Ở phía bên kia, hai người Dương Hạo Quân và Tà Thần Hỏa Vân vẫn đang trên đường đi. Bọn họ đi trên con đường mà mười tám Thiên sứ Hắc Ám đã từng dẫn bọn họ đi qua, trên đường, khung cảnh vắng vẻ hoang tàn, dường như chẳng có gì thay đổi so với ba năm trước cả.
Thế nhưng khi đi tới vùng giáp ranh với nước Hải Dương, Dương Hạo Quân và Tà Thần Hỏa Vân đã biết được ba năm nay thế giới đã có sự thay đổi to lớn đến nhường nào.
Cường giả quá nhiều, vô cùng nhiều.
Vốn dĩ là một đất nước bị Huyết Tổ chèn ép đến mức không thể làm được gì, ấy thế mà bây giờ nước Hải Dương lại có vô số cường giả, nhìn đâu cũng thấy toàn là cường giả cả.
Hiện tại, nếu nói khoa trương lên một chút thì trình độ cảm nhận của Dương Hạo Quân đã tới mức độ có thể nhìn thấu vạn vật rồi.
Anh nhắm mắt lại để cảm nhận, dường như toàn bộ nước Hải Dương đều nằm trong cảm nhận của anh. Đặc biệt là sóng năng lượng, hoàn toàn không thể tránh khỏi cảm nhận của anh được.
Mỗi con người, mỗi sinh vật đều tản ra năng lượng hoặc ít hoặc nhiều. Dương Hạo Quân sẽ dựa vào mức năng lượng phát ra đó để phán đoán xem đó có phải là cường giả hay không.
“Lại nói, nước Hải Dương đang còn nợ tôi một phần ân tình đấy, có cơ hội phải bắt bọn họ trả ơn mới được!”.
Dương Hạo Quân là một người ân oán rõ ràng, những thứ này anh đều nhớ hết.
Sau khi tiếp xúc với một số sự việc thì hai người Dương Hạo Quân đã có hiểu biết tương đối về thời đại này rồi.
Bọn họ cũng biết rằng sắp sửa tới ngày Thiên kiếm xuất thế, các thế lực ở khắp mọi nơi đều tập trung lại đó.
Ngoài ra, anh còn biết về truyện của Đoàn Lê Nguyên nữa.
“E rằng đây chính là âm mưu của Thượng Đế Hắc Ám. Vốn dĩ ông ta muốn tôi luyện tôi thành một cỗ máy giết người đúng chứ? Nhưng mà sau đó lại vì đủ loại nguyên nhân mà không thành công, thậm chí ông ta còn nhốt tôi vào nhà tù Hắc ám mà cũng không thành công nữa cơ mà”
Dường như Dương Hạo Quân đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Tà Thần Hỏa Vân cũng tức giận nói: “Cái tên này thật sự là đáng chết mà!” “Đi, lập tức đến Lạc Việt!”.
Dương Hạo Quân dẫn Tà Thần Hỏa Vân phi nước đại về phía Lạc Việt.
“Trước khi Thiên kiếm xuất thế thì tôi chỉ muốn nói một câu thôi. Mọi người đấu đá tranh giành lẫn nhau thì chẳng sao cả, nhưng nếu có ai uy hiếp đến Lạc Việt, Thiên Sách phủ bọn tôi nhất định sẽ giết chết kẻ đó!” Thiểu soái Thiên Sách lạnh lùng nói.
Sau khi nghe anh ta nói xong, mọi người đều bắt đầu chờ đợi. Răng rắc, răng rắc...
Biển bằng bắt đầu vỡ vụn trên diện rộng, từng tia từng tia khí tức nóng rực oanh kích, bắn thẳng lên vòm trời. Giữa không trung truyền đến tiếng sấm rền vang, Thiên kiểm sắp xuất hiện.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được khí tức lấn át của Thiên kiếm.
Quá mạnh, quá mạnh rồi.
Có kích động, có căng thẳng, tất cả mọi người đều đang mong chờ. “Ầm ầm ầm...
Sau một trận động đất, biển bằng hoàn toàn sụp đổ, khí tức cực nóng do Thiên kiếm bộc phát ra khiến toàn bộ nước lập tức bốc hơi.
Thiên kiếm ở nơi sâu thẳm cuối cùng cũng được nhìn thấy ánh mặt trời thêm một lần nữa! “Sắp rồi! Sắp xuất hiện rồi!”
Lúc này đây, tất cả mọi người đều giống như phát điện, nhao nhao nhảy xuống miệng hố thật to kia để tranh giành Thiên kiếm.
Đoàn Lê Nguyên là người xông lên đầu tiên, cô hóa thành một tia sáng và biến mất chỉ trong nháy mắt.
“Cô còn muốn tranh đoạt Thiên kiếm sao?”
Lời vừa dứt, từng vị từng vị cường giả nối đuôi nhau nhảy vào trong miệng hố.
Ngoại trừ nhà họ Dương thì tất cả mười thế lực lớn của Lạc Việt đều nhảy xuống dưới. Tổ chức Đế Vương, Công nghiệp Maya, Tập đoàn Tam Tinh...
Tứ đại Huyết Tổ cũng đồng loạt vọt xuống dưới.
Không chỉ có như vậy, các cường giả đã ẩn giấu rất lâu trong bóng tối cũng không thể nhẫn nại được nữa, từng người từng người tranh giành chen lấn lẫn nhau nhảy vào trong hố, chỉ lo mình sẽ chậm hơn người ta một bước.
Thiểu soái Thiên Sách khống chế cục diện, anh ta ra lệnh cho tất cả các cường giả dưới trướng của mình đều phải chuẩn bị kỹ càng, cùng các cường giả của Công nghiệp Văn Lang canh giữ ở khắp mọi nơi.
Đây là thế giới của anh ta, Thiếu soái Thiên Sách muốn khống chế nó một cách vững vàng.
Mặt khác, Dương Vô Đạo cũng không hề hoang mang chút nào.
“Người đầu tiên lấy được Thiên kiếm cũng chưa chắc có thể mang nó đi, đợi đến khi nào bọn họ mệt mỏi thì tôi sẽ ra tay!”.
Dương Vô Đạo kiêu ngạo liếc nhìn Thiếu soái Thiên Sách một cái.
/2207
|