Việc Lăng Siêu bị thương rốt cục cũng có thể coi là kết thúc khi hắn ra viện.
Mấy tuần sau, bên phía cảnh sát truyền tới tin tức, mấy gã lưu manh hành hung hắn đã bị bắt sạch sẽ, phần lớn đều có tiền án tiền sự, lần này vào tù đảm bảo sẽ phải ngồi ngốc trong đó vài năm. Còn về phần Lăng tiên sinh tính xử lý đám người dám đả thương con trai cục cưng của mình, chúng ta khó mà biết được.
Rồi sau đó, kỳ bầu cử của Hội Sinh viên cũng bắt đầu, chức vị trưởng ban Thể dục cuối cùng cũng bị phó ban lên làm thay, Tiêu Thỏ may mắn được lên làm phó ban. Vừa nghe tin Triệu Thần Cương rốt cục cũng bị rời khỏi vị trí trưởng ban, Hứa Bách Dịch cao hứng thiếu điều nhảy dựng lên. Hắc hắc, thằng nhãi nhép thúi tha kia, để xem về sau cậu còn đấu được với tôi nữa không.
Kết quả, chưa tới nửa phút sau, anh ta không cười nổi nữa, vì chức Hội trưởng Hội Sinh viên của anh ta cũng bị người khác chiếm mất, mà người đó chính là tiền nhiệm trưởng ban Thể dục... Không cần nói tên nữa đi, tránh cho tiền nhiệm Hội trưởng họ Hứa nổi khùng lên đập đầu vào tường tự tử.
Từ một nhân viên nho nhỏ, nhảy lên thành phó ban Thể dục, áp lực của Tiêu Thỏ có thể tưởng tượng lớn vô cùng. Cả một thời gian dài sau đó, nàng vẫn túi bụi làm các thể loại công tác và giao tiếp mà vị trí phó ban yêu cầu. Cũng may, trong thời gian Triệu Thần Cương còn tại vị, anh ta làm việc vô cùng nghiêm chỉnh chu đáo, nên không có vấn đề này nọ lưu lại cho lớp sau, nên hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi.
Kỳ bầu cử Hội Sinh viên kết thúc, cũng là lúc kỳ thi cuối năm ào tới. Học kỳ này Tiêu Thỏ bận việc ngoại khóa khá nhiều, ít thời gian dành cho việc học. Thế nên lúc gần tới kỳ thi, ngày nào nàng cũng phải chạy tới thư viện gặm lấy gặm để các loại sách học sách chuyên ngành.
Khoa y tá phải học không ít kiến thức về y học chuyên nghiệp, phải học dồn lại như thế rất là phiền. Do đó, Tiêu Thỏ không thể không cố gắng cày bừa chăm chỉ ở thư viện. Còn về màn gian tình mờ ám được Lăng đại công tử cất công tạo ra ở bệnh viện, cũng do việc nàng bận bịu tối tăm mặt mày này mà hoàn toàn hóa thành hư không bị ném ra tít sau đầu.
Nói thế, hắn cũng chẳng nhàn rỗi gì cho cam, vừa phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm, lại vừa phải đi làm ở công ty của Diệp Tuấn, cứ như thế cắm cúi cặm cụi bận túi bụi hơn một tháng, kỳ thi cuối năm cũng đã qua.
Ra khỏi phòng thi, Tiêu Thỏ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm cả người. "Má ơi! Cuối cùng cũng xong!"
"A ha! Nghỉ hè rồi!" Đổng Đông Đông vui vẻ nhảy nhót.
Chỉ có Nghê Nhĩ Tư là vẻ mặt buồn thiu.
"Sao thế Tư Tư? Bài thi lại không tốt à?"
"Không phải!" Nghê Nhĩ Tư thở dài. "Lại phải nghỉ hè rồi..."
"Ơ, nghỉ hè thì có gì không vui chứ?"
"Nghỉ hè xong lại phải vào học..."
=.= "Tư Tư, mi có lối suy nghĩ không phải hơi quá khác thường xa xôi chứ?" Tiêu Thỏ toát mồ hôi.
"Không phải!" Nghê Nhĩ Tư nói to. "Vào học là phải đi tập quân sự, tập quân sự nha!"
Hóa ra nàng ta lo lắng điều này.
Lại nói về việc tập quân sự cho sinh viên mới ở trường đại học Z, bắt đầu từ khóa của Tiêu Thỏ đã có sự cải cách, được tiến hành vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai. Thế nên kỳ nghỉ hè này bọn Tiêu Thỏ phải về trường sớm để tập quân sự. Ngày nắng chang chang lại phải đi huấn luyện quân sự, chính là để kiểm tra và tăng cường nghị lực cùng sự nhẫn nại, chả trách Nghê Nhĩ Tư vốn luôn thích an lành yên ổn đã bắt đầu lo lắng từ bây giờ.
Có điều lo lắng từ bây giờ cũng chả để làm gì, cái gì tới thì nó vẫn phải tới, điểm này Tiêu Thỏ hoàn toàn hiểu rõ.
Có điều Lăng Siêu hình như còn để ý chuyện này hơn nàng. Lúc trên xe về nhà nghỉ hè, bỗng nhiên hắn nhắc tới. "Học kỳ sau bọn em phải tập quân sự đúng không?"
"Vâng!" Tiêu Thỏ gật đầu. "Hôm nay Tư Tư thi xong đã bắt đầu lo lắng, còn tận hai tháng kia mà, thật không hiểu bạn ấy lo lắng đề phòng sớm thế làm gì."
"Tập quân sự rất khổ mà."
"Dĩ nhiên, hồi em học trung học không phải cũng đã tham gia một lần rồi sao."
"Lần này không giống với hồi chúng ta học trung học."
"Hả?" Tiêu Thỏ có chút buồn bực, giờ mới nhớ ra là Lăng Siêu đã từng tham gia đợt huấn luyện quân sự này, hẳn là có kinh nghiệm thực tế liền vội vàng hỏi. "Năm trước anh cũng tham gia huấn luyện rồi đúng không? Tập quân sự ở trường mình là như thế nào vậy?"
"Phải tới tận doanh trại quân đội để huấn luyện, hơn nữa thời gian rất dài, tận một tháng."
"Cái gì? Một tháng?" Tiêu Thỏ kinh hãi. "Lần trước anh chỉ đi có nửa tháng thôi mà?"
"Từ khóa của em trường học có sự thay đổi, vừa rồi họp mặt cả lớp trước khi nghỉ, chủ nhiệm lớp không nói với bọn em sao?"
"Hình như là có..." Tiêu Thỏ nhớ mang máng hình như trong tiếng ồn ào huyên náo của đám học sinh háo hức nghỉ hè, chủ nhiệm lớp hình như có nhắc tới ngày phải quay lại trường.
Khóe miệng Lăng Siêu run run một cái. "Em ở Hội Sinh viên cũng không được biết?"
"... Hình như có chút chút."
Em có cần mù mờ ngơ ngác thế không hả?
Thế là Lăng Siêu hết nói nổi. >______<
Do sự thay đổi của kỳ huấn luyện quân sự, vốn kỳ nghỉ hè có hai tháng lập tức bị rút xuống chỉ còn hơn một tháng, lại thêm kỳ huấn luyện này cho tới giờ đều do ban Thể dục chuẩn bị, Tiêu Thỏ không thể không về trường sớm thêm vài ngày nữa. Điều đó có nghĩa là nàng chỉ còn một tháng để nghỉ hè.
Đối mặt với sự thật phũ phàng như vậy mà Tiêu Thỏ vẫn như trước ngơ ngơ ngáo ngáo mù mờ không biết. Mãi tới khi trường học gọi điện tới báo hai ngày nữa nàng phải về trường, Thỏ Thỏ mới hiểu ra một cách rõ rệt, hóa ra kỳ nghỉ hè đã hết mất rồi! =.=
Ôi, nàng còn chưa chơi đủ mà!
Dập máy xong, thấy Tiêu Thỏ mặt uể oải, mẹ nàng cảm thấy kỳ lạ. "Con gái, sao thế con?"
"Mẹ, ngày kia con phải về trường."
"Về trường?" Mẹ nàng sửng sốt. "Mới tháng tám, con về trường làm gì?"
"Hội Sinh viên phải chuẩn bị kỳ huấn luyện quân sự, con phải về sớm."
"Không phải chứ?" Mẹ nàng vô cùng thất vọng. "Thế không phải nghĩa là con không thể đi du lịch cùng mọi người sao?"
Thế là Tiêu Thỏ lại bi thảm nhớ tới một việc nữa, hai nhà bọn họ đã hẹn nhau cuối tuần này đi du lịch ở Thanh Đảo, Lăng Siêu còn đặc biệt xin nghỉ phép ở công ti về đi cùng nàng.
Trời xanh nước trong, sóng xô gió mát... Ngay cả quần bơi hắn cũng mua đủ hết rồi!
Khoảnh khắc này, Tiêu Thỏ thật sự cảm thấy bản thân là một bi kịch lớn lao.
Tối hôm đó, bạn Thỏ Thỏ bi thảm bắt đầu thu xếp hành lý chuẩn bị về trường học.
Đám kính râm, áo tắm, phao tắm vốn được háo hức đặt trong vali lập tức bị ném qua một bên, thay vào đó là các loại quần áo mặc khi về trường. Mắt thấy đồ đạc bị ném ra rồi thì xếp vào, xếp xong lại ném đồ khác ra, tâm trạng Tiêu Thỏ xuống thấp tới mức cực hạn.
Ngay lúc đó, ngoài cửa sổ truyền tới một âm thanh lạ, Lăng Siêu vừa nhảy vào.
Động tác trèo cửa sổ vào nhà của Lăng Siêu rất là thành thục, tót một cái là có thể nhảy vào phòng, sau đó không hề khách sáo, ngồi phịch xuống giường của Tiêu Thỏ. Đám đồ đạc vốn chuẩn bị đi du lịch bị hắn vung tay một cái hoàn toàn không hề thương tiếc quét xuống chân giường.
"Anh vừa ném đồ của em xuống!" Tiêu Thỏ nhắc nhở.
"Thì đã sao?" Lăng Siêu nhướng mày. "Đằng nào em cũng không đi."
"Này, anh không cần đạp vào chỗ đau của em nữa được không?" Tiêu Thỏ vô cùng uể oải, cũng ngồi phịch xuống giường ảo não.
Nàng thật sự không cam tâm! Chuyến du lịch bờ biển đã chờ mong từ lâu cứ thế bị ném đi. Trong lúc mọi người cùng hắn vui vẻ hào hứng đi du lịch, mình lại phải về trường trong cái thời tiết cháy da cháy thịt này, tình huống thật sự quá đỗi là cách biệt mà!
Lăng Siêu không ngờ phản ứng của Tiêu Thỏ lại kịch liệt như vậy. Hắn tiện tay cầm lấy con thỏ bằng vải bông màu xanh lam đầu giường chọc chọc mặt nàng. "Bà xã?"
"..."
"Bà xã?"
"..."
"Bà..." Lần gọi thứ ba còn chưa xong, Tiêu Thỏ rốt cục hết chịu nổi. "Này, anh coi em là con cún đấy à?" Lấy con thỏ bông chọc chọc mặt người ta, là có ý gì chứ!
Thấy rốt cục nàng cũng phản ứng lại, Lăng Siêu không nhịn được cười. "Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhõng nhẽo dỗi vì không được đi du lịch? Nếu không lần sau anh sẽ lại cùng em đi thêm lần nữa." Thật ra trong lòng hắn đã bắt đầu suy tính, du lịch tuần trăng mật có nên tổ chức ở bờ biển hay không.
Người nào đó vốn rất có khả năng nhìn xa trông rộng.
"Nhưng mà em đã chờ dịp này thật lâu nha!" Tiêu Thỏ bĩu môi, chỉ chỉ đống đồ trên giường. "Anh xem bao nhiêu thứ em đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả: kính mát, áo tắm, kem chống nắng, phao bơi... Em đã chờ lâu lắm rồi anh có biết không hả?"
"Biết rồi biết rồi." Lăng Siêu liên tục gật đầu.
"Giờ thì tốt rồi, không có cơ hội mặc nữa rồi! Em muốn đi biển cơ, em muốn ăn hải sản cơ!" Tiêu Thỏ hờn dỗi đập đập xuống giường.
"Bà xã, em còn đập nữa giường sẽ gãy đấy." Lăng Siêu vô cùng tốt bụng nhắc nhở.
"......"
Bỗng nhiên hắn nảy ra một ý. "Thật ra không phải là không có biện pháp, em có thể dùng đồ thay thế mà."
"Đồ gì thay thế?" Tiêu Thỏ nghi hoặc hỏi.
"Mai chúng ta có thể đi dạo dọc bờ sông thay cho bờ biển. Buổi trưa chúng ta có thể tới nhà hàng hải sảm mới mở gần đó, còn về áo tắm..." Hắn dừng lại một chút rồi liếc Tiêu Thỏ từ đầu đến chân, chậm rãi phun ra từng chữ. "... anh không ngại nếu giờ em mặc cho anh ngắm."
Thế là bạn Tiêu Thỏ lại đứng hình trong gió!
Ngày hôm sau, Lăng Siêu quả thật giữ lời hứa, đưa Tiêu Thỏ đi chơi dọc bờ sông, sau đó đi ăn ở nhà hàng hải sản mới khai trương, nào là nghêu xào tái, tôm hấp, trai xào hành lá... Nghe nói những đồ biển này đều vừa mới rời thuyền liền trực tiếp được chuyển tới đây bằng máy bay, nên so với ăn ở Thanh Đảo có khi còn tươi ngon hơn.
Đương nhiên, người bán hàng bao giờ chẳng khoe hàng mình tốt, đâu chẳng thế. Chẳng qua quán này giá cả cũng khá vừa phải. Hai người ăn cả đống hải sản như thế mà mới hết có hơn một trăm tệ. Lúc trả tiền, Tiêu Thỏ một hai đòi trả tiền vì mình ăn nhiều. Lăng Siêu dĩ nhiên không chịu đồng ý, tranh cãi một lúc, Tiêu Thỏ bỗng nóng cả đầu phát ngôn một câu. "Tiền anh cũng chính là tiền của em, anh còn tranh trả với em làm gì?"
Vừa dứt lời, cả hai người đều ngây người sững sờ.
Sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, kẻ nào đó cong cong khóe môi, cười gian xảo nhét ví tiền vào tay Tiêu Thỏ. "Bà xã, em nói rất đúng, từ nay về sau ra ngoài, em trả tiền hết."
Tiêu Thỏ. "......"
Từ đó về sau, mỗi lần hai người ra ngoài, quả nhiên đều do Tiêu Thỏ rút tiền ra trả, đương nhiên là rút từ ví tiền của Lăng Siêu. Có điều đó là chuyện về sau, tạm thời không bàn tới.
Tuy không được đi Thanh Đảo, nhưng ít nhất cũng có thể nếm thử tư vị đi chơi 'giả Thanh Đảo', Tiêu Thỏ coi như tâm nguyện cũng hoàn thành, hôm sau lại tay xách nách mang chuẩn bị quay về trường.
Hôm đó vừa đúng là cuối tuần, hai nhà đã khởi hành đi Thanh Đảo cùng đoàn du lịch từ sớm. Tiêu Thỏ cô đơn lạc lõng một mình xách hành lý ra ga tàu, khỏi nói cũng biết tâm trạng nàng sầu não tới mức nào.
Tới ga, người chờ tàu cũng không nhiều lắm, nàng mua vé chuyến mười giờ tới thành phố Z, chờ tới khi tàu hỏa vào sân ga, cũng chỉ có hơn mười người lục tục kéo tới xếp hàng lên tàu.
Tất cả đều bình lặng bằng phẳng không có gì đặc biệt. Mãi tới khi nàng tìm được chỗ của mình, để hành lý lên giá đỡ trên đầu, chuẩn bị ngồi xuống, bỗng một bà lão gọi nàng lại.
"Cô bé, cô giúp già xếp hành lý được không?"
Hóa ra bà lão này đi tàu có một mình, không đủ sức để hành lý lên giá đỡ trên đầu, gọi ai cũng không chịu giúp, mãi tới khi thấy Tiêu Thỏ chỉ một mình cũng dễ dàng xếp hành lý lên trên mới tới hỏi thử.
Tiêu Thỏ không nói hai lời lập tức đồng ý. Một người già cả thế này, giúp bà ấy một chút cũng là đúng thôi, thế là nàng thoải mái hỏi lại. "Thế hành lý của bà ở đâu?"
"Trong này." Bà lão vừa đứng tránh qua một bên, Tiêu Thỏ liền tròn mắt trợn ngược.
Nào túi to túi bé, thùng có, bao tải có, thậm chí còn một chậu lan quân tử! Hic, rốt cuộc bà ấy làm thế nào mà mang hết đống đấy lên tàu một mình chứ?
Tiêu Thỏ toát mồ hôi, thử nhấc một thùng.
Ack... Hơi bị quá nặng thì phải! T_____T
Sức Tiêu Thỏ vốn không hề yếu ớt, có điều hành lý của bà lão kia quả thật quá nặng, bảo nàng một mình để hết đống đồ ấy lên giá, quả thật hơi có chút khó khăn. Có điều nàng đã đồng ý với người ta, hẳn không nên đổi ý thế chứ? Tiêu Thỏ không còn cách nào khác, đành phải cố gắng nâng thùng lên trên, đã thế cái đám lữ khách ăn không ngồi rồi đằng kia lại làm ra vẻ không liên quan tới mình nghênh nghênh ngang ngang, thấy một cô gái như nàng nặng nề xếp đồ cũng không chịu tới giúp một tay.
Mắt thấy mình sắp không đỡ nổi nữa, Tiêu Thỏ bỗng thấy hai bàn tay đỡ lấy cái thùng trong tay nàng.
Tiêu Thỏ quay ra nhìn, suýt nữa hét lên.
Lăng Siêu!?
Mấy tuần sau, bên phía cảnh sát truyền tới tin tức, mấy gã lưu manh hành hung hắn đã bị bắt sạch sẽ, phần lớn đều có tiền án tiền sự, lần này vào tù đảm bảo sẽ phải ngồi ngốc trong đó vài năm. Còn về phần Lăng tiên sinh tính xử lý đám người dám đả thương con trai cục cưng của mình, chúng ta khó mà biết được.
Rồi sau đó, kỳ bầu cử của Hội Sinh viên cũng bắt đầu, chức vị trưởng ban Thể dục cuối cùng cũng bị phó ban lên làm thay, Tiêu Thỏ may mắn được lên làm phó ban. Vừa nghe tin Triệu Thần Cương rốt cục cũng bị rời khỏi vị trí trưởng ban, Hứa Bách Dịch cao hứng thiếu điều nhảy dựng lên. Hắc hắc, thằng nhãi nhép thúi tha kia, để xem về sau cậu còn đấu được với tôi nữa không.
Kết quả, chưa tới nửa phút sau, anh ta không cười nổi nữa, vì chức Hội trưởng Hội Sinh viên của anh ta cũng bị người khác chiếm mất, mà người đó chính là tiền nhiệm trưởng ban Thể dục... Không cần nói tên nữa đi, tránh cho tiền nhiệm Hội trưởng họ Hứa nổi khùng lên đập đầu vào tường tự tử.
Từ một nhân viên nho nhỏ, nhảy lên thành phó ban Thể dục, áp lực của Tiêu Thỏ có thể tưởng tượng lớn vô cùng. Cả một thời gian dài sau đó, nàng vẫn túi bụi làm các thể loại công tác và giao tiếp mà vị trí phó ban yêu cầu. Cũng may, trong thời gian Triệu Thần Cương còn tại vị, anh ta làm việc vô cùng nghiêm chỉnh chu đáo, nên không có vấn đề này nọ lưu lại cho lớp sau, nên hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi.
Kỳ bầu cử Hội Sinh viên kết thúc, cũng là lúc kỳ thi cuối năm ào tới. Học kỳ này Tiêu Thỏ bận việc ngoại khóa khá nhiều, ít thời gian dành cho việc học. Thế nên lúc gần tới kỳ thi, ngày nào nàng cũng phải chạy tới thư viện gặm lấy gặm để các loại sách học sách chuyên ngành.
Khoa y tá phải học không ít kiến thức về y học chuyên nghiệp, phải học dồn lại như thế rất là phiền. Do đó, Tiêu Thỏ không thể không cố gắng cày bừa chăm chỉ ở thư viện. Còn về màn gian tình mờ ám được Lăng đại công tử cất công tạo ra ở bệnh viện, cũng do việc nàng bận bịu tối tăm mặt mày này mà hoàn toàn hóa thành hư không bị ném ra tít sau đầu.
Nói thế, hắn cũng chẳng nhàn rỗi gì cho cam, vừa phải chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm, lại vừa phải đi làm ở công ty của Diệp Tuấn, cứ như thế cắm cúi cặm cụi bận túi bụi hơn một tháng, kỳ thi cuối năm cũng đã qua.
Ra khỏi phòng thi, Tiêu Thỏ thở ra một hơi dài nhẹ nhõm cả người. "Má ơi! Cuối cùng cũng xong!"
"A ha! Nghỉ hè rồi!" Đổng Đông Đông vui vẻ nhảy nhót.
Chỉ có Nghê Nhĩ Tư là vẻ mặt buồn thiu.
"Sao thế Tư Tư? Bài thi lại không tốt à?"
"Không phải!" Nghê Nhĩ Tư thở dài. "Lại phải nghỉ hè rồi..."
"Ơ, nghỉ hè thì có gì không vui chứ?"
"Nghỉ hè xong lại phải vào học..."
=.= "Tư Tư, mi có lối suy nghĩ không phải hơi quá khác thường xa xôi chứ?" Tiêu Thỏ toát mồ hôi.
"Không phải!" Nghê Nhĩ Tư nói to. "Vào học là phải đi tập quân sự, tập quân sự nha!"
Hóa ra nàng ta lo lắng điều này.
Lại nói về việc tập quân sự cho sinh viên mới ở trường đại học Z, bắt đầu từ khóa của Tiêu Thỏ đã có sự cải cách, được tiến hành vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai. Thế nên kỳ nghỉ hè này bọn Tiêu Thỏ phải về trường sớm để tập quân sự. Ngày nắng chang chang lại phải đi huấn luyện quân sự, chính là để kiểm tra và tăng cường nghị lực cùng sự nhẫn nại, chả trách Nghê Nhĩ Tư vốn luôn thích an lành yên ổn đã bắt đầu lo lắng từ bây giờ.
Có điều lo lắng từ bây giờ cũng chả để làm gì, cái gì tới thì nó vẫn phải tới, điểm này Tiêu Thỏ hoàn toàn hiểu rõ.
Có điều Lăng Siêu hình như còn để ý chuyện này hơn nàng. Lúc trên xe về nhà nghỉ hè, bỗng nhiên hắn nhắc tới. "Học kỳ sau bọn em phải tập quân sự đúng không?"
"Vâng!" Tiêu Thỏ gật đầu. "Hôm nay Tư Tư thi xong đã bắt đầu lo lắng, còn tận hai tháng kia mà, thật không hiểu bạn ấy lo lắng đề phòng sớm thế làm gì."
"Tập quân sự rất khổ mà."
"Dĩ nhiên, hồi em học trung học không phải cũng đã tham gia một lần rồi sao."
"Lần này không giống với hồi chúng ta học trung học."
"Hả?" Tiêu Thỏ có chút buồn bực, giờ mới nhớ ra là Lăng Siêu đã từng tham gia đợt huấn luyện quân sự này, hẳn là có kinh nghiệm thực tế liền vội vàng hỏi. "Năm trước anh cũng tham gia huấn luyện rồi đúng không? Tập quân sự ở trường mình là như thế nào vậy?"
"Phải tới tận doanh trại quân đội để huấn luyện, hơn nữa thời gian rất dài, tận một tháng."
"Cái gì? Một tháng?" Tiêu Thỏ kinh hãi. "Lần trước anh chỉ đi có nửa tháng thôi mà?"
"Từ khóa của em trường học có sự thay đổi, vừa rồi họp mặt cả lớp trước khi nghỉ, chủ nhiệm lớp không nói với bọn em sao?"
"Hình như là có..." Tiêu Thỏ nhớ mang máng hình như trong tiếng ồn ào huyên náo của đám học sinh háo hức nghỉ hè, chủ nhiệm lớp hình như có nhắc tới ngày phải quay lại trường.
Khóe miệng Lăng Siêu run run một cái. "Em ở Hội Sinh viên cũng không được biết?"
"... Hình như có chút chút."
Em có cần mù mờ ngơ ngác thế không hả?
Thế là Lăng Siêu hết nói nổi. >______<
Do sự thay đổi của kỳ huấn luyện quân sự, vốn kỳ nghỉ hè có hai tháng lập tức bị rút xuống chỉ còn hơn một tháng, lại thêm kỳ huấn luyện này cho tới giờ đều do ban Thể dục chuẩn bị, Tiêu Thỏ không thể không về trường sớm thêm vài ngày nữa. Điều đó có nghĩa là nàng chỉ còn một tháng để nghỉ hè.
Đối mặt với sự thật phũ phàng như vậy mà Tiêu Thỏ vẫn như trước ngơ ngơ ngáo ngáo mù mờ không biết. Mãi tới khi trường học gọi điện tới báo hai ngày nữa nàng phải về trường, Thỏ Thỏ mới hiểu ra một cách rõ rệt, hóa ra kỳ nghỉ hè đã hết mất rồi! =.=
Ôi, nàng còn chưa chơi đủ mà!
Dập máy xong, thấy Tiêu Thỏ mặt uể oải, mẹ nàng cảm thấy kỳ lạ. "Con gái, sao thế con?"
"Mẹ, ngày kia con phải về trường."
"Về trường?" Mẹ nàng sửng sốt. "Mới tháng tám, con về trường làm gì?"
"Hội Sinh viên phải chuẩn bị kỳ huấn luyện quân sự, con phải về sớm."
"Không phải chứ?" Mẹ nàng vô cùng thất vọng. "Thế không phải nghĩa là con không thể đi du lịch cùng mọi người sao?"
Thế là Tiêu Thỏ lại bi thảm nhớ tới một việc nữa, hai nhà bọn họ đã hẹn nhau cuối tuần này đi du lịch ở Thanh Đảo, Lăng Siêu còn đặc biệt xin nghỉ phép ở công ti về đi cùng nàng.
Trời xanh nước trong, sóng xô gió mát... Ngay cả quần bơi hắn cũng mua đủ hết rồi!
Khoảnh khắc này, Tiêu Thỏ thật sự cảm thấy bản thân là một bi kịch lớn lao.
Tối hôm đó, bạn Thỏ Thỏ bi thảm bắt đầu thu xếp hành lý chuẩn bị về trường học.
Đám kính râm, áo tắm, phao tắm vốn được háo hức đặt trong vali lập tức bị ném qua một bên, thay vào đó là các loại quần áo mặc khi về trường. Mắt thấy đồ đạc bị ném ra rồi thì xếp vào, xếp xong lại ném đồ khác ra, tâm trạng Tiêu Thỏ xuống thấp tới mức cực hạn.
Ngay lúc đó, ngoài cửa sổ truyền tới một âm thanh lạ, Lăng Siêu vừa nhảy vào.
Động tác trèo cửa sổ vào nhà của Lăng Siêu rất là thành thục, tót một cái là có thể nhảy vào phòng, sau đó không hề khách sáo, ngồi phịch xuống giường của Tiêu Thỏ. Đám đồ đạc vốn chuẩn bị đi du lịch bị hắn vung tay một cái hoàn toàn không hề thương tiếc quét xuống chân giường.
"Anh vừa ném đồ của em xuống!" Tiêu Thỏ nhắc nhở.
"Thì đã sao?" Lăng Siêu nhướng mày. "Đằng nào em cũng không đi."
"Này, anh không cần đạp vào chỗ đau của em nữa được không?" Tiêu Thỏ vô cùng uể oải, cũng ngồi phịch xuống giường ảo não.
Nàng thật sự không cam tâm! Chuyến du lịch bờ biển đã chờ mong từ lâu cứ thế bị ném đi. Trong lúc mọi người cùng hắn vui vẻ hào hứng đi du lịch, mình lại phải về trường trong cái thời tiết cháy da cháy thịt này, tình huống thật sự quá đỗi là cách biệt mà!
Lăng Siêu không ngờ phản ứng của Tiêu Thỏ lại kịch liệt như vậy. Hắn tiện tay cầm lấy con thỏ bằng vải bông màu xanh lam đầu giường chọc chọc mặt nàng. "Bà xã?"
"..."
"Bà xã?"
"..."
"Bà..." Lần gọi thứ ba còn chưa xong, Tiêu Thỏ rốt cục hết chịu nổi. "Này, anh coi em là con cún đấy à?" Lấy con thỏ bông chọc chọc mặt người ta, là có ý gì chứ!
Thấy rốt cục nàng cũng phản ứng lại, Lăng Siêu không nhịn được cười. "Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn nhõng nhẽo dỗi vì không được đi du lịch? Nếu không lần sau anh sẽ lại cùng em đi thêm lần nữa." Thật ra trong lòng hắn đã bắt đầu suy tính, du lịch tuần trăng mật có nên tổ chức ở bờ biển hay không.
Người nào đó vốn rất có khả năng nhìn xa trông rộng.
"Nhưng mà em đã chờ dịp này thật lâu nha!" Tiêu Thỏ bĩu môi, chỉ chỉ đống đồ trên giường. "Anh xem bao nhiêu thứ em đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả: kính mát, áo tắm, kem chống nắng, phao bơi... Em đã chờ lâu lắm rồi anh có biết không hả?"
"Biết rồi biết rồi." Lăng Siêu liên tục gật đầu.
"Giờ thì tốt rồi, không có cơ hội mặc nữa rồi! Em muốn đi biển cơ, em muốn ăn hải sản cơ!" Tiêu Thỏ hờn dỗi đập đập xuống giường.
"Bà xã, em còn đập nữa giường sẽ gãy đấy." Lăng Siêu vô cùng tốt bụng nhắc nhở.
"......"
Bỗng nhiên hắn nảy ra một ý. "Thật ra không phải là không có biện pháp, em có thể dùng đồ thay thế mà."
"Đồ gì thay thế?" Tiêu Thỏ nghi hoặc hỏi.
"Mai chúng ta có thể đi dạo dọc bờ sông thay cho bờ biển. Buổi trưa chúng ta có thể tới nhà hàng hải sảm mới mở gần đó, còn về áo tắm..." Hắn dừng lại một chút rồi liếc Tiêu Thỏ từ đầu đến chân, chậm rãi phun ra từng chữ. "... anh không ngại nếu giờ em mặc cho anh ngắm."
Thế là bạn Tiêu Thỏ lại đứng hình trong gió!
Ngày hôm sau, Lăng Siêu quả thật giữ lời hứa, đưa Tiêu Thỏ đi chơi dọc bờ sông, sau đó đi ăn ở nhà hàng hải sản mới khai trương, nào là nghêu xào tái, tôm hấp, trai xào hành lá... Nghe nói những đồ biển này đều vừa mới rời thuyền liền trực tiếp được chuyển tới đây bằng máy bay, nên so với ăn ở Thanh Đảo có khi còn tươi ngon hơn.
Đương nhiên, người bán hàng bao giờ chẳng khoe hàng mình tốt, đâu chẳng thế. Chẳng qua quán này giá cả cũng khá vừa phải. Hai người ăn cả đống hải sản như thế mà mới hết có hơn một trăm tệ. Lúc trả tiền, Tiêu Thỏ một hai đòi trả tiền vì mình ăn nhiều. Lăng Siêu dĩ nhiên không chịu đồng ý, tranh cãi một lúc, Tiêu Thỏ bỗng nóng cả đầu phát ngôn một câu. "Tiền anh cũng chính là tiền của em, anh còn tranh trả với em làm gì?"
Vừa dứt lời, cả hai người đều ngây người sững sờ.
Sự im lặng ngắn ngủi trôi qua, kẻ nào đó cong cong khóe môi, cười gian xảo nhét ví tiền vào tay Tiêu Thỏ. "Bà xã, em nói rất đúng, từ nay về sau ra ngoài, em trả tiền hết."
Tiêu Thỏ. "......"
Từ đó về sau, mỗi lần hai người ra ngoài, quả nhiên đều do Tiêu Thỏ rút tiền ra trả, đương nhiên là rút từ ví tiền của Lăng Siêu. Có điều đó là chuyện về sau, tạm thời không bàn tới.
Tuy không được đi Thanh Đảo, nhưng ít nhất cũng có thể nếm thử tư vị đi chơi 'giả Thanh Đảo', Tiêu Thỏ coi như tâm nguyện cũng hoàn thành, hôm sau lại tay xách nách mang chuẩn bị quay về trường.
Hôm đó vừa đúng là cuối tuần, hai nhà đã khởi hành đi Thanh Đảo cùng đoàn du lịch từ sớm. Tiêu Thỏ cô đơn lạc lõng một mình xách hành lý ra ga tàu, khỏi nói cũng biết tâm trạng nàng sầu não tới mức nào.
Tới ga, người chờ tàu cũng không nhiều lắm, nàng mua vé chuyến mười giờ tới thành phố Z, chờ tới khi tàu hỏa vào sân ga, cũng chỉ có hơn mười người lục tục kéo tới xếp hàng lên tàu.
Tất cả đều bình lặng bằng phẳng không có gì đặc biệt. Mãi tới khi nàng tìm được chỗ của mình, để hành lý lên giá đỡ trên đầu, chuẩn bị ngồi xuống, bỗng một bà lão gọi nàng lại.
"Cô bé, cô giúp già xếp hành lý được không?"
Hóa ra bà lão này đi tàu có một mình, không đủ sức để hành lý lên giá đỡ trên đầu, gọi ai cũng không chịu giúp, mãi tới khi thấy Tiêu Thỏ chỉ một mình cũng dễ dàng xếp hành lý lên trên mới tới hỏi thử.
Tiêu Thỏ không nói hai lời lập tức đồng ý. Một người già cả thế này, giúp bà ấy một chút cũng là đúng thôi, thế là nàng thoải mái hỏi lại. "Thế hành lý của bà ở đâu?"
"Trong này." Bà lão vừa đứng tránh qua một bên, Tiêu Thỏ liền tròn mắt trợn ngược.
Nào túi to túi bé, thùng có, bao tải có, thậm chí còn một chậu lan quân tử! Hic, rốt cuộc bà ấy làm thế nào mà mang hết đống đấy lên tàu một mình chứ?
Tiêu Thỏ toát mồ hôi, thử nhấc một thùng.
Ack... Hơi bị quá nặng thì phải! T_____T
Sức Tiêu Thỏ vốn không hề yếu ớt, có điều hành lý của bà lão kia quả thật quá nặng, bảo nàng một mình để hết đống đồ ấy lên giá, quả thật hơi có chút khó khăn. Có điều nàng đã đồng ý với người ta, hẳn không nên đổi ý thế chứ? Tiêu Thỏ không còn cách nào khác, đành phải cố gắng nâng thùng lên trên, đã thế cái đám lữ khách ăn không ngồi rồi đằng kia lại làm ra vẻ không liên quan tới mình nghênh nghênh ngang ngang, thấy một cô gái như nàng nặng nề xếp đồ cũng không chịu tới giúp một tay.
Mắt thấy mình sắp không đỡ nổi nữa, Tiêu Thỏ bỗng thấy hai bàn tay đỡ lấy cái thùng trong tay nàng.
Tiêu Thỏ quay ra nhìn, suýt nữa hét lên.
Lăng Siêu!?
/76
|