Editor: ChieuNinh
Đảo mắt lại mùa đông một năm nữa đã tới, biểu cô Tú Nga của Vương Phúc Nhi lại sinh một song thai, vừa vặn trai gái song toàn. Biểu di phu Thủy Sinh đều đặc biệt đối xử tốt với nàng và cô nãi nãi, lúc người lão Vương gia đi ăn tiệc rượu trăng tròn thì trong lòng Triệu thị không thoải mái, vì sao? Còn không phải bởi vì tức phụ lão Tứ đến bây giờ vẫn không có động tĩnh sao? Chỉ một cái nha đầu lừa đảo thì có cái rắm dùng. Chỉ là hiện tại bà nói cũng không có tác dụng, tức phụ lão Tứ cũng không nghe lời bà, bà chỉ có thể là bí mật tìm Vương Thiết Tỏa nói nói. Nhưng mà, Vương Thiết Tỏa khi nghe lão nương nói chuyện thì trực tiếp gật đầu, nhưng cuối cùng cũng cứ như vậy, Triệu thị cảm giác con trai thành thật của mình hiện tại trở nên rất gian xảo rồi!
Vương lão đầu kêu bà đừng có quan tâm mù quáng, con cháu đều tự có phúc của con cháu, quản nhiều làm gì? Nhưng mà bà chính là không nghe, người không chịu ngồi yên.
Sở thị đã sớm biết rằng ở trường hợp này thì sẽ bị bà bà xem thường, nhưng mà nàng cũng không sợ. Chịu đựng Triệu thị xem thường thì ứng phó tự nhiên, dù sao nàng cứ như vậy, hơn nữa lại cũng không nói cái gì bất hiếu bất kính với lão nhân, làm gì phải chột dạ?
Việc hôn nhân của Vương Nhị Bảo đến đây cũng đã định ra, là một cô nương ở thôn khác, người trưởng thành không tệ, trong nhà cũng có vài mẫu đất, coi như là môn đăng hộ đối với nhà Đinh thị. Công việc thợ mộc của Vương Nhị Bảo làm không tệ, trước đó không lâu nhà Chu địa chủ gả nữ nhi, đều mời hắn đến đánh gia cụ, khi người ta nâng gia cụ, người xem náo nhiệt nhìn thấy gia cụ này thực không kém, thế là, thanh danh liền truyền ra.
Sau đó Vương Nhị Bảo đặc biệt mua hai cân kẹo ngon tới cho Vương Phúc Nhi. Nếu không nhờ Phúc nhi nghe được tin tức nói nhà Chu địa chủ gả nữ nhi, hơn nữa ra chủ ý tặng lễ cho quản gia của Chu địa chủ, thì chuyện này cũng không tới phiên một người lỗ mãng như hắn.
Phúc nhi, năm lượng bạc này là trước kia muội cho mượn. Lần này Nhị ca làm gia cụ cho nhà Chu địa chủ cũng đã kiếm trở lại. Vương Nhị Bảo nói.
Vương Phúc Nhi cũng không khách khí, chuyện tặng lễ này (hối lộ), cho đến lúc này đều là vạn sự thông. Nhị Bảo ca là một thợ mộc mới, tay nghề dù cho có giỏi thì người khác cũng không biết, chỉ có thể làm cho mọi người nhận ra rồi mới thành. Mà muốn cho người ta nhận biết, như vậy chỉ có thể để cho hắn làm cái gì đó được mọi người thấy được, đúng lúc này thì nữ nhi Chu địa chủ phải xuất giá, hơn nữa còn gả cho người tốt. Nên thời điểm đưa đồ cưới, gia cụ chính là một phần chính trong đó, lúc đó nếu như được người khác nhìn thấy rồi khen ngợi, vậy là đạt tới hiệu quả tuyên truyền rồi.
Cho dù lần này không kiếm được tiền cũng đáng giá. Nghe được quản gia nhà Chu địa chủ ở phương diện làm việc này có thể làm chủ, hơn nữa quản gia này là người tham tài, như vậy thì đúng bệnh hốt thuốc. Bình thường thợ mộc nhất định sẽ luyến tiếc đưa năm lượng bạc này, dù sao tương đương với một mẫu ruộng nước, lấy ra thì ai cũng đau lòng. Chính Nhị Bảo ca ban đầu cũng cảm thấy đau lòng, vẫn là Vương Phúc Nhi nói thật lâu mới đồng ý.
Trong tay Vương Phúc Nhi có tiền nhàn rỗi, cũng vui vẻ ý giúp việc này, dù sao Đại Bảo ca và Nhị Bảo ca chính là đường ca của mình, hơn nữa bọn họ sống tốt, như vậy gia gia và nãi đi theo bọn họ cũng có thể tốt hơn một chút. Theo lâu dài mà nói, đối với nhà mình cũng có điều tốt.
Cho nên kết quả sau đó, chính là tay nghề của Nhị Bảo ca nhận được tán thành của mọi người. Tuy rằng làm việc cho nhà Chu địa chủ, hắn không có kiếm đủ tiền, nhưng mà sau đó có rất nhiều gia đình mời hắn làm gia cụ. Cũng bởi vì như vậy, hôn sự của hắn cũng dễ dàng hơn, bà mối tới cửa, miệng Đinh thị đều cười toe tóe, chọn tới chọn lui, thì chọn Nhị cô nương nhà Tống Bàn Tử của Tống gia thôn.
Nghe nói Tống cô nương trưởng thành rất phúc tướng, dù sao đến lúc đó thành thân tự nhiên thì sẽ thấy được. Bởi vì hôn sự lần này định ra rất thuận lợi, Đinh thị cũng không có làm ra cái yêu thiêu thân gì, Vương Phúc Nhi cũng vui vẻ không chộn rộn lẫn vào.
Tiền thuê Vương Phúc Nhi mua cửa hàng cũng thu vào, tiền này nàng đều giao cho Vương Đồng Tỏa. Vương Đồng Tỏa nhìn tiền này lại bắt đầu muốn mua đất. Mấy năm nay mua càng ngày càng nhiều, Vương Đồng Tỏa vui vẻ làm tiểu địa chủ mới nổi, chỉ là tiểu địa chủ này cũng thích tự mình làm ruộng, ít nhất năm sáu mẫu ruộng cạn hắn chăm sóc rất tốt. Vương Đồng Tỏa nghĩ xong thì đặt mua thêm vài mẫu, đến lúc đó mấy đứa nha đầu xuất giá cũng có thể cho nhiều thêm một ít, có đất, ở nhà chồng cũng dễ thở hơn.
Tự nhiên Thích thị cái gì cũng nghe nam nhân nhà mình, hơn nữa hiện tại nàng quan tâm nhất chính là hôn sự của Vương Cúc Nhi, khuê nữ mỗi ngày một lớn, nói chung cũng không thể giữ ở nhà cả đời. Nhưng mà nói dạng người gì, nàng đã chọn lại chọn, bà mối tới cửa cũng nhiều, dù sao hiện tại trong nhà Vương Phúc Nhi cũng là nhà có bản lĩnh, nhiều người muốn kết thân. Thích thị cũng để cho thân thích bằng hữu giúp đỡ hỏi thăm, bởi vì những người này đều hiểu rõ, càng đáng tin cậy hơn bà mối hé miệng toàn lời hay.
Vương Phúc Nhi phát giác đại tỷ của mình cũng rất khẩn trương, đại khái là biết mình đang nghị thân, một nữ oa đối với chuyện nhà chồng sau này của mình hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một loại tâm lý khiếp đảm. Vương Phúc Nhi nghĩ tới đại tỷ của mình cũng không tiếp xúc được mấy nam oa, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi còn thích đi ra ngoài, dường như cũng gặp qua nam oa nhiều hơn không phải giống như đại tỷ chỉ có của Vương gia. Đại tỷ lớn như vậy gần như không có khả năng có người trong lòng, tuy rằng đây là cổ đại, nhưng mà ở đây cũng là nông thôn nên vẫn là có rất nhiều người nhìn vừa mắt nhau, tỷ như tứ thúc và Tứ thẩm, tỷ như tiểu cữu và tiểu cữu mẫu, tỷ như Đại Bảo ca và đại tẩu v.v...
Nhưng mà đại tỷ gần như là theo khuôn phép cũ chịu khó ở trong nhà, hơn nữa cảm giác tồn tại nhỏ nhất ở trong nhà. Nhưng mà mọi người đều thích đại tỷ. Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy là ai cũng không xứng với đại tỷ của mình, lại nghĩ vạn nhất đại tỷ bị làm mai cho người có bà bà lợi hại, đến lúc đó bị ức hiếp thì phải làm sao? Đại tỷ có loại tính tình này, thật sự không thể có bà bà lợi hại được, còn có nhà phải có nhân khẩu đơn giản, nếu có một đống lớn trục lý, giống như nương bọn họ vậy thì còn không phải bị bắt nạt chết sao.
Ánh mắt Thích thị cũng soi mói, hơn nữa không biết ai nghe tin tức nói Vương lão tam gả nữ cho của hồi môn là ruộng nước, lại có thật nhiều người tới cửa.
Nương, những người này đều là coi trọng đất của chúng ta, căn bản là không phải coi trọng bản thân của đại tỷ, người như vậy về sau đến bao nhiêu thì đuổi bấy nhiêu. Vương Phúc Nhi nói.
Thích thị nói: Cũng
Đảo mắt lại mùa đông một năm nữa đã tới, biểu cô Tú Nga của Vương Phúc Nhi lại sinh một song thai, vừa vặn trai gái song toàn. Biểu di phu Thủy Sinh đều đặc biệt đối xử tốt với nàng và cô nãi nãi, lúc người lão Vương gia đi ăn tiệc rượu trăng tròn thì trong lòng Triệu thị không thoải mái, vì sao? Còn không phải bởi vì tức phụ lão Tứ đến bây giờ vẫn không có động tĩnh sao? Chỉ một cái nha đầu lừa đảo thì có cái rắm dùng. Chỉ là hiện tại bà nói cũng không có tác dụng, tức phụ lão Tứ cũng không nghe lời bà, bà chỉ có thể là bí mật tìm Vương Thiết Tỏa nói nói. Nhưng mà, Vương Thiết Tỏa khi nghe lão nương nói chuyện thì trực tiếp gật đầu, nhưng cuối cùng cũng cứ như vậy, Triệu thị cảm giác con trai thành thật của mình hiện tại trở nên rất gian xảo rồi!
Vương lão đầu kêu bà đừng có quan tâm mù quáng, con cháu đều tự có phúc của con cháu, quản nhiều làm gì? Nhưng mà bà chính là không nghe, người không chịu ngồi yên.
Sở thị đã sớm biết rằng ở trường hợp này thì sẽ bị bà bà xem thường, nhưng mà nàng cũng không sợ. Chịu đựng Triệu thị xem thường thì ứng phó tự nhiên, dù sao nàng cứ như vậy, hơn nữa lại cũng không nói cái gì bất hiếu bất kính với lão nhân, làm gì phải chột dạ?
Việc hôn nhân của Vương Nhị Bảo đến đây cũng đã định ra, là một cô nương ở thôn khác, người trưởng thành không tệ, trong nhà cũng có vài mẫu đất, coi như là môn đăng hộ đối với nhà Đinh thị. Công việc thợ mộc của Vương Nhị Bảo làm không tệ, trước đó không lâu nhà Chu địa chủ gả nữ nhi, đều mời hắn đến đánh gia cụ, khi người ta nâng gia cụ, người xem náo nhiệt nhìn thấy gia cụ này thực không kém, thế là, thanh danh liền truyền ra.
Sau đó Vương Nhị Bảo đặc biệt mua hai cân kẹo ngon tới cho Vương Phúc Nhi. Nếu không nhờ Phúc nhi nghe được tin tức nói nhà Chu địa chủ gả nữ nhi, hơn nữa ra chủ ý tặng lễ cho quản gia của Chu địa chủ, thì chuyện này cũng không tới phiên một người lỗ mãng như hắn.
Phúc nhi, năm lượng bạc này là trước kia muội cho mượn. Lần này Nhị ca làm gia cụ cho nhà Chu địa chủ cũng đã kiếm trở lại. Vương Nhị Bảo nói.
Vương Phúc Nhi cũng không khách khí, chuyện tặng lễ này (hối lộ), cho đến lúc này đều là vạn sự thông. Nhị Bảo ca là một thợ mộc mới, tay nghề dù cho có giỏi thì người khác cũng không biết, chỉ có thể làm cho mọi người nhận ra rồi mới thành. Mà muốn cho người ta nhận biết, như vậy chỉ có thể để cho hắn làm cái gì đó được mọi người thấy được, đúng lúc này thì nữ nhi Chu địa chủ phải xuất giá, hơn nữa còn gả cho người tốt. Nên thời điểm đưa đồ cưới, gia cụ chính là một phần chính trong đó, lúc đó nếu như được người khác nhìn thấy rồi khen ngợi, vậy là đạt tới hiệu quả tuyên truyền rồi.
Cho dù lần này không kiếm được tiền cũng đáng giá. Nghe được quản gia nhà Chu địa chủ ở phương diện làm việc này có thể làm chủ, hơn nữa quản gia này là người tham tài, như vậy thì đúng bệnh hốt thuốc. Bình thường thợ mộc nhất định sẽ luyến tiếc đưa năm lượng bạc này, dù sao tương đương với một mẫu ruộng nước, lấy ra thì ai cũng đau lòng. Chính Nhị Bảo ca ban đầu cũng cảm thấy đau lòng, vẫn là Vương Phúc Nhi nói thật lâu mới đồng ý.
Trong tay Vương Phúc Nhi có tiền nhàn rỗi, cũng vui vẻ ý giúp việc này, dù sao Đại Bảo ca và Nhị Bảo ca chính là đường ca của mình, hơn nữa bọn họ sống tốt, như vậy gia gia và nãi đi theo bọn họ cũng có thể tốt hơn một chút. Theo lâu dài mà nói, đối với nhà mình cũng có điều tốt.
Cho nên kết quả sau đó, chính là tay nghề của Nhị Bảo ca nhận được tán thành của mọi người. Tuy rằng làm việc cho nhà Chu địa chủ, hắn không có kiếm đủ tiền, nhưng mà sau đó có rất nhiều gia đình mời hắn làm gia cụ. Cũng bởi vì như vậy, hôn sự của hắn cũng dễ dàng hơn, bà mối tới cửa, miệng Đinh thị đều cười toe tóe, chọn tới chọn lui, thì chọn Nhị cô nương nhà Tống Bàn Tử của Tống gia thôn.
Nghe nói Tống cô nương trưởng thành rất phúc tướng, dù sao đến lúc đó thành thân tự nhiên thì sẽ thấy được. Bởi vì hôn sự lần này định ra rất thuận lợi, Đinh thị cũng không có làm ra cái yêu thiêu thân gì, Vương Phúc Nhi cũng vui vẻ không chộn rộn lẫn vào.
Tiền thuê Vương Phúc Nhi mua cửa hàng cũng thu vào, tiền này nàng đều giao cho Vương Đồng Tỏa. Vương Đồng Tỏa nhìn tiền này lại bắt đầu muốn mua đất. Mấy năm nay mua càng ngày càng nhiều, Vương Đồng Tỏa vui vẻ làm tiểu địa chủ mới nổi, chỉ là tiểu địa chủ này cũng thích tự mình làm ruộng, ít nhất năm sáu mẫu ruộng cạn hắn chăm sóc rất tốt. Vương Đồng Tỏa nghĩ xong thì đặt mua thêm vài mẫu, đến lúc đó mấy đứa nha đầu xuất giá cũng có thể cho nhiều thêm một ít, có đất, ở nhà chồng cũng dễ thở hơn.
Tự nhiên Thích thị cái gì cũng nghe nam nhân nhà mình, hơn nữa hiện tại nàng quan tâm nhất chính là hôn sự của Vương Cúc Nhi, khuê nữ mỗi ngày một lớn, nói chung cũng không thể giữ ở nhà cả đời. Nhưng mà nói dạng người gì, nàng đã chọn lại chọn, bà mối tới cửa cũng nhiều, dù sao hiện tại trong nhà Vương Phúc Nhi cũng là nhà có bản lĩnh, nhiều người muốn kết thân. Thích thị cũng để cho thân thích bằng hữu giúp đỡ hỏi thăm, bởi vì những người này đều hiểu rõ, càng đáng tin cậy hơn bà mối hé miệng toàn lời hay.
Vương Phúc Nhi phát giác đại tỷ của mình cũng rất khẩn trương, đại khái là biết mình đang nghị thân, một nữ oa đối với chuyện nhà chồng sau này của mình hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một loại tâm lý khiếp đảm. Vương Phúc Nhi nghĩ tới đại tỷ của mình cũng không tiếp xúc được mấy nam oa, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi còn thích đi ra ngoài, dường như cũng gặp qua nam oa nhiều hơn không phải giống như đại tỷ chỉ có của Vương gia. Đại tỷ lớn như vậy gần như không có khả năng có người trong lòng, tuy rằng đây là cổ đại, nhưng mà ở đây cũng là nông thôn nên vẫn là có rất nhiều người nhìn vừa mắt nhau, tỷ như tứ thúc và Tứ thẩm, tỷ như tiểu cữu và tiểu cữu mẫu, tỷ như Đại Bảo ca và đại tẩu v.v...
Nhưng mà đại tỷ gần như là theo khuôn phép cũ chịu khó ở trong nhà, hơn nữa cảm giác tồn tại nhỏ nhất ở trong nhà. Nhưng mà mọi người đều thích đại tỷ. Vương Phúc Nhi thật tình cảm thấy là ai cũng không xứng với đại tỷ của mình, lại nghĩ vạn nhất đại tỷ bị làm mai cho người có bà bà lợi hại, đến lúc đó bị ức hiếp thì phải làm sao? Đại tỷ có loại tính tình này, thật sự không thể có bà bà lợi hại được, còn có nhà phải có nhân khẩu đơn giản, nếu có một đống lớn trục lý, giống như nương bọn họ vậy thì còn không phải bị bắt nạt chết sao.
Ánh mắt Thích thị cũng soi mói, hơn nữa không biết ai nghe tin tức nói Vương lão tam gả nữ cho của hồi môn là ruộng nước, lại có thật nhiều người tới cửa.
Nương, những người này đều là coi trọng đất của chúng ta, căn bản là không phải coi trọng bản thân của đại tỷ, người như vậy về sau đến bao nhiêu thì đuổi bấy nhiêu. Vương Phúc Nhi nói.
Thích thị nói: Cũng
/176
|