Đường Thi vừa nghĩ như vậy vừa trở về nhà. Mà ở một nơi khác, Phó Mộ Chung vừa mới trở về nhà họ Phó, đèn phòng khách liền sáng lên ngay lập tức.
"Con đã đi đâu vậy?"
Mẹ của Phó Mộ Chung là Trịnh Thu Thủy đang ngồi trong phòng khác. Bà chủ nhà quyền thế có cơ thể được chăm sóc khéo léo thì cho dù đã đến tuổi trung niên cũng vẫn mang một dòng khí chất tạo nhã, cao quý, lúc nhìn người có một loại cảm giác uy nghiêm vô hình.
Phó Mộ Chung chỉ có thể cười: "Mẹ, con ra ngoài uống rượu với bạn"
"Bạn cơ à?"
Trịnh Thu Thủy cười nhạt: “Với đàn bà? Còn là một đứa đã ly hôn, ngồi tù và sinh ra một đứa con?"
“Mẹ!" Sắc mặt Phó Mộ Chung bỗng chốc thay đổi: “Mẹ đã phái người theo dõi con sao?"
"Hừ... Nếu không phải là có người nhắc nhở mẹ, mẹ còn không biết thì ra con ở chung một chỗ với một người phụ nữ không ra gì đấy!" Trịnh Thu Thủy cười lạnh lùng hơn: "Lúc trước mẹ ra ngoài tản bộ gặp An Như vừa trở về, cô ta vô tình đề cập với mẹ thì mẹ mới biết là có chuyện này!"
"An Như?" Phó Mộ Chung không chút nghĩ ngoi buột miệng nói ra:
“Người phụ nữ đó lại đang giở trò quỷ gì nữa?!"
"Chú ý cách dùng lời nói của con!"
Giọng điệu Trịnh Thu Thủy càng nói càng nghiêm trọng: "An Như dù sao cũng an phận, xuất thân trong sạch!"
"Mẹ, mẹ đừng có nghĩ nhiều. Đó chính là một người bạn của con.
"Hừ, một người phụ nữ đã ly hôn mang theo một đứa con của chồng trước, mẹ không cảm thấy cô ta qua lại với con chỉ là vì muốn kết bạn!" Trịnh Thu Thủy nói gì cũng không chịu tin Đường Thi và Phó Mộ Chung chỉ là quan hệ bạn bè, nói một cách nghiêm nghị: “Cắt đứt với cô ta cho mẹ!"
"Mẹ có thể nói lý lẽ chút được không? Vả lại, đều là con chủ động liên hệ hẹn cô ấy ra ngoài..."
"Được thôi! Chung, rốt cuộc là con đã trưởng thành rồi. Mẹ nuôi con lâu như vậy, giới thiệu cho con nhiều tiểu thư nhà giàu như vậy, bây giờ con chủ động đi hẹn một người phụ nữ bẩn thỉu như thế à? Con có từng nghĩ tới nhà họ Phó chúng ta không? Con muốn làm mất hết mặt mũi của nhà chúng ta sao!"
Trịnh Thu Thủy hung hãn nhìn Phó Mộ Chung chằm chằm: "Con ở lại nhà họ Phó tự kiểm điểm lại cho mẹ!"
"Mẹ, mẹ đừng như vậy!" Phó Mộ Chung thật sự tranh cãi không lại mẹ của mình, chỉ có thể chịu thua: "Là con ham chơi, nhưng mẹ cũng đừng nói lời khó nghe như vậy. Giữa con và cô ấy thật sự không có xảy ra chuyện gì khác..."
"Không có sao?" Trịnh Thu Thủy ném những tấm hình không biết từ đâu ra đến trước mặt Phó Mộ Chung: “Vậy con xem xem đây là gì!"
Lúc nhìn thấy những hình ảnh khó coi trên tấm ảnh, con ngươi của Phó Mộ Chung co rút lại dữ dội. Gương mặt của nữ nhân vật chính trong hình khiêu dâm đúng là Đường Thi... nhưng... nhưng anh căn bản không có chạm vào cô... Vậy thì rốt cuộc... rốt cuộc đây là...
"Mẹ nói cho con biết, những tấm hình này đều là hình mẹ phải người điều ra ra cho mẹ. Hơn nữa, mẹ còn đặc biệt gọi người đi thăm dò, căn bản không phải là chỉnh sửa qua phần mềm. Nếu không tận mắt nhìn thấy những tấm hình này thì mẹ cũng không tin. Con trai ngồi tít trên cao của mẹ lại muốn một người phụ nữ khiến người ta buồn nôn như vậy sao!" Trong lòng Phó Mộ Chung đã bị sự kinh hãi to lớn chiếm giữ.
Không thể nào, nam chính trên những tấm ảnh này không phải anh, càng không phải là Bạc Dạ, mẹ của anh hiểu lầm rồi... Nhưng người đàn ông này là ai?!
Anh tin tưởng Đường Thi không phải loại người đó... Nhưng mà nữ chính trên tấm ảnh lại cứ có khuôn mặt giống y như cô!
Đường Thi... là tôi nhìn lầm cô, hay đây là một trò lừa bịp có mưu tính từ trước?
Đầu óc Phó Mộ Chung rối loạn, gương mặt tuấn tú nhợt nhạt một mảng. Trịnh Thu Thủy cũng liên tục hít thở sâu bởi vì mỗi lần nhìn thấy tấm ảnh này là cơn tức của bà ta đều dâng trào.
Tốn nhiều sức để bình tĩnh lại, Trịnh Thu Thủy không thể khiến cho con trai của mình chịu thiệt trong tay loại phụ nữ kia, vì vậy bà ta đã nghiêm túc nói: "Mấy ngày này con ở trong nhà cho mẹ, đừng ra ngoài! Mẹ sẽ không đồng ý cho con qua lại với loại phụ nữ này!”
Loại phụ nữ này...
Ánh mắt của Phó Mộ Chung dán chặt lên tấm ảnh, ngón tay xuôi bên người siết chặt hết mức.
Không phải tấm ảnh xử lý bằng phần mềm ra sao...?
Đường Thi... dù thế nào cô cũng đừng phụ lòng tin của tôi...
"Con đã đi đâu vậy?"
Mẹ của Phó Mộ Chung là Trịnh Thu Thủy đang ngồi trong phòng khác. Bà chủ nhà quyền thế có cơ thể được chăm sóc khéo léo thì cho dù đã đến tuổi trung niên cũng vẫn mang một dòng khí chất tạo nhã, cao quý, lúc nhìn người có một loại cảm giác uy nghiêm vô hình.
Phó Mộ Chung chỉ có thể cười: "Mẹ, con ra ngoài uống rượu với bạn"
"Bạn cơ à?"
Trịnh Thu Thủy cười nhạt: “Với đàn bà? Còn là một đứa đã ly hôn, ngồi tù và sinh ra một đứa con?"
“Mẹ!" Sắc mặt Phó Mộ Chung bỗng chốc thay đổi: “Mẹ đã phái người theo dõi con sao?"
"Hừ... Nếu không phải là có người nhắc nhở mẹ, mẹ còn không biết thì ra con ở chung một chỗ với một người phụ nữ không ra gì đấy!" Trịnh Thu Thủy cười lạnh lùng hơn: "Lúc trước mẹ ra ngoài tản bộ gặp An Như vừa trở về, cô ta vô tình đề cập với mẹ thì mẹ mới biết là có chuyện này!"
"An Như?" Phó Mộ Chung không chút nghĩ ngoi buột miệng nói ra:
“Người phụ nữ đó lại đang giở trò quỷ gì nữa?!"
"Chú ý cách dùng lời nói của con!"
Giọng điệu Trịnh Thu Thủy càng nói càng nghiêm trọng: "An Như dù sao cũng an phận, xuất thân trong sạch!"
"Mẹ, mẹ đừng có nghĩ nhiều. Đó chính là một người bạn của con.
"Hừ, một người phụ nữ đã ly hôn mang theo một đứa con của chồng trước, mẹ không cảm thấy cô ta qua lại với con chỉ là vì muốn kết bạn!" Trịnh Thu Thủy nói gì cũng không chịu tin Đường Thi và Phó Mộ Chung chỉ là quan hệ bạn bè, nói một cách nghiêm nghị: “Cắt đứt với cô ta cho mẹ!"
"Mẹ có thể nói lý lẽ chút được không? Vả lại, đều là con chủ động liên hệ hẹn cô ấy ra ngoài..."
"Được thôi! Chung, rốt cuộc là con đã trưởng thành rồi. Mẹ nuôi con lâu như vậy, giới thiệu cho con nhiều tiểu thư nhà giàu như vậy, bây giờ con chủ động đi hẹn một người phụ nữ bẩn thỉu như thế à? Con có từng nghĩ tới nhà họ Phó chúng ta không? Con muốn làm mất hết mặt mũi của nhà chúng ta sao!"
Trịnh Thu Thủy hung hãn nhìn Phó Mộ Chung chằm chằm: "Con ở lại nhà họ Phó tự kiểm điểm lại cho mẹ!"
"Mẹ, mẹ đừng như vậy!" Phó Mộ Chung thật sự tranh cãi không lại mẹ của mình, chỉ có thể chịu thua: "Là con ham chơi, nhưng mẹ cũng đừng nói lời khó nghe như vậy. Giữa con và cô ấy thật sự không có xảy ra chuyện gì khác..."
"Không có sao?" Trịnh Thu Thủy ném những tấm hình không biết từ đâu ra đến trước mặt Phó Mộ Chung: “Vậy con xem xem đây là gì!"
Lúc nhìn thấy những hình ảnh khó coi trên tấm ảnh, con ngươi của Phó Mộ Chung co rút lại dữ dội. Gương mặt của nữ nhân vật chính trong hình khiêu dâm đúng là Đường Thi... nhưng... nhưng anh căn bản không có chạm vào cô... Vậy thì rốt cuộc... rốt cuộc đây là...
"Mẹ nói cho con biết, những tấm hình này đều là hình mẹ phải người điều ra ra cho mẹ. Hơn nữa, mẹ còn đặc biệt gọi người đi thăm dò, căn bản không phải là chỉnh sửa qua phần mềm. Nếu không tận mắt nhìn thấy những tấm hình này thì mẹ cũng không tin. Con trai ngồi tít trên cao của mẹ lại muốn một người phụ nữ khiến người ta buồn nôn như vậy sao!" Trong lòng Phó Mộ Chung đã bị sự kinh hãi to lớn chiếm giữ.
Không thể nào, nam chính trên những tấm ảnh này không phải anh, càng không phải là Bạc Dạ, mẹ của anh hiểu lầm rồi... Nhưng người đàn ông này là ai?!
Anh tin tưởng Đường Thi không phải loại người đó... Nhưng mà nữ chính trên tấm ảnh lại cứ có khuôn mặt giống y như cô!
Đường Thi... là tôi nhìn lầm cô, hay đây là một trò lừa bịp có mưu tính từ trước?
Đầu óc Phó Mộ Chung rối loạn, gương mặt tuấn tú nhợt nhạt một mảng. Trịnh Thu Thủy cũng liên tục hít thở sâu bởi vì mỗi lần nhìn thấy tấm ảnh này là cơn tức của bà ta đều dâng trào.
Tốn nhiều sức để bình tĩnh lại, Trịnh Thu Thủy không thể khiến cho con trai của mình chịu thiệt trong tay loại phụ nữ kia, vì vậy bà ta đã nghiêm túc nói: "Mấy ngày này con ở trong nhà cho mẹ, đừng ra ngoài! Mẹ sẽ không đồng ý cho con qua lại với loại phụ nữ này!”
Loại phụ nữ này...
Ánh mắt của Phó Mộ Chung dán chặt lên tấm ảnh, ngón tay xuôi bên người siết chặt hết mức.
Không phải tấm ảnh xử lý bằng phần mềm ra sao...?
Đường Thi... dù thế nào cô cũng đừng phụ lòng tin của tôi...
/1829
|