Cơm tối nói là muốn Từ Uyển trả, cuối
cùng vẫn ăn một bữa chia đều mỗi
người ba mươi, lúc ăn cơm trò chuyện
vui vẻ, cũng không vì vấn đề gì đó khiến
quan hệ trở nên xa lạ.
Sau khi ăn xong, Trương Thác tạm biệt
mấy người Từ Uyển trở về nhà.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc Trương
Thác về đến nhà đã là chín giờ rưỡi, anh
đứng ngoài cửa biệt thự nhìn nhà tối
đen không có ánh đèn, cảm thấy kỳ lạ,
chẳng lẽ Chủ tịch Lâm ngủ sớm vậy
sao?
Trương Thác mở cửa đưa mắt nhìn một
vòng trong nhà, mọi thứ trong nhà đều
giống như lúc mình rời đi, Lâm Ngữ Lam
hoàn toàn chưa trở về.
“Kỳ lạ”
Trương Thác lấy điện thoại ra gọi cho
Lâm Ngữ Lam, nhưng mãi không có ai
nghe máy.
Trương Thác ngẫm nghĩ một lát lại gọi
cho Milan, Milan nói cô ấy không ở cùng
Lâm Ngữ Lam.
“Cô biết vợ tôi đi đâu không?”
“Hình như có tiệc họp mặt, lúc chiều
Tống Đào gọi điện thoại đến, nói là gặp
mặt bạn học cũ, có lẽ anh ta cũng kêu
Ngữ Lam.” Milan nhớ lại rồi nói.
“Ừm, tôi biết rồi.” Trương Thác gật đầu,
cúp máy đi ra ngoài cửa.
Trương Thác cũng có sắp xếp người bảo
vệ bên cạnh Lâm Ngữ Lam, chỉ là không
thể nào làm quá chu toàn, cho nên có
lúc Lâm Ngữ Lam đi đâu anh cũng
không thể biết được. Dù sao bây giờ anh
vẫn không rõ rốt cuộc là ai sẽ làm hại
Lâm Ngữ Lam, mà người của anh, nói
thẳng ra tùy tiện chọn một người cũng là
nhân vật có máu mặt trên thế giới,
không thể dễ dàng lộ mặt được. Trương
Thác thì không giống vậy, người biết
danh hiệu của anh rất nhiều, nhưng
người từng gặp anh đã ít lại càng ít hơn.
Người từng gặp Trương Thác và biết
thân phận thật sự của anh, ngoài những
người bạn anh tin tưởng nhất cũng chỉ
có kẻ thù của anh, mà cái thứ hai đã
không có mấy ai còn sống trên đời nữa
rồi.
Trương Thác thông qua mạng lưới tình
báo của mình, dùng thời gian ba phút tra
ra biển số xe của Tống Đào, lại dùng
mười phút xác định chỗ xe Tống Đào
đang đỗ bây giờ.
Trương Thác không trực tiếp bảo người
điều tra theo biển số xe của Lâm Ngữ
Lam, anh sợ những người lén lút muốn
làm hại cô sẽ phát hiện ra điều gì, đánh
rắn động cỏ.
Xe của Tống Đào đỗ trong một câu lạc
bộ tư nhân, lúc Trương Thác đi vào cũng
thấy chiếc Mercedes GT màu đỏ của
Lâm Ngữ Lam, chắc chắn cô cũng ở
đây.
Tìm thấy Lâm Ngữ Lam, lại chắc chắn
cô không sao, Trương Thác cũng không
nôn nóng nữa, dứt khoát đứng trong bãi
đỗ xe đợi Lâm Ngữ Lam họp mặt xong.
Loại câu lạc bộ tư nhân này có rất nhiều
ở thành phố Ngân Châu, nói thẳng ra là
một căn biệt thự cải tạo thành, trong
câu lạc bộ có sảnh tiệc, karaoke, phòng
board game, là lựa chọn để tụ họp của
rất nhiều người.
Đến khoảng mười giờ rưỡi, trước cửa
câu lạc bộ vang lên tiếng ồn ào, Trương
Thác đứng ở bãi đỗ xe nhìn qua, thấy
bảy tám người cả nam lẫn nữ đang nói
nói cười cười đi ra từ trước cửa câu lạc
bộ, nhìn động tác và nét mặt của bọn họ
có lẽ đều đã uống rượu.
“Anh đẹp trai, có nóng không?”
Một giọng nói nũng nịu vang lên sau
lưng Trương Thác.
Trương Thác quay đầu nhìn lại, chỉ thấy
một người đẹp dáng người gợi cảm, ăn
mặc nóng bỏng, để tóc xoăn đỏ đang
đứng sau lưng mình:
“Xin lỗi, không nóng.” Trương Thác lắc
đầu.
Người phụ nữ này vóc dáng đây đà,
vòng eo mảnh khảnh, bây giờ đang mặc
áo croptop, váy cực kỳ ngắn, đôi chân
trắng thon dài lộ ra ngoài, nếu đi trên
đường hoặc trong club chắc chắn sẽ hút
vô số ong bướm. Nhưng ánh mắt
Trương Thác không dừng lại trên người
cô ấy dù một giây, toàn bộ sự chú ý của
anh đều đặt trước cửa câu lạc bộ, đợi cô
gái kia xuất hiện.
“Hô hô.” Người đẹp bốc lửa cười duyên
dáng: “Anh đẹp trai, ở đây đợi bạn sao?”
“Đúng, đợi vợ tôi.” Trương Thác gật đầu,
không nhìn cô ấy dù một cái.
“Còn là đàn ông tốt nữa, bây giờ cũng
chẳng có mấy người đàn ông tốt như
anh đâu” Người đẹp nóng bỏng giơ
cánh tay ngọc ngà sờ vai Trương Thác:
“Anh đẹp trai, ở đây một mình không
thấy chán sao?”
“Không chán.” Trương Thác uốn éo bả
vai, hất tay cô gái ra.
“Hừ” Người đẹp nóng bỏng kêu to một
tiếng: “Đúng là tên đàn ông không hiểu
phong tình.”
Nói xong, người đẹp nóng bỏng sải
bước rời đi, khi xoay người, cô ta nở nụ
cười đạt được mục đích, còn lén lút ra
dấu ok với một góc tối. Ở đó có một
người cầm máy ảnh trong tay đang chọn
ảnh chụp, trong ảnh, tuy không nhìn thấy
mặt Trương Thác, nhưng người quen
thuộc với anh chỉ liếc mắt một cái đã có
thể nhận ra.
Ảnh được chụp ở một góc độ đặc biệt,
thân thể nóng bỏng của người đẹp dán
chặt trên người Trương Thác.
Thợ chụp ảnh cười nham hiểm lấy điện
thoại ra gọi vào một số: “Cậu Tống, làm
xong rồi, anh ta đúng là đã xuất hiện,
bây giờ sẽ gửi ảnh cho anh.”
“Không gấp.” Tống Đào vừa cầm điện
thoại vừa đi ra cửa câu lạc bộ, nhìn thấy
Trương Thác đứng ở bãi đỗ xe thì cười
khẩy một tiếng: “Mấy ngày nay chụp
nhiều ảnh một chút, chỉ cần đủ tiêu
chuẩn, sẽ không thiếu ưu đãi của cậu
đâu!”
“Hiểu rồi, khà khà.” Người chụp ảnh cười
nham hiểm.
Trương Thác nhìn chằm chằm cửa câu
lạc bộ, mãi đến khi nhìn thấy người phụ
nữ như thiên sứ kia thì anh mới đi tới.
Lâm Ngữ Lam vừa đi tới cửa câu lạc bộ
đã thấy bóng dáng của Trương Thác,
anh đang từ từ đi đến trước mặt cô:
Lâm Ngữ Lam khế cau mày: “Sao anh lại
đến đây?”
“Thấy trễ như vậy rồi mà em chưa về
nhà nên hơi lo, đến đón em” Trương
Thác nở nụ cười chân thành.
“Đón tôi…” Lâm Ngữ Lam ngơ ngác,
chân mày đang nhíu lại từ từ giãn ra,
một động tác nho nhỏ, một câu nói đơn
chuẩn, sẽ không thiếu ưu đãi của cậu
đâu!”
“Hiểu rồi, khà khà.” Người chụp ảnh cười
nham hiểm.
Trương Thác nhìn chằm chăm cửa câu
lạc bộ, mãi đến khi nhìn thấy người phụ
nữ như thiên sứ kia thì anh mới đi tới.
Lâm Ngữ Lam vừa đi tới cửa câu lạc bộ
đã thấy bóng dáng của Trương Thác,
anh -đang từ từ đi đến trước mặt cô:
Lâm Ngữ Lam khẽ cau mày: “Sao anh lại
đến đây?”
“Thấy trễ như vậy rồi mà em chưa về
nhà nên hơi lo, đến đón em.” Trương
Thác nở nụ cười chân thành.
“Đón tôi…” Lâm Ngữ Lam ngơ ngác,
chân mày đang nhíu lại từ từ giãn ra,
một động tác nho nhỏ, một câu nói đơn
Tối nay Lâm Ngữ Lam có uống chút
rượu, khuôn mặt ửng đỏ, ánh trăng trên
đỉnh đầu xuyên qua cửa kính xe chiếu
lên khuôn mặt mỹ miều của cô, tăng
thêm cho cô một chút lém lỉnh, giống
như tỉnh linh dưới ánh trăng vậy.
Cô nghiêng người nằm dựa trên ghế lái
phụ, ánh mắt đúng lúc có thể nhìn thấy
sườn mặt của Trương Thác.
Trương Thác để tóc ngắn gọn gàng,
đường nét khuôn mặt rõ nét và anh
tuấn, trên gò má anh hẳn dấu vết gió
sương còn sót lại.
Lúc trước, Lâm Ngữ Lam chỉ cần nghĩ
người đàn ông này là chồng mình đã
cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng.
Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào mà
cảm giác này dần nhạt đi, cô ngạc nhiên
phát hiện dường như mình có thể chấp
nhận người đàn ông này thỉnh thoảng
xuất hiện bên cạnh mình, giống như một
câu đón em về nhà tối hôm nay vậy.
Lâm Ngữ Lam đã không nhớ rõ bao lâu
rồi mình không nghe thấy lời thế này,
dường như sau khi mình trưởng thành,
mẹ mất rồi, đã không có ai nói với mình
nữa, anh là người duy nhất sau biết bao
năm trôi qua.
/973
|