Editor: ChieuNinh
Cũng không phải trong lòng Triệu thị chỉ không thoải mái thôi, nếu nói nhà lão Tam là thành thực nhất, nhưng mà vì sao còn có tiền làm ra bếp nhỏ, điều đó nói rõ bình thường cũng lừa gạt mình, là giả bộ thành thật! Triệu thị cảm thấy mình bị lừa gạt, vốn một nhà lão Tam dễ dàng gây khó dễ, hiện tại dần dần thoát ly tầm khống chế của bà, làm cho bà rất không thoải mái.
Sau khi bên Vương Phúc Nhi đã chuẩn bị xong bếp lò, ba tỷ muội liền đi lên núi hái nấm, tự mình làm một nồi canh nấm, rất là tươi mới. Lần trước Vương Đồng Tỏa xây bậc thềm cho nhà Chu viên ngoại kiếm được một trăm văn tiền, cho Triệu thị một nửa, còn thừa năm mươi văn tiền, hắn đi Tạ gia bán đậu hủ trong thôn mua một miếng đậu hủ. Vương Phúc Nhi nghĩ dùng đậu hủ làm một nồi canh rau xanh đậu hủ, cũng là thực bổ. Trong lòng Vương Đồng Tỏa vẫn có cha mẹ, để cho Vương Phúc Nhi và Vương Cúc Nhi bưng hai chén đi cho ông nội và bà nội. Vương lão đầu thật vui vẻ, Triệu thị tức giận đến không chịu uống, Vương lão đầu nói: Không uống thì ta uống, dù sao cũng là một mảnh hiếu tâm của đám con cháu!
Triệu thị vẫn cảm thấy nhà lão Tam lừa mình, làm cho trong lòng bà thực không thoải mái: Một chén canh đã thu mua được ngươi, hiện tại con thứ ba cùng con dâu của ngươi tự cất tiền riêng, lão Tam cũng bị Thích thị dạy hư!
Con trai và cháu gái của ta hiếu kính ta, nói cái gì mà thu mua, ngươi còn nói con dâu cất tiền riêng, còn không phải tại ngươi bức sao. Ta hỏi ngươi, trước kia lão trong tay Tam có một văn tiền nào không? Nhà lão đại lão Nhị đã sớm mà bắt đầu cất riêng, cũng chỉ có lão Tam thành thật, bao nhiêu tiền đều cho ngươi. Nhưng mà ngươi thì sao, ngươi mở miệng chính là năm trăm văn tiền, còn nói dù sao các ngươi đều có, lời này của ngươi là ý tứ gì? Không phải nói nhà lão Tam có bí mật cất tiền riêng sao? Chính ngươi làm rét lạnh tâm của nhà lão Tam, vậy nhà lão Tam liền thuận theo ý của ngươi, cũng khỏi phải uổng phí cái thanh danh này. Ta nói, mà ngươi cũng không thể mở mang tầm mắt một chút, cho dù là cất tiền riêng, lão Tam bọn họ còn không phải hiếu thuận chúng ta?
Triệu thị hoàn toàn không có nghe vào, nghĩ phải làm như thế nào để nhà lão Tam giao hết tiền ra đây.
Qua không bao lâu, Triệu thị tức giận đến sinh bệnh, chỉ nói miệng không có khẩu vị, nhưng mà xem thầy thuốc thì quá đắt tiền, bà cũng không muốn đi. Mấy con trai con dâu luân phiên thay nhau hầu hạ bà. Thời điểm tới phiên Vương Đồng Tỏa, Triệu thị nói: Lão Tam à, nương muốn ăn cá, ngươi mua cho ta một con đi.
Vương Đồng Tỏa tự nhiên là đáp ứng rồi, thời điểm cơm trưa, Vương Phúc Nhi chỉ thấy cha nhà mình xách một con cá lớn từ bên ngoài trở về thì hỏi: Cha, người bắt sao?
Vương Đồng Tỏa cười nói: Cha nào có cái bản lĩnh kia? Bà nội con muốn ăn cá, cha chạy đến trấn trên đi mua, Cúc nhi, con đi làm con cá này cho bà nội đi. Vương Cúc Nhi đáp ứng sẽ làm con cá này.
Vương Phúc Nhi cảm thấy bà nội mình có chút kỳ quái, sao lại sinh bệnh, lại còn có sức muốn ăn ngon. Mấy ngày hôm trước thời điểm đến phiên cha, bà muốn ăn thịt, cha phải đi mua, lần này lại muốn ăn cá, vì sao một vòng đến thời điểm cha hầu hạ, bà nội liền đầy trò gian trá đây?
Cha, bà nội bị bệnh để lâu không tốt, chúng ta nên đưa bà nội đến trấn trên cho thầy thuốc nhìn mới đúng, bằng không càng kéo dài thì thành bệnh nặng. Vương Phúc Nhi nói.
Cha cũng muốn đưa bà nội con đi, nhưng mà bà nội con nói đi thì tốn tiền, bà không muốn đi.
Nếu bà nội thật sự sinh bệnh, làm sao có thể không tới cho thầy thuốc xem bệnh? Cũng chỉ có cha mình là người thành thật, cho rằng bà nội bị bệnh. Vương Phúc Nhi cảm thấy rất tức giận, sao lại như vậy chứ, cứ bắt nạt cha là người thành thật. Nếu tiếp tục dày vò nữa, tiền thật vất vả để dành được cũng sẽ tiêu hết đi ra ngoài, sao bà nội cứ không muốn nhà mình sống tốt đây?
Thần sắc Vương Phúc Nhi có vẻ bất mãn đi tìm tú tài công
Cũng không phải trong lòng Triệu thị chỉ không thoải mái thôi, nếu nói nhà lão Tam là thành thực nhất, nhưng mà vì sao còn có tiền làm ra bếp nhỏ, điều đó nói rõ bình thường cũng lừa gạt mình, là giả bộ thành thật! Triệu thị cảm thấy mình bị lừa gạt, vốn một nhà lão Tam dễ dàng gây khó dễ, hiện tại dần dần thoát ly tầm khống chế của bà, làm cho bà rất không thoải mái.
Sau khi bên Vương Phúc Nhi đã chuẩn bị xong bếp lò, ba tỷ muội liền đi lên núi hái nấm, tự mình làm một nồi canh nấm, rất là tươi mới. Lần trước Vương Đồng Tỏa xây bậc thềm cho nhà Chu viên ngoại kiếm được một trăm văn tiền, cho Triệu thị một nửa, còn thừa năm mươi văn tiền, hắn đi Tạ gia bán đậu hủ trong thôn mua một miếng đậu hủ. Vương Phúc Nhi nghĩ dùng đậu hủ làm một nồi canh rau xanh đậu hủ, cũng là thực bổ. Trong lòng Vương Đồng Tỏa vẫn có cha mẹ, để cho Vương Phúc Nhi và Vương Cúc Nhi bưng hai chén đi cho ông nội và bà nội. Vương lão đầu thật vui vẻ, Triệu thị tức giận đến không chịu uống, Vương lão đầu nói: Không uống thì ta uống, dù sao cũng là một mảnh hiếu tâm của đám con cháu!
Triệu thị vẫn cảm thấy nhà lão Tam lừa mình, làm cho trong lòng bà thực không thoải mái: Một chén canh đã thu mua được ngươi, hiện tại con thứ ba cùng con dâu của ngươi tự cất tiền riêng, lão Tam cũng bị Thích thị dạy hư!
Con trai và cháu gái của ta hiếu kính ta, nói cái gì mà thu mua, ngươi còn nói con dâu cất tiền riêng, còn không phải tại ngươi bức sao. Ta hỏi ngươi, trước kia lão trong tay Tam có một văn tiền nào không? Nhà lão đại lão Nhị đã sớm mà bắt đầu cất riêng, cũng chỉ có lão Tam thành thật, bao nhiêu tiền đều cho ngươi. Nhưng mà ngươi thì sao, ngươi mở miệng chính là năm trăm văn tiền, còn nói dù sao các ngươi đều có, lời này của ngươi là ý tứ gì? Không phải nói nhà lão Tam có bí mật cất tiền riêng sao? Chính ngươi làm rét lạnh tâm của nhà lão Tam, vậy nhà lão Tam liền thuận theo ý của ngươi, cũng khỏi phải uổng phí cái thanh danh này. Ta nói, mà ngươi cũng không thể mở mang tầm mắt một chút, cho dù là cất tiền riêng, lão Tam bọn họ còn không phải hiếu thuận chúng ta?
Triệu thị hoàn toàn không có nghe vào, nghĩ phải làm như thế nào để nhà lão Tam giao hết tiền ra đây.
Qua không bao lâu, Triệu thị tức giận đến sinh bệnh, chỉ nói miệng không có khẩu vị, nhưng mà xem thầy thuốc thì quá đắt tiền, bà cũng không muốn đi. Mấy con trai con dâu luân phiên thay nhau hầu hạ bà. Thời điểm tới phiên Vương Đồng Tỏa, Triệu thị nói: Lão Tam à, nương muốn ăn cá, ngươi mua cho ta một con đi.
Vương Đồng Tỏa tự nhiên là đáp ứng rồi, thời điểm cơm trưa, Vương Phúc Nhi chỉ thấy cha nhà mình xách một con cá lớn từ bên ngoài trở về thì hỏi: Cha, người bắt sao?
Vương Đồng Tỏa cười nói: Cha nào có cái bản lĩnh kia? Bà nội con muốn ăn cá, cha chạy đến trấn trên đi mua, Cúc nhi, con đi làm con cá này cho bà nội đi. Vương Cúc Nhi đáp ứng sẽ làm con cá này.
Vương Phúc Nhi cảm thấy bà nội mình có chút kỳ quái, sao lại sinh bệnh, lại còn có sức muốn ăn ngon. Mấy ngày hôm trước thời điểm đến phiên cha, bà muốn ăn thịt, cha phải đi mua, lần này lại muốn ăn cá, vì sao một vòng đến thời điểm cha hầu hạ, bà nội liền đầy trò gian trá đây?
Cha, bà nội bị bệnh để lâu không tốt, chúng ta nên đưa bà nội đến trấn trên cho thầy thuốc nhìn mới đúng, bằng không càng kéo dài thì thành bệnh nặng. Vương Phúc Nhi nói.
Cha cũng muốn đưa bà nội con đi, nhưng mà bà nội con nói đi thì tốn tiền, bà không muốn đi.
Nếu bà nội thật sự sinh bệnh, làm sao có thể không tới cho thầy thuốc xem bệnh? Cũng chỉ có cha mình là người thành thật, cho rằng bà nội bị bệnh. Vương Phúc Nhi cảm thấy rất tức giận, sao lại như vậy chứ, cứ bắt nạt cha là người thành thật. Nếu tiếp tục dày vò nữa, tiền thật vất vả để dành được cũng sẽ tiêu hết đi ra ngoài, sao bà nội cứ không muốn nhà mình sống tốt đây?
Thần sắc Vương Phúc Nhi có vẻ bất mãn đi tìm tú tài công
/176
|