]Giờ mới sửng sốt nhận ra…
Anh là ai?
Cô hóa ra chẳng biết gì về anh cả…
***
Hải đi Anh được hai tuần thì cũng là lúc bắt đầu kì thi tốt nghiệp phổ thông.
Với lực học của Vũ Phong, Thu Hà và Thanh Bình thì đây chỉ giống như một kì thi cuối kì bình thường. Họ dồn sức tập trung cho kì thi quan trọng hơn là đại học.
Lần gặp nhau gần nhất là khi Vũ Phong thi xong môn cuối cùng. Vì không có thời gian nên kế hoạch về nhà ông bà ngoại anh đành hoãn lại. Đến giờ đã là hai tuần rồi. Chỉ liên lạc bằng tin nhắn, dù thấy buồn và nhớ, nhưng Hương hiểu thời gian nước rút này quan trọng như thế nào với Vũ Phong. Cô không giúp được gì ngoài việc động viên anh cố gắng.
Từ khi Hải đi Anh, quan hệ giữa cô và Thu Hà cũng có thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn. Dù chưa thể thoải mái như trước, nhưng chí ít đã bắt đầu nói chuyện trở lại. Thu Hà đã tỏ ra vô cùng mừng rỡ khi cô chủ động bắt chuyện. Chị ấy cười nhiều hơn. Dù vậy, đôi lúc cô vẫn bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của chị mình. Cô biết, không chỉ cô mà trong lòng Thu Hà còn sự hối hận không xua tan được với Thanh Bình. Họ đã lâu rồi không gặp. Cũng như cô, thỉnh thoảng nhìn vào tấm ảnh hôm bế giảng, không có bóng dáng cao ngạo, lạnh lùng, đôi mắt nâu nhàn nhạt chiếu thẳng vào mắt người đối diện của Hải cũng ít nhiều khiến lòng quặn lại, tâm trạng chùng hẳn xuống.
Mỗi người dù là thoáng qua, khi đi qua cuộc đời ta đều để lại một dấu chân, vô tình lúc nào đó xuất hiện nhắc nhở ta nhớ về họ, rằng, à, ta từng quen anh ấy/cô ấy. Chỉ là bước chân của hai anh em họ mang theo cả gai nhọn dưới đế giày, nên khiến chị em cô đau đớn, và thời gian chữa không lành được vết thương.
Từng ngày trôi nhanh, kì thi đại học cuối cùng cũng đến. Bố đưa Thu Hà đi thi, căn nhà rộng chỉ còn mẹ và cô.
Trời tháng 7 mưa tầm tã. Bão đổ bộ vào đất liền, mưa ào ào, gió to quất mạnh vào thân cây phượng già trước cổng nhà. Những chiếc lá mỏng manh không trụ nổi lìa cành, trôi theo dòng nước trên mặt đường.
Hương tắm xong, bước vào phòng khách. Mẹ vừa gác máy, nói Thu Hà bị sốt cao. Khuôn mặt bà lộ rõ sự lo lắng. Cô bước đến, dùng một bàn tay đặt lên bờ vai run run của mẹ.
- Chị ấy sẽ ổn thôi. Mẹ đừng lo. Còn có bố ở đó nữa mà.
- Uh. Nó sẽ ổn thôi. Tối rồi. Con ăn gì?
- Mẹ nghỉ đi. Con nấu.
- Con nấu?
Mẹ Hương thừa biết “tài năng bếp núc” của cô nên khuôn mặt bà tỏ rõ sự kinh ngạc. Cô đỏ mặt.
- Con nấu mì. Có hai mẹ con mình thôi. Chúng ta ăn gọn nhẹ.
- Chứ không phải con không biết làm bất cứ món gì à? Thôi để mẹ nấu cho. Ăn cơm vẫn tốt hơn là ăn mì.
Nói xong bà đi vào bếp, lôi thức ăn và bắt đầu chế biến. Nhìn vẻ tất bật của mẹ, Hương khẽ mỉm cười. Đôi lúc nấu ăn là người bạn tuyệt vời của người phụ nữ. Nó khiến họ tạm thời quên đi mệt mỏi cùng lo âu.
Không giúp ích được gì, Hương đành cuộn tròn người trên ghế sô pha, lấy điện thoại nhắn tin cho Vũ Phong.
Nhưng đợi mãi mà không có tin nhắn trả lời. Lần đầu tiên cô nhắn tin mà anh không đáp lại. Tự nhủ có lẽ Vũ Phong đang bận, cô với tay lấy điều khiển ti vi tìm phim để xem. Mắt vẫn vô tình thỉnh thoảng liếc về phía chiếc điện thoại để bên cạnh. Nó ngoan ngoãn nằm đó, không có phản ứng.
Đợi mãi, đợi mãi đến khi ngủ quên lúc nào không hay.
Ngày hôm đó Vũ Phong không nhắn cho cô một tin nhắn nào.
Hôm sau, không gọi điện, không sms.
“Phong? Anh thi thế nào rồi? Anh làm bài được chứ? Nếu nhận được tin nhắn này thì gọi cho em nhé”.
Hôm sau nữa. Kì thi được coi là quan trọng nhất đời người kết thúc.
“Phong, Sao không nhắn tin cho em? Kì thi không tốt ư? Gọi cho em ngay nhé!”
“Phong, anh về chưa? Chúng ta gặp nhau được không?”
“Phong, anh không nhận được lời nhắn của em ư? Sao không hồi âm?”
“Phong, em giận rồi đấy. Anh mà không gọi cho em thì đừng trách!”.
“Phong, có chuyện gì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho em biết đi?”
“Phong….”
Một tuần lặng lẽ trôi qua. Hương không biết mình đã gửi biết bao tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc gọi. Nhưng Vũ Phong vẫn bặt vô âm tín. Từ sốt ruột chuyển thành lo lắng, rồi giận dỗi, lại lo lắng.
Anh ấy chưa bao giờ như vậy. Một cái tin cũng không đáp trả. Điện thoại thì tắt.
Có chuyện gì sao? Ruột gan cô thắt lại, trong lòng thấy khó chịu, cảm giác như có chuyện không hay xảy ra.
Một tuần không liên lạc, cô nhớ anh vô cùng. Nhớ đôi mắt một nâu một đen nhìn cô dịu dàng, nhớ nụ cười phóng khoáng, nhớ vòng tay ấm áp. Cô nhớ tất cả những gì chỉ thuộc về riêng Vũ Phong.
Vì nhớ nên giận. Càng ấm áp càng thấy bất an. Anh đã thấy chán? Ở cô không còn gì để anh thấy thú vị? Vì thế lười nhác không nhắn tin cũng chẳng gọi cho cô lấy một lần? Tính cách Vũ Phong không phải cô không hiểu, có việc gì anh cũng giữ trong lòng, đến khi giải quyết xong xuôi mới nói ra. Nhưng chẳng phải cô là bạn gái của anh ư? Chia sẻ và cùng nhau đồng cam cộng khổ là điều cô muốn làm nhất cho những người cô thương yêu. Một chút thôi anh cũng không nói, không lẽ cô chưa đủ quan trọng đối với anh? Chưa đủ để anh tin tưởng, chưa đủ để anh yên tâm khi ở bên?
Cô giận anh, nhưng lại muốn gặp anh ngay lập tức.
Một tuần ủ ê trong nhà khiến cô bức bối, tâm tư nặng nề đến u uất.
Thu Hà thi xong thì có nhiều thời gian rảnh, hầu như ở nhà suốt. Nếu là trước kia cô sẽ xông ngay sang phòng chị ấy, kể lể mọi chuyện, hỏi chị ấy cô phải làm gì. Nhưng, bây giờ ngại ngùng cùng lúng túng khiến cô nói vài câu đơn giản cũng khó chứ nói gì là tâm sự?
Thừ người trước bàn học, ánh mắt Hương lơ đãng dừng lại trước cây phượng già. Sau cơn bão, nó tiêu điều, cành lá xác xơ.
Cộc cộc…
- Mời vào. Cửa không khóa.
Cô ngoái đầu lại. Là Thu Hà. Chị ấy do dự một lúc rồi bước lại gần.
Kì thi cùng trận ốm gần như rút toàn bộ sức lực của Thu Hà. Thân hình gầy gò, đôi mắt thâm quầng, xương quai xanh nhô cao. Mấy ngày nay mẹ ra sức bồi bổ nhưng xem ra vẫn còn cần nhiều thời gian để chị ấy khá khẩm hơn.
Dưới ánh mắt quan sát của cô hình như Thu Hà không thoải mái. Chị ấy vặn vẹo ngón tay, bờ môi mấp máy định nói gì đó.
- Chị tìm em?
- À… Cũng không có gì… Chị chỉ định hỏi… Chiều nay em rảnh không?
- Em bây giờ lúc nào cũng rảnh. Em nghỉ hè rồi mà.
- Vậy… có thể cùng chị ra ngoài một lúc được không?
- Ra ngoài?.... Được thôi. Mấy giờ ạ?
- Vậy 2h nhé?
- Vâng.
Nhìn khuôn mặt bừng sáng của Thu Hà lúc mình gật đầu đồng ý, tim Hương khẽ đau nhói.
Chị ấy thực ra rất đáng thương. Thu Hà luôn kiêu hãnh như một nàng công chúa, bây giờ lại luôn hoảng hốt và mệt mỏi.
Phải dày vò nhau mới được sao? Họ đau thì cô vui? Không, chẳng vui chút nào. Cứ thế thì cái vòng luẩn quẩn bao giờ kết thúc?
Ngẫm nghĩ lại , nếu không có những chuyện đó xảy ra, cô sẽ không gặp Vũ Phong, cũng sẽ không thích anh. Cô và Thanh Bình có lẽ sẽ là một cặp? Nếu anh tỏ tình và cô đồng ý, bọn họ bây giờ sẽ vui vẻ bên nhau?
Nhưng khi gặp Thanh Bình ở quán kem, ngoài bối rối, trái tim cô hoàn toàn yên lặng. Không vì nó đã lỗi nhịp vì một người con trai khác, còn vì tình cảm với Thanh Bình đã sớm nguội lạnh, cô dần coi anh là anh trai, thâm tâm thực lòng chúc phúc cho anh và chị mình.
Nhiều người ví tình cảm đầu đời như cơn say nắng, chếnh choáng nhưng lại hồi phục rất nhanh. Trừ khi bạn tình nguyện đi mãi dưới cơn nắng đó, còn không sẽ khó có thể tìm lại được cảm xúc nguyên vẹn. Hương không lưu luyến Thanh Bình, càng không có ý định lưu giữ mãi cơn say ấy.
Cô từng xem một bộ phim học đường của Nhật, nhân vật nữ chính có nói “tìm một tình yêu mới không phải vì để quên đi tình cũ, mà là vì hy vọng một kết quả tốt đẹp hơn. Nếu thực sự không còn yêu thì là khởi đầu mới đầy hứa hẹn, còn nếu như dùng mọi cách mà mãi không đẩy người ấy ra khỏi tim thì sẽ như dã trãng xe cát mà thôi”. Và cô đã chọn Vũ Phong chứ không phải Thanh Bình.
Còn đối với Thu Hà cô giận dữ là vì chị ấy đã lừa dối mình. Lừa dối vì không tin tưởng cô không thật tâm.
Điều này làm cô đau lòng. Chị ấy là chị ruột của cô, cô sao nhẫn tâm vô tình với chị ấy được? Chỉ là cô cần thời gian cân bằng lại cảm xúc, lấy lại bình tĩnh.
Đến bây giờ có lẽ là đủ rồi.
Hai ngày nữa là sinh nhật của mẹ, Thu Hà rủ Hương đi mua quà. Thu Hà xuất sắc nổi trội ở rất nhiều mặt nhưng luôn phải nhún nhường và thừa nhận con mắt thẩm mĩ đầy tinh tế của Hương. Hình như những người cung Thiên Bình bao giờ cũng xuất sắc hơn các cung khác trong lĩnh vực nghệ thuật.
Cả hai chọn một chiếc váy màu rêu, đồng thời mua luôn vài loại thực phẩm cho mẹ. Thu Hà muốn nấu bữa tối cho cả nhà. Ngoài việc chọn quà sinh nhật, Hương phó mặc cho Thu Hà chọn thức ăn. Khi Thu Hà quay sang hỏi, cô chỉ khẽ nhăn mặt, phán gọn một câu:
- Tùy chị!
Câu nói không hàm chứa sự khó chịu hay cáu kỉnh, chỉ đơn giản là một câu trả lời bình thường như mọi khi Hương vẫn dùng. Nhưng nụ cười trên môi Thu Hà cứng lại, đôi mắt ánh buồn khiến cô phải vội vàng nói:
- Ý em là em đâu có biết. Chị cứ chọn đi.
Sự lúng túng của cô khiến Thu Hà khẽ mỉm cười. Cảm giác như lúc trước, mỗi khi đi chợ hay siêu thị, Hương nói muốn ăn gì, còn Thu Hà và mẹ sẽ là người chọn nguyên liệu để nấu. Từ lúc nào hai chị em đã nói chuyện thân mật hơn, Hương thậm chí còn vòng tay qua khuỷu tay Thu Hà, lôi cô đi hết quầy hàng này đến quầy hàng khác.
- Em không muốn ăn cá. Chị đừng mua.
Hương nhăn mặt nhìn mấy con cá đang quẫy đạp lung tung trong bể. Khu vực đồ thủy sản với mùi tanh đặc trưng khiến cô khó chịu. Mùi tanh lợm họng khiến cô muốn ói. Trong khi đó Thu Hà lại rất hào hứng.
- Nhưng em cũng không thể không ăn. Cá rất tốt.
- Không. Tanh lắm. Em muốn ăn thịt bò.
- Hôm qua vừa ăn rồi. Hôm nay ăn cá đi. Thủy hải sản rất giàu dinh dưỡng nhưng ngoài cá ra thì em lại bị dị ứng hết. Vì thế hãy chịu khó ăn một chút.
Thấy Hương không phản ứng, Thu Hà ngừng chú tâm vào bể cá, ngước mắt lên. Và rồi sững người khi thấy mắt cô em gái mọng nước.
Hương rất ít khi khóc trước mặt người khác, lại càng không khóc ở những nơi đông người.
Thu Hà hốt hoảng đứng thẳng người dậy, hai tay ôm lấy bờ vai Hương, gấp gáp hỏi:
- Hương, sao thế? Em đau ở đâu à?
- Không. Em ổn.
- Vậy sao lại khóc?
- Em ổn. Chỉ là vừa nghịch mấy củ hành tây nên hơi cay mắt.
Thu Hà cau mày. Có cả chuyện nghịch hành từ mười phút trước giờ mới cay mắt ư? Đến nói dối cũng không biết cách còn định giấu diếm gì cơ chứ?
Hương lau dòng nước mấp mé ở bờ mi, nhoẻn miệng cười.
- Chị. Hôm nay em muốn ăn canh cá nấu chua, được không?
- Được. Để chị chọn cá.
Nói xong Thu Hà lại quay trở lại bể cá, ngắm nghía một lúc rồi chọn một con. Đằng sau là khuôn mặt phức tạp của Hương.
Câu nói của Thu Hà nhắc cô nhớ đến Vũ Phong, nhớ đến lần anh bị dị ứng đến sốt cao.
Cô nhớ anh. Nhớ đến quặn thắt, sống mũi cay cay, nước mắt tự nhiên trào ra.
Chẳng còn giận dỗi, cô thấy lo lắng. Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Hương? Hương?
Bàn tay khua trước mặt làm cô bừng tỉnh, ngẩng đầu thì bắt gặp khuôn mặt lo lắng cực độ của Thu Hà.
- Em ổn chứ? Sao mặt tái mét thế kia?
- Em … không sao. Chị mua xong hết đồ chưa?
- Xong rồi. Chúng ta có thể về. Nhưng em có sao không?
- Em không sao. Mình đi thanh toán thôi.
Buổi chiều nắng vàng mà gay gắt. Tuy đã gần 4h chiều nhưng nắng và nóng đến ngốt người.
Hai chị em Hương lượn lờ trong siêu thị khá lâu nên khi bước ra ngoài, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt mang theo sự nóng bức ập đến vây quanh, cơ thể chưa thích ứng ngay được.
Về đến nhà lưng áo của cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi rửa mặt cô vào bếp phụ giúp Thu Hà.
Cái khác biệt giữa tình thân gia đình và những mối quan hệ khác là dù giận dỗi bao nhiêu nhưng giữa những người máu mủ ruột thịt luôn có sợi dây gắn bó mật thiết. Ngày hôm qua còn không nói chuyện giờ lại cười đùa vô tư như chưa có gì xảy ra, nhưng nó lại khiến tâm trạng Hương khá hơn rất nhiều.
Chật vật với mấy cây dọc mùng, cuối cùng cô cũng hoàn thành việc nhặt rau.
Cá dù tanh nhưng nấu chua cũng khá dễ ăn. Vì thế mẹ thường nấu món này nếu muốn cô động đũa vào.
Nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp. Mọi việc cũng gần hoàn tất. Cô và Thu Hà tựa lưng vào thành bếp nghỉ ngơi.
- Thế nào? Nấu ăn cũng có cái thú vị phải không?
- Mệt. Em không hứng thú.
- Nhưng em phải thừa nhận mình có năng khiếu trong việc bếp núc đi. Em nêm nếm thức ăn rất vừa miệng.
- Mất hai tiếng để nấu bữa tối! Có kì công quá không?
- Nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ của mọi người khi thưởng thức sẽ thấy đó là niềm vui. Nhất là sau này có gia đình em mới thấy để nắm giữ người đàn ông thì cần quan tâm đến cái dạ dày của họ. Như với Vũ Phong, chị cam đoan cậu ấy sẽ cảm động vô cùng nếu em làm món ăn gì đó cho mình.
Hương không biết khuôn mặt mình lúc đó khó coi thế nào, cũng không biết đã dọa Thu Hà phải thu ngay lại nụ cười trên môi, nghiêm túc kéo cô về bàn ăn, ấn cô ngồi xuống một chiếc ghế rồi dùng giọng nói khẩn trương mà hỏi:
- Chị yêu cầu em nói ngay, có chuyện gì?
Hàng xóm thường nói, nhà họ Nguyễn ở đầu phố có hai cô con gái từ ngoại hình đến tính cách trái ngược nhau mà chỉ cần nhìn vào cũng nhận ra. Nếu như Thu Hà mang vẻ đẹp dịu dàng và yếu đuối thì Hương lại gợi cho người đối diện cảm giác của một cậu nhóc mới lớn – ngang bướng và bất cần. Từ bé đến giờ số lần Hương khóc chưa đầy hai bàn tay. Lúc nào trên khuôn mặt cô cũng là nét thản nhiên xen vô cảm. Vì thế nếu cô khóc thì tức là đã có chuyện vô cùng nghiêm trọng xảy ra.
Có cảm giác mặn mặn ở khóe môi cho Hương biết mình đã khóc. Sống mũi cay xè.
- Chị, nếu như một người đột ngột biến mất cả tuần, không liên lạc cũng chẳng nhắn nhủ gì thì có nghĩa là sao?
- Ý em là?
- Anh ấy chưa bao giờ bỏ mặc tin nhắn của em. Chỉ cần em nhắn tin sẽ lập tức trả lời, thấy cuộc gọi nhỡ sẽ gọi lại ngay. Một người cứ rảnh là lại đến bên em giờ lại không nói năng gì mất tích hơn tuần rồi. Chị nói đi, có phải anh ấy muốn chia tay không?
- Em bình tĩnh xem nào. Có thể cậu ấy bận gì đó thì sao?
- Em cũng tự nhắc bản thân như thế. Em không yêu cầu anh ấy lúc nào cũng ở bên em, nhưng cả tuần không liên lạc thì có phải là quá đáng không? Chẳng lẽ anh ấy không biết làm thế sẽ khiến em lo lắng ư?
- Em có thể tìm cậu ấy để hỏi?
- Chị, nếu là chị thì có lẽ sẽ không thấy có gì nghiêm trọng. Chị có thể cho rằng anh ấy giận gì đó, rồi bọn em sẽ làm lành. Nhưng đối với em, đây là điều khiến em hoảng sợ. Ngoài biết anh ấy tên gì, học ở đâu, em chẳng biết gì cả. Giờ em mới biết mình vô tâm như thế nào. Nói là thích nhưng em có hiểu gì về anh ấy đâu. Cứ như trò đùa vậy. Em không biết phải làm sao nữa.
- Em nói Vũ Phong học ở Đông Kim? Chị có thể nhờ bạn chị bên đó hỏi xem.
- Được sao?
- Được chứ? Bạn chị nằm trong Hội học sinh trường đó, tư liệu về học sinh trong trường cậu ấy chắc chắn nắm rõ. Ngoài ra, em từng đến nhà ông bà ngoại của Vũ Phong rồi mà. Mai chị em mình sẽ đến đó hỏi xem.
- Chị đi cùng em?
- Tất nhiên. Chị đâu thể để em đi một mình? Chúng ta là chị em mà?
Một cái ôm của Thu Hà khiến tâm tư hỗn độn hoang mang của cô bỗng lắng dịu lại.
Mọi chuyện luôn có cách giải quyết, chỉ cần phải bình tĩnh.
- Cô nói anh ấy đã hơn 1 tháng rồi chưa về ạ?
Cái lắc đầu của cô Hoài khiến Hương càng thêm lo lắng. Vũ Phong tháng nào cũng về đây để thắp hương cho ông bà, dù là mưa hay gió rét. Vậy mà lần này lại không về?
Ánh mắt an ủi của cô Hoài không làm dịu bớt đi những đợt sóng ngầm bắt đầu dâng lên trong lòng cô.
Lững thững bước ra phía cổng, cô thấy Thu Hà bước tới, mắt hiện lên sự dò hỏi.
Cô khẽ lắc đầu.
- Chị nói này, em phải bình tĩnh, được không?
Hương ngước mắt nhìn Thu Hà. Tự dưng trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ nào đó.
- Bạn chị vừa gọi… Cô ấy nói… khóa của cô ấy học không có ai tên là Vũ Phong cả…
Anh là ai?
Cô hóa ra chẳng biết gì về anh cả…
***
Hải đi Anh được hai tuần thì cũng là lúc bắt đầu kì thi tốt nghiệp phổ thông.
Với lực học của Vũ Phong, Thu Hà và Thanh Bình thì đây chỉ giống như một kì thi cuối kì bình thường. Họ dồn sức tập trung cho kì thi quan trọng hơn là đại học.
Lần gặp nhau gần nhất là khi Vũ Phong thi xong môn cuối cùng. Vì không có thời gian nên kế hoạch về nhà ông bà ngoại anh đành hoãn lại. Đến giờ đã là hai tuần rồi. Chỉ liên lạc bằng tin nhắn, dù thấy buồn và nhớ, nhưng Hương hiểu thời gian nước rút này quan trọng như thế nào với Vũ Phong. Cô không giúp được gì ngoài việc động viên anh cố gắng.
Từ khi Hải đi Anh, quan hệ giữa cô và Thu Hà cũng có thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn. Dù chưa thể thoải mái như trước, nhưng chí ít đã bắt đầu nói chuyện trở lại. Thu Hà đã tỏ ra vô cùng mừng rỡ khi cô chủ động bắt chuyện. Chị ấy cười nhiều hơn. Dù vậy, đôi lúc cô vẫn bắt gặp đôi mắt sưng đỏ của chị mình. Cô biết, không chỉ cô mà trong lòng Thu Hà còn sự hối hận không xua tan được với Thanh Bình. Họ đã lâu rồi không gặp. Cũng như cô, thỉnh thoảng nhìn vào tấm ảnh hôm bế giảng, không có bóng dáng cao ngạo, lạnh lùng, đôi mắt nâu nhàn nhạt chiếu thẳng vào mắt người đối diện của Hải cũng ít nhiều khiến lòng quặn lại, tâm trạng chùng hẳn xuống.
Mỗi người dù là thoáng qua, khi đi qua cuộc đời ta đều để lại một dấu chân, vô tình lúc nào đó xuất hiện nhắc nhở ta nhớ về họ, rằng, à, ta từng quen anh ấy/cô ấy. Chỉ là bước chân của hai anh em họ mang theo cả gai nhọn dưới đế giày, nên khiến chị em cô đau đớn, và thời gian chữa không lành được vết thương.
Từng ngày trôi nhanh, kì thi đại học cuối cùng cũng đến. Bố đưa Thu Hà đi thi, căn nhà rộng chỉ còn mẹ và cô.
Trời tháng 7 mưa tầm tã. Bão đổ bộ vào đất liền, mưa ào ào, gió to quất mạnh vào thân cây phượng già trước cổng nhà. Những chiếc lá mỏng manh không trụ nổi lìa cành, trôi theo dòng nước trên mặt đường.
Hương tắm xong, bước vào phòng khách. Mẹ vừa gác máy, nói Thu Hà bị sốt cao. Khuôn mặt bà lộ rõ sự lo lắng. Cô bước đến, dùng một bàn tay đặt lên bờ vai run run của mẹ.
- Chị ấy sẽ ổn thôi. Mẹ đừng lo. Còn có bố ở đó nữa mà.
- Uh. Nó sẽ ổn thôi. Tối rồi. Con ăn gì?
- Mẹ nghỉ đi. Con nấu.
- Con nấu?
Mẹ Hương thừa biết “tài năng bếp núc” của cô nên khuôn mặt bà tỏ rõ sự kinh ngạc. Cô đỏ mặt.
- Con nấu mì. Có hai mẹ con mình thôi. Chúng ta ăn gọn nhẹ.
- Chứ không phải con không biết làm bất cứ món gì à? Thôi để mẹ nấu cho. Ăn cơm vẫn tốt hơn là ăn mì.
Nói xong bà đi vào bếp, lôi thức ăn và bắt đầu chế biến. Nhìn vẻ tất bật của mẹ, Hương khẽ mỉm cười. Đôi lúc nấu ăn là người bạn tuyệt vời của người phụ nữ. Nó khiến họ tạm thời quên đi mệt mỏi cùng lo âu.
Không giúp ích được gì, Hương đành cuộn tròn người trên ghế sô pha, lấy điện thoại nhắn tin cho Vũ Phong.
Nhưng đợi mãi mà không có tin nhắn trả lời. Lần đầu tiên cô nhắn tin mà anh không đáp lại. Tự nhủ có lẽ Vũ Phong đang bận, cô với tay lấy điều khiển ti vi tìm phim để xem. Mắt vẫn vô tình thỉnh thoảng liếc về phía chiếc điện thoại để bên cạnh. Nó ngoan ngoãn nằm đó, không có phản ứng.
Đợi mãi, đợi mãi đến khi ngủ quên lúc nào không hay.
Ngày hôm đó Vũ Phong không nhắn cho cô một tin nhắn nào.
Hôm sau, không gọi điện, không sms.
“Phong? Anh thi thế nào rồi? Anh làm bài được chứ? Nếu nhận được tin nhắn này thì gọi cho em nhé”.
Hôm sau nữa. Kì thi được coi là quan trọng nhất đời người kết thúc.
“Phong, Sao không nhắn tin cho em? Kì thi không tốt ư? Gọi cho em ngay nhé!”
“Phong, anh về chưa? Chúng ta gặp nhau được không?”
“Phong, anh không nhận được lời nhắn của em ư? Sao không hồi âm?”
“Phong, em giận rồi đấy. Anh mà không gọi cho em thì đừng trách!”.
“Phong, có chuyện gì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho em biết đi?”
“Phong….”
Một tuần lặng lẽ trôi qua. Hương không biết mình đã gửi biết bao tin nhắn, gọi bao nhiêu cuộc gọi. Nhưng Vũ Phong vẫn bặt vô âm tín. Từ sốt ruột chuyển thành lo lắng, rồi giận dỗi, lại lo lắng.
Anh ấy chưa bao giờ như vậy. Một cái tin cũng không đáp trả. Điện thoại thì tắt.
Có chuyện gì sao? Ruột gan cô thắt lại, trong lòng thấy khó chịu, cảm giác như có chuyện không hay xảy ra.
Một tuần không liên lạc, cô nhớ anh vô cùng. Nhớ đôi mắt một nâu một đen nhìn cô dịu dàng, nhớ nụ cười phóng khoáng, nhớ vòng tay ấm áp. Cô nhớ tất cả những gì chỉ thuộc về riêng Vũ Phong.
Vì nhớ nên giận. Càng ấm áp càng thấy bất an. Anh đã thấy chán? Ở cô không còn gì để anh thấy thú vị? Vì thế lười nhác không nhắn tin cũng chẳng gọi cho cô lấy một lần? Tính cách Vũ Phong không phải cô không hiểu, có việc gì anh cũng giữ trong lòng, đến khi giải quyết xong xuôi mới nói ra. Nhưng chẳng phải cô là bạn gái của anh ư? Chia sẻ và cùng nhau đồng cam cộng khổ là điều cô muốn làm nhất cho những người cô thương yêu. Một chút thôi anh cũng không nói, không lẽ cô chưa đủ quan trọng đối với anh? Chưa đủ để anh tin tưởng, chưa đủ để anh yên tâm khi ở bên?
Cô giận anh, nhưng lại muốn gặp anh ngay lập tức.
Một tuần ủ ê trong nhà khiến cô bức bối, tâm tư nặng nề đến u uất.
Thu Hà thi xong thì có nhiều thời gian rảnh, hầu như ở nhà suốt. Nếu là trước kia cô sẽ xông ngay sang phòng chị ấy, kể lể mọi chuyện, hỏi chị ấy cô phải làm gì. Nhưng, bây giờ ngại ngùng cùng lúng túng khiến cô nói vài câu đơn giản cũng khó chứ nói gì là tâm sự?
Thừ người trước bàn học, ánh mắt Hương lơ đãng dừng lại trước cây phượng già. Sau cơn bão, nó tiêu điều, cành lá xác xơ.
Cộc cộc…
- Mời vào. Cửa không khóa.
Cô ngoái đầu lại. Là Thu Hà. Chị ấy do dự một lúc rồi bước lại gần.
Kì thi cùng trận ốm gần như rút toàn bộ sức lực của Thu Hà. Thân hình gầy gò, đôi mắt thâm quầng, xương quai xanh nhô cao. Mấy ngày nay mẹ ra sức bồi bổ nhưng xem ra vẫn còn cần nhiều thời gian để chị ấy khá khẩm hơn.
Dưới ánh mắt quan sát của cô hình như Thu Hà không thoải mái. Chị ấy vặn vẹo ngón tay, bờ môi mấp máy định nói gì đó.
- Chị tìm em?
- À… Cũng không có gì… Chị chỉ định hỏi… Chiều nay em rảnh không?
- Em bây giờ lúc nào cũng rảnh. Em nghỉ hè rồi mà.
- Vậy… có thể cùng chị ra ngoài một lúc được không?
- Ra ngoài?.... Được thôi. Mấy giờ ạ?
- Vậy 2h nhé?
- Vâng.
Nhìn khuôn mặt bừng sáng của Thu Hà lúc mình gật đầu đồng ý, tim Hương khẽ đau nhói.
Chị ấy thực ra rất đáng thương. Thu Hà luôn kiêu hãnh như một nàng công chúa, bây giờ lại luôn hoảng hốt và mệt mỏi.
Phải dày vò nhau mới được sao? Họ đau thì cô vui? Không, chẳng vui chút nào. Cứ thế thì cái vòng luẩn quẩn bao giờ kết thúc?
Ngẫm nghĩ lại , nếu không có những chuyện đó xảy ra, cô sẽ không gặp Vũ Phong, cũng sẽ không thích anh. Cô và Thanh Bình có lẽ sẽ là một cặp? Nếu anh tỏ tình và cô đồng ý, bọn họ bây giờ sẽ vui vẻ bên nhau?
Nhưng khi gặp Thanh Bình ở quán kem, ngoài bối rối, trái tim cô hoàn toàn yên lặng. Không vì nó đã lỗi nhịp vì một người con trai khác, còn vì tình cảm với Thanh Bình đã sớm nguội lạnh, cô dần coi anh là anh trai, thâm tâm thực lòng chúc phúc cho anh và chị mình.
Nhiều người ví tình cảm đầu đời như cơn say nắng, chếnh choáng nhưng lại hồi phục rất nhanh. Trừ khi bạn tình nguyện đi mãi dưới cơn nắng đó, còn không sẽ khó có thể tìm lại được cảm xúc nguyên vẹn. Hương không lưu luyến Thanh Bình, càng không có ý định lưu giữ mãi cơn say ấy.
Cô từng xem một bộ phim học đường của Nhật, nhân vật nữ chính có nói “tìm một tình yêu mới không phải vì để quên đi tình cũ, mà là vì hy vọng một kết quả tốt đẹp hơn. Nếu thực sự không còn yêu thì là khởi đầu mới đầy hứa hẹn, còn nếu như dùng mọi cách mà mãi không đẩy người ấy ra khỏi tim thì sẽ như dã trãng xe cát mà thôi”. Và cô đã chọn Vũ Phong chứ không phải Thanh Bình.
Còn đối với Thu Hà cô giận dữ là vì chị ấy đã lừa dối mình. Lừa dối vì không tin tưởng cô không thật tâm.
Điều này làm cô đau lòng. Chị ấy là chị ruột của cô, cô sao nhẫn tâm vô tình với chị ấy được? Chỉ là cô cần thời gian cân bằng lại cảm xúc, lấy lại bình tĩnh.
Đến bây giờ có lẽ là đủ rồi.
Hai ngày nữa là sinh nhật của mẹ, Thu Hà rủ Hương đi mua quà. Thu Hà xuất sắc nổi trội ở rất nhiều mặt nhưng luôn phải nhún nhường và thừa nhận con mắt thẩm mĩ đầy tinh tế của Hương. Hình như những người cung Thiên Bình bao giờ cũng xuất sắc hơn các cung khác trong lĩnh vực nghệ thuật.
Cả hai chọn một chiếc váy màu rêu, đồng thời mua luôn vài loại thực phẩm cho mẹ. Thu Hà muốn nấu bữa tối cho cả nhà. Ngoài việc chọn quà sinh nhật, Hương phó mặc cho Thu Hà chọn thức ăn. Khi Thu Hà quay sang hỏi, cô chỉ khẽ nhăn mặt, phán gọn một câu:
- Tùy chị!
Câu nói không hàm chứa sự khó chịu hay cáu kỉnh, chỉ đơn giản là một câu trả lời bình thường như mọi khi Hương vẫn dùng. Nhưng nụ cười trên môi Thu Hà cứng lại, đôi mắt ánh buồn khiến cô phải vội vàng nói:
- Ý em là em đâu có biết. Chị cứ chọn đi.
Sự lúng túng của cô khiến Thu Hà khẽ mỉm cười. Cảm giác như lúc trước, mỗi khi đi chợ hay siêu thị, Hương nói muốn ăn gì, còn Thu Hà và mẹ sẽ là người chọn nguyên liệu để nấu. Từ lúc nào hai chị em đã nói chuyện thân mật hơn, Hương thậm chí còn vòng tay qua khuỷu tay Thu Hà, lôi cô đi hết quầy hàng này đến quầy hàng khác.
- Em không muốn ăn cá. Chị đừng mua.
Hương nhăn mặt nhìn mấy con cá đang quẫy đạp lung tung trong bể. Khu vực đồ thủy sản với mùi tanh đặc trưng khiến cô khó chịu. Mùi tanh lợm họng khiến cô muốn ói. Trong khi đó Thu Hà lại rất hào hứng.
- Nhưng em cũng không thể không ăn. Cá rất tốt.
- Không. Tanh lắm. Em muốn ăn thịt bò.
- Hôm qua vừa ăn rồi. Hôm nay ăn cá đi. Thủy hải sản rất giàu dinh dưỡng nhưng ngoài cá ra thì em lại bị dị ứng hết. Vì thế hãy chịu khó ăn một chút.
Thấy Hương không phản ứng, Thu Hà ngừng chú tâm vào bể cá, ngước mắt lên. Và rồi sững người khi thấy mắt cô em gái mọng nước.
Hương rất ít khi khóc trước mặt người khác, lại càng không khóc ở những nơi đông người.
Thu Hà hốt hoảng đứng thẳng người dậy, hai tay ôm lấy bờ vai Hương, gấp gáp hỏi:
- Hương, sao thế? Em đau ở đâu à?
- Không. Em ổn.
- Vậy sao lại khóc?
- Em ổn. Chỉ là vừa nghịch mấy củ hành tây nên hơi cay mắt.
Thu Hà cau mày. Có cả chuyện nghịch hành từ mười phút trước giờ mới cay mắt ư? Đến nói dối cũng không biết cách còn định giấu diếm gì cơ chứ?
Hương lau dòng nước mấp mé ở bờ mi, nhoẻn miệng cười.
- Chị. Hôm nay em muốn ăn canh cá nấu chua, được không?
- Được. Để chị chọn cá.
Nói xong Thu Hà lại quay trở lại bể cá, ngắm nghía một lúc rồi chọn một con. Đằng sau là khuôn mặt phức tạp của Hương.
Câu nói của Thu Hà nhắc cô nhớ đến Vũ Phong, nhớ đến lần anh bị dị ứng đến sốt cao.
Cô nhớ anh. Nhớ đến quặn thắt, sống mũi cay cay, nước mắt tự nhiên trào ra.
Chẳng còn giận dỗi, cô thấy lo lắng. Anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
- Hương? Hương?
Bàn tay khua trước mặt làm cô bừng tỉnh, ngẩng đầu thì bắt gặp khuôn mặt lo lắng cực độ của Thu Hà.
- Em ổn chứ? Sao mặt tái mét thế kia?
- Em … không sao. Chị mua xong hết đồ chưa?
- Xong rồi. Chúng ta có thể về. Nhưng em có sao không?
- Em không sao. Mình đi thanh toán thôi.
Buổi chiều nắng vàng mà gay gắt. Tuy đã gần 4h chiều nhưng nắng và nóng đến ngốt người.
Hai chị em Hương lượn lờ trong siêu thị khá lâu nên khi bước ra ngoài, ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt mang theo sự nóng bức ập đến vây quanh, cơ thể chưa thích ứng ngay được.
Về đến nhà lưng áo của cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi rửa mặt cô vào bếp phụ giúp Thu Hà.
Cái khác biệt giữa tình thân gia đình và những mối quan hệ khác là dù giận dỗi bao nhiêu nhưng giữa những người máu mủ ruột thịt luôn có sợi dây gắn bó mật thiết. Ngày hôm qua còn không nói chuyện giờ lại cười đùa vô tư như chưa có gì xảy ra, nhưng nó lại khiến tâm trạng Hương khá hơn rất nhiều.
Chật vật với mấy cây dọc mùng, cuối cùng cô cũng hoàn thành việc nhặt rau.
Cá dù tanh nhưng nấu chua cũng khá dễ ăn. Vì thế mẹ thường nấu món này nếu muốn cô động đũa vào.
Nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp. Mọi việc cũng gần hoàn tất. Cô và Thu Hà tựa lưng vào thành bếp nghỉ ngơi.
- Thế nào? Nấu ăn cũng có cái thú vị phải không?
- Mệt. Em không hứng thú.
- Nhưng em phải thừa nhận mình có năng khiếu trong việc bếp núc đi. Em nêm nếm thức ăn rất vừa miệng.
- Mất hai tiếng để nấu bữa tối! Có kì công quá không?
- Nhưng nhìn khuôn mặt vui vẻ của mọi người khi thưởng thức sẽ thấy đó là niềm vui. Nhất là sau này có gia đình em mới thấy để nắm giữ người đàn ông thì cần quan tâm đến cái dạ dày của họ. Như với Vũ Phong, chị cam đoan cậu ấy sẽ cảm động vô cùng nếu em làm món ăn gì đó cho mình.
Hương không biết khuôn mặt mình lúc đó khó coi thế nào, cũng không biết đã dọa Thu Hà phải thu ngay lại nụ cười trên môi, nghiêm túc kéo cô về bàn ăn, ấn cô ngồi xuống một chiếc ghế rồi dùng giọng nói khẩn trương mà hỏi:
- Chị yêu cầu em nói ngay, có chuyện gì?
Hàng xóm thường nói, nhà họ Nguyễn ở đầu phố có hai cô con gái từ ngoại hình đến tính cách trái ngược nhau mà chỉ cần nhìn vào cũng nhận ra. Nếu như Thu Hà mang vẻ đẹp dịu dàng và yếu đuối thì Hương lại gợi cho người đối diện cảm giác của một cậu nhóc mới lớn – ngang bướng và bất cần. Từ bé đến giờ số lần Hương khóc chưa đầy hai bàn tay. Lúc nào trên khuôn mặt cô cũng là nét thản nhiên xen vô cảm. Vì thế nếu cô khóc thì tức là đã có chuyện vô cùng nghiêm trọng xảy ra.
Có cảm giác mặn mặn ở khóe môi cho Hương biết mình đã khóc. Sống mũi cay xè.
- Chị, nếu như một người đột ngột biến mất cả tuần, không liên lạc cũng chẳng nhắn nhủ gì thì có nghĩa là sao?
- Ý em là?
- Anh ấy chưa bao giờ bỏ mặc tin nhắn của em. Chỉ cần em nhắn tin sẽ lập tức trả lời, thấy cuộc gọi nhỡ sẽ gọi lại ngay. Một người cứ rảnh là lại đến bên em giờ lại không nói năng gì mất tích hơn tuần rồi. Chị nói đi, có phải anh ấy muốn chia tay không?
- Em bình tĩnh xem nào. Có thể cậu ấy bận gì đó thì sao?
- Em cũng tự nhắc bản thân như thế. Em không yêu cầu anh ấy lúc nào cũng ở bên em, nhưng cả tuần không liên lạc thì có phải là quá đáng không? Chẳng lẽ anh ấy không biết làm thế sẽ khiến em lo lắng ư?
- Em có thể tìm cậu ấy để hỏi?
- Chị, nếu là chị thì có lẽ sẽ không thấy có gì nghiêm trọng. Chị có thể cho rằng anh ấy giận gì đó, rồi bọn em sẽ làm lành. Nhưng đối với em, đây là điều khiến em hoảng sợ. Ngoài biết anh ấy tên gì, học ở đâu, em chẳng biết gì cả. Giờ em mới biết mình vô tâm như thế nào. Nói là thích nhưng em có hiểu gì về anh ấy đâu. Cứ như trò đùa vậy. Em không biết phải làm sao nữa.
- Em nói Vũ Phong học ở Đông Kim? Chị có thể nhờ bạn chị bên đó hỏi xem.
- Được sao?
- Được chứ? Bạn chị nằm trong Hội học sinh trường đó, tư liệu về học sinh trong trường cậu ấy chắc chắn nắm rõ. Ngoài ra, em từng đến nhà ông bà ngoại của Vũ Phong rồi mà. Mai chị em mình sẽ đến đó hỏi xem.
- Chị đi cùng em?
- Tất nhiên. Chị đâu thể để em đi một mình? Chúng ta là chị em mà?
Một cái ôm của Thu Hà khiến tâm tư hỗn độn hoang mang của cô bỗng lắng dịu lại.
Mọi chuyện luôn có cách giải quyết, chỉ cần phải bình tĩnh.
- Cô nói anh ấy đã hơn 1 tháng rồi chưa về ạ?
Cái lắc đầu của cô Hoài khiến Hương càng thêm lo lắng. Vũ Phong tháng nào cũng về đây để thắp hương cho ông bà, dù là mưa hay gió rét. Vậy mà lần này lại không về?
Ánh mắt an ủi của cô Hoài không làm dịu bớt đi những đợt sóng ngầm bắt đầu dâng lên trong lòng cô.
Lững thững bước ra phía cổng, cô thấy Thu Hà bước tới, mắt hiện lên sự dò hỏi.
Cô khẽ lắc đầu.
- Chị nói này, em phải bình tĩnh, được không?
Hương ngước mắt nhìn Thu Hà. Tự dưng trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ nào đó.
- Bạn chị vừa gọi… Cô ấy nói… khóa của cô ấy học không có ai tên là Vũ Phong cả…
/34
|