Giày ở đây, người đâu?”
Hạ Xuyên quan sát xung quanh một chút, rồi nhìn về phía bụi cây bị đè gãy.
Giày có thể là bị rơi mất lúc Từ Kính Tùng lăn xuống. Vương Tiêu nói cô ấy đã đánh ngất Từ Kính Tùng, chắc là ở chỗ này. Từ Kính Tùng có lẽ không ngất hoàn toàn. Sau khi Vương Tiêu đi, anh ta cũng định đi. Vương Tiêu mãi không thấy anh ta đi qua, chắc anh ta đi hướng ngược lại.
Hạ Xuyên hỏi: “Cô biết người đàn ông này?”
Tưởng Tốn nói: “Ừ, anh ta ở khách sạn Lệ Nhân.”
“Gọi điện thoại hỏi anh ta có ở đó không thử xem.”
Tưởng Tốn gọi điện thoại hỏi, Từ Kính Tùng không có ở đó.
Hạ Xuyên nói: “Không có giày nên chắc không đi được bao xa đâu.”
Hai người đành phải tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Tốn đã đưa khăn choàng cho Vương Tiêu nên cổ lạnh ngắt. Cô trùm nón áo phao lông tụt xuống lên đầu lần nữa, kéo hết dây kéo lên.
Hạ Xuyên bước dài, đi mấy bước phát hiện người phía sau không theo kịp, quay đầu lại tìm một cái mới phát hiện Tưởng Tốn đã trùm mình thành một quả cầu tuyết, cả khuôn mặt bị bao hết lại, chỉ lộ ra ngũ quan, trông rất thú vị.
Tưởng Tốn nói: “Đi đi.”
Hạ Xuyên cười, tiếp tục đi về phía trước.
Tưởng Tốn tìm dọc theo bụi cây bên kia, phía dưới là một dốc núi khá bằng phẳng. Cô thò đầu, tìm cẩn thận, kêu tên “Từ Kính Tùng”, bóng lưng trắng như tuyết.
Hạ Xuyên nghe mấy lần, cảm thấy quen tai.
Anh rớt lại sau mấy bước, muốn hút điếu thuốc, tay vừa sờ tới hộp thuốc lá thì đột nhiên nghe thấy Tưởng Tốn kêu: “Bên kia có người!”
Hạ Xuyên đi tới theo. Dưới bụi cây gần dốc, quả nhiên có một người đang nằm, hông vừa vặn mắc kẹt trên một thân cây, xung quanh cỏ dại um tùm. Mặt anh ta hướng lên trời, trán sưng một cục, da và tóc giống như kết sương, tuyết chất trên người không nhiều lắm.
Tưởng Tốn ngồi xổm xuống thăm dò hơi thở của anh ta, nói: “Chưa chết.”
Hạ Xuyên vỗ vỗ mặt anh ta, gọi không tỉnh. Anh xốc cổ áo Từ Kính Tùng một cái, người đứng lên theo, nâng chân sau của anh ta, vác anh ta trên vai.
Giống như vác một cái bao tải vậy, vô cùng dễ dàng, Tưởng Tốn cũng không phản ứng kịp.
Hạ Xuyên nói: “Đi đi.”
Tưởng Tốn lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Trở về theo đường cũ, khó đi hơn lúc xuống dốc.
Một chân Tưởng Tốn giẫm lên trên dốc núi phủ tuyết, bước lên, lòng bàn chân trơn trượt, đi mấy bước không ngừng thở hổn hển. Cô vịn cây trúc, gạt tuyết rơi trên lông mi, tay vừa để xuống liền bị người ta nắm lấy.
Hạ Xuyên dùng lực một cái, nhấc cô tới bên cạnh, nói: “Theo kịp đấy.”
Anh vác một người, sức còn lớn như trâu. Lúc cô được anh nhấc lên, một luồng lực truyền đến cổ tay, trọng lượng trên người nhẹ hơn, đi lên nhẹ như bay.
Tưởng Tốn nắm chặt tay anh, gấp rút theo sau, không biết khách sáo chút nào.
Hạ Xuyên thoáng dừng bước, đưa lưng về phía Tưởng Tốn, mỉm cười, mơ hồ hơi bực.
Trong rừng trúc im ắng, chỉ có tiếng hai người họ giẫm lên tuyết, cùng hơi thở nặng nề thêm của nhau. Hạ Xuyên nhớ tới dáng vẻ cô ngồi xổm trên mặt tuyết cúi đầu đào măng vào mấy tiếng trước, cũng giống như bây giờ, phát ra tiếng hít thở hừ hừ.
Chỉ có điều bây giờ thở hổn hển lớn hơn, anh cũng bắt đầu thở gấp.
Hạ Xuyên cười hừ một tiếng.
Trở lại đỉnh dốc, Hạ Xuyên buông tay Tưởng Tốn, hai người bước nhanh hơn.
Lên xe, Tưởng Tốn gọi điện thoại cho Tôn Hoài Mẫn. Tôn Hoài Mẫn không nghe nên cô chỉ có thể lái xe trước, nửa đường đột nhiên truyền đến tiếng còi xe cảnh sát.
Tưởng Tốn nói: “Có người báo cảnh sát ư?”
Hạ Xuyên ném Từ Kính Tùng ở phía sau. Anh cũng ngồi vào hàng giữa, nghe một lúc nói: “Không phải xe cảnh sát, là xe cấp cứu.”
Vừa dứt lời, xe đã chạy đến biệt thự nhà họ Bạch. Một chiếc xe cấp cứu đậu trước biệt thự, bà Bạch đi theo bên cạnh một cáng cứu thương.
Tưởng Tốn dừng xe, kêu với nhân viên y tế: “Bác sĩ, ở đây có một bệnh nhân hôn mê!”
Hạ Xuyên xuống xe, để nhân viên y tế khiêng Từ Kính Tùng xuống.
Xung quanh rối loạn. Trong chốc lát, xe cấp cứu liền chen ra khỏi, đi xuống núi. Tưởng Tốn không có cơ hội nói chuyện với bà Bạch. Cô đứng tại chỗ nhìn một hồi mới gửi tin nhắn cho Tôn Hoài Mẫn, bảo cô ta mau đến bệnh viện.
Gửi tin nhắn xong, Hạ Xuyên cũng vừa vặn nói chuyện xong với A Sùng.
Tưởng Tốn hỏi: “A Sùng ở biệt thự à? Vương Tiêu đâu?”
“Người nhà cô ấy đưa cô ấy đến bệnh viện rồi.” Hạ Xuyên hỏi, “Ai xảy ra chuyện thế?”
“À, là ông Bạch.”
Hạ Xuyên không hỏi nhiều, lát sau nói: “Đi, đến Linh Tuyền.”
“Hửm?” Tưởng Tốn kinh ngạc.
Hạ Xuyên nói: “Lên xe.”
Khách hàng là ông lớn, Tưởng Tốn nghe lời răm rắp.
Hai người quay lại Linh Tuyền, nhưng Hạ Xuyên lại đi đến dốc núi phía Bắc.
Tưởng Tốn hỏi: “Anh làm gì thế?”
Hạ Xuyên nói: “Cô tưởng tôi rảnh lắm à, vác người nửa ngày mà còn tới ngắm cảnh tuyết rơi?”
Tưởng Tốn im lặng hai giây, hỏi: “Vậy anh tới làm gì?”
“Tìm đồ.” Vừa nãy lúc anh gọi điện thoại cho A Sùng mới phát hiện mất đồ.
Hạ Xuyên định xuống dốc, Tưởng Tốn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Hạ Xuyên quay đầu lại.
Tưởng Tốn nói: “Hôm nay giày tôi không tiện, trượt chân, cứ ở đây chờ anh thôi.”
Hạ Xuyên nhìn giày thể thao của cô một cái.
Vốn trắng như áo phao lông của cô, ban nãy đạp qua bụi cây, mũi giày và hai bên đã có vết đen.
Hạ Xuyên hừ một tiếng, như cười như không: “Từ nhỏ cô lăn lớn lên trên dốc núi, giày còn có thể làm vướng bận cô sao?”
“Vướng bận chứ.”
“Cùng tìm động tác sẽ nhanh hơn một chút.”
Tưởng Tốn nói: “Tôi đâu biết anh muốn tìm thứ gì.”
“Một cái hộp nhỏ.”
Tưởng Tốn không rõ cái hộp nhỏ trông như thế nào, chỉ có thể đi theo Hạ Xuyên xuống dưới trước.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này cô đi rất thuận lợi, tụt lại sau Hạ Xuyên mấy bước, rất nhanh đã xuống dưới dốc.
Hai người tìm dọc theo con đường đi qua trước đó, đi qua chỗ Vương Tiêu đã nằm. Tưởng Tốn hỏi: “Anh cũng là bác sĩ ư?”
Hạ Xuyên nói: “Tò mò?”
“Có một chút.”
“Tôi trông giống bác sĩ sao?”
“Không giống.”
Hạ Xuyên hỏi: “Cô thấy tôi giống người làm việc gì?”
Tưởng Tốn không lên tiếng.
Hạ Xuyên hỏi: “Sao không nói?”
Tưởng Tốn nói: “Không nhìn ra.”
Hạ Xuyên liếc mắt nhìn cô: “Nói dối.”
Tưởng Tốn hỏi: “Thích nghe nói thật?”
Hạ Xuyên nhìn cô một lúc, nheo mắt cười cười: “Thích nghe lời khen.”
Tưởng Tốn lại không lên tiếng.
Hạ Xuyên nói: “Nói thật?”
Tưởng Tốn nhìn về phía tai trái anh, khuyên tai dạng hạt tỏa sáng lấp lánh.
Cô nói: “Trai bao.(1)”
(1) Nguyên gốc là 失足男 (thất túc nam), nghĩa mặt chữ là đàn ông sa chân/phạm sai lầm. Trong tiếng Trung, từ thường được dùng là 失足女 (thất túc nữ, chỉ gái điếm), Tưởng Tốn chuyển thành nam. Đây là từ lóng nên Hạ Xuyên không hiểu.
Hạ Xuyên không hiểu: “Hửm?”
Tưởng Tốn cười cười, đi về phía trước: “A Sùng làm khoa gì?”
Hạ Xuyên không đáp, lát sau nói: “Trai bao… Ừm?”
Tưởng Tốn tỉnh bơ nói sang chuyện khác: “Cái hộp đó trông như thế nào vậy?”
Hạ Xuyên như cười như không, liếc cô một lúc, nói: “Cao bằng ngón cái.”
“Ngón cái?” Tưởng Tốn nhìn nhìn ngón cái của mình.
Hạ Xuyên liếc cô: “Ngón cái của tôi.”
Tưởng Tốn nhìn về phía tay Hạ Xuyên. Hai tay anh đút trong túi, không nhìn thấy.
Hạ Xuyên nói: “Tay đã nắm qua rồi, không biết à?”
Tưởng Tốn: “…”
Hạ Xuyên cười một tiếng, rút tay trái ra khỏi túi, nhìn mu bàn tay mình một lúc, cũng không nói gì.
Tưởng Tốn liếc một cái, đi về phía trước. Hạ Xuyên cười cười sau lưng cô.
Tìm cả buổi, hai người đến trên dốc núi phát hiện Từ Kính Tùng. Tưởng Tốn thấp thoáng thấy có thứ gì đó phát sáng lấp lánh dưới bụi cây, cô nhặt lên.
Là một cái hộp nhỏ, bằng sắt, hình khối, màu xám bạc sạch sẽ, góc cạnh trơn tròn, kiểu dáng xinh xắn, quả thực chỉ cao bằng ngón cái của Hạ Xuyên. Thân hộp lạnh ngắt, lắc một cái phát ra tiếng va chạm của đồ dạng viên nhỏ, thân hộp có mấy chữ tiếng Anh.
Là kẹo cai thuốc.
Đồ anh ta đặc biệt quay lại tìm lại là một hộp kẹo cai thuốc, mà anh ta còn hút thuốc mỗi ngày!
Tưởng Tốn không thể tưởng tượng nổi, lại nhìn cái hộp một cái, nhìn kĩ, thực sự rất mới mẻ.
Hạ Xuyên đến gần, hỏi: “Tìm được rồi à?”
“Là cái này?” Tưởng Tốn đưa sang.
Hạ Xuyên nhận lấy: “Phải.” Chắc là rớt lúc tìm thuốc ban nãy.
Tìm được cái hộp rồi, hai người về theo đường cũ. Hạ Xuyên chờ đằng trước, đưa tay trái ra.
Tưởng Tốn đang cúi đầu leo lên, vừa ngước mắt liền nhìn thấy một bàn tay to gấp đôi tay cô, lòng bàn tay ửng đỏ, chỉ tay rõ ràng, vừa rộng vừa dày, đang xòe trước mặt cô.
Hạ Xuyên nói: “Nào.”
Tưởng Tốn không nhúc nhích.
Hạ Xuyên nói: “Trước đó nhanh nhẹn lắm mà, bây giờ sao vậy? Đang nghĩ gì thế?”
Tưởng Tốn nói: “Không cần đâu, bây giờ tôi lên được.”
Tay Hạ Xuyên vẫn đang xòe: “Vừa nãy đang nghĩ gì thế?”
“Không nhớ.”
Hạ Xuyên cười cười: “Lại nói dối.”
Có điều anh cũng không nói nhiều, tự mình đi lên.
Trở lại Linh Tuyền, tuyết nhỏ lại, thỉnh thoảng có một hai hạt rơi xuống, nổi trên nước suối, nháy mắt liền biến mất.
Có điện thoại tới, Hạ Xuyên đứng nghe trên tảng đá bên suối.
Là trưởng thôn.
Trưởng thôn nói: “Anh Hạ, ông cụ Vương Phúc hồi nhỏ làm công trong biệt thự mà lần trước tôi nói qua với anh ấy, ngày kia ông ấy sẽ về, người anh muốn hỏi chắc ông ấy sẽ biết một chút đấy!”
Hạ Xuyên ngồi xổm xuống vẩy vẩy nước suối, nói cảm ơn trưởng thôn.
Để điện thoại xuống, anh vốc một vốc nước lên, cúi đầu nếm thử một ngụm.
Tưởng Tốn vẫn đứng bên cạnh nhìn anh.
Hạ Xuyên búng nước trên ngón tay, không quay đầu lại, nói: “Nước này rất ngon.”
Tưởng Tốn nói: “Trước kia còn có người muốn mở nhà máy nước suối dưới chân núi.”
“Không mở thành công?”
Tưởng Tốn lắc đầu: “Không mở thành công. Lượng nước ở đây không nhiều, khu danh lam thắng cảnh không thông qua.”
Hạ Xuyên nói: “Hiếm thấy.”
Một lát sau, anh lại vẩy vẩy nước: “Trước đây tôi từng thử hai tháng, mỗi ngày ăn cơm nấu bằng nước suối, thức ăn xào bằng nước suối, thậm chí ngay cả tắm rửa, có lúc cũng phải dùng nước suối.”
Tưởng Tốn ù ù cạc cạc: “Hửm?”
Hạ Xuyên nói: “Đã là chuyện mười mấy năm trước rồi.”
Hạ Xuyên quay đầu lại, nhìn về phía tảng đá lớn đứng lặng im trước mặt.
Đáy rộng đầu nhọn, tuyết dày che phủ, chỗ không bị tuyết lấp lộ ra rêu màu xanh lá cây.
Hạ Xuyên đi tới.
Tảng đá lớn dốc đứng, anh lên rất nhanh, thoáng cái đã đứng trên đỉnh tảng đá, nhìn phía trước núi một cái. Anh quay đầu nói với Tưởng Tốn: “Không lên à?”
Tưởng Tốn leo lên. Cô đạp vị trí nhô ra đi lên, gần như dùng cả tay chân, lòng bàn chân còn trơn trượt, đôi giày thể thao trắng của cô không thích hợp leo dốc.
Một bàn tay vươn tới.
Đây là lần thứ ba trong hôm nay, Hạ Xuyên đưa tay đến trước mặt Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn ngẩng đầu.
Hạ Xuyên nói: “Tay.”
Vài bông tuyết xoay tròn chậm rãi trong không trung. Anh ngược sáng, vẻ mặt nhàn nhạt.
Tưởng Tốn đưa tay cho anh. Anh nắm lấy, nhấc cô lên.
Cô kề sát anh, còn cách bả vai anh một chút.
Tảng đá lớn thẳng đứng, lẻ loi nơi cao.
Ở đây là chỗ cao nhất so với mực nước biển của núi Minh Hà, cách bầu trời gần nhất, thảm tuyết kéo dài ngàn dặm, đất trời một màu.
Họ đứng trên tảng đá phủ tuyết, bên tai nước suối róc rách, trước mắt một màu trắng tinh khiết.
“Hai ngày nữa tôi đi.”
Bông tuyết chậm rãi xoay tròn, rơi xuống vai anh. Tưởng Tốn nhìn thấy.
Hạ Xuyên nhìn thấy, một bông tuyết sáu cánh rơi xuống vai cô, màu trắng tinh khiết, hòa quyện cùng cô.
/73
|