Người nhà họ Trịnh bắt đầu hướng sự chú ý lên công ty của Đoàn Lê Nguyên.
Trước đó bọn họ đã có ý đồ, nhưng không dám.
Bởi vì trên Đoàn Lê Nguyên có sự bảo bọc của ông cụ Lâm, bọn họ cũng không dám có ý xấu gì.
Bây giờ thì khác.
“Ừm, mọi người đều muốn làm sao có thể thu được tập đoàn Minh Cường vào trong tay chúng ta?”
“Lê Nguyên cũng không cần đối phó, nghĩ cách gì đó để cô ta tự nguyện giao ra!”
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng liếc nhau.
Bọn họ đã bị chôn vùi một nửa, muốn phát triển nhà họ Trịnh.
Đây là sứ mệnh cũng như là mục tiêu của bọn họ.
Vì dòng họ bọn họ tự nguyện bỏ qua mọi thứ.
Cho nên tập đoàn Minh Cường là tình thế bắt buộc với họ.
“Ông bà, hai người thấy thế này có được không? Chúng ta thế này...”
Trịnh Quân Nga đến gần Ngô Thị Lan, nhỏ giọng nói bên tai hai người.
“Ừm? Như thế này không phải có chút quá đáng sao?”
Trịnh Quốc Thắng ngạc nhiên nói.
Ngô Thị Lan lại ngay lập tức nói: “Bà thầy rất được! Cách này rất thẳng thắn!”
“Vâng, chúng ta đạt được mục đích là được!”
Trịnh Quân Nga gật gật đầu.
“Vẫn nên bàn bạc lại môt chút đi!”
Trịnh Quốc Thắng vẫn có ý kiến trái ngược.
“Không, làm cái này.
Cần quyết đoán mà không quyết đoán thì sẽ loạn! Nhân lúc anh ta bị bệnh thì đòi mạng anh ta! Bây giờ đúng lúc bộ dạng Dương Hạo Quân thế này, chính là thời cơ tốt của chúng tai”
“Đúng vậy, trước đây Dương Hạo Quân lợi hại như thế nào! Bây giờ ngay cả rắm cũng không dám thả, bây giờ không đối phó với anh ta thì định lúc nào?”
Mấy người Trịnh Quân Nga nói.
“Làm cách này đi!”
Ngô Thị Lan một lời quyết định.
“Chuyện này vẫn nên để nhà họ Đoàn biết một chút...
Trịnh Quốc Thắng đề nghị.
Ngô Thị Lan gật gật đầu: "Cũng được, mỗi nhà chúng ta sợ là có khó khăn.
Hai nhà hợp tác thì tương đối ổn”
Đoàn Lê Nguyên thế nào cũng không ngờ được chuyện này đã bắt đầu.
Lấy đi một bên thận của Dương Hạo Quân cũng không đáng kể chút nào.
Sau khi về Giang Bắc, Đoàn Lê Nguyên đặc biệt tìm nhân viên hộ lý đến chăm sóc Dương Hạo Quân.
Dù sao anh cũng vừa cắt bỏ một bên thận.
- -------------------
Trước đó bọn họ đã có ý đồ, nhưng không dám.
Bởi vì trên Đoàn Lê Nguyên có sự bảo bọc của ông cụ Lâm, bọn họ cũng không dám có ý xấu gì.
Bây giờ thì khác.
“Ừm, mọi người đều muốn làm sao có thể thu được tập đoàn Minh Cường vào trong tay chúng ta?”
“Lê Nguyên cũng không cần đối phó, nghĩ cách gì đó để cô ta tự nguyện giao ra!”
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng liếc nhau.
Bọn họ đã bị chôn vùi một nửa, muốn phát triển nhà họ Trịnh.
Đây là sứ mệnh cũng như là mục tiêu của bọn họ.
Vì dòng họ bọn họ tự nguyện bỏ qua mọi thứ.
Cho nên tập đoàn Minh Cường là tình thế bắt buộc với họ.
“Ông bà, hai người thấy thế này có được không? Chúng ta thế này...”
Trịnh Quân Nga đến gần Ngô Thị Lan, nhỏ giọng nói bên tai hai người.
“Ừm? Như thế này không phải có chút quá đáng sao?”
Trịnh Quốc Thắng ngạc nhiên nói.
Ngô Thị Lan lại ngay lập tức nói: “Bà thầy rất được! Cách này rất thẳng thắn!”
“Vâng, chúng ta đạt được mục đích là được!”
Trịnh Quân Nga gật gật đầu.
“Vẫn nên bàn bạc lại môt chút đi!”
Trịnh Quốc Thắng vẫn có ý kiến trái ngược.
“Không, làm cái này.
Cần quyết đoán mà không quyết đoán thì sẽ loạn! Nhân lúc anh ta bị bệnh thì đòi mạng anh ta! Bây giờ đúng lúc bộ dạng Dương Hạo Quân thế này, chính là thời cơ tốt của chúng tai”
“Đúng vậy, trước đây Dương Hạo Quân lợi hại như thế nào! Bây giờ ngay cả rắm cũng không dám thả, bây giờ không đối phó với anh ta thì định lúc nào?”
Mấy người Trịnh Quân Nga nói.
“Làm cách này đi!”
Ngô Thị Lan một lời quyết định.
“Chuyện này vẫn nên để nhà họ Đoàn biết một chút...
Trịnh Quốc Thắng đề nghị.
Ngô Thị Lan gật gật đầu: "Cũng được, mỗi nhà chúng ta sợ là có khó khăn.
Hai nhà hợp tác thì tương đối ổn”
Đoàn Lê Nguyên thế nào cũng không ngờ được chuyện này đã bắt đầu.
Lấy đi một bên thận của Dương Hạo Quân cũng không đáng kể chút nào.
Sau khi về Giang Bắc, Đoàn Lê Nguyên đặc biệt tìm nhân viên hộ lý đến chăm sóc Dương Hạo Quân.
Dù sao anh cũng vừa cắt bỏ một bên thận.
- -------------------
/2207
|