Chương 665: Đẩy lùi Nam Hồng Môn
Phó Thương Long rất tức giận: “Ta không
quan tâm cấm địa gì, cho dù là địa ngục thì
cũng phải bắt người từ trước mặt Diêm
vương đến đây cho tai”
Người Nam Hồng Môn cũng đều bá đạo
tự tin. Chẳng qua chỉ là một Hoa Lư nho nhỏ
mà thôi, còn có nơi họ không dám xông vào
sao? Đúng là buôn cười!
Bốn thiên vương run rẩy nói: “Thủ lĩnh,
bảo đảm sẽ bắt người đến cho ngài!”
Sau đó, bốn thiên vương dẫn hơn trăm
cao thủ nhanh chóng đến khu phố này.
“Trực tiếp xông vào!”
Ánh mắt Đoàn Hồng Thắng lóe lên, vung
tay, trêи trăm cao thủ đồng loạt xông vào khu
phố, mỗi người đều có thân pháp rất cao,
thân nhẹ như yến, tiếp cận đại viện quân khu.
Trêи trăm cao thủ cùng nhau xông vào, cảnh
tượng thật sự đồ sộ. Chẳng mấy chốc, đám
người đã đến ngã tư đường.
“Một hai một, một hai một, một hai ba
bốn…”
Song đúng lúc này, bỗng tiếng kêu vang
dội truyền đến sau lưng họ, kèm theo đó là
tiếng bước đi đều nhịp.
“Khoan đã!” Lục Khấu Trọng vung tay lên,
mọi người đứng trước ngã tư đường, lắng
lặng quan sát chung quanh. Tiếng bước chân
càng ngày càng gần, tiếng kêu cũng càng
ngày càng vang dội. Ba hướng trước trái phải
trêи ngã tư đường đều xuất hiện một đội
quân đang huấn luyện, ít nhất phải có mấy
trăm người, quy mô hai ba tiểu đoàn.
“Giậm chân tại chỗ!”
Thấy đám người Lục Khấu Trọng, quan
quân dẫn đầu ra lệnh, tất cả binh lính đều
dừng lại, ánh mắt quái dị nhìn đám Lục Khấu
Trọng. Đám Lục Khấu Trọng đều trợn tròn
mắt, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không
biết nên làm gì bây giờ. Sao lại gặp phải binh
lính đang huấn luyện ở đây? Lục Khấu Trọng
rất kinh ngạc, chắc đám binh lính kia cũng rất
kinh ngạc, nơi này là cấm địa quân sự, đám
người này tụ tập ở đây làm gì? Trông có vẻ
còn có tổ chức có kỷ luật, chẳng lẽ là tới gây
chuyện? Tuyệt đối không thể để họ tiến vào
bên trong.
Ánh mắt quan quân lóe lên, ra lệnh: “Tiếp
tục hành quân!”
Binh lính từ ba phương hướng tiếp tục
bước về phía hơn trăm người của Lục Khấu
Trọng. Tiếng bước chân đều như nhịp trống
đánh trêи trái tim của đám người Lục Khẩu
Trọng. Mọi người phản xạ lùi lại, binh lính
tiên một bước, mọi người lùi lại một bước.
Đám Lục Khấu Trọng đều chảy mô hôi
lạnh. Dù họ mạnh đến mấy thì vẫn sẽ chột dạ
khi đối mặt với đám người này.
“Rút lui!” cuối cùng bốn thiên vương ra
lệnh, hơn trăm người đồng loạt rời đi, mau
chóng biến mất khỏi nơi này.
Ra ngoài khu phố, Lục Khấu Trọng thở
phào nhẹ nhõm: “Suýt nữa thì chúng ta gây
ra họa lớn.”
Ba người Nhậm Mộ Dã cũng thế. Nếu họ
lại tiến thêm một bước, nảy sinh xung đột thì
sẽ rất phiên phức. Dù Nam Hồng Môn mạnh
đến mấy thì có thể mạnh hơn những người
này không? Huy động máy bay xe tăng bắn
bỏ xừ bây giờ. Võ công cao cường đến mấy
cũng vô ích.
Dạ Thương Lãng kinh ngạc nói: “Thì ra
cấm địa có nghĩa là như thế, nơi này thuộc
loại cấm địa quân sự.”
“Phù, Đoàn Lê Nguyên thật biết tìm nơi
trốn.” Chu Phóng nói.
Nhậm Mộ Dã bất đắc dĩ thở dài: “Bây giờ
chúng ta nên làm sao đây?”
“Có cần xin chỉ thị của thủ lĩnh không?”
“Xin chỉ thị của thủ lĩnh cũng vô ích!
Chẳng lẽ lại phái người xông vào bắt cô ta
đi?” Lục Khấu Trọng bất đắc dĩ nói.
“Vậy thì làm sao đây? Chúng ta cứ thế
tha cho cô ta ư?” Nhóm Nhậm Mộ Dã không
cam lòng.
Lục Khấu Trọng suy nghĩ rồi nói: “Tôi có
một cách.”
——————–
/2207
|