Dương Dương là thủ lĩnh của quân đoàn Thương Lang Cảnh Bắc, anh không đấu lại được. Dương Phi là thủ lĩnh của một phe, anh cũng không thể đánh lại được. Về mặt võ thuật, người gác cổng Dương Thiên của nhà họ Dương chắc còn có chút hy vọng chiến thắng. Vê mặt kinh doanh, một phần hai mươi tài sản của Dương Thần cũng có chút hy vọng.
Đương nhiên đây chỉ là hy vọng mà thôi. Chuyện cá cược của hai ba con rất nhiều người trong Lạc Việt đều biết.
Đặc biệt là phía Kinh Thành đã có không ít người đến xung quanh cổng chính nhà họ Dương. Có cả Khương Di Quân, Lăng Thiên Long và những người khác.
Ngay cả Tần Bắc Minh và Mai Châu Anh cũng đến. Không giống với những người khác, bọn họ đến để xem Dương Hạo Quân đàn áp nhà họ Dương.
Dù sao thì bọn họ cũng biết thân phận của Dương Hạo Quân. Đương nhiên đa số những người đến đây chỉ là muốn hóng chuyện. Lê Quân Hào đến để thương tiếc cho người anh em của mình.
Anh ta hy vọng Dương Hạo Quân sẽ không xuất hiện, trốn xa một chút. “Được rồi, thời gian đã tới, cuối cùng Dương Hạo Quân vẫn không xuất hiện! Cậu ta đã từ bỏ cuộc thách đấu! Đúng là loại người hèn nhát, một kẻ tôi tệ, không xứng đáng để bước vào nhà họ Dương!”
“Từ giây phút này trở đi, tước bỏ họ của Dương Hạo Quân, từ nay về sau, cậu ta không được mang họ Dương nữa!”
Quản gia của nhà họ Dương cất cao giọng nói và tuyên bố. Từ giờ phút này, Dương Hạo Quân sẽ trở thành trò đùa lớn nhất, luôn mang theo sự sỉ nhục! Mai Châu Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, thì thầm: “Tại sao anh rể lại không xuất hiện vậy? Anh mau xuất hiện!”
Khương Di Quân hít sâu mấy lần, cô ta rất mong chờ bạch mã hoàng tử trong lòng cô ta sẽ bước vào cổng chính của nhà họ Dương với tư cách là một Thiên Thần. Nhưng Dương Hạo Quân đã hoàn toàn biến mất suốt mây tháng trời rôi.
Khả năng anh xuất hiện là quá nhỏ. Dương Minh Thiên còn cố ý đưa Chí Oánh đến.
Lúc này, ông ta nhìn Chí Oánh chế nhạo nói: “Bây giờ bà có gì muốn nói không? Ha hai”
“Hay là giống như trước?”
“Bà sẽ đưa Dương Hạo Quân đến cổng chính của nhà họ Dương chúng tôi, hét lớn con trai bà Dương Hạo Thiên vô địch thiên hạ.
Nhà họ Dương chúng tôi chỉ có thể ăn năn sám hối”
Nghe thấy những lời nói châm biếm, Chí Oánh cúi đầu xuống, nét mặt đau khổ. Bà cũng muốn làm như vậy! Nhưng đó là mong ước xa vời mà thôi! Lúc này đây bà không cầu xin điều gì, chỉ cầu xin Dương Hạo Quân có thể đường đường chính
Đương nhiên đây chỉ là hy vọng mà thôi. Chuyện cá cược của hai ba con rất nhiều người trong Lạc Việt đều biết.
Đặc biệt là phía Kinh Thành đã có không ít người đến xung quanh cổng chính nhà họ Dương. Có cả Khương Di Quân, Lăng Thiên Long và những người khác.
Ngay cả Tần Bắc Minh và Mai Châu Anh cũng đến. Không giống với những người khác, bọn họ đến để xem Dương Hạo Quân đàn áp nhà họ Dương.
Dù sao thì bọn họ cũng biết thân phận của Dương Hạo Quân. Đương nhiên đa số những người đến đây chỉ là muốn hóng chuyện. Lê Quân Hào đến để thương tiếc cho người anh em của mình.
Anh ta hy vọng Dương Hạo Quân sẽ không xuất hiện, trốn xa một chút. “Được rồi, thời gian đã tới, cuối cùng Dương Hạo Quân vẫn không xuất hiện! Cậu ta đã từ bỏ cuộc thách đấu! Đúng là loại người hèn nhát, một kẻ tôi tệ, không xứng đáng để bước vào nhà họ Dương!”
“Từ giây phút này trở đi, tước bỏ họ của Dương Hạo Quân, từ nay về sau, cậu ta không được mang họ Dương nữa!”
Quản gia của nhà họ Dương cất cao giọng nói và tuyên bố. Từ giờ phút này, Dương Hạo Quân sẽ trở thành trò đùa lớn nhất, luôn mang theo sự sỉ nhục! Mai Châu Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, thì thầm: “Tại sao anh rể lại không xuất hiện vậy? Anh mau xuất hiện!”
Khương Di Quân hít sâu mấy lần, cô ta rất mong chờ bạch mã hoàng tử trong lòng cô ta sẽ bước vào cổng chính của nhà họ Dương với tư cách là một Thiên Thần. Nhưng Dương Hạo Quân đã hoàn toàn biến mất suốt mây tháng trời rôi.
Khả năng anh xuất hiện là quá nhỏ. Dương Minh Thiên còn cố ý đưa Chí Oánh đến.
Lúc này, ông ta nhìn Chí Oánh chế nhạo nói: “Bây giờ bà có gì muốn nói không? Ha hai”
“Hay là giống như trước?”
“Bà sẽ đưa Dương Hạo Quân đến cổng chính của nhà họ Dương chúng tôi, hét lớn con trai bà Dương Hạo Thiên vô địch thiên hạ.
Nhà họ Dương chúng tôi chỉ có thể ăn năn sám hối”
Nghe thấy những lời nói châm biếm, Chí Oánh cúi đầu xuống, nét mặt đau khổ. Bà cũng muốn làm như vậy! Nhưng đó là mong ước xa vời mà thôi! Lúc này đây bà không cầu xin điều gì, chỉ cầu xin Dương Hạo Quân có thể đường đường chính
/2207
|