Đường Thi ngây ngẩn cả người, vẻ mặt trống rỗng, không ngờ Bạc Dạ lại hỏi như vậy. Nhưng thực ra câu hỏi này chính là thăm dò, thăm dò xem thử quan hệ có thể tiến thêm một bước hay không.
Đường Thi cười híp mắt, cuối thành thẳng thắn nói: “Được."
Đầu óc Bạc Dạ như bắn pháo hoa, bùm bùm bùm. Bạc Dạ cảm thấy notron thần kinh não đều rung kên, nghe câu trả lời này của cô, anh cảm thấy mình như say rượu, nhưng cảm giác say rượu này khác hẳn với lúc uống loại rượu rẻ tiền mà say bí tỉ, là cảm giác rất ngọt ngào mê ly.
Được.
Đường Thi nói được!
Ha ha ha! Ha ha ha!
Bạc Dạ cảm thấy nếu bây giờ có gương thì chắc chắn sẽ phát hiện mình đang cười như thằng ngốc.
Mãi tới khi đi thang máy xuống tầng trệt, Bạc Dạ vẫn nở nụ cười ngờ nghệch. Lâm Từ nhất thời cạn lời, Bạc Dạ lên lầu một chuyến, sao xuống dưới lại ngóc rồi? Cậu ta cảm thấy lúc này Bạc Dạ cực kỳ giống con husky kia. Lúc đó trong đầu Lâm Từ nghĩ tới một từ đang mốt, cún con, đúng, chính là cún con. Bây giờ Bạc Dạ đang trong trạng thái bám người như thế, chính là cún con bám theo Đường Thi. Lúc trước còn cuồng ngầu chảnh chọe các kiểu, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn theo đuổi vợ.
Lâm Từ kéo cửa xe nhìn Bạc Dạ, Bạc Dạ chui vào xe huýt sáo. Rời xa Đường Thi, anh vẫn lạnh lùng bá đạo như trước, nhếch môi nhướng mày đều đẹp trai không tả xiết, nhưng đến gần Đường Thi, anh lập tức biến thân thành cún con, Lâm Từ cảm thấy nếu Bạc Dạ có đuôi thì chắc đã điên cuồng vẫy đuôi lấy lòng Đường Thi.
Bây giờ Lâm Từ đưa Bạc Dạ đi mua nhà. Thực ra chuyện này giao cho Lâm Từ giải quyết là được, nhưng Bạc Dạ nói chuyện liên quan tới Đường Thi, anh phải đích thân xử lý, thế nên đi theo Lâm Từ mua nhà. Bước vào trung tâm môi giới bất động sản, người ta vừa thấy, ánh mắt mở to. Đây... Đây chẳng phải là cậu Dạ thường xuyên xuất hiện trong quảng cáo TV sao? Người ở Hải Thành, cực kỳ giàu có, cực kỳ đẹp trai! Đám nhân viên tiêu thụ đưa mắt nhìn nhau, xác nhận không nhìn nhầm thì lập tức ùa lên: "Cậu Dạ, anh là cậu Dạ sao? Anh đến chỗ chúng tôi đúng là vẻ vang cho chúng tôi. Anh muốn mua nhà ở Bạch Thành sao?" "Anh muốn mua khu vực nào? Hay là anh có nhu cầu lý tưởng nào?” “Cậu Dạ, gần đây chúng tôi mới khai khác ra khu vực vàng, chi bằng anh tới xem thử?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Bạc Dạ nhức hết đầu, dứt khoát xụ mặt, bày ra thái độ lạnh lùng, nhất thời mọi người đều nín thở. Vẻ mặt này của Bạc Dạ đã mang tính dấu hiệu, chính là vẻ mặt lạnh lùng cao quý khinh miệt người khác, nhưng cố tình còn rất đẹp trai, khiến một đám người cảm thấy anh rất khó tiếp cận. Đám đông vốn chen chúc bên cạnh anh nay đều yên lặng dạt sang hai bên, cẩn thận giới thiệu, sợ bị Bạc Dạ quát mắng. “Cậu Dạ, đại khái ngài muốn nhà như thế nào?" Bạc Dạ nói: “Cách gần dinh thự Minh Hoa."
Dinh thự Minh Hoa? Mọi người chợt nhớ đó không phải là do nhà họ Hàn mua sao? Thì ra cậu Dạ muốn ở gần nhà họ Hàn. Cuối cùng có người giới thiệu một biệt thự gần lối vào chung cư của Đường Thi đang ở, Bạc Dạ quan sát một lúc: “Gần cỡ nào?" "Cách hai con đường cái, đi bộ một cây số."
Người kia xòe tay: “Đi đường năm phút." Gần thể cơ à? Bạc Dạ lập tức nói: “Vậy thì lấy cái này. Liên lạc với bên bất động sản cho tôi một chút."
Đường Thi cười híp mắt, cuối thành thẳng thắn nói: “Được."
Đầu óc Bạc Dạ như bắn pháo hoa, bùm bùm bùm. Bạc Dạ cảm thấy notron thần kinh não đều rung kên, nghe câu trả lời này của cô, anh cảm thấy mình như say rượu, nhưng cảm giác say rượu này khác hẳn với lúc uống loại rượu rẻ tiền mà say bí tỉ, là cảm giác rất ngọt ngào mê ly.
Được.
Đường Thi nói được!
Ha ha ha! Ha ha ha!
Bạc Dạ cảm thấy nếu bây giờ có gương thì chắc chắn sẽ phát hiện mình đang cười như thằng ngốc.
Mãi tới khi đi thang máy xuống tầng trệt, Bạc Dạ vẫn nở nụ cười ngờ nghệch. Lâm Từ nhất thời cạn lời, Bạc Dạ lên lầu một chuyến, sao xuống dưới lại ngóc rồi? Cậu ta cảm thấy lúc này Bạc Dạ cực kỳ giống con husky kia. Lúc đó trong đầu Lâm Từ nghĩ tới một từ đang mốt, cún con, đúng, chính là cún con. Bây giờ Bạc Dạ đang trong trạng thái bám người như thế, chính là cún con bám theo Đường Thi. Lúc trước còn cuồng ngầu chảnh chọe các kiểu, bây giờ còn không phải ngoan ngoãn theo đuổi vợ.
Lâm Từ kéo cửa xe nhìn Bạc Dạ, Bạc Dạ chui vào xe huýt sáo. Rời xa Đường Thi, anh vẫn lạnh lùng bá đạo như trước, nhếch môi nhướng mày đều đẹp trai không tả xiết, nhưng đến gần Đường Thi, anh lập tức biến thân thành cún con, Lâm Từ cảm thấy nếu Bạc Dạ có đuôi thì chắc đã điên cuồng vẫy đuôi lấy lòng Đường Thi.
Bây giờ Lâm Từ đưa Bạc Dạ đi mua nhà. Thực ra chuyện này giao cho Lâm Từ giải quyết là được, nhưng Bạc Dạ nói chuyện liên quan tới Đường Thi, anh phải đích thân xử lý, thế nên đi theo Lâm Từ mua nhà. Bước vào trung tâm môi giới bất động sản, người ta vừa thấy, ánh mắt mở to. Đây... Đây chẳng phải là cậu Dạ thường xuyên xuất hiện trong quảng cáo TV sao? Người ở Hải Thành, cực kỳ giàu có, cực kỳ đẹp trai! Đám nhân viên tiêu thụ đưa mắt nhìn nhau, xác nhận không nhìn nhầm thì lập tức ùa lên: "Cậu Dạ, anh là cậu Dạ sao? Anh đến chỗ chúng tôi đúng là vẻ vang cho chúng tôi. Anh muốn mua nhà ở Bạch Thành sao?" "Anh muốn mua khu vực nào? Hay là anh có nhu cầu lý tưởng nào?” “Cậu Dạ, gần đây chúng tôi mới khai khác ra khu vực vàng, chi bằng anh tới xem thử?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Bạc Dạ nhức hết đầu, dứt khoát xụ mặt, bày ra thái độ lạnh lùng, nhất thời mọi người đều nín thở. Vẻ mặt này của Bạc Dạ đã mang tính dấu hiệu, chính là vẻ mặt lạnh lùng cao quý khinh miệt người khác, nhưng cố tình còn rất đẹp trai, khiến một đám người cảm thấy anh rất khó tiếp cận. Đám đông vốn chen chúc bên cạnh anh nay đều yên lặng dạt sang hai bên, cẩn thận giới thiệu, sợ bị Bạc Dạ quát mắng. “Cậu Dạ, đại khái ngài muốn nhà như thế nào?" Bạc Dạ nói: “Cách gần dinh thự Minh Hoa."
Dinh thự Minh Hoa? Mọi người chợt nhớ đó không phải là do nhà họ Hàn mua sao? Thì ra cậu Dạ muốn ở gần nhà họ Hàn. Cuối cùng có người giới thiệu một biệt thự gần lối vào chung cư của Đường Thi đang ở, Bạc Dạ quan sát một lúc: “Gần cỡ nào?" "Cách hai con đường cái, đi bộ một cây số."
Người kia xòe tay: “Đi đường năm phút." Gần thể cơ à? Bạc Dạ lập tức nói: “Vậy thì lấy cái này. Liên lạc với bên bất động sản cho tôi một chút."
/1829
|