Chương 20: Ba nụ hôn
Hai người về đến nhà. Cõng Vi trên vai, Dương Dương lên thẳng tầng hai, mở cửa phòng cô. Đã một thời gian anh không vào phòng cô rồi. Nó gần như không hề thay đổi, chỉ có duy nhất sức sống của nó khác hẳn lần trước. Nơi này có mùi hương của cô. Hương thơm thoang thoảng của hoa tường vi, lại có chút gì đó tươi mát của cỏ non vây quanh anh, nhẹ nhàng lan đến khoang mũi anh, thấm dần vào làn da. Mùi hương thật đặc biệt.
Đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô xong xuôi, anh ngồi xuống bên cạnh giường, vươn vai vài cái. Anh nhìn xuống Vi đang ngủ trên giường, cười nhẹ, khẽ xoa đầu cô. Hôm nay cô vất vả rồi. Gạt vài sợi tóc vướng trên khuân mặt cô, Dương Dương vuốt lên gò má còn hơi đỏ do tì lên vai anh, định rút tay về. Thế nhưng hành động của Vi còn nhanh hơn. Tay cô để trong chăn bỗng vươn lên tóm lấy tay anh, nắm chặt không chịu buông. Anh bất ngờ, cô bé này có vẻ thích ôm ấy cái gì đó mới có thể ngủ được thì phải. Giờ anh mới để ý, trong giường cô có khá nhiều gối, thậm chí còn có một chú gấu bông xinh xinh nữa. Vi càng siết chặt tay, tay càng khó đứng dậy trở về phòng. Chẳng lẽ cứ như thế này suốt đêm sao ? Ngày mai anh còn có lịch làm việc nữa.
Đang nghĩ cách làm thế nào để gỡ tay cô ra, anh nhận thấy Vi trở mình. Khuân mặt cô khi ngủ hồng hào, hơi thở đều đều làm anh thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Vi vẫn vô tư ôm chặt lấy tay anh, tựa như một thiên thần ôm lấy báu vật của mình mà say ngủ trên mây. Dương Dương bối rối, không biết làm thế nào để gỡ tay ra. Phải làm sao đây ? Chỉ còn một cách duy nhất, gọi cô ấy dậy. Anh không muốn phá giấc ngủ của cô, rất muốn cô nghỉ ngơi, nhưng anh không thể ở tình trạng này mãi được.
“ Vi.”
Anh gọi hai lần, cô không có phản ứng gì. Đến lần thứ ba, cô buông lỏng tay anh, quay sang phía bên kia giường. Dương Dương không ngờ cô lại có thể thay đổi một cách nhanh chóng như vậy. Mà dù sao thì cô ấy cũng buông tay mình ra rồi, mình cũng nên rời khỏi phòng thôi. Anh mở cửa, bước ra ngoài, không hè biết rằng cố gái đang nằm trên giường kia đã tỉnh dậy.
Vi mở to đôi mắt, hai má cứ hồng rực lên như bị sốt, mắt nóng, tai cũng đỏ ửng, tưởng chừng có thể bốc khói vậy. Đã vào mùa thu, trời se se lạnh, đắp chăn sẽ không bị nóng, vậy mà sao hôm nay lại nóng đến vã mồ hôi như vậy chứ. Tim cô đập loạn lên. Vi ơi là Vi, sao lại có thế nhầm lẫn tệ hại đến thế hả ? Cô biết bản thân lúc đó đang ở trong tình trạng không tỉnh táo, nhưng đâu thể làm ra chuyện như vậy được. Dương Dương là người có tính hướng nội, đến về nhà ở với bố mẹ cũng phỉ mất vài ngày mới quen, cô cũng mới đến đây có vài tuần, gặp anh được mấy lần đều để lại ấn tượng không tốt như vậy thì cô còn mặt mũi nào mà nhìn anh nữa. Trời ơi, Vi ơi mày ăn ở kiểu gì mà số xui xẻo đến mức này cơ chứ ? Cô chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống đấy trốn thôi.
Ở phòng bên cạnh, Dương Dương cũng không khá gì hơn, nhưng vẫn đủ bình tĩnh để bắt bản thân ngồi xuống giường, suy nghĩ thấu đáo. Nghĩ một hồi lâu, anh mở điện thoại, gọi cho Thiên Tú. Chuông đổ một hồi dài, nhưng không ai nhấc máy. Đầu bên kia phát ra một tràng tiếng Anh, anh tuy không hiểu chữ nào nhưng biết chắc bà chị này đang ở nước ngoài. Gọi lại lần nữa, vẫn không nhấc máy. Anh kiên trì gọi lại, đến lần thứ tám thì có người nhấc máy.
“ Chị Tú--”
“ Dương Dương hả ? “
Giọng nam hơi khàn đầu bên kia vọng tới tai anh. Chờ đã, giọng nam ? Giọng nam ? Anh phải nhìn lại điện thoại xem mình có gọi nhầm vào số người khác không. Đúng số mà, vậy thì ai đang nghe điện thoại của chị ấy ? Người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng trả lời câu hỏi trong đầu anh.
“ Là anh, Mặc Diêu. Nếu cậu muốn tìm Tú thì để sau đi. Thế nhé. “
Mặc Diêu nói xong thì cũng cúp điện thoại, không để Dương Dương nói được câu nào. Dương Dương khó hiểu. Chuyện gì vậy ?
_____________________________
New York
Thiên Tú vừa ra khỏi phòng họp, khẽ vươn vai rồi vặn mình một chút. Họp hành gì mà họp vào giữa đêm khuya thế này chứ ? Nếu không phải liên quan đến hợp đồng làm ăn ở Mĩ thì cô chỉ cử thư ký sang đại diên thôi, đích thân đi thế này mệt quá. Đi qua đại sảnh, bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Mặc Diêu đang đợi mình bên chiếc xe ô tô của anh. Việc cô và Mặc Diêu đính hôn vốn đã khá lâu, nhiều người cũng không để ý, bản thân hai người cũng không nhắc gì về việc đính hôn nên nó nhanh chóng bị những tin sốt xẻo khác chôn vùi , thậm chí nhiều bảng bình chọn vẫn đưa tên hai người vào danh sách doanh nhân độc thân thành đạt dưới 30 tuổi. Thời gian của Thiên Tú và Mặc Diêu được ví như vàng như bạc, không rảnh đến mức quan tâm đến mấy cái bình chọn làm gì, cũng không muốn quá nổi bật nên thường không lên tiếng đính chính. Rất ít khi Mặc Diêu đến đợi cô như thế này, chắc là lại có chuyện gì đó xảy ra rồi. Thiên tú bước nhanh, vội lao ra chỗ Mặc Diêu đang đứng ngay khi cánh cửa mở ra. Mặc Diêu thấy cô tới, dang rộng vòng tay, ôm chầm lấy cô.
“ Tú, em đây rồi. Đã ăn gì chưa ? Họp từ khuya chắc đói lắm rồi đúng không ? Về khách sạn thôi. Anh có chuyện này muốn nói với em.”
Nói rồi anh mở cửa xe cho cô. Thiên Tú thoáng nhìn lên gương mặt anh, trong lòng thầm nghĩ có vấn đề gì đó đã xảy ra. Suốt dọc đường đi, Mặc Diêu không hề nói gì, càng khiến Thiên Tú lo lắng. Họ trở về căn phòng khách sạn của Thiên Tú, ở đó đã có một bàn ăn bày sẵn hai phần bít tết. Ngồi vào bàn, Thiên Tú không nhịn được, hỏi Mặc Diêu.
“ Diêu, đã có chuyện gì xảy ra à ? Mặt anh làm em lo quá.”
Mặc Diêu vẫn tao nhã, từ tốn cắt miếng bít tết trước mặt mình, đẩy sang cho Thiên Tú, lấy đĩa bít tết chưa cắt trước mặt cô, bắt đầu cắt.
“Anh có nghe em nói không thế ?” Thiên Tú cầm nĩa, hỏi lại Mặc Diêu. Anh dừng động tác lại, gật đầu.
“Chuyện này để ăn xong rồi nói..”
Thiên Tú bất đắc dĩ cúi đầu ăn bít tết được cắt sẵn trên đĩ của mình. Suốt bữa ăn, Thiên Tú như ngồi trên đống lửa, không ngừng nghĩ xem Mặc Diêu cất công từ Bắc Kinh sang tận New York để nói với cô chuyện gì, miệng ăn cũng không có cảm giác. Cô chỉ muốn bữa ăn nào nhanh chóng kết thúc để biết chuyện. Cố gắng ăn nhưng thực sự rất khó nuốt, cô thừa nhận là vấn đề ở bản thân cô chứ không phải món bít tết này. Cái cảm giác sốt ruột, nôn nóng này là sao ?
“Rốt cuộc có chuyện gì mà anh cứ trì hoãn thế?“ Ăn miếng cuối cùng trong đĩa, Thiên Tú vội đặt dao nĩa xuống, hói Mặc Diêu cũng vừa hoàn thành bữa ăn của mình.
“Anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Vi lại phát tác rồi.” Thiên Tú đang cầm ly rượu, nghe Mặc Diêu nói xong tay cô như mất hết sức lực, chiếc ly rơi xuống đất vỡ choang, mảnh vỡ bay tung tóe. Câu nói của Mặc Diêu vang lên trong đầu cô, lặp đi lặp lại. Ánh mắt cô chạm vào đôi mắt màu chocolate của anh, sự lo lắng trong đó gần như xác nhận điều cô vừa nghe được là sự thật. Thiên Tú đứng dậy ngay lập tức, không hề để ý hai đầu gối của cô đã đập khá mạnh vào mép bàn. Âm thanh va chạm rất lớn, Mặc Diêu chạy đến chắn trước người cô, ngăn không cho cô ra ngoài. Thiên Tú, bây giờ mặt đã tối sầm, ngước lên nhìn Mặc Diêu, gần giọng.
“Anh làm cái gì thế hả ? Mau tránh ra. Vi bị như vậy là do em, là em hại con bé, anh mau tránh ra. “
Cô cố gắng đẩy Mặc Diêu, nhưng dù có khỏe cỡ nào cô cũng là phụ nữ, so với Mặc Diêu cơ thể rắn chắc, chẳng khác gì đẩy một bức tường. Mặc Diêu để mặc cho hôn thế đẩy, đánh, mắng, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ôm chặt cô, một tay giữ lấy gáy cô, để cô tựa vào bả vai vững chắc của anh. Thiên Tú trong lòng anh càng giãy dụa dữ dội, không chịu ở yên trong lòng anh. Cô phải về Trung Quốc, cô muốn ở bên cạnh Vi, muốn trở thành một điểm tựa cho cô bé, thay thế vị trí người mẹ, người chị trong lòng Vi, bù lấp những lỗi lầm trước đây cô đã từng gây ra, vậy mà tại sao, tại sao chuyện này cứ xảy đến ? Vi xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn, bình thường hơn. Thiên Tú nghĩ bản thân cô đã mang đến những điều tốt đẹp nhất đến cho Vi, nhưng khoảnh khắc vừa rồi, cô chợt nhận ra, mình chẳng đem đến cái gì cho Vi cả.
“Diêu, để em đi. Xin anh, buông em r-”
Mặc Diêu đau lòng nghe người yêu mình nài nỉ anh, nghe được sự bất an trong lời nói của cô. Anh không thể chịu đựng được. Anh yêu Thiên Tú, anh không muốn cô phải chịu bất cứ đau khổ nào. Anh chợt hối hận, tại sao anh lại nói chuyện này cho cô ấy. Biết rõ cô quý Vi, biết chắc cô sẽ vội vã trở về mà không màng tới bản thân, vậy mà anh vẫn làm, để rồi nhìn thấy người anh yêu lo lắng, thậm chí cầu xin anh, điều mà người có tính cách kiên quyết như Thiên Tú sẽ không làm. Anh muốn cô bình tĩnh lại, muốn san sẻ với anh những mối lo của cô. Anh là vị hôn phu của em cơ mà. Mặc Diêu đưa tay vòng qua eo Thiên Tú, một tay giữ lấy gáy của cô, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn mạnh mẽ, táo bạo. Mắt Thiên Tú mở lớn, động tác như bị đông cứng. Mặc Diêu hôn cô đâu phải lần đầu tiên, nhưng những nụ hôn ấy đều mang thứ gì đó rất dịu dàng, ấm áp, còn lúc này, nụ hôn ấy lại điên cuồng hơn bão táp, đầy chiếm hữu. Mặc Diêu dần áp đảo Thiên Tú, hôn cô đến khi khuân mặt cô đỏ ửng vì thiếu không khí mới chịu buông cô ra.
“Em nghe anh nói đây. Vi đã có Dương chăm sóc rồi, em không cần lo. Chẳng lẽ em muốn phá đám hai đứa nó ? “
“ Anh biết em quan tâm tới Vi, nhưng em cũng quan tâm tới bản thân một chút đi, anh xin em đấy. Em đau anh cũng đau, anh không muốn thấy em cứ dằn vặt mình, nghiêm trọng hóa vấn đề lên như thế này. Chuyện hôm nay xảy ra không ai ngờ đến cả, không phải là lỗi của em. Làm ơn, hãy giao mọi việc cho anh, được không ?”
Thiên Tú bị hôn đến nghẹt thở, cố gắng hô hấp để bù lại không khí trong buồng phổi, mắt cô đã long lanh những giọt nước mắt đảo tròn trong hốc mắt, lại cảm động trước những lời nói của Mặc Diêu, nhanh chóng rơi xuống thành những giọt lệ. Đã lâu rồi chưa khóc, lần cuối cùng cô khóc đã bao lâu rồi nhỉ ? Cô tựa hẳn vào lòng Mặc Diêu, dụi đầu vào ngực anh, khóc ướt cả một mảng áo. Mặc Diêu ôm cô trong vòng tay, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mái tóc cô. Một lát sau, nhận thấy cô gái trong lòng mình sắp nhũn xuống, Mặc Diêu vội đỡ lấy người cô, bế cô lên sofa, để cô gối lên đùi mình. Có vẻ Thiên Tú đã rất mệt rồi, để cô đi thêm chút nữa chắc cô gục ngay trên máy bay mất. Anh giữ như vậy rất lâu, luôn cử động rất nhẹ nhàng để không phá đám giấc ngủ của người yêu, ngay cả khi nhân viên đến để dọn bàn ăn anh cũng ra dấu yên lặng, yêu cầu họ phải thật nhẹ, không được gây ra bất kì một tiếng động nào mạnh. Biết nhau lâu như vậy rồi, dĩ nhiên anh biết giấc ngủ của Thiên Tú từ khi vụ tai nạn lần trước của Vi luôn rất chập chờn, gần như không thể ngủ sâu được, chỉ một tiếng động thôi cũng khiến cô tỉnh giấc. Chỉ khi nằm trong lòng anh, cô mới có một giấc ngủ có thể gọi là sâu. Lịch làm việc rất dày, không ngủ đủ sẽ không chống đỡ được. Đã mấy ngày nay Thiên Tú thức trắng rồi. Anh rất sợ, rằng người anh yêu sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào, vì vậy anh muốn gánh vác công việc của cô, giành cho cô sự yêu thương vô bờ bến, để cô nghỉ ngơi thật thoải mái khi ở bên anh.
Tiếng chuông điện thoại của Thiên Tú vang lên. Mặc Diêu cau mày, với tới chiếc điện thoại đang kêu kia, nhìn tên người gọi “Em họ Dê Dê”. Bên kia đang là ban đêm, chắc hai đứa về nhà rồi. Thật là không biết chọn thời điểm để gọi mà. Anh nhấn nút không trả lời, định đặt xuống thì điện thoại lại kêu lên. Anh lại nhấn từ chối. Đến lần thứ tám, anh bực bội, nhấn nút trả lời. Không để bên kia kịp nói hết câu, anh đã thẳng thừng trả lời rồi cúp máy ngay lập tức.
“ Là anh, Mặc Diêu. Nếu cậu muốn tìm Tú thì để sau đi. Thế nhé.”
Anh thả điện thoại lên mặt bàn, vừa thở ra thì Thiên Tú chợt xoay mình, khiến anh tưởng rằng cô đã tỉnh giấc. May mắn thay, cô vẫn đang ngủ. Điện thoại của anh rung lên. Anh rút điện thoại ra định tắt máy, thì tên người gọi làm anh dừng lại. Mặc Diêu từ từ lấy cái gối đằng sau lưng, cẩn thận nhấc Thiên Tú nằm lên gối. Anh đứng dậy, đi lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người Thiên Tú, hôn nhẹ lên trán của cô rồi mới mở cửa rời đi.
Thiên Tú ngủ đến tận bữa tối. Đến khi cô tỉnh dậy, Mặc Diêu đã đi từ lâu. Cô xoa thái dương. Cô ngủ lâu khi thức dậy sẽ đau đầu, lần nào cũng phải nhờ Mặc Diêu xoa giúp. Cơn đau đầu dần qua đi, cô phải ngồi một lát mới dần lấy lại được tỉnh táo, nhận ra Mặc Diêu đã đi từ lúc nào. Mùi hương của anh vẫn như ẩn như hiện len lỏi trong không khí, như vẫn nán lại bên người cô, không rời nửa bước. Cô đứng dậy, vào phòng rửa mặt, thay đồ dễ chịu hơn. Trở về phòng chính, Thiên Tú bước tới những tấm cửa bằng kính, đặt tay lên nền kính hơi lạnh, nhìn thành phố phồn hoa về đêm. New York về đêm luôn rực sáng, Bắc Kinh cũng rực rỡ ánh đèn điện đường như New York vậy. Cô lại nhớ đến Vi. Cô bé đang ở đó. Cô muốn đến với Vi ngay khi có thể, nhưng Mặc Diêu đã kiên quyết như thế, cô cũng không nỡ từ chối. Cô đứng suy nghĩ ngần ngơ trước cảnh đêm, không hề nghe thấy tiếng mở cửa. Hơi lạnh từ những tấm kính phả vào người cô, khiến cô đưa tay xoa hai cẳng tay. Chợt một hơi ấm từ đằng sau bao phủ lấy người cô, trên vai cũng nặng hơn vì ai đó gác lên, eo cũng từ bao giờ bị một vòng tay ôm trọn vào lòng. Mặc Diêu hôn lên quai hàm của cô, dụi đầu vào cô Thiên Tú khiến cô nhột, đầy đầu anh ra. Bị đầy ra, Mặc Diêu vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục dụi đầu vào cổ cô. Thiên Tú quay đầu sang, định đẩy anh ra thì ngay lúc đó, Mặc Diêu liền ngẩng lên, hôn một cái vào môi cô. Thiên Tú ngạc nhiên mất mấy giây, rồi sau đó cười cười, chọt ngón tay vào má anh.
“ Anh vất vả như thế chỉ vì muốn hôn em thôi à ?”
“ Ừ. “
“ Nếu thế thì sao không trực tiếp hôn luôn đi còn phải bày trò dụi vào cổ em nữa. Nhột chết đi được.”
Nói rồi cô đưa tay kéo khuân mặt anh xuống, kéo anh vào một nụ hôn nồng nhiệt. Mặc Diêu cũng nhiệt tình đáp lại, ôm eo cô, giành quyền chủ động. Hai người tách nhau ra khi cả hai đã không thể thở được, áp trán vào nhau. Mặc Diêu vuốt bờ má của Thiên Tú, âu yếm nhìn cô.
“Có đói không ? “
“ Có.”
“ Vậy thì lấy thêm áo rồi ra ngoài với anh.”
Lát sau, hai người tay trong tay, sóng đôi bước đi trên con phố nhộn nhịp giữa lòng thành phố. Hai người lẫn trong dòng người đông đúc, không còn là những con người lúc nào cũng ăn mặc lịch sự, luôn nói chuyện về những công việc làm ăn, hay tham dự những buổi họp bàn chuyện kinh doanh. Họ chỉ là hai con người trẻ tuổi, là một cặp đôi đang chìm đắm trong tình yêu, bỏ mặc thế giới bên ngoài, mặc kệ ánh mắt của người đời. Họ không bước vào những nhà hàng 5 sao sang trọng mà lại tới một quán ăn nho nhỏ nằm trong con ngõ hẹp, chật chội. Họ là chính mình, là những con người bình thường, ăn những món ăn của người bình thường, và yêu nhau như cách mà người ta yêu nhau, lại thêm vài phần sâu sắc. Mặc Diêu và Thiên Tú lại tới DUMBO. Ven bờ sông Đông vẫn giữ được những nét truyền thống, có chút khiến người ta nhớ về bến cảng cũ bên cạnh những ngồi nhà xây bằng gạch đỏ, mà đối diện nó, là quận Manhattan hào nhoáng và tráng lệ. Hai người ngồi bên nhau trên chiếc ghế dài bằng gỗ, dựa vào nhau, yên lặng thưởng thức cái vẻ đẹp ấy.
“ Muốn làm giống như 10 năm trước không ? Khi chúng ta mới yêu nhau ấy.”
Nói rồi anh khom người xuống, như chờ đợi cô leo lên lưng mình. Thiên Tú cười, che đi hai má hơi hồng hồng, leo lên lưng anh. Mặc Diêu giữ vững cô, từ từ đi dọc bờ sông. Tấm lưng anh rất rộng, rất vững chãi, cho cô một cảm giác an toàn. Cô ghé lại vai anh, tựa đầu vào, thì thầm.
“ Em yêu anh.”
Mặc Diêu ngừng lại, thả cô xuống, kéo cô đến trước anh, đôi môi anh đặt lên môi cô một nụ hôn lãng mạn, dịu dàng và tràn ngập hành phúc.
“ Ba nụ hôn môi. Anh cũng yêu em, Thiên Tú.”
Hết chương 20
__________________________________
Các bạn ăn đường chắc cũng đã rồi, bây giờ phải cho thêm ti đắng cho nó cân bằng vị giác nhé. Mình đã thất hứa tới gần 3 tháng, thực xin lỗi TvT Bây giờ mình có một tin buồn nho nhỏ, là mình sẽ ngưng viết truyện cho tới tháng 7 để tập trung ôn thi ;-; Nêu mình có hứng và có thời gian để viết, mình sẽ tiếp tục đăng trong thời gian này. Thực lòng xin lỗi các bạn TvT
Hai người về đến nhà. Cõng Vi trên vai, Dương Dương lên thẳng tầng hai, mở cửa phòng cô. Đã một thời gian anh không vào phòng cô rồi. Nó gần như không hề thay đổi, chỉ có duy nhất sức sống của nó khác hẳn lần trước. Nơi này có mùi hương của cô. Hương thơm thoang thoảng của hoa tường vi, lại có chút gì đó tươi mát của cỏ non vây quanh anh, nhẹ nhàng lan đến khoang mũi anh, thấm dần vào làn da. Mùi hương thật đặc biệt.
Đặt cô xuống giường, đắp chăn cho cô xong xuôi, anh ngồi xuống bên cạnh giường, vươn vai vài cái. Anh nhìn xuống Vi đang ngủ trên giường, cười nhẹ, khẽ xoa đầu cô. Hôm nay cô vất vả rồi. Gạt vài sợi tóc vướng trên khuân mặt cô, Dương Dương vuốt lên gò má còn hơi đỏ do tì lên vai anh, định rút tay về. Thế nhưng hành động của Vi còn nhanh hơn. Tay cô để trong chăn bỗng vươn lên tóm lấy tay anh, nắm chặt không chịu buông. Anh bất ngờ, cô bé này có vẻ thích ôm ấy cái gì đó mới có thể ngủ được thì phải. Giờ anh mới để ý, trong giường cô có khá nhiều gối, thậm chí còn có một chú gấu bông xinh xinh nữa. Vi càng siết chặt tay, tay càng khó đứng dậy trở về phòng. Chẳng lẽ cứ như thế này suốt đêm sao ? Ngày mai anh còn có lịch làm việc nữa.
Đang nghĩ cách làm thế nào để gỡ tay cô ra, anh nhận thấy Vi trở mình. Khuân mặt cô khi ngủ hồng hào, hơi thở đều đều làm anh thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Vi vẫn vô tư ôm chặt lấy tay anh, tựa như một thiên thần ôm lấy báu vật của mình mà say ngủ trên mây. Dương Dương bối rối, không biết làm thế nào để gỡ tay ra. Phải làm sao đây ? Chỉ còn một cách duy nhất, gọi cô ấy dậy. Anh không muốn phá giấc ngủ của cô, rất muốn cô nghỉ ngơi, nhưng anh không thể ở tình trạng này mãi được.
“ Vi.”
Anh gọi hai lần, cô không có phản ứng gì. Đến lần thứ ba, cô buông lỏng tay anh, quay sang phía bên kia giường. Dương Dương không ngờ cô lại có thể thay đổi một cách nhanh chóng như vậy. Mà dù sao thì cô ấy cũng buông tay mình ra rồi, mình cũng nên rời khỏi phòng thôi. Anh mở cửa, bước ra ngoài, không hè biết rằng cố gái đang nằm trên giường kia đã tỉnh dậy.
Vi mở to đôi mắt, hai má cứ hồng rực lên như bị sốt, mắt nóng, tai cũng đỏ ửng, tưởng chừng có thể bốc khói vậy. Đã vào mùa thu, trời se se lạnh, đắp chăn sẽ không bị nóng, vậy mà sao hôm nay lại nóng đến vã mồ hôi như vậy chứ. Tim cô đập loạn lên. Vi ơi là Vi, sao lại có thế nhầm lẫn tệ hại đến thế hả ? Cô biết bản thân lúc đó đang ở trong tình trạng không tỉnh táo, nhưng đâu thể làm ra chuyện như vậy được. Dương Dương là người có tính hướng nội, đến về nhà ở với bố mẹ cũng phỉ mất vài ngày mới quen, cô cũng mới đến đây có vài tuần, gặp anh được mấy lần đều để lại ấn tượng không tốt như vậy thì cô còn mặt mũi nào mà nhìn anh nữa. Trời ơi, Vi ơi mày ăn ở kiểu gì mà số xui xẻo đến mức này cơ chứ ? Cô chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống đấy trốn thôi.
Ở phòng bên cạnh, Dương Dương cũng không khá gì hơn, nhưng vẫn đủ bình tĩnh để bắt bản thân ngồi xuống giường, suy nghĩ thấu đáo. Nghĩ một hồi lâu, anh mở điện thoại, gọi cho Thiên Tú. Chuông đổ một hồi dài, nhưng không ai nhấc máy. Đầu bên kia phát ra một tràng tiếng Anh, anh tuy không hiểu chữ nào nhưng biết chắc bà chị này đang ở nước ngoài. Gọi lại lần nữa, vẫn không nhấc máy. Anh kiên trì gọi lại, đến lần thứ tám thì có người nhấc máy.
“ Chị Tú--”
“ Dương Dương hả ? “
Giọng nam hơi khàn đầu bên kia vọng tới tai anh. Chờ đã, giọng nam ? Giọng nam ? Anh phải nhìn lại điện thoại xem mình có gọi nhầm vào số người khác không. Đúng số mà, vậy thì ai đang nghe điện thoại của chị ấy ? Người ở đầu dây bên kia đã lên tiếng trả lời câu hỏi trong đầu anh.
“ Là anh, Mặc Diêu. Nếu cậu muốn tìm Tú thì để sau đi. Thế nhé. “
Mặc Diêu nói xong thì cũng cúp điện thoại, không để Dương Dương nói được câu nào. Dương Dương khó hiểu. Chuyện gì vậy ?
_____________________________
New York
Thiên Tú vừa ra khỏi phòng họp, khẽ vươn vai rồi vặn mình một chút. Họp hành gì mà họp vào giữa đêm khuya thế này chứ ? Nếu không phải liên quan đến hợp đồng làm ăn ở Mĩ thì cô chỉ cử thư ký sang đại diên thôi, đích thân đi thế này mệt quá. Đi qua đại sảnh, bắt gặp bóng dáng quen thuộc của Mặc Diêu đang đợi mình bên chiếc xe ô tô của anh. Việc cô và Mặc Diêu đính hôn vốn đã khá lâu, nhiều người cũng không để ý, bản thân hai người cũng không nhắc gì về việc đính hôn nên nó nhanh chóng bị những tin sốt xẻo khác chôn vùi , thậm chí nhiều bảng bình chọn vẫn đưa tên hai người vào danh sách doanh nhân độc thân thành đạt dưới 30 tuổi. Thời gian của Thiên Tú và Mặc Diêu được ví như vàng như bạc, không rảnh đến mức quan tâm đến mấy cái bình chọn làm gì, cũng không muốn quá nổi bật nên thường không lên tiếng đính chính. Rất ít khi Mặc Diêu đến đợi cô như thế này, chắc là lại có chuyện gì đó xảy ra rồi. Thiên tú bước nhanh, vội lao ra chỗ Mặc Diêu đang đứng ngay khi cánh cửa mở ra. Mặc Diêu thấy cô tới, dang rộng vòng tay, ôm chầm lấy cô.
“ Tú, em đây rồi. Đã ăn gì chưa ? Họp từ khuya chắc đói lắm rồi đúng không ? Về khách sạn thôi. Anh có chuyện này muốn nói với em.”
Nói rồi anh mở cửa xe cho cô. Thiên Tú thoáng nhìn lên gương mặt anh, trong lòng thầm nghĩ có vấn đề gì đó đã xảy ra. Suốt dọc đường đi, Mặc Diêu không hề nói gì, càng khiến Thiên Tú lo lắng. Họ trở về căn phòng khách sạn của Thiên Tú, ở đó đã có một bàn ăn bày sẵn hai phần bít tết. Ngồi vào bàn, Thiên Tú không nhịn được, hỏi Mặc Diêu.
“ Diêu, đã có chuyện gì xảy ra à ? Mặt anh làm em lo quá.”
Mặc Diêu vẫn tao nhã, từ tốn cắt miếng bít tết trước mặt mình, đẩy sang cho Thiên Tú, lấy đĩa bít tết chưa cắt trước mặt cô, bắt đầu cắt.
“Anh có nghe em nói không thế ?” Thiên Tú cầm nĩa, hỏi lại Mặc Diêu. Anh dừng động tác lại, gật đầu.
“Chuyện này để ăn xong rồi nói..”
Thiên Tú bất đắc dĩ cúi đầu ăn bít tết được cắt sẵn trên đĩ của mình. Suốt bữa ăn, Thiên Tú như ngồi trên đống lửa, không ngừng nghĩ xem Mặc Diêu cất công từ Bắc Kinh sang tận New York để nói với cô chuyện gì, miệng ăn cũng không có cảm giác. Cô chỉ muốn bữa ăn nào nhanh chóng kết thúc để biết chuyện. Cố gắng ăn nhưng thực sự rất khó nuốt, cô thừa nhận là vấn đề ở bản thân cô chứ không phải món bít tết này. Cái cảm giác sốt ruột, nôn nóng này là sao ?
“Rốt cuộc có chuyện gì mà anh cứ trì hoãn thế?“ Ăn miếng cuối cùng trong đĩa, Thiên Tú vội đặt dao nĩa xuống, hói Mặc Diêu cũng vừa hoàn thành bữa ăn của mình.
“Anh chỉ muốn tốt cho em thôi. Vi lại phát tác rồi.” Thiên Tú đang cầm ly rượu, nghe Mặc Diêu nói xong tay cô như mất hết sức lực, chiếc ly rơi xuống đất vỡ choang, mảnh vỡ bay tung tóe. Câu nói của Mặc Diêu vang lên trong đầu cô, lặp đi lặp lại. Ánh mắt cô chạm vào đôi mắt màu chocolate của anh, sự lo lắng trong đó gần như xác nhận điều cô vừa nghe được là sự thật. Thiên Tú đứng dậy ngay lập tức, không hề để ý hai đầu gối của cô đã đập khá mạnh vào mép bàn. Âm thanh va chạm rất lớn, Mặc Diêu chạy đến chắn trước người cô, ngăn không cho cô ra ngoài. Thiên Tú, bây giờ mặt đã tối sầm, ngước lên nhìn Mặc Diêu, gần giọng.
“Anh làm cái gì thế hả ? Mau tránh ra. Vi bị như vậy là do em, là em hại con bé, anh mau tránh ra. “
Cô cố gắng đẩy Mặc Diêu, nhưng dù có khỏe cỡ nào cô cũng là phụ nữ, so với Mặc Diêu cơ thể rắn chắc, chẳng khác gì đẩy một bức tường. Mặc Diêu để mặc cho hôn thế đẩy, đánh, mắng, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ôm chặt cô, một tay giữ lấy gáy cô, để cô tựa vào bả vai vững chắc của anh. Thiên Tú trong lòng anh càng giãy dụa dữ dội, không chịu ở yên trong lòng anh. Cô phải về Trung Quốc, cô muốn ở bên cạnh Vi, muốn trở thành một điểm tựa cho cô bé, thay thế vị trí người mẹ, người chị trong lòng Vi, bù lấp những lỗi lầm trước đây cô đã từng gây ra, vậy mà tại sao, tại sao chuyện này cứ xảy đến ? Vi xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn, bình thường hơn. Thiên Tú nghĩ bản thân cô đã mang đến những điều tốt đẹp nhất đến cho Vi, nhưng khoảnh khắc vừa rồi, cô chợt nhận ra, mình chẳng đem đến cái gì cho Vi cả.
“Diêu, để em đi. Xin anh, buông em r-”
Mặc Diêu đau lòng nghe người yêu mình nài nỉ anh, nghe được sự bất an trong lời nói của cô. Anh không thể chịu đựng được. Anh yêu Thiên Tú, anh không muốn cô phải chịu bất cứ đau khổ nào. Anh chợt hối hận, tại sao anh lại nói chuyện này cho cô ấy. Biết rõ cô quý Vi, biết chắc cô sẽ vội vã trở về mà không màng tới bản thân, vậy mà anh vẫn làm, để rồi nhìn thấy người anh yêu lo lắng, thậm chí cầu xin anh, điều mà người có tính cách kiên quyết như Thiên Tú sẽ không làm. Anh muốn cô bình tĩnh lại, muốn san sẻ với anh những mối lo của cô. Anh là vị hôn phu của em cơ mà. Mặc Diêu đưa tay vòng qua eo Thiên Tú, một tay giữ lấy gáy của cô, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn mạnh mẽ, táo bạo. Mắt Thiên Tú mở lớn, động tác như bị đông cứng. Mặc Diêu hôn cô đâu phải lần đầu tiên, nhưng những nụ hôn ấy đều mang thứ gì đó rất dịu dàng, ấm áp, còn lúc này, nụ hôn ấy lại điên cuồng hơn bão táp, đầy chiếm hữu. Mặc Diêu dần áp đảo Thiên Tú, hôn cô đến khi khuân mặt cô đỏ ửng vì thiếu không khí mới chịu buông cô ra.
“Em nghe anh nói đây. Vi đã có Dương chăm sóc rồi, em không cần lo. Chẳng lẽ em muốn phá đám hai đứa nó ? “
“ Anh biết em quan tâm tới Vi, nhưng em cũng quan tâm tới bản thân một chút đi, anh xin em đấy. Em đau anh cũng đau, anh không muốn thấy em cứ dằn vặt mình, nghiêm trọng hóa vấn đề lên như thế này. Chuyện hôm nay xảy ra không ai ngờ đến cả, không phải là lỗi của em. Làm ơn, hãy giao mọi việc cho anh, được không ?”
Thiên Tú bị hôn đến nghẹt thở, cố gắng hô hấp để bù lại không khí trong buồng phổi, mắt cô đã long lanh những giọt nước mắt đảo tròn trong hốc mắt, lại cảm động trước những lời nói của Mặc Diêu, nhanh chóng rơi xuống thành những giọt lệ. Đã lâu rồi chưa khóc, lần cuối cùng cô khóc đã bao lâu rồi nhỉ ? Cô tựa hẳn vào lòng Mặc Diêu, dụi đầu vào ngực anh, khóc ướt cả một mảng áo. Mặc Diêu ôm cô trong vòng tay, nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mái tóc cô. Một lát sau, nhận thấy cô gái trong lòng mình sắp nhũn xuống, Mặc Diêu vội đỡ lấy người cô, bế cô lên sofa, để cô gối lên đùi mình. Có vẻ Thiên Tú đã rất mệt rồi, để cô đi thêm chút nữa chắc cô gục ngay trên máy bay mất. Anh giữ như vậy rất lâu, luôn cử động rất nhẹ nhàng để không phá đám giấc ngủ của người yêu, ngay cả khi nhân viên đến để dọn bàn ăn anh cũng ra dấu yên lặng, yêu cầu họ phải thật nhẹ, không được gây ra bất kì một tiếng động nào mạnh. Biết nhau lâu như vậy rồi, dĩ nhiên anh biết giấc ngủ của Thiên Tú từ khi vụ tai nạn lần trước của Vi luôn rất chập chờn, gần như không thể ngủ sâu được, chỉ một tiếng động thôi cũng khiến cô tỉnh giấc. Chỉ khi nằm trong lòng anh, cô mới có một giấc ngủ có thể gọi là sâu. Lịch làm việc rất dày, không ngủ đủ sẽ không chống đỡ được. Đã mấy ngày nay Thiên Tú thức trắng rồi. Anh rất sợ, rằng người anh yêu sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào, vì vậy anh muốn gánh vác công việc của cô, giành cho cô sự yêu thương vô bờ bến, để cô nghỉ ngơi thật thoải mái khi ở bên anh.
Tiếng chuông điện thoại của Thiên Tú vang lên. Mặc Diêu cau mày, với tới chiếc điện thoại đang kêu kia, nhìn tên người gọi “Em họ Dê Dê”. Bên kia đang là ban đêm, chắc hai đứa về nhà rồi. Thật là không biết chọn thời điểm để gọi mà. Anh nhấn nút không trả lời, định đặt xuống thì điện thoại lại kêu lên. Anh lại nhấn từ chối. Đến lần thứ tám, anh bực bội, nhấn nút trả lời. Không để bên kia kịp nói hết câu, anh đã thẳng thừng trả lời rồi cúp máy ngay lập tức.
“ Là anh, Mặc Diêu. Nếu cậu muốn tìm Tú thì để sau đi. Thế nhé.”
Anh thả điện thoại lên mặt bàn, vừa thở ra thì Thiên Tú chợt xoay mình, khiến anh tưởng rằng cô đã tỉnh giấc. May mắn thay, cô vẫn đang ngủ. Điện thoại của anh rung lên. Anh rút điện thoại ra định tắt máy, thì tên người gọi làm anh dừng lại. Mặc Diêu từ từ lấy cái gối đằng sau lưng, cẩn thận nhấc Thiên Tú nằm lên gối. Anh đứng dậy, đi lấy một tấm chăn mỏng đắp lên người Thiên Tú, hôn nhẹ lên trán của cô rồi mới mở cửa rời đi.
Thiên Tú ngủ đến tận bữa tối. Đến khi cô tỉnh dậy, Mặc Diêu đã đi từ lâu. Cô xoa thái dương. Cô ngủ lâu khi thức dậy sẽ đau đầu, lần nào cũng phải nhờ Mặc Diêu xoa giúp. Cơn đau đầu dần qua đi, cô phải ngồi một lát mới dần lấy lại được tỉnh táo, nhận ra Mặc Diêu đã đi từ lúc nào. Mùi hương của anh vẫn như ẩn như hiện len lỏi trong không khí, như vẫn nán lại bên người cô, không rời nửa bước. Cô đứng dậy, vào phòng rửa mặt, thay đồ dễ chịu hơn. Trở về phòng chính, Thiên Tú bước tới những tấm cửa bằng kính, đặt tay lên nền kính hơi lạnh, nhìn thành phố phồn hoa về đêm. New York về đêm luôn rực sáng, Bắc Kinh cũng rực rỡ ánh đèn điện đường như New York vậy. Cô lại nhớ đến Vi. Cô bé đang ở đó. Cô muốn đến với Vi ngay khi có thể, nhưng Mặc Diêu đã kiên quyết như thế, cô cũng không nỡ từ chối. Cô đứng suy nghĩ ngần ngơ trước cảnh đêm, không hề nghe thấy tiếng mở cửa. Hơi lạnh từ những tấm kính phả vào người cô, khiến cô đưa tay xoa hai cẳng tay. Chợt một hơi ấm từ đằng sau bao phủ lấy người cô, trên vai cũng nặng hơn vì ai đó gác lên, eo cũng từ bao giờ bị một vòng tay ôm trọn vào lòng. Mặc Diêu hôn lên quai hàm của cô, dụi đầu vào cô Thiên Tú khiến cô nhột, đầy đầu anh ra. Bị đầy ra, Mặc Diêu vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tiếp tục dụi đầu vào cổ cô. Thiên Tú quay đầu sang, định đẩy anh ra thì ngay lúc đó, Mặc Diêu liền ngẩng lên, hôn một cái vào môi cô. Thiên Tú ngạc nhiên mất mấy giây, rồi sau đó cười cười, chọt ngón tay vào má anh.
“ Anh vất vả như thế chỉ vì muốn hôn em thôi à ?”
“ Ừ. “
“ Nếu thế thì sao không trực tiếp hôn luôn đi còn phải bày trò dụi vào cổ em nữa. Nhột chết đi được.”
Nói rồi cô đưa tay kéo khuân mặt anh xuống, kéo anh vào một nụ hôn nồng nhiệt. Mặc Diêu cũng nhiệt tình đáp lại, ôm eo cô, giành quyền chủ động. Hai người tách nhau ra khi cả hai đã không thể thở được, áp trán vào nhau. Mặc Diêu vuốt bờ má của Thiên Tú, âu yếm nhìn cô.
“Có đói không ? “
“ Có.”
“ Vậy thì lấy thêm áo rồi ra ngoài với anh.”
Lát sau, hai người tay trong tay, sóng đôi bước đi trên con phố nhộn nhịp giữa lòng thành phố. Hai người lẫn trong dòng người đông đúc, không còn là những con người lúc nào cũng ăn mặc lịch sự, luôn nói chuyện về những công việc làm ăn, hay tham dự những buổi họp bàn chuyện kinh doanh. Họ chỉ là hai con người trẻ tuổi, là một cặp đôi đang chìm đắm trong tình yêu, bỏ mặc thế giới bên ngoài, mặc kệ ánh mắt của người đời. Họ không bước vào những nhà hàng 5 sao sang trọng mà lại tới một quán ăn nho nhỏ nằm trong con ngõ hẹp, chật chội. Họ là chính mình, là những con người bình thường, ăn những món ăn của người bình thường, và yêu nhau như cách mà người ta yêu nhau, lại thêm vài phần sâu sắc. Mặc Diêu và Thiên Tú lại tới DUMBO. Ven bờ sông Đông vẫn giữ được những nét truyền thống, có chút khiến người ta nhớ về bến cảng cũ bên cạnh những ngồi nhà xây bằng gạch đỏ, mà đối diện nó, là quận Manhattan hào nhoáng và tráng lệ. Hai người ngồi bên nhau trên chiếc ghế dài bằng gỗ, dựa vào nhau, yên lặng thưởng thức cái vẻ đẹp ấy.
“ Muốn làm giống như 10 năm trước không ? Khi chúng ta mới yêu nhau ấy.”
Nói rồi anh khom người xuống, như chờ đợi cô leo lên lưng mình. Thiên Tú cười, che đi hai má hơi hồng hồng, leo lên lưng anh. Mặc Diêu giữ vững cô, từ từ đi dọc bờ sông. Tấm lưng anh rất rộng, rất vững chãi, cho cô một cảm giác an toàn. Cô ghé lại vai anh, tựa đầu vào, thì thầm.
“ Em yêu anh.”
Mặc Diêu ngừng lại, thả cô xuống, kéo cô đến trước anh, đôi môi anh đặt lên môi cô một nụ hôn lãng mạn, dịu dàng và tràn ngập hành phúc.
“ Ba nụ hôn môi. Anh cũng yêu em, Thiên Tú.”
Hết chương 20
__________________________________
Các bạn ăn đường chắc cũng đã rồi, bây giờ phải cho thêm ti đắng cho nó cân bằng vị giác nhé. Mình đã thất hứa tới gần 3 tháng, thực xin lỗi TvT Bây giờ mình có một tin buồn nho nhỏ, là mình sẽ ngưng viết truyện cho tới tháng 7 để tập trung ôn thi ;-; Nêu mình có hứng và có thời gian để viết, mình sẽ tiếp tục đăng trong thời gian này. Thực lòng xin lỗi các bạn TvT
/20
|