Tập quân sự xong, thời gian dường như được chắp thêm cánh vậy, vù vù bay qua rất nhanh chóng.
Ngày nào Tiêu Thỏ cũng chỉ có lên lớp, về nhà rồi tham gia hoạt động của Hội Sinh viên. Học kỳ này các môn chuyên khoa bắt đầu nhiều lên, những tiết học về các loại thuốc, các loại bệnh càng lúc càng phức tạp và dày đặc, lại còn có cả môn giải phẫu, rồi tiết học về kỹ năng y tá hộ sỹ thực tiễn đang chờ nàng. Đừng nói các nàng đều là nữ sinh, ngay cả nếu như cả lớp là nam sinh hàng thật giá đúng, lần đầu tiên thấy thi thể cũng vẫn thực sự không nén nổi sợ hãi.
Lần đầu tiên có tiết giải phẫu thực hành, một đám sinh viên ôm một tâm lý bất an bước vào phòng học, nhưng lại phát hiện trong phòng trừ một dãy bàn mổ, còn thì không có bất cứ cái gì khác. Hơ, đống thi thể mà người nọ người kia truyền tai nhau vô cùng đáng sợ ổ chỗ nào? Trong lòng mọi người âm thầm thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo quy củ ngồi xuống ghế, không ít người vừa ngồi vừa tròn mắt quay đầu tìm kiếm hết trái lại phải.
Lúc này, vị nữ giảng viên có bộ mặt vô cùng hiền hòa khả ái mới dùng giọng nói dịu dàng mà rằng. "Các em, giờ đã có thể bắt đầu buổi học. Mọi người hãy mở ngăn kéo dưới mỗi cái bàn ra."
Bốn người phải hợp sức cùng nhau mới có thể kéo nổi cái ngăn kéo nặng trịch ra, trong đó, một khối thi thể cứ thế lặng lẽ nằm yên tĩnh. Nghê Nhĩ Tư không kịp chuẩn bị tâm lý tinh thần, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Kết quả, vị nữ giảng viên hiền hòa từ ái kia chỉ phẩy tay coi như không có việc gì. "Không sao cả, lớp các cô có thể coi là có gan lớn, ngất thế này là còn ít."
Trừ có Hạ Mạt hai mắt tỏa sáng như đèn pha, còn lại ai nấy đều đen xì cả mặt.
Có điều cũng may tình huống này không kéo dài lâu. Cũng như nếu một người sợ chó, trong nhà lại nuôi một con chó, không quá ba tháng đảm bảo coi chó là bạn bè, đám nữ sinh khoa các nàng cũng vậy thôi. Lần đầu thấy thi thể còn có gào rú sợ hãi, chỉ mấy tuần sau ai cũng có thể coi đống thi thể đó không khác mô hình, tới khi học kỳ sắp chấm dứt, mọi người thậm chí đã cảm thấy hoàn toàn bình thường. Thế nên mới có cảnh một đám nữ sinh học xong tiết giải phẫu sinh lý, vui vẻ cười nói đi ra khỏi phòng thí nghiệm, chạy tới một quán ăn cạnh trường học gọi to một câu. "Chủ quán ơi, cho một suất ruột già của lợn."
Vị chủ quán đáng thương nghĩ đến nát óc cũng không hiểu nổi tại sao một đám con gái chạy vào quán của mình, không mua gì khác, chỉ mua vài cặp ruột già lợn, dạ dày lợn, lá lách bò, mà mua xong rồi lại không ăn, chỉ vây quanh cái bàn thức ăn mà sôi nổi háo hức bàn luận về đồ ăn. Chỉ vài phút sau các bàn xung quanh liền nháo nhào rời khỏi, vừa tính tiền vừa làm bộ dạng buồn nôn, đưa tiền xong lập tức chạy lấy người, cuối cùng còn có người giơ đao muốn giết ông ta làm bánh bao nhân thịt người vậy!
Haizzz.... Phàm là những nữ sinh học khoa nào dính đến nghề y, đều là có sự bạo liệt kỳ lạ như vậy cả.
Ngoài lúc đi học, Tiêu Thỏ còn phải tham gia Hội Sinh viên không ít việc. Cũng vì chuyện clip trên internet lần trước, tiếng tăm của Tiêu Thỏ lên cao vùn vụt. Lại thêm nàng dáng vẻ thanh tú dịu dàng, tính cách thẳng thắn đáng yêu, công việc thì vô cùng chuyên cần chăm chú, khiến cho nàng rất được yêu mến ở Hội Sinh viên. Có đôi khi mấy trưởng ban khác vội không có thời gian, cần giúp một tay là sẽ gọi nàng tới, đã thế Tiêu Thỏ lại là kiểu người thích giúp đỡ người khác, không hề lấy cớ này cớ nọ đùn đẩy việc. Thế nên công việc cứ thế chồng chất trên hai vai nàng, không tài nào thoát được.
Lăng Siêu cũng không nhàn rỗi chút nào, từ sau khi Diệp Tuấn tổ chức nhóm đặc biệt này, hai người Quan Tựu và hắn trừ thời gian đi học, còn lại toàn bộ thời gian đều phải có mặt ở công ty. Cuối cùng thậm chí hai người bọn họ trả lại căn hộ đã thuê, chuyển luôn tới nhà dành cho nhân viên công ty sống, để lúc nào cũng có thể chạy tới văn phòng làm việc.
Cứ thế, tuy nói là hai người vẫn đang cùng học một trường, nhưng thời gian gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hiếm lắm mới được ở chung một chỗ. Có điều cũng may cả hai đều không phải kiểu người yêu phải dính liền một chỗ mới có thể duy trì tình cảm. Đôi khi Tiêu Thỏ không thể bứt ra, sẽ thừa dịp giờ nghỉ hiếm hoi chạy ra hành lang gọi điện vài phút. Rồi có lúc Lăng Siêu có một ngày rảnh rỗi, sẽ lái xe đến trường học gặp Tiêu Thỏ, nói vài ba câu rồi lại chạy về công ty.
Tóm lại thời gian cũng chả khác gì đầu vú đàn bà, kéo kéo mút mút mãi rồi cũng sẽ dài ra!
Cứ như thế, mỗi ngày qua đi không chỉ rất mệt mỏi, mà còn vô cùng mau chóng. Xuân qua thu lại, chỉ chớp mắt đã lại đến mùa đông.
Bận rộn với công việc ở Hội Sinh viên cả một học kỳ rồi cuối cùng cũng phải kết thúc. Sau khi hoàn thành tổng kết cuối năm, Tiêu Thỏ bắt đầu cắm đầu vào ôn thi tiếng Anh cấp bốn.
Trường các nàng vốn đề cao độ quan trọng và khó khăn của cuộc thi này, nên có quy định phải sinh viên năm hai mới được tham gia cuộc thi tiếng Anh cấp bốn. Thế nên trong lúc mọi người khác đang hớn ha hớn hở chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh, Tiêu Thỏ lại hoành hoành tráng tráng chuẩn bị thi cử. Cùng ôn thi với nàng còn có bạn cùng phòng Nghê Nhĩ Tư, còn Hạ Mạt và Đổng Đông Đông, hai kẻ biến thái đã đạt hơn một trăm bốn mươi điểm thi tiếng Anh từ hồi tốt nghiệp trung học, Tiêu Thỏ đã gần như không thèm nhìn đến.
Hôm đó, Tiêu Thỏ đang chuyên tâm luyện nghe ở trong phòng ngủ, Đổng Đông Đông bỗng dáo dác nhòm sang. "Thỏ Thỏ, thứ bảy này mi định làm gì không?"
Tiêu Thỏ còn đang đắm chìm trong việc luyện nghe, phải một lúc lâu mới hiểu Đông Đông nói cái gì. "Thứ bảy? Ta phải thi tiếng Anh mà!"
"Thi với cử cái gì? Mi cũng đâu có thi cả ngày?" Đông Đông liếc nhìn nàng khinh bỉ. "Ngày thứ bảy là ngày quan trọng như vậy, đừng bảo mi quên rồi nhé?"
Tiêu Thỏ nghi hoặc nhìn nàng, ý nói: Thứ bảy trừ việc có cuộc thi ra còn cái gì đặc biệt hơn sao?
Đông Đông lắc đầu bất đắc dĩ. "Thỏ Thỏ à, mi không thể phạm đi phạm lại một sai lầm thế chứ? Thứ bảy là lễ Giáng Sinh nha!"
Lời này vừa dứt, phản ứng đầu tiên của Tiêu Thỏ là, quái, sao chưa gì đã lại lễ Giáng Sinh rồi? Còn nhớ lễ Giáng Sinh năm ngoái, Đổng Đông Đông lôi kéo nàng đi mua quà cho Lăng Siêu, khiến nàng máu bốc lên đầu mua nhẫn tặng hắn, còn bị hắn trêu rằng nàng muốn cầu hôn, thật xấu hổ tới mức nàng chỉ hận không thể đào cái hố chui xuống đất.
Cùng một tình huống, không lẽ năm nay lại tái diễn như vậy sao? Nghĩ vậy Tiêu Thỏ không khỏi thầm lắc đầu than thở, chỉ biết lắc đầu quầy quậy. "Năm nay có cuộc thi tiếng Anh, haizzz, ta nghĩ đành quên đi thôi!"
Thấy Tiêu Thỏ cự tuyệt quyết tâm như thế, Đông Đông cũng chả có cách nào, chỉ biết khoanh tay than thở. "Ai da! Lăng đại công tử thật là đáng thương, ngay cả quà Giáng Sinh cũng không có..."
"Người ta là vợ chồng lâu năm, đâu cần nhiều thủ tục như nhà mi với Ngộ Không chứ!" Nghê Nhĩ Tư đang làm bài đọc bên cạnh cũng xen vào một câu.
Vợ chồng lâu năm? Tiêu Thỏ có chút xấu hổ, lại thấy Đổng Đông Đông chuyển mục tiêu nhằm vào Nghê Nhĩ Tư. "Này cô nàng Tiểu Tư Tư đáng yêu ơi, thế cô với anh chàng hội trưởng Hội Sinh viên định làm gì lễ Giáng Sinh này thế?"
Nghê Nhĩ Tư đỏ bừng mặt. "Không liên quan tới mi!"
"Ấy ấy, cô đừng có kiệm lời thế chứ? Triệu ca ca đã đủ ít nói, cô cũng lại kiệm lời, hai vị đi với nhau quả là xứng đôi nhỉ?"
"Mi với Ngộ Không còn không phải tuyệt phối chắc? Hai con khỉ đi chung, ai biết còn hiểu hai người đang nói chuyện yêu đương, người không biết còn tưởng hai người đang diễn tuồng chứ!"
"Sư thái, mi đừng có quá đáng!"
"Ta làm sao nào? Mi giỏi thì ra cắn ta này, ra đây..."
Thế là trong tiếng bùm bùm chéo chéo bốp chát của hai kẻ đang uýnh lộn, Tiêu Thỏ xám đen cả mặt, chỉ còn biết bịt tai lại tiếp tục làm đề.
Chỉ có điều, tâm hồn đã bay đi mất, khó mà quay lại với đề thi được. Hai mắt Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm cuốn đề thi, trong đầu lại toàn nghĩ về lễ Giáng Sinh. Thật ra nàng với Lăng Siêu không phải không nghĩ đến nó, nhưng buổi sáng thì nàng phải thi tiếng Anh, buổi chiều hắn lại phải đi đối ngoại tiếp khách với Diệp Tuấn. Ai cũng được nghỉ nửa ngày nhưng lại lệch mất, cuối cùng đành phải bỏ qua.
Haizzzz! Tiêu Thỏ thầm thở dài, nhớ lại lễ Giáng Sinh năm ngoái tuy hắn cũng bận rộn, nhưng vẫn không bằng bây giờ đến cả thời gian gặp nhau cũng không có. Nàng cũng biết học kỳ này mình cũng nhiều việc quá, mà nhóm làm việc của Lăng Siêu lại cũng đang vào thời ký phát triển mấu chốt. Nghe nói công ty Tuấn Vũ hiện nay đang thu gom tài chính khối lượng lớn, để chuẩn bị trước khi thị trường cổ phiếu đóng cửa cuối năm làm một cú làm ăn to. Thế nên Lăng Siêu bận tới mức không thoát ra được cũng là bình thường.
Nhưng cũng vì điều này trở nên bình thường, khiến cho trong lòng Tiêu Thỏ cảm thấy thật sự bất bình thường. Mắt thấy hắn càng ngày càng bận rộn, dần dần bước vào xã hội, trong khi nàng vẫn luẩn quẩn dưới mái trường. Nàng không khỏi có cảm giác mơ hồ rằng hai người đang càng lúc càng cách xa nhau. Cũng như trước kia nàng chỉ cần nhấc tay là có thể nắm lấy bàn tay hắn, còn bây giờ nàng phải vươn cánh tay thật xa mới có thể chạm vào Lăng Siêu.
Thứ cảm giác này cũng không phải rất mạnh mẽ, nhưng có đôi khi nó sẽ đột ngột trào lên, rồi lại thấy vô cùng bất an. Trước đây nàng thường ca thán là Lăng Siêu lúc nào cũng coi nàng như là tất cả của hắn là chuyện bình thường, nhưng xét ra nàng cũng có khác gì đâu? Từ nhỏ mỗi khi làm ra chuyện gì sai lầm muốn tìm người ta nghĩ cách, thi cử kết quả không tốt liền nhét bài thi vào cặp người ta, ngay cả hồi ôn thi tốt nghiệp trung học gặp phải đề khó, nàng cũng đều gọi điện hỏi Lăng Siêu. Khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện thì chỉ coi đó là việc nhỏ, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy việc nào cũng là do nàng quá mức ỷ lại vào hắn mới làm thế!
Nói như thế, nàng quả thật có tính ỷ lại vào hắn quá mạnh mẽ, chưa thể thích ứng với việc sẽ có một ngày hắn có sự nghiệp riêng, sẽ tiếp xúc với càng ngày càng nhiều người trong cuộc sống, và sẽ không còn là cậu bé con đạp xe cuốc, bảo vệ nàng trong lòng vào một buổi chiều tà ngày xưa nữa.
Mơ hồ cảm thấy, tất cả vẫn như ngày hôm qua, mà tất cả cũng đã hoàn toàn khác hôm qua, và Tiêu Thỏ vẫn chưa thể thích ứng...
Đảo mắt một cái đã tới thứ bảy. Cuộc thi cấp bốn diễn ra như dự định.
Lần này cuộc thi được tổ chức buổi sáng. Sáng sớm Tiêu Thỏ đã rời giường, nghe một bài tiếng Anh trong nửa tiếng, rồi mới khởi hành cùng bạn cùng phòng, đi ăn sáng, rồi đứng dưới tầng trệt của tòa nhà chờ tới giờ thi.
Tám giờ rưỡi, dưới tòa nhà đám đông càng lúc càng lớn, ồn ào náo nhiệt, đây cũng có thể coi là một tiết mục đặc sắc của nền đại học Trung Quốc. Chờ tiếng chuông vang lên, mọi người lần lượt bước vào trường thi.
Chờ vào tới phòng thi, Tiêu Thỏ rút di động ra kiểm tra một chút. Đang định tắt máy, bỗng có tin nhắn của Lăng Siêu gửi tới.
'Bà xã, cố lên!'
Trong lòng đang lo lắng khẩn trương, cũng nhờ bốn chữ này mà trở nên bình tĩnh. Nàng khẽ cười rồi tắt di động.
Rồi mọi việc diễn ra không khác những lần nàng ôn luyện. Tiêu Thỏ cũng may mắn, cho tới khi tiếng chuông reo báo hiệu hết giờ vang lên, nàng cũng vừa làm nốt câu cuối cùng. Vừa buông bút, giám khảo đã vươn tay thu lấy bài thi của nàng. Hiệu suất làm việc quả thật rất ổn!
Tình huống sau đó chỉ có thể dùng bốn chữ để miêu tả: lũ lụt khắp nơi.
Thí sinh Giáp: "Xong rồi xong rồi, phần viết luận tớ chả hiểu đề gì cả!"
Thí sinh Ất: "Phần chọn từ điền tôi chả kịp làm hết, đoạn cuối toàn chọn bừa!"
Thí sinh Bính: "Mẹ nó chứ, ông đây bỏ ra sáu trăm tệ mua đáp án giả mới điên!"
Những câu đối thoại như vậy vang lên không dứt bên tai.
Đúng lúc đó, Nghê Nhĩ Tư cười híp cả mắt chạy tới. "Thỏ Thỏ, mi làm bài thế nào?"
Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ. "Cũng được." Lại thấy vẻ mặt Nghê Nhĩ Tư đầy ý cười, hoàn toàn không giống những lần thi trước xong đầy uể oải, liền tiện thể hỏi lại. "Thế mi làm cũng tốt chứ?"
"Tốt cái rắm a! Bài luận ta cũng chưa xong!"
"Chứ sao mi lại hơn hớn thế hả?"
"Ta ấy à?" Nghê Nhĩ Tư nhìn chung quanh, đảm bảo Đổng Đông Đông không ở gần đó mới len lén nói với Tiêu Thỏ. "Ta nói cho mi, nhưng đừng có nói cho ai đấy nhé! Lát nữa ta với Thần Cương đi ăn cơm!"
"À há!" Tiêu Thỏ gật gật, rồi bỗng thấy cái gì đó không đúng lắm. "Hai người bọn mi đi ăn cơm thì có sao mà phải bí bí mật mật như thế?"
"Mi không biết chứ, Đông Đông máu bốc lên đầu, nhất quyết bắt bọn ta đến làm một buổi hẹn hò hai cặp, định lôi bọn ta đi quán bar. Mi cũng biết Thần Cương ghét nhất là loại quán như thế, ta cũng không thích đi, thế nên mới..."
Tiêu Thỏ giật mình hiểu ra. "Ta hiểu rồi, mi với Hội trưởng đi trước đi, ta sẽ dấu cho!"
Nghê Nhĩ Tư lập tức hớn hở mặt mày. "Thỏ Thỏ, ta biết mà, mi là người biết nghĩ nhất! Chúc mi với Lăng đại công tử hôm nay đi chơi vui vẻ! Ta đi đây!" Dứt lời, cô nàng nào đó chạy biến như một làn khói.
Đi chơi vui vẻ sao? Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác lạc lõng khó chịu. Khoảnh khắc này, nàng thật mong Lăng Siêu có thể như mọi lần, bất ngờ xuất hiện bên cạnh nàng, cho nàng một sự ngạc nhiên...
Ngay lúc nàng đang cúi đầu suy tư, một bàn tay tóm lấy cánh tay nàng.
Lăng Siêu chăng?
Tiêu Thỏ ngẩng đầu lên vô cùng háo hức, nhưng chỉ thấy trước mặt là bộ mặt hoàn toàn không có biểu tình của Hạ Mạt. "Tiêu Thỏ, chiều nay đi dạo phố với ta nhé!"
Ngày nào Tiêu Thỏ cũng chỉ có lên lớp, về nhà rồi tham gia hoạt động của Hội Sinh viên. Học kỳ này các môn chuyên khoa bắt đầu nhiều lên, những tiết học về các loại thuốc, các loại bệnh càng lúc càng phức tạp và dày đặc, lại còn có cả môn giải phẫu, rồi tiết học về kỹ năng y tá hộ sỹ thực tiễn đang chờ nàng. Đừng nói các nàng đều là nữ sinh, ngay cả nếu như cả lớp là nam sinh hàng thật giá đúng, lần đầu tiên thấy thi thể cũng vẫn thực sự không nén nổi sợ hãi.
Lần đầu tiên có tiết giải phẫu thực hành, một đám sinh viên ôm một tâm lý bất an bước vào phòng học, nhưng lại phát hiện trong phòng trừ một dãy bàn mổ, còn thì không có bất cứ cái gì khác. Hơ, đống thi thể mà người nọ người kia truyền tai nhau vô cùng đáng sợ ổ chỗ nào? Trong lòng mọi người âm thầm thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo quy củ ngồi xuống ghế, không ít người vừa ngồi vừa tròn mắt quay đầu tìm kiếm hết trái lại phải.
Lúc này, vị nữ giảng viên có bộ mặt vô cùng hiền hòa khả ái mới dùng giọng nói dịu dàng mà rằng. "Các em, giờ đã có thể bắt đầu buổi học. Mọi người hãy mở ngăn kéo dưới mỗi cái bàn ra."
Bốn người phải hợp sức cùng nhau mới có thể kéo nổi cái ngăn kéo nặng trịch ra, trong đó, một khối thi thể cứ thế lặng lẽ nằm yên tĩnh. Nghê Nhĩ Tư không kịp chuẩn bị tâm lý tinh thần, lập tức bất tỉnh nhân sự.
Kết quả, vị nữ giảng viên hiền hòa từ ái kia chỉ phẩy tay coi như không có việc gì. "Không sao cả, lớp các cô có thể coi là có gan lớn, ngất thế này là còn ít."
Trừ có Hạ Mạt hai mắt tỏa sáng như đèn pha, còn lại ai nấy đều đen xì cả mặt.
Có điều cũng may tình huống này không kéo dài lâu. Cũng như nếu một người sợ chó, trong nhà lại nuôi một con chó, không quá ba tháng đảm bảo coi chó là bạn bè, đám nữ sinh khoa các nàng cũng vậy thôi. Lần đầu thấy thi thể còn có gào rú sợ hãi, chỉ mấy tuần sau ai cũng có thể coi đống thi thể đó không khác mô hình, tới khi học kỳ sắp chấm dứt, mọi người thậm chí đã cảm thấy hoàn toàn bình thường. Thế nên mới có cảnh một đám nữ sinh học xong tiết giải phẫu sinh lý, vui vẻ cười nói đi ra khỏi phòng thí nghiệm, chạy tới một quán ăn cạnh trường học gọi to một câu. "Chủ quán ơi, cho một suất ruột già của lợn."
Vị chủ quán đáng thương nghĩ đến nát óc cũng không hiểu nổi tại sao một đám con gái chạy vào quán của mình, không mua gì khác, chỉ mua vài cặp ruột già lợn, dạ dày lợn, lá lách bò, mà mua xong rồi lại không ăn, chỉ vây quanh cái bàn thức ăn mà sôi nổi háo hức bàn luận về đồ ăn. Chỉ vài phút sau các bàn xung quanh liền nháo nhào rời khỏi, vừa tính tiền vừa làm bộ dạng buồn nôn, đưa tiền xong lập tức chạy lấy người, cuối cùng còn có người giơ đao muốn giết ông ta làm bánh bao nhân thịt người vậy!
Haizzz.... Phàm là những nữ sinh học khoa nào dính đến nghề y, đều là có sự bạo liệt kỳ lạ như vậy cả.
Ngoài lúc đi học, Tiêu Thỏ còn phải tham gia Hội Sinh viên không ít việc. Cũng vì chuyện clip trên internet lần trước, tiếng tăm của Tiêu Thỏ lên cao vùn vụt. Lại thêm nàng dáng vẻ thanh tú dịu dàng, tính cách thẳng thắn đáng yêu, công việc thì vô cùng chuyên cần chăm chú, khiến cho nàng rất được yêu mến ở Hội Sinh viên. Có đôi khi mấy trưởng ban khác vội không có thời gian, cần giúp một tay là sẽ gọi nàng tới, đã thế Tiêu Thỏ lại là kiểu người thích giúp đỡ người khác, không hề lấy cớ này cớ nọ đùn đẩy việc. Thế nên công việc cứ thế chồng chất trên hai vai nàng, không tài nào thoát được.
Lăng Siêu cũng không nhàn rỗi chút nào, từ sau khi Diệp Tuấn tổ chức nhóm đặc biệt này, hai người Quan Tựu và hắn trừ thời gian đi học, còn lại toàn bộ thời gian đều phải có mặt ở công ty. Cuối cùng thậm chí hai người bọn họ trả lại căn hộ đã thuê, chuyển luôn tới nhà dành cho nhân viên công ty sống, để lúc nào cũng có thể chạy tới văn phòng làm việc.
Cứ thế, tuy nói là hai người vẫn đang cùng học một trường, nhưng thời gian gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, hiếm lắm mới được ở chung một chỗ. Có điều cũng may cả hai đều không phải kiểu người yêu phải dính liền một chỗ mới có thể duy trì tình cảm. Đôi khi Tiêu Thỏ không thể bứt ra, sẽ thừa dịp giờ nghỉ hiếm hoi chạy ra hành lang gọi điện vài phút. Rồi có lúc Lăng Siêu có một ngày rảnh rỗi, sẽ lái xe đến trường học gặp Tiêu Thỏ, nói vài ba câu rồi lại chạy về công ty.
Tóm lại thời gian cũng chả khác gì đầu vú đàn bà, kéo kéo mút mút mãi rồi cũng sẽ dài ra!
Cứ như thế, mỗi ngày qua đi không chỉ rất mệt mỏi, mà còn vô cùng mau chóng. Xuân qua thu lại, chỉ chớp mắt đã lại đến mùa đông.
Bận rộn với công việc ở Hội Sinh viên cả một học kỳ rồi cuối cùng cũng phải kết thúc. Sau khi hoàn thành tổng kết cuối năm, Tiêu Thỏ bắt đầu cắm đầu vào ôn thi tiếng Anh cấp bốn.
Trường các nàng vốn đề cao độ quan trọng và khó khăn của cuộc thi này, nên có quy định phải sinh viên năm hai mới được tham gia cuộc thi tiếng Anh cấp bốn. Thế nên trong lúc mọi người khác đang hớn ha hớn hở chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh, Tiêu Thỏ lại hoành hoành tráng tráng chuẩn bị thi cử. Cùng ôn thi với nàng còn có bạn cùng phòng Nghê Nhĩ Tư, còn Hạ Mạt và Đổng Đông Đông, hai kẻ biến thái đã đạt hơn một trăm bốn mươi điểm thi tiếng Anh từ hồi tốt nghiệp trung học, Tiêu Thỏ đã gần như không thèm nhìn đến.
Hôm đó, Tiêu Thỏ đang chuyên tâm luyện nghe ở trong phòng ngủ, Đổng Đông Đông bỗng dáo dác nhòm sang. "Thỏ Thỏ, thứ bảy này mi định làm gì không?"
Tiêu Thỏ còn đang đắm chìm trong việc luyện nghe, phải một lúc lâu mới hiểu Đông Đông nói cái gì. "Thứ bảy? Ta phải thi tiếng Anh mà!"
"Thi với cử cái gì? Mi cũng đâu có thi cả ngày?" Đông Đông liếc nhìn nàng khinh bỉ. "Ngày thứ bảy là ngày quan trọng như vậy, đừng bảo mi quên rồi nhé?"
Tiêu Thỏ nghi hoặc nhìn nàng, ý nói: Thứ bảy trừ việc có cuộc thi ra còn cái gì đặc biệt hơn sao?
Đông Đông lắc đầu bất đắc dĩ. "Thỏ Thỏ à, mi không thể phạm đi phạm lại một sai lầm thế chứ? Thứ bảy là lễ Giáng Sinh nha!"
Lời này vừa dứt, phản ứng đầu tiên của Tiêu Thỏ là, quái, sao chưa gì đã lại lễ Giáng Sinh rồi? Còn nhớ lễ Giáng Sinh năm ngoái, Đổng Đông Đông lôi kéo nàng đi mua quà cho Lăng Siêu, khiến nàng máu bốc lên đầu mua nhẫn tặng hắn, còn bị hắn trêu rằng nàng muốn cầu hôn, thật xấu hổ tới mức nàng chỉ hận không thể đào cái hố chui xuống đất.
Cùng một tình huống, không lẽ năm nay lại tái diễn như vậy sao? Nghĩ vậy Tiêu Thỏ không khỏi thầm lắc đầu than thở, chỉ biết lắc đầu quầy quậy. "Năm nay có cuộc thi tiếng Anh, haizzz, ta nghĩ đành quên đi thôi!"
Thấy Tiêu Thỏ cự tuyệt quyết tâm như thế, Đông Đông cũng chả có cách nào, chỉ biết khoanh tay than thở. "Ai da! Lăng đại công tử thật là đáng thương, ngay cả quà Giáng Sinh cũng không có..."
"Người ta là vợ chồng lâu năm, đâu cần nhiều thủ tục như nhà mi với Ngộ Không chứ!" Nghê Nhĩ Tư đang làm bài đọc bên cạnh cũng xen vào một câu.
Vợ chồng lâu năm? Tiêu Thỏ có chút xấu hổ, lại thấy Đổng Đông Đông chuyển mục tiêu nhằm vào Nghê Nhĩ Tư. "Này cô nàng Tiểu Tư Tư đáng yêu ơi, thế cô với anh chàng hội trưởng Hội Sinh viên định làm gì lễ Giáng Sinh này thế?"
Nghê Nhĩ Tư đỏ bừng mặt. "Không liên quan tới mi!"
"Ấy ấy, cô đừng có kiệm lời thế chứ? Triệu ca ca đã đủ ít nói, cô cũng lại kiệm lời, hai vị đi với nhau quả là xứng đôi nhỉ?"
"Mi với Ngộ Không còn không phải tuyệt phối chắc? Hai con khỉ đi chung, ai biết còn hiểu hai người đang nói chuyện yêu đương, người không biết còn tưởng hai người đang diễn tuồng chứ!"
"Sư thái, mi đừng có quá đáng!"
"Ta làm sao nào? Mi giỏi thì ra cắn ta này, ra đây..."
Thế là trong tiếng bùm bùm chéo chéo bốp chát của hai kẻ đang uýnh lộn, Tiêu Thỏ xám đen cả mặt, chỉ còn biết bịt tai lại tiếp tục làm đề.
Chỉ có điều, tâm hồn đã bay đi mất, khó mà quay lại với đề thi được. Hai mắt Tiêu Thỏ nhìn chằm chằm cuốn đề thi, trong đầu lại toàn nghĩ về lễ Giáng Sinh. Thật ra nàng với Lăng Siêu không phải không nghĩ đến nó, nhưng buổi sáng thì nàng phải thi tiếng Anh, buổi chiều hắn lại phải đi đối ngoại tiếp khách với Diệp Tuấn. Ai cũng được nghỉ nửa ngày nhưng lại lệch mất, cuối cùng đành phải bỏ qua.
Haizzzz! Tiêu Thỏ thầm thở dài, nhớ lại lễ Giáng Sinh năm ngoái tuy hắn cũng bận rộn, nhưng vẫn không bằng bây giờ đến cả thời gian gặp nhau cũng không có. Nàng cũng biết học kỳ này mình cũng nhiều việc quá, mà nhóm làm việc của Lăng Siêu lại cũng đang vào thời ký phát triển mấu chốt. Nghe nói công ty Tuấn Vũ hiện nay đang thu gom tài chính khối lượng lớn, để chuẩn bị trước khi thị trường cổ phiếu đóng cửa cuối năm làm một cú làm ăn to. Thế nên Lăng Siêu bận tới mức không thoát ra được cũng là bình thường.
Nhưng cũng vì điều này trở nên bình thường, khiến cho trong lòng Tiêu Thỏ cảm thấy thật sự bất bình thường. Mắt thấy hắn càng ngày càng bận rộn, dần dần bước vào xã hội, trong khi nàng vẫn luẩn quẩn dưới mái trường. Nàng không khỏi có cảm giác mơ hồ rằng hai người đang càng lúc càng cách xa nhau. Cũng như trước kia nàng chỉ cần nhấc tay là có thể nắm lấy bàn tay hắn, còn bây giờ nàng phải vươn cánh tay thật xa mới có thể chạm vào Lăng Siêu.
Thứ cảm giác này cũng không phải rất mạnh mẽ, nhưng có đôi khi nó sẽ đột ngột trào lên, rồi lại thấy vô cùng bất an. Trước đây nàng thường ca thán là Lăng Siêu lúc nào cũng coi nàng như là tất cả của hắn là chuyện bình thường, nhưng xét ra nàng cũng có khác gì đâu? Từ nhỏ mỗi khi làm ra chuyện gì sai lầm muốn tìm người ta nghĩ cách, thi cử kết quả không tốt liền nhét bài thi vào cặp người ta, ngay cả hồi ôn thi tốt nghiệp trung học gặp phải đề khó, nàng cũng đều gọi điện hỏi Lăng Siêu. Khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện thì chỉ coi đó là việc nhỏ, nhưng giờ nghĩ lại mới thấy việc nào cũng là do nàng quá mức ỷ lại vào hắn mới làm thế!
Nói như thế, nàng quả thật có tính ỷ lại vào hắn quá mạnh mẽ, chưa thể thích ứng với việc sẽ có một ngày hắn có sự nghiệp riêng, sẽ tiếp xúc với càng ngày càng nhiều người trong cuộc sống, và sẽ không còn là cậu bé con đạp xe cuốc, bảo vệ nàng trong lòng vào một buổi chiều tà ngày xưa nữa.
Mơ hồ cảm thấy, tất cả vẫn như ngày hôm qua, mà tất cả cũng đã hoàn toàn khác hôm qua, và Tiêu Thỏ vẫn chưa thể thích ứng...
Đảo mắt một cái đã tới thứ bảy. Cuộc thi cấp bốn diễn ra như dự định.
Lần này cuộc thi được tổ chức buổi sáng. Sáng sớm Tiêu Thỏ đã rời giường, nghe một bài tiếng Anh trong nửa tiếng, rồi mới khởi hành cùng bạn cùng phòng, đi ăn sáng, rồi đứng dưới tầng trệt của tòa nhà chờ tới giờ thi.
Tám giờ rưỡi, dưới tòa nhà đám đông càng lúc càng lớn, ồn ào náo nhiệt, đây cũng có thể coi là một tiết mục đặc sắc của nền đại học Trung Quốc. Chờ tiếng chuông vang lên, mọi người lần lượt bước vào trường thi.
Chờ vào tới phòng thi, Tiêu Thỏ rút di động ra kiểm tra một chút. Đang định tắt máy, bỗng có tin nhắn của Lăng Siêu gửi tới.
'Bà xã, cố lên!'
Trong lòng đang lo lắng khẩn trương, cũng nhờ bốn chữ này mà trở nên bình tĩnh. Nàng khẽ cười rồi tắt di động.
Rồi mọi việc diễn ra không khác những lần nàng ôn luyện. Tiêu Thỏ cũng may mắn, cho tới khi tiếng chuông reo báo hiệu hết giờ vang lên, nàng cũng vừa làm nốt câu cuối cùng. Vừa buông bút, giám khảo đã vươn tay thu lấy bài thi của nàng. Hiệu suất làm việc quả thật rất ổn!
Tình huống sau đó chỉ có thể dùng bốn chữ để miêu tả: lũ lụt khắp nơi.
Thí sinh Giáp: "Xong rồi xong rồi, phần viết luận tớ chả hiểu đề gì cả!"
Thí sinh Ất: "Phần chọn từ điền tôi chả kịp làm hết, đoạn cuối toàn chọn bừa!"
Thí sinh Bính: "Mẹ nó chứ, ông đây bỏ ra sáu trăm tệ mua đáp án giả mới điên!"
Những câu đối thoại như vậy vang lên không dứt bên tai.
Đúng lúc đó, Nghê Nhĩ Tư cười híp cả mắt chạy tới. "Thỏ Thỏ, mi làm bài thế nào?"
Tiêu Thỏ nghĩ nghĩ. "Cũng được." Lại thấy vẻ mặt Nghê Nhĩ Tư đầy ý cười, hoàn toàn không giống những lần thi trước xong đầy uể oải, liền tiện thể hỏi lại. "Thế mi làm cũng tốt chứ?"
"Tốt cái rắm a! Bài luận ta cũng chưa xong!"
"Chứ sao mi lại hơn hớn thế hả?"
"Ta ấy à?" Nghê Nhĩ Tư nhìn chung quanh, đảm bảo Đổng Đông Đông không ở gần đó mới len lén nói với Tiêu Thỏ. "Ta nói cho mi, nhưng đừng có nói cho ai đấy nhé! Lát nữa ta với Thần Cương đi ăn cơm!"
"À há!" Tiêu Thỏ gật gật, rồi bỗng thấy cái gì đó không đúng lắm. "Hai người bọn mi đi ăn cơm thì có sao mà phải bí bí mật mật như thế?"
"Mi không biết chứ, Đông Đông máu bốc lên đầu, nhất quyết bắt bọn ta đến làm một buổi hẹn hò hai cặp, định lôi bọn ta đi quán bar. Mi cũng biết Thần Cương ghét nhất là loại quán như thế, ta cũng không thích đi, thế nên mới..."
Tiêu Thỏ giật mình hiểu ra. "Ta hiểu rồi, mi với Hội trưởng đi trước đi, ta sẽ dấu cho!"
Nghê Nhĩ Tư lập tức hớn hở mặt mày. "Thỏ Thỏ, ta biết mà, mi là người biết nghĩ nhất! Chúc mi với Lăng đại công tử hôm nay đi chơi vui vẻ! Ta đi đây!" Dứt lời, cô nàng nào đó chạy biến như một làn khói.
Đi chơi vui vẻ sao? Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác lạc lõng khó chịu. Khoảnh khắc này, nàng thật mong Lăng Siêu có thể như mọi lần, bất ngờ xuất hiện bên cạnh nàng, cho nàng một sự ngạc nhiên...
Ngay lúc nàng đang cúi đầu suy tư, một bàn tay tóm lấy cánh tay nàng.
Lăng Siêu chăng?
Tiêu Thỏ ngẩng đầu lên vô cùng háo hức, nhưng chỉ thấy trước mặt là bộ mặt hoàn toàn không có biểu tình của Hạ Mạt. "Tiêu Thỏ, chiều nay đi dạo phố với ta nhé!"
/76
|