Vậy mà Đường Thi lại bị lời nói của Bạc Dạ dọa cho sợ đến mức bước lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch.
Bạc Dạ, suy cho cùng thì tôi không tàn nhẫn như anh!
Chỉ là lúc này, điện thoại của Đường Thi ở trong túi vang lên. Cô run rẩy lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy dãy số điện thoại hiện lên trên màn hình, lòng cô chùng xuống.
Tại sao cô lại có một linh cảm xấu...
Một giây sau khi điện thoại được kết nối, bên tai vang lên âm thanh của một người qua đường: "A lô, cô có phải là em gái của chủ điện thoại này không? Anh của cô bị tai nạn xe ở cầu vượt Lư Phổ. Chúng tôi đang đưa anh cô đến bệnh viện Đông y của thành phố. Cô nhanh tới đây đi! Chậm một chút thì có khả năng đến người cô cũng không kịp nhìn thấy đâu." Tay Đường Thi lúc này dường như mất hết sức lực, ngón tay buông lỏng, điện thoại cứ như vậy mà rơi xuống đất, màn hình chia năm xẻ bảy, vỡ tan thành từng mảnh giống như tim cô bây giờ vậy.
Tựa như sét đánh ngang tai, tiếng sấm ầm ầm vang vọng bên tai Đường
Thi!
Anh trai....anh trai xảy ra chuyện rồi! Bởi vì cô không thể đưa Duy Duy về nhà, Đường Dịch chắc chắn đã đoán được cô bị Bạc Dạ gây khó dễ, cho nên mới vội vàng chạy tới...
Thấy Đường Thi cả người run rẩy dữ dội mà xoay người chạy ra hướng cửa, Bạc Dạ trong lòng đau đớn, chạy đuổi theo bắt lấy tay cô: "Này, cô làm sao vậy..."
"Đi đến bệnh viện Đông y của thành phố!"
Đường Thi phát hiện ra giờ đây cơ thể mình không đứng vững. Bạc Dạ kéo mạnh cô khiến người cô ngã xuống, hai chân run run, bây giờ giọng nói của cô cũng run rẩy theo: "Đến bệnh viện Đông y của thành phố, anh trai của tôi bị tai nạn xe!" Sắc mặt Bạc Dạ biến đổi, nhanh chóng bế cô lên, cũng không nói gì thêm, trực tiếp khởi động xe hướng về phía bệnh viện mà chạy. Khoảng bốn mươi phút sau, nghênh đón cô là phòng phẫu thuật ở cuối hành lang dài mà lạnh lẽo giống như một cái động không đáy lạnh buốt, vô tình. Đường Thi cảm thấy trước mắt mình là một mảng mơ hồ bị nước mắt làm nhòe mờ, trời đất quay cuồng, đầu óc hỗn loạn. Lời nói tiếc nuối của bác sĩ cứ văng vẳng bên tai, cô đẩy cửa bước đi, nhìn Đường Dịch không còn thở nằm đó, hai chân cô mềm nhũn quỳ xuống bên cạnh.
Bây giờ nhìn cô như người không có linh hồn vậy, đôi mắt chết lặng mở to. Đường Thi cảm thấy chính mình đang ở trong dòng chảy của kí ức. Từng kí ức về Đường Dịch hiện về trong tâm trí cô như đèn kéo quân, cứ lướt mãi rồi đột nhiên hình ảnh chuyển động chậm lại, dần dần hiện ra hành lang bệnh viện âm u, lạnh lẽo. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở khuôn mặt của người đã mất đi sự sống - Đường Dịch.
Bạc Dạ vẫn luôn cho rằng, nếu một người đang ở trong trạng thái suy sụp thì nhất định sẽ đau khổ vẫy vùng, đau đớn mà như hài kịch, điên rồi lại điên, muốn lý trí của mình tiêu hao hết đi. Chứ anh ta chưa bao giờ nghĩ tới một người trong trạng thái đau khổ như vậy lại toát ra hơi thở của sự tĩnh mịch, lặng im, tưởng chừng như thế giới của cô đang bị ấn nút tạm dừng vậy. Thời gian mạnh mẽ lướt qua người cô, còn cô là người duy nhất bị giam trong chiếc lồng đau đớn này mà không thể cứu vớt.
Khuôn mặt Đường Thi không biểu cảm gì, chậm rãi đứng lên từ bên mép giường của Đường Dịch. Bạc Dạ muốn đi đến đỡ cô, nhưng trong khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ngập tràn sự tàn nhẫn nhuốm mùi máu tươi sắc lạnh. Giọng nói lúc cô nói chuyện mang âm hưởng khàn khàn, dáng vẻ yếu đuối, mỏng manh, và Bạc Dạ đã nhận ra rằng trong tiếng giọng khàn, khàn đó xen lẫn cả sự tuyệt vọng.
Cô nói: "Anh vừa lòng rồi chứ?"
Đường Thi cười, vậy mà cô lại cười, tiếng cười ngày càng to, cười đến hoang đường vô lý, cười đến nước mắt rơi đầy mặt. Nhân viên y tế dùng sức giữ chặt cô, bởi vì bọn họ thường xuyên chứng kiến cảnh vì người chết mà người nhà đau đớn đến mức nổi điên cho nên đã chuẩn bị từ trước. Nhưng cô lại mạnh mẽ cười lớn, cười ra nước mắt, sau đó đột nhiên dừng lại, im lặng không một tiếng động, khiến cho người khác không khỏi lo lắng cho trạng thái tinh thần của cô.
Bạc Dạ nhìn chằm chằm dáng vẻ này của Đường Thi, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy. Bỗng nhiên Đường Thi vơ lấy đồ ở trên đầu giường mà ném, thủy tinh vỡ vụn bắn đến gần chân của Bạc Dạ, anh hét lên với cô: "Em bình tĩnh lại đi!"
Làm sao có thể bình tĩnh, làm sao có thể bình tĩnh được đây! Bạc Dạ, màn bi kịch này chính là do anh bắt đầu!
Đôi mắt Đường Thi đỏ bừng sự hận thù, bây giờ cô không thể nói chuyện rành mạch, không thể khống chế nước mắt rơi xuống, thế giới như tan vỡ, bầu trời của cô đã sập xuống. Cô đã mất đi hết tất cả, bây giờ lại mất đi Đường Dịch, chính là người anh ruột đã dùng cả tính mạng để bảo vệ cô.
Từng thấy một câu nói: “Mỗi lần mất đi một người quan trọng, người ở lại sẽ là người đau khổ nhất. Vậy thì người sống sót cuối cùng sẽ không đơn giản là ruột gan đứt thành từng khúc... mà sẽ trở thành một con ác quỷ báo thù."
Bạc Dạ, suy cho cùng thì tôi không tàn nhẫn như anh!
Chỉ là lúc này, điện thoại của Đường Thi ở trong túi vang lên. Cô run rẩy lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy dãy số điện thoại hiện lên trên màn hình, lòng cô chùng xuống.
Tại sao cô lại có một linh cảm xấu...
Một giây sau khi điện thoại được kết nối, bên tai vang lên âm thanh của một người qua đường: "A lô, cô có phải là em gái của chủ điện thoại này không? Anh của cô bị tai nạn xe ở cầu vượt Lư Phổ. Chúng tôi đang đưa anh cô đến bệnh viện Đông y của thành phố. Cô nhanh tới đây đi! Chậm một chút thì có khả năng đến người cô cũng không kịp nhìn thấy đâu." Tay Đường Thi lúc này dường như mất hết sức lực, ngón tay buông lỏng, điện thoại cứ như vậy mà rơi xuống đất, màn hình chia năm xẻ bảy, vỡ tan thành từng mảnh giống như tim cô bây giờ vậy.
Tựa như sét đánh ngang tai, tiếng sấm ầm ầm vang vọng bên tai Đường
Thi!
Anh trai....anh trai xảy ra chuyện rồi! Bởi vì cô không thể đưa Duy Duy về nhà, Đường Dịch chắc chắn đã đoán được cô bị Bạc Dạ gây khó dễ, cho nên mới vội vàng chạy tới...
Thấy Đường Thi cả người run rẩy dữ dội mà xoay người chạy ra hướng cửa, Bạc Dạ trong lòng đau đớn, chạy đuổi theo bắt lấy tay cô: "Này, cô làm sao vậy..."
"Đi đến bệnh viện Đông y của thành phố!"
Đường Thi phát hiện ra giờ đây cơ thể mình không đứng vững. Bạc Dạ kéo mạnh cô khiến người cô ngã xuống, hai chân run run, bây giờ giọng nói của cô cũng run rẩy theo: "Đến bệnh viện Đông y của thành phố, anh trai của tôi bị tai nạn xe!" Sắc mặt Bạc Dạ biến đổi, nhanh chóng bế cô lên, cũng không nói gì thêm, trực tiếp khởi động xe hướng về phía bệnh viện mà chạy. Khoảng bốn mươi phút sau, nghênh đón cô là phòng phẫu thuật ở cuối hành lang dài mà lạnh lẽo giống như một cái động không đáy lạnh buốt, vô tình. Đường Thi cảm thấy trước mắt mình là một mảng mơ hồ bị nước mắt làm nhòe mờ, trời đất quay cuồng, đầu óc hỗn loạn. Lời nói tiếc nuối của bác sĩ cứ văng vẳng bên tai, cô đẩy cửa bước đi, nhìn Đường Dịch không còn thở nằm đó, hai chân cô mềm nhũn quỳ xuống bên cạnh.
Bây giờ nhìn cô như người không có linh hồn vậy, đôi mắt chết lặng mở to. Đường Thi cảm thấy chính mình đang ở trong dòng chảy của kí ức. Từng kí ức về Đường Dịch hiện về trong tâm trí cô như đèn kéo quân, cứ lướt mãi rồi đột nhiên hình ảnh chuyển động chậm lại, dần dần hiện ra hành lang bệnh viện âm u, lạnh lẽo. Cuối cùng, hình ảnh dừng lại ở khuôn mặt của người đã mất đi sự sống - Đường Dịch.
Bạc Dạ vẫn luôn cho rằng, nếu một người đang ở trong trạng thái suy sụp thì nhất định sẽ đau khổ vẫy vùng, đau đớn mà như hài kịch, điên rồi lại điên, muốn lý trí của mình tiêu hao hết đi. Chứ anh ta chưa bao giờ nghĩ tới một người trong trạng thái đau khổ như vậy lại toát ra hơi thở của sự tĩnh mịch, lặng im, tưởng chừng như thế giới của cô đang bị ấn nút tạm dừng vậy. Thời gian mạnh mẽ lướt qua người cô, còn cô là người duy nhất bị giam trong chiếc lồng đau đớn này mà không thể cứu vớt.
Khuôn mặt Đường Thi không biểu cảm gì, chậm rãi đứng lên từ bên mép giường của Đường Dịch. Bạc Dạ muốn đi đến đỡ cô, nhưng trong khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ngập tràn sự tàn nhẫn nhuốm mùi máu tươi sắc lạnh. Giọng nói lúc cô nói chuyện mang âm hưởng khàn khàn, dáng vẻ yếu đuối, mỏng manh, và Bạc Dạ đã nhận ra rằng trong tiếng giọng khàn, khàn đó xen lẫn cả sự tuyệt vọng.
Cô nói: "Anh vừa lòng rồi chứ?"
Đường Thi cười, vậy mà cô lại cười, tiếng cười ngày càng to, cười đến hoang đường vô lý, cười đến nước mắt rơi đầy mặt. Nhân viên y tế dùng sức giữ chặt cô, bởi vì bọn họ thường xuyên chứng kiến cảnh vì người chết mà người nhà đau đớn đến mức nổi điên cho nên đã chuẩn bị từ trước. Nhưng cô lại mạnh mẽ cười lớn, cười ra nước mắt, sau đó đột nhiên dừng lại, im lặng không một tiếng động, khiến cho người khác không khỏi lo lắng cho trạng thái tinh thần của cô.
Bạc Dạ nhìn chằm chằm dáng vẻ này của Đường Thi, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy. Bỗng nhiên Đường Thi vơ lấy đồ ở trên đầu giường mà ném, thủy tinh vỡ vụn bắn đến gần chân của Bạc Dạ, anh hét lên với cô: "Em bình tĩnh lại đi!"
Làm sao có thể bình tĩnh, làm sao có thể bình tĩnh được đây! Bạc Dạ, màn bi kịch này chính là do anh bắt đầu!
Đôi mắt Đường Thi đỏ bừng sự hận thù, bây giờ cô không thể nói chuyện rành mạch, không thể khống chế nước mắt rơi xuống, thế giới như tan vỡ, bầu trời của cô đã sập xuống. Cô đã mất đi hết tất cả, bây giờ lại mất đi Đường Dịch, chính là người anh ruột đã dùng cả tính mạng để bảo vệ cô.
Từng thấy một câu nói: “Mỗi lần mất đi một người quan trọng, người ở lại sẽ là người đau khổ nhất. Vậy thì người sống sót cuối cùng sẽ không đơn giản là ruột gan đứt thành từng khúc... mà sẽ trở thành một con ác quỷ báo thù."
/1829
|