Chương 148 : Không thiếu kỳ tích
Cổng chính Tập đoàn Lâm Thị.
Một băng rôn nền đỏ chữ đen treo ngang ngay cửa chính của tập đoàn.
Trên băng rôn viết nhiệt liệt chúc mừng Lâm Thị và Tập đoàn Gia Long nước Pháp đạt thành hợp tác vượt bậc!
Tất cả nhân viên Lâm Thị đều gác việc đang làm lại, tập hợp ở cửa lớn, công ty quy mô mấy trăm người, thể hiện cho người khác thấy sự lớn mạnh của Tập đoàn Lâm Thị.
Hai người Trương Thác và Thu Vũ, mỗi người đeo một bông hoa hồng thật to trước ngực, đứng bên dưới băng rôn. "Tôi nói này Chủ tịch Lâm, có cần trưng trổ như vậy không hả, còn đeo hoa hồng to nữa chứ?" Trương Thác nhìn cách ăn mặc của mình, có chút cạn lời. "Trưng trổ cái gì chứ, đây là truyền thông, cử đeo vào!" Lâm Ngữ Lam lườm một cái, khi nhìn thấy Trương Thác đeo bông hoa hồng to trên ngực, trên mặt bất giác lộ ra nét cười.
Giám đốc Tôn của bộ phận Marketing chạy đến: "Chủ tịch Lâm, đã chuẩn bị xong hết rồi, đến lượt cô lên phát biểu."
Trước cửa lớn Tập đoàn Lâm Thị có đặt một chiếc micro.
Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, đi đến trước micro, hằng giọng một cái, mở miệng nói: "Lần này triệu tập mọi người đến đây là có hai việc muốn công bố, chuyện thứ nhất, từ hôm nay trở đi, công ty chúng ta đã đạt thành quan hệ hợp tác chiến lược với Tập đoàn Gia Long của nước Pháp, trong khoảng thời gian rất dài sau này, tôi hy vọng mọi người ít nhiều gì có thể tự học một ít tiếng Pháp, nếu muốn được đào tạo sâu về phương diện này, có thể báo cáo gáim đốc bộ phận, công ty sẽ bỏ vốn để tiến hành đào tạo cho các vị, dự tính một năm sau, công ty sẽ thành lập bộ phận nghiệp vụ có trụ sở ở Pháp, tôi hy vọng mọi người cố gắng ở phương diện này nhiều hơn."
Lâm Ngữ Lam nói xong chuyện thứ nhất, trên mặt rất nhiều người đều lộ ra vẻ mong mỏi, đây tuyệt đối là một cơ hội thăng chức, cơ hội hoàn toàn do công ty cung cấp, có thể nắm bắt được hay không thì phải xem xem mình có cố gắng hay không, công ty bỏ tiền ra đào tạo, chế độ như vậy, phần lớn công ty đều không thể sánh bằng được. "Được rồi, đây là chuyện thứ nhất, tất cả mọi người hãy suy nghĩ thật kỹ, chuyện thứ hai là chuyện mà mọi người quan tâm nhất, vấn đề chế độ, trước đây, trước khi bộ phận nghiệp vụ được thành lập, tôi đã từng muốn đạt được một hợp đồng, hơn nữa còn hứa hẹn, miễn là người của bộ phận nghiệp vụ có thể ký kết được hợp đồng này, giải quyết được khách hàng, công ty sẽ trích tiền hoa hồng năm trăm nghìn cho người đó, tôi đoán là, rất nhiều người đều cho rằng tôi đang nói đùa, nhưng hôm nay tôi muốn nói với các vị, tôi không hề nói đùa, hai vị đang đứng đẳng sau tôi, là nhân viên mới của công ty chúng ta, đây là Trương Thác, thời gian nhận chức còn chưa đến một tuần, cô gái trẻ này là Thu Vũ, còn đang học năm thứ tư đại học, đến công ty chúng ta thực tập, chính là hai người không có chút kinh nghiệm nào đang đứng đây, đã thông qua sự cố gắng của mình, đàm phán thành công hợp đồng mà lúc đó tôi đã từng hứa hẹn, tiền thưởng năm trăm nghìn, không thiếu một đồng, chia đều cho hai người bọn họ!"
Lâm Ngữ Lam vừa nói dứt câu, đám người tụ tập trước cửa công ty đã xôn xao hắn lên! "Năm trăm nghìn!" "Trời ạ, hai người mới, được tiền hoa hồng năm trăm nghìn!" "Số tiền này còn nhiều hơn số tiền mà tôi kiếm được mấy năm đấy!" "Mẹ kiếp, thật sự phát tiền như vậy sao? Lúc đó tôi còn cho rằng đang nói đùa!" "Không phải sao! Năm trăm nghìn đấy, nếu nói ra con số này, người của những công ty khác tuyệt đối sẽ không tin, công ty trước đây của tôi, ông chủ hứa cuối năm sẽ phát tiền khen thưởng mười nghìn, kết quả cũng chẳng phát đồng nào, muốn ông ta phát năm trăm nghìn, có lẽ chính là ép chết ông ta đó!"
Từng giọng nói vang lên ồn ào khắp nơi.
Một phút đồng hồ sau, Lâm Ngữ Lam mở miệng lần nữa: "Được rồi, các vị, tôi muốn nói là kinh nghiệm làm việc là một phần rất quan trọng, nhưng sự cố gắng của cá nhân cũng quan trọng y như vậy, làm việc ở Lâm Thị, không thiếu kỳ tích, có người nói, mua xổ số trúng được năm triệu, đối với chúng ta mà nói là nằm mơ giữa ban ngày, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần mọi người cố gắng, ký được nhiều hợp đồng hơn nữa, tuyệt đối không phải chuyện nằm mơ giữa ban ngày, ở Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam tôi đã hứa hẹn thì sẽ làm được! Khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Thị sẽ sắp xếp lại hạng mục chiến lược, mà Lâm Thị cũng sẽ chuẩn bị tiền thưởng ba triệu để phát vào cuối năm nay, miễn là các vị bằng lòng cố gắng, Lâm Ngữ Lam tôi cam đoan, chế độ của Lâm Thị tuyệt đối tốt nhất trong tất cả các Tập đoàn của tỉnh Ninh!"
Trong đám người, một tràng tiếng hoan hồ vang lên. "Chủ tịch Lâm khí phách!" "Chủ tịch Lâm oai phong!"
Trương Thác nghe những tiếng hoan hô này, trên mặt hiện lên nụ cười, anh nhìn người phụ nữ đứng trước micro kia, trong lòng tràn đầy tự hào, đây chính là vợ của anh, có năng lực, có bản lĩnh! Chỉ mấy câu nói ngắn ngủi, đã kích thích lòng nhiệt tình của tất cả mọi người, thái độ làm việc của nhân viên có thể quyết định tương lai phát triển của một công ty!
Chung Kỳ vừa mới bị đuổi việc đã thu dọn xong đồ đạc của mình, từ cửa hông công ty yên lặng bước ra, nhìn Thu Vũ đeo hoa hồng to trên ngực, đứng trước cửa công ty, nhận được lời khen ngợi, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu, những lời Lâm Ngữ Lam vừa mới nói trên micro, cô ta đều nghe thấy hết, năm trăm nghìn, cho dù có chia đều cho hai người cũng vẫn là hai trăm năm mươi nghìn! Hai trăm năm mươi nghìn này, dựa vào cái gì lại đưa cho Thu Vũ!
Chung Kỳ nhìn chằm chằm cửa chính công ty, trong mắt tràn đầy oán hận, nếu không phải vì Thu Vũ này, nếu không có nhân viên nghiệp vụ chết tiệt kia, làm sao chuyện hôm nay lại có dính líu gì đến mình được chứ!
Chung Kỳ hít sâu một hơi, trong lòng tự an ủi chính mình, hai trăm năm mươi nghìn, cho dù có cho Thu Vũ hai trăm năm mươi nghìn thì sao chứ, hoàn cảnh gia đình của mình vẫn tốt hơn cô ta, còn có một người bạn trai có tiền, rời khỏi Lâm Thị, cùng lắm là tìm một công việc làm lại từ đầu thôi, cho cô ta hai trăm năm mươi nghìn, cô ta cũng không có được cuộc sống thoải mái như mình!
Nghĩ đến những chuyện này, Chung Kỳ cảm thấy trong lòng mình thoải mái hơn rất nhiều, đang định nhấc chân rời đi, giọng nói của Lâm Ngữ Lam lại vang lên lần nữa, thông qua micro, để cho Chung Kỳ nghe thấy rõ ràng. "Còn có một việc nữa, đối tượng hợp tác của chúng ta, ông Eugene vô cùng đánh giá cao phẩm chất tốt đẹp của Thu Vũ, lần nay, ông Eugene đặc biệt tặng cho Thu Vũ một chiếc xe Maserati Quattroporte giá trị một triệu chín trăm bốn mươi nghìn, phẩm chất của một người quan trọng hơn bất kỳ chuyện gì, mặc dù Thu Vũ là người mới, nhưng tôi hy vọng, tất cả mọi người có thể học tập Thu Vũ nhiều hơn nữa."
Lời nói của Lâm Ngữ Lam vang vọng bên tai Chung Kỳ.
Một triệu chín trăm bốn mươi nghìn, Maserati Quattroportel Ngay cả người bạn trai giàu có mà cô ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo kia cũng không mua nổi chiếc xe sang trọng như vậy!
Cảm giác đổ kỵ sâu sắc này quanh quẩn trong lòng Chung Kỳ, không cách nào xua tan được!
Đợi sau khi nghi thức trao thưởng ở trước cửa công ty kết thúc, mỗi người trong công ty đều vô cùng phấn khởi, chuyện ngày hôm nay giúp bọn họ hoàn toàn nhìn rõ được chế độ của Lâm Thị, miễn là chịu cố gắng, không phải là không thể làm giàu trong một tháng!
Rất lâu sau khi buổi lễ kết thúc, Thu Vũ cũng chưa kịp tỉnh táo lại.
Sáng hôm nay khi đi ra ngoài, bởi vì phải đàm phán với khách hàng, trái tim cô ta vẫn luôn đập thình thịch thình thịch rất dữ dội, sợ mình có sơ sót gì khi đàm phán với khách hàng, nhưng bây giờ mới có mấy tiếng đồng hồ trôi qua, mấy món quà khổng lồ mà cô ta chưa từng nghĩ đến bao giờ đã từ trên trời rơi xuống! Hai trăm năm mươi nghìn tiền thưởng, chiếc xe sang trọng mấy triệu, toàn bộ đều nên xuống đầu cô, khiến cô có cảm giác cực kỳ không chân thật. "Anh Trương, không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?" Thu Vũ ngẩn mặt ra. "Không phải." Trương Thác lắc đầu: "Đây là những gì có đáng được nhận."
Đối mặt với một khách hàng chưa quen biết, một người mới như Thu Vũ đã cố gắng hết sức mình để đàm phán, đối mặt với sự mê hoặc của năm trăm nghìn kếch xù, Thu Vũ vẫn có thể chủ động đề nghị Trương Thác ký hợp đồng, có biết bao nhiêu người có thể làm được như cô chứ?
Chương 149 : Lần đầu hẹn hò
Khi Trương Thác và Thu Vũ quay về bộ phận nghiệp vụ, ánh mắt những đồng nghiệp trước đây nhìn họ cũng thay đổi hoàn toàn, đám người chị Hồng ban đầu cố tình làm khó dễ vào Thu Vũ, giờ phút này cuối cùng cũng không thể ra vẻ người làm việc lâu năm gì đó được nữa rồi, cũng không dám bắt Thu Vũ quét dọn vệ sinh phòng làm việc nữa.
La Linh gặp chuyện bất ngờ, bây giờ vị trí quản lý bộ phận nghiệp vụ vẫn để trống, sau này sẽ do ai quản lý, dựa theo quy định của bộ phận nghiệp vụ, đó chính là dựa vào thành tích.
Hôm nay Thu Vũ vừa mới đàm phán được một hợp đồng lớn như vậy, rất có thể sẽ trở thành quản lý tiếp theo, bọn họ nịnh bợ còn không kịp đó chứ.
Đối với mấy người chị Hồng, Trương Thác cũng chẳng tính toán nhiều làm gì, dù sao bọn họ cũng không phạm phải sai lầm gì, chẳng qua cách làm có chút vấn đề thôi.
Trong tâm trạng vui sướng của Trương Thác, một ngày làm việc nhanh chóng kết thúc, lúc tan tầm, Thu Vũ nói muốn mời Trương Thác đi ăn cơm nhưng Trương Thác từ chối, trước khi tan làm Lâm Ngữ Lam đã cố tình đến bộ phận nghiệp vụ nói với mọi người, ngày mai sắp xếp một ngày, đến ngày hôm sau lại đến đây cùng lựa chọn ra giám đốc mới. Sau khi tan làm, Lâm Ngữ Lam gọi Trương Thác cùng với Eugene đi ăn cơm, trên bàn cơm còn có mấy người hoàng tử Charles, Milan, Like, mấy người ăn một bữa cơm vô cùng phấn khởi, trên bàn, Lâm Ngữ Lam mở miệng một tiếng là Trương Thác nhà tôi, gọi đến mức Trương Thác nhếch miệng lên mãi không khép lại được, trò chuyện với người điều hành tập đoàn tài chính lớn như Eugene, cũng giúp cho Lâm Ngữ Lam nhận được rất nhiều lợi ích, Eugene còn kích động hơn nữa, ông nhìn Trương Thác, có thể cùng ngồi ăn cơm một bàn với nhân vật như vậy, đối với ông ta mà nói, chính là vinh hạnh bằng trời.
Bữa cơm kết thúc, trong lúc ăn cơm mọi người uống rất nhiều rượu, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ.
Sau khi về đến nhà, vì đã uống rượu nên cũng không có chương trình gì khác, mọi người đều đi ngủ sớm.
Một đêm trôi qua, sáng ngày hôm sau, Trương Thác thức dậy rất sớm, hôm nay anh đặc biệt cạo râu, chọn một bộ quần áo bình thường trông rất đẹp mặc lên người, phấn khởi đợi Lâm Ngữ Lam thức dậy.
Nghĩ đến hôm nay sẽ hẹn hò với Lâm Ngữ Lam, trong lòng Trương Thác vô cùng hưng phấn. Trương Thác lại dùng điện thoại di động tìm kiếm xem gần đấy có những nơi nào có phong cảnh đẹp một chút, chuẩn bị lát nữa dẫn Lâm Ngữ Lam đi giải sầu, một người trong thời gian dài cả tinh thần và thân thể đều phải chịu áp lực như vậy, rất dễ dàng ngã quỵ, tận hưởng phong cảnh thiên nhiên nhiều hơn, cũng là một phương pháp giảm áp lực rất tốt.
Mười giờ sáng, dưới sự mong đợi tràn trề của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, đứng trước mặt Trương Thác, cho dù ngày nào cũng gặp được người phụ nữ trước mặt này, nhưng Trương Thác vẫn bị vẻ đẹp của Lâm Ngữ Lam làm cho kinh ngạc.
Tơ lụa mềm mại màu vàng nhạt từ vai quấn lên cổ, mái tóc dài đen nhánh xóa tung thoải mái bay phấp phới, giống như tiên nữ sao trời, trên cổ tay trắng nõn đeo vòng ngọc, dương chi bạch ngọc ấm áp tỏa ra ánh sáng không nói nên lời, phối hợp với trang phục đơn giản, chiếu rọi lẫn nhau, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng lấp lóe ánh sáng.
Người phụ nữ mang một đôi giày vải màu trắng, đôi chân thon dài trắng nõn lộ ra trước mắt Trương Thác, hoàn mỹ không tìm được chút khuyết điểm nào.
Lâm Ngữ Lam nhìn bộ dạng Trương Thác giống như Trư Bát Giới, cảm thấy hơi buồn cười, đồng thời cũng bị ánh mắt nhìn chăm chăm của Trương Thác khiến cho gương mặt đỏ bừng: "Anh nhìn cái gì hả, cũng không phải chưa nhìn thấy bao giờ." "Hì hì." Trương Thác nhe răng cười cười, trong lòng khỏi nói thỏa mãn đến mức độ nào, người phụ nữ hoàn mỹ như vậy chính là vợ của mình, mặc dù mình còn chưa có cơ hội được âu yếm, nhưng dựa theo tình hình này mà tiếp tục phát triển, đây không phải chuyện sớm hay muộn hay sao, thái độ của Lâm Ngữ Lam thay đổi, Trương Thác là người cảm nhận được rõ ràng nhất. "Chủ tịch Lâm, hôm nay chúng ta đi đâu đây?" Trương Thác xoa xoa tay. "Ừm." Lâm Ngữ Lam vươn ngón tay ngọc gõ gõ lên cằm, nghiêng đầu suy nghĩ: "Buổi sáng đi viện bảo tàng dạo trước một vòng xem, xế chiều đi mua sắm, bữa tối tôi đã đặt chỗ ở khách sạn Tân Khải rồi, thuận tiện xem một bộ phim nữa." "Hả?" Trương Thác mở to hai mắt: "Chủ tịch Lâm, đây là lịch trình em sắp đấy hả?" "Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Lâm Ngữ Lam khó hiểu hỏi. "Không được, không được." Trương Thác cuống quýt xua tay: "Như vậy không có chút hiệu quả thư giãn giải tỏa áp lực gì hết, như vậy đi, em nghe theo lịch trình của tôi nhé."
Lâm Ngữ Lam gật gật đầu: "Vậy anh sắp xếp đi."
Thật ra Lâm Ngữ Lam cũng cảm thấy lịch trình của mình có chút nhàm chán, nhưng bây giờ cô quả thật không nghĩ ra được thứ gì khác cả, nhiều năm như vậy, cô chỉ một lòng nghĩ đến công việc, hoàn toàn không có cơ hội chơi đùa gì, cho dù là xung quanh thành phố Ngân Châu cũng chưa từng đi lại được mấy lần, bình thường giải trí cũng chỉ đi dạo phố, xem phim gì đó thôi.
Hai người bước vào sân, Lâm Ngữ Lam đang định đi lái chiếc Benz GT của cô. "Không lái xe, lái xe có gì hay, thời tiết đẹp như vậy, ngồi xe của tôi đi!" Trương Thác vung tay lên. "Xe của anh á?" Lâm Ngữ Lam nghi ngờ nhìn về phía Trương Thác, cô thực sự không nhớ ra được Trương Thác có xe từ bao giờ. "Đây không phải xe sao." Trương Thác lôi chiếc xe đạp cũ phủ đầy bụi trong sân ra ngoài, thổi mạnh một hơi, hất tung một đống bụi trên yên xe lên. Mười phút sau, Trương Thác ngồi lên chiếc xe đạp kiểu cũ đã được anh lau đến sáng bóng, Lâm Ngữ Lam ngồi nghiêng đằng sau, gió nhẹ lướt qua, lay động vạt váy của cô. "Trương Thác, anh đạp chậm thôi!" Lâm Ngữ Lam hai tay ôm eo Trương Thác, trên mặt tràn đầy nét cười, cô đã không nhớ ra được bao lâu rồi mình không ngồi xe đạp, những cảnh tượng như vậy chỉ tồn tại trong ký ức thời thơ ấu. "Yên tâm đi, kỹ năng đạp xe của tôi rất giỏi, ôm chặt nhé, tôi tăng tốc đây!"
Trương Thác đạp bàn đạp thật mạnh, không hề đau lòng cho chiếc xe cổ được đấu giá một tỷ ba đô la Mỹ này.
Dọc đường đi, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Ngữ Lam gần như hoàn toàn thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, rất nhiều người nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy lại bằng lòng ngồi sau một chiếc xe đạp, còn nở nụ cười hạnh phúc, đều cảm thấy không đáng.
Một thanh niên lái một chiếc BMW Z4, khi dừng lại đợi đèn xanh, đúng lúc bắt gặp chiếc xe đạp không có động cơ đi trên đường dừng lại bên cạnh mình, người phụ nữ ngồi sau trong nháy mắt đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn ta, gương mặt xinh đẹp đến mức không gì có thể soi mói được, khiến hắn ta động lòng, dáng vẻ không son phần này lại càng lộ ra vẻ thuần khiết, xinh đẹp.
Nhìn người phụ nữ ngồi đằng sau chiếc xe đạp, lại nhìn gương mặt hotgirl ngồi trên ghế phó lái của mình, ngay lập tức trong lòng thanh niên dâng lên một cơn chán ghét.
Người đi đường quay đầu nhìn lại đương nhiên không thể tránh được ánh mắt của Trương Thác, kiểu ánh mắt đố kỵ oán hận của người khác này khiến Trương Thác khỏi phải nói đắc ý đến mức độ nào, các người cứ tức giận đi, tức chết các người đó, hạ ha ha.
Trương Thác đạp xe đạp, chở Lâm Ngữ Lam ra khỏi ngoại thành Ngân Châu. "Trương Thác, anh định dẫn tôi đi đâu vậy?" Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam tràn đầy vui vẻ, đã lâu lắm rồi cô không được thả lỏng như hôm nay, ngồi trên xe đạp, tay ôm người đàn ông ngồi trước, không cần phải suy nghĩ gì, hưởng thụ làn gió nhẹ thổi vào mặt là được. "Đến Hải Hồ chơi đi, ngày hôm qua tôi thấy trên mạng nói chỗ này mới mở một cầu Bungee, có muốn đi nhảy thử một chút không?" "A, nhảy Bungee sao?" Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ sợ hãi. "Sao vậy, không dám à?" Trương Thác quay đầu lại liếc Lâm Ngữ Lam một cái, cố tình khích cô.
Lâm Ngữ Lam ưỡn ngực lên: "Có gì mà không dám!"
Chương 150 Rất đã đúng không
Hải Hồ, là khu du lịch cấp 5A nổi tiếng tỉnh Ninh, là "trạm dừng chân con đường tơ lụa" nơi vẻ đẹp của vùng sông nước Giang Nam và sự hùng vỹ của sa mạc Tắc Bắc hòa hợp thành một thế,
Tuy tên gọi là Hải Hồ, nhưng những gì bạn nhìn thấy ở đây, không phải biển lớn màu xanh da trời quen thuộc, mà là một biển
cát!
Biển cát nằm ở giữa hồ bạc, tổng diện tích lên đến tám trăm nghìn kilomet vuông, trong đó diện tích của hồ nước lên đến ba trăm nghìn kilomet vuông, còn lại tất cả đều là cát.
Trong đó nổi tiếng nhất là nặn cát, hàng năm đều có những người xuất sắc từ các nơi trên thế giới đến Hải Hồ tổ chức thi nặn cát, các loại hạng mục giải trí liên quan đến cát lại càng nhiều đến mức không thể đếm hết được.
Hải Hồ cách thành phố Ngân Châu khoảng bảy mươi kilomet, mất một tiếng đồng hồ lái xe, nếu đạp xe đạp, với vận động viên nghiệp dư mà nói có lẽ phải đạp mất nửa tiếng, nhưng người bình thường, ít nhất phải ba tiếng đồng hồ.
Dù sao hôm nay Trương Thác và Lâm Ngữ Lam cũng ra ngoài chơi, phong cảnh dọc đường cũng là một kiểu hưởng thụ, đây là lần đầu tiên Lâm Ngữ Lam ngồi xe đạp đi quãng đường xa như vậy, tất cả đều tràn ngập cảm giác mới mẻ.
Đối với Trương Thác mà nói, sức khỏe đương nhiên không phải chuyện mà anh phải lo lắng, đừng nói đạp xe đạp đi bảy mươi cây số, cho dù có công Lâm Ngữ Lam đi quãng đường xa như vậy, anh cũng vẫn có thể làm được.
Dọc đường đi, hai người cười cười nói nói, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Trong lúc không để ý, hai tiếng đồng hồ đã trôi qua, mặt trời giữa trưa lên đến đỉnh đầu, chiếu xuống nóng ran.
Trương Thác đạp xe trên đường quốc lộ, bóng cây xanh hai bên đường thỉnh thoảng cung cấp một ít bóng râm, đưa đến một cảm giác mát lạnh hiếm có.
"Chủ tịch Lâm, có khát không, tôi mua cho em chai nước nhé." Trước một quán nước ven đường, Trương Thác dừng xe đạp, mua hai chai Coca ướp lạnh.
"Tại sao lại uống Coca?" Lâm Ngữ Lam khó hiểu hỏi một câu.
"Cho đã đó" Trương Thác vặn nắp chai uống trước một ngụm: "A... Ờ.."
Ở một tiếng thật to, Trương Thác lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Tôi uống nước khoáng là được rồi" Lâm Ngữ Lam để Coca lên quầy nhỏ, đổi lấy một chai nước khoáng.
Trương Thác ga lăng giúp Lâm Ngữ Lam mở nắp chai, Lâm Ngữ Lam nhấp một ngụm nhỏ.
Trương Thác có thể nhìn ra được, mối Lâm Ngữ Lam đã rất khô rồi, chứng minh bây giờ cô vô cùng khát nước, nhưng khi uống nước khoáng vẫn uống từng ngụm từng ngụm, không gấp không vội, chuyện này có liên quan đến thói quen từ nhỏ của Lâm Ngữ Lam.
"Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi, còn có hai mươi cây số nữa, tôi đạp nhanh một chút, chúng ta đến Hải Hồ sớm một chút, có thể chơi được một buổi chiều đấy."
Trương Thác tiếp tục đạp xe đạp, Lâm Ngữ Lam gật gật đầu, ngồi lên ghế sau.
Mặt trời chiếu xuống, Trương Thác đưa cánh tay định quệt đi mồ hôi trên mặt, cánh tay vừa mới nâng lên đã thấy một cánh tay ngọc ngà từ sau lưng thò ra, trên bàn tay nhỏ mảnh mai cầm một tờ khăn giấy, nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi trên mặt Trương Thác.
Hành động này khiến Trương Thúc mừng rỡ đến mức sắp nhảy lên.
"Mệt rồi phải không, hay là dừng lại nghỉ ngơi một lát đi." Động tác của Lâm Ngữ Lam chậm chạp nhẹ nhàng, còn hơi vụng về, đây là lần đầu tiên cô lau mồ hôi cho người khác. Đọc nhanh tại T amlinh2 47
Trương Thác hơi ê răng, lắc lắc đầu: "Không mệt đầu, thể này mới tính là gì chứ."
Trương Thác trở tay cầm khăn giấy trong tay Lâm Ngữ Lam: "Chủ tịch Lâm, em ngồi đi, tôi tự lau là được, chúng ta đạp xe ra ngoài dạo chơi thì phải để em hưởng thụ được đối xử dành cho bậc đế vương trên xe đạp mới được."
Lâm Ngữ Lam che miệng cười một tiếng: "Anh nghèo thì cứ nghèo đi, xe đạp nào có cái gì mà đối xử dành cho đế vương chứ"
"Đương nhiên là có" Trương Thác trình trọng nói: "Ngồi xe đạp cũng phải chia thành mấy kiểu chế độ chứ, kém nhất là kiểu hai người thay phiên nhau đạp, sau đó, khi lên dốc, một người đẩy một người đạp, chế độ cao hơn một chút là khi lên dốc em ngồi tôi đẩy, còn chúng ta là chế độ cao nhất, toàn bộ hành trình đạp xe, gió nhẹ thổi vào mặt, còn thoải mái hơn cả lái xe thể thao đấy."
Lời của Trương Thác làm Lâm Ngữ Lam thấy vui vẻ, đồng thời cũng được Trương Thác gợi lại ký ức, trước đây khi mình còn rất nhỏ, mẹ đạp xe chở mình đi, khi lên dốc, bà đẩy, còn mình ngồi trên xe, đó cũng đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, lâu đến mức Lâm Ngữ Lam sắp quên mất rồi.
Trương Thác đạp bàn đạp thật mạnh, xe đạp lướt nhanh.
Lâm Ngữ Lam uống một ngụm nước khoáng trong tay, đôi mắt đẹp không ngừng liếc chai Coca trong giỏ xe, đầu lưỡi đáng yêu liếm liếm môi.
Nhìn một lúc lâu, Lâm Ngữ Lam giống như hạ quyết tâm lắm, nói: "Trương Thác, có thể cho tôi một ngụm Coca của anh không?"
"Được chứ" Trương Thác không nghĩ ngợi gì cầm Coca đưa tới tay Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam nhìn chai đồ uống có ga màu đen trong tay, từ trước đến nay, có rất nhiều thứ cô đều muốn thử một lần, ví dụ như ca hát điên cuồng, ví dụ như làm nũng tỏ ra đáng yêu như những cô gái khác, chơi những phần mềm mạng xã hội, mua một món ăn vặt mình thích, nhưng do giáo dục của gia đình từ khi còn nhỏ, khiến cho từ trước đến nay cô chưa từng làm ra. chuyện gì quá khích, cô chưa từng đến quán karaoke cao giọng ca hát một lần nào, chưa từng mua một đống đồ ăn vặt, chưa từng mua một đống đồ uống ướp lạnh vào mùa hè, cô mãi mãi luôn làm ra vẻ bình tĩnh chững chạc, ở công ty, mỗi ngày uống một ly trà nóng, nhìn thấy người khác cầm chai đồ uống ướp lạnh, có khi cô cũng muốn uống một ngụm, nhưng cô lại sợ nếu mình làm như vậy, hình tượng uy nghiêm mà mình đã xây dựng trước mặt nhân viên sẽ không còn sót lại chút nào, nhìn qua dường như cô có được rất nhiều thứ, nhưng ngay cả những thứ mà người bình thường chỉ cần vươn tay là lấy được, cô cũng chưa từng được trải nghiệm bao giờ.
Giống như Coca vậy, trước đây khi còn nhỏ, người nhà không cho cô chạm vào những thứ đồ uống có ga này, khi trưởng thành, áp lực đè nặng lên vai cô, thân phận của cô đều hoàn toàn ngăn cản có với những thứ đồ uống nhìn qua có vẻ như trẻ con mới có thể uống được này, mà ở cái tuổi mới hơn hai mươi, cô lại phải đi học thưởng thức trà, uống trà.
Mở nắp chai, trên gương xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ vui mừng, giống như trẻ con làm sai chuyện gì đó, lén lén lút lút, nhanh chóng uống xong một ngụm Coca, sau đó bấm bấm môi, cảm nhận khí ga lẫn trong dòng Coca này.
"Chủ tịch Lâm, không thể uống Coca bằng ngụm nhỏ như em vậy đâu, uống một ngụm thật to, nếu không ợ ra thì tức là ngụm vừa uổng kia chẳng có chút ý nghĩa nào cả."
"Ợ sao? Như vậy khó coi lắm, còn lâu tôi mới làm" Lâm Ngữ Lam lắc lắc đầu, từ chối nói, tuy cô nói như vậy nhưng trong đội mắt đẹp lại mang theo vẻ dao động.
"Như vậy có gì mà khó coi, em thử một lần xem, thật sự rất thoải mái."
"Thử một lần sao?" Lâm Ngữ Lam nhìn lon Coca trong tay, ngửa cổ lên, uống một ngụm thật to, hơi ga trong Coca đi xuống dạ dày, trở thành cacbon diocid, xộc ra khỏi miệng Lâm Ngữ Lam, khiến Lâm Ngữ Lam giống như Trương Thác vừa nãy, không tự chủ được ợ lên một tiếng.
"A......"
Âm thanh kia vừa vang lên, mặt Lâm Ngữ Lam lập tức đỏ bừng, cô chưa từng làm ra chuyện như vậy trước mặt người khác bao giờ.
"Ha ha, sao nào, rất đã đúng không?" Trương Thác cười to một tiếng.
Lâm Ngữ Lam nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười: "Đúng là rất đã"
Rất đã trong lời Lâm Ngữ Lam, không phải là một ngụm Coca này, mà chính là việc cô vừa mới làm, giống như ném đi tất cả ràng buộc, vô cùng thoải mái.
-------------------
Chương 151 Buông thả
Rất lâu trước kia, khi Lâm Chính Nam lập nghiệp có chút khởi sắc, nhà họ Lâm đã có gia giáo rất nghiêm khắc. Lúc trước Lâm. Chính Nam có rất nhiều bạn bè trong quân đội, ông cụ yêu cầu nhà mình cũng phải luyện thành thói quen kỷ luật nghiêm minh như quân đội. Cả nhà họ Lâm đều phải nghe theo Lâm Chính Nam, ông cụ nói không cho làm cái gì, con cháu của nhà họ Lâm đều không ai dám làm ngược lại.
| Cho nên từ nhỏ Lâm Ngữ Lam đã sinh sống trong một gia đình nghiêm khắc, ở nhà, dù cô làm gì cũng đều phải theo quy tắc | kỷ luật, mãi cho đến bây giờ cô vẫn có thói quen như thế.
Vào lúc bình thường, thật ra cũng không thể nhận ra được thói quen này, nhưng dường như lúc nào cũng có một loại áp lực như có như không đang đè trên người.
Vào hôm nay, một ngụm Coca khi nãy như đã phá vỡ xiềng xích của quy tắc đó, khiến Lâm Ngữ Lam trở nên thoải mái hơn nhiều. Trước giờ cô chưa từng cảm nhận được cảm giác thế này, cho dù bình thường khi ở nhà một mình cũng sẽ vô thức tuân thủ những quy tắc kia, lúc ở cùng với bạn bè cũng thế.
Nhưng chỉ có Trương Thác có thể khiến Lâm Ngữ Lam có cảm giác không cần cố ý làm gì cả, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không có chuyện đặc biệt gì sẽ xảy ra, cô có trực giác như thế.
Xe đạp chạy trên đường, Trương Thác ngâm nga một điệu hát.
“Trương Thác, anh ngâm nga cái gì thế?” Lâm Ngữ Làm kéo vạt áo Trương Thác, tò mò hỏi.
“Thời Thơ Ấu đó, em chưa từng nghe sao?” Trương Thác cố ý ho khan hai tiếng: “Tiếp theo, xin mời ca sĩ nổi tiếng là anh Trương Thác biểu diễn Thời Thơ Ấu cho em”
“Nói nhảm, ca sĩ nổi tiếng cái gì chứ?” Lâm Ngữ Lam trợn ngược mắt, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ chờ mong.
| Trương Thác điều chỉnh lại cảm xúc, nhẹ nhàng mở miệng: “Trên cây đa bên hồ nước, ve sầu kêu ngày hè.”
Đây là một bài hát cũ của năm 1984, nhịp điệu dễ thuộc phát ra từ trong miệng Trương Thác. Anh cũng không hát thâm tình được bao nhiêu, cũng không phô bày giọng hát thắm thiết, cứ bình thản hát như thế.
Lâm Ngữ Lam ngồi nghiêng trên ghế sau, đôi chân dài trắng như tuyết vô thức đung đưa theo nhịp điệu của Trương Thác. Bản thân cô cũng ngâm nga giai điệu của bài hát này theo anh.
“Chẳng ai biết vì sao mặt trời lặn xuống bên kia núi, chẳng ai nói với tôi trong núi có thần tiên hay chăng."
Tiếng hát trong veo quanh quẩn bên tai hai người, giọng hát của Lâm Ngữ Lam trong trẻo như chim hoàng oanh, cực kỳ dễ nghe, mặt người phụ nữ tràn đầy nụ cười thoải mái.
Lúc đến một giờ trưa, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đã đến khu du lịch Hải Hồ.
Biển cát mùa hạ luôn nghênh đón rất nhiều khách du lịch, trên bãi đỗ xe của khu du lịch Hải Hồ đã đỗ đầy xe, đưa mắt nhìn quanh, chiếc xe đạp này của Trương Thác đúng là đặc biệt.
Lâm Ngữ Lam cầm chai Coca đã hết trong tay, ngượng ngùng nhìn Trương Thác. Trên đường vừa đi vừa hát, cô đã vô thức uống hết chai Coca này rồi.
Dáng vẻ đáng yêu của Lâm Ngữ Lam khiến Trương Thác không nhịn được đưa tay quệt lên cái mũi nhỏ của cô. Động tác vô cùng thân thiết này khiến cả Trương Thác cũng hơi bất ngờ. Quan hệ của mình và Chủ tịch Lâm đã trở nên hòa thuận thế này từ lúc nào nhỉ?
Dường như Lâm Ngữ Lam không nhận ra động tác khi nãy của Trương Thác thân mật như thế nào, nói một cách khác, theo cảm nhận của cô, giữa mình và Trương Thác làm ra hành động như vậy cũng không quá đáng.
Ở Hải Hồ phải mua vé trước, sau đó ngồi thuyền đến biển cát ở giữa hồ, cả quá trình Lâm Ngữ Lam đều nhìn tới nhìn lại, như chưa từng nhìn thấy thế giới này vậy.
“Chủ tịch Lâm, đừng nói trước giờ em chưa từng đến Hải Hồ nhé?” Trương Thác nhướng nhướng mày.
“Sao hả, chưa từng đến thì không được ư?" Lâm Ngữ Lam bĩu môi, dáng vẻ như cô gái nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
Trương Thác đỡ đầu, địa điểm du lịch xung quanh cũng chưa từng đến, vợ mình đúng là đồ cuồng công việc.
“Được, hôm nay dẫn em đi chơi cho đã, nhưng tôi chỉ lo... Trương Thác muốn nói lại thôi.
“Lo cái gì?”
Trương Thác cố ý nhìn Lâm Ngữ Lam từ trên xuống dưới, nói khích: “Lo một vài thứ quá kích thích, em không dám chơi thôi.”
Lâm Ngữ Lam phồng má: "Tôi không dám chơi? Trương Thác, anh xem thường ai đó? Sao tôi có thể không dám chơi chứ, hôm nay chỉ cần là thứ anh dám chơi thì tôi cũng dám!”
“Ha ha.” Trương Thác cười lớn: “Là em nói đấy nhé, đến nước đó đừng sợ đến tè ra quần”
“Nói tôi tè ra quần, anh thiếu đòn hả!” Lâm Ngữ Lam siết chặt đôi bàn tay trắng như phần muốn đánh lên người Trương Thác.
Trương Thác nhe răng, nhanh chân bỏ chạy.
“Họ Trương kia, có bản lĩnh thì anh đừng có chạy! Hôm nay tôi không đánh đến anh tè ra quần thì không bỏ qua đâu!”
Bóng người xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam chạy qua trong đám người giống hệt như phong cảnh, hấp dẫn ánh mắt của mấy khách du lịch khác.
“Ong” một tiếng, tàu khởi động.
Trương Thác và Lâm Ngữ nhoài người trên lan can tàu nhìn cổng chính khu du lịch cách mình ngày càng xa, nước trong hồ cuồn cuộn bọt sóng.
Lâm Ngữ Lam đưa mắt nhìn về biển cát ở phương xa, lòng cô cực kỳ chờ mong.
Trên bãi cát có rất nhiều trò kích thích, ví dụ như trượt cát, lướt sóng sa mạc,... Lướt sóng sa mạc vui bao nhiêu đều có thể nhìn ra được, vì khi đến hội Anh Hùng hằng năm, những người việt đã nhiệt tình ở các nơi trên cả nước đều sẽ đi về phía sa mạc Tây Bắc. Khi bạn ngồi trong xe cảm nhận được cảm giác chạy xuống theo hướng thẳng đứng, bạn sẽ vô thức thét chói tai.
Chơi đùa trên biển cát một chuyến khiến Lâm Ngữ Lam không ngừng thét chói tai, khi Trương Thác lái một chiếc xe chạy xuống từ một núi cát, tiếng thét chói tại của Lâm Ngữ Lam sắp chọc thủng cả màng nhĩ anh.
“Chủ tịch Lâm, thế nào!” Trương Thác lại lái xe tới một núi cát.
“Đã! Rất đã!” Lâm Ngữ Lam lớn tiếng la lên.
Đúng thế, Lâm Ngữ Lam cảm thấy hôm nay thật sự quá đã, loại cảm giác kích thích này như có thể đem đi tất cả áp lực của mình, khiến mình không muốn suy nghĩ đến bất cứ điều gì vào lúc này nữa.
Trương Thác chụp cho Lâm Ngữ Lam rất nhiều ảnh trước tượng cát, anh dẫn cô đi cưỡi lạc đà, cảm nhận sự vững vàng của | “thuyền sa mạc”, sau đó thì cưỡi ngựa chạy nhanh trong đất cát. Những điều này trước đây Lâm Ngữ Lam đều chưa từng được trải nghiệm, sắc mặt người phụ nữ ửng đỏ, cực kỳ hưng phấn.
Đứng trên tháp bungee hình chữ I cao tám mươi mét, Lâm Ngữ Lam cảm thấy chân của mình hơi run rẩy, người ở bên dưới cũng nhỏ bé tựa như kiến.
Tháp bungee nằm trên mặt hồ, khi nhảy xuống sẽ đối diện với nước hồ chảy xiết.
“Sao thế Chủ tịch Lâm, sợ hả?” Trương Thác nhe hàm răng trắng đứng trước mặt Lâm Ngữ Lam, độ cao tám mươi mét này chẳng có chút ảnh hướng nào với anh cả.
“Đương... đương nhiên không sợ.” Răng của Lâm Ngữ Lam đều đang run cầm cập.
“Không sợ thì được, chúng ta đi thôi” Trương Thác chủ động kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Ngữ Lam đi tới cầu nhảy, đưa vé mới mua cho nhân viên.
| Lâm Ngữ Lam nhìn hồ nước bên dưới, nhắm mắt lại: “Trương Thác, hay anh nhảy trước đi.”
“Người đẹp, hai người mua vé đôi, nhảy cùng nhau, mau đến ôm bạn trai của cô đi.” Nhân viên nhìn vé rồi nói.
Chương 152 Hưởng thụ sự dịu dàng
Bạn... bạn trai?
Lời của nhân viên khiến Lâm Ngữ Lam vô thức nhìn Trương Thác.
Tuy hai người đã đăng ký kết hôn hơn một tháng trước, còn chụp ảnh cưới nữa, nhưng mối quan hệ vẫn luôn không nóng không lạnh. Bây giờ đột nhiên bị người ta nói Trương Thác là bạn trai của mình, trái tim Lâm Ngữ Lam đập thình thịch một cái, ngay cả sự căng thẳng vì sắp nhảy bungee cũng bị đè xuống.
“Anh kia mau qua đây, đàn ông như anh trốn tránh cái gì, bạn gái cũng dám nhảy mà anh còn trốn phía sau, mau tới ôm chặt đi.” Nhân viên thúc giục vẫy tay với Trương Thác.
Đương nhiên Trương Thác sẽ không từ chối đề nghị ôm nhảy của nhân viên, vui tươi hớn hở chạy tới.
Lâm Ngữ Lam nhìn Trương Thác trước mặt, có vẻ hơi dè dặt: “Cái đó... không phải chúng tôi mua vé hai người sao? Không thể lần lượt nhảy à?”.
“Đúng thế, vé tình nhân hai người, tới đây đứng vững, đeo thiết bị, đừng lộn xộn” Nhân viên vừa nói vừa đeo thiết bị cho Lâm Ngữ Lam và Trương Thác.
Cầu nhảy cao tám mươi mét, cơn gió nóng bức phả vào mặt, hai người đứng đối mặt bên cầu nhảy, ở dưới là hồ nước chảy xiết.
“Chủ tịch Lâm, chuẩn bị xong rồi chứ?” Trương Thác vươn hai tay, đặt lên hai bên vai Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam cúi đầu nhìn xuống chân, hít sâu, nhắm hai mắt lại rồi gật đầu, hai tay từ từ để lên eo Trương Thác.
“Vậy đi thôi” Trương Thác dùng sức ôm người phụ nữ trước mặt vào lòng, hai chân nhún một cái, thả người nhảy xuống.
Trước khi nhảy bungee, có thể sẽ có người cho rằng nhảy xuống sẽ có cảm giác tựa chim bay, lơ lửng trên trời.
Nhưng thật ra chỉ khi nhảy xuống mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.
Lâm Ngữ Lam cảm thấy dưới chân trống không, sau đó đại não trống rỗng, chuyện gì cũng không thể nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ, giống như mọi thứ đều rời xa mình vậy. Vào lúc nhảy xuống, tất cả buồn rầu, tất cả cố chấp đều có vẻ không còn quan trọng nữa.
Hai cánh tay Lâm Ngữ Lam vô thức ôm lấy thắt lưng Trương Thác, dưới tình huống hoàn toàn mất trọng lượng, Lâm Ngữ Lam có thể cảm nhận được hai bàn tay to lớn mạnh mẽ vẫn luôn đỡ sau lưng mình, mang lại cảm giác an toàn cho mình.
Lâm Ngữ Lam chớp mắt, mở hai mắt ra, vào khoảnh khắc mở mắt, lập tức nhìn thấy Trương Thác đang thâm tình nhìn mình, ánh mắt đó đi thẳng vào đáy lòng Lâm Ngữ Lam.
Tiếng gió gào thét bên tai, gió mạnh quất vào mặt.
Theo sự đàn hồi lên xuống của dây thừng, hai người vốn sắp rơi vào mặt hồ lại bật lên lần nữa, mặt hồ ngày càng xa trong tầm mắt Lâm Ngữ Lam, trái tim của cô cũng theo đó mà nhảy lên tới cổ họng, đôi mắt theo bản năng nhắm chặt lại, đầu cũng vùi vào lòng Trương Thác.
“Đừng sợ, có tôi ở đây”.
Giọng nói của Trương Thác rơi vào tai Lâm Ngữ Lam, không trầm trầm cuốn hút nhưng tựa như âm thanh tự nhiên vui tai nhất. Vào lúc bạn sợ hãi nhất, có người nói ra lời này bên tai bạn như có thể làm tan đi nỗi sợ đó vậy.
Lâm Ngữ Lam muốn lên tiếng, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể nói chuyện, chỉ có thể im lặng hưởng thụ sự dịu dàng đến từ Trương Thác.
Sợi dây thừng giãn ra, co lại, giãn ra, co lại, lên xuống mấy lần, trái tim sợ hãi của Lâm Ngữ Lam cũng dần bình tĩnh. Cô đột nhiên cảm thấy, thật ra nhảy bungee cũng không đáng sợ như thế. Bây giờ cô đang mở to đôi mắt sáng ngời hoạt bát nhìn phong cảnh xung quanh, lúc này, cô chỉ có một cảm giác.
Buông thả!
Cả ngày hôm nay mình đã làm những chuyện rất nhiều năm trước đều không làm, vào khoảnh khắc này sự áp lực vô hình vẫn luôn mang trên người cũng tan thành mây khói.
Cát vàng kéo dài đến chân trời.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam nằm thẳng trên cát nhìn vùng trời phía xa, bầu trời xanh lam, đám mây trắng xóa.
sự rất vui." Lâm Ngữ Lam hơi xoay người nhìn chằm chằm một bên mặt của Trương Thác: “Trương Thác, cảm ơn anh, hôm nay tôi thật
Trương Thác chậm rãi thở phào một hơi, không nói gì, cũng thầm nói cảm ơn với Lâm Ngữ Lam rong lòng.
Cảm ơn em, khiến tôi có một cuộc đời mới.
Chơi đùa cả buổi chiều, hai người cùng xem như thỏa thích trở về, vào lúc năm giờ chiều, hai người rời khỏi biển cát, trở về sảnh bán vé.
Thời tiết mùa hạ luôn đùa giỡn với người ta, một giây trước còn tràn đầy ánh nắng, một giây sau đã có mây đen kéo đến.
Trương Thác và Lâm Ngữ Lam vừa định rời khỏi sảnh bản vẽ, cơn mưa tầm tã đã bắt đầu trút xuống, mưa rơi "lộp độp" xuống đất, bọt nước bắn lên, vì trời mưa nên thời tiết vốn nóng bức bắt đầu khiến người ta thấy hơi lạnh.
“Uống chút trà sữa đi.” Trương Thác để một ly trà sữa hòa tan mới pha xuống trước mặt Lâm Ngữ Lam.
“Cảm ơn” Lâm Ngữ Lam nhận lấy trà sữa, nhiệt độ ấm áp xuyên qua hai tay truyền ra khắp người, thoải mái nói không nên lời.
Lâm Ngữ Lam đứng trước cửa sổ kính sát đất của sảnh bán vé nhìn cơn mưa bên ngoài, đưa tay vén sợi tóc trên trán. Cô của lúc này in sâu trong lòng, trong đầu Trương Thác, không xua đi được.
Trương Thác đứng phía sau người phụ nữ, cứ nhìn cô như thế mà chẳng nói gì, anh muốn bảo vệ người phụ nữ này cả đời.
Cơn mưa mùa hạ đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ mới nửa tiếng mà ánh mặt trời đã lộ ra một nửa, trong không khí đầy mùi của bùn đất.
Trương Thác đạp xe chở Lâm Ngữ Lam đi về Ngân Châu trong bầu không khí đầy mùi bùn đất.
Trên đường, Trương Thác nhìn thấy một đóa hoa tươi mọc ven đường bèn dừng xe lại, hái xuống đưa cho Lâm Ngữ Lam.
Lâm Ngữ Lam cài đóa hoa tươi lên mép tóc tựa như cô gái nhỏ, vào lúc này, hoa tươi phảng phất càng đẹp hơn.
Lúc về tới thành phố Ngân Châu đã là tám giờ tối, Trương Thác không chọn ăn bữa tối Lâm Ngữ Lam đặt ở nhà hàng Tân Khải mà dẫn cô đến một quầy hàng lớn bên phố.
“Thật ra không cần thiết cứ đi nhà hàng lớn gì mãi, nếm thử những quầy hàng này xem, hương vị đều rất ngon" Trương Thác dẫn Lâm Ngữ Lam ngồi xuống một cái bàn trong góc.
Nơi có Lâm Ngữ Lam luôn sẽ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cho dù đàn ông hay phụ nữ đều sẽ lơ đãng nhìn cô.
Một chàng trai dẫn bạn gái ngồi xuống bàn, đúng lúc nhìn thấy Lâm Ngữ Lam, vừa nhìn một cái đã không dời mắt đi được.
Hôm nay ở trên đường, hắn đã sớm nhìn thấy người phụ nữ này ngồi trên xe đạp của thằng nhóc nghèo hèn đối diện, hắn lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng. Thấy người phụ nữ xuất sắc như thế rồi, lại nhìn bạn gái hotgirl mạng phẫu thuật thẩm mỹ của mình, lập tức cảm thấy chán ghét. Hắn cũng hối hận sao hôm nay mình không đi lên xin số điện thoại. Một người phụ nữ ngay cả thằng nhóc nghèo đi xe đạp cũng có thể theo đuổi, sao mình lại không cầu được chứ.
Bây giờ lại nhìn thấy người phụ nữ này một lần nữa, trái tim chàng trai bắt đầu lung lay, hắn cũng không lập tức đi lên xin số điện thoại mà ngồi một bên tính toán cẩn thận. Không chỉ muốn xin số điện thoại, còn phải châm chọc thằng nghèo kia một trận mới được.
Chương 153 Không đủ
Trương Thác gọi mấy món ăn gia đình, hai phần tôm hùm đất cay, Lâm Ngữ Lam ăn đến miệng dính đầy dầu, kêu đã ghiền.
“Chủ tịch Lâm, hình như em chưa từng ăn tôm hùm đất à?"
Trương Thác nhìn từ thể lột vỏ vụng về của Lâm Ngữ Lam, cười nói.
“Chưa, trước giờ chưa từng ăn, ngon quá” Trong mắt Lâm Ngữ Lam lóe lên sự vui mừng, không ngừng lột từng con tôm.
“Muốn gọi thêm hai phần nữa không?” Trương Thác hỏi thử, hôm nay Lâm Ngữ Lam đã ăn quá nhiều rồi.
Ai ngờ cô hoàn toàn không suy nghĩ gì, liên tục gật đầu: “Gọi, gọi thêm mấy phần nữa đi!”
Trương Thác thấy Lâm Ngữ Lam ăn vui vẻ như vậy cũng vui lây, gọi thêm hai phần tôm hùm đất.
Chàng trai ngồi một bên thấy hai người như vậy, lại nghe thấy lời của Lâm Ngữ Lam, tỏ vẻ khinh thường Trương Thác.
Ngay cả tôm hùm đất cũng là lần đầu tiên dẫn bạn gái đi ăn, người như thế sao lại có can đảm tìm người đẹp làm bạn gái nhỉ? Hơn nữa nghe lời người đẹp nói đây là lần đầu tiên cô ăn tôm hùm đất, xem ra gia cảnh cũng rất bình thường, cho nên mới thích thằng nhóc nghèo này. Đợi lát nữa chỉ cần mình khoe xe thể thao BMW Z4 của ra, thắng thua đã rõ!
“Ông xã, em ăn no rồi, chúng ta về nhà đi” Bạn gái hotgirl mạng của chàng trai lau miệng, dường như cô ta nhận ra bây giờ sự chú ý của bạn trai đang ở trên người kẻ khác.
“Em về trước đi, hôm nay anh còn có việc” Chàng trai mất kiên nhẫn phất tay: “Cho em hai nghìn, đi dạo phố với bạn thân đi.”
Hotgirl mạng vốn hơi không vui nhưng vừa nghe thấy thế lập tức hớn hở nhướng mày, nhận hai nghìn của chàng trai, vui vẻ rời khỏi.
Chàng trai cười khẩy ngồi tại chỗ, một kế hoạch đang hình thành trong lòng.
Lâm Ngữ Lam lại ăn hai phần tôm hùm đất vào bụng, bây giờ mới cảm thấy hài lòng xoa bụng.
“Ăn nữa không?” Trương Thác thấy dáng vẻ tham ăn của Lâm Ngữ Lam thì hơi buồn cười, mỗi lần thấy đồ ăn ngon, Lâm Ngữ Lam đều sẽ đáng yêu như một cô gái nhỏ, không còn dáng vẻ chủ tịch chút nào.
“Không ăn, không ăn nữa” Lâm Ngữ Lam liên tục xua tay: “Hôm nay đã ăn nhiều lắm rồi, lần sau chúng ta lại đến.”
“Được, lúc nào em muốn ăn thì nói với tôi, tôi dẫn em đến Trương Thác đứng dậy thanh toán, dắt xe đạp của mình ra trước cửa quán ăn, Lâm Ngữ Lam ngựa quen đường cũ ngồi lên ghế sau.
Những người chú ý đến Lâm Ngữ Lam trong quán cơm khi nãy thấy Trương Thác lại có thể chạy xe đạp chở một cô gái xinh đẹp như thế, trong lòng thầm thấy tiếc nuối vì Lâm Ngữ Lam đã đi theo một người không có tương lai.
Chàng trai nhìn chằm chằm hai người Trương Thác cười khẩy một tiếng, bước ra khỏi quán cơm, lên chiếc BMW của mình.
Trương Thác chở Lâm Ngữ Lam trên xe đạp, thong thả đi trên đường của xe thô sơ, hưởng thụ gió đêm dịu dàng.
Khi đi qua một giao lộ, một luồng ánh sáng mạnh đột nhiên chiếu lên hai người, một chiếc BMW vượt đèn đỏ chạy thẳng tới chỗ bọn họ. Lúc sắp đụng phải hai người mới bắt đầu phanh lại, tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Lúc quan trọng, Trương Thác nhảy phắt khỏi xe đạp, xoay người ôm lấy Lâm Ngữ Lam tránh thoát khỏi chiếc BMW chạy nhanh tới này.
Đầu xe BMW xảy ra va chạm với xe đạp, tuy lực va đập không lớn nhưng vẫn tông chiếc xe bay ra ba mét. Nếu khi nãy Trương Thác và Lâm Ngữ Lam còn ngồi trên xe chắc chắn đã bị thương rồi. Quay lại đọc tại T amlinh2 47 nhé
Chuyện đột nhiên xảy ra dọa Lâm Ngữ Lam sợ chết khiếp, mãi đến khi xe đạp bị đụng bay, cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Trương Thác vỗ về Lâm Ngữ Lam, phẫn nộ đi tới chỗ ghế lái của chiếc BMW, tức giận nói: “Lái xe kiểu gì vậy! Không phát hiện ra đèn đỏ sao!”
“Ôi chu choa, gấp cái gì, gấp cái gì chứ.” Cửa xe BMW mở ra, chàng trai đó không nhanh không chậm bước xuống xe: “Cũng không đụng trúng người, đền chút tiền cho cậu là được rồi chứ gì, nói đi, muốn bao nhiêu, ba nghìn tệ có đủ không?"
Lúc chàng trai nói chuyện đã thẳng thừng lấy ba nghìn từ trong túi ra, ném lên đầu xe của mình. Không đợi Trương Thác đáp lời, hắn lại lấy thêm ba nghìn: “Nếu cảm thấy không đủ thì sáu nghìn nhé, ok?"
Trương Thác hít một hơi thật sâu: "Đây không phải vấn đề tiền bạc, bây giờ tôi chỉ cần thái độ của anh, xin lỗi chúng tôi!”
“Xin lỗi? Ranh con à, cậu nghĩ gì vậy? Tôi cũng không đụng trúng cậu, không phải muốn đòi tiền thôi sao? Được, cho cậu mười nghìn đủ chưa!" Chàng trai lại lấy một xấp một trăm tệ ra, ném lên đầu xe.
Chàng trai ném tiền xong thì đưa mắt nhìn Lâm Ngữ Lam, muốn xem thử người phụ nữ này có phản ứng gì, kết quả phát hiện người đẹp không thèm nhìn mình một cái, điều này khiến chàng trai có một cảm giác thất bại.
“Sao? Mười nghìn không đủ? Vậy cho cậu thêm năm nghìn nữa!” Chàng trai cắn răng lấy thêm một xấp tiền ra.
Trương Thác lắc đầu: “Tôi nói rồi, đây không phải vấn đề tiền bạc, tôi không cần anh bồi thường, tôi chỉ bảo anh xin lỗi thôi!”
“Ha ha" Chàng trai kiêu căng nhìn Trương Thác, cất cao giọng nói: “Vấn đề có thể xử lý bằng tiền, tại sao tôi phải xin lỗi?”
Trương Thác thấy chàng trai này kiêu ngạo như thế thì hỏi lại: “Anh có tiền lắm à?”.
“Ranh con, cậu kể chuyện cười hả, loại người như cậu lại đi hỏi tôi có tiền không?” Chàng trai như nghe thấy một câu chuyện cực kỳ buồn cười: “Cậu hỏi tôi có tiền không, một thằng nhóc đi xe đạp hỏi tôi có tiền không ư?”.
Trương Thác im lặng mấy giây, sau đó gật đầu: “Được, tôi đã cho anh cơ hội rồi, anh đã không muốn xin lỗi, muốn đền tiền, vậy đền đi.”
“Sao hả, mười lăm nghìn không đủ à?" Chàng trai cười nhạo một tiếng.
Trương Thác lắc đầu, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Không đủ”.
Chẳng mấy chốc tai nạn giao thông trên giao lộ đã hấp dẫn rất nhiều người đến xem chuyện.
“Cậu nhóc, tôi thấy chiếc xe đạp kia của cậu chắc cũng cỡ hai trăm tệ thôi, mau nhận lấy mười lăm nghìn đi?” Một ông cụ lo lẳng nói với Trương Thác.
nhận lấy đi.” “Đúng thế, tôi thấy cậu nhóc tài xế này cũng không tệ, người bình thường sao có thể bồi thường mười lăm nghìn cho cậu chứ,
“Cầm tiền đi mau đi.”
Lúc người tới hóng chuyện thấy một xấp tiền mặt trên đầu xe BMW đều lộ vẻ hâm mộ, xe đạp bị đụng một cái đã cầm được mười lăm nghìn, chẳng khác nào tiền từ trên trời rơi xuống.
“Không đủ" Trương Thác lắc đầu.
“Không đủ? Hal" Chàng trai cười khinh thường: “Được, vậy cậu nói xem bao nhiêu mới đủ, hai mươi nghìn à? Hay một trăm nghìn? Hay là đến xe của tôi cho cậu?”
“Cũng không đủ.” Trương Thác vẫn lắc đầu.
“Ranh con, cậu đang giở trò với tôi à?” Chàng trai khoanh tay lên ngực: “Sao hả, nghèo đến không có gì ăn, muốn kiếm một khoản từ chỗ tôi ư?”
“Cậu nhóc, cậu đừng không biết đủ như thế!”
“Đúng vậy, mau đi đi!”
Người vây xem khuyên nhủ.
Chàng trai lắc lư đi tới trước mặt Lâm Ngữ Lam, nói: “Người đẹp, cô xem chiếc xe đạp này của bạn trai cô quá lắm chỉ có hai trăm tệ, tôi cho cậu ta mười lăm nghìn mà cậu ta còn tham như vậy, hay là cô khuyên cậu ta đi. Một người đàn ông, muốn kiếm tiền thì cố gắng một chút, đừng làm mấy chuyện đường ngang ngõ tắt kiểu đó.”
/973
|