Con Rể Quyền Quý

Chương 261-272

/973


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 261:



Môi miệng Quách Phi phát run, nhìn Tóc Đỏ đang càng lúc càng gần với mình, lòng như tro tàn, hắn ta biết, mình xong đời rồi.



Sau khi Bạch Trì lái xe rời khỏi bãi biển hoang vắng, cũng không dừng lại nghỉ ở An Thị, mà trực tiếp chạy về thẳng trên đường của Ninh Tỉnh.



Trương Thác ngồi trên xe, không nói lời nào, anh hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra máy tháng trước.



Mấy tháng trước, cả thế giới ngầm đã xảy ra một trận đại chiến cực lớn mà từ trước đến giờ chưa từng xảy ra, đối với cuộc chiến này, người biết rõ tình hình thì gọi nó là, trận chiến Hoàng Hôn.



Cả thế giới ngầm, có hai thế lực lớn siêu cấp.



Thứ nhát, là đảo Quang Minh người người sợ hãi.



Thứ hai, tên là Vương Hội.



Đảo Quang Minh, đại diện cho tia sáng cuối cùng của thế giới này, cũng có nghĩa là, khi đảo Quang Minh chìm vào bóng tối, vậy thì cả thế giới này cũng sẽ chìm theo vào trong bóng tối, có thể thấy được địa vị ở đảo Quang Minh là cao thượng biết nhường nào.



Còn về Vương Hội, dám dùng chữ “Vương” này để đặt tên, cũng có thể nhìn ra được, thực lực của Vương Hội này rất lớn mạnh.



Đảo Quang Minh sở hữu người đàn ông được mệnh danh là mạnh nhất thế giới, Satan, dưới trướng của Satan dẫn dắt 10 anh chị em, 10 người này, phía sau mỗi người là thế lực ngất trời, năng lực của bản thân cũng rất hùng mạnh, bọn họ là cùng nhau bò ra khỏi núi thây biển máu, thân như anh chị em ruột thịt.



Sự tồn tại của Vương Hội, đã được người khác biết được từ những năm 60 của thế kỷ trước, không ai biết được thế lực phía sau Vương Hội lớn mạnh bao nhiêu, cũng không ai biết được Hội trưởng của Vương Hội, rốt cuộc là người nào, chỉ biết rằng, trên thế giới này Vương Hội là thế lực ngầm duy nhất có thể ngang hàng ngang về với đảo Quang Minh.



Mấy tháng trước, bởi vì Hỏa Tinh, mà Vương Hội khai chiến với đảo Quang Minh.



261-1-con-re-quyen-quy.jpg





Gọi là cuộc chiến sinh tử, chính là người của hai bên cực kỳ đỉnh cao, phân cao thấp với nhau, cuộc chiến đó sẽ có rất nhiều người biết đến.



Đảo chủ đảo Quang Minh, đã một mình đơn độc đi đến Vương Hội ở châu u để đấu một cuộc chiến sinh tử với Hội trưởng Vương Hội.



Sau khi cuộc chiến đó kết thúc, bất luận là Hội trưởng Vương Hội, hay là Đảo chủ đảo Quang Minh, cũng đều không có bắt kỳ một tin tức nào truyền ra ngoài, thậm chí là từ sau khi cuộc chiến đó kết thúc, những tầng lớp cấp cao của xã hội cũng chưa từng nghe nói gì về hai người này nữa, còn đối với kết quả của cuộc chiến đó của hai người, mọi người cũng hoàn toàn không biết được.



Còn đối với những suy đoán của cuộc chiến đó, thì phiên bản nào cũng có, nhưng không có bắt cứ một phiên bản nào có đủ khả năng để chứng thực, ngay cả đám người của Bạch Trì, đến tận bây giờ cũng không rõ là lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Trương Thác thì một chữ cũng nhắc đến đối với cuộc chiến lúc đó.



Trương Thác nhìn cổ tay của mình, khẽ chuyển động một chút.



Bạch Trì đang lái xe, cũng không chú ý đến động tác của Trương Thác, nếu như cậu ấy nhìn thấy, nhất định sẽ phát hiện ra, lúc Trương Thác chuyển động cổ tay, có chút cảm giác không tự nhiên.



Thời gian bây giờ là 12 giờ trưa, Trương Thác tính toán một chút, mình có thể về đến Ngân Châu tầm khoảng 5 6 giờ chiều.



“Thời gian có hơi gấp rút rồi, có một số chuyện, phải nhanh chóng xử lý.” Trong lòng Trương Thác thở dài một tiếng.



Lúc này, tại Thương mại Hằng Viễn Ngân Châu.
Chương 262:



Tần Nhu mặc một bộ đồ công sở ngồi trong phòng làm việc của mình, nhìn người phụ nữ trước mặt, chau mày: “Lâm Tổng, cô đây là có ý gì?”



Mái tóc dài của Lâm Ngữ Lam vén sau đầu, mặc một đồ công sở màu xám tro, bộ đồ kéo dài từ gáy kéo đến tận đầu gối, tạo cho người khác một cảm giác mạnh mẽ cương nghị.



Trên bàn làm việc của Tần Nhu, bày ra ba tập tài liệu.



Lâm Ngữ Lam nhìn Tần Nhu, nói với giọng nhạt nhẽo: “Ba tập tài liệu ở trước mặt cô, là ba hợp đồng thương mại lớn nhất mà hiện tại Lâm Thị lấy được, mỗi một hợp đồng đều có thể mang lại lợi nhuận hàng trăm triệu tệ, có thể khiến cho một công ty đang phát triển, chỉ trong thời gian ngắn ngủi huy động được một khoản tiền vốn lớn, tôi đã bàn xong với các bên đối tác rồi, nêu như Tần Tổng đồng ý, thì trên hợp đồng này có thể thêm vào cái tên Thương mại Hằng Viễn bát cứ lúc nào.”



Tần Nhu liếc nhìn ba tập tài liệu này, sau đó hỏi: “Lâm Tổng, tôi không cảm thấy Hằng Viễn của tôi, hay là Tần Nhu tôi có điều gì đáng để khiến cho Lâm Tổng lôi kéo như vậy?” Truyen.one họ làm ra, Qua truyen.one mà đọc, chứ đọc ở các trang copy riết à.



“Không phải lôi kéo, mà là bàn bạc, chuyện tối hôm qua, chắc Tần Tổng cũng không phải chịu bất kỳ tổn hại đáng kể gì, chỉ cần Tần Tổng có thể quên đi chuyện này, những hợp đồng nào, đều sẽ thuộc về Tần Tổng.” Lâm Ngữ Lam bước chân nhẹ nhàng đi đến trước bàn làm việc của Tần Nhu: “Tần Tổng, cô là một người làm ăn, chắc cũng nên hiểu rõ, trong mắt của người làm ăn, vĩnh viễn chỉ xem trọng lợi ích.”



Tần Nhu khẽ cười: “Tôi còn cho rằng, Lâm Tổng là đang nhìn trúng Thương mại Hằng Viễn của chúng tôi, kết quả là, do Tần Nhu tôi tự mình cảm thấy hài lòng mà thôi, Lâm Tổng, nếu như hôm nay, cô là đến đây để bàn việc hợp tác, thì Tần Nhu tôi hoan nghênh, nhưng cô muốn kêu Tần Nhu tôi đem chuyện tối qua xem như chưa từng xảy ra cái gì cả, thì xin lỗi, tôi không làm được, chuyện này, tôi nhất định sẽ truy xét đến cùng!”



Mặc dù trong giọng điệu của Tần Nhu không biểu hiện ra cái gì cả, nhưng trong ánh mắt của cô lại để lộ ra hai chữ kiên định khắp nơi.



Mặt Lâm Ngữ Lam biến sắc: “Tần Tổng, cô thật sự đã sẵn sàng để cùng bị hủy diệt với Lâm Thị chúng tôi chưa?”



“Ha!” Tần Nhu khẽ cười: “Lâm Tổng, cô cũng quá coi trọng họ Tần tôi quá rồi, tôi làm gì có đức hạnh và bản lĩnh, để có cái năng lực cùng bị hủy diệt với Lâm Thị chứ, tôi chẳng qua chỉ là bảo vệ quyền lợi của chính tôi mà thôi.”



Sắc mặt của Lâm Ngữ Lam liên tục thay đổi: “Được, nếu Tần Tổng đã đưa ra quyết định rồi, Lâm Ngữ Lam tôi cũng không nói thêm gì nữa, ba tập tài liệu này, gửi lại ở chỗ của Tần Tổng trước vậy, nếu như Tần Tổng có suy nghĩ khác, có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”



Lâm Ngữ Lam nói xong, không đợi cho Tần Nhu nói thêm gì nữa, thì xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Tần Nhu.



Chân trước của Lâm Ngữ Lam mới bước ra được phòng làm việc, thì đã bị Tần Nhu gọi lại.



“Lâm Tổng dừng bước!”



Giọng nói của Tần Nhu, khiến cho gương mặt của Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ mừng rỡ, cùng lúc khi cô quay người lại thì nét mừng rỡ trên gương mặt cũng hoàn toàn vụt tắt.



“Tần Tổng, cô suy nghĩ kỹ rồi?” Lâm Ngữ Lam hỏi.



Tần Nhu sau khi đứng dậy từ bàn làm việc của cô ấy, thì cầm lên ba tập tài liệu trên bàn, bước đến chỗ Lâm Ngữ Lam: “Lâm Tổng, tôi đã nghĩ kỹ rồi, đề nghị của cô, tôi cũng không định sẽ xem xét nữa, kỳ thực, hôm nay tôi cũng có một vấn đề cá nhân, muốn hỏi Lâm Tổng.”



Tần Nhu đập ba tập tài liệu đó vào trong lòng Lâm Ngữ Lam.



Lâm Ngữ Lam nhận lấy tập tài liệu theo tiềm thức, nhìn Tần Nhu với sự khó hiểu.



“Lâm Tổng, cô biết không, kỳ thực tôi rất ngưỡng mộ cô, cô có một gia đình cao hơn người khác, cô đã ngậm thìa vàng từ lúc mới sinh ra, cô hưởng thụ hết tất cả những thứ mà rất nhiều người ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, nhưng tôi rất muốn biết, cô có thật sự, thích Trương Thác không?”



Lâm Ngữ Lam không ngờ được rằng, vấn đề riêng tư mà Tần Nhu muốn nói, vậy mà lại là cái này, cô trả lời: “Trương Thác là chồng tôi, tình cảm mà tôi đối với anh ấy dĩ nhiên không cần Tần Tổng phải bận tâm.”
Chương 263:



“Vậy sao?”



Tần Nhu bật cười: “Lâm Tổng, tôi cảm thấy, cô cũng không phải là thích Trương Thác đâu, nếu như anh ấy là người đàn ông của tôi, tôi sẽ khiến cho anh ấy lúc nào cũng được vạn người chú ý tới, tôi sẽ khiến cho tất cả mọi người đều hiểu rõ được sự ưu tú của anh ấy, chứ không phải giống bộ dạng giống như hôm qua, anh ấy ưu tú như vậy, mà lại bị người khác giễu cợt chế nhạo như: một cái bao rơm, tôi không biết cô và Trương Thác là quen biết như thế nào, cũng không biết hai người các người như thế nào trong cuộc sống hằng ngày, tôi chỉ biết rằng, tôi là một người phụ nữ, bất luận ở nhà có như thế nào thì trước mặt người ngoài, người đàn ông của tôi, vĩnh viễn phải có được tôn nghiêm mà anh ấy vốn dĩ nên có.”



Lâm Ngữ Lam nhìn Tần Nhu, khóe miệng cong lên một nụ cười đầy suy ngẫm: “Tần Tổng, hình như cô đối với chồng của tôi, rất có hứng thú nhỉ?”



Tần Nhu gật gật đầu, trả lời thẳng thắn: “Tôi thích anh ấy, nhưng tôi biết, anh ấy đã kết hôn rồi.”



Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Ngữ Lam có hơi không thoải mái, cô mở miệng nói: “Tần Tổng, nếu cô đã biết anh ấy đã kết hôn rồi, thì cũng nên rút lại sự hứng thú đối với anh ấy đi.”



“Tình cảm của tôi đối với anh ấy như thế nào, trong lòng tôi tự hiểu rõ, sẽ không vượt quá giới hạn, tôi chỉ hy vọng, Lâm Tổng cô nếu đã hưởng được hạnh phúc mà người khác theo đuổi, thì nên học cách nắm chắc, có thể trong cuộc sống của Lâm Tổng cô cũng không thiếu những người đàn ông theo đuổi cô, nhưng có những người là đặc biệt, nếu như thật sự yêu một người, thì nên trao niềm tin cho anh ấy, nếu Trương Thác là chồng của tôi, mà xảy ra những chuyện như thế này, tôi ngày hôm nay sẽ không giống như Lâm Tổng cô đâu, đứng trước mặt người bị hại, nghĩ cách làm thế nào để khiến cho người bị hại im miệng, mà tôi sẽ cố gắng nghĩ ra mọi cách để điều tra ra được rốt cuộc là ai đã hãm hại người đàn ông của tôi!”



Lời nói của Tần Nhu khiến cho cơ thể của Lâm Ngữ Lam không khỏi chấn động mà không rõ lý do, trong lời nói của Tần Nhu, cô nhận ra được một vấn đề rất quan trọng, đó chính là niềm tin, mà Tần Nhu nói!



Hình như, từ sau khi chuyện ngày hôm qua xảy ra, thì điều mà bản thân cô vẫn luôn nghĩ đến, đều là nên giải quyết chuyện này như thế nào, xử lý những scandal của chuyện này ra làm sao, chứ chưa bao giò nghĩ qua, chuyện này, căn bản không phải do Trương Thác làm!



Sau khi Lâm Ngữ Lam bước ra khỏi cổng lớn của Thương mại Hằng Viễn, trên gương mặt tuyệt mỹ đó của cô, tràn đầy sự trống rỗng.



Lâm Ngữ Lam muốn đẩy phóng viên ra khỏi mình, nhưng căn bản là không làm được.



May mà đúng lúc này, Giang Tĩnh từ bên cạnh chen vào.



“Lâm Tổng, cô không sao chứ!” Giang Tĩnh nhìn điện thoại bị vỡ màn hình trong tay Lâm Ngữ Lam, liền chau mày.



“Không sao, rời khỏi đây trước đã.” Lâm Ngữ Lam nói.



Giang Tĩnh với thân phận là vệ sĩ, cũng không phải giờ nào phút nào cũng ở bên cạnh Lâm Ngữ Lam, nhiệm vụ mà cô nhận được, là có người muốn giết Lâm Ngữ Lam, còn cô lại phải ngăn chặn loại tình huống này xảy ra.



Vì vậy, khi đến khu thương mại C B D, đạo đức nghề nghiệp của Giang Tĩnh nói với cô ấy rằng, tuy bây giờ khắp nơi ở đây đều treo biểu ngữ, nhưng không hề có chút liên hệ gì với nhiệm vụ của mình cả, chuyện mà cô ấy.



muốn làm, là phải quan sát tình hình xung quanh trước, vì vậy mà lúc nãy, cô ấy cũng không xuất hiện bên cạnh Lâm Ngữ Lam ngay lập tức.



Trên thực tế, thì với tư cách là một vệ sĩ làm loại nhiệm vụ đặc biệt này mà nói, tốc độ phản ứng của Giang Tĩnh đã cực kỳ nhanh rồi, nhưng xảy ra chuyện giống như vừa rồi, vẫn khiến cho lòng Giang Tĩnh cảm thấy vô cùng có lỗi.



Có Giang Tĩnh bảo vệ, tuy là Lâm Ngữ Lam vẫn bị những phóng viên đó vây quanh, nhưng cũng không giống như một lá bèo lúc vừa rồi mà chậm rãi đi ra khỏi khu thương mại.



Trong tiệm thức ăn nhanh.



“Trịnh thiếu, anh nhìn kìa, hình như đã xảy ra chuyện rồi.”



Một người đứng ở bên cạnh Trịnh Sở, chỉ cho Trịnh Sở về chỗ có nhiều phóng viên đang bao vây.



Trịnh Sở nheo mắt, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ngữ Lam, trên mặt của Trịnh Sở tỏ ra đầy vui mừng: “Diễn viên chính đến rồi, vậy kịch hay cũng nên bắt đầu mở màn rôi.”



Trịnh Sở cầm một tờ khăn giấy lên, lau lau miệng, rồi đứng dậy, rời khỏi tiệm thức ăn nhanh, từ từ bước đến chỗ Lâm Ngữ Lam.
Chương 264:



Lâm Ngữ Lam bị phóng viên bao vây, trong chóc lát căn bản là không thể đi ra ngoài được, bởi vì người đang bao vây ở đây, thật sự quá nhiều, một đám người đang hóng chuyện, đều muốn xem thử người vợ của kẻ làm việc ác lần này, rốt cuộc là trông thế nào.



“Theo như bản tin của phóng viên tuyến đầu của đài, Tổng giám đốc của Tập đoàn Lâm Thị Lâm Ngữ Lam đã từ chối trả lời tất cả các câu hỏi, chuyện này, không đưa ra được bất kỳ giải thích hợp lý nào, theo tiết những người nắm rõ được tình hình tiết lộ, từ tối hôm qua đến tận bây giờ, thì điện thoại của chồng Lâm Ngữ Lam vẫn luôn ở trạng thái khóa máy, hơn nữa cũng không lộ diện, hoài nghỉ là bỏ trốn chạy tội.



“Các bạn khán giả thân mến, bây giờ chỗ mà chúng tôi hiện đang có mặt, là C B D Ngân Châu…”



Từng phóng viên bắt đầu phát bản tin trực tiếp, bối cảnh sau lưng chúng tôi, chính là diện mạo của Lâm Ngữ Lam lặng thỉnh không lên tiếng dưới sự bao vây của mọi người.



“Lâm Tổng! Xin cô hãy trả lời!”



“Lâm Tổng, tại sao cô lại im lặng như vậy? Chẳng lẽ là không có bắt kỳ giải thích nào sao?”



“Lâm Tổng, cô cho rằng tiền bạc có thể thoát khỏi ngoài vòng pháp luật hay sao? Hay là, Lâm Thị các người định sẽ một tay che trời?”



“Lâm Tổng!”



Giọng nói của đám phóng viên lộn xộn, hỗn loạn lại truyền vào tai của Lâm Ngữ Lam một cách chói tai.



“Được rồi, đừng nói nữa!” Bát thình lình, một tiếng quát to vang lên.



Rất đông phóng viên bao vây bên cạnh Lâm Ngữ Lam, nhìn thấy người nói chuyện liền lập tức vây quanh người đó.



Tập đoàn Trịnh Thị, tuy là quy mô không bằng với Tập đoàn Lâm Thị, nhưng cũng xem là một doanh nghiệp có tiếng ở Ngân Châu.



Hơn nữa, Trịnh Sở với tư cách là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Trịnh Thị, vừa mới trở về Ngân Châu, những tin tức bên lề của loại công tử bột này, cũng khiến cho người ta phải bàn tán hăng say.



“Trịnh công tử, cậu ra mặt vào lúc này, là có chuyện gì muốn nói đối với sự việc này sao?”



“Trịnh công tử, theo thông tin thì được biết, gia đình của cậu và Lâm Thị có mối giao hảo có thể xem là tri kỷ, chuyện xảy ra tối qua, xin hỏi Trịnh công tử có mặt tạo hiện trường không?”



“Trịnh công tử, có phải cậu biết rõ Trương Thác không, anh ta là người như thế nào vậy?”



“Trịnh công tử…”



Đối mặt với hết câu hỏi này rồi lại đến câu hỏi khác của phóng viên, Trịnh Sở không chọn cách im lặng không trả lời giống như Lâm Thanh Hàn, mà nói: “Các vị, câu hỏi của các vị, tôi sẽ trả lời từng câu, từng câu một.”



“Đầu tiên tôi sẽ trả lời câu hỏi đầu tiên, sự xuất hiện của tôi, quả thật là tôi có chuyện muốn nói, các vị đừng làm khó Lâm Tổng, chính xác mà nói, thì Lâm Tổng cũng là người bị hại trong chuyện này, suy cho cùng, chồng cô ấy là một tên cặn bã, không có liên quan gì đến cô ấy cả, còn về chuyện xảy ra tối hôm qua, tôi rất rõ.”



“Câu hỏi thứ hai, Trịnh Thị chúng tôi và Lâm Thị, quả thật là có mối giao hảo tri kỷ, tôi và cô Lâm Ngữ Lam, hơn nữa lại là thanh mai trúc mã, lần này xảy ra chuyện như: thế, tôi thân là bạn thân của cô ấy, cũng cảm thấy rất đau lòng cho Lâm Tổng, dẫu sao thì tên cặn bã giống như Trương Thác, người người đều muốn giết chết!”



“Câu hỏi thứ ba, Trương Thác là người như thế nào?



Anh ta, chỉ là một tên ở rễ nhà họ Lâm mà thôi, mọi người đều là người hiểu chuyện, nên biết rằng, ở rể là loại như thế nào, một người có thể vì tiền mà ở rể nhà vợ, mọi người cho rằng, nhân phẩm của anh ta là như thế nào?



Tính cách của anh ta là như thế nào?”



“Còn nữa, đối với tính chân thực của sự việc, tôi có thể nói cho các vị biết, những thứ viết trên những biểu ngữ này, hoàn toàn không có phần nào là giả dối, lừa đảo cả, tối hôm qua thư ký của người bị hại, đã tận mắt nhìn thấy, Trương Thác chuẩn bị cưỡng hiếp làm nhục người bị hại, nếu thư ký của người bị hại không xuất hiện kịp thời, thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nỗi, với phẩm chất của loại người như Trương Thác đó, chắc chắn sẽ vì như vậy mà làm ra những chuyện khác.”



Những vạch trần liên tục của Trịnh Sở, thu hút sự chú ý của phóng viên.
Chương 265:



“Trịnh công tử, cậu cho rằng, loại người này, nên xử lý thế nào?”



Trịnh Sở tỏ vẻ chính nghĩa: “Người làm nhục phái nữ, cho dù là róc thịt lóc xương, xử tử lăng trì, cũng đều quá hời cho anh ta rồi, nếu như đặt ở thời cổ đại, thì loại người này nên bị chồng lồng heo!”



Những lời nói của Trịnh Sở, dẫn tới những tràng pháo tay hô hào.



Trịnh Sở lại nói: “Một người đàn ông, nên có trách nhiệm của riêng mình, loại người không có trách nhiệm, một lòng chỉ nghĩ đến đường ngang ngõ tắt giống như Trương Thác, không xứng được giữ lại trên thế giới này!”



Nghe thấy những lời của Trịnh Sở, đến cả những phóng viên đó cũng đều gật đầu bày tỏ sự đồng tình.



Lâm Ngữ Lam đứng ở đó, nghe những lời mà Trịnh Sở nói, cô không chịu được muốn xông tới, cướp lấy micro nói với tất cả mọi người là Trương Thác không phải người như thế, nhưng bây giờ lời nói của cô, không có một chút sức thuyết phục nào.



*Trịnh công tử, tôi không đồng ý với những gì anh nói, nếu như Trương Thác chỉ là một người ở rể nhà vợ, nhân phẩm lại bại hoại như vậy, tại sao Lâm Tổng có thể bảo vệ anh ấy như thế chứ?”



“Câu hỏi này của anh, tôi cực kỳ thích.” Trịnh Sở bật cười, phóng viên này là do anh ta đặc biệt sắp xép, Trịnh Sở nói: “Thứ mà Lâm Tổng bảo vệ, cũng không phải là tên Trương Thác này, chắc anh cũng hiểu rõ, Tập đoàn Lâm Thị là Tập đoàn hàng đầu ở Ngân Châu, nếu như Tập đoàn Lâm Thị xảy ra vấn đề, điều mà bị ảnh hưởng, không chỉ có lợi ích của máy người, mà bao gồm cả tất cả những nhân viên đang làm việc ở Lâm Thị, cũng đều sẽ chịu liên lụy, còn về tên Trương Thác này, anh ta chính là coi trọng điểm này, nên ăn chắc việc Lâm Tổng sẽ bảo vệ anh ta, do đó mới không kiêng nể ai như vậy!”



“Hóa ra là như vậy!” Tên phóng viên vừa mới đưa ra câu hỏi làm bộ làm tịch gật gật đầu: “Nếu nói như vậy, thì Trương Thác này thật sự là vô liêm sỉ vô cùng, lấy nhiều người như vậy để làm bia đỡ đạn cho anh ta, loại người này, tuyệt đối không thể nhân nhượng!”



“Không sai! Không thể nhân nhượng!”



“Chuyện này, Trương Thác nhất định phải đưa ra một lời giải thích!”



*Trịnh công tử, về chuyện này, cậu có ý kiến gì không?”



*Ý kiến của tôi rất đơn giản, chỉ một ít thôi.” Trịnh Sở duỗi ra một ngón tay: “Nghiêm trị không tha.”



Lời nói của Trịnh Sở khiến mọi người vỗ tay reo hò.



Cũng là hào môn quyền thế, công tử Trịnh gia, quả là người thừa kế duy nhất trong tương lai của Tập đoàn Trịnh Thị.



Còn Trương Thác đó thì sao, chỉ là một tên ở rễ nhà họ Lâm, thân phận của hai người, khác nhau một trời một vực, có thể thấy về mặt giác ngộ tư tưởng này, không biết công tử Trịnh gia mạnh hơn gấp máy lần so với tên ở rẻ nhà vợ đó!



Trong nháy mắt, Trương Thác đã trở thành đối tượng công kích, người nắm rõ tình hình, hay người không biết rõ tình hình, toàn bộ đều bàn tán về chuyện của Trương Thác.



Hình tượng cá nhân của Trịnh Sở, giẫm lên tai tiếng của Trương Thác, trong chốc lát trở nên cao lớn hơn, vốn dĩ, rất nhiều người đối với Tập đoàn Trịnh Thị vẫn không chưa có bao nhiêu ấn tượng, nhưng vì sự xuất hiện của Trịnh Sở, đã khiến cho Tập đoàn Trịnh Thị đi vào tầm mắt của nhiều người trong chốc lát.



Hơn nữa còn có người mà Trịnh Sở đặc biệt sắp xếp để đưa ra những lý luận như thế trong đám người hóng chuyện.



Khu Thương mại của Ngân Châu, không nên để cho một mình Lâm gia độc chiếm thống trị, nhìn Trương Thác thử.



xem, chính là vì Lâm gia quá lớn mạnh mà mới gây ra tai họa, nên cần phải làm cho cân bằng lại, mọi người cũng phải ủng hộ giúp đỡ những doanh nghiệp khác nhiều hơn!



Không thể không nói đến, nước cờ này của Trịnh Sở, nước đi quá hay rồi.



Bây giờ, dư luận đã hoàn toàn bị ngã về một phía rồi, cho dù có chứng cứ xác thực hay không, thì dường như ai ai cũng đều cho rằng Trương Thác chính là tên ác nhân đó, chiêu này của Trịnh Sở, không chỉ dồn Trương Thác đến bước đường cùng, mà còn làm ra một quảng cáo cho Tập đoàn Trịnh Thị đi sâu vào lòng người một lần!



Bây giờ Lâm Ngữ Lam muốn rời đi, nhưng lại không cam tâm, hiện tại phóng viên ở đây nhiều như vậy, bản thân nếu muốn đi, vậy chuyện lần này, thật sự không thể nói rõ ra được, ai mà biết được những phóng viên đó lại sẽ nói ra những lời như thế nào.



Lúc này, một chiếc Aston Martin đã ra khỏi cao tốc, hoàn toàn đi vào thành phố Ngân Châu.
Chương 266:



Vừa vào thành phó, Bạch Trì đã nhận được một cuộc điện thoại, người trong điện thoại chỉ dùng máy câu ngắn gọn để trình bày lại những chuyện đã xảy ra với Bạch Trì.



“Lão đại, có chuyện rồi.” Bạch Trì tra ra một trang tin tức, đưa điện thoại cho Trương Thác.



Trên trang tin tức này, bài báo gây sốt chính là chuyện những tắm biểu ngữ ở C B D, đủ các loại tiêu đề được đánh chữ màu đỏ tươi, in sâu vào tầm mắt của Trương Thác, bên dưới những tiêu đề đó, cùng thống nhất đặt tấm ảnh với cảnh Lâm Ngữ Lam đang bị rất nhiều phóng viên vây quanh.



*Cưỡng hiếp?”



Trương Vũ chau mày: “Đi, đi đến C B D.”



Chiếc Aston Martin vốn dĩ đang chạy chằm rãi, thì phát ra tiếng gầm gừ dữ dội, hóa thân thành một con thú dữ, bát ngờ lao nhanh trên đường.



Rất nhanh, Bạch Trì và Trương Thác đã đến C B D, người tập trung ở đây càng lúc càng đông, bây giờ đã đến giờ tan ca, những người làm việc ở trung tâm thương mại đó, vừa tan ca thì nhìn thấy những tắm biểu ngữ đã treo đầy như thế, tất cả đều gia nhập vào đội quân hóng chuyện.



Trịnh Sở lớn tiếng phát biểu, thể hiện sự bát mãn của bản thân đối với hành vi cưỡng hiếp làm nhục người khác của Trương Thác, anh ta bày tỏ, chuyện lần này, bắt luận là người bị hại rốt cuộc có nghĩ thế nào, bát luận là người bị hại có truy cứu hay không, thì Tập đoàn Trịnh Thị của anh ta, sẽ lên tiếng chính nghĩa, đòi lại công đạo cho người dân thành phó Ngân Châu!



Cách nói như thế, dĩ nhiên lại khiến cho mọi người cũng reo hò hoan hô rát lớn.



“Điện thoại của Trương Thác gọi được chưa?” Lâm Ngữ Lam đứng ở chỗ cách đó không xa, chau mày, hỏi Giang Tĩnh.



“Lâm Tổng, điện thoại của anh Trương vẫn luôn hiển thị khóa máy.” Giang Tĩnh gọi liên tục vào số điện thoại của Trương Thác: “Lâm Tổng, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi, tình hình bây giò quá hỗn loạn, sự an toàn của chính bản thân cô cũng rất khó mà bảo đảm.”



“Không thể đi được.” Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Bây giờ chỉ cần chúng ta đi thôi, thì không biết chừng Trịnh Sở lại nói ra cái gì nữa đây, những phóng viên đó bây giờ đang nhìn chằm chằm vào tôi như hỗ đói, chỉ cần tôi để lộ ra một chút ý gì đó muốn đi, thì đủ các loại bài báo bản tin sẽ bay ngợp trời, hiện giờ nhất định phải tìm được chứng cứ, cô giúp tôi liên hệ với Lý Na, kêu cô ấy lấy được liên lạc của thư ký Tần Tổng, tính xác thực của chuyện này, cần được chứng thực lại!”



“Không cần chứng thực, chuyện này anh biết.” Bất thình lình, một giọng nói vang lên phía sau Lâm Ngữ Lam.



Ngay trong lúc nghe thấy giọng nói này, cơ thể yêu kiều của Lâm Ngữ Lam khẽ chắn động, cô quay đầu lại, nhìn thấy Trương Thác đang đứng sau lưng mình.



“Xin lỗi, làm khó em rồi.” Trương Thác nắm lấy đôi tay nhỏ của Lâm Ngữ Lam.



Nhìn thấy sự xuất hiện của Trương Thác, khiến cho trái tim đang treo lơ lửng của Lâm Ngữ Lam giống như tìm được một chỗ dựa vậy: “Sao lại khóa máy.”



“Hết pin rồi, cũng không mang sạc dự phòng theo.”



Trương Thác vò vò đầu: “Chuyện này, để anh giải quyết nhé.”



Ánh mắt dịu dàng của Trương Thác rời khỏi người Lâm Ngữ Lam, lao đến chỗ đám phóng viên tụ tập bên cạnh, hét lớn: “Tôi chính là Trương Thác, có vấn đề gì, đến hỏi tôi đây!”



Trương Thác, cái tên này vừa phát ra, ngay lập tức đã thu hút được sự chú ý, ngay khi giọng nói của Trương Thác vừa rơi xuống, vô số ánh đèn flash giáng vào người Trương Thác, những phóng viên đó giống như dã thú bị bỏ đói 7 ngày khi nhìn tháy thịt vậy, đôi mắt hiện lên ánh xanh bao vây lấy Trương Thác.



Đủ các loại câu hỏi khác nhau cũng được những phóng viên này đưa ra không hề có chút kiêng dè.



“Anh Trương Thác, đối với chuyện lần này, anh có gì để giải thích không?”



“Anh Trương Thác, xin hỏi mấy ngày nay đều không liên lạc được với anh, có phải là đang trốn tránh chuyện này không?”



“Anh Trương Thác, xin hỏi đây là lần thứ mấy anh đã làm ra loại chuyện hạ lưu bỉ ổi này, anh có từng suy nghĩ đến cách nghĩ của người bị hại không?”
Chương 267:



“Anh Trương Thác…”



Lần lượt hết câu hỏi này rồi lại đến câu hỏi khác, đều là những cái bẫy đã đặt sẵn dưới hố, chỉ có những loại câu hỏi tráo trở, gian xảo thế này, mới có thể thu hút được càng nhiều sự chú ý hơn.



Đối mặt với những phóng viên này, trên mặt Trương Thác vẫn giữ một nụ cười mỉm.



“Anh Trương Thác, anh có từng nghĩ rằng, hành động của anh như thế, sẽ mang lại cho cô ấy hậu quả thế nào không, anh chỉ vì ham muồn của bản thân mình, mà không thèm đếm xỉa gì đến cô ấy, anh cảm thấy, anh có còn là con người không?”



“Con người? Anh ta đương nhiên không được coi là con người nữa rồi, người có thể làm ra được loại chuyện này, ngay cả súc vật cũng không bằng!” Trịnh Sở cười lớn, chậm rãi đi đến chỗ Trương Thác: “Các vị, nghe tôi nói một câu, nếu Trương Thác đã xuất hiện rồi, tôi cảm thấy, chuyện mà bây giờ mọi người nên làm, không phải là phỏng vấn, mà là báo cảnh sát, để cho pháp luật trừng trị loại người này!”



267-1-con-re-quyen-quy.jpg





“Đương nhiên không phải.” Trương Thác lắc đầu: “Nếu chỉ có súc vật cũng không bằng, thì chắc chắn là không đủ rồi, tôi cảm thấy loại người này, nên bị người ta phỉ nhỏ đến chết ngay tại đây, anh thấy sao?”



“Ha ha ha!” Trịnh Sở cười lớn: “Thật là thú vị đấy, Trương Thác, cách nói như hiện giờ của cậu là muốn thoái thác cho mình sao? Cậu thật sự cho rằng, Tập đoàn Lâm Thị, có thể coi pháp luật không ra gì, muốn làm gì thì làm sao?”



Ánh mắt của Trương Thác liếc nhìn đám phóng viên đang bao vây xung quanh mình: “Cũng không phải, chỉ là bản thân tôi cũng cực kỳ khinh bỉ loại hành động này, các vị bạn bè báo giới, đối với chuyện lần này, tôi có một phiên bản khác, các vị có muốn nghe một chút không?”



Vừa nghe thấy Trương Thác nói có phiên bản khác, những phóng viên này dường như giống như đánh máu gà vậy (7), tỏ ra hưng phấn khác thường.



(*) ý chỉ rất hưng phần kích động



Trịnh Sở biết rất rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nên anh ta cũng biết nhân vật chính đứng sau chuyện này là ai.



Bây giờ thấy Trương Thác có phiên bản khác muốn nói, Trịnh Sở là người đầu tiên lên tiếng.



“Anh muốn nói gì nữa? Chuyện này không phải do anh làm? Ý là thư ký của Tần tổng cố ý nói xấu anh? Ý là những video theo dõi chúng tôi nhìn thấy lúc đó đều là giả?”



“Không thể nào, chuyện này chắc chắn là do Trương Thác làm! Mọi người hãy xem video này đi, là tài nguyên mà tôi lấy được đáy!” Một phóng viên do Trịnh Sở có ý sắp đặt lấy điện thoại ra, mở một đoạn video.



Video trong điện thoại anh ta hơi mờ, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn thấy một người mặc quần áo có màu sắc giếng với bộ quần áo bây giờ Trương Thác đang mặc, vác một cô gái tiến vào biệt thự. Mấy phút sau, Trương Thác đi ra từ trong biệt thự, camera quay được rất rõ mặt anh.



“Mọi người xem, sau khi Trương Thác rời đi thì cô thư ký bị hại đã kêu cứu mạng, chuyện này còn có phiên bản khác nào nữa?”



Video vừa phát ra khiến mọi người đều trở nên xôn xao.



Video này đã lật tẩy tội ác của Trương Thác. Chẳng lẽ đến nước này rồi mà anh còn có thể chống chế hay sao?



Tất cả mọi người đều làm truyền thông, liếc qua cũng biết video này không hề có dấu vết bị cắt ghép!



“Trương Thác, anh còn có lời gì để nói không!” Trịnh Sở chất vấn Trương Thác.



Trương Thác giơ tay: “Cho anh nói hết đáy, tôi chẳng còn gì để nói hết, cơ mà tôi cũng có một video muốn cho mọi người xem.”



Trương Thác vẫy vẫy tay với bên cạnh, Bạch Trì càm một cái sạc dự phòng và một dây cáp sạc chạy đến, đây đều là những thứ Trương Thác vừa nhờ anh đi mua.
Chương 268:



“Nào, mọi người nhường một chút, nhường đường một chút!” Bạch Trì chen lấn trong đám người, đưa sạc dự phòng và dây cáp sạc cho Trương Thác.



Điện thoại của Trương Thác nhanh chóng lại khởi động được, điện thoại vừa mở ra thì đã có vô số thông báo tràn vào, đều là cuộc gọi nhỡ.



Trương Thác không thèm nhìn đã xóa hết tất cả thông báo, mở ra một cái video.



Video này còn rõ ràng hơn video của phóng viên kia, bối cảnh video là trong một chiếc biệt thự.



Mà nhân vật chính trong video là Trịnh Sở.



Trịnh Sở đứng cách khá gần Trương Thác nên anh ta liếc qua là thấy được video trên điện thoại của Trương Thác, nó khiến anh ta phải biến sắc, anh ta thậm chí không kịp nghĩ xem tại sao Trương Thác lúc đó đang chờ trong biệt thự mà vẫn còn quay được video.



“Họ Trương, anh biến mắt một ngày là để cố ý tìm người quay video đi!” Trịnh Sở hô to, ý định chuyển dời sự chú ý của phóng viên.



Nhưng phóng viên toàn là những người ngã theo chiều gió, bây giờ có thông tin mới, bọn họ đương nhiên không bị người khác hấp dẫn. Ánh mắt và camera của họ đều nhắm ngay màn hình điện thoại của Trương Thác.



Video đang phát này có thể thấy rõ rằng Trịnh Sở đang đứng trong biệt thự. Một lát sau, có một thanh niên khiêng người Diệu Mạn xuất hiệt người thanh niên này chính là người trong video theo dõi.



Sau đó, có tiếng Trịnh Sở nói một câu ném cô ta vào phòng tôi, rồi anh ta tự đeo trùm đầu, cởi áo ra và bò lên trên giường.



Video đến đây thì tắt phụt.



Mặc dù không quay được đoạn sau đó Trương Thác đối phó Trịnh Sở như thế nào, nhưng tình huống này cũng đủ cho mọi người hiểu chuyện gì đã xảy ra.



Chuyện lần này không đúng với dư luận!



Ngay lúc này, Bạch Trì thì thầm bên tai Trương Thác: “Lão đại, người đã đưa đến rồi.”



“Dẫn đến đây.” Trương Thác tắt điện thoại, nhìn sang một phía.



Thư ký của Tần Nhu được hai người mặc cảnh phục dẫn đến.



Mặc dù Trương Thác đã dấu đi thân phận thật, nhưng cũng không có nghĩa là anh không thể báo án. Vài chục phút trước khi biết được chuyện này, Trương Thác đã để Bạch Trì đi điều tra.



Chỉ trong khoảng thời gian cực ngắn, Bạch Trì đã điều tra ra thư ký của Tần Nhu sáng hôm nay đã đến Trịnh thị nhận năm mươi vạn tiền mặt.



Trước mặt rất nhiều phóng viên, Bạch Trì rất tự nhiên công bố chuyện này, lập tức thu hút sự chú ý từ cánh nhà báo.



Trước sự oanh tạc câu hỏi từ phóng viên, thư ký của Tần Nhu không chịu nỗi, nói ra hết sự thật rằng chi phiếu là do Trịnh Sở cho mình.



“Trịnh công tử, xin hỏi tại sao tự nhiên anh lại tặng đối phương năm mươi vạn?”



“Trịnh công tử, liên quan tới đoạn video mà ngài Trương Thác cung cấp, anh có muốn phát biểu gì không?”



“Đoạn video này không hề có dấu vét bị cắt ghép, vậy Trịnh công tử, xin hỏi anh định giải thích thế nào?”



Hết vấn đề này đến vần đề khác kéo nhau mà đến.



Trịnh Sở không ngờ Trương Thác sẽ có video đêm qua!



Hơn nữa chuyện anh ta cho thư ký của Tần Nhu năm mươi vạn cũng bị điều tra ra nhanh chóng đến thế.



Thật ra chuyện này không thể trách Trịnh Sở làm không kín kẽ, dù sao anh ta cũng dùng chi phiếu để giao dịch, nếu như bản thân Trịnh Sở không đồng ý cho điều tra tập đoàn Trịnh thị thì cũng không ai làm gì được.



Nhưng Trịnh Sở sai ở chỗ, anh ta gây chuyện với Trương Thác, Trương Thác muốn điều tra không cần Trịnh Sở có đồng ý hay không!


Chương 269:



Dư luận vốn đang nghiêng về một bên, sau khi Trương Thác đưa ra video thì lập tức đổi hướng.



Nhân cách mà Trịnh Sở vừa gây dựng nên, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đã ầm ầm sụp đổ!



Vừa nãy Trịnh Sở còn nói với camera gì mà súc sinh không bằng, thiên đao vạn quả, không nhìn luật pháp, phải nghiêm trị không tha, nhưng bây giờ, loại người vừa từ trong miệng anh ta ra lại chính là anh ta!



“Trịnh Thiếu, đi trước đi!” Người bên cạnh Trịnh Sở kéo.



Trịnh Sở một cái.



Chuyện đã đến nước này, hiển nhiên đã vượt qua sự khống chế của họ, nếu như Trịnh Sở tiếp tục ở lại, rất khó đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra.



” Sắc mặt Trịnh Sở tối đen, anh ta biết, chuyện ngày hôm nay không thể tiếp tục như thiết ké của anh ta nữa.



Trịnh Sở muốn đi, nhưng không phải anh ta muốn là có thể đi được. Những phóng viên kia đã vây chặt nơi này như nêm cối, mà bên ngoài khu trung tâm thương mại đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.



Cảnh sát đã đến, họ giải tán đám người vây xem trước, rồi tiến hành phong tỏa nơi này.



“Lâm tổng!” Thư ký Lý Na của Lâm thị thở hồng hộc chạy đến: “Lâm tổng, nhóm cổ đông không gọi được cho cô, bây giờ…”



“Không sao rồi.” Lâm Ngữ Lam lắc đầu với Lý Na: “Mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi.”



Lý Na thấy có hai cảnh sát chạy tới chỗ Trịnh Sở.



Vốn là do Trịnh Sở bảo người báo cảnh sát đến bắt Trương Thác, nhưng bây giờ người bị bắt lại biến thành Trịnh Sở.



Còn Trương Thác, anh cũng là khách quen trong cục cảnh sát, khi cảnh sát thấy anh còn khách sáo nói mời Trương Thác về cục trợ giúp cho quá trình điều tra.



Những ai treo biểu ngữ đều bị cảnh sát lấy lý do là tập trung gây rối cộng đồng để “mời” về cục.



Những biểu ngữ treo đầy con phố thương mại đã hoàn toàn biến mắt chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn.



Trương Thác cũng phải nhắn like cho hiệu suất làm việc của cảnh sát.



Trợ giúp điều tra mà phía cảnh sát nói, chẳng qua chỉ là đi lướt qua hiện trường, Trương Thác vào cục cảnh sát, còn chưa đến 3 phút đã ra ngoài, nhưng mặt khác Trịnh Sở lại bị hoàn toàn nhốt lại.



“Nhốt tôi? Các người biết tôi là ai không! Tôi là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Trịnh Thị đó! Các người nhót tôi sao? Có tin qua hai ngày nữa tôi ra ngoài, sẽ làm cho tất cả các người nghỉ việc không!”



Trong phòng thẩm vần, Trịnh Sở phát ra tiếng gào thét.



Cảnh sát phụ trách thẳm vấn lắc lắc đầu, đây cũng là do Đội trưởng Hàn đã đi huấn luyện rồi, nếu như cô ấy có ở đây, thì tên Trịnh Sở này đoán không chừng là đã bị đánh cho bầm dập rồi.



Lâm Ngữ Lam đứng ở cổng cục cảnh sát, đợi Trương Thác, sau khi Trương Thác lộ diện, cô lập tức đến đón.



“Hai ngày nay, chắc là em bị làm khó quá mức lắm đúng không?” Trương Thác nhìn Lâm Ngữ Lam với đôi mắt đầy vẻ đau lòng.



Lâm Ngữ Lam lắc đầu, lặng thinh không nói gì, những lời mà Tần Nhu đã nói với cô trước đó, hiện giờ vẫn còn văng vẳng trong đầu cô, hai từ niềm tin này giống như một con dao sắc bén, khứa vào trái tim của Lâm Ngữ Lam vậy.



Hiện tại thì mọi chuyện cơ bản đã quá rõ ràng rồi, Trương Thác không có liên quan gì đến chuyện này cả.



Nhưng tại sao, điều mà bản thân cô tối qua nghĩ đến đầu tiên không phải là tin tưởng Trương Thác, mà là nghĩ đến chuyện muốn dọn dẹp sạch sẽ chứ? Chẳng lẽ bản thân cô thật sự giống như những gì Tần Nhu nói, không phải là thích anh ấy, mà là thích loại cảm giác dựa dẫm này sao?



Đối với tình cảm của mình, bản thân Lâm Ngữ Lam có chút mơ hồ.



“Sao vậy?” Trương Thác nhìn bộ dạng không nói gì của Lâm Ngữ Lam, có phần hơi lo lắng.
Chương 270:



“Không sao.” Lâm Ngữ Lam nở một nụ cười gượng: “Chúng ta về nhà thôi.”



“Ừm.” Trương Thác gật đầu, lên xe của Lâm Ngữ Lam.



Trên xe, Lâm Ngữ Lam không nói một lời nào, ngay cả âm thanh của bài nhạc cũng cố gắng bật nhỏ.



“Bà xã, sao anh cảm thấy tâm trạng của em có chút không ổn?” Trương Thác nghiêng mặt, nhìn Lâm Ngữ Lam, làm thế nào cũng cảm tháy không đúng lắm.



Lâm Ngữ Lam không kiềm được hỏi: “Anh và Tần Nhu đó…rất thân sao?”



Trương Thác trả lời: “Cũng không tính là rất thân, bạn bè bình thường thôi.”



“Sao em lại cảm giác rằng, Tần Nhu, hình như có chút thích anh?” Lâm Ngữ Lam cảm thấy trong lòng rất khó chịu khi vừa nghĩ đến những lời mà Tần Nhu đã nói với mình lúc chiều, nghĩ đến việc Tần Nhu thẳng thừng thừa nhận bản thân cô ta thích Trương Thác.



“Thích anh? Bà xã, em đừng có quậy nữa, anh sớm đã nói cho cô ấy biết là anh kết hôn rồi.” Trương Thác xòe tay.



giơ lên, dán ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam.



Dưới ánh mắt cháy rực của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam cảm thấy có chút không tự nhiên: “Anh nhìn cái gì vậy?”



“Bà xã, em không phải là đang ghen đó chứ?” Trương Thác nhíu mày, nhìn Lâm Ngữ Lam một cách kỳ quái.



“Ghen? Em cần phải vậy sao?” Lâm Ngữ Lam khẽ hừm một tiếng, gò má ửng đỏ.



Trương Thác gật đầu.



Bị Trương Thác chọc đến như vậy, trong lòng Lâm Ngữ Lam dễ chịu hơn rất nhiều, giọng nói của cô có chút mềm dịu: “Ông xã, còn cách 7 ngày nữa là tòa nhà Xây xong, ngày mai chúng ta đi du lịch nha?”



Lâm Ngữ Lam muốn dành nhiều thời gian ở cùng với Trương Thác hơn, cô muốn hiểu nhiều hơn về người đàn ông bên cạnh này.



Nếu như nói, trước đây, Lâm Ngữ Lam là bị động mà thích Trương Thác, thích sự chăm sóc của Trương Thác đối với mình, thích sự tài hoa mà lúc nào Trương Thác cũng thể hiện ra, thích sự quan tâm mà Trương Thác đối với mình, thích dáng vẻ anh ấy dũng cảm quên mình vì cô.



Còn bây giờ, Lâm Ngữ Lam, ngược lại là muốn bản thân mình chủ động thích người đàn ông này, chủ động thích, và bị động thích đối với một người mà nói là sự thay đổi mức độ tình cảm ở mức sâu đậm hơn.



“Được đấy.” Trương Thác gật đầu: “Em muốn đi đâu? Có kế hoạch chưa?”



“Tối này hai chúng ta cùng nhau lên kế hoạch ha.”



Sau khi Trương Thác và Lâm Ngữ Lam về nhà, nhìn thấy Mễ Lan đang ngồi trên sofa.



Vừa thấy hai người Trương Thác trở về, Mễ Lan ngay lập tức lên tiếng.



“Trương Thác, tình hình hôm nay cũng gây chuyện cũng không nhỏ đấy, cô nương nhà nào mà khiến cho thú tính của anh bộc phát vậy, có phải là Ngữ Lam nhà tôi hết thỏa mãn anh nỗi rồi?” Mễ Lan gương mặt tươi cười xinh đẹp, có thể nhận thấy rõ là đang đùa với Trương Thác và Lâm Ngữ Lam: “Ngữ Lam, chẳng phải mình đã nói cậu rồi sao, phụ nữ, bình thường cũng phải chủ động một chút, làm thêm nhiều chuyện tình cảm với chồng nhiều hơn một chút, như thế mới có thể nắm chặt lấy trái tim của đàn ông!”



Lâm Ngữ Lam bị những lời lẽ lộ liễu của Mễ Lan chọc.



cho mặt đỏ bừng, tiện tay cầm lấy một cái gối, ném về phía người Mễ Lan, ngượng ngùng nói: “Cậu muốn chết hải!”



“Xớ!I” Mễ Lan nhéch miệng: “Trương Thác, người vợ này của anh dạy dỗ vậy là không được rồi, kết hôn lâu như vậy.



rồi mà còn thẹn thùng như thé, nếu tôi là anh, thì đã châm cho cô ấy chút kích thích để tăng thêm can đảm rồi!”



Trương Thác lau mồ hôi trên trán, Mễ Lan này thật là lời gì cũng có thể nói ra được!
Chương 271:



Sau khi đánh răng rửa mặt, hai người Trương Thác và Lâm Ngữ Lam tựa vào ghế sofa, cầm máy tính bảng lên xem liên tục.



*Tôi nói, hai người các người đang bàn bạc cái gì vậy?”



Mễ Lan áp sát đầu lại gần.



“Hai đứa bọn mình đang bàn bạc đi du lịch ở đâu.” Lâm Ngữ Lam chỉ vào những kế hoạch hướng dẫn du lịch trên máy tính bảng: “Mễ Lan, trước đây cậu thích đi khắp nơi, cho mình ý kiến nào.”



“Du lịch? Đi Hàng Châu đi! Ngày mốt đại sư Ferger có triển lãm tranh ở Hàng Châu đó, mình đang nghĩ có nên đi không đây, nếu hai người các cậu quyết định đi du lịch, vậy còn suy nghĩ cái gì nữa, nhát định phải đi Hàng Châu!



Ở đó mình rất rành!” Mễ Lan vỗ ngực, gương mặt đầy phần khích, bởi vì bộ đồ ngủ rộng rãi mà làm cho cả người rung lên.



Trương Thác có chút ngượng ngùng quay đầu đi.



“Triển lãm tranh của đại sư Ferger?” Lâm Ngữ Lam vừa nghe đã thấy có hứng thú.



Lần trước Trương Thác nói với Mễ Lan, mình là quen biết với Lâm Ngữ Lam ở buổi triển lãm tranh của đại sư Ferger, lúc đó Lâm Ngữ Lam nghĩ rằng, nếu như mình thật sự có thể đi xem triển lãm tranh của đại sư Ferger một lần thì tốt biết mấy, cô suy nghĩ đến chuyện này đã máy năm rồi, nhưng vẫn luôn chưa có cơ hội.



Lần này cuối cùng cũng có cơ hội thư giãn rồi, lại còn gặp được buổi triển lãm tranh của đại sư Ferger nữa, thực sự khiến cho Lâm Ngữ Lam động lòng không thôi.



Lâm Ngữ Lam nhìn về phía Trương Thác, dò hỏi ý của Trương Thác: “Ông xã, anh thấy sao?”



“Vậy thì đi thôi, hai người chúng ta là quen biết nhau ở buổi triển lãm của Ferger, lần này ôn lại một chút cũng không tồi.” Trương Thác nháy mắt với Lâm Ngữ Lam.



Lâm Ngữ Lam vừa nghĩ đến những chuyện mà mình đã bịa đặt để gạt Mễ Lan vì thể diện lúc đó, cô càng đỏ mặt hơn rất nhiều.



Còn về chuyện ởi du lịch, cứ theo nhịp như thế, ba người dự định ngày mai sẽ xuất phát bằng máy bay, chuyện tiền bạc gì đó, tất nhiên là không nằm trong phạm vị suy nghĩ của ba người.



Trương Thác kêu Lâm Ngữ Lam nghỉ ngơi trước, sau khi nói một tiếng là mình vẫn còn có việc, thì đi ra khỏi cửa nhà.



Sau khi rời khỏi nhà, nhìn thời gian thì cũng mới hơn 9 giờ, hiện giờ là mùa hè, trời vừa mới tối không bao lâu.



Suy nghĩ một hồi, Trương Thác gọi cho Tần Nhu một cuộc điện thoại, hỏi thăm tình hình của cô ấy một chút.



“Chuyện điện thoại của anh khóa máy, thật là vừa đúng lúc đây.” Tân Nhu nói trong điện thoại: “Tôi hôm đó, anh đã cứu tôi sao?”



*Tôi là lục lâm hảo hán (*), thấy chuyện bắt bình thì ra tay tương trợ thôi mà.” Trương Thác vỗ ngực: “Thông thường thì thuốc mê đều sẽ có chút di chứng, khoảng thời gian này cố gắng uống nhiều nước, cho ra một ít mồ hôi, nếu không thì gần đây cô sẽ cảm thấy không có tinh thần.”



(*) chỉ những anh hùng trong dân gian “Anh gọi điện thoại đến, chính là để nói tôi cái này à2” Tần Nhu nói yếu ớt.



“Đúng đó, sau này ở bên ngoài thì cũng nên để mắt đến xung quanh nhiều hơn.” Trương Thác nhắc nhở.



Tần Nhu than thở: “Để mắt đến xung quanh thì càng mệt hơn đó, nếu như tôi cũng giống như Lâm Ngữ Lam, có một người như anh bên cạnh, vậy thì tốt biết máy…”



10 giờ tối, đêm ở Ngân Châu, khoảng thời gian này quán bar là nơi có dòng người đông nhất.



Xây dựng kiến trúc của thành phố có hạn, nên những phương thức giải trí thông thường của người dân cũng chịu nhiều hạn chế, cách tiêu khiển mà đa số mọi người lựa chọn cũng chính là ngồi với bạn bè ở quán bar, nhâm nhỉ vài ly rượu.



Trong một quán bar không quá lớn, ba người thanh niên ngồi trên một chiếc bàn nhỏ, uống máy ly rượu, giọng nói của ba thanh niên từ từ lớn dần lên.



“Tiểu Phong, nghe nói hôm nay cậu đã làm một chuyện không phải à, đã đập đi điện thoại của Tổng tài Lâm Thị người ta đúng không?” Một thanh niên trong đó, gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn người đang ngồi đối diện mình.
Chương 272:



“Đây có là cái gì, lúc đó lão tử còn không biết cô ta là Tổng tài của Lâm Thị nữa, chỉ có điều cậu đừng có nói ra đấy, cái con nhỏ này vẫn là rất chân thật, sau khi tôi cướp điện thoại của cô ta, cậu không biết những tấm hình trong album đó đâu, chậc chậc chậc, đẹp tuyệt trần, xem thôi mà lão tử đã hận không thể đè con nhỏ đó lên giường, nếu như có thể làm một phát, thì sống ít hơn 10 năm nữa cũng bằng lòng đấy, ha ha ha!” Tên thanh niên tên Tiểu Phong này bật cười đầy hèn hạ.



“Khà khà, cậu nói xem lúc cậu đẩy con nhỏ đó một cái, sao không sờ nó thêm hai cái, loại phụ nữ như vậy, bao nuôi chắc chắn cũng rất tuyệt vời, chỉ nhìn thôi thì đã có thể nghĩ đến, làn da đó, tuyệt đối là mềm mại mơn mởn vô cùng.”



“Chậc chậc chậc, mới nghĩ thử thôi thì đã thấy sướng rỒi, các cậu nói xem, nếu như chúng ta hợp lại, tóm lấy con nhỏ này, cùng sung sướng thì như thế nào nhỉ?”



“Vậy thì chắc chắn là quá đã rồi !”



Ba tên thanh niên ngồi cùng với nhau, cùng phát ra giọng cười thô tục, hèn hạ.



Ba người bọn chúng đều không phát hiện ra, lúc mình đang suy nghĩ dơ bản chủ quan như vậy, thì người của quán bar xung quanh bàn của bọn chúng càng lúc càng nhiều, ngay cả nhân viên phục vụ của quán bar, cũng đều biến mắt đâu không thấy, cánh cửa lớn của quán bar, từ từ đóng lại.



“Các cậu thật không biết, lúc tôi đập điện thoại của con nhỏ đó, ánh mắt của con nhỏ đó hận không thể giết được tôi, cậu nói xem tôi có nên đè con nhỏ đó ra giường, kêu cô ta nhìn tôi, thì ánh mắt của cô ta sẽ như thế nào nhỉ?”



Tiểu Phong nheo mắt lại, trong đầu đã tưởng tượng ra những thứ dơ bản.



“Cậu hết cơ hội rồi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh hắn.



Ba người nghe thấy giọng nói này, không khỏi rùng mình, giọng nói này, giống như truyền đến từ chín tầng địa ngục vậy, khiến cho người ta cảm thấy sởn cả gai ốc trong cái mùa hè oi bức này.



Ba người nhìn sang bên cạnh, thấy một thanh niên trông có vẻ trạc tuổi mình, đang đứng cạnh mình.



“Thằng nhóc, má, mày là ai?’ Tiểu Phong đang có cồn trong người, loại sợ hãi đó đã bị đá văng ra khỏi não, hoàn toàn không có cảm giác.



“Tay nào đập điện thoại?” Ánh mắt của Trương Thác giáng lên người Tiều Phong, ánh mắt của anh giống như: đang nhìn một người chết vậy.



*“Yo, là người giúp đỡ mà con nhỏ đó tìm được à, sao nào, xung quanh có nhiều người đang nhìn như vậy, các người còn muốn đánh người hay sao?” Tiểu Phong kêu gào, xoay đầu nhìn những người xung quanh, nhưng liếc nhìn một cái thì hắn ta mới phát hiện ra, tình hình xung quanh hoàn toàn thay đổi rồi.



Trên bàn của những người ngồi xung quanh này, không có một chai rượu nào, rõ ràng có thẻ thấy được những người này không phải đến uống rượu.



m nhạc trong quán bar, không biết từ lúc nào cũng đã dừng lại, những người phục vụ đó hoàn toàn lặng mắt tăm không thấy, bầu không khí của cả quán bar, không biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng ngột ngạt kìm nén.



Ba người Tiểu Phong, lúc này mới ý thức được rằng tình hình có chút không đúng.



“Nói, cái tay nào đập điện thoại?” Trương Thác mở lời lần nữa.



Lúc này Tiểu Phong không dám nói gì nữa, hắn ta ngậm chặt miệng lại, ngay cả dũng khí nhìn vào ánh mắt của Trương Thác cũng không có.



“Hai người nói.” Trương Huyên liệc nhìn hai tên thanh niên cùng ngồi uống rượu với Tiểu Phong.



“Đại ca, đây là chuyện chẳng liên quan gì đến tôi cả! Ban ngày tôi đi làm ăn lương thiện, không biết cái gì cả.” Tên thanh niên lúc nãy còn nói ra những lời hạ lưu đó liên tục xua tay, vẻ sợ hãi hiện rõ trên gương mặt.



Nói toạc ra, thì bọn họ cũng chỉ là những người bình thường, vừa rồi trong đầu vừa nghĩ đến những chuyện bậy bạ đó, thì cảm thấy rất sảng khoái, nhưng thật sự đối với một nhân vật tầm cỡ như Lâm Thị, bọn họ nói không sợ, đó là chuyện không thể nào!



Một tên thanh niên khác cũng vội vàng nhận sai giống như vậy: “Đại ca, tôi…tôi cũng không biết gì về chuyện này cả, chỉ là nghe người ta nói mà thôi, đây…đây chẳng liên quan gì đến tôi cả!”


/973

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status