Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 832: Quấy rầy các người, tư tưởng xấu xa!

/1829


Bạch Việt kinh ngạc khi nhìn thấy trên mặt Giang Lăng đẩy tức giận.

Cách thật lâu, người đàn ông mới củi đầu xuống, những sợi tóc trắng rũ xuồng, rơi vào hai bên gò má, lông mi anh ta rất dài, kết hợp với bộ quần áo đỏ, làm dáng vẻ anh ta còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ.

Bạch Việt nhẹ giọng nói: “Anh... đang lo lắng cho tôi sao?"

“Đổi là ai cũng sẽ lo lắng thôi" Lúc này Giang Lăng mới buông Bạch Việt ra, anh ta thở hổn hển ngồi xuống bên giường, đưa tay xoa xoa mãi tóc trắng trên đinh đấu của Bạch Việt, cảm xúc mềm mại làm Giang Lăng phải nhíu mày: "Sở anh giống như sở một con chuột bạch."

Vừa văn, lông cũng là màu trắng.

Bạch Việt nói: “Đừng so sánh tôi với thứ ghê tom

Giang Lăng vui vẻ nói: "Uống nhiều rồi sao? Men đó."rượu còn chưa tan hết sao? Vốn đi tối nay tôi còn muốn tim anh và Bạc Dạ uống chút rượu, nhưng anh uống nhiều trước đó rồi.”

Bạch Việt nghe thể liên đứng dậy khỏi giường, sau đó nhìn Giang Lăng có chút giật mình nói: "Phải không? Đêm nay Bạc Dạ có thời gian sao?"

"Bạc Dạ dẫn Đường Thi đi cùng." Giang Lăng ngoắc ngoắc ngón tay sau đó đẩy Bạch Việt về trên giường: "Hiện giờ hình như anh ta đã làm hòa với Đường Thi."

"A." Bạch Việt bị Giang Lăng ép nằm trên gối: "Anh buông tôi ra."

Giang Lăng toét miệng cười nói: "Không, tôi muốn phòng ngừa anh lại say rượu nhào lên."

Bạch Việt không biết là uống rượu nên đỏ mặt hay là bị Giang Lăng nói cho đỏ mặt, anh ta cắn răng: "Không đùa với anh nữa được chưa!"

“Ngoan."

Giang Lăng buông Bạch Việt ra, sau đó còn thay anh ta chỉnh lại quần áo: "Cư xử kỳ lạ như vậy làm gì, tôi cũng không chọc anh chỗ nào phải không?"

Bạch Việt buồn buồn nói: “Không có."

"Vây thì tốt, buổi tối anh tiếp tục nghi ngoi đi. Tôichờ Bạc Da đến."

"Tôi.." Lời nói của Bạch Việt giống như mắc ket trong cố họng, thật lâu sau anh ta mới chống tay ngói dây xuống giường: "Tôi đi cùng anh."

"Còn uống nữa sao?"

Giang Lăng ngoài ý muốn nhìn Bạch Việt: "Anh uống được nữa sao, muốn say chết à?"

Bạch Việt nhìn chằm chằm mặt Giang Lăng hỏi:

"Anh quản tôi sao?"

Giang Lăng nhìn Bạch Việt một cái, thấy buoc chân anh ta loạng choạng, chân mày Bạch Việt nhíu chặt lại, một lúc sau mới nói: "Buổi tối tôi gọi anh, anh ngủ tiếp đi."

Bạch Việt kinh ngạc nhìn Giang Lăng đi, cho đến khi người đàn ông đóng của lại, cả căn phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.

Hiện giờ Bạc Da và Đường Thì đã làm hòa,

Những người trong Thất Tông Tội cũng đều tụ tập lại một chỗ, tất cả đã trở lại giống như trước đây.

Đường Duy nhỏ bé cũng tìm được bạn mới.

Thật tốt, cái gì cũng thật tốt.

Chỉ có anh ta... chỉ có anh ta bị bệnh.mặt trong lúc nhất nhiều suy nghĩ không biết trang này làm anh ta trở

Lăng biết, có phải sẽ người bạn tốt Giang

Bạch nghĩ làm sao để giải quyết cửa bên ngoài lại một lần Giang Lăng đi đến, đưa tay lên.

"Anh...làm gì!" nói: "Chỗ này là phòng ở phòng của một cô hưởng không tốt." nói: “Tôi nằm một hồi là một người phụ sức lực: lên, tôi diu cưỡng bách tinh thắn nói gì đó, nhưng mà anh ta người đột nhiên chóng Lăng, người đàn ông chútnữa là nôn ọe: “Mẹ nó, anh như vậy tôi thấy rất mất mặt!"

"Anh cũng biết mất mặt sao."

Giang Lăng nheo mắt lại, trực tiếp đỡ Bạch Việt ra khỏi phòng, lúc nhân viên phục vụ nữ đi qua thấy bon họ đều giật mình sau đó mặt đò tới tai nhanh chóng rời đi, người đồng nghiệp bên cạnh lẩm bẩm: "Bên kia có hai người đàn ông thật đẹp trai."

"Trời a thật quan tâm..."

Bạch Việt cảm thấy trái tim mình đập vô cùng nhanh, anh ta thở hổn hển: "Giang Lăng có phải anh điên rồi không, anh không sợ người ta vây xem sao?"

Giang Lăng nói: "Không có vấn đề, dù sao ở Luân Đôn cũng không ai biết tôi."

Năm phút sau Bạch Việt bị Giang Lăng đỡ vào phòng mình, tiếp theo anh ta bị đẩy lên giường.

"Không kiếp.." Bạch Việt mắng một tiếng: "Mẹ kiếp, eo ông... muốn gãy."

"Nơi nào? Tôi xem một chút. Giang lăng đi tới vén quần áo ngang hông Bạch Việt lên, mặt Bạch Việt càng nóng lên: "Anh như vậy quá.."

Hô hấp của Giang Lăng phả lên người anh ta, Bạch Việt càng ngày càng nổi nhiều da gà: "Anh.. anhkhông cảm thấy lúng túng sao?"

Giang Lăng buốn cuời nhìn Bạch Việt một cái: "Đều là đàn ông với nhau, có cái gì mà lúng túng chứ?"

Bạch Việt bị những lời nói này của Giang Lăng làm cho hơi sửng sốt, bất tri bất giác anh ta hồi phục tính thần phát hiện đúng là như vậy, chẳng qua anh ta một mực lo lắng để phòng mà thôi.

Đối với Giang Lăng mà nói, Bạch Việt nhất định là một người không có tí nguy hiểm nào, Giang Lăng tín nhiệm anh ta như vậy, mà anh ta.. mà anh ta...

Đối với Giang Lăng lại động tâm tư không nên động.

Giang Lăng thảo nước nóng cho Bạch Việt, sau đó liếc nhin Bạch Việt ngẩn người nằm trên giường, thật ra nếu là người bình thường thì lúc này đã lên giường ngủ rồi, những đám người bọn họ đều là củ đêm, đến buổi tối tinh thần rất sống động.

Lúc này Bạc Dạ đột nhiên gọi điện thoại đến, Giang Lăng vừa nhận liên nghe thấy Bạc Dạ nói: "Một giờ sau gặp nhau dưới đại sảnh?"

"Được." Giang Lăng nhìn đồng hồ đeo tay một cái, một giờ sau đại khái là mười giờ tối, là thời điểm thích hợp để chơi đùa buổi tối."Giang Lăng đến đây lúc nào vậy?" Giang Lãng nghe thấy giọng nói của Đường Thi bên trong điện thoại, thi ra Đường Thi và Bạc Dạ có the thắng thần bình thản chung sống với nhau, anh ta cũng thay bọn họ cảm thấy nhe nhöm.

Anh ta chỉ sợ, Đường Thi và Bac Da khi gặp nhau liền rút đao đối đầu.

"Tôi cũng vừa mới tới, cho nên buổi tối mới tim các người uống rượu."

Giang Lăng cười một tiếng: "Hiện giờ tôi có một cuộc hội thào về y học ở Luân Đôn.”

"Sao anh không tìm chúng tôi?" Bạc Dạ dứt khoát đưa điện thoại cho Đường Thi, Đường Thị vẫn luôn có ấn tượng tốt với Giang Lăng, dù sao từ đầu đến cuối vị bác sĩ này đã giúp cô rất nhiều, người phụ nữ ôn nhu hỏi: “Hiện giờ anh ở đâu?"

Bên cạnh, Bạc Dạ dùng giọng điệu chắc chắn nói: "Người này nhất định đã đi tim Bạch Việt. Chúng ta nào có quan trọng bằng Bạch Việt."

"Này tên Bạc Da kia, anh ít nói gạt Đường Thi!"

Giang Lăng nằm điện thoại cười mắng: "Bạch Việt trước đó giấu chúng ta ra ngoài uống rượu rất nhiều rượu cùng Asuka, chắc rằng lát nữa sẽ không di được. Tôi tìm các người trước, sau đó mới gọi anh ta dậy.""Ai nói tôi không được!" Bach Việt hét lên: "Là một người đàn ông không thể nói không được!"

Bạc Dạ cười với Đường Thi dứng đối diện: "Một giờ sau gặp ở đại sảnh, tạm thời bọn tôi không quấy rầy hai người."

Giang Lăng mở loa ngoài, nên Bạch Việt ở bên cạnh cũng nghe thấy: "Bạc Dạ, suy nghĩ của anh quả xấu xa."

/1829

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status