Sáng sớm hôm sau, cô đưa Đường Duy đi học, lúc đến trường, Đường Duy đứng ở cổng trường vẫy tay với cô: "Mẹ trở về đi! Con tự đi một mình được ạ!"
Đường Thi đứng ở ngoài đường nhìn Đường Duy đi vào cổng trường, một lúc sau, cô đột nhiên cảm thấy chút cảm khái, không khỏi thở dài một hơi. Đường Duy đã dần dần trưởng thành, mà cô cũng đang dần dần già đi, nghĩ lại hai mươi năm sống trên đời, rốt cuộc đã trôi qua như thế nào?
Bên kia, có người quan sát thấy Đường Duy đi vào trường học thì lấy điện thoại ra gọi điện cho Bạc Da. "Cậu Bạc Dạ, cậu chủ đã đến trường rồi, cô Đường Thi đưa cậu ấy đến trường học quốc tế, chắc là cậu chủ sẽ không bị bắt nạt đâu ạ."
Ánh mắt Bạc Dạ hơi tối lại: "Đi theo đi, nếu có vấn đề gì thì phải gọi điện thoại báo cho tôi ngay lập tức."
"Vâng, cậu Bạc Dạ." Người bên kia vâng lời rồi lập tức kết thúc cuộc gọi, sau đó chụp một tấm ảnh gửi cho Bạc Dạ.
Lúc Bạc Dạ mở hòm thư, ánh mắt lập tức cứng lại khi nhìn thấy tấm ảnh. Như là không thể nhúc nhích được bình thường, anh thật sự ngây ra như phỗng khi nhìn thấy hai mẹ con trong ảnh, Đường Thi cười nhẹ, Đường Duy thì hưng phấn, thế giới của hai người khi không có anh, vô ưu vô lự.
Một tia nhói đau đột nhiên xẹt qua tim, Bạc Dạ thầm nghĩ, có phải chỉ khi thật sự rời khỏi mình thì Đường Thi mới có thể hoàn toàn vui vẻ hay không. Anh ghen tỵ, nhìn thấy Đường Duy cười vui vẻ như vậy, anh cảm thấy như bị người khác đấm cho một đấm thật mạnh, ngay cả sức lực đánh trả lại anh cũng không có.
Khi đối mặt với anh, Đường Duy căn bản sẽ không lộ ra biểu cảm tràn ngập hạnh phúc thế này, rõ ràng thằng bé hận anh đến tận xương tuỷ. Thậm chí tuổi còn nhỏ mà đã dám dùng chính mạng của mình để uy hiếp anh, làm ba mà làm được đến mức như anh cũng thật đáng buồn, thế mà ngay cả đứa con của mình cũng không giữ được.
Bạc Dạ không nói chuyện, anh nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu mới thoát ra ngoài, ánh mắt quay lại màn hình máy tính, suy nghĩ trong đầu lại miên man một hồi lâu.
Phía sau, Lâm Từ đầy cửa đi vào: "Cậu Bạc Dạ, những người đàn ông xuất hiện bên cạnh Đường Thi gần đây đều đã điều tra xong."
Lúc Lâm Từ nói những lời này, ngữ khí cậu ta mang theo sự không vui rõ ràng, cậu ta vẫn luôn không tiếp thu người phụ nữ như Đường Thi, lúc trước Đường Thi yêu Bạc Dạ liều lĩnh như vậy, nhưng kết quả lại trở thành loại phụ nữ thấp kém trong mắt bọn họ.
Thật sự là cảm thấy không đáng thay cho cô.
Bạc Dạ đã nhận ra cảm xúc trong lời Lâm Từ, chỉ là anh không làm rõ, chỉ vươn tay nhận lấy báo cáo Lâm Từ đưa.
"Gần đây cô ấy có quan hệ gần gũi với ai?"
"Với một... Nhà thiết kế trò chơi tên là Tùng Sam?"
Lâm Từ nén sự kháng cự trong lòng xuống, nói: "Bọn họ là đồng nghiệp trong công ty, gần đây hình như vì bàn chuyện phòng ở nên đã trở thành đối tượng thuê phòng chung với cô Đường Thi. Vốn phòng kia là của Khương Thích, nhưng sau khi Khương Thích chết nên trở thành phòng của Đường Thi."
Ba chữ Khương Thích chết làm cho đồng tử Bạc Dạ co lại, không phải anh chưa nghe nói, gần đây tính tình Diệp Kinh Đường thay đổi lớn, trên dưới tập đoàn Diệp Thị đều đang nói mấy ngày này tính tình Diệp Kinh Đường thay đổi thất thường, rất hay nổi giận, trước kia anh ta luôn lạnh lùng, nhưng mấy ngày này động một chút là nổi giận.
Sau đó anh hỏi thăm mới biết được, thì ra là Khương Thích đã chết.
Người phụ nữ mà khi còn sống Diệp Kinh Đường đến liếc cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, thế mà sau khi chết đi lại có thể làm cho Diệp Kinh Đường như thay đổi thành người khác.
Bạc Dạ thầm nghĩ, không biết trong lòng Diệp Kinh Đường có từng hối hận chút nào hay không, lại càng nghĩ nếu một ngày kia Đường Thi cũng không còn tin tức giống như Khương Thích... Anh có thể càng phát điên hay không?
Đường Thi đứng ở ngoài đường nhìn Đường Duy đi vào cổng trường, một lúc sau, cô đột nhiên cảm thấy chút cảm khái, không khỏi thở dài một hơi. Đường Duy đã dần dần trưởng thành, mà cô cũng đang dần dần già đi, nghĩ lại hai mươi năm sống trên đời, rốt cuộc đã trôi qua như thế nào?
Bên kia, có người quan sát thấy Đường Duy đi vào trường học thì lấy điện thoại ra gọi điện cho Bạc Da. "Cậu Bạc Dạ, cậu chủ đã đến trường rồi, cô Đường Thi đưa cậu ấy đến trường học quốc tế, chắc là cậu chủ sẽ không bị bắt nạt đâu ạ."
Ánh mắt Bạc Dạ hơi tối lại: "Đi theo đi, nếu có vấn đề gì thì phải gọi điện thoại báo cho tôi ngay lập tức."
"Vâng, cậu Bạc Dạ." Người bên kia vâng lời rồi lập tức kết thúc cuộc gọi, sau đó chụp một tấm ảnh gửi cho Bạc Dạ.
Lúc Bạc Dạ mở hòm thư, ánh mắt lập tức cứng lại khi nhìn thấy tấm ảnh. Như là không thể nhúc nhích được bình thường, anh thật sự ngây ra như phỗng khi nhìn thấy hai mẹ con trong ảnh, Đường Thi cười nhẹ, Đường Duy thì hưng phấn, thế giới của hai người khi không có anh, vô ưu vô lự.
Một tia nhói đau đột nhiên xẹt qua tim, Bạc Dạ thầm nghĩ, có phải chỉ khi thật sự rời khỏi mình thì Đường Thi mới có thể hoàn toàn vui vẻ hay không. Anh ghen tỵ, nhìn thấy Đường Duy cười vui vẻ như vậy, anh cảm thấy như bị người khác đấm cho một đấm thật mạnh, ngay cả sức lực đánh trả lại anh cũng không có.
Khi đối mặt với anh, Đường Duy căn bản sẽ không lộ ra biểu cảm tràn ngập hạnh phúc thế này, rõ ràng thằng bé hận anh đến tận xương tuỷ. Thậm chí tuổi còn nhỏ mà đã dám dùng chính mạng của mình để uy hiếp anh, làm ba mà làm được đến mức như anh cũng thật đáng buồn, thế mà ngay cả đứa con của mình cũng không giữ được.
Bạc Dạ không nói chuyện, anh nhìn chằm chằm bức ảnh hồi lâu mới thoát ra ngoài, ánh mắt quay lại màn hình máy tính, suy nghĩ trong đầu lại miên man một hồi lâu.
Phía sau, Lâm Từ đầy cửa đi vào: "Cậu Bạc Dạ, những người đàn ông xuất hiện bên cạnh Đường Thi gần đây đều đã điều tra xong."
Lúc Lâm Từ nói những lời này, ngữ khí cậu ta mang theo sự không vui rõ ràng, cậu ta vẫn luôn không tiếp thu người phụ nữ như Đường Thi, lúc trước Đường Thi yêu Bạc Dạ liều lĩnh như vậy, nhưng kết quả lại trở thành loại phụ nữ thấp kém trong mắt bọn họ.
Thật sự là cảm thấy không đáng thay cho cô.
Bạc Dạ đã nhận ra cảm xúc trong lời Lâm Từ, chỉ là anh không làm rõ, chỉ vươn tay nhận lấy báo cáo Lâm Từ đưa.
"Gần đây cô ấy có quan hệ gần gũi với ai?"
"Với một... Nhà thiết kế trò chơi tên là Tùng Sam?"
Lâm Từ nén sự kháng cự trong lòng xuống, nói: "Bọn họ là đồng nghiệp trong công ty, gần đây hình như vì bàn chuyện phòng ở nên đã trở thành đối tượng thuê phòng chung với cô Đường Thi. Vốn phòng kia là của Khương Thích, nhưng sau khi Khương Thích chết nên trở thành phòng của Đường Thi."
Ba chữ Khương Thích chết làm cho đồng tử Bạc Dạ co lại, không phải anh chưa nghe nói, gần đây tính tình Diệp Kinh Đường thay đổi lớn, trên dưới tập đoàn Diệp Thị đều đang nói mấy ngày này tính tình Diệp Kinh Đường thay đổi thất thường, rất hay nổi giận, trước kia anh ta luôn lạnh lùng, nhưng mấy ngày này động một chút là nổi giận.
Sau đó anh hỏi thăm mới biết được, thì ra là Khương Thích đã chết.
Người phụ nữ mà khi còn sống Diệp Kinh Đường đến liếc cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, thế mà sau khi chết đi lại có thể làm cho Diệp Kinh Đường như thay đổi thành người khác.
Bạc Dạ thầm nghĩ, không biết trong lòng Diệp Kinh Đường có từng hối hận chút nào hay không, lại càng nghĩ nếu một ngày kia Đường Thi cũng không còn tin tức giống như Khương Thích... Anh có thể càng phát điên hay không?
/1829
|