Editor: ChieuNinh
Tú tài công, đây là quả đào của nhà con, cha và nương con kêu con đưa tới cho ngài.
Tú tài công cười hề hề tiếp nhận: Đa tạ Phúc nhi và cha nương của con, trái đào này thoạt nhìn thật lớn.
Ta nhìn xem! Tống Trường Khanh sớm vội vã đi tới: Thì cũng bình thường thôi, ta đã ăn qua còn lớn hơn nữa.
Xú tiểu tử này, nói chuyện thật sự không dễ nghe. Tú tài công gõ một cái ở trên trán của hắn: Ngươi đứa nhỏ này, Phúc nhi, đừng nghe hắn nói, thật sự rất lớn.
Con biết, tú tài công. Lát nữa tú tài công rửa sạch, một mình người ăn đi, dù sao có người cũng chướng mắt. Vương Phúc Nhi nói.
Này, ta cũng không nói chướng mắt, ta muốn ăn, làm sao.
Tú tài công thấy hai đứa nhỏ đấu võ mồm, cảm thấy thú vị, liền để cho hai đứa nhỏ bọn họ cùng chơi chung với nhau.
Lần trước ta để cho Vương bá bá đưa đồ cho ngươi, chơi vui không?
Hắn nói là cái cửu liên hoàn kia, Vương Phúc Nhi nói: Vẫn còn, gần đây ngươi không có đọc sách ở chỗ tú tài công sao?
Nãi nãi ta nói, ở bên này thì quá xa nhà, bà không thấy được ta, cho nên để cho ta đọc sách ở tư thục trấn trên. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Tống Trường Khanh nói: Nhưng mà, hiện tại ta lại là những người đứng đầu ở đó, tiên sinh cũng nói ta đọc sách giỏi. Nhìn xem bộ dáng kiêu ngạo, Vương Phúc Nhi cảm thấy sao tiểu hài tử này rắm thúi như vậy?
Ngươi sẽ không bắt nạt người ta đi. Hắn như vậy, lần đầu tiên gặp mặt cũng đã đánh nhau với mình, khẳng định là tên gây chuyện.
Quả nhiên Tống Trường Khanh ấp úng: Nào có, sao ta lại bắt nạt người ta chứ? Tuyệt đối không có!
Còn nói không có, Vương Phúc Nhi nhìn người này có chút quẫn bách, vì thế nói: Sao hôm nay ngươi lại tới đây?
Tống Trường Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi: Nãi nãi kêu ta tới tặng quà cho cữu công. Khi nào ngươi đi lên trấn trên chơi, ta mời ngươi đi tới nhà của ta chơi. Nhà của ta có nhiều đồ chơi vui nữa.
Ta còn phải làm việc.
Không phải nhà của ngươi còn có người lớn sao, ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, làm việc gì. Tống Trường Khanh nói.
Bên chúng ta, tiểu oa nhi cũng phải làm việc, trong nhà ngươi có tiền, đương nhiên không cần làm việc rồi. Nói với người này thật sự là nói không thông.
Nếu không, ta giúp ngươi làm việc, sau đó ngươi đi trấn trên chơi đi. Tống Trường Khanh cảm thấy mình ra ý kiến hay.
Thôi đi, ngươi sẽ làm việc? Vương Phúc Nhi nghiêm trọng hoài nghi.
Cái gì chứ, ngươi không tin ta? Ở nhà ta cũng đấm lưng cho nãi nãi của ta, nãi nãi của ta cũng nói ta làm tốt.
Đó là bởi vì ngươi là tôn tử của bà có được không? Vương Phúc Nhi cảm thấy nói với hắn không thông, xem ra mình đi cũng thật lâu, liền muốn cáo từ.
Này, vừa rồi ta nói ngươi có đồng ý không. Tống Trường Khanh nói.
Được, chờ trời lại nóng, phỏng chừng ta muốn đi đến nhà a di của ta, đến lúc đó nói sau. Người này bản tính không xấu, chỉ là có đôi khi rất rắm thúi một chút. Hơn nữa tiết Nguyên tiêu lần trước, cũng không phải thấy người chết mà không cứu, người ấy mà, làm sao không có chút khuyết điểm?
Vậy được rồi, ngươi nên nhanh chút. Tống Trường Khanh rất tiếc nuối: Triệu Thư Lâm cũng muốn trông thấy ngươi.
Triệu Thư Lâm? À, chính là con trai của Triệu thúc thúc đi, cái tên thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt đi, chẳng lẽ là phải gặp mặt cảm tạ mình sao? Ha ha, nếu như vậy thì thật tốt quá, nhưng mà, Vương Phúc Nhi à, ngươi cũng không thể cao hứng quá sớm, trăm ngàn lần chúng ta cũng không cần tham tài.
Về đến nhà, Vương Hoa Nhi nói với Vương Phúc Nhi: Được rồi, ngày mai chúng ta không được lên núi, nhà Nhị bá muốn cất nhà, kêu chúng ta đều đi hỗ trợ.
Giờ này xây nhà? Trời cũng quá nóng đi. Vương Phúc Nhi giật mình nói.
Ta đoán bọn họ là vì hiện tại ngày dài, một ngày có thể nhiều làm thêm chút việc, hơn nữa thời tiết nóng, mọi người đều ăn cơm không nổi, cũng có thể tiết kiệm một chút cho nên mới cất nhà vào lúc này. Vương Hoa Nhi phân tích.
Vương Cúc Nhi ở một bên cười, Tiểu Bảo không biết gì cũng cười ngốc theo. Vương Phúc Nhi đưa hoa dại mình hái ở trên đường cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo thò tay qua lấy, sau đó nhét thẳng vào trong miệng ăn, Vương Cúc Nhi vội vàng đoạt lại, Vương Hoa Nhi nói: Tiểu Bảo chính là tên cật hóa, thứ gì cũng bỏ vào trong miệng ăn. (cật hóa: thích ăn, ham ăn…)
Muội đừng nói hắn, ngày bé muội cũng
Tú tài công, đây là quả đào của nhà con, cha và nương con kêu con đưa tới cho ngài.
Tú tài công cười hề hề tiếp nhận: Đa tạ Phúc nhi và cha nương của con, trái đào này thoạt nhìn thật lớn.
Ta nhìn xem! Tống Trường Khanh sớm vội vã đi tới: Thì cũng bình thường thôi, ta đã ăn qua còn lớn hơn nữa.
Xú tiểu tử này, nói chuyện thật sự không dễ nghe. Tú tài công gõ một cái ở trên trán của hắn: Ngươi đứa nhỏ này, Phúc nhi, đừng nghe hắn nói, thật sự rất lớn.
Con biết, tú tài công. Lát nữa tú tài công rửa sạch, một mình người ăn đi, dù sao có người cũng chướng mắt. Vương Phúc Nhi nói.
Này, ta cũng không nói chướng mắt, ta muốn ăn, làm sao.
Tú tài công thấy hai đứa nhỏ đấu võ mồm, cảm thấy thú vị, liền để cho hai đứa nhỏ bọn họ cùng chơi chung với nhau.
Lần trước ta để cho Vương bá bá đưa đồ cho ngươi, chơi vui không?
Hắn nói là cái cửu liên hoàn kia, Vương Phúc Nhi nói: Vẫn còn, gần đây ngươi không có đọc sách ở chỗ tú tài công sao?
Nãi nãi ta nói, ở bên này thì quá xa nhà, bà không thấy được ta, cho nên để cho ta đọc sách ở tư thục trấn trên. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Tống Trường Khanh nói: Nhưng mà, hiện tại ta lại là những người đứng đầu ở đó, tiên sinh cũng nói ta đọc sách giỏi. Nhìn xem bộ dáng kiêu ngạo, Vương Phúc Nhi cảm thấy sao tiểu hài tử này rắm thúi như vậy?
Ngươi sẽ không bắt nạt người ta đi. Hắn như vậy, lần đầu tiên gặp mặt cũng đã đánh nhau với mình, khẳng định là tên gây chuyện.
Quả nhiên Tống Trường Khanh ấp úng: Nào có, sao ta lại bắt nạt người ta chứ? Tuyệt đối không có!
Còn nói không có, Vương Phúc Nhi nhìn người này có chút quẫn bách, vì thế nói: Sao hôm nay ngươi lại tới đây?
Tống Trường Khanh thở dài nhẹ nhõm một hơi: Nãi nãi kêu ta tới tặng quà cho cữu công. Khi nào ngươi đi lên trấn trên chơi, ta mời ngươi đi tới nhà của ta chơi. Nhà của ta có nhiều đồ chơi vui nữa.
Ta còn phải làm việc.
Không phải nhà của ngươi còn có người lớn sao, ngươi mới bao nhiêu tuổi chứ, làm việc gì. Tống Trường Khanh nói.
Bên chúng ta, tiểu oa nhi cũng phải làm việc, trong nhà ngươi có tiền, đương nhiên không cần làm việc rồi. Nói với người này thật sự là nói không thông.
Nếu không, ta giúp ngươi làm việc, sau đó ngươi đi trấn trên chơi đi. Tống Trường Khanh cảm thấy mình ra ý kiến hay.
Thôi đi, ngươi sẽ làm việc? Vương Phúc Nhi nghiêm trọng hoài nghi.
Cái gì chứ, ngươi không tin ta? Ở nhà ta cũng đấm lưng cho nãi nãi của ta, nãi nãi của ta cũng nói ta làm tốt.
Đó là bởi vì ngươi là tôn tử của bà có được không? Vương Phúc Nhi cảm thấy nói với hắn không thông, xem ra mình đi cũng thật lâu, liền muốn cáo từ.
Này, vừa rồi ta nói ngươi có đồng ý không. Tống Trường Khanh nói.
Được, chờ trời lại nóng, phỏng chừng ta muốn đi đến nhà a di của ta, đến lúc đó nói sau. Người này bản tính không xấu, chỉ là có đôi khi rất rắm thúi một chút. Hơn nữa tiết Nguyên tiêu lần trước, cũng không phải thấy người chết mà không cứu, người ấy mà, làm sao không có chút khuyết điểm?
Vậy được rồi, ngươi nên nhanh chút. Tống Trường Khanh rất tiếc nuối: Triệu Thư Lâm cũng muốn trông thấy ngươi.
Triệu Thư Lâm? À, chính là con trai của Triệu thúc thúc đi, cái tên thiếu chút nữa bị bọn buôn người bắt đi, chẳng lẽ là phải gặp mặt cảm tạ mình sao? Ha ha, nếu như vậy thì thật tốt quá, nhưng mà, Vương Phúc Nhi à, ngươi cũng không thể cao hứng quá sớm, trăm ngàn lần chúng ta cũng không cần tham tài.
Về đến nhà, Vương Hoa Nhi nói với Vương Phúc Nhi: Được rồi, ngày mai chúng ta không được lên núi, nhà Nhị bá muốn cất nhà, kêu chúng ta đều đi hỗ trợ.
Giờ này xây nhà? Trời cũng quá nóng đi. Vương Phúc Nhi giật mình nói.
Ta đoán bọn họ là vì hiện tại ngày dài, một ngày có thể nhiều làm thêm chút việc, hơn nữa thời tiết nóng, mọi người đều ăn cơm không nổi, cũng có thể tiết kiệm một chút cho nên mới cất nhà vào lúc này. Vương Hoa Nhi phân tích.
Vương Cúc Nhi ở một bên cười, Tiểu Bảo không biết gì cũng cười ngốc theo. Vương Phúc Nhi đưa hoa dại mình hái ở trên đường cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo thò tay qua lấy, sau đó nhét thẳng vào trong miệng ăn, Vương Cúc Nhi vội vàng đoạt lại, Vương Hoa Nhi nói: Tiểu Bảo chính là tên cật hóa, thứ gì cũng bỏ vào trong miệng ăn. (cật hóa: thích ăn, ham ăn…)
Muội đừng nói hắn, ngày bé muội cũng
/176
|