Chương 159
Bảy chiếc xe Honda chạy đến ngoại ô.
Mọi người bước xuống, giấu kỹ xe đi “Nói chứ, chỗ họp mặt hữu nghị này của mấy người cũng hơi nghèo nàn rồi đó?”
Trương Thác bĩu môi, nhìn nhà máy bỏ hoang trước mặt: “Thế này còn họp mặt cái gì nữa, mọi người giải tán hết đi, đợi ngày.
mai tôi mời mọi người đi khách sạn Tân Khải, đặt một bàn lớn, thế nào?”
“Chú em, họp mặt hữu nghị của cảnh sát chúng tôi không phải uống rượu ca hát như trong tưởng tượng của cậu đâu, cho nên cậu có thể cảm thấy nơi này hơi nghèo nàn, nhưng cũng đủ rộng rãi mà” Kim Hâm cười ha ha, phất tay, bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh.
Trước khi đến, bọn họ đã sắp xếp kế hoạch tác chiến trong cuộc họp rồi, kể cả bản đồ địa hình của nhà máy bỏ hoang này bọn họ.
cũng đã tìm hiểu rõ ràng, bây giờ hoàn toàn không cần nói thêm gì cả, ai ai cũng ngay ngắn trật tự.
Bây giờ là tám giờ bốn mươi, theo quá trình bình thường, một tiếng sau Thứ Phong sẽ đến đây tiến hành giao dịch giả, sau đó xảy ra xung đột với Lợi Nhãn, thể hiện sức mạnh, cảnh cáo các thế lực lớn Nhưng bây giờ quá trình đã trở nên không bình thường.
Trương Thác tò mò hỏi Kim Hâm: “Không uống rượu ca hát thì là họp mặt cái gì, họp mặt của cảnh sát các anh hay làm gì?”
“Đương nhiên là đấu võ rồi” Kim Hâm giơ nắm đấm của mình lên: “Người anh em, lát nữa cho dù thế nào, cậu ở một bên xem là được”
“Đấu võ sao?” Hai mắt Trương Thác sáng lên: “Tôi cũng biết võ, lát nữa có thể để tôi ra sân không?”
“Để cậu ra sân? Nhóc con, cậu muốn tự tìm đường chết à?” Đàm Ngọc Bình châm chọc: “Đừng tràn đầy tự tin nói mình biết võ như.
thế, nói ra rất mất mặt đấy”
“Tôi biết võ thật mà” Trương Thác giơ nắm đấm, nhưng dáng vẻ mặc âu phục mang giày da của anh thật sự khiến người ta khó.
mà tin được chuyện anh biết võ.
bớt nói nhảm cho ông đây!” Đàm Ngọc Bình đột nhiên hét to, nhìn chăm chằm Trương Thác: “Cậu cảm thấy ông đây.
dễ tính? Hay là ông đây không dám đánh cậu? Tôi cảnh cáo cậu, còn dám nói nhảm một câu thì đừng trách ông không khách sáo. Còn nữa, sau này cách xa Văn Tĩnh một chút, mặt hàng như cậu hoàn toàn không xứng với cô ấy!”
Đàm Ngọc Bình châm cho mình một điếu thuốc, từ từ phun khói lên mặt Trương Thác.
Trong mắt Đàm Ngọc Bình lộ vẻ khinh thường, lúc nhìn Trương Thác chẳng khác nào đang nhìn một con kiến.
“Ngọc Bình, qua đây” Có người kêu Đàm Ngọc Bình đi.
Trương Thác mỉm cười, lắc đầu, buông lỏng bàn tay mới siết chặt.
Đàm Ngọc Bình kiêu ngạo không biết, khi nãy chỉ cần anh ta đi muộn một giây, chắc.
chắn sẽ bị phế cả tay chân.
Sau khi mọi người bắt đầu làm việc, cuối cùng Hàn Văn Tĩnh cũng có cơ hội nói chuyện một mình với Trương Thác.
Hàn Văn Tĩnh kéo Trương Thác đến một góc, nhỏ giọng hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình: “Sao anh lại đến đây?”
“Tới cứu cô đó, mấy người các cô muốn ra tay với Thứ Phong đúng không?” Trương Thác nhìn thoáng qua người mai phục trong nhà máy, trong mắt lộ sự khinh thường.
“Anh biết cả rồi à?” Hàn Văn Tĩnh trợn to mắt, với tin tức ra tay với Thứ Phong, ngay.
cả cô ta cũng mới biết được trong buổi họp.
hôm nay, sao Trương Thác có thể biết chứ.
“Đoán cũng đoán ra được, nhiều người của Lợi Nhẫn đến như thế, mục đích không phải là Thứ Phong hay sao? Tôi bảo Thứ Phong để lộ một vài hành tung, hôm nay người của Lợi Nhẫn không ra tay mới là lạ ấy, sao cô cũng tham gia chuyện này vậy?” Trương Thác khó hiểu hỏi.
“Không có cách nào, thầy đăng ký thay tôi, ông ấy còn muốn để tôi đi tham gia kiểm tra đánh giá của Lợi Nhẫn năm nay nữa”
Hàn Văn Tĩnh cảm thán, bây giờ cô ta có một thân phận là người đứng đầu băng.
nhóm xã hội đen, một thân phận khác là Phó đội trưởng của đội điều tra hình sự, mâu thuẫn đến không thể mâu thuẫn hơn “Người tên Đàm Ngọc Bình kia là ai?”
Trương Thác nhìn ra chỗ đầu nhà máy.
“Người của Lợi Nhẫn, hôm trước mới đến thành phố Ngân Châu, hai ngày nay cứ luôn quấn lấy tôi, không đá đi được” Hàn Văn Tĩnh khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng với Trương Thác: “Anh hỏi cái này làm gì, có liên quan gì đến anh? Thật sự cho rằng mình là bạn trai của tôi à?”
“Chẳng lẽ tôi không phải là bạn trai của cô sao?”
Hàn Văn Tĩnh quay đầu đi: “Vậy sao? Một người có vợ như anh còn đi tìm bạn gái?”
“Cái này..” Trương Thác cười gượng hai tiếng: “Chuyện của chúng ta sau này từ từ.
nói, dù sao cũng không cho cô tiếp xúc với Đàm Ngọc Bình này nữa”
Hàn Văn Tĩnh đẩy ngực Trương Thác: “Họ Trương kia, anh quản hơi nhiều rồi đó? Tôi tiếp xúc với ai là chuyện của tôi, nếu anh ‘thật sự muốn quản lý tôi thì đi ly hôn. Chỉ.
cần họ Trương anh ly hôn, anh nói cái gì tôi đều nghe, một câu của anh, bà đây cởi đồng phục cảnh sát trên người xuống, ngày.
ngày ở nhà giặt quần áo nấu cơm cho anh cũng được!”
Trương Thác cười lấy lòng, không nói gì.
Bầu không khí trong chốc lát hơi yên lặng, vài phút sau, Hàn Văn Tĩnh lên tiếng trước.
“Khi nãy anh nói đến cứu tôi là có ý gì, chẳng lẽ hôm nay Thứ Phong sẽ đại khai sát giới sao?” Hàn Văn Tĩnh nhíu mày, lần trước ở quán bar Dạ Sắc, những người Thứ Phong giết cũng đều không phải hạng tốt lành gì, gần như ai cũng có mạng người trên lưng, bình thường cũng làm không ít chuyện hèn hạ. Dưới tình huống như vậy, Thứ Phong xuống tay giết người, Hàn Văn Tĩnh cũng không có bao nhiêu cảm giác.
Nhưng hôm nay không giống thế, đây đều là những người chấp hành pháp luật, nếu Thứ Phong ra tay với những người này, Hàn Văn Tĩnh hoàn toàn không thể chấp nhận.
“Hôm nay Thứ Phong sẽ không xuất hiện”
Trương Thác nhìn thoáng qua nhà máy, kéo.
cánh tay Hàn Văn Tĩnh đi tới một góc bí mật: “Có một thế lực khác sẽ xuất hiện, đến lúc đó chắc chẩn Lợi Nhẫn sẽ đánh nhau với thế lực kia, cô ở lại đây rất dễ bị thương”
“Một thế lực khác?” Hàn Văn Tĩnh khó hiểu.
“Ừm” Trương Thác gật đầu: “Lần trước từng gặp Tứ Cực môn, chắc cô cũng biết một vài tin tức về võ cổ truyền, đợi sau khi cô vượt qua sát hạch của Lợi Nhãn, cũng sẽ tiếp xúc với một vài thế lực ngầm.
Những thứ này đều có mối quan hệ chặt chẽ với nhau, cô tiếp xúc sớm một chút cũng không có hại”
“Thế lực ngầm? Đều là người luyện võ cổ truyền như Tứ Cực môn sao?” Ánh mắt Hàn ‘Văn Tĩnh tràn đầy hứng thú Trương Thác ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu “Cũng không phải, chỉ là sẽ có một vài môn phái võ cổ truyền gửi nhân tài cho các thế lực ngầm mà thôi, có mấy người cực kỳ lợi hại”
“Anh nói tôi nghe xem” Mắt Hàn Văn Tĩnh sáng rực nhìn Trương Thác, tựa như phát hiện một đại lục mới.
“Thật ra loại thế lực ngầm này là một sự †ồn tại rất nhiều đất nước đều ngầm thừa.
nhận, bọn họ có thể ở bên cạnh cô, chỉ cô không biết mà thôi. Ví dụ như Hắc Lôi, mấy người luyện võ cổ truyền ở bên cạnh Hắc Hồng kia, nói như thế, Hắc Lôi mi cưỡng xem như một loại thế lực ngầm. Nếu Hắc Lôi phát triển các mặt thêm một chút, ông ta có thể dấn thân vào thế lực ngầm, nhưng cũng chỉ là loại cấp thấp nhất thôi “Hắc Lôi cũng chỉ là cấp thấp nhất hả? Đó là băng nhóm đứng đầu cả tỉnh Ninh đó!”
“Ý tôi là, nếu Hắc Lôi phát triển các mặt thêm một chút mới có thể chen vào hàng ngũ cấp thấp nhất, Hắc Lôi bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng xem như một loại thế lực ngầm”
“Vậy cao cấp thì sao?” Hàn Văn Tĩnh vội vã hỏi “Ừm… Lợi Nhẫn xem như loại cao cấp đấy”
Lợi Nhãn xem như cao cấp?
Lời của Trương Thác khiến Hàn Văn Tĩnh hơi ngơ ngác.
Lợi Nhẫn là tổ chức của nhà nước, sao có thể xem như thế lực ngầm được?
Trương Thác thấy vẻ mặt của Hàn Văn Tĩnh thì mỉm cười: “Tôi biết cô đang nghĩ gì, thế lực ngâm không chỉ nói về những thế lực độc ác, mà là thế lực ẩn núp trong bóng tối, không để người bình thường biết được.”
Hàn Văn Tĩnh đăm chiêu gật đầu, lại hỏi Trương Thác: “Vậy còn anh? Có lẽ anh cũng xem là vậy nhỉ “Tôi?” Trương Thác chỉ vào mình, vừa định nói chuyện, chợt nghe một tiếng kêu trầm thấp vang lên “Chuẩn bị, đến đây!”
Tiếng la trầm thấp này cắt ngang lời Trương Thác, anh vội vàng kéo Hàn Văn Tính trốn trong góc, cả nhà máy lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh.
Một trận tiếng bước chân dày đặc vang lên ngoài nhà máy, nghe kỹ thì biết chắc chắn không ít hơn hai mươi người.
Chỗ Kim Hâm và Điền Nhị trốn có thể nhìn thấy chính diện cửa vào của nhà máy, khi nhìn thấy người đi vào đầu tiên, Kim Hâm thay đổi sắc mặt.
“Người của Lưu Sa…”
Giọng nói cực kỳ nhỏ của Điền Nhị vang lên bên tai Kim Hâm: “Sao người của Lưu Sa lại đến đây?”
Kim Hâm lắc đầu, vẻ mặt nặng nề, bên bọn họ chỉ có mười mấy người, trong đó còn có mấy người mới, Lưu Sa lại có tới hai mươi mấy người. Nếu thật sự xảy ra xung đột, đám người Kim Hâm không sao cả, nhưng mấy người mới của đội cảnh sát rất có thể gặp nạn.
Làm Đội trưởng tiểu đội ba của Lợi Nhãn, Kim Hâm biết rõ các thế lực lớn trên thế giới, cũng hiểu người của Lưu Sa, những người này không phải hạng tốt lành gì.
Sau khi người của Lưu Sa đến thì không nói gì với nhau, tất cả đều quan sát kháp nhà máy, sau đó tự chọn chỗ để trốn. Mục tiêu của những người này cũng là Thứ Phong.
“sắp đến”.
Nhà máy không lớn, nơi có thể trốn vốn không nhiều lảm, cho dù là người của Lợi Nhẫn hay Lưu Sa cũng đều có kinh nghiệm ẩn náu phong phú, ngay cả nơi trốn cũng cực kỳ giống nhau.
Nhìn thấy hành động của đám người Lưu Sa, Điền Nhị lo lãng: “Làm sao đây?”
“Không thể đợi nữa!” Sắc mặt Kim Hâm quả quyết: “Không thể để những người mới kia bị thương được, ral”
Kim Hâm vừa nói chữ ra, Điền Nhị đã lập tức xông ra ngoài đầu tiên, bình thường cô ta trông nho nhã, nhưng lúc này lại như một con báo săn mạnh mẽ xuất hiện trong bóng đêm với tốc độ cực kỳ nhanh.
Rõ ràng người của Lưu Sa vẫn không nhận ra nhà máy này còn có sự tồn tại của người khác. Vào lúc Điền Nhị xuất hiện, mất người tìm kiếm chỗ trốn khắp nơi đều dừng lại, nhìn về phía cô ta Cùng lúc đó, những người còn lại của Lợi Nhẫn cũng xuất hiện trong bóng tối, người của hai bên rải rác trong các góc của nhà xưởng, lập tức hình thành tình huống giảng co, Bây giờ là chín giờ rưỡi phát ra ánh sáng yếu ớt, cho dù là người của Lợi Nhân hay Lưu Sa cũng đều mang vẻ mặt nặng nề.
Chuyện đột nhiên có một thế lực khác xuất hiện này thật sự vượt ngoài dự đoán của mọi người.
“Người của Lưu Sa, các người trảng trợn xông vào lãnh thổ của Hoa Hạ chúng tôi như vậy, hình như không hợp với quy tắc lắm đúng không?” Kim Hâm lấy một tờ giấy chứng nhận từ trong túi trước ngực ra.
Cầm đầu Lưu Sa là một người đàn ông thấp bé, bọn họ đều đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt mũi, ánh mắt dữ tợn như rắn ấy chứng nhận của Kim ầm đầu của Lưu Sa cười khẩy ‘Quy tắc? Quy tắc của thế giới ngầm, có người đến đặt ra, không tới lượt Lợi Nhẫn các anh! Lợi Nhẫn của các anh bắt đầu hợp tác với loại sát thủ như Thứ Phong từ lúc nào vậy”
“Nói chuyện chú ý một chút!” Kim Hâm hét 1o: “Tôi không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục danh dự của Lợi Nhẫn!”
“Bớt nói nhảm đi, Thứ Phong giết thủ lĩnh của chúng tôi, khiến chúng tôi mất mặt, tôi nhất định phải lấy đầu cô ta treo cao trên lá cờ đầu của mình, rửa sạch sự sỉ nhục của người đời với Lưu Sa! Lợi Nhãn các anh đừng tự kiếm thêm phiền phức!” Người đàn ông thấp bé hơi lùi về sau, để một tay bên hông, làm ra tư thế muốn rút dao.
Trương Thác trốn trong bóng tối giải thích với Hàn Văn Tĩnh: “Lưu Sa là tổ chức ngầm của Đảo Quốc, võ đạo bọn họ sử dụng cũng giống như thuật rút dao, tư thế rút dao này chính là bọn họ muốn chuẩn bị chiến đầu”
Hàn Văn Tĩnh nghiêm túc lắng nghe những lời Trương Thác nói, nếu sau này thật sự vào Lợi Nhãn, cô ta khó tránh việc phải tiếp xúc với những chuyện này.
Hàn Văn Tĩnh lại có một điều khó hiểu, hỏi Trương Thác: “Vậy bọn họ chiến đấu bằng cái gì, trên người cũng không có dao mà”
“Trừ một vài chiến đấu đặc biệt của thế lực ngầm, với tình huống bình thường thế này, vũ khí bọn họ mang theo bên người đều là cầm tay, ví dụ như dao gấp có thể giấu ở cổ tay áo, nhuyễn kiếm có thể giấu trên lưng, rất đa dạng, sau này cô nhìn thấy sẽ biết thôi”
“Lưu Sa đánh thắng được Lợi Nhẫn không?”
“Đánh không lại” Trương Thác lắc đầu: “Nhưng có thể giết chết mấy cô, nhìn thấy ba người đứng phía sau cùng bên Lưu Sa kia không, vành tai của bọn họ lớn hơn người bình thường, Lưu Sa có một cách huấn luyện thính lực đặc biệt, đây là dấu hiệu sau khi bọn họ huấn luyện. Ba người này vẫn luôn lảng nghe tiếng động trong nhà máy, nhà máy có bao nhiêu người, trong lòng bọn họ đều biết rõ”
Hàn Văn Tĩnh há to miệng, những điều này thật sự đã vượt khỏi hiểu biết của cô ta rồi.
Thấy thủ lĩnh của Lưu Sa bày ra tư thế rút dao, Kim Hâm hừ lạnh một tiếng: “Sao hả, Lưu Sa các người còn định ra tay với Lợi Nhẫn chúng tôi ở Hoa Hạ à?”
“Tôi nói rồi, mục đích của chúng tôi là Thứ Phong, không liên quan tới Lợi Nhãn các anh, nếu các anh cứ muốn nhúng tay vào chuyện này, danh dự của Lưu Sa chúng tôi không phải ai cũng có thể giẫm lên được!”
‘Đàm Ngọc Bình bước về phía trước một bước, khinh thường nói: “Buồn cười! Thủ lĩnh của Lưu Sa các người bị một người phụ nữ giết chết, thật không nghĩ ra Lưu Sa các người còn danh dự gì để nói?”
‘Vào khoảnh khác Đàm Ngọc Bình nói xong, Trương Thác thở dài bên tai Hàn Văn Tĩnh.
“Xong rồi”
“Sao thế?” Hàn Văn Tĩnh nghe Trương Thác thở dài thì vô thức căng thẳng.
“Người Đảo Quốc coi trọng danh dự và tinh thần võ sĩ đạo nhất, lời của Đàm Ngọc Bình này đã đủ khiến bọn họ nổi điên. Lúc đầu Đội trưởng kia của mấy cô chỉ muốn thăm dò người của Lưu Sa, xem ra bây giờ nhất định phải đánh rồi”.
Lúc Đàm Ngọc Bình nói xong câu kia, Kim Hâm thầm nói nguy rồi. Hắn ta không sợ người của Lưu Sa, nhưng mấy người mới của đội cảnh sát thì sao đây?
Quả nhiên, người cầm đầu của Lưu Sa bị câu này của Đàm Ngọc Bình chọc giận.
“Chết đi!”
Chỉ thấy một ánh sáng sắc bén loé lên, tay của thủ lĩnh kia vung lên một cái, con dao gấp bị gã ta rút ra, thân dao dài bốn mươi centimet, không dài không ngản, linh hoạt dễ thay đổi.
Cùng lúc đó, những người còn lại của Lưu Sa cũng đều lấy vũ khí ra.
Sắc mặt Kim Hâm nặng nề, hét lớn: “Lưu Sa, các người đã nghĩ kỹ chưa, thật sự muốn ra tay với Lợi Nhẫn của chúng tôi ở Hoa Hạ à?”
“Người sỉ nhục danh dự của Lưu Sa, nhất định phải chết!” Ánh mắt của thủ lĩnh Lưu Sa dữ tợn như rần độc, nhìn chăm chăm Đàm Ngọc Bình.
Chương 161
Dưới ánh mắt của thủ lĩnh Lưu Sa, Đàm Ngọc Bình vô thức lùi về sau mấy bước. Khi nãy, anh ta cảm thấy mình như bị một thứ hung độc muốn một phen sống mái nhìn chäm chảm.
Trên thực tế, khi có ai sỉ nhục danh dự của Lưu Sa, người của Lưu Sa thật sự là phải một phen sống mái!
Chiến đấu, cũng là vừa chạm vào đã bùng phát, “Ra tay!” Kim Hâm hô to một tiếng, vung hai nắm đấm, tấn công về phía người đàn ông cầm đầu Lưu Sa.
Trận đấu của bọn họ không màu mè như cao thủ võ lâm trong phim truyền hình, nhưng cũng không khác đánh võ trong phim là mấy, còn càng đẫm máu hơn. Cho dù là Lợi Nhẫn hay Lưu Sa cũng đều là người từng trải có kinh nghiệm phong phú, ra tay không hề nể tình chút nào.
Ba người có vành tai to luôn đứng ở cuối đội ngũ của Lưu Sa đưa mắt nhìn về ba phía, đều tự tìm kiếm, cái bọn họ nhìn chính là người mới trốn trong bóng tôi.
Ngoài Hàn Văn Tĩnh ra, những người mới của đội cảnh sát chưa ai từng gặp trường hợp như vậy, đều cực kỳ sợ hãi, sau khi thấy người của Lưu Sa tìm đến hoàn toàn không có ý muốn phản kháng, nghiêng người muốn chạy trốn.
Kim Hâm tránh thoát khỏi một dao của người cầm đầu Lưu Sa, hô to: “Điền Nhị, đi bảo vệ người mới”
“Được!” Điền Nhị gật đầu, không chút chần chừ đá bay người trước mặt mình, chạy về phía sau.
Lần này người của đội cảnh sát, cộng cả Hàn Văn Tĩnh vào thì có ba người đi theo Lợi Nhãn, trốn ở ba nơi khác nhau. Hai người trong đó đã bị rượt chạy, chỉ có Hàn Văn Tĩnh còn ở tại chỗ, không di chuyển lung tung.
Người có vành tai to của Lưu Sa mang ánh mắt dữ tợn, đưa tay chụp vào trong góc chỗ Hàn Văn Tĩnh trốn, sau một giây gã duỗi tay ra ngoài, ánh mắt dữ tợn lập tức biến mất, trở thành vẻ hoảng loạn, gã cố hết sức muốn rút tay ra nhưng hoàn toàn không thể, sau đó, chỉ thấy một con dao chém mạnh lên cổ gã, khiến gã nhắm mắt lại, ngã người về phía trước.
Hàn Văn Tĩnh ngơ ngác nhìn trước mặt, vào lúc nấy, cô ta gần như không thấy rõ Trương Thác ra tay thế nào mà đã khống chế được bàn tay đưa tới của đối phương, khiến đối phương hoàn toàn không thể động đậy.
Áp đảo bằng sức mạnh, hoàn toàn là áp đảo bảng sức mạnh, cảnh trước mặt khiến Hàn Văn Tĩnh kích động muốn reo hò ra tiếng. Đây là người đàn ông của mình, cho dù kẻ thù có mạnh bao nhiêu, mãi mãi đều không chịu nổi một đòn ở trước mặt anh.
Không có ai chú ý tới chuyện xảy ra ở nơi này “bi, tôi dẫn cô ra ngoài trước” Trương Thác giữ chặt cánh tay Hàn Văn Tĩnh, cũng không muốn chần chừ ở đây mãi.
Hàn Văn Tĩnh gật đầu, cô ta không bị ngốc, biết mình không thể tham gia vào trận đấu như thế, đi theo phía sau Trương Thác, lần mò muốn ra khỏi nhà máy.
Nhà máy rất tối, trận chiến cũng rất kịch liệt, một vài người đang đánh dữ dội hoàn toàn không chú ý đến hai người Trương Thác và Hàn Văn Tĩnh, ngược lại có người của Lưu Sa nhìn thấy, đi về phía hai người bọn họ, đều bị Trương Thác thoải mái giải quyết bằng một tay.
Thấy đã đi đến cửa nhà máy, Trương Thác nở nụ cười, chuyện của Lợi Nhãn và Lưu Sa, anh cũng không muốn xen vào, lần này đến chỉ là không muốn Hàn Văn Tĩnh bị thương mà thôi.
Không đợi Trương Thác mở cửa nhà máy bị đóng chặt ra, cửa lớn đã bị đá văng từ bên ngoài. Bên ngoài nhà máy lại xuất hiện hai mươi mấy người của Lưu Sa, bọn họ xông vào bên trong Lợi Nhẫn vốn đã không có ưu thị lượng, bây giờ lại có nhiều người của Lưu Sa đến như vậy, Lợi Nhân hoàn toàn rơi vào thế yếu.
“Dừng, không đánh nữa!” Kim Hâm hét to một tiếng, đồng phục trên người hắn ta đã bị cắt thành vô số lỗ hổng, máu tươi tràn ra từ bên trong. Khi nấy, hản ta vì tranh thủ thời gian cho Điền Nhị mà một mình đối mặt với bốn cao thủ của Lưu Sa, hoàn toàn bị vây vào thế yếu Dưới tiếng rống to của Kim Hâm, hai bên đều ăn ý dừng tay lại, ai cũng biết nếu đánh tiếp đều không bên nào có lợi.
Lợi Nhẫn khỏi phải nói, dưới tình huống số người thua xa đối phương, còn phải bảo vệ ba người mới, hoàn toàn không thể làm được.
Còn Lưu Sa, tuy lần này có thể đánh tháng, nhưng không ai chắc có thể giết sạch người của Lợi Nhãn, chỉ cần có một người chạy ra, mấy người bọn họ cũng đừng hòng thoát khỏi Hoa Hạ.
“Lưu Sa, mấy người thật sự quyết định không chết không thôi à?” Kim Hâm che cánh tay trái của mình, vết thương ở đó nặng nhất, bị chém mạnh một dao.
“Lưu Sa chúng tôi chưa bao giờ là người nhu nhược, các người sỉ nhục danh dự của chúng tôi, thì phải chịu đựng lửa giận của chúng tôi!” Người cầm đầu Lưu Sa nhìn chằm chảm Đàm Ngọc Bình.
Bây giờ Đàm Ngọc Bình đã nhìn rõ tình hình trước mắt, im lặng không dám nói một câu, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cảm thấy vừa khó chịu vừa mất mặt.
Trương Thác kéo Hàn Văn Tĩnh đứng phía sau mấy người Lợi Nhẫn.
Đàm Ngọc Bình bị người cầm đầu Lưu Sa nhìn châm chãm như tìm thấy chỗ trút giận, nhìn Trương Thác: “Nhát gan như chuột, chỉ biết chạy!”
Trương Thác thẳng thừng đốp lại: “Chạy thì sao? Anh không chạy thì đánh tiếp đi!”
“Oắt con, cậu đừng có thách thức giới hạn của tôi!” Đàm Ngọc Bình hung hăng trừng Trương Thác, khi nãy anh ta bị người ta đánh đến bực bội, trên mặt, trên người trúng không ít quyền cước, một ngọn lửa giận còn đang bùng cháy trong lòng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Người của Lưu Sa anh ta không đánh lại, nhưng bây giờ người ngoài này, anh ta không quan tâm.
Dáng vẻ kiêu ngạo của Đàm Ngọc Bình khiến Trương Thác buồn cười: “Nói chứ, khi nãy anh kêu gào với người ta vui vẻ lắm mà, sao hả, đánh không lại thì trút giận lên người tôi ư2”
“Oắt con, cậu khiêu khích tôi đúng không!”
Đàm Ngọc Bình sải bước tới chỗ Trương Thác.
“Đủ rồi!” Kim Hâm hét to một tiếng: “Đàm Ngọc Bình, cậu chú ý một chút cho tôi!”
Trên mặt Đàm Ngọc Bình lộ vẻ đấu tranh, cuối cùng dừng lại không ra tay, nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy uy hiếp.
Kim Hâm nhìn người cầm đầu của Lưu Sa: “Hôm nay, mục tiêu của chúng ta đều là Thứ Phong, nhưng xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ Thứ Phong đã phát hiện từ lâu rồi.
Không bằng chúng ta cứ thế bỏ qua chuyện này đi? Bây giờ Lưu Sa các anh rời khỏi, tôi tuyệt đối sẽ không tính toán chuyện các anh xông vào Hoa Hại”
Người cầm đầu Lưu Sa cười khẩy một tiếng: “Nói dễ nghe quá nhỉ, chuyện Lợi Nhẫn các anh giãm lên danh dự của Lưu Sa chúng tôi, hôm nay phải có một kết quả!”
“Anh muốn kết quả gì?”
“Rất đơn giản, cậu ta chết!” Người cầm đầu Lưu Sa duỗi con dao gấp, chỉ thẳng lưỡi dao vào Đàm Ngọc Bình.
Sắc mặt Đàm Ngọc Bình lập tức thay đổi, trở nên tái xanh, tình hình bây giờ rất rõ ràng, nếu Lưu Sa thật sự muốn giết mình, ai cũng không thể bảo vệ được.
Kim Hâm nhướng mày: “Lưu Sa, các anh muốn người của Lợi Nhãn chúng tôi như thế, xem Lợi Nhãn chúng tôi là cái gì, quả hồng mềm mặc cho người ta ức hiếp sao?”
“Sỉ nhục người của Lưu Sa chúng tôi thì phải sống mái một phen!” Người cầm đầu của Lưu Sa lại lùi về phía sau, dao gấp để ngược xuống phần eo, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Bầu không khí giữa hai bên đột nhiên trở nên nặng nề.
Đúng lúc này, một âm thanh không hài hoà cắt ngang bầu không khí nặng nề đó Tiếng chuông điện thoại của Trương Thác liên tục vang lên, tin nhắn lần lượt được gửi đến, trở nên cực kỳ chói tai trong bầu không khí thế này.
/973
|