Bạc Dạ lại một lần nữa gặp Đường Thi tại một buổi dạ tiệc sau một tuần kể từ lần gặp mặt đó.
Cô khoác tay một người đàn ông, trên người mặc một chiếc váy đỏ, mái tóc đen buông xõa, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng từ từ thu hút dưới ánh nhìn của mọi người trong buổi tiệc.
Đi bên cạnh cô là Khắc Lý Tư - Giám đốc sáng tạo của thương hiệu đồ hiệu danh tiếng thế giới, 30 tuổi, gương mặt tinh xảo, tính tình kiêu ngạo, các cô gái trong buổi dạ tiệc đều đang tự hỏi Đường Thi làm cách nào để có thể quyến rũ được anh ta.
Khắc Lý Tư nhìn Đường Thi mim cười: "Bọn họ đều đang nhìn em kìa."
"Bọn họ sao?"
Đường Thi coi như không nghe thấy gì: "Ngài Khắc Lý Tư đang muốn ám chỉ ai vậy?"
"Thật thông minh.". Ngôn Tình Hài
Khắc Lý Tư thấp giọng: "Chồng trước của em đang nhìn em kìa."
Đường Thi ngẩng đầu, đúng lúc Bạc Dạ đang đứng ở giữa đám đông, giữa biển người qua lại, ánh mắt của hai người chạm phải nhau, sau đó không hẹn mà gặp mà rời đi.
Đường Thi nghĩ, cô ngày càng giống Bạc Dạ, lúc trước khi nhìn thấy anh, cô chỉ muốn trốn tránh anh, mà hôm nay lại có thể làm như không quen biết nhau, địa vị ngang hàng.
Bạc Dạ, cảm ơn anh vì đã làm tôi tổn thương hết lần này đến lần khác, khiến tôi trở nên mạnh mẽ sắt đá hơn.
Đêm đó, sự xuất hiện của Đường Thi là điều mà moi người không ngờ tới, dáng người mảnh khảnh đó dường như đã vô cùng quen thuộc trong mắt mọi người ở đây, hình như mấy năm trước bọn họ đã từng trông thấy người có khuôn mặt giống như vậy, khắp người toát ra khí chất thanh cao.
Là ai, tuổi trẻ ngông cuồng, cũng đã từng xuất khẩu thành văn, tài ăn nói hơn người, váy đỏ tung bay, chỉ với một ánh nhìn có thể mê hoặc lòng người.
Sau năm năm, trải qua vạn dặm bể dâu, cô lại xuất hiện ở đây cùng với chiếc váy dài màu đỏ, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Khắc Lý Tư hài lòng tán thưởng: "Đường Thi, em nên tìm đến tôi từ lâu rồi."
"Em nào dám tùy tiện quấy rầy, sợ rằng ngài đây sẽ có ấn tượng không tốt về em." Đường Thi nháy mắt: "Chuyện tốt thường gặp nhiều trắc trở, chẳng phải bây giờ đã có rồi đấy sao?"
"Em thật khéo ăn khéo nói." Khắc Lý Tư híp mắt nhìn Bạc Dạ qua lại trong đám đông, người đàn ông có dáng vẻ cao quý khí chất lạnh lùng, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo xuất chúng, chỉ cần nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được một loại khí chất không tầm thường của anh ta.
"Đúng là đàn ông chân chính." Khắc Lý Tư đưa ra đánh giá, anh ta rất hiếm khi khen ngợi người khác, cho nên Bạc Dạ có thể khiến anh ta khen ngợi như vậy, cũng đủ để cho thấy năng lực ưu tú của anh.
Đường Thi tỏ ý trêu đùa: "Đáng tiếc, anh ấy không thích đàn ông."
Khắc Lý Tư dường như biết được cô đang nghĩ gì, cũng hùa theo trêu chọc cô: "Từng ngủ với một người đàn ông như vậy xem ra em cũng chẳng thua thiệt gì."
"Vậy sao? Tôi lại cảm thấy rất thiệt thòi." Đường Thi giẫm giày cao gót tiến từng bước về phía trước, mỗi một bước như giẫm vào trái tim của những người đàn ông xung quanh, họ không khỏi bị cô thu hút ánh nhìn, người con gái ấy hất cằm, ánh mắt diễm lệ, dịu dàng nhưng cũng rất lạnh lùng, cô khoác tay Khắc Lý Tư, hướng về phía ống kính truyền thông tựa như chào hỏi, dáng vẻ bình tĩnh đó như thể cô đã từng nhận sự quan tâm của ánh đèn Flash vô số lần.
Đúng vậy, cô đã từng trải qua. 5 năm trước, cô bị cảnh sát áp giải vào trong xe, Bạc Dạ đã mời tới vô số phóng viên vây quanh cô, lúc đó cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, cảm thấy oan ức nhưng không có một ai giúp đỡ.
Khi âm thanh cánh cửa khép lại vang lên, dường như những ký ức lại một lần nữa ùa về, những cảnh tượng đó lại hiện lên trong tâm trí Đường Thi, khiến cho vết thương cũ lại âm ỉ đau.
Cảnh cũ như được tái hiện lại, nhưng giờ khắc này, sau 5 năm, cô lại một lần nữa xuất hiện tỏa sáng trước ánh nhìn của tất cả mọi người, nở một nụ cười thật xinh đẹp trước ống kính, chẳng mảy may thấy được dáng vẻ hoảng loạn lúng túng của cô 5 năm về trước.
Cô đã sớm hiểu ra, hồi đó cô đã sớm hiểu ra, cho dù là đang quỳ thì dưới ảnh đèn cũng phải mỉm cười!
Cô khoác tay một người đàn ông, trên người mặc một chiếc váy đỏ, mái tóc đen buông xõa, đôi môi đỏ mọng gợi cảm, khoác bên ngoài một chiếc áo choàng từ từ thu hút dưới ánh nhìn của mọi người trong buổi tiệc.
Đi bên cạnh cô là Khắc Lý Tư - Giám đốc sáng tạo của thương hiệu đồ hiệu danh tiếng thế giới, 30 tuổi, gương mặt tinh xảo, tính tình kiêu ngạo, các cô gái trong buổi dạ tiệc đều đang tự hỏi Đường Thi làm cách nào để có thể quyến rũ được anh ta.
Khắc Lý Tư nhìn Đường Thi mim cười: "Bọn họ đều đang nhìn em kìa."
"Bọn họ sao?"
Đường Thi coi như không nghe thấy gì: "Ngài Khắc Lý Tư đang muốn ám chỉ ai vậy?"
"Thật thông minh.". Ngôn Tình Hài
Khắc Lý Tư thấp giọng: "Chồng trước của em đang nhìn em kìa."
Đường Thi ngẩng đầu, đúng lúc Bạc Dạ đang đứng ở giữa đám đông, giữa biển người qua lại, ánh mắt của hai người chạm phải nhau, sau đó không hẹn mà gặp mà rời đi.
Đường Thi nghĩ, cô ngày càng giống Bạc Dạ, lúc trước khi nhìn thấy anh, cô chỉ muốn trốn tránh anh, mà hôm nay lại có thể làm như không quen biết nhau, địa vị ngang hàng.
Bạc Dạ, cảm ơn anh vì đã làm tôi tổn thương hết lần này đến lần khác, khiến tôi trở nên mạnh mẽ sắt đá hơn.
Đêm đó, sự xuất hiện của Đường Thi là điều mà moi người không ngờ tới, dáng người mảnh khảnh đó dường như đã vô cùng quen thuộc trong mắt mọi người ở đây, hình như mấy năm trước bọn họ đã từng trông thấy người có khuôn mặt giống như vậy, khắp người toát ra khí chất thanh cao.
Là ai, tuổi trẻ ngông cuồng, cũng đã từng xuất khẩu thành văn, tài ăn nói hơn người, váy đỏ tung bay, chỉ với một ánh nhìn có thể mê hoặc lòng người.
Sau năm năm, trải qua vạn dặm bể dâu, cô lại xuất hiện ở đây cùng với chiếc váy dài màu đỏ, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Khắc Lý Tư hài lòng tán thưởng: "Đường Thi, em nên tìm đến tôi từ lâu rồi."
"Em nào dám tùy tiện quấy rầy, sợ rằng ngài đây sẽ có ấn tượng không tốt về em." Đường Thi nháy mắt: "Chuyện tốt thường gặp nhiều trắc trở, chẳng phải bây giờ đã có rồi đấy sao?"
"Em thật khéo ăn khéo nói." Khắc Lý Tư híp mắt nhìn Bạc Dạ qua lại trong đám đông, người đàn ông có dáng vẻ cao quý khí chất lạnh lùng, khuôn mặt đẹp đẽ tinh xảo xuất chúng, chỉ cần nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được một loại khí chất không tầm thường của anh ta.
"Đúng là đàn ông chân chính." Khắc Lý Tư đưa ra đánh giá, anh ta rất hiếm khi khen ngợi người khác, cho nên Bạc Dạ có thể khiến anh ta khen ngợi như vậy, cũng đủ để cho thấy năng lực ưu tú của anh.
Đường Thi tỏ ý trêu đùa: "Đáng tiếc, anh ấy không thích đàn ông."
Khắc Lý Tư dường như biết được cô đang nghĩ gì, cũng hùa theo trêu chọc cô: "Từng ngủ với một người đàn ông như vậy xem ra em cũng chẳng thua thiệt gì."
"Vậy sao? Tôi lại cảm thấy rất thiệt thòi." Đường Thi giẫm giày cao gót tiến từng bước về phía trước, mỗi một bước như giẫm vào trái tim của những người đàn ông xung quanh, họ không khỏi bị cô thu hút ánh nhìn, người con gái ấy hất cằm, ánh mắt diễm lệ, dịu dàng nhưng cũng rất lạnh lùng, cô khoác tay Khắc Lý Tư, hướng về phía ống kính truyền thông tựa như chào hỏi, dáng vẻ bình tĩnh đó như thể cô đã từng nhận sự quan tâm của ánh đèn Flash vô số lần.
Đúng vậy, cô đã từng trải qua. 5 năm trước, cô bị cảnh sát áp giải vào trong xe, Bạc Dạ đã mời tới vô số phóng viên vây quanh cô, lúc đó cô cảm thấy vô cùng sợ hãi, cảm thấy oan ức nhưng không có một ai giúp đỡ.
Khi âm thanh cánh cửa khép lại vang lên, dường như những ký ức lại một lần nữa ùa về, những cảnh tượng đó lại hiện lên trong tâm trí Đường Thi, khiến cho vết thương cũ lại âm ỉ đau.
Cảnh cũ như được tái hiện lại, nhưng giờ khắc này, sau 5 năm, cô lại một lần nữa xuất hiện tỏa sáng trước ánh nhìn của tất cả mọi người, nở một nụ cười thật xinh đẹp trước ống kính, chẳng mảy may thấy được dáng vẻ hoảng loạn lúng túng của cô 5 năm về trước.
Cô đã sớm hiểu ra, hồi đó cô đã sớm hiểu ra, cho dù là đang quỳ thì dưới ảnh đèn cũng phải mỉm cười!
/1829
|