Chẳng còn ai là trẻ con nữa, thế nên tiệc sinh nhật cũng chẳng ầm ĩ ồn ào gì, chỉ nghiêm chỉnh ăn uống mà thôi. Cả bữa ăn Ngô Diệu và Phi Phi nói chuyện liên miên, Lạc Tài Tần và Trâu Thiếu Đông thì cùng bàn luận việc đầu tư phòng tranh. Lạc Tài tần hình như có ý định muốn đầu tư một phòng tranh cho riêng mình, phòng tranh bây giờ chỉ dùng để làm phòng làm việc đơn thuần, không bán tranh để khỏi bị làm phiền.
Tới gần chín rưỡi, Phi Phi nhân được điện thoại của Liêm Khải hẹn đi xem phim đên nên xin phép về trước. Ngô Diệu xách thức ăn và nửa chiếc bánh gato con lại, chuẩn bị về nhà.
Trâu Thiếu Đông định lái xe đưa cô về, nhưng Ngô Diệu nói muốn đi bộ, vì ăn nhiều như thế về lại ngủ luôn, sẽ bị béo. Trâu Thiếu Đông cũng không ép cô, lái xe về công ty. Còn Lạc Tài tần tiễn Ngô Diệu.
“Anh cầm giúp em nhé?”
“Không cần, tay chân em còn đủ, không thể bắt nạt người mới khỏi bệnh như anh được”.
“Chỉ nứt xương thôi mà?” Lạc Tài tần lắc đầu.
Hai người đi thêm một lúc nữa, Ngô Diệu chợt cảm thấy hơi xấu hổ không biết phải nên nói gì, Lạc Tài tần cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đi bên cô....Bầu không khí dường như không thoải mái lắm, mấy hôm trước gặp nhau còn nói cười vui vẻ mà.
“Khụ khụ”. Lạc Tài Tần khẽ ho một tiếng.
“Anh sắp chuyển phòng tranh rồi à?” Thấy nhạt nhẽo như thế này thì không hay, Diệu Diệu vội vàng hỏi.
“Ừm.....để tranh ở đây không an toàn, nên anh chuẩn bị tìm một phòng tranh cho ra dáng một tí, tiện cho việc mua bán. Nhưng anh không dọn đi khỏi chỗ bây giờ, mà để làm phòng làm việc”.
“ừm”. Ngô Diệu nghe ra, hình như Lạc tài tần còn nhấn mạnh vào ba chữ, “Không dọn đi”.
di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Lại một lúc nữa, hai người cứ nói chuyện với hau câu được câu chăng, cảm giác chẳng khác gì khóa kéo bị kẹt....không thấy hòa hợp khi đi bên nhau như trước nữa, cảm giác hơi bất an.
Tới cổng khu nhà, Ngô Diệu vẫy taxi giúp Lạc Tài Tần.
“Anh đưa em vào tận nơi nhé”
“Không cần đâu”. Ngô Diệu tủm tỉm cười đẩy anh vào taxi, “Anh mau về nhà đi, tối rồi gọi taxi khó lắm”.
Lạc Tài Tần lên xe, vẫy tay với Ngô Diệu.
Ngô Diệu chạy biến đi.
Phù...
Lạc tài Tần thở dài, thú vị rồi đây, ngày giỗ của ông lại gần sinh nhật Diệu Diệu...nghĩ một lát lại lắc đầu, “Sao trông cậu xuống tinh thần thế, cãi nhau với người yêu hả?’
“Không ạ”. Lạc Tài Tần lắc đầu.\
“Thanh niên mà, tình yêu là thế đó”. Tài xê vẫn tào lao, “Đàn ông con trai phải ga – lăng một chút, bình thường tặng hoa, ăn nói ngọt ngào, phụ nữ dễ dỗ lắm”.
Lạc Tài Tần bật cười nhưng lời của tài xế khiến anh đột nhiên nhớ ra một chuyện.....Tặng hoa? Anh chợt cảm thấy hơi bất an........Nghĩ một lát, bèn gọi điện cho Trâu Thiếu Đông.
“A lô?” Trâu Thiếu Đông hơi bất ngờ khi Lạc Tài tần gọi tới.
“sáng nay cậu tặng hoa cho Diệu Diệu hả?’
Trâu Thiếu Đông sững người, “Không”. Rồi lại hỏi, “Thế hoa đó không phải anh tặng...”
Lạc Tài tần ngắt máy, “Bác quay trở lại!”
Tài xế sửng sốt.
“Mau mau, quay đầu!”. Lạc Tài Tần nôn nóng.
“Chỗ này là đường một chiều mà”.
“Có ai đâu” Lạc Tài Tần nhoài lên ghế lái, “Nhanh lên một chút! Bị phạt tôi sẽ trả tiền”.
Tài xế hết cách, đành dừng xe quay đầu lại khu nhà của Ngô Diệu.
Khu nhà Ngô Diệu sinh sống rất rộng, cô đang tay xách nách mang đủng đỉnh về nhà thì thấy một người cầm bó hoa, ngồi bên dưới cột đèn đường cách nhà mình không xa lắm.
Ngô Diệu cười cười, có lẽ đang đợi bạn gái rồi, bạn trai với chả bạn gái.... ....Cô cũng không để tâm mà đi vòng qua đó, nhưng thấy người kia đột ngột đứng dậy, xông tới trước mặt mình. Cô giật mình, tròn mắt nhìn, tên này dnags người cao cao, không phải là sinh viên chứ? Trông gã rất trẻ, nhưng hơi thâm hiểm khiến người ta có cảm giác không tốt lành gì. Gã vui sướng nói với cô, “Tôi chờ em lâu lắm rồi”.
Ngô Diệu sững sờ lùi lại phía sau, cô chắc chằn mình không quen người này, hồi vào cấp ba hay lên đại học, Trâu Thiếu Đôg đều “đuổi cùng giết tận” hết mầy tên con trai bên cạnh cô rồi, sau khi tốt nghiệp cô cũng toàn ở nhà, không thẻ quen kẻ lạ mặt này.
“Cậu là ai?” Ngô Diệu cau mày tránh sang bên cạnh, “Nhận nhầm người rồi”.
“Diệu Diệu!” gã thanh niên dúi bó hoa vào tay cô, “Tôi chú ý tới em lâu rồi, em hẹn hò vời tôi đi”.
Ngô Diệu há hốc mồm nhìn gã, bụng bảo dạ, ai da, năm nay bản tiểu thư dính phải số đào hoa hay sao đây? Tới chuyện này mà cũng có thể gặp phải sao?
“Cậu là ai? Sao biết nhà tôi ở đây?”
“Tôi tên Lục Sâm, khi tôi tới cửa hàng của em mua đồ, em đã ra ám hiệu với tôi mà”. Gã trai có hơi kích động, “Hơn nữa sáng nay em cũng nhận hoa và trái tim của tôi, thế nên ý của em là tôi có thể theo đuổi em phải không?!”
“Hả?’ Ngô Diệu nghe thấy mà đầu óc mờ mịt, “Tôi chẳng nói gì hết mà, tôi không có quen cậu, ám hiệu với cả ám heo cái gì”. Nói xong cô định bỏ đi.
Lục Sâm vôi đưa tay kéo NGô Diệu lại, vừa thấy gã động tay động chân thì cô sợ hãi hét toáng lên, “Cậu làm gì đó? Tránh ra!”
“Diệu Diệu, tôi thích em”/
“Tôi không biết cậu”. Ngô Diệu muốn bỏ chạy.
“Diệu Diệu” Lục Sâm vội kéo tay Ngô Diệu định ôm cô vào lòng.
“Á!” NGô Diệu hét toáng lên, cầm hết bánh trái thức ăn trong tay mà đập vào người gã rồi hét to, “Biến thái, tránh ra!”
diễn-đàn-lê-quý-đôn
“Rõ ràng em nói em thích tôi mà”
“Tôi nói lúc nào? Cứu tôi với”.
Dẫu sao đây cũng là khu có rất nhiều người, NGô Diệu vừa la lên, đã có mấy nahf bật đèn mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lục Sâm cuống quýt bịt miệng Ngô Diệu lại không để cô kêu, cô quá sợ hãi cũng bộc phát năng lực. vừ hét vừa đánh, Lúc Sâm lúc đầu chỉ muốn kéo Ngô Diệu lại, lát sau không biết phải làm gì, chỉ chống đỡ.......bị Ngô Diệu đánh, người gã dính đầy gato, thức ăn.
Bỗng từ xa có một người chạy nhanh như bay tới, nhìn thấy tình cảnh này bèn quát, “Này! Cậu làm cái gì đấy!”
Vừa nghe thấy tiếng, Ngô Diệu bèn liếc mắt nhìn, quả nhien là Lạc Tài Tần....Trong khoảnh khắc đó, dường như Ngô Diệu đột nhiên lĩnh ngộ được tại sao sau mỗi tình tiết anh hùng cứu mĩ nhân xưa hơn trái đất, mỹ nhân đều rung động với anh hùng.
Cô vội vàng ném hết đồ đi, chạy về phía Lạc Tài Tần, tên Lục Sâm thấy có người đến, bèn quay người bỏ chạy...
“Diệu Diệu!” Lạc Tài Tần ôm lất Ngô Diệu, thấy cô bị kích động nhưng không bị thương, vội vỗ nhẹ lên lưng cô, “Không sao rồi”>
Ngô Diệu hẳn nhiên bị sợ hãi quá độ, Lạc Tài tần thấy gã kia chạy xa rồi, nhíu mày.......Không tóm được gã thì vẫn còn nguy hiểm, nhưng Ngô Diệu không sao mới quan trọng nhất.
“Đang khóc đấy à?”. Lạc Tài Tần nhìn Ngô Diệu trong lòng mình.
“Không có”. Ngô Diệu vẫn hơi ngượng ngùng, đưa tay lau mặt, làm bánh kem dính hết lên mặt.
Lạc Tài tần lau sạch giúp cô, “hắn ta là ai thế?”
“Không biết....Đúng rồi, sao anh lại tới đây?”
“Anh nhớ tới bó hoa sáng nay, liền gọi điện hỏi Trâu Thiếu Đông, cậu ta nói không phải cậu ta tặng”|.
“À” Ngô Diệu khụt khịt, “Không biết tên kia tại sao lại nói em ra ám hiệu với hắn, cho phép hắn theo đuổi gì đó”.
“Cô được nhiều người thích mà, có người theo đuổi không hay sao?”
“Vớ vẩn”. Ngô Diệu đã Lạc Tài tần một cái, anh cười hỏi cô, “Có cần ôm thêm một lát nữa không, hay về nhà?”
Đến lúc này Ngô Diệu mới nhận ra, có chút xấu hổ lui lại phía sau, Lạc Tài Tần mọt tay ôm lấy vai cô, đưa cô về nhà.
Bà Ngô thấy người cô dính đầy nước canh và bánh ngọt thì giật nảy mình. Sau khi nghe Lạc Tài Tần kể lại, ông Ngô lo lắng hỏi, “Thế đó là thằng nào?”
“Ai da, đã nói con gái con đưa mở cửa hàng thì không hay mà!” Bà Ngô trách móc chồng, “là ông cứ chiều nói, nói gì cũng đồng ý”.
“Con cái tự mình lập nghiệp không tốt à? Bà chỉ biết làm công nhân viên chức sáng cắp ô đi tối cắp về, mệt muốn chết mà tiền lương thì ít, lại còn suốt ngày đấu đá trong văn phòng nữa chứ. Con gái nhà mình thì thật thà, bà còn không biết chắc”.
“ông”. Bà Ngô dậm chân, “thế ông nói phải làm sao đây? Lần này may mà có Tài Tần cảnh giác, lỡ lần sau không có ai ở đó....”
Ông Ngô nghe thấy mà hãi hùng, cũng thấy công việc của con gái hơi nguy hiểm.
Lúc này di động của Lạc Tài Tần đổ chuông, là Trâu Thiếu Đông gọi tới, hắn vừa chạy tới khu này thì thấy trên đất đầy bánh gato và thức ăn.
Thấy Trâu Thiếu Đông có chút căng thẳng, Lạc Tài Tần bèn nói, “Diệu Diệu không sao, nhưng gã kia chạy mất rồi, tôi đang ở nhà cô ấy bàn bạc đối sách. Cậu có tới không?”
“Tôi tới đây”.
Ngô Diệu tắm giặt xong xuôi, mặc bộ đồ in hình Doraemon cực to, rồi xỏ dép lê chạy xuống tầng. Trâu Thiếu Đông thầm nghĩ gu chọn quần áo vẫn trẻ con thật.
“Diệu Diệu” Bà Ngô ôm vai con gái vỗ về một hồi, “Nghe lời mẹ, đừng mở cửa hàng nữa. Chúng ta tìm một công việc thoải mái hơn cho con làm”.
Ngô Diệu thấy không vui, khẽ lẩm bẩm. “Công việc hiện giờ là thoải mái nhất rồi, hơn nữa chuyện vừa rồi có liên quan gì tới công việc chứ?”
“Nhưng giờ cái thẳng biến thái kia đang quấn lấy con!” Bà Ngô nghiêm túc nói, “Tốt xấu gì con cũng tốt nghiệp đại học chính quy mà! Sao phải mở của hàng chứ?” Nói rôi bà hỏi Trâu Thiếu Đông, “Thiếu Đông này, chỗ cháu có việc gì cho Diệu Diệu làm không?”
“Đương nhiên có ạ”. Trâu Thiếu Đông nhướn mày. “Cháu vẫn muốn để Diệu Diệu sang làm trợ lý, nhưng em ấy không chịu”.
“Cháu trả lương cho nó bao nhiêu?” Dù có là người thân, bà Ngô vẫn rõ ràng chuyện tiền bạc.
Ngô Diệu sốt ruột, “Mẹ, con thích mở cửa hàng, không muốn tới công ty làm việc đâu”. Rồi sang ngồi cạnh ông Ngô, giật giật ống tay áo bố để ông nói mấy câu.
Ông Ngô theo phản xạ muốn mở lời nói giúp con gái, nhưng lại bị bà Ngô lườm một cái bèn nén lại, dẫu sao cũng chỉ có một cô con gái rượu, cả ngày cứ ngồi một mình trong cửa hàng cũng khiến người ta không an tâm.
“Công việc còn phải xem Diệu Diệu thích hay không”. Lạc Tài Tần lên tiếng, “Việc trước mắt là bắt được tên kia...Nếu gã biết nhà ta ở đây thì đổi việc cũng vô dụng, mà không thể chuyển nhà được”.
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
“Tên kia có nói gì với em không?” Trâu Thiếu Đông hỏi.
“Hắn nói em ra ám hiệu với hắn gì đó”. Ngô Diệu ngẫm nghĩ, lúc nãy kích động quá không nghe rõ, “À, hán còn nói tên hắn là Lục Sâm”.
“Lục Sâm.....”
diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn
Trâu Thiếu Đông vốn đang định nói tiếp thì di động đổ chuông, vỗn dĩ hắn hẹn khách bàn chuyện làm ăn, giờ tới muộn nên khách hàng thúc giục. Ông Ngô bảo Trâu Thiếu Đông đi trước vì công việc là quan trọng, đừng để lỡ việc làm ăn, mọi người từ từ nghĩ cách, dù sao lần này Diệu Diệu không sao là may mắn lắm rồi. Trâu Thiếu Đông đưa mắt nhìn Ngô Diệu, lại nhìn sang Lạc Tài Tần, cuối cùng gật đầu, đứng dậy nhanh chóng rời đi. Bà Ngô bảo Lạc Tài Tần cùng lên tầng với Ngô Diệu, còn mình và ông chồng ở dưới bàn đối sách.
Tới khi cả hai đã đi, bà Ngô giật tay chồng mình nói nhỏ, “Này, Tiểu Tần chắc chắn có ý với Diệu Diệu nhà ta đấy”.
Ông Ngô nhìn lên rồi hài lòng đáp, “Nhưng con bé nhà mình không để tâm, trông chúng không thân mật lắm”.
“Hay là chúng ta tạo thêm cơ hội cho chúng nó?” Bà Ngô cười hỏi, “Hoặc là để hôm nào tôi hỏi Tiểu Tần nhé?”
Ông Ngô nghĩ một lát, rồi gật đầu đống ý.
Ngô Diệu trong phòng vuốt ve Champagne, Lạc Tài Tần ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi, “Sao thế?”
“Em không muốn tới công ty làm việc. Cửa hàng rất tốt, ở đó người tới người lui náo nhiệt”.
“Thế cứ mở cửa hàng tiếp”.
“Nhưng gặp phải biến thái”. Ngô Diệu chun mũi.
“Anh có thể đưa đón em”.
“Hả?” Ngô Diệu nhìn Lạc Tài Tần không hiểu, “Đưa đón?”
“Dù sao em cũng chẳng lo lắng chuyện tới sớm tới muộn, sáng ngủ dậy nhắn tin cho anh, anh tới đón em, đóng cửa hàng anh lại đưa về....Anh có thể mua ô tô cho tiện”.
“Không....không cần đâu”. Ngô Diệu nghi hoặc nhìn Lạc Tài Tần, “Phiền phức lắm”.
“:Anh không thấy phiền”. Lạc Tài Tần bóp tai Champagne, “Ngày nào cũng được gặp nhau là vui rồi”.
Tai Ngô Diệu nóng lên, cô bóp đuôi Champagne, “Ừm.......”
“Em hiểu ý của anh chứ?” Lạc Tài Tần cũng không khách sáo, biết con ốc sên Diệu Diệu này sẽ rúc vao trong vỏ, liền truy đuổi tới cùng không tha.
“Hả?”
Quả nhiên, Ngô Diệu ngơ ngẩn tròn mắt nhìn anh, cô không biết ý này là ý nào.
Lạc Tài Tần lại mỉm cười hài lòng gật đầu, “Ừ, xem ra là hiểu rồi”.
Ngô Diệu đỏ bừng mặt, chuyện gì thế này?
Ở cầu thang, ông bà Ngô lại thấy quá vui, hai người rón rén xuống nhà. Được lắm! Có một đứa thích là được!
Tới gần chín rưỡi, Phi Phi nhân được điện thoại của Liêm Khải hẹn đi xem phim đên nên xin phép về trước. Ngô Diệu xách thức ăn và nửa chiếc bánh gato con lại, chuẩn bị về nhà.
Trâu Thiếu Đông định lái xe đưa cô về, nhưng Ngô Diệu nói muốn đi bộ, vì ăn nhiều như thế về lại ngủ luôn, sẽ bị béo. Trâu Thiếu Đông cũng không ép cô, lái xe về công ty. Còn Lạc Tài tần tiễn Ngô Diệu.
“Anh cầm giúp em nhé?”
“Không cần, tay chân em còn đủ, không thể bắt nạt người mới khỏi bệnh như anh được”.
“Chỉ nứt xương thôi mà?” Lạc Tài tần lắc đầu.
Hai người đi thêm một lúc nữa, Ngô Diệu chợt cảm thấy hơi xấu hổ không biết phải nên nói gì, Lạc Tài tần cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đi bên cô....Bầu không khí dường như không thoải mái lắm, mấy hôm trước gặp nhau còn nói cười vui vẻ mà.
“Khụ khụ”. Lạc Tài Tần khẽ ho một tiếng.
“Anh sắp chuyển phòng tranh rồi à?” Thấy nhạt nhẽo như thế này thì không hay, Diệu Diệu vội vàng hỏi.
“Ừm.....để tranh ở đây không an toàn, nên anh chuẩn bị tìm một phòng tranh cho ra dáng một tí, tiện cho việc mua bán. Nhưng anh không dọn đi khỏi chỗ bây giờ, mà để làm phòng làm việc”.
“ừm”. Ngô Diệu nghe ra, hình như Lạc tài tần còn nhấn mạnh vào ba chữ, “Không dọn đi”.
di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Lại một lúc nữa, hai người cứ nói chuyện với hau câu được câu chăng, cảm giác chẳng khác gì khóa kéo bị kẹt....không thấy hòa hợp khi đi bên nhau như trước nữa, cảm giác hơi bất an.
Tới cổng khu nhà, Ngô Diệu vẫy taxi giúp Lạc Tài Tần.
“Anh đưa em vào tận nơi nhé”
“Không cần đâu”. Ngô Diệu tủm tỉm cười đẩy anh vào taxi, “Anh mau về nhà đi, tối rồi gọi taxi khó lắm”.
Lạc Tài Tần lên xe, vẫy tay với Ngô Diệu.
Ngô Diệu chạy biến đi.
Phù...
Lạc tài Tần thở dài, thú vị rồi đây, ngày giỗ của ông lại gần sinh nhật Diệu Diệu...nghĩ một lát lại lắc đầu, “Sao trông cậu xuống tinh thần thế, cãi nhau với người yêu hả?’
“Không ạ”. Lạc Tài Tần lắc đầu.\
“Thanh niên mà, tình yêu là thế đó”. Tài xê vẫn tào lao, “Đàn ông con trai phải ga – lăng một chút, bình thường tặng hoa, ăn nói ngọt ngào, phụ nữ dễ dỗ lắm”.
Lạc Tài Tần bật cười nhưng lời của tài xế khiến anh đột nhiên nhớ ra một chuyện.....Tặng hoa? Anh chợt cảm thấy hơi bất an........Nghĩ một lát, bèn gọi điện cho Trâu Thiếu Đông.
“A lô?” Trâu Thiếu Đông hơi bất ngờ khi Lạc Tài tần gọi tới.
“sáng nay cậu tặng hoa cho Diệu Diệu hả?’
Trâu Thiếu Đông sững người, “Không”. Rồi lại hỏi, “Thế hoa đó không phải anh tặng...”
Lạc Tài tần ngắt máy, “Bác quay trở lại!”
Tài xế sửng sốt.
“Mau mau, quay đầu!”. Lạc Tài Tần nôn nóng.
“Chỗ này là đường một chiều mà”.
“Có ai đâu” Lạc Tài Tần nhoài lên ghế lái, “Nhanh lên một chút! Bị phạt tôi sẽ trả tiền”.
Tài xế hết cách, đành dừng xe quay đầu lại khu nhà của Ngô Diệu.
Khu nhà Ngô Diệu sinh sống rất rộng, cô đang tay xách nách mang đủng đỉnh về nhà thì thấy một người cầm bó hoa, ngồi bên dưới cột đèn đường cách nhà mình không xa lắm.
Ngô Diệu cười cười, có lẽ đang đợi bạn gái rồi, bạn trai với chả bạn gái.... ....Cô cũng không để tâm mà đi vòng qua đó, nhưng thấy người kia đột ngột đứng dậy, xông tới trước mặt mình. Cô giật mình, tròn mắt nhìn, tên này dnags người cao cao, không phải là sinh viên chứ? Trông gã rất trẻ, nhưng hơi thâm hiểm khiến người ta có cảm giác không tốt lành gì. Gã vui sướng nói với cô, “Tôi chờ em lâu lắm rồi”.
Ngô Diệu sững sờ lùi lại phía sau, cô chắc chằn mình không quen người này, hồi vào cấp ba hay lên đại học, Trâu Thiếu Đôg đều “đuổi cùng giết tận” hết mầy tên con trai bên cạnh cô rồi, sau khi tốt nghiệp cô cũng toàn ở nhà, không thẻ quen kẻ lạ mặt này.
“Cậu là ai?” Ngô Diệu cau mày tránh sang bên cạnh, “Nhận nhầm người rồi”.
“Diệu Diệu!” gã thanh niên dúi bó hoa vào tay cô, “Tôi chú ý tới em lâu rồi, em hẹn hò vời tôi đi”.
Ngô Diệu há hốc mồm nhìn gã, bụng bảo dạ, ai da, năm nay bản tiểu thư dính phải số đào hoa hay sao đây? Tới chuyện này mà cũng có thể gặp phải sao?
“Cậu là ai? Sao biết nhà tôi ở đây?”
“Tôi tên Lục Sâm, khi tôi tới cửa hàng của em mua đồ, em đã ra ám hiệu với tôi mà”. Gã trai có hơi kích động, “Hơn nữa sáng nay em cũng nhận hoa và trái tim của tôi, thế nên ý của em là tôi có thể theo đuổi em phải không?!”
“Hả?’ Ngô Diệu nghe thấy mà đầu óc mờ mịt, “Tôi chẳng nói gì hết mà, tôi không có quen cậu, ám hiệu với cả ám heo cái gì”. Nói xong cô định bỏ đi.
Lục Sâm vôi đưa tay kéo NGô Diệu lại, vừa thấy gã động tay động chân thì cô sợ hãi hét toáng lên, “Cậu làm gì đó? Tránh ra!”
“Diệu Diệu, tôi thích em”/
“Tôi không biết cậu”. Ngô Diệu muốn bỏ chạy.
“Diệu Diệu” Lục Sâm vội kéo tay Ngô Diệu định ôm cô vào lòng.
“Á!” NGô Diệu hét toáng lên, cầm hết bánh trái thức ăn trong tay mà đập vào người gã rồi hét to, “Biến thái, tránh ra!”
diễn-đàn-lê-quý-đôn
“Rõ ràng em nói em thích tôi mà”
“Tôi nói lúc nào? Cứu tôi với”.
Dẫu sao đây cũng là khu có rất nhiều người, NGô Diệu vừa la lên, đã có mấy nahf bật đèn mở cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lục Sâm cuống quýt bịt miệng Ngô Diệu lại không để cô kêu, cô quá sợ hãi cũng bộc phát năng lực. vừ hét vừa đánh, Lúc Sâm lúc đầu chỉ muốn kéo Ngô Diệu lại, lát sau không biết phải làm gì, chỉ chống đỡ.......bị Ngô Diệu đánh, người gã dính đầy gato, thức ăn.
Bỗng từ xa có một người chạy nhanh như bay tới, nhìn thấy tình cảnh này bèn quát, “Này! Cậu làm cái gì đấy!”
Vừa nghe thấy tiếng, Ngô Diệu bèn liếc mắt nhìn, quả nhien là Lạc Tài Tần....Trong khoảnh khắc đó, dường như Ngô Diệu đột nhiên lĩnh ngộ được tại sao sau mỗi tình tiết anh hùng cứu mĩ nhân xưa hơn trái đất, mỹ nhân đều rung động với anh hùng.
Cô vội vàng ném hết đồ đi, chạy về phía Lạc Tài Tần, tên Lục Sâm thấy có người đến, bèn quay người bỏ chạy...
“Diệu Diệu!” Lạc Tài Tần ôm lất Ngô Diệu, thấy cô bị kích động nhưng không bị thương, vội vỗ nhẹ lên lưng cô, “Không sao rồi”>
Ngô Diệu hẳn nhiên bị sợ hãi quá độ, Lạc Tài tần thấy gã kia chạy xa rồi, nhíu mày.......Không tóm được gã thì vẫn còn nguy hiểm, nhưng Ngô Diệu không sao mới quan trọng nhất.
“Đang khóc đấy à?”. Lạc Tài Tần nhìn Ngô Diệu trong lòng mình.
“Không có”. Ngô Diệu vẫn hơi ngượng ngùng, đưa tay lau mặt, làm bánh kem dính hết lên mặt.
Lạc Tài tần lau sạch giúp cô, “hắn ta là ai thế?”
“Không biết....Đúng rồi, sao anh lại tới đây?”
“Anh nhớ tới bó hoa sáng nay, liền gọi điện hỏi Trâu Thiếu Đông, cậu ta nói không phải cậu ta tặng”|.
“À” Ngô Diệu khụt khịt, “Không biết tên kia tại sao lại nói em ra ám hiệu với hắn, cho phép hắn theo đuổi gì đó”.
“Cô được nhiều người thích mà, có người theo đuổi không hay sao?”
“Vớ vẩn”. Ngô Diệu đã Lạc Tài tần một cái, anh cười hỏi cô, “Có cần ôm thêm một lát nữa không, hay về nhà?”
Đến lúc này Ngô Diệu mới nhận ra, có chút xấu hổ lui lại phía sau, Lạc Tài Tần mọt tay ôm lấy vai cô, đưa cô về nhà.
Bà Ngô thấy người cô dính đầy nước canh và bánh ngọt thì giật nảy mình. Sau khi nghe Lạc Tài Tần kể lại, ông Ngô lo lắng hỏi, “Thế đó là thằng nào?”
“Ai da, đã nói con gái con đưa mở cửa hàng thì không hay mà!” Bà Ngô trách móc chồng, “là ông cứ chiều nói, nói gì cũng đồng ý”.
“Con cái tự mình lập nghiệp không tốt à? Bà chỉ biết làm công nhân viên chức sáng cắp ô đi tối cắp về, mệt muốn chết mà tiền lương thì ít, lại còn suốt ngày đấu đá trong văn phòng nữa chứ. Con gái nhà mình thì thật thà, bà còn không biết chắc”.
“ông”. Bà Ngô dậm chân, “thế ông nói phải làm sao đây? Lần này may mà có Tài Tần cảnh giác, lỡ lần sau không có ai ở đó....”
Ông Ngô nghe thấy mà hãi hùng, cũng thấy công việc của con gái hơi nguy hiểm.
Lúc này di động của Lạc Tài Tần đổ chuông, là Trâu Thiếu Đông gọi tới, hắn vừa chạy tới khu này thì thấy trên đất đầy bánh gato và thức ăn.
Thấy Trâu Thiếu Đông có chút căng thẳng, Lạc Tài Tần bèn nói, “Diệu Diệu không sao, nhưng gã kia chạy mất rồi, tôi đang ở nhà cô ấy bàn bạc đối sách. Cậu có tới không?”
“Tôi tới đây”.
Ngô Diệu tắm giặt xong xuôi, mặc bộ đồ in hình Doraemon cực to, rồi xỏ dép lê chạy xuống tầng. Trâu Thiếu Đông thầm nghĩ gu chọn quần áo vẫn trẻ con thật.
“Diệu Diệu” Bà Ngô ôm vai con gái vỗ về một hồi, “Nghe lời mẹ, đừng mở cửa hàng nữa. Chúng ta tìm một công việc thoải mái hơn cho con làm”.
Ngô Diệu thấy không vui, khẽ lẩm bẩm. “Công việc hiện giờ là thoải mái nhất rồi, hơn nữa chuyện vừa rồi có liên quan gì tới công việc chứ?”
“Nhưng giờ cái thẳng biến thái kia đang quấn lấy con!” Bà Ngô nghiêm túc nói, “Tốt xấu gì con cũng tốt nghiệp đại học chính quy mà! Sao phải mở của hàng chứ?” Nói rôi bà hỏi Trâu Thiếu Đông, “Thiếu Đông này, chỗ cháu có việc gì cho Diệu Diệu làm không?”
“Đương nhiên có ạ”. Trâu Thiếu Đông nhướn mày. “Cháu vẫn muốn để Diệu Diệu sang làm trợ lý, nhưng em ấy không chịu”.
“Cháu trả lương cho nó bao nhiêu?” Dù có là người thân, bà Ngô vẫn rõ ràng chuyện tiền bạc.
Ngô Diệu sốt ruột, “Mẹ, con thích mở cửa hàng, không muốn tới công ty làm việc đâu”. Rồi sang ngồi cạnh ông Ngô, giật giật ống tay áo bố để ông nói mấy câu.
Ông Ngô theo phản xạ muốn mở lời nói giúp con gái, nhưng lại bị bà Ngô lườm một cái bèn nén lại, dẫu sao cũng chỉ có một cô con gái rượu, cả ngày cứ ngồi một mình trong cửa hàng cũng khiến người ta không an tâm.
“Công việc còn phải xem Diệu Diệu thích hay không”. Lạc Tài Tần lên tiếng, “Việc trước mắt là bắt được tên kia...Nếu gã biết nhà ta ở đây thì đổi việc cũng vô dụng, mà không thể chuyển nhà được”.
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
“Tên kia có nói gì với em không?” Trâu Thiếu Đông hỏi.
“Hắn nói em ra ám hiệu với hắn gì đó”. Ngô Diệu ngẫm nghĩ, lúc nãy kích động quá không nghe rõ, “À, hán còn nói tên hắn là Lục Sâm”.
“Lục Sâm.....”
diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn
Trâu Thiếu Đông vốn đang định nói tiếp thì di động đổ chuông, vỗn dĩ hắn hẹn khách bàn chuyện làm ăn, giờ tới muộn nên khách hàng thúc giục. Ông Ngô bảo Trâu Thiếu Đông đi trước vì công việc là quan trọng, đừng để lỡ việc làm ăn, mọi người từ từ nghĩ cách, dù sao lần này Diệu Diệu không sao là may mắn lắm rồi. Trâu Thiếu Đông đưa mắt nhìn Ngô Diệu, lại nhìn sang Lạc Tài Tần, cuối cùng gật đầu, đứng dậy nhanh chóng rời đi. Bà Ngô bảo Lạc Tài Tần cùng lên tầng với Ngô Diệu, còn mình và ông chồng ở dưới bàn đối sách.
Tới khi cả hai đã đi, bà Ngô giật tay chồng mình nói nhỏ, “Này, Tiểu Tần chắc chắn có ý với Diệu Diệu nhà ta đấy”.
Ông Ngô nhìn lên rồi hài lòng đáp, “Nhưng con bé nhà mình không để tâm, trông chúng không thân mật lắm”.
“Hay là chúng ta tạo thêm cơ hội cho chúng nó?” Bà Ngô cười hỏi, “Hoặc là để hôm nào tôi hỏi Tiểu Tần nhé?”
Ông Ngô nghĩ một lát, rồi gật đầu đống ý.
Ngô Diệu trong phòng vuốt ve Champagne, Lạc Tài Tần ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi, “Sao thế?”
“Em không muốn tới công ty làm việc. Cửa hàng rất tốt, ở đó người tới người lui náo nhiệt”.
“Thế cứ mở cửa hàng tiếp”.
“Nhưng gặp phải biến thái”. Ngô Diệu chun mũi.
“Anh có thể đưa đón em”.
“Hả?” Ngô Diệu nhìn Lạc Tài Tần không hiểu, “Đưa đón?”
“Dù sao em cũng chẳng lo lắng chuyện tới sớm tới muộn, sáng ngủ dậy nhắn tin cho anh, anh tới đón em, đóng cửa hàng anh lại đưa về....Anh có thể mua ô tô cho tiện”.
“Không....không cần đâu”. Ngô Diệu nghi hoặc nhìn Lạc Tài Tần, “Phiền phức lắm”.
“:Anh không thấy phiền”. Lạc Tài Tần bóp tai Champagne, “Ngày nào cũng được gặp nhau là vui rồi”.
Tai Ngô Diệu nóng lên, cô bóp đuôi Champagne, “Ừm.......”
“Em hiểu ý của anh chứ?” Lạc Tài Tần cũng không khách sáo, biết con ốc sên Diệu Diệu này sẽ rúc vao trong vỏ, liền truy đuổi tới cùng không tha.
“Hả?”
Quả nhiên, Ngô Diệu ngơ ngẩn tròn mắt nhìn anh, cô không biết ý này là ý nào.
Lạc Tài Tần lại mỉm cười hài lòng gật đầu, “Ừ, xem ra là hiểu rồi”.
Ngô Diệu đỏ bừng mặt, chuyện gì thế này?
Ở cầu thang, ông bà Ngô lại thấy quá vui, hai người rón rén xuống nhà. Được lắm! Có một đứa thích là được!
/24
|