Ngô Diệu ngoảnh đầu lại, thứ đập vào mắt đầu tiên là bộ vest đen phẳng phiu. Cô sững ra một lát, cảm thấy giọng nói và bộ quần áo này không hề ăn nhập với nhau, tới khi nhìn thấy miếng vải đen đeo trên cánh tay và cánh tay bó bột hơi lạc lõng, cô mới thốt lên một câu, “A! Bộ vest đẹp thế này mà cắt đi thì tiếc quá!”
Người đối diện im lặng giây lát, rồi trấn tĩnh đáp. “Có cắt đâu, cuộn vào bên trong thôi”.
“Thật không?” Ngô Diệu lại gần xem xét, lật ống tay ra phát hiện đúng là được cuộn lại mới an tâm.
“Khụ khụ”.
Ngô Diệu ngẩng đầu lên, chỉ tay vào anh, “Mắt đỏ kìa”
Lạc Tài Tần hiếm khi ăn mặc chỉnh tề, nghe Ngô Diệu nói thế bèn ngẩng mặt lên trời có chút bất đắc dĩ.
“Em toàn chào hỏi thế mà”. Ngô Diệu vỗ lên cánh tay Lạc Tài Tần, thấy tinh thần của anh vẫn tốt, bèn hỏi, “Mẹ em có hầm canh đấy, anh có muốn tới ăn không?”.
“Không được”. Lạc Tài Tần lắc đầu, “Nhà có tang trong ba ngyaf không thể tới nhà người khác. Hôm nay mẹ anh dặn thế”.
“Thế à? Lễ tang sao rồi?”
“Người đến viếng nhiều lắm. Con chó vàng cũng chết rồi”
Tim cô thắt lại, “Tại sao?”
“Nó không chịu để ai tháo giường của ông, cứ nằm ở gầm giường suốt, rồi bị một miếng ván giường rơi trúng”.
“A!” Cô che tai lắc đầu, “Em không nghe, ghê quá đi!”
Lạc Tài Tần cúi đầu nhìn, thấy Ngô Diệu ứa nước mắt, bèn phì cười, “Ông anh mất mà em không khóc, con chó vàng chết thì lại khóc à?”
“Xấu xa”. Cô lau mắt, “Làm em khóc...Nó chết thật sao?”
“Ừ, sáng mai ông được hỏa táng, không an táng ở nghĩa trang, ở quê có đất, con chó vàng được chôn bên cạnh ông”. Nói xong, Lạc Tài Tần đi sát lại gần Ngô Diệu nói nhỏ, “Trước khi chết nó còn cắn giày của ông nữa”.
Ngô Diệu đẩy Lạc Tài Tần, “Đồ đáng ghét”.
Thấy mắt Ngô Diệu đỏ lên, Lạc Tài Tần cười, “Huề nhé, hai con thỏ đi đâu ăn nào?”
Ngô Diệu lườm anh, “Ăn cua Myanmar nhé?”
Lạc Tài Tần nhìn tay mình, “Ăn cua bằng một tay? Khó đấy”.
“Ừ nhỉ” Ngô Diệu gật đầu, “Thế đi ăn mì vậy”.
“Sao mà lên voi xuống chó thế hả trời”. Lạc Tài Tần rút ra một tấm voucher. “Là em thì anh mới cho đấy|.
“Đi không?” Lạc Tài Tần cười, “Tối qua đã làm phiền em, anh mời em ăn một bữa nhé?”
“Được thôi!” Ngô Diệu vui vẻ đồng ý.
Buổi tối, cửa hàng hai bên đường đèn đóm sáng trưng, đèn sau ô tô kéo ra hàng dài ánh sáng trên đường. Lạc Tài tần mặc vest chỉnh tể, chỉ tiếc còn mang cánh tay bó bột, Ngô Diệu ăn mặc đơn giản, tay xách túi bảo vệ môi trường, trên túi còn in hình chibi phiên bản cute của Champagne.
Hai người đường hoàng tiến vào nhà hàng cao cấp, vào thang máy lên tầng cao nhất của nhà hàng. Phục vụ nhà hàng mời hai người vào đại sảnh, Lạc Tài Tần gọi hết mấy món ngon, Ngô Diệu nhìn giá mà lè lưỡi, Lạc Tài Tần thủng túi rồi!
๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Lạc Tài Tần còn mở chai vàng đỏ, tửu lượng của Ngô Diệu bình thường, nhưng một hai ly thì vẫn có thể uống được, dù sao đã có người mời, không có lý do gì để tự bạc đãi mình, vừa nâng ly nhấp một ngụm thì Lạc Tài Tần đột nhiên nói, “Trâu Thiếu Đông”.
“Khụ khụ......”
Ngô Diệu sặc rượu ho khù khụ. May mà nhà hàng cao cấp này chỉ cao cấp ở giá thức ăn, chung quanh vẫn ồn ào, náo nhiệt, không mấy người chú ý tới.
Cô lau miệng, nhìn Lạc Tài Tần thắc mắc, Lạc Tài Tần chỉ ra phía sau cô, cô ngoái đầu lại thì thấy hai người ở cửa đang bước vào, là Trâu Thiếu Đông và một cô gái trẻ xinh đẹp....Ngô Diệu nhớ ra, chính là cô bạn gái tin đồn mình nhìn thấy trên tivi.
Vừa bước vào đã thấy Diệu Diệu và Lạc Tài Tần, Trâu Thiếu Đông thoáng sững sờ. Ngô Diệu im lặng, cầu cho hắn ta ngồi ra xa một chút!
Nhưng Trâu Thiếu Đông đi thẳng tới bên Ngô Diệu, nói, “Khéo thể nhỉ?”
Lạc Tài Tần gật đầu, Ngô Diệu vẫn giả làm đà điểu nhìn thực đơn, Trâu Thiếu Đông bất đắc dĩ gọi cô một tiếng, “Diệu Diệu”.
Ngô Diệu ngẩng đầu lên nhìn hắn ta cười cười, “Hi:”. Rồi cúi đầu tiếp tục nhìn thực đơn.
“Bạn à?”. Cô gái đi cùng Trâu Thiếu Đông cười hỏi, liếc mắt nhìn Ngô Diệu.
“Đây là Lưu Di”. Trâu Thiếu Đông giới thiệu, rồi nói, "Ngô Diệu, Lạc Tài Tần”.
Lưu Di nghe tới tên Lạc Tài Tần thì trợn tròn mắt, “A! Anh chính là Lạc Tài Tần hả?”
Lạc Tài Tần lịch sự cười.
“Tay anh sao thế? Không bị nặng chứ?”
Tim Ngô Diệu thắt lại vì áy náy.
Trâu Thiếu Đông lại chú ý tới mảnh vải đen trên tay Lạc Tài Tần, “Xin nén bi thương”.
Lạc Tài Tần gật đầu, “Cảm ơn”.
Lúc này món Ngô Diệu gọi đã được đưa lên, Lưu Di kéo tay Trâu Thiếu Đông, “Chúng ta cũng ăn đi, em đói lắm rồi”.
Trâu Thiếu Đông gật đầu. ngồi xuống chỗ không xa chỗ bọn Diệu Diệu cho lắm, rất gần.......
Trước khi ngồi xuống, Traai Thiếu Đông còn cố ý liếc mắt nhìn Ngô Diệu một cái, thấy cô rất vô lương tâm trút cả nỗi lòng vào thức ăn, bất đắc dĩ thở dài.
“Đó chính là Lạc Tài Tần hả?” Lưu Di thầm thì hỏi, “Đẹp trai quá, hóa ra đúng là trẻ tuổi thật. bọn họ cứ nói anh ta mới hai mươi mấy tuổi thôi, tôi còn nghĩ gạt người chứ, thiên tài!”
Trâu Thiếu Đông cười cười không lên tiếng.
“Đó là bạn gái của anh ta à?” Lưu Di gọi món xong thì hỏi, “Đáng yêu lắm”.
Trâu Thiếu Đông vẫn không ừ hữ gì.
“Từ nãy giờ anh cứ im im thế. Sao vậy?” Lưu Di hỏi.
“Không sao cả, là em quá phấn khích thôi”.
“Gặp được thần tượng đương nhiên là phấn khích rồi”. Lưu Di nâng ly rượu lên. “A.......Thì ra đó là bạn gái của Lạc Tài Tần”.,
“Sao nào?” Trâu Thiếu Đông cũng nhấp một ngụm rượu, “Có vấn đề gì à?”
“Không có, họ đẹp đôi mà”. Lưu Di chống một tay dưới cằm, “Ngô Diệu khiến người ta có cảm giác rất thoải mái”.
Trâu Thiếu Đông đặt ly rượu xuống, “Gọi món đi”.
“Anh vừa mất hồn hả?” Lưu Di không nhịn nổi, cười phá lên, “Đã gọi xong từ lâu rồi”.
Ngô Diệu chẳng suy nghĩ gì nhiều, đồ ăn ngập tràn đã đẩu Trâu Thiếu Đông ra khỏi đầu cô rồi. Với tinh thần chuyên nghiệp ăn sạch uống tiệt và chủ nghĩa nhân đạo đã săn sóc cho người cử động bất tiện lại vừa trải qua lễ tang, Ngô Diệu vừa ăn vừa gắp cho Lạc Tài Tần, rất nhiều món bị vương ra ngoài khiến cô luống cuống tay chân.
Lưu Di ngồi bên cạnh nhìn sang cười cười, thấy có món Ngô Diệu không biết ăn thì ra hiệu chỉ cho cô, Còn Trâu Thiếu Đông ít động đũa, chỉ uống rượu.
“Ăn ngon chứ?” Lạc Tài Tần hỏi Ngô Diệu.
“Ngon!” Cô gật đầu, “Đáng đồng tiền lắm”.
Ăn được nửa bữa, Lạc Tài Tần ra hiệu cho Ngô Diệu nhìn ra phía sau, “Lại có người quen kìa”.
Ngô Diệu rầu rĩ, mọc đâu ra lắm người quen thế? Vừa ngoảnh đầu lại, được lắm! Lương Tiểu Mạn và một người đàn ông. Lương Tiểu Mạn mặc bộ váy dài màu đen gợi cảm, quyến rũ tỏa sáng có hơi chói mắt, có lẽ vì trông quá xinh đẹp nên không ít thực khách đều ghé tai thì thầm có lẽ là ngôi sao nào đó. Người đàn ông đi bên chị ta cũng không tồi, khoảnh trên dưới ba mươi tuổi, đeo kính trông rất trí thức. Ngô Diệu nhìn từ xa thấy gã ta có chút xảo quyệt, lại người này tâm cơ rất nặng, cảm giác là kiểu đàn ông biết lợi dụng phụ nữ. Cô cũng không biết mình đang nghĩ lung tung cái gì, bèn lắc đầu tiếp tục ăn.
Lương Tiểu Mạn và người kia bắt tay với Trâu Thiếu Đông trước, đôi bên nói chuyện, Ngô Diệu nghe thấy được tên người đàn ông kia là Hầu Khải. Nhớ ra chuyện hồi chiều, cô không kìm nổi mà nhíu mày, hạ giọng xuống căng thẳng dặn dò Lạc Tài Tần, “Lúc nãy Lương Tiểu Mạn gọi điện tới nói muốn tìm anh”.
“Có gọi tới đâu”. Lạc Tài Tần nhìn di động mình.
“Em không nói cho chị ấy biết số của anh”.
Lạc Tài Tần nhìn chằm chằm cô hồi lâu, bật cười vui vẻ.
“Cười cái gì! Em còn mắng cho chị ấy một trận....”
Lạc Tài Tần cười càng to hợn, Ngô Diệu cáu tiết đạp cho anh một cú, “Anh còn cười!”
“Không cười không cười” Lạc Tài Tần đưa thực đơn cho cô, “Voucher còn chưa dùng hết mà, chọn thêm mấy món mang về đi”.
Cô cười tủm tỉm nhận lấy gọi món ăn, “Trưa mai ăn nhé? Bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, mang đến cho thìm mì xào một ít nữa”.
Hai người đang nói chuyện thì Lương Tiểu Mạn đã sớm chú ý tới Ngô Diệu, dẫn Hầu Khải đi tới, “Diệu Diệu, Tài Tần”.
Nghe tiếng “Tài Tần” kia của chị ta Ngô Diệu bèn không nén nổi mà rùng mình, thầm nghĩ tôi thân thiết thế mà còn chẳng gọi được hai tiếng Tài Tần, chị giỏi thật đấy.
“Cậu Lạc, rất vui khi gặp cậu” Hầu Khải lập tức giơ tay ra bát tay với Lạc Tài Tần, “Đã nghe tiếng cậu từ lâu”
“Chào anh” Lạc Tài Tần lịch sự bắt tay, Tiểu Mạn vội vàng giới thiệu Hầu Khải với Lạc Tài Tần, cũng nhắc tới việc muốn mua tranh của anh, Lạc Tài Tần chỉ vào tay mình, “Gần đây tôi bị thương không vẽ được, thế nên chắc phải qua một thời gian nữa.....”
“Không sao, tôi chờ được mà” Hầu Khải gật đầu, lại nhìn sang Ngô Diệu rồi hỏi Lạc Tài Tần, “Người yêu cậu?”
“Là em họ em” Lương Tiểu Mạn không để Ngô Diệu kịp phủ nhận đã cướp lời, giới thiệu với Hầu Khải, “Ngô Diệu”.
Ngô Diệu hết cách, đành bắt tay với Hầu Khải, trong lòng có chút không vui, Lương Tiểu Mạn hết thuốc chữa thật rồi! Lưu Di bèn cầm ly rượu chống cằm xem kịch hay, Trâu Thiếu Đông thản nhiên ngồi ăn.
“Diệu Diệu này” Lương Tiểu Mạn vỗ lê vai Ngô Diệu, “Sao tới nhà hàng cao cấp mà ăn mặc thế này? Trông có khác nào mấy nhà bà quê không?”
Ngô Diệu ngước mắt lên nhìn chị ta, “Ở cửa không treo biển cấm nhà quê và chó vào, nên em vào thôi”.
Lạc Tài Tần cũng muốn cười, thấy chắc là hai ly rượu vang đỏ lúc nãy đã có tác dụng rồi, Ngô Diệu nhanh nhảu hơn bình thường nhiểu. Trâu Thiếu Đông đưa nước cho Lưu Di, lắc đầu...Hầu Khải cũng đưa mắt nhìn Ngô Diệu có chút bất ngờ, tủm tỉm cười nhìn Lương Tiểu Mạn, có vẻ thích thú trước màn kịch hay này.
“Ha ha.....” Lương Tiểu Mnaj ngầm nhéo Ngô Diệu một cái, “Con bé chết tiệt này càng lúc càng khó ư”
Ngô Diệu xoa xoa cánh tay bị nhéo, bât mãn nhìn Lương Tiểu Mạn.
“Tổng giám đốc Hầu, chúng ta không làm phiền họ nữa, sang bên kia ngồi nhé?” Lương Tiểu Mạn kéo Hầu Khải tới bàn bên, gọi món. Dù sao Hầu Khải đã gặp Tài Tần rồi, mục đích hôm nay đã đạt được, Lương Tiểu Mạn hài lòng, không ngờ lại chạm mặt Ngô Diệu và Lạc Tìa Tần ở đây, đúng là ý trời.
Tóm lại là, trừ các yếu tố bên ngoài, bữa cơm này Ngô Diệu vẫm thấy rất vui vẻ. Ăn no xong thì cầm thức ăn đã đóng gòi, cùng Lạc Tài Tần ra về, trước khi đi Lưu Di cười cười vẫy vẫy tau với Ngô Diệu, có lẽ nghĩ cô còn nhỏ tuổi,
Ngô Diệu có ấn tượng rất tốt với Lưu Di, hẳn nhiên cũng vẫy tay lại.....Lưu Di là cô gái khiến người ta có cảm tình, cảm giác cô ấy cũng là người thông minh tài giỏ, lại rất tự lập như Phi Phi, không biết Trâu Thiếu Đông chỉ yêu chơi hay thật lòng nữa.
Trâu Thiếu Đông mất hứng, niềm vui ngày đầu tiên phòng tranh khai trương cũng nhạt đi nhiều.
Lưu Di là người thông minh, có lẽ đã nhận ra được điều gì, bèn hỏi, “Cô bé kia quen anh à?”
“Cô ấy cùng tuổi với em đấy” Trâu Thiếu Đông tiếp tục uống rượu.
“Hả?” Lưu Di ngưỡng mộ, “Trông cô ấy trẻ hơn em nhiều quá, có lẽ là vấn đề tâm thái nhỉ. Sao nào? Không tranh nổi với Lạc Tài Tần à?”
“Đừng nói lung tung”. Trâu Thiếu Đông hờ hững đáp.
Lưu Di gật đầu, “Đúng rồi.....Dự án sắp tới anh chuẩn bị để em hay Trương Phi Phi phụ trách hả?
Trâu Thiếu Đông cau mày, “Không phải bọn em đều đang hợp tác sao?”
“Cô ấy giỏi quá, nếu hợp tác mà lỡ bất đồng ý kiến thì chắc chắn cãi nhau to, nên cứ phân rõ chủ thứ thì tốt hơn. Bên phòng tranh em khá rành, bên quảng cáo cô ấy giỏi, anh cứ xem tình hình mà phân công”,.
“Có phải phụ nữ bọn em cứ ganh đua tới cùng mới chịu thôi không?” Trâu Thiếu Đông thoáng uể oải.
“Đàn ông cũng thế thôi” Lưu Di nâng ly lên mời Trâu Thiếu Đông, “Trên Thế giới này không ai thích bị thua”.
......
Người đối diện im lặng giây lát, rồi trấn tĩnh đáp. “Có cắt đâu, cuộn vào bên trong thôi”.
“Thật không?” Ngô Diệu lại gần xem xét, lật ống tay ra phát hiện đúng là được cuộn lại mới an tâm.
“Khụ khụ”.
Ngô Diệu ngẩng đầu lên, chỉ tay vào anh, “Mắt đỏ kìa”
Lạc Tài Tần hiếm khi ăn mặc chỉnh tề, nghe Ngô Diệu nói thế bèn ngẩng mặt lên trời có chút bất đắc dĩ.
“Em toàn chào hỏi thế mà”. Ngô Diệu vỗ lên cánh tay Lạc Tài Tần, thấy tinh thần của anh vẫn tốt, bèn hỏi, “Mẹ em có hầm canh đấy, anh có muốn tới ăn không?”.
“Không được”. Lạc Tài Tần lắc đầu, “Nhà có tang trong ba ngyaf không thể tới nhà người khác. Hôm nay mẹ anh dặn thế”.
“Thế à? Lễ tang sao rồi?”
“Người đến viếng nhiều lắm. Con chó vàng cũng chết rồi”
Tim cô thắt lại, “Tại sao?”
“Nó không chịu để ai tháo giường của ông, cứ nằm ở gầm giường suốt, rồi bị một miếng ván giường rơi trúng”.
“A!” Cô che tai lắc đầu, “Em không nghe, ghê quá đi!”
Lạc Tài Tần cúi đầu nhìn, thấy Ngô Diệu ứa nước mắt, bèn phì cười, “Ông anh mất mà em không khóc, con chó vàng chết thì lại khóc à?”
“Xấu xa”. Cô lau mắt, “Làm em khóc...Nó chết thật sao?”
“Ừ, sáng mai ông được hỏa táng, không an táng ở nghĩa trang, ở quê có đất, con chó vàng được chôn bên cạnh ông”. Nói xong, Lạc Tài Tần đi sát lại gần Ngô Diệu nói nhỏ, “Trước khi chết nó còn cắn giày của ông nữa”.
Ngô Diệu đẩy Lạc Tài Tần, “Đồ đáng ghét”.
Thấy mắt Ngô Diệu đỏ lên, Lạc Tài Tần cười, “Huề nhé, hai con thỏ đi đâu ăn nào?”
Ngô Diệu lườm anh, “Ăn cua Myanmar nhé?”
Lạc Tài Tần nhìn tay mình, “Ăn cua bằng một tay? Khó đấy”.
“Ừ nhỉ” Ngô Diệu gật đầu, “Thế đi ăn mì vậy”.
“Sao mà lên voi xuống chó thế hả trời”. Lạc Tài Tần rút ra một tấm voucher. “Là em thì anh mới cho đấy|.
“Đi không?” Lạc Tài Tần cười, “Tối qua đã làm phiền em, anh mời em ăn một bữa nhé?”
“Được thôi!” Ngô Diệu vui vẻ đồng ý.
Buổi tối, cửa hàng hai bên đường đèn đóm sáng trưng, đèn sau ô tô kéo ra hàng dài ánh sáng trên đường. Lạc Tài tần mặc vest chỉnh tể, chỉ tiếc còn mang cánh tay bó bột, Ngô Diệu ăn mặc đơn giản, tay xách túi bảo vệ môi trường, trên túi còn in hình chibi phiên bản cute của Champagne.
Hai người đường hoàng tiến vào nhà hàng cao cấp, vào thang máy lên tầng cao nhất của nhà hàng. Phục vụ nhà hàng mời hai người vào đại sảnh, Lạc Tài Tần gọi hết mấy món ngon, Ngô Diệu nhìn giá mà lè lưỡi, Lạc Tài Tần thủng túi rồi!
๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn
Lạc Tài Tần còn mở chai vàng đỏ, tửu lượng của Ngô Diệu bình thường, nhưng một hai ly thì vẫn có thể uống được, dù sao đã có người mời, không có lý do gì để tự bạc đãi mình, vừa nâng ly nhấp một ngụm thì Lạc Tài Tần đột nhiên nói, “Trâu Thiếu Đông”.
“Khụ khụ......”
Ngô Diệu sặc rượu ho khù khụ. May mà nhà hàng cao cấp này chỉ cao cấp ở giá thức ăn, chung quanh vẫn ồn ào, náo nhiệt, không mấy người chú ý tới.
Cô lau miệng, nhìn Lạc Tài Tần thắc mắc, Lạc Tài Tần chỉ ra phía sau cô, cô ngoái đầu lại thì thấy hai người ở cửa đang bước vào, là Trâu Thiếu Đông và một cô gái trẻ xinh đẹp....Ngô Diệu nhớ ra, chính là cô bạn gái tin đồn mình nhìn thấy trên tivi.
Vừa bước vào đã thấy Diệu Diệu và Lạc Tài Tần, Trâu Thiếu Đông thoáng sững sờ. Ngô Diệu im lặng, cầu cho hắn ta ngồi ra xa một chút!
Nhưng Trâu Thiếu Đông đi thẳng tới bên Ngô Diệu, nói, “Khéo thể nhỉ?”
Lạc Tài Tần gật đầu, Ngô Diệu vẫn giả làm đà điểu nhìn thực đơn, Trâu Thiếu Đông bất đắc dĩ gọi cô một tiếng, “Diệu Diệu”.
Ngô Diệu ngẩng đầu lên nhìn hắn ta cười cười, “Hi:”. Rồi cúi đầu tiếp tục nhìn thực đơn.
“Bạn à?”. Cô gái đi cùng Trâu Thiếu Đông cười hỏi, liếc mắt nhìn Ngô Diệu.
“Đây là Lưu Di”. Trâu Thiếu Đông giới thiệu, rồi nói, "Ngô Diệu, Lạc Tài Tần”.
Lưu Di nghe tới tên Lạc Tài Tần thì trợn tròn mắt, “A! Anh chính là Lạc Tài Tần hả?”
Lạc Tài Tần lịch sự cười.
“Tay anh sao thế? Không bị nặng chứ?”
Tim Ngô Diệu thắt lại vì áy náy.
Trâu Thiếu Đông lại chú ý tới mảnh vải đen trên tay Lạc Tài Tần, “Xin nén bi thương”.
Lạc Tài Tần gật đầu, “Cảm ơn”.
Lúc này món Ngô Diệu gọi đã được đưa lên, Lưu Di kéo tay Trâu Thiếu Đông, “Chúng ta cũng ăn đi, em đói lắm rồi”.
Trâu Thiếu Đông gật đầu. ngồi xuống chỗ không xa chỗ bọn Diệu Diệu cho lắm, rất gần.......
Trước khi ngồi xuống, Traai Thiếu Đông còn cố ý liếc mắt nhìn Ngô Diệu một cái, thấy cô rất vô lương tâm trút cả nỗi lòng vào thức ăn, bất đắc dĩ thở dài.
“Đó chính là Lạc Tài Tần hả?” Lưu Di thầm thì hỏi, “Đẹp trai quá, hóa ra đúng là trẻ tuổi thật. bọn họ cứ nói anh ta mới hai mươi mấy tuổi thôi, tôi còn nghĩ gạt người chứ, thiên tài!”
Trâu Thiếu Đông cười cười không lên tiếng.
“Đó là bạn gái của anh ta à?” Lưu Di gọi món xong thì hỏi, “Đáng yêu lắm”.
Trâu Thiếu Đông vẫn không ừ hữ gì.
“Từ nãy giờ anh cứ im im thế. Sao vậy?” Lưu Di hỏi.
“Không sao cả, là em quá phấn khích thôi”.
“Gặp được thần tượng đương nhiên là phấn khích rồi”. Lưu Di nâng ly rượu lên. “A.......Thì ra đó là bạn gái của Lạc Tài Tần”.,
“Sao nào?” Trâu Thiếu Đông cũng nhấp một ngụm rượu, “Có vấn đề gì à?”
“Không có, họ đẹp đôi mà”. Lưu Di chống một tay dưới cằm, “Ngô Diệu khiến người ta có cảm giác rất thoải mái”.
Trâu Thiếu Đông đặt ly rượu xuống, “Gọi món đi”.
“Anh vừa mất hồn hả?” Lưu Di không nhịn nổi, cười phá lên, “Đã gọi xong từ lâu rồi”.
Ngô Diệu chẳng suy nghĩ gì nhiều, đồ ăn ngập tràn đã đẩu Trâu Thiếu Đông ra khỏi đầu cô rồi. Với tinh thần chuyên nghiệp ăn sạch uống tiệt và chủ nghĩa nhân đạo đã săn sóc cho người cử động bất tiện lại vừa trải qua lễ tang, Ngô Diệu vừa ăn vừa gắp cho Lạc Tài Tần, rất nhiều món bị vương ra ngoài khiến cô luống cuống tay chân.
Lưu Di ngồi bên cạnh nhìn sang cười cười, thấy có món Ngô Diệu không biết ăn thì ra hiệu chỉ cho cô, Còn Trâu Thiếu Đông ít động đũa, chỉ uống rượu.
“Ăn ngon chứ?” Lạc Tài Tần hỏi Ngô Diệu.
“Ngon!” Cô gật đầu, “Đáng đồng tiền lắm”.
Ăn được nửa bữa, Lạc Tài Tần ra hiệu cho Ngô Diệu nhìn ra phía sau, “Lại có người quen kìa”.
Ngô Diệu rầu rĩ, mọc đâu ra lắm người quen thế? Vừa ngoảnh đầu lại, được lắm! Lương Tiểu Mạn và một người đàn ông. Lương Tiểu Mạn mặc bộ váy dài màu đen gợi cảm, quyến rũ tỏa sáng có hơi chói mắt, có lẽ vì trông quá xinh đẹp nên không ít thực khách đều ghé tai thì thầm có lẽ là ngôi sao nào đó. Người đàn ông đi bên chị ta cũng không tồi, khoảnh trên dưới ba mươi tuổi, đeo kính trông rất trí thức. Ngô Diệu nhìn từ xa thấy gã ta có chút xảo quyệt, lại người này tâm cơ rất nặng, cảm giác là kiểu đàn ông biết lợi dụng phụ nữ. Cô cũng không biết mình đang nghĩ lung tung cái gì, bèn lắc đầu tiếp tục ăn.
Lương Tiểu Mạn và người kia bắt tay với Trâu Thiếu Đông trước, đôi bên nói chuyện, Ngô Diệu nghe thấy được tên người đàn ông kia là Hầu Khải. Nhớ ra chuyện hồi chiều, cô không kìm nổi mà nhíu mày, hạ giọng xuống căng thẳng dặn dò Lạc Tài Tần, “Lúc nãy Lương Tiểu Mạn gọi điện tới nói muốn tìm anh”.
“Có gọi tới đâu”. Lạc Tài Tần nhìn di động mình.
“Em không nói cho chị ấy biết số của anh”.
Lạc Tài Tần nhìn chằm chằm cô hồi lâu, bật cười vui vẻ.
“Cười cái gì! Em còn mắng cho chị ấy một trận....”
Lạc Tài Tần cười càng to hợn, Ngô Diệu cáu tiết đạp cho anh một cú, “Anh còn cười!”
“Không cười không cười” Lạc Tài Tần đưa thực đơn cho cô, “Voucher còn chưa dùng hết mà, chọn thêm mấy món mang về đi”.
Cô cười tủm tỉm nhận lấy gọi món ăn, “Trưa mai ăn nhé? Bỏ vào lò vi sóng hâm nóng, mang đến cho thìm mì xào một ít nữa”.
Hai người đang nói chuyện thì Lương Tiểu Mạn đã sớm chú ý tới Ngô Diệu, dẫn Hầu Khải đi tới, “Diệu Diệu, Tài Tần”.
Nghe tiếng “Tài Tần” kia của chị ta Ngô Diệu bèn không nén nổi mà rùng mình, thầm nghĩ tôi thân thiết thế mà còn chẳng gọi được hai tiếng Tài Tần, chị giỏi thật đấy.
“Cậu Lạc, rất vui khi gặp cậu” Hầu Khải lập tức giơ tay ra bát tay với Lạc Tài Tần, “Đã nghe tiếng cậu từ lâu”
“Chào anh” Lạc Tài Tần lịch sự bắt tay, Tiểu Mạn vội vàng giới thiệu Hầu Khải với Lạc Tài Tần, cũng nhắc tới việc muốn mua tranh của anh, Lạc Tài Tần chỉ vào tay mình, “Gần đây tôi bị thương không vẽ được, thế nên chắc phải qua một thời gian nữa.....”
“Không sao, tôi chờ được mà” Hầu Khải gật đầu, lại nhìn sang Ngô Diệu rồi hỏi Lạc Tài Tần, “Người yêu cậu?”
“Là em họ em” Lương Tiểu Mạn không để Ngô Diệu kịp phủ nhận đã cướp lời, giới thiệu với Hầu Khải, “Ngô Diệu”.
Ngô Diệu hết cách, đành bắt tay với Hầu Khải, trong lòng có chút không vui, Lương Tiểu Mạn hết thuốc chữa thật rồi! Lưu Di bèn cầm ly rượu chống cằm xem kịch hay, Trâu Thiếu Đông thản nhiên ngồi ăn.
“Diệu Diệu này” Lương Tiểu Mạn vỗ lê vai Ngô Diệu, “Sao tới nhà hàng cao cấp mà ăn mặc thế này? Trông có khác nào mấy nhà bà quê không?”
Ngô Diệu ngước mắt lên nhìn chị ta, “Ở cửa không treo biển cấm nhà quê và chó vào, nên em vào thôi”.
Lạc Tài Tần cũng muốn cười, thấy chắc là hai ly rượu vang đỏ lúc nãy đã có tác dụng rồi, Ngô Diệu nhanh nhảu hơn bình thường nhiểu. Trâu Thiếu Đông đưa nước cho Lưu Di, lắc đầu...Hầu Khải cũng đưa mắt nhìn Ngô Diệu có chút bất ngờ, tủm tỉm cười nhìn Lương Tiểu Mạn, có vẻ thích thú trước màn kịch hay này.
“Ha ha.....” Lương Tiểu Mnaj ngầm nhéo Ngô Diệu một cái, “Con bé chết tiệt này càng lúc càng khó ư”
Ngô Diệu xoa xoa cánh tay bị nhéo, bât mãn nhìn Lương Tiểu Mạn.
“Tổng giám đốc Hầu, chúng ta không làm phiền họ nữa, sang bên kia ngồi nhé?” Lương Tiểu Mạn kéo Hầu Khải tới bàn bên, gọi món. Dù sao Hầu Khải đã gặp Tài Tần rồi, mục đích hôm nay đã đạt được, Lương Tiểu Mạn hài lòng, không ngờ lại chạm mặt Ngô Diệu và Lạc Tìa Tần ở đây, đúng là ý trời.
Tóm lại là, trừ các yếu tố bên ngoài, bữa cơm này Ngô Diệu vẫm thấy rất vui vẻ. Ăn no xong thì cầm thức ăn đã đóng gòi, cùng Lạc Tài Tần ra về, trước khi đi Lưu Di cười cười vẫy vẫy tau với Ngô Diệu, có lẽ nghĩ cô còn nhỏ tuổi,
Ngô Diệu có ấn tượng rất tốt với Lưu Di, hẳn nhiên cũng vẫy tay lại.....Lưu Di là cô gái khiến người ta có cảm tình, cảm giác cô ấy cũng là người thông minh tài giỏ, lại rất tự lập như Phi Phi, không biết Trâu Thiếu Đông chỉ yêu chơi hay thật lòng nữa.
Trâu Thiếu Đông mất hứng, niềm vui ngày đầu tiên phòng tranh khai trương cũng nhạt đi nhiều.
Lưu Di là người thông minh, có lẽ đã nhận ra được điều gì, bèn hỏi, “Cô bé kia quen anh à?”
“Cô ấy cùng tuổi với em đấy” Trâu Thiếu Đông tiếp tục uống rượu.
“Hả?” Lưu Di ngưỡng mộ, “Trông cô ấy trẻ hơn em nhiều quá, có lẽ là vấn đề tâm thái nhỉ. Sao nào? Không tranh nổi với Lạc Tài Tần à?”
“Đừng nói lung tung”. Trâu Thiếu Đông hờ hững đáp.
Lưu Di gật đầu, “Đúng rồi.....Dự án sắp tới anh chuẩn bị để em hay Trương Phi Phi phụ trách hả?
Trâu Thiếu Đông cau mày, “Không phải bọn em đều đang hợp tác sao?”
“Cô ấy giỏi quá, nếu hợp tác mà lỡ bất đồng ý kiến thì chắc chắn cãi nhau to, nên cứ phân rõ chủ thứ thì tốt hơn. Bên phòng tranh em khá rành, bên quảng cáo cô ấy giỏi, anh cứ xem tình hình mà phân công”,.
“Có phải phụ nữ bọn em cứ ganh đua tới cùng mới chịu thôi không?” Trâu Thiếu Đông thoáng uể oải.
“Đàn ông cũng thế thôi” Lưu Di nâng ly lên mời Trâu Thiếu Đông, “Trên Thế giới này không ai thích bị thua”.
......
/24
|