Đây là thời khắc khó chịu nhất với Dương Hạo Quân, nhưng Huyền Long, Thiên Long cứ vo ve bên tai như ruồi.
Dương Hạo Quân có ý định giết người.
Anh muốn đánh bay bốn người này.
Ba người Thiên Long muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.
Huyền Lang có vẻ rất hưng phấn, chế nhạo: "Để tôi xem thử xem người đứng thứ hai mươi Thiên Bảng mạnh thế nào?" "Một đấm cho anh”
Dương Hạo Quân đã giơ nắm đấm lên và đánh ra.
"Rầm”
Dương Hạo Quân giơ nắm đấm này lên mặt đất rung chuyển, gió lớn đần dân ngưng tụ, sức mạnh đang ùn ùn kéo đến.
Sắc mặt mấy người Thiên Long thay đổi đáng kể.
Cường giả trong Thiên bảng quả nhiên đủ mạnh.
Ngay cả sắc mặt Huyền Lang cũng thay đổi chóng mặt nhưng anh ta càng trở nên hào hứng hơn.
Dương Hạo Quân càng mạnh mẽ thì anh ta càng hứng thú.
Huyền Lang cũng bắt đầu chuyển công pháp mạnh nhất.
Anh ta sẽ đọ cao thấp với Dương Hạo Quân.
Ngay tại lúc chỉ mành treo chuông, Tây Thiên Vương đột nhiên vội vàng chạy tới.
"Vương, có tin tức."
Cô ấy hét về phía Dương Hạo Quân.
Cuộc chiến đột ngột bị phá hủy.
Nghe vậy, Dương Hạo Quân đột ngột thu tay lại, cùng Tây Thiên Vương vội vàng rời đi.
"Lần sau anh sẽ không may mắn như vậy”
Trước khi đi, Dương Hạo Quân để lại cho Huyền Lang một câu nói.
Huyền Lang tức chết đi được.
"Nghe xem anh ta nói gì? Tôi nghi ngờ anh ta không dám nên mới tránh mặt tôi như thế này”
Huyền Lang tức giận nói.
Mấy người Thiên Long nhìn nhau.
"Thật sự là như vậy sao? Anh ta sợ hãi sao?”
Họ không thể nghĩ ra lý do nào khác.
Sau tất cả, họ luôn cho rằng Dương Hạo Quân đã giấu Lê Quân chứ không phải bị bắt đi.
"Đi, chúng ta đi theo, tiếp tục theo dõi anh ta, để xem anh ta có thủ đoạn gì?" Bên kia, Dương Hạo Quân đi theo Tây Thiên Vương đến căn cứ Giang Bắc.
"Vương, chúng ta vừa mới nhận được tình báo.
Có người đưa Lê Quân đến một hòn đảo nhỏ ở Đông Hải Lạc Việt, công khai tìm sư phụ cho Lê Quân.
Dương Hạo Quân cau mày: "Con gái tôi đến
- -------------------
/2207
|